Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 163: Muốn hôn môi

Trần Trứ biết một cô gái đưa cho mình thẻ phòng là ý nghĩa thế nào.
Mặc dù tâm trạng của hắn rất kích động, nhưng lại ngờ ngợ cảm giác phong cách này không giống Du Huyền cho lắm, thế là hắn sờ nắn phong thư kia rồi hỏi: “Cái này…Có phải hơi nhanh rồi đúng không?”
“Mình không biết, mình rất muốn đưa cho cậu từ trước nữa rồi.”
Du Huyết cắt một miếng thịt bò bít tết, nhúng qua lớp nước sốt, sau đó đặt vào trong đĩa của Trần Trứ.
“Đã sớm muốn cho mình…”
Trần Trứ giật mình, giờ phong thư lên trước mặt mình, gượng cười nói: “Mình không ngờ cậu đi… khụ khụ.”
Đây là nơi công cộng, hắn vẫn khó mà nói hai từ ‘thuê phòng’ ra được.
“Có gì mà không làm được.
Không ngờ, gan Cá Lúc Lắc lại lớn như vậy, thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ cần cầm theo căn cước công dân là được sao? Mấy phút là đã xong xuôi mọi việc.”
“Đúng đúng đúng.”
Trần Trứ gật đầu liên tục. Mặc dù chuyện vượt qua suy nghĩ của hắn, nhưng phòng đã thuê rồi, không thể nào lãng phí được.
“Cậu đặt ở đâu đó?”
Trần Trứ nhỏ giọng hỏi.
“Ở ngay gần trường học bọn mình.”
Du Huyền cảm thấy kỳ lạ. Tại sao Trần Trứ nói chuyện có vẻ thần bí thế nhỉ? Khiến cô không tài nào hiểu nổi.
“Gần trường đại học…”
Trần Trứ cảm thấy mấy khách sạn ở vùng ngoại thành sẽ tốt hơn. Lần thứ nhất của mình là kỷ niệm đáng giá cỡ nào, có vay tiền cũng phải thuê khách sạn 5 sao mới được.
“Mình đi vào nhà vệ sinh chút.”
Trần Trứ khó khăn lắm mới nhét được phong thư vào túi. Hắn còn không quên vỗ vào mu bàn tay của Du Huyền, tình cảm nói: “Cám ơn cậu tin tưởng mình, mình nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.”
Cô gái nguyện ý trao lần đầu cho mình, làm sao mình có thể phụ bạc được.
Du Huyền nở nụ cười xinh đẹp, lớn tiếng nói: “Đi nhanh lên, chút nữa là bò bít tết cũng nguội mất đấy.”
“Được rồi.”
Trần Trứ nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh của nhà hàng, khóa trái phòng lại, rồi xé phong thư ra, vội vàng lấy thứ bên trong ra nhìn.
Nhưng hắn lập tức ngây người ra.
Thẻ là đúng rồi, nhưng không phải thẻ phòng, mà là một thẻ ATM của ngân hàng công thương.
Phản ứng đầu tiên của Trần Trứ là, chẳng lẽ thời đại này ngân hàng còn hoạt động ngành nghề khác?
Bọn họ tiến hành đầu tư vào việc phục vụ đam mê thân xác của con người?
Có điều, Trần Trứ lập tức vỗ vào đầu mình, chẳng hiểu mình đang nghĩ cái quái gì thế nhỉ?
Thực tế, Du Huyền nói rất rõ hành động của cô mà. Cô cầm căn cước ra ngoài ngân hàng Công Thương bên cạnh trường mở một cái thẻ, chỉ có mình nghĩ bậy nghĩ bạ là cô ấy tới khách sạn thuê một cái phòng.
“Móa, cũng may mình kiểm tra trước, không thì có chuyện lớn xảy ra rồi.”
Trần Trứ bỏ lại thẻ vào bên trong phong thư, sau đó rửa mặt, rồi tỏ ra không có chuyện gì đi về chỗ ngồi.
Hắn ăn vài miếng bò bít tết, sau đó bình phẩm vài câu về cách chế biến, sau đó thản nhiên như không hỏi: “Đúng rồi, thứ cậu đựng bên trong phong thư rốt cuộc là gì vậy?”
“Chẳng phải vừa rồi cậu vào nhà vệ sinh đã nhìn rồi sao?”
Du Huyền bất ngờ, cô còn tưởng Trần Trứ đã mở ra xem rồi chứ?
“Không có, không có.”
Trần Trứ lắc đầu, quang minh chính đại nói: “Mình không có thói quen tùy tiện kiểm tra đồ của người khác.”
“Đồ gì của người khác?”
Du Huyền mỉm cười: “Đó là quà mình tặng cậu, một cái thẻ ngân hàng thôi mà, mật khẩu là ngày sinh của cậu.”
“Cậu đưa thẻ ngân hàng cho mình làm gì?”
Lần này, Trần Trứ nghiêm túc hỏi một câu.
Cá Lúc Lắc đặt dĩa xuống, chu miệng ra, nét mặt có vẻ buồn buồn:
“Lúc đầu, mình nghĩ, nếu bản thân nhận được tiền thưởng trong cuộc thi vừa rồi, sẽ thêm vào một số tiền kiếm được trong đợt làm thêm vừa rồi, mua cho cậu một chiếc điện thoại mới.”
“Đáng tiếc lần này chẳng được giải gì, mà điện thoại mà mình nhắm đến lại không đủ tiền mua, cho nên thấy có lỗi với chủ nhiệm Trần quá.”
“Vì vậy, mình dồn hết tiền chuyển vào một cái tài khoản, thẻ thì đặt ở chỗ cậu, còn sổ tiết kiệm mình sẽ giữ.”
“Sau này mình làm được bao nhiêu sẽ gửi vào trong thẻ sổ tiết kiệm, chủ nhiệm Trần muốn mua gì cũng được.”
Trần Trứ không biết nói gì nữa. Mặc dù không gian xung quanh vang lên bài tiếng anh hắn nghe chẳng hiểu gì, nhưng nó cứ quanh quẩn bên tai.
Du Huyền nói xong thì cúi đầu xuống ăn. Với tính cách của cô, bản thân chỉ nói ra điều suy nghĩ trong lòng, mà không phải đó là lời tâm tình đã nghĩ từ trước.
Sau đó, cô thấy Trần Trứ đang nhìn mình chằm chằm, thì mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía chàng trai mà đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Giờ phút này, thời gian bỗng chốc như dừng lại, cây cỏ đang lung lay trước gió bỗng im lặng, thế giới như được bấm nút tạm dừng, còn hai người nhìn nhau chẳng biết nói câu gì.
Một lúc lâu sau, khi phục vụ bưng ra một phần đồ tráng miệng, thì mới phá vỡ bầu không khí này.
“Không sợ mình tiêu sài hoang phí sao?”
Trần Trứ cố tình hỏi.
“Không sợ.”
Du Huyền không để ý chuyện này, cô còn tỏ ra vui mừng phấn khởi nói: “Tiêu càng nhiều, càng có động lực để làm.”
Trần Trứ mỉm cười, hắn im lặng thật lâu mới nói ra: “Cám ơn cậu đã tin tưởng mình, mình sẽ đối xử thật tốt với cậu.”
Vừa rồi, hắn nói câu này bởi vì xúc động theo kiểu khác mà không kịp suy nghĩ gì.
Còn bây giờ, hắn nghĩ thật kỹ rồi mới nói ra câu này.
Du Huyền thấy Trần Trứ nhận quà của mình, thì trong lòng vô cùng thỏa mãn. Ngay thời điểm cô còn học cấp ba, trong đầu đã có suy nghĩ muốn tiết kiệm tiền mua nhà mua xe cho bạn trai. Lúc đó, Ngô Dư con nói mình thật ngốc.
Không nghĩ tới, bây giờ cô đang bắt đầu làm rồi.
Trần Trứ không từ chối, một là hắn hiếu tâm ý của Các Lúc Lắc.
Hai là, dù Cá Lúc Lắc đưa thẻ cho mình, nhưng mình cũng có thể âm thầm thêm tiền vào tài khoản mà?
Ngày sinh nhật trôi qua thật hạnh phúc, nhưng hắn nghĩ nếu đổi thẻ ngân hàng thành thẻ phòng sẽ hạnh phúc hơn.
Hai người cơm nước xong xuôi thì rủ nhau đi xem phim.
Đây không phải là thời điểm nghỉ lễ quốc khánh, cũng không phải điểm nghỉ tết, nên chẳng có phim nào hấp dẫn mà xem. Trong danh sách phim, chỉ toàn là loại phim kinh dị, đời sống gia đình, hay một vài phim cổ trang không quá đặc sắc. Nội dung phim thật sự không hợp với ngày sinh nhật.
Cuối cùng, hai người chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim hoạt hình là ‘Đầu Bếp Chuột’.
Mặc dù Trần Trứ một lòng yêu nước, nhưng nếu đánh giá khách quan, bỏ qua vấn đề chính trị, thì phim hoạt hình của Hollywood vẫn đẹp hơn, xem vẫn mượt mà hơn.
Nhưng, bên trong rạp chiếu phim, những bộ phim hoạt hình thường dành cho một nhà ba người tới xem, còn các cặp đôi như Trần Trứ và Cá Lúc Lắc lại rất ít.
Sau khi ngồi xuống, Trần Trứ thử có thể thu lại chỗ kê tay không, thì phát hiện nó chẳng nhúc nhích tý nào, nên nhịn không được mắng một câu: “Cái rạp chiếu phim nát này, kiểu gì cũng đóng cửa sớm.”
Du Huyền nghe được thì hé miệng cười. Mặc dù cô rất muốn gần chủ nhiệm Trần, thể hiện tình cảm. Nhưng trong rạp chiếu phim đông người như thế, bản thân cô cũng không biết mình có ngăn được mấy trò xấu Trần Trứ muốn làm hay không, thôi thì có thứ này vẫn đỡ hơn.
“Chủ nhiệm Trần, nắm tay.”
Mặc dù không tình chằng ý thiếp được, nhưng Du Huyền vẫn muốn nắm lấy bàn tay của Trần Trứ, kéo về phía mình.
Theo từng tiếng nhạc bắt đầu, rồi đến thời điểm tiết tấu dồn dập, Du Huyền sẽ không kìm lòng được mà mân mê ngón tay của Trần Trứ.
Nhưng lúc tiết tấu phim từ từ, cô lại gãi gãi vào lòng bàn tay Trần Trứ.
Hôm nay, Du Huyền mặc chiếc váy xếp dài đến tận gối, nhưng thời điểm cô ngồi xuống, sẽ tránh không được việc bị kéo lên một chút. Trần Trứ có thể cảm nhận được, dây thần kinh cảm giác trên năm đầu ngón tay, mềm mại mượt mà đến nhường nào.
Trần Trứ nhịn không được, lại trong hoàn cảnh nhập nhoạng, nhẹ nhàng bóp lấy đùi của Du Huyền.
Du Huyền giống như con nai một mình trong rừng bị giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Trần Trứ.
Nhưng lúc này, ánh mắt Trần Trứ nhìn thẳng vào màn hình, tập chung theo dõi diễn biến bộ phim, hoàn toàn không hề có ý lơ là nào.
Du Huyền tưởng hành động của Trần Trứ là vô tình, nên quay lại tiếp tục xem phim.
Thế nhưng, một lát sau, cô đột nhiên cảm giác được bàn tay Trần Trứ, hình như đang nhúc nhích trên váy của mình.
Khuôn mặt Du Huyền lập tức đỏ bừng, sau đó cô dùng tay đè lấy, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Trứ.
Không ngờ, Trần Trứ vẫn giống như vừa rồi, đang tỏ ra xem phim say sưa ngon lành.
Du Huyền hiểu ngay, tên đàn ông giả vờ chăm chú xem phim, cô tức quá nên dùng móng tay dí vào mu bàn tay của Trần Trứ.
“Đau quá.”
Trần Trứ giật mình.
“Đáng đời.”
Du Huyền tuy mạnh miệng là thế, nhưng không quá 10 giây, cô lại nhẹ nhàng xoa đi chỗ vừa bấm.
Trần Trứ nhớ ăn không nhớ đánh, nên rất nhanh định dùng lại chiêu cũ. Chẳng bao lâu, trên mu bàn tay của hắn lại xuất hiện vết móng tay mờ mờ.
“Không cho phép cậu nghịch ngợm nữa.”
Du Huyền cắn môi nói, mặc dù chẳng có tý uy lực cảnh cáo nào cả.
Trần Trứ cảm thấy mình rất oan uổng. Cậu là Du Huyền đấy, bố ai mà chịu nổi.
Loại không khí mập mờ mà ngọt ngào này cứ thế diễn ra, cho đến khi 8 giờ 30, bộ phim kết thúc.
Đối với một người sống về đêm thì 8 giờ 30 là thời điểm còn quá sớm, nhưng từ nội thành trở về Quảng Mỹ phải mất tới 1 tiếng đồng hồ, rồi từ Quảng Mỹ trở về Trung Đại lại thêm 1 giờ nữa.
Du Huyền đau lòng nhưng lo Trần Trứ về quá muộn, thế là không nấn ná nữa, mà ra bắt xe bus để về.
Dù sao, hai người vẫn còn 1 tiếng ở chung nữa mà.
Trên xe bus, còn trống rất nhiều vị trí, nên hai người đều được ngồi trên ghế.
Đêm nay, Du Huyền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô ngồi trên xe bus mà nhẹ nhàng dựa vào vai Trần Trứ. Một lúc sau, cô cầm lấy điện thoại, vừa nhắn tin trong nhóm chat, lại vừa trò chuyện với Trần Trứ chuyện trong trường học, chuyện ở cùng ký túc xá.
Xe bus đi một đoạn lại dừng lại đón người, còn cảnh vật bên ngoài không ngừng trôi đi. Từng cơn gió đêm thổi vào, khiến vài lọn tóc nhẹ nhàng vờn trên mặt Trần Trứ.
Chẳng hiểu tại sao, Trần Trứ đột nhiên muốn hôn môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận