Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 282: Trần Trứ, cậu thơm quá !
Thực ra, Trần Trứ không thích đi mua sắm, có lẽ phần lớn các chàng trai đều giống vậy. Nếu vì công việc hay học hành, dù phải đi bộ mười cây số hay đứng suốt buổi sáng, hắn cũng không cảm thấy mệt.
Nhưng khi đi dạo trong trung tâm thương mại đầy những món hàng xa xỉ, chỉ cần đi năm phút là đã cảm thấy tinh thần mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt, chân cẳng bắt đầu ê ẩm.
Chỉ muốn tìm một cái ghế nhỏ ở góc tường ngồi xuống, vừa chơi điện thoại vừa đợi bạn gái.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi, Trần Trứ đến đây là để bù đắp cho việc không được ở bên nhau trong đêm Giáng sinh, đâu thể qua loa được.
Vì vậy, hắn chiều theo ý Du Huyền, cùng cô bước vào lại trung tâm thương mại SKP. Đi được vài bước, Trần Trứ kéo chiếc túi nhỏ trên vai Du Huyền, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
"Cái này để mình cầm cho."
Du Huyền quay đầu lại, mắt sáng lấp lánh:
"Chủ nhiệm Trần muốn mang túi giúp mình à?"
"Chắc chắn rồi."
Trần Trứ nghiêm túc nói:
"Mình thấy món phụ kiện thời trang tốt nhất của các chàng trai khi đi mua sắm chính là túi của bạn gái."
"Ai nha nha !"
Du Huyền không khách sáo, thậm chí còn có chút tự hào khi đưa túi cho Trần Trứ:
"Thật không ngờ Chủ nhiệm Trần lại phục vụ mình, cảm giác như bản thân bỗng chốc trở thành một người thành công rồi!"
Chiếc túi nhỏ này mua ở dưới tầng hầm Thiên Hà Thành, Quảng Châu, chỗ đó toàn là những cửa hàng nhỏ kết nối với ga tàu điện ngầm, không thể coi là cao cấp. Nhưng Du Huyền thấy chiếc túi giá vài chục tệ này đeo lên rất thoải mái, dù có đến trung tâm thương mại cao cấp như thế này, cô cũng không thấy ngại. Những người có tâm hồn đơn giản hoặc có thế giới tinh thần phong phú thường không bị ảnh hưởng bởi những vật ngoài thân. Bước vào một cửa hàng có biển hiệu DIOR, Du Huyền cầm lên hai chiếc áo len, một chiếc màu xanh lam và một chiếc màu tím, rồi hỏi cái nào đẹp hơn. Trần Trứ nhìn kỹ hai lần:
"Nếu chỉ nhìn áo thôi, màu xanh lam trông trẻ trung hơn, còn màu tím thì hơi thiên về trưởng thành. Nhưng mình nghĩ cậu thử chiếc màu xám xem, màu đó dễ phối đồ hơn."
"Chủ nhiệm Trần cũng có nghiên cứu về thời trang à?"
Du Huyền véo nhẹ tay bạn trai:
"Ở nhà không thấy cậu chuyên nghiệp như vậy, ra ngoài lại hay thể hiện thế?"
Ở đây, "nhà" nghĩa là Quảng Châu, còn "ra ngoài" là những thành phố khác. Ban đầu chỉ là một câu nói đùa, nhưng nghe như thể hai người đã kết hôn nhiều năm rồi ấy. Trong cửa hàng này có nhân viên bán hàng, từ khi Trần Trứ và Du Huyền bước vào, họ luôn đi theo, nhiệt tình giới thiệu các mẫu quần áo, đồng thời khen ngợi vẻ đẹp của Du Huyền. Nghe hai người trò chuyện, nhân viên bán hàng ngạc nhiên hỏi:
"Hai bạn trông còn trẻ thế này, đã kết hôn rồi à?"
Du Huyền mím môi đỏ, liếc nhìn Trần Trứ. Trần Trứ cười đáp:
"Không được à?"
"Được chứ, kết hôn sớm có nhiều lợi ích mà."
Nhân viên bán hàng nói:
"Có thể sớm sinh con, sớm tận hưởng cuộc sống, còn có thể lên kế hoạch sinh con thứ hai..."
"Haha!"
Trần Trứ không nhịn được cười lớn, rồi huých nhẹ vào Du Huyền, trêu chọc:
"Người ta còn muốn chúng ta sinh con thứ hai nữa, khi nào thì bắt đầu đây?"
Nếu là chuyện khác, cô gái Xuyên Du này chắc chắn sẽ mạnh dạn đáp trả. Nhưng lần này, Du Huyền giả vờ như không nghe thấy, cô và Trần Trứ đừng nói là con thứ nhất, còn chưa đến bước đó, mà đã nói đến "chuẩn bị con thứ hai" thì đúng là có chút vô lý. Nhưng lần này Trần Trứ đến đây, mối quan hệ thân mật của hai người đã có bước đột phá. Vừa rồi ở khách sạn, Du Huyền gần như đã từ bỏ kháng cự, nhưng Trần Trứ lại dừng lại đúng lúc. Sau đó, nhân viên bán hàng tiếp tục khen ngợi dáng người, làn da của Du Huyền, bảo rằng quần áo trong cửa hàng rất hợp với khí chất của cô... Nói một loạt những lời khen. Rồi họ nhìn về phía Trần Trứ đầy kỳ vọng. Trần Trứ do dự một chút. Giống như Hoàng Bách Hàm ở quán bar cương quyết gọi chai rượu vang 699 tệ, đàn ông ở những nơi như thế này, nhất là khi có khả năng chi tiêu, thường không nỡ nói:
"Chúng tôi không mua, chỉ đi dạo thôi."
Vì vậy, Trần Trứ đã định rút ví ra để thanh toán, nhưng lại bị Du Huyền trừng mắt ngăn lại. Cô nói với nhân viên bán hàng:
"Đừng tìm anh ấy, nhà tôi do tôi quản tiền!"
Trần Trứ hơi ngạc nhiên, cô bạn gái ngốc này vì thể diện bạn trai mà cũng biết dùng những lời từ chối khéo như vậy sao. Nhân viên bán hàng cười khẽ, nhưng không thấy ngạc nhiên, có lẽ họ nghĩ với vẻ đẹp của Du Huyền, cô là người nắm quyền trong gia đình cũng chẳng có gì lạ. Với việc Du Huyền là người quản lý chi tiêu, thì với quan niệm tiêu dùng của cô, chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra mua đồ xa xỉ rồi. Những món đồ này thực sự không có chút giá trị nào về mặt hiệu quả chi phí, nếu Chủ nhiệm Trần cần cho công việc, thì có thể mua vài món để thể hiện đẳng cấp. Còn về phần mình, Du Huyền thật lòng muốn tiết kiệm tiền để mua sườn hơn. Dù sao đây cũng là trung tâm thương mại xa xỉ đầu tiên ở Trung Quốc, cho dù không mua gì, cũng không xuất hiện mấy cảnh cẩu huyết kiểu "chó khinh người" như trong phim. Khi hai người đi ra tay không, nhân viên vẫn lịch sự nói:
"Hẹn gặp lại quý khách."
"Đội ngũ chăm sóc khách hàng của trang web Học Tập Trung Đại sau này cũng phải đào tạo theo tiêu chuẩn này."
Trần Trứ chậc lưỡi nói:
"Về sau mình phải nhắc Trương Quảng Phong tăng cường thêm."
"Đàn chị Phương Tinh và đàn chị Ninh Luyến Luyến vẫn làm công việc chăm sóc khách hàng à?"
Du Huyền khoác tay Trần Trứ, thuận tiện hỏi:
"Sau khi tốt nghiệp họ có định ở lại công ty không?"
Trần Trứ nghĩ một chút:
"Phương Tinh có vẻ là người muốn gắn bó lâu dài nhất. Trong các cuộc họp, chị ấy nhiều lần đưa ra ý kiến mà không hề nghĩ đến lợi ích cá nhân, hoàn toàn vì lợi ích của dự án."
"Vậy thì tốt, khi vẽ tranh bọn mình cũng thích dùng cọ quen thuộc, chắc khởi nghiệp cũng vậy."
Du Huyền tán thành:
"Đàn chị Phương Tinh đã quen làm việc với cậu rồi, chỉ cần cậu liếc mắt là chị ấy biết phải làm gì."
"Nói là ‘quen làm việc cùng nhau’ nghe như ngang hàng vậy, công ty SuiHui là công ty tư nhân, tất cả công lao đều nhờ vào sự chỉ đạo anh minh của mình."
Trần Trứ lập tức không hài lòng, chỉnh lại cách dùng từ. "Rồi rồi, anh Trần đúng là giỏi nhất!"
Du Huyền giơ ngón tay cái trắng trẻo mềm mại lên. Dù là sinh viên nghệ thuật và không có đầu óc kinh doanh, nhưng khi Trần Trứ nói về công việc, Du Huyền chưa bao giờ tỏ ra hờ hững. Cô luôn chăm chú lắng nghe và đưa ra phản hồi tích cực. Trần Trứ nhớ đến kiếp trước, khi Hoàng Bách Hàm và Hứa Duyệt kết hôn, mỗi khi Đại Hoàng nói về các vấn đề kỹ thuật IT trong công việc, Hứa Duyệt luôn khó chịu và ngắt lời ngay. Thực ra, điều này cũng giống như khi các cô gái giải thích với các chàng trai về các màu son như đỏ tươi, đỏ dưa hấu, đỏ rượu, đỏ nâu, đỏ hồng... và còn nhiều nữa. Các chàng trai làm sao mà nhớ hết, nhưng trong một mối quan hệ bình thường, dù không hiểu, không nhớ, cũng nên có phản hồi tích cực. Nếu một bên, bất kể nam hay nữ chỉ quan tâm đến sở thích của mình, mà không bao giờ để ý đến chuyện của đối phương, thì nên chia tay sớm. Vì sớm muộn gì cũng chia tay, chia tay sớm hơn tốt hơn muộn, đặc biệt không thể giống Đại Hoàng, kết hôn rồi mới nghĩ đến chuyện chia tay. Sự nhiệt tình của Trần Trứ không chỉ dừng lại ở việc mang túi và đưa ra ý kiến, khi đi qua một tấm gương lớn trong khu vực công cộng của trung tâm thương mại, thấy Du Huyền hơi ngập ngừng, hắn liền chủ động hỏi:
"Muốn chụp ảnh đúng không?"
"Đúng vậy!"
Du Huyền nhanh chóng gật đầu, hiếm khi có dịp đi dạo thủ đô cùng Chủ nhiệm Trần, phải ghi lại kỷ niệm này chứ. "Chụp chung hay chụp riêng?"
Trần Trứ lại hỏi.
"Tất nhiên là chụp chung rồi!"
Du Huyền nói xong liền kéo Trần Trứ đến trước gương, nào là khoác tay, nào là làm động tác chữ vê, nào là ôm, tất cả tư thế đều thử một lần. Thực ra, Trần Trứ luôn cảm thấy chụp ảnh ở nơi công cộng và tạo dáng giống như đang đi đại tiện giữa đường, ai đi qua cũng phải nhìn. Hoặc như một con khỉ, người qua đường xung quanh đều phải ngó vào. Nhưng Du Huyền thích, nên Trần Trứ không chỉ ngoan ngoãn làm "đối tác chụp ảnh" hoặc "hình nền người", mà còn tận tâm chỉ ra cách tạo dáng thế nào. "Mặc dù cậu có khuôn mặt không góc chết, nhưng mình vẫn đề nghị khi chụp ảnh trước gương, cậu nên hơi cúi cằm xuống."
"Như vậy vừa có bóng, vừa có chiều sâu, ngũ quan lại cực kỳ nổi bật."
"Tư thế tay chữ vê thì trẻ con quá, chân cậu dài, có thể thử dáng đứng bắt chéo chân, nhìn sẽ rất phong cách chị đại."
"Mình dạy cậu một chiêu nữa, lần sau chụp ảnh nhớ để tay lên trán như che nắng, như vậy ảnh sẽ tự nhiên và dịu dàng hơn."
Du Huyền ngơ ngác nghe theo, ngoan ngoãn tạo dáng, rồi mới thắc mắc hỏi:
"Chủ nhiệm Trần, sao cậu biết nhiều kỹ thuật chụp ảnh vậy?"
Trần Trứ cười cười rút điện thoại ra, trên trang wap của Baidu, hắn đã tìm kiếm từ khóa "Chụp ảnh bạn gái ở trung tâm thương mại như thế nào". Du Huyền xem xong cười khúc khích, cô không hề giận, chỉ thấy bạn trai mình dùng những lời ngọt ngào tạm thời học được trên mạng để dỗ dành mình cũng chẳng sao. Ngược lại, Du Huyền rất vui, Chủ nhiệm Trần sẵn lòng làm như vậy, chứng tỏ cậu ấy coi trọng buổi hẹn hò này. Du Huyền đặc biệt biết bạn trai mình có thói quen không thích chụp ảnh, hôm nay cậu ấy chiều mình thế này, cảm giác hạnh phúc của cô được nâng lên mức tối đa. Tất nhiên, trong mắt Trần Trứ, chỉ có "cảm xúc" mà không có "giá trị, " vì dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Du Huyền, hai người họ không mua gì cả, quả thật là không có tiền thì chỉ đi dạo thôi. Ngoài việc giữa chừng có uống hai ly trà sữa mất 26 tệ, sinh viên đại học có thể đi chơi mà không mua gì, thậm chí không ăn gì, nhưng trà sữa thì không thể thiếu. Rất nhanh đã đến trưa, hai người đã dạo hết một nửa SKP. Trần Trứ hỏi Du Huyền nên đi đâu ăn trưa. "Không cần vội."
Cuối cùng, Du Huyền kéo Trần Trứ đến quầy bán rượu. Trần Trứ nhìn thấy đủ loại rượu như Louis 13, Hennessy, Chivas, và trong nước thì có Mao Đài, Ngũ Lương Dịch và Mộng Chi Lam... Những thứ này đều là hàng thật, và một số có tuổi đời khá lâu, nên giá cả cũng rất đắt đỏ. "Cậu định tặng quà cho lãnh đạo trường à?"
Trần Trứ hơi ngạc nhiên, theo lý mà nói với tính cách của Du Huyền, đừng nói đến tặng quà, ngay cả việc nịnh hót xã giao cô ấy cũng không thèm. "Mình đâu có tặng cho lãnh đạo trường."
Du Huyền liền "xì" một tiếng, rồi nháy mắt trêu chọc:
"À... Nhưng đúng là tặng cho lãnh đạo."
"Ai thế?"
Trần Trứ lập tức muốn giúp đỡ tham khảo:
"Đối phương là ai, bao nhiêu tuổi, sở thích thường ngày ra sao... Tặng rượu là chuyện rất tinh tế, tặng đúng mới được việc, người ta mới nhớ đến mình."
"Đối phương là..."
Trần Trứ cuối cùng cũng nhớ ra, hình như là hồi tháng Ba, hắn chỉ buột miệng đùa một câu, vậy mà Du Huyền lại nhớ rõ như vậy. Một câu nói bâng quơ sau lần "anh hùng cứu mỹ nhân, " và 9 tháng sau vòng lặp lại quay trở lại lần nữa. Trần Trứ dở khóc dở cười, ôm vai Du Huyền đi ra khỏi cửa hàng. "Đó chỉ là một trò đùa thôi, cậu không cần nhớ rõ thế đâu. Giờ mình muốn nói một điều ước khác, xem xem bao lâu cậu có thể giúp mình thực hiện?"
"Điều ước gì?"
"Chuyện vừa nãy ở khách sạn chưa hoàn thành ấy."
"... Chủ nhiệm Trần, trưa nay cậu muốn ăn gì, mình dẫn cậu đi ăn vịt quay được không?"
"Mình đang nói chuyện nghiêm túc mà."
"Cậu muốn ăn mì tương đen hả? Vậy cũng được, lần trước giáo sư của Học viện Mỹ thuật Trung ương dẫn bọn mình đến một quán mì tương đen rất ngon, Chủ nhiệm Trần cũng thử xem."
Du Huyền nhớ lại, rồi hỏi thăm tài xế taxi, cuối cùng đưa Trần Trứ đến một quán mì có tên Hải Oản Cư. Trần Trứ nhìn bảng hiệu, thấy có chút quen, sau đó nhớ ra Dược Vân Bằng hình như từng làm việc ở đây, không biết giờ anh ta đã gia nhập Đức Vân Xã chưa. Khách ở đây rất đông, một số người có giọng địa phương rõ ràng là người miền Nam, Trần Trứ và Du Huyền phải xếp hàng hơn nửa tiếng mới đến lượt. Vào trong, hắn thấy trang trí cũng đậm chất cổ xưa, mì tương đen 30 tệ một bát, vào năm 2008 thì giá này không rẻ. Nhưng mì rất nhiều, đi kèm còn có nước tương, hành lá, dưa chuột và tám loại đồ ăn kèm khác, tuy đều là những món nhỏ không đáng giá, nhưng lại nâng cao đẳng cấp. Du Huyền ăn ít, hai người chỉ gọi một bát mì, ngoài ra còn gọi thêm vài món đặc sản Bắc Kinh như quẩy giòn, phá lấu, bắp cải Càn Long, ruột chiên. Ăn xong, không chỉ bụng Trần Trứ căng tròn, mà cổ họng hắn còn có cảm giác uống nước lọc cũng không tan được vị mặn. "Ngon thì ngon, nhưng mặn quá."
Trần Trứ ho khan, bình luận. Người miền Đông Quảng Châu quen ăn các món nhẹ như ở Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, nhưng mặn quá thì chịu không nổi. "Vậy à..."
Du Huyền hơi tự trách, cô chỉ nghĩ hôm nay trời có tuyết, dẫn Chủ nhiệm Trần ăn một bát mì nóng hổi để làm ấm người. Thấy biểu cảm của Du Huyền, Trần Trứ lập tức nói:
"Mình lo quá mặn, sẽ ảnh hưởng đến việc nói những lời ngọt ngào với cậu."
Nghe Trần Trứ nói đùa, Du Huyền mới nở nụ cười, chạy ra cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước tăng lực đưa cho hắn. "Ăn cơm có thể không ăn, nhưng lời ngọt ngào của Chủ nhiệm Trần thì nhất định phải nghe."
Du Huyền nói nghiêm túc. Đây chính là cách mà Trần Trứ và Du Huyền tương tác với nhau, nhẹ nhàng thoải mái, vui tươi ngọt ngào. Ăn xong trưa cũng mới 2 giờ chiều, chuyến bay của Trần Trứ là khoảng 7 giờ tối. Thật ra hắn có thể đi muộn hơn, nhưng Du Huyền chắc chắn sẽ tiễn mình ra sân bay, nên không để cô về khách sạn quá muộn, Trần Trứ cố gắng đi sớm một chút. Sau khi về Quảng Châu, có lẽ Trần Trứ còn có thể ghé qua công ty một vòng. Hôm nay hắn không đến công ty, chỉ nói qua với Tằng Khôn và Trương Quảng Phong, những người khác có lẽ đều thắc mắc, sao ông chủ lớn lại không tò mò về số liệu doanh thu hôm nay nhỉ? Thực ra Trần Trứ rất bình tĩnh, dãy Himalaya cũng không phải chỉ hình thành trong một ngày, quảng cáo mới phát sóng có một ngày thì hiệu quả cũng chỉ có hạn. "Trang web Học Tập Trung Đại" cần dần dần chiếm lĩnh phần lớn thị trường, giống như Thuận Phong ngày xưa, trở thành ông trùm, là lựa chọn hàng đầu trong ngành chuyển phát nhanh. Những mẩu nhỏ mà mình không thèm nhìn đến, mới đến lượt các nền tảng giáo dục khác tranh giành. "Giờ chúng ta đi đâu?"
Du Huyền đứng thẳng người bên cạnh Trần Trứ, ngẩng đầu hỏi. Nhìn dáng vẻ không phòng bị của Du Huyền đối với mình, trong ánh mắt cô có một sự ngây thơ không hiểu chuyện, trong trẻo như có thể vắt ra nước, nhưng các đường nét khuôn mặt lại xinh đẹp như một hồ ly nhỏ. Trong đôi mắt lấp lánh, mỗi khi lướt qua hình bóng Trần Trứ, lại giống như ánh sáng lóe lên tựa như chú nai con giật mình. "Đi..."
Trần Trứ nhận ra không biết từ lúc nào, trên trời lại bắt đầu rơi tuyết. "Đi thăm Tử Cấm Thành đi."
Trần Trứ thở ra một hơi ấm, nói. Tử Cấm Thành trong tuyết chính là Hoàng Thành, Trần Trứ mặc dù không thích xem phim cung đình, nhưng cơ hội chiêm ngưỡng di tích lịch sử này thì không muốn bỏ lỡ. Từ Hải Oản Cư đến Tử Cấm Thành không xa, đi taxi tầm 20 phút là đến. Không ngờ hôm nay vẫn khá đông khách du lịch, Trần Trứ và Du Huyền đều không có ý định che ô, bước trên tuyết kêu "lạo xạo", mua vé xong thì theo cửa Ngọ Môn đi đến điện Thái Hòa. Dù khắp nơi đều là những bóng người đông đúc, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự uy nghi và tĩnh lặng của Tử Cấm Thành. Cảm giác uy nghiêm này, không chỉ tồn tại trong Tử Cấm Thành, mà dường như bao trùm lên toàn bộ thành phố, khiến cho cảm giác về thủ đô chỉ còn lại năm chữ: Lạnh lẽo và trang nghiêm. Điều này hoàn toàn khác với Nam Kinh, Nam Kinh cũng là cố đô của sáu triều đại, nhưng mang lại cảm giác như một cô gái Giang Nam trong mưa phùn, hát "Tô Tam khởi giải" bên bờ sông Tần Hoài. Trần Trứ trên con đường quan trường thích thủ đô; Trần Trứ trên con đường kinh doanh thích Nam Kinh. Còn hiện tại, Trần Trứ thích Du Huyền bên cạnh mình. Nhưng Tử Cấm Thành vẫn quá lớn, đến nỗi tóc và vai Trần Trứ hay Du Huyền đã phủ đầy tuyết, mà vẫn chỉ mới đi đến gần Dưỡng Tâm Điện. "Chủ nhiệm Trần, lông mày cậu cũng có tuyết rồi."
Du Huyền cười khúc khích nói:
"Trông như một ông lão nhỏ vậy."
"Nếu mình là ông lão nhỏ, thì cậu cũng là bà lão nhỏ rồi."
Trần Trứ mỉm cười đáp lại. "Bà lão nhỏ thì bà lão nhỏ."
Du Huyền "hứ" một tiếng nói:
"Mình sẽ là bà lão nhỏ biết vẽ tranh."
Trần Trứ nghẹn lời, hắn không thể tự nhận mình là ông lão nhỏ giỏi mưu mô được, nếu vậy thì đúng là "Già mà không chết thì là yêu quái."
Nhưng cách gọi "ông lão nhỏ và bà lão nhỏ" khiến Du Huyền không khỏi mơ màng. Nếu năm mươi năm sau, cô và Chủ nhiệm Trần lại đến Tử Cấm Thành, cũng là một ngày tuyết rơi như thế này, thì thật là lãng mạn biết bao. "Thật hạnh phúc!"
Du Huyền nghĩ rồi tự cười. Cô kéo Trần Trứ đến dưới mái hiên của một cung điện, hà hơi vào lòng bàn tay, rồi xoa nhanh. Đến khi lòng bàn tay bắt đầu ấm lên, cô kiễng chân, áp bàn tay vào mặt Trần Trứ. "cậu sợ mình lạnh à?"
Trần Trứ cười bất đắc dĩ, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cô. "Đúng vậy."
Du Huyền nói như chuyện đương nhiên:
"Mùa đông ở Xuyên Du cũng lạnh lắm, nên mình quen rồi, nhưng cậu ở Quảng Châu chưa trải qua thời tiết có tuyết, cẩn thận không mặt cậu bị lạnh hỏng mất."
"Nếu lạnh hỏng thì không cần nữa."
Trần Trứ mỉm cười nói. Du Huyền không để ý đến lời đùa của bạn trai, tiếp tục hà hơi, xoa tay rồi áp vào mặt Trần Trứ. Trần Trứ cúi đầu, khóe mắt Du Huyền cũng đọng một giọt nước, chắc là tuyết rơi tan ra rồi ngưng tụ lại, nhưng phản chiếu giữa trời tuyết, làn da trắng, đôi mắt đen và đôi môi đỏ... Dường như cả thế giới đã biến mất, cả thế giới chỉ còn lại Du Huyền. Trần Trứ thở dài một hơi, cũng xoa tay, rồi áp lên gương mặt trái xoan của Du Huyền. "Khuôn mặt này của cậu còn quý giá hơn của mình nhiều."
Trần Trứ nói:
"Mình có hủy dung thì trên thế giới vẫn còn Nghiêm Tổ, Quán Hy và Thành Vũ, nhưng nếu cậu hủy dung, giới hội họa sẽ mất đi một nghệ sĩ lục giác hoàn hảo không tì vết."
"Ha ha ha..."
Du Huyền lại bị chọc cười. Vì phải vội bắt máy bay, nên hai người nhanh chóng đi dạo theo lộ trình từ điện Càn Thanh, điện Giao Thái đến cung Khôn Ninh. Khoảng bốn giờ rưỡi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy cổng ra khỏi Tử Cấm Thành.
- "Thần Vũ Môn" đã ở ngay trước mắt. Lúc này, Tử Cấm Thành cũng sắp đóng cửa, khắp nơi đều bật đèn. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên tường đỏ ngói vàng, lớp tuyết mỏng dường như bất ngờ trở nên e thẹn, lộ ra một chút sắc hồng. "Như thơ như họa."
Trần Trứ trong lòng thầm cảm thán, đột nhiên có một đôi bạn trẻ cũng là tình nhân đi ngang qua. Cô gái làm nũng với chàng trai:
"Cõng em đi mà, chân em đi mỏi quá."
Chàng trai có lẽ ngại ngùng trước đám đông nên ngượng ngùng nói:
"Anh dìu em được không?"
"Không được!"
Cô gái giận dỗi nói:
"Anh phải cõng em!"
Chàng trai do dự một lát, cuối cùng cũng cúi người xuống. Lúc này, gương mặt cô gái bừng lên nụ cười đắc ý, khiến gương mặt vốn dĩ không nổi bật của cô trở nên duyên dáng hơn hẳn. Trần Trứ liếc nhìn Du Huyền qua khóe mắt, cô nhóc này cũng đang mỉm cười nhìn cặp đôi kia. Chàng trai cõng cô gái, từng bước từng bước lún sâu trên tuyết. Trần Trứ lặng lẽ bước đến trước mặt Du Huyền, cũng đột nhiên cúi người xuống. "Cậu làm gì vậy?"
Du Huyền giật mình. "Không kịp giải thích rồi."
Trần Trứ giục:
"Lên ngựa rồi nói."
Lúc này Du Huyền mới hiểu ý của Trần Trứ, khóe mắt khẽ đỏ lên, giống như cánh hoa đào trong mùa hè. Nhưng cô không leo lên, có lẽ vì thương Trần Trứ cũng đi bộ nhiều như mình, sao có thể nỡ để hắn cõng. "Nhanh lên nào."
Trần Trứ lại thúc giục. "Được rồi!"
Du Huyền hít hít mũi, bước tới nhẹ nhàng tựa vào lưng Trần Trứ. Trần Trứ dùng chút lực, liền cõng được cô gái Xuyên Du này lên. Cách cổng Thần Vũ chưa đầy hai mươi bước, Trần Trứ bước đi vững vàng, Du Huyền im lặng không nói gì, đầu tựa nhẹ lên vai bạn trai. Trần Trứ trêu cô:
"Mình có phải Trư Bát Giới cõng vợ không?"
Du Huyền không trả lời. "Có phải được cõng thoải mái quá nên cậu ngủ rồi đúng không?"
Trần Trứ lại hỏi. Du Huyền vẫn không lên tiếng. "Này!"
Trần Trứ vỗ nhẹ vào mông cô:
"Nói gì đi chứ, ít nhất cũng phải cảm ơn chứ."
Lúc này, Du Huyền cuối cùng cũng có phản ứng. Cô đột nhiên đưa tay, xoay cằm Trần Trứ lại, rồi "mua" một cái lên má hắn. Sau đó lại cúi đầu, lẩm bẩm:
"Chủ nhiệm Trần, cậu thơm quá."
"Hả?"
Trần Trứ ngẩn ra, rồi bật cười ha hả:
"Cậu đúng là đồ lưu manh."
Giáng sinh, đêm Noel, sao có thể nào hạnh phúc bằng ngày 2 tháng 1 năm 2008, một ngày tại thủ đông chứ.
Nhưng khi đi dạo trong trung tâm thương mại đầy những món hàng xa xỉ, chỉ cần đi năm phút là đã cảm thấy tinh thần mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt, chân cẳng bắt đầu ê ẩm.
Chỉ muốn tìm một cái ghế nhỏ ở góc tường ngồi xuống, vừa chơi điện thoại vừa đợi bạn gái.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi, Trần Trứ đến đây là để bù đắp cho việc không được ở bên nhau trong đêm Giáng sinh, đâu thể qua loa được.
Vì vậy, hắn chiều theo ý Du Huyền, cùng cô bước vào lại trung tâm thương mại SKP. Đi được vài bước, Trần Trứ kéo chiếc túi nhỏ trên vai Du Huyền, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
"Cái này để mình cầm cho."
Du Huyền quay đầu lại, mắt sáng lấp lánh:
"Chủ nhiệm Trần muốn mang túi giúp mình à?"
"Chắc chắn rồi."
Trần Trứ nghiêm túc nói:
"Mình thấy món phụ kiện thời trang tốt nhất của các chàng trai khi đi mua sắm chính là túi của bạn gái."
"Ai nha nha !"
Du Huyền không khách sáo, thậm chí còn có chút tự hào khi đưa túi cho Trần Trứ:
"Thật không ngờ Chủ nhiệm Trần lại phục vụ mình, cảm giác như bản thân bỗng chốc trở thành một người thành công rồi!"
Chiếc túi nhỏ này mua ở dưới tầng hầm Thiên Hà Thành, Quảng Châu, chỗ đó toàn là những cửa hàng nhỏ kết nối với ga tàu điện ngầm, không thể coi là cao cấp. Nhưng Du Huyền thấy chiếc túi giá vài chục tệ này đeo lên rất thoải mái, dù có đến trung tâm thương mại cao cấp như thế này, cô cũng không thấy ngại. Những người có tâm hồn đơn giản hoặc có thế giới tinh thần phong phú thường không bị ảnh hưởng bởi những vật ngoài thân. Bước vào một cửa hàng có biển hiệu DIOR, Du Huyền cầm lên hai chiếc áo len, một chiếc màu xanh lam và một chiếc màu tím, rồi hỏi cái nào đẹp hơn. Trần Trứ nhìn kỹ hai lần:
"Nếu chỉ nhìn áo thôi, màu xanh lam trông trẻ trung hơn, còn màu tím thì hơi thiên về trưởng thành. Nhưng mình nghĩ cậu thử chiếc màu xám xem, màu đó dễ phối đồ hơn."
"Chủ nhiệm Trần cũng có nghiên cứu về thời trang à?"
Du Huyền véo nhẹ tay bạn trai:
"Ở nhà không thấy cậu chuyên nghiệp như vậy, ra ngoài lại hay thể hiện thế?"
Ở đây, "nhà" nghĩa là Quảng Châu, còn "ra ngoài" là những thành phố khác. Ban đầu chỉ là một câu nói đùa, nhưng nghe như thể hai người đã kết hôn nhiều năm rồi ấy. Trong cửa hàng này có nhân viên bán hàng, từ khi Trần Trứ và Du Huyền bước vào, họ luôn đi theo, nhiệt tình giới thiệu các mẫu quần áo, đồng thời khen ngợi vẻ đẹp của Du Huyền. Nghe hai người trò chuyện, nhân viên bán hàng ngạc nhiên hỏi:
"Hai bạn trông còn trẻ thế này, đã kết hôn rồi à?"
Du Huyền mím môi đỏ, liếc nhìn Trần Trứ. Trần Trứ cười đáp:
"Không được à?"
"Được chứ, kết hôn sớm có nhiều lợi ích mà."
Nhân viên bán hàng nói:
"Có thể sớm sinh con, sớm tận hưởng cuộc sống, còn có thể lên kế hoạch sinh con thứ hai..."
"Haha!"
Trần Trứ không nhịn được cười lớn, rồi huých nhẹ vào Du Huyền, trêu chọc:
"Người ta còn muốn chúng ta sinh con thứ hai nữa, khi nào thì bắt đầu đây?"
Nếu là chuyện khác, cô gái Xuyên Du này chắc chắn sẽ mạnh dạn đáp trả. Nhưng lần này, Du Huyền giả vờ như không nghe thấy, cô và Trần Trứ đừng nói là con thứ nhất, còn chưa đến bước đó, mà đã nói đến "chuẩn bị con thứ hai" thì đúng là có chút vô lý. Nhưng lần này Trần Trứ đến đây, mối quan hệ thân mật của hai người đã có bước đột phá. Vừa rồi ở khách sạn, Du Huyền gần như đã từ bỏ kháng cự, nhưng Trần Trứ lại dừng lại đúng lúc. Sau đó, nhân viên bán hàng tiếp tục khen ngợi dáng người, làn da của Du Huyền, bảo rằng quần áo trong cửa hàng rất hợp với khí chất của cô... Nói một loạt những lời khen. Rồi họ nhìn về phía Trần Trứ đầy kỳ vọng. Trần Trứ do dự một chút. Giống như Hoàng Bách Hàm ở quán bar cương quyết gọi chai rượu vang 699 tệ, đàn ông ở những nơi như thế này, nhất là khi có khả năng chi tiêu, thường không nỡ nói:
"Chúng tôi không mua, chỉ đi dạo thôi."
Vì vậy, Trần Trứ đã định rút ví ra để thanh toán, nhưng lại bị Du Huyền trừng mắt ngăn lại. Cô nói với nhân viên bán hàng:
"Đừng tìm anh ấy, nhà tôi do tôi quản tiền!"
Trần Trứ hơi ngạc nhiên, cô bạn gái ngốc này vì thể diện bạn trai mà cũng biết dùng những lời từ chối khéo như vậy sao. Nhân viên bán hàng cười khẽ, nhưng không thấy ngạc nhiên, có lẽ họ nghĩ với vẻ đẹp của Du Huyền, cô là người nắm quyền trong gia đình cũng chẳng có gì lạ. Với việc Du Huyền là người quản lý chi tiêu, thì với quan niệm tiêu dùng của cô, chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra mua đồ xa xỉ rồi. Những món đồ này thực sự không có chút giá trị nào về mặt hiệu quả chi phí, nếu Chủ nhiệm Trần cần cho công việc, thì có thể mua vài món để thể hiện đẳng cấp. Còn về phần mình, Du Huyền thật lòng muốn tiết kiệm tiền để mua sườn hơn. Dù sao đây cũng là trung tâm thương mại xa xỉ đầu tiên ở Trung Quốc, cho dù không mua gì, cũng không xuất hiện mấy cảnh cẩu huyết kiểu "chó khinh người" như trong phim. Khi hai người đi ra tay không, nhân viên vẫn lịch sự nói:
"Hẹn gặp lại quý khách."
"Đội ngũ chăm sóc khách hàng của trang web Học Tập Trung Đại sau này cũng phải đào tạo theo tiêu chuẩn này."
Trần Trứ chậc lưỡi nói:
"Về sau mình phải nhắc Trương Quảng Phong tăng cường thêm."
"Đàn chị Phương Tinh và đàn chị Ninh Luyến Luyến vẫn làm công việc chăm sóc khách hàng à?"
Du Huyền khoác tay Trần Trứ, thuận tiện hỏi:
"Sau khi tốt nghiệp họ có định ở lại công ty không?"
Trần Trứ nghĩ một chút:
"Phương Tinh có vẻ là người muốn gắn bó lâu dài nhất. Trong các cuộc họp, chị ấy nhiều lần đưa ra ý kiến mà không hề nghĩ đến lợi ích cá nhân, hoàn toàn vì lợi ích của dự án."
"Vậy thì tốt, khi vẽ tranh bọn mình cũng thích dùng cọ quen thuộc, chắc khởi nghiệp cũng vậy."
Du Huyền tán thành:
"Đàn chị Phương Tinh đã quen làm việc với cậu rồi, chỉ cần cậu liếc mắt là chị ấy biết phải làm gì."
"Nói là ‘quen làm việc cùng nhau’ nghe như ngang hàng vậy, công ty SuiHui là công ty tư nhân, tất cả công lao đều nhờ vào sự chỉ đạo anh minh của mình."
Trần Trứ lập tức không hài lòng, chỉnh lại cách dùng từ. "Rồi rồi, anh Trần đúng là giỏi nhất!"
Du Huyền giơ ngón tay cái trắng trẻo mềm mại lên. Dù là sinh viên nghệ thuật và không có đầu óc kinh doanh, nhưng khi Trần Trứ nói về công việc, Du Huyền chưa bao giờ tỏ ra hờ hững. Cô luôn chăm chú lắng nghe và đưa ra phản hồi tích cực. Trần Trứ nhớ đến kiếp trước, khi Hoàng Bách Hàm và Hứa Duyệt kết hôn, mỗi khi Đại Hoàng nói về các vấn đề kỹ thuật IT trong công việc, Hứa Duyệt luôn khó chịu và ngắt lời ngay. Thực ra, điều này cũng giống như khi các cô gái giải thích với các chàng trai về các màu son như đỏ tươi, đỏ dưa hấu, đỏ rượu, đỏ nâu, đỏ hồng... và còn nhiều nữa. Các chàng trai làm sao mà nhớ hết, nhưng trong một mối quan hệ bình thường, dù không hiểu, không nhớ, cũng nên có phản hồi tích cực. Nếu một bên, bất kể nam hay nữ chỉ quan tâm đến sở thích của mình, mà không bao giờ để ý đến chuyện của đối phương, thì nên chia tay sớm. Vì sớm muộn gì cũng chia tay, chia tay sớm hơn tốt hơn muộn, đặc biệt không thể giống Đại Hoàng, kết hôn rồi mới nghĩ đến chuyện chia tay. Sự nhiệt tình của Trần Trứ không chỉ dừng lại ở việc mang túi và đưa ra ý kiến, khi đi qua một tấm gương lớn trong khu vực công cộng của trung tâm thương mại, thấy Du Huyền hơi ngập ngừng, hắn liền chủ động hỏi:
"Muốn chụp ảnh đúng không?"
"Đúng vậy!"
Du Huyền nhanh chóng gật đầu, hiếm khi có dịp đi dạo thủ đô cùng Chủ nhiệm Trần, phải ghi lại kỷ niệm này chứ. "Chụp chung hay chụp riêng?"
Trần Trứ lại hỏi.
"Tất nhiên là chụp chung rồi!"
Du Huyền nói xong liền kéo Trần Trứ đến trước gương, nào là khoác tay, nào là làm động tác chữ vê, nào là ôm, tất cả tư thế đều thử một lần. Thực ra, Trần Trứ luôn cảm thấy chụp ảnh ở nơi công cộng và tạo dáng giống như đang đi đại tiện giữa đường, ai đi qua cũng phải nhìn. Hoặc như một con khỉ, người qua đường xung quanh đều phải ngó vào. Nhưng Du Huyền thích, nên Trần Trứ không chỉ ngoan ngoãn làm "đối tác chụp ảnh" hoặc "hình nền người", mà còn tận tâm chỉ ra cách tạo dáng thế nào. "Mặc dù cậu có khuôn mặt không góc chết, nhưng mình vẫn đề nghị khi chụp ảnh trước gương, cậu nên hơi cúi cằm xuống."
"Như vậy vừa có bóng, vừa có chiều sâu, ngũ quan lại cực kỳ nổi bật."
"Tư thế tay chữ vê thì trẻ con quá, chân cậu dài, có thể thử dáng đứng bắt chéo chân, nhìn sẽ rất phong cách chị đại."
"Mình dạy cậu một chiêu nữa, lần sau chụp ảnh nhớ để tay lên trán như che nắng, như vậy ảnh sẽ tự nhiên và dịu dàng hơn."
Du Huyền ngơ ngác nghe theo, ngoan ngoãn tạo dáng, rồi mới thắc mắc hỏi:
"Chủ nhiệm Trần, sao cậu biết nhiều kỹ thuật chụp ảnh vậy?"
Trần Trứ cười cười rút điện thoại ra, trên trang wap của Baidu, hắn đã tìm kiếm từ khóa "Chụp ảnh bạn gái ở trung tâm thương mại như thế nào". Du Huyền xem xong cười khúc khích, cô không hề giận, chỉ thấy bạn trai mình dùng những lời ngọt ngào tạm thời học được trên mạng để dỗ dành mình cũng chẳng sao. Ngược lại, Du Huyền rất vui, Chủ nhiệm Trần sẵn lòng làm như vậy, chứng tỏ cậu ấy coi trọng buổi hẹn hò này. Du Huyền đặc biệt biết bạn trai mình có thói quen không thích chụp ảnh, hôm nay cậu ấy chiều mình thế này, cảm giác hạnh phúc của cô được nâng lên mức tối đa. Tất nhiên, trong mắt Trần Trứ, chỉ có "cảm xúc" mà không có "giá trị, " vì dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Du Huyền, hai người họ không mua gì cả, quả thật là không có tiền thì chỉ đi dạo thôi. Ngoài việc giữa chừng có uống hai ly trà sữa mất 26 tệ, sinh viên đại học có thể đi chơi mà không mua gì, thậm chí không ăn gì, nhưng trà sữa thì không thể thiếu. Rất nhanh đã đến trưa, hai người đã dạo hết một nửa SKP. Trần Trứ hỏi Du Huyền nên đi đâu ăn trưa. "Không cần vội."
Cuối cùng, Du Huyền kéo Trần Trứ đến quầy bán rượu. Trần Trứ nhìn thấy đủ loại rượu như Louis 13, Hennessy, Chivas, và trong nước thì có Mao Đài, Ngũ Lương Dịch và Mộng Chi Lam... Những thứ này đều là hàng thật, và một số có tuổi đời khá lâu, nên giá cả cũng rất đắt đỏ. "Cậu định tặng quà cho lãnh đạo trường à?"
Trần Trứ hơi ngạc nhiên, theo lý mà nói với tính cách của Du Huyền, đừng nói đến tặng quà, ngay cả việc nịnh hót xã giao cô ấy cũng không thèm. "Mình đâu có tặng cho lãnh đạo trường."
Du Huyền liền "xì" một tiếng, rồi nháy mắt trêu chọc:
"À... Nhưng đúng là tặng cho lãnh đạo."
"Ai thế?"
Trần Trứ lập tức muốn giúp đỡ tham khảo:
"Đối phương là ai, bao nhiêu tuổi, sở thích thường ngày ra sao... Tặng rượu là chuyện rất tinh tế, tặng đúng mới được việc, người ta mới nhớ đến mình."
"Đối phương là..."
Trần Trứ cuối cùng cũng nhớ ra, hình như là hồi tháng Ba, hắn chỉ buột miệng đùa một câu, vậy mà Du Huyền lại nhớ rõ như vậy. Một câu nói bâng quơ sau lần "anh hùng cứu mỹ nhân, " và 9 tháng sau vòng lặp lại quay trở lại lần nữa. Trần Trứ dở khóc dở cười, ôm vai Du Huyền đi ra khỏi cửa hàng. "Đó chỉ là một trò đùa thôi, cậu không cần nhớ rõ thế đâu. Giờ mình muốn nói một điều ước khác, xem xem bao lâu cậu có thể giúp mình thực hiện?"
"Điều ước gì?"
"Chuyện vừa nãy ở khách sạn chưa hoàn thành ấy."
"... Chủ nhiệm Trần, trưa nay cậu muốn ăn gì, mình dẫn cậu đi ăn vịt quay được không?"
"Mình đang nói chuyện nghiêm túc mà."
"Cậu muốn ăn mì tương đen hả? Vậy cũng được, lần trước giáo sư của Học viện Mỹ thuật Trung ương dẫn bọn mình đến một quán mì tương đen rất ngon, Chủ nhiệm Trần cũng thử xem."
Du Huyền nhớ lại, rồi hỏi thăm tài xế taxi, cuối cùng đưa Trần Trứ đến một quán mì có tên Hải Oản Cư. Trần Trứ nhìn bảng hiệu, thấy có chút quen, sau đó nhớ ra Dược Vân Bằng hình như từng làm việc ở đây, không biết giờ anh ta đã gia nhập Đức Vân Xã chưa. Khách ở đây rất đông, một số người có giọng địa phương rõ ràng là người miền Nam, Trần Trứ và Du Huyền phải xếp hàng hơn nửa tiếng mới đến lượt. Vào trong, hắn thấy trang trí cũng đậm chất cổ xưa, mì tương đen 30 tệ một bát, vào năm 2008 thì giá này không rẻ. Nhưng mì rất nhiều, đi kèm còn có nước tương, hành lá, dưa chuột và tám loại đồ ăn kèm khác, tuy đều là những món nhỏ không đáng giá, nhưng lại nâng cao đẳng cấp. Du Huyền ăn ít, hai người chỉ gọi một bát mì, ngoài ra còn gọi thêm vài món đặc sản Bắc Kinh như quẩy giòn, phá lấu, bắp cải Càn Long, ruột chiên. Ăn xong, không chỉ bụng Trần Trứ căng tròn, mà cổ họng hắn còn có cảm giác uống nước lọc cũng không tan được vị mặn. "Ngon thì ngon, nhưng mặn quá."
Trần Trứ ho khan, bình luận. Người miền Đông Quảng Châu quen ăn các món nhẹ như ở Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, nhưng mặn quá thì chịu không nổi. "Vậy à..."
Du Huyền hơi tự trách, cô chỉ nghĩ hôm nay trời có tuyết, dẫn Chủ nhiệm Trần ăn một bát mì nóng hổi để làm ấm người. Thấy biểu cảm của Du Huyền, Trần Trứ lập tức nói:
"Mình lo quá mặn, sẽ ảnh hưởng đến việc nói những lời ngọt ngào với cậu."
Nghe Trần Trứ nói đùa, Du Huyền mới nở nụ cười, chạy ra cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước tăng lực đưa cho hắn. "Ăn cơm có thể không ăn, nhưng lời ngọt ngào của Chủ nhiệm Trần thì nhất định phải nghe."
Du Huyền nói nghiêm túc. Đây chính là cách mà Trần Trứ và Du Huyền tương tác với nhau, nhẹ nhàng thoải mái, vui tươi ngọt ngào. Ăn xong trưa cũng mới 2 giờ chiều, chuyến bay của Trần Trứ là khoảng 7 giờ tối. Thật ra hắn có thể đi muộn hơn, nhưng Du Huyền chắc chắn sẽ tiễn mình ra sân bay, nên không để cô về khách sạn quá muộn, Trần Trứ cố gắng đi sớm một chút. Sau khi về Quảng Châu, có lẽ Trần Trứ còn có thể ghé qua công ty một vòng. Hôm nay hắn không đến công ty, chỉ nói qua với Tằng Khôn và Trương Quảng Phong, những người khác có lẽ đều thắc mắc, sao ông chủ lớn lại không tò mò về số liệu doanh thu hôm nay nhỉ? Thực ra Trần Trứ rất bình tĩnh, dãy Himalaya cũng không phải chỉ hình thành trong một ngày, quảng cáo mới phát sóng có một ngày thì hiệu quả cũng chỉ có hạn. "Trang web Học Tập Trung Đại" cần dần dần chiếm lĩnh phần lớn thị trường, giống như Thuận Phong ngày xưa, trở thành ông trùm, là lựa chọn hàng đầu trong ngành chuyển phát nhanh. Những mẩu nhỏ mà mình không thèm nhìn đến, mới đến lượt các nền tảng giáo dục khác tranh giành. "Giờ chúng ta đi đâu?"
Du Huyền đứng thẳng người bên cạnh Trần Trứ, ngẩng đầu hỏi. Nhìn dáng vẻ không phòng bị của Du Huyền đối với mình, trong ánh mắt cô có một sự ngây thơ không hiểu chuyện, trong trẻo như có thể vắt ra nước, nhưng các đường nét khuôn mặt lại xinh đẹp như một hồ ly nhỏ. Trong đôi mắt lấp lánh, mỗi khi lướt qua hình bóng Trần Trứ, lại giống như ánh sáng lóe lên tựa như chú nai con giật mình. "Đi..."
Trần Trứ nhận ra không biết từ lúc nào, trên trời lại bắt đầu rơi tuyết. "Đi thăm Tử Cấm Thành đi."
Trần Trứ thở ra một hơi ấm, nói. Tử Cấm Thành trong tuyết chính là Hoàng Thành, Trần Trứ mặc dù không thích xem phim cung đình, nhưng cơ hội chiêm ngưỡng di tích lịch sử này thì không muốn bỏ lỡ. Từ Hải Oản Cư đến Tử Cấm Thành không xa, đi taxi tầm 20 phút là đến. Không ngờ hôm nay vẫn khá đông khách du lịch, Trần Trứ và Du Huyền đều không có ý định che ô, bước trên tuyết kêu "lạo xạo", mua vé xong thì theo cửa Ngọ Môn đi đến điện Thái Hòa. Dù khắp nơi đều là những bóng người đông đúc, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự uy nghi và tĩnh lặng của Tử Cấm Thành. Cảm giác uy nghiêm này, không chỉ tồn tại trong Tử Cấm Thành, mà dường như bao trùm lên toàn bộ thành phố, khiến cho cảm giác về thủ đô chỉ còn lại năm chữ: Lạnh lẽo và trang nghiêm. Điều này hoàn toàn khác với Nam Kinh, Nam Kinh cũng là cố đô của sáu triều đại, nhưng mang lại cảm giác như một cô gái Giang Nam trong mưa phùn, hát "Tô Tam khởi giải" bên bờ sông Tần Hoài. Trần Trứ trên con đường quan trường thích thủ đô; Trần Trứ trên con đường kinh doanh thích Nam Kinh. Còn hiện tại, Trần Trứ thích Du Huyền bên cạnh mình. Nhưng Tử Cấm Thành vẫn quá lớn, đến nỗi tóc và vai Trần Trứ hay Du Huyền đã phủ đầy tuyết, mà vẫn chỉ mới đi đến gần Dưỡng Tâm Điện. "Chủ nhiệm Trần, lông mày cậu cũng có tuyết rồi."
Du Huyền cười khúc khích nói:
"Trông như một ông lão nhỏ vậy."
"Nếu mình là ông lão nhỏ, thì cậu cũng là bà lão nhỏ rồi."
Trần Trứ mỉm cười đáp lại. "Bà lão nhỏ thì bà lão nhỏ."
Du Huyền "hứ" một tiếng nói:
"Mình sẽ là bà lão nhỏ biết vẽ tranh."
Trần Trứ nghẹn lời, hắn không thể tự nhận mình là ông lão nhỏ giỏi mưu mô được, nếu vậy thì đúng là "Già mà không chết thì là yêu quái."
Nhưng cách gọi "ông lão nhỏ và bà lão nhỏ" khiến Du Huyền không khỏi mơ màng. Nếu năm mươi năm sau, cô và Chủ nhiệm Trần lại đến Tử Cấm Thành, cũng là một ngày tuyết rơi như thế này, thì thật là lãng mạn biết bao. "Thật hạnh phúc!"
Du Huyền nghĩ rồi tự cười. Cô kéo Trần Trứ đến dưới mái hiên của một cung điện, hà hơi vào lòng bàn tay, rồi xoa nhanh. Đến khi lòng bàn tay bắt đầu ấm lên, cô kiễng chân, áp bàn tay vào mặt Trần Trứ. "cậu sợ mình lạnh à?"
Trần Trứ cười bất đắc dĩ, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cô. "Đúng vậy."
Du Huyền nói như chuyện đương nhiên:
"Mùa đông ở Xuyên Du cũng lạnh lắm, nên mình quen rồi, nhưng cậu ở Quảng Châu chưa trải qua thời tiết có tuyết, cẩn thận không mặt cậu bị lạnh hỏng mất."
"Nếu lạnh hỏng thì không cần nữa."
Trần Trứ mỉm cười nói. Du Huyền không để ý đến lời đùa của bạn trai, tiếp tục hà hơi, xoa tay rồi áp vào mặt Trần Trứ. Trần Trứ cúi đầu, khóe mắt Du Huyền cũng đọng một giọt nước, chắc là tuyết rơi tan ra rồi ngưng tụ lại, nhưng phản chiếu giữa trời tuyết, làn da trắng, đôi mắt đen và đôi môi đỏ... Dường như cả thế giới đã biến mất, cả thế giới chỉ còn lại Du Huyền. Trần Trứ thở dài một hơi, cũng xoa tay, rồi áp lên gương mặt trái xoan của Du Huyền. "Khuôn mặt này của cậu còn quý giá hơn của mình nhiều."
Trần Trứ nói:
"Mình có hủy dung thì trên thế giới vẫn còn Nghiêm Tổ, Quán Hy và Thành Vũ, nhưng nếu cậu hủy dung, giới hội họa sẽ mất đi một nghệ sĩ lục giác hoàn hảo không tì vết."
"Ha ha ha..."
Du Huyền lại bị chọc cười. Vì phải vội bắt máy bay, nên hai người nhanh chóng đi dạo theo lộ trình từ điện Càn Thanh, điện Giao Thái đến cung Khôn Ninh. Khoảng bốn giờ rưỡi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy cổng ra khỏi Tử Cấm Thành.
- "Thần Vũ Môn" đã ở ngay trước mắt. Lúc này, Tử Cấm Thành cũng sắp đóng cửa, khắp nơi đều bật đèn. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên tường đỏ ngói vàng, lớp tuyết mỏng dường như bất ngờ trở nên e thẹn, lộ ra một chút sắc hồng. "Như thơ như họa."
Trần Trứ trong lòng thầm cảm thán, đột nhiên có một đôi bạn trẻ cũng là tình nhân đi ngang qua. Cô gái làm nũng với chàng trai:
"Cõng em đi mà, chân em đi mỏi quá."
Chàng trai có lẽ ngại ngùng trước đám đông nên ngượng ngùng nói:
"Anh dìu em được không?"
"Không được!"
Cô gái giận dỗi nói:
"Anh phải cõng em!"
Chàng trai do dự một lát, cuối cùng cũng cúi người xuống. Lúc này, gương mặt cô gái bừng lên nụ cười đắc ý, khiến gương mặt vốn dĩ không nổi bật của cô trở nên duyên dáng hơn hẳn. Trần Trứ liếc nhìn Du Huyền qua khóe mắt, cô nhóc này cũng đang mỉm cười nhìn cặp đôi kia. Chàng trai cõng cô gái, từng bước từng bước lún sâu trên tuyết. Trần Trứ lặng lẽ bước đến trước mặt Du Huyền, cũng đột nhiên cúi người xuống. "Cậu làm gì vậy?"
Du Huyền giật mình. "Không kịp giải thích rồi."
Trần Trứ giục:
"Lên ngựa rồi nói."
Lúc này Du Huyền mới hiểu ý của Trần Trứ, khóe mắt khẽ đỏ lên, giống như cánh hoa đào trong mùa hè. Nhưng cô không leo lên, có lẽ vì thương Trần Trứ cũng đi bộ nhiều như mình, sao có thể nỡ để hắn cõng. "Nhanh lên nào."
Trần Trứ lại thúc giục. "Được rồi!"
Du Huyền hít hít mũi, bước tới nhẹ nhàng tựa vào lưng Trần Trứ. Trần Trứ dùng chút lực, liền cõng được cô gái Xuyên Du này lên. Cách cổng Thần Vũ chưa đầy hai mươi bước, Trần Trứ bước đi vững vàng, Du Huyền im lặng không nói gì, đầu tựa nhẹ lên vai bạn trai. Trần Trứ trêu cô:
"Mình có phải Trư Bát Giới cõng vợ không?"
Du Huyền không trả lời. "Có phải được cõng thoải mái quá nên cậu ngủ rồi đúng không?"
Trần Trứ lại hỏi. Du Huyền vẫn không lên tiếng. "Này!"
Trần Trứ vỗ nhẹ vào mông cô:
"Nói gì đi chứ, ít nhất cũng phải cảm ơn chứ."
Lúc này, Du Huyền cuối cùng cũng có phản ứng. Cô đột nhiên đưa tay, xoay cằm Trần Trứ lại, rồi "mua" một cái lên má hắn. Sau đó lại cúi đầu, lẩm bẩm:
"Chủ nhiệm Trần, cậu thơm quá."
"Hả?"
Trần Trứ ngẩn ra, rồi bật cười ha hả:
"Cậu đúng là đồ lưu manh."
Giáng sinh, đêm Noel, sao có thể nào hạnh phúc bằng ngày 2 tháng 1 năm 2008, một ngày tại thủ đông chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận