Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 61: Trần Trứ, mày phải trở thành sinh viên nổi tiếng Trung Đại

Buổi họp lớp cấp hai này, Trần Trứ nói không đi thì nhất định không đi, ngay cả Vương Trường Hoa gọi điện tới hai lần, mà Trần Trứ cũng từ chối.
“Mẹ nó.”
Vương Trường Hoa cúp điện thoại, lẩm ba lẩm bẩm: “Nếu mày không đi, vậy hè này để tao thể hiện.”
Vương Trường Hoa nói xong, lập tức mặt vest và quần âu vào, sau đó đứng trước gương xịt một ít nước hoa.
Thằng này vừa đến cửa, đã nhìn vào chiếc túi đựng đàn ghita, do dự một chút nhưng vẫn quyết định không đeo trên lưng.
Hôm nay là họp lớp cấp hai, dù sao mọi người đã ba năm không gặp nhau rồi, nên Vương Trường Hoa quyết định thể hiện mình là người ‘trưởng thành’, nên đeo món đồ chơi này trên lưng có phần trẻ con.
Đối mặt với từng loại người, một người biết thể hiện, thì phải dùng từng cách khác nhau.
Địa điểm tụ họp lần này là một nhà hàng có phòng ăn riêng.
Thời điểm mọi người còn học cấp hai, địa điểm hẹn nhau phần lớn là cửa hàng KFC hoặc MacDonal.
Nhưng khi mọi người đã tốt nghiệp cấp ba, thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn nhà hàng có phòng ăn độc lập. Mặc dù chẳng có ai dạy bọn họ như vậy, nhưng trong quá trình lớn lên của con người luôn có những hành động bắt chước tự nhiên trong đầu.
Vương Trường Hoa vừa đến cửa phòng, chẳng biết suy nghĩ gì mà lấy điện thoại di động ra, đổi số điện thoại tổng đài 10086 thành ‘Tiểu Hoàng Chứng Khoán Trung Tín’, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Sau đó từ điện thoại vang lên: “Chào quý khánh tôn quý…”
Vương Trường Hoa vừa cầm điện thoại, vừa đẩy cửa bước vào: “Alo? Nghe rồi nghe rồi…Tôi đang đi họp lớp với các bạn, nếu đầu cổ phiếu kia còn không tăng giá, thì bán đi, bán hết toàn bộ đi…”
Bộ quần áo Vương Trường Hoa đang mặc quả thực giống một doanh nhân, lại thêm cái gì là ‘cổ phiếu, bán đi,…’ toàn là những danh từ mà mấy học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba không hiểu được.
Vốn dĩ trong phòng riêng đang rất ồn ào thì chớp mắt yên tĩnh lại, rồi cả đám đổ dồn ánh mắt về phía Trường Hoa.
Vương Trường Hoa cứ nghiêng cổ bên này nghẹo cổ bên kia, giống như chẳng nhìn thấy ai, chỉ quan tâm nói chuyện trong điện thoại, đồng thời nhíu mày nói: “Tiểu Hoàng, sau này làm việc gì nhớ suy nghĩ chút, nếu không việc gì cũng gọi cho tôi thế này phiền lắm.”
Cuối cùng, trước ánh nhìn của tất cả bạn học, thằng này dứt khoát cúp điện thoại, sau đó tỏ vẻ mới nhận ra các bạn đang ngồi hết trong này:
“Thật xin lỗi các cậu…Cổ phiếu…Thi đại học xong không có việc gì làm, nên chơi cổ phiếu…”
“À, ừ.”
Lúc này, mọi người mới hiểu ra, nhao nhao gật đầu.
Cụm từ cổ phiếu đối với học sinh mới tốt nghiệp cấp ba có hơi xa lạ, lại có chút cảm giác cao vời.
Vương Trường Hoa giả bộ một chút, sau đó lên tiếng chào hỏi mọi người: “Đại Xuân, đã lâu không gặp…A Hào, cậu ngày càng đẹp trai đấy…Ồ, đây không phải hoa khôi lớp chúng ta Biện Tiểu Liễu sao…”
Vương Trường Hoa vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Biện Tiểu Liễu, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn cùng lớp, rồi khen ngợi vài câu: “Tiểu Liễu vẫn giống như trước, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cậu đã có bạn trai chưa?”
Mặc dù, Vương Trường Hoa từng nói, Biện Tiểu Liễu còn không xứng làm người hầu cho vợ kế cho vợ cả Du Huyền.
Tuy đây là lời nói thật, nhưng đó là đối với Du Huyền, còn với người bình thường Biện Tiểu Liễu vẫn là cô gái xinh đẹp.
Biện Tiểu Liễu mỉm cười, cẩn thận nói: “Trước khi học xong đại học mình không có ý định nghĩ đến yêu đương.”
“Tiểu Liễu muội muội thật là trong sáng.”
Vương Trường Hoa còn muốn dụ dỗ, thì không ngờ các bạn khác đã cướp lời.
Tên Vương Trường Hoa phét lác này, vừa mới vào cửa đã bắt đầu bốc phét, bốc phét chán xong còn muốn dụ dỗ hoa khôi lớp. Thằng này tưởng rằng người ngồi đây tất cả đều ngu sao?
Lập tức, có cậu bạn như cười như không nói: “Trường Hoa, nếu mày đang nghiên cứu thị trường chứng khoán, vậy cho anh em biết một chút mấy cổ phiếu có khả năng tăng giá đi.”
“Mịa.”
Trường Hoa nghỉ thầm hỏng rồi. Mấy danh từ riêng trong cổ phiếu đều là mình học lỏi từ Trần Trứ trong mấy bữa ăn cơm thôi mà.
Chứ thật ra, thị trường chứng khoán hay đồ thị hình nến là gì, cậu ta đâu biết?
Khi các bạn học chất vấn, Vương Trường Hoa chẳng hề hoảng hốt chút nào. Trước kia, cậu ta thường xuyên bị người khác vạch mặt, nên tố chất tâm lý đã luyện đến mức rắn rỏi: “Thị trường cổ phiếu quá thâm ảo, nói ra sợ mọi người không hiểu…”
Thằng này vừa nghĩ cách kéo dài thời gian, vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin cầu cứu Trần Trứ:
Vương Trường Hoa: Cứu mạng.
Trần Trứ hỏi chấm?
Vương Trường Hoa: Năm nay, giá cổ phiếu của bên nào tăng trưởng mạnh nhất, nhanh nhanh nhanh.
Một phút sau.
Trần Trứ: Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc 600150, Công ty cổ phần Thực Nghiệp 600595, Dược Phẩm Quảng Tế 000952.
Vương Trường Hoa: Dãy số đằng sau là gì?
Trần Trứ: Mã chứng khoán.
Vương Trường Hoa: Đang họp lớp, rảnh sẽ nói chuyện sau.
Trần Trứ nhắn lại số 1.
Vương Trường Hoa hỏi 1 là gì? Trong biểu đồ hình nến có ý nghĩa gì?
Trần Trứ: Không phải. 1 có nghĩa là Yes, tao lười gõ chữ.
Vương Trường Hoa: Ờ.
“Thị trường cổ phiếu phức tạp lắm, mình sợ nói nhiều quá các bạn cũng không nhớ được, nhưng nếu các bạn muốn nghe…”
“Có mấy mã cổ phiếu khá được. Ví dụ như: Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc 600150, Công Ty Cổ Phần Tích Nghiệp 000960. Chắc hẳn các cậu không biết dãy số đằng sau có nghĩa gì đâu? Đây là mã cổ phiếu đấy…”
Vương Trường Hoa từ tốn nói. Phải nói, thằng này có năng khiếu bốc phét thật sự, nói ra một tràng khiến các bạn học cấp hai nhìn cu cậu như người trời.
Mãi cho đến khi Biện Tiểu Liễu nhẹ nhàng ngắt lời: “Vương Trường Hoa, cậu giỏi như vậy, năm nay thi đậu trường gì vậy?”
Khi Vương Trường Hoa còn đang sung sướng, câu hỏi này giống như bị chặn họng, chỉ đành xoay bả vai nói: “Nếu như tai nghe không bị hỏng, thì phần nghe môn Tiếng Anh đã không bỏ trống rồi. Tính ra mình có thể vào học trường 211 rồi đấy.”
“Ồ?”
Biện Tiểu Liễu nhanh nhẹn hỏi: “Vậy cậu đậu trường nào?”
“Đại học Quảng Châu.”
Vương Trường Hoa cảm thấy Biện Tiểu Liễu hết đáng yêu rồi. Người khác chẳng ai hỏi, con mẹ nó cô còn nhất định hỏi đến cùng làm mẹ gì?
Thời điểm, Vương Trường Hoa đưa ra câu trả lời, thì chút hâm mộ thiên tài chứng khoán vừa rồi bỗng chốc tan thành mây khói. Tất cả mọi người đều mới tốt nghiệp không lâu, nên hai từ ‘thành tích học tập’ vẫn còn cắm rễ rất sâu trong suy nghĩ mọi người.
Ngay lập tức, ánh sáng lại quay trở lại những bạn học thi đậu ‘Trung Đại’ và ‘Hoa Công’. Nhưng Vương Trường Hoa sao có thể chịu đựng tình huống này được, nên vội vàng nhắn tin cho Trần Trứ:
Vương Trường Hoa: Tao nhớ trước đó mày hay an ủi các bạn không thi tốt, thì an ủi thế nào?
Vương Trường Hoa: Đại ca, huynh lập tức nghĩ cho tiểu đệ hai câu, đậm chất giang hồ vào nhá, xin đấy.
Hai phút sau.
Trần Trứ: Chỉ là mày vô duyên với bảng vàng, cũng không phải dưới chân không còn đường nào. Thành tích thi tốt nghiệp cấp ba chỉ đại biểu cho kết quả một lần thi cử mà thôi.
Trần Trứ: Lúc thi đại học, làm sai một bài, có lẽ vì ông trời muốn chúng ta gặp đúng người. Còn làm đúng đề nào, chẳng phải vì muốn mình gặp người tốt hơn bản thân.
Vương Trường Hoa: 1.
Vương Trường Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người bạn nói lần thi này mình làm không tốt lắm, nguyện vọng 1 đã trượt, chỉ đành đến một ngôi trường khác.
Những bạn học khác an ủi vài câu qua loa.
“Không nên nản chí.”
Đột nhiên, Vương Trường Hoa khí thế bừng bừng nói: “Cậu phải biết mình vô duyên với bảng vàng, không có nghĩa hết đường dưới chân…”
Cô bạn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vương Trường Hoa: “Cậu phải biết, thi đại học làm sai ….”
Từ khi biết bản thân thi không được, cô bạn đã nghe rất nhiều người ai ủi, nhưng không một ai sánh bằng những lời an ủi đầy triết lý và ngập tràn hi vọng giống Vương Trường Hoa, nên nhịn không được cầm cốc rượu lên nói: “Cám ơn cậu, Trường Hoa.”
“Anh hùng không chán nản thành bại. Tuy lần này mình thi cử không phát huy hết thực lực, nhưng con trai mà không thành vấn đề. Mình không hề từ bỏ cố gắng, mà tiếp tục định hướng cho tương lai, nên dành thời gian nghỉ hè muốn học lái xe.”
‘Học lái xe’ là chuyện Trần Trứ làm, nhưng ai bảo cậu ta không đến chứ?
Bản thân bước vào giang hồ, thân phận do mình lựa chọn.
“Vương Trường Hoa, cậu cũng học lái à?”
Biện Tiểu Liễu ngạc nhiên nói: “Hè này mình cũng đi tập lái đấy, còn gặp được Trần Trứ nữa.”
“Cái gì?”
Vương Trường Hoa ngạc nhiên, tai sao Trần Trứ không kể chuyện này cho mình, chỉ đành gật đầu: “Vậy hai người có duyên với nhau thật đấy. Cấp hai ngồi cùng bàn, học lại xe cùng trường lái, sau này còn học cùng trường đại học.”
“Cái gì mà cùng trường đại học?”
Biện Tiểu Liễu không hiểu: “Mình học Trung Đại, cậu ấy học Quảng Kim, cách nhau xa mà?”
“Quảng Kim?”
Vương Trường Hoa nhìn Biện Tiểu Liễu như nhìn người đần, nói: “Trần Trứ thi đại học được 652 điểm, thư báo trúng tuyển Lĩnh Viện Trung Đại đã gửi đến tay, có thần kinh mới đến Quảng Kim, kể cả mời đến làm hiệu trưởng cũng không làm.”
“Thật hay giả?”
Phản ứng đầu tiên của Biện Tiểu Liễu chính là Vương Trường Hoa nói dối mình.
Mấy bạn học cấp hai nghe được điểm số 652, thì ai đang ăn, đùa giỡn, nghịch điện thoại…Tất cả đều từ từ dừng động tác lại.
652, là số điểm mà không một ai trong phòng ăn này vượt qua được.
Lần họp lớp này, có lớp trưởng lớp cấp hai là Dương Cẩm Tường, cũng không thể tin nổi: “Cậu nói, Trần Trứ thi được 652 điểm?”
Dương Cầm Tưởng thi được 634 điểm, được viện nghiên cứu chủ nghĩa Mác Trung Đại tuyển chọn. Số điểm này trong số các bạn học đã là cao nhất rồi.
“Cái này có gì mà kỳ lạ?”
Vương Trường Hoa tỏ thái độ ‘đúng là mấy con ếch ngồi đáy giếng’, nhịn không được lớn tiếng nói: “Thời điểm hai đứa bọn mình thi vào Chấp Tín. Mình là bỏ tiền, còn Trần Trứ dùng trình độ của mình mà thi đậu lớp bồi dưỡng của Chấp Tín. Vậy chuyện cậu ta thi đại học được 652 có gì mà lạ?”
Thời điểm Trấn Trứ học cấp hai, dáng người thấp bé, lại không thích nói chuyện, còn thường xuyên bị người thích Biện Tiểu Liễu bắt nạt, đến mức mọi người tổ chức họp lớp cũng không gọi cậu ta.
Lúc đầu, Vương Trường Hoa còn không cảm thấy gì, nhưng nghe giọng điệu của đám bạn này, giống như cực kỳ xem thường Trần Trứ vậy.
Lập tức, đầu Vương Trường Hoa nóng lên, có loại cảm giác ‘bạn mình chịu nhục, mình còn khó chịu hơn cả bạn’.
“Trường Hoa, đừng kích động.”
Dương Cẩm Tưởng không hổ là học sinh thi đậu Mã Viện, lập tức giảng hòa: “Lần này do mình sơ sót, sau này nếu học đại học, mình có thể kéo theo Trần Trứ đi chơi cùng, để cậu ấy tự tin giao tiếp hơn chút.”
“Dẫn Trần Trứ đi chơi?”
Mắt Vương Trường Hoa trợn sắp lồi cả ra rồi, lạnh lùng nói: “Người ta có bạn gái rồi, còn cần đi theo cậu?”
Biện Tiểu Liễu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Hai người học lái xe với nhau tận 50 ngày trời, vậy mà cậu ta lừa mình học ở Quảng Kim, đã thế còn âm thầm có bạn gái?
“Bạn gái cậu ấy cũng học ở Trung Đại sao?”
Biện Tiểu Liễu lạnh lùng hỏi.
“Đúng, cũng là Lĩnh Viện.”
Vương Trường Hoa thấy mình nên nói ra thông tin này, để Biện Tiểu Liễu nên học cách tôn trọng Trần Trứ.
Không ngờ, Biện Tiểu Liễu nhớ lại câu chuyện hôm qua ở trường lái. Trần Trứ nói đến các cô gái thi đậu Trung Đại, có lẽ là cậu ta bộc lộ cảm xúc thật của mình. Thế là, Biện Tiểu Liễu thoải mái ngồi nghịch móng tay, thản nhiên nói:
“Vậy bạn gái cậu ấy chắc xấu lắm nhỉ, trên mặt toàn mụn với nhờn, bởi vì thức đêm nhiều quá nên không cao lắm, tóc tai khô như rơm dạ…”
“Ha ha ha…”
Đột nhiên Vương Trường Hoa phá lên cười, thậm chí cười đến mức nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Có người nói Tống Thì Vi lạnh lùng, cũng có người nói Tống Thì Vi có rất ít bạn bè, nhưng cậu chưa từng nghe có người nào chê Tống Thì Vi xấu cả.
Mù à? Thật con mẹ nó, cậu chỉ nên đi học khoa Đàn Nhị của trường âm nhạc thôi.
Đột nhiên, Vương Trường Hoa chẳng muốn giải thích, ngay cả cơm nước đều không muốn ăn nữa. Ngay trước mắt đám bạn học, Dương Cẩm Tường, Biện Tiểu Liễu, cầm lấy áo vest đang khoác trên ghế rời đi. Còn đám bạn học ở lại ngơ ngác khó hiểu.
Cậu ta đi ra khỏi quán ăn, chỉ cảm thấy cái nắng nóng này thật độc ác. Chẳng biết ông trời thổi cơn gió gì tới, gây ra một loại dịch bệnh, khiến mấy người cao ngạo phía trong kia trở nên ngu xuẩn đến vậy.
Vương Trường Hoa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Trứ.
“Họp lớp kết thúc nhanh vậy sao?”
Cũng không lâu lắm, giọng Trần Trứ nhẹ nhàng vang lên từ đầu giây bên kia.
“Trần Trứ.”
Vương Trường Hoa gằn từng tiếng nói: “Cho mày hai năm…Không, một năm rưỡi thôi, may nhất định phải trở thành sinh viên và tất cả Trung Đại phải ngước mắt lên nhìn. Mày phải mạnh mẽ giẫm đám người kia ở dưới chân cho tao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận