Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 267: Biện pháp đối phó nữ cặn bã của Trần Trứ

Vừa nghe nói "Ngô Dư gặp chuyện, Trịnh Hạo muốn chuốc rượu cô ấy, Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm đã đến giúp đỡ, khả năng hai bên còn động tay động chân".
Du Huyền lập tức bị phân tán sự chú ý, tạm thời không truy cứu lý do Trần Trứ không nghe điện thoại.
"Rốt cuộc là sao?"
Du Huyền lo lắng định cúp máy:
"Mình phải gọi cho Tiểu Dư hỏi thăm ngay mới được."
"Cậu đừng vội."
Trần Trứ vẫn ngồi trên taxi lên tiếng an ủi:
"Theo lời kể của Hoàng Bách Hàm, cậu ấy thực ra vẫn ổn..."
Sự việc nguyên do như sau:
Dù Trịnh Hạo và ba cánh tay của cậu ta đã dùng mọi cách để dụ hai cô gái uống rượu, nhưng thật ra Ngô Dư lại không uống mấy.
Tính cách cô gái này rất giống Du Huyền, trước khi xác định mối quan hệ thì chẳng những không uống rượu, ngay cả việc xách túi hộ cũng không muốn để đối phương làm. Chỉ khi đã xác định mối quan hệ, cô mới toàn tâm toàn ý dành trọn tình cảm cho người đó.
Nó giống như quan hệ giữa ‘0’ và ‘1’. Nếu đôi bên chưa rõ ràng mối quan hệ yêu đương, thì hành động mập mờ sẽ gần như bị từ chối hoàn toàn, đây chính là ‘0’.
Nhưng một khi mối quan hệ được xác định, gần như mọi hành động đều được cho phép, đây là ‘1’.
Ngô Dư thường xuyên cười nhạo bạn thân là một người yêu đương mù quáng, nhưng thực tế cô cũng là một người như thế, chỉ đơn giản là bản thân chưa nhận ra mà thôi.
Nhưng, bạn cùng phòng Lộ Điềm lại không có nguyên tắc và phòng ngự mạnh mẽ như vậy.
Cô bị dụ dỗ và tâng bốc bằng mấy lời ngọt ngào, thì Lộ Điềm không nhận ra được nên đã uống vài cốc bia.
Bởi vì khi đám người Trịnh Hạo nhận ra Ngô Dư khó lòng tiếp cận, thì bọn họ quyết định chuyển mục tiêu, tập trung chuốc say Lộ Điềm.
Ngô Dư không muốn bạn cùng phòng say xỉn, nhiều lần ngăn cản Lộ Điềm uống rượu. Điều này làm nhóm Trịnh Hạo không hài lòng, nên đã có người trong nhóm lên tiếng:
"Cậu không uống thì thôi, tại sao lại cản người ta uống?"
Ngô Dư cũng không phải dạng dễ bắt nạt, lập tức phản pháo:
"Sợ uống nhiều bị mấy tên con trai cặn bã giở trò."
Nếu không phải vì Trịnh Hạo liên tục giải hòa và Lộ Điềm bị ảnh hưởng bởi rượu nên thích thú với không khí náo nhiệt của quán bar, Ngô Dư đã kéo bạn cùng phòng đi từ lâu rồi.
Tình hình này làm cho Hứa Duyệt và Hoàng Bách Hàm ở bàn bên cạnh khá ngạc nhiên. Hứa Duyệt cứ tưởng Ngô Dư sẽ dễ dàng bị những chàng trai có ý đồ xấu dụ dỗ, không ngờ cô ấy lại kiên định như vậy.
"Vậy nên, năm đó mình đã không bằng người ta, không thể giữ được nguyên tắc quyết liệt như vậy."
Hứa Duyệt vô tình nhớ lại một số chuyện cũ, tâm trạng trở nên u ám và bất mãn. Nhìn Ngô Dư kiên định, Hứa Duyệt càng cảm thấy khó chịu.
"Cô giả vờ gì chứ? Đã đến quán bar mà không uống say?"
"Cô đáng lẽ phải uống nhiều, bị đàn ông dẫn đi khách sạn, rồi hôm sau tỉnh dậy mơ màng nói chuyện yêu đương, sau đó bị chia tay."
Vì những trải nghiệm của mình, Hứa Duyệt chán ghét mỗi cô gái có nguyên tắc và giữ mình ngay cả khi ở quán bar.
Hoàng Bách Hàm ngồi đối diện không thể ngờ rằng một cô gái "dịu dàng và tốt bụng" như học tỷ Hứa Duyệt lại có những suy nghĩ độc ác như vậy. Cậu chỉ cảm thấy Ngô Dư và nhóm con trai nói chuyện ngày càng căng thẳng, lo lắng rằng tình hình sẽ không thể kiểm soát.
Vì thế cậu lập tức gọi Vương Trường Hoa tới theo kế hoạch đã bàn từ trước.
Mặc dù là Đêm Giáng Sinh, nhưng Vương Trường Hoa là một thằng cẩu độc thân đã thế còn có phần ngốc nghếch, nhưng với tính cách của mình, cậu ta luôn tìm thấy niềm vui của riêng mình.
Bạn bè có lẽ đều có kế hoạch riêng, nên Vương Trường Hoa không làm phiền ai cả, cậu ta cưỡi chiếc xe điện nhỏ mà lần trước Trần Trứ mua cho mình, lượn lờ khắp phố phường.
Cậu hít thở từng làn gió muộn mặn mà, nếm chút khói xe, ngắm nhìn những cặp đôi lạ mặt tình tứ bên đường, thỉnh thoảng dừng lại nghe các nghệ sĩ hát dân ca bên cạnh ga tàu điện ngầm... Vương Trường Hoa rất hưởng thụ cảm giác tự do này.
Cậu đang cảm thán rằng lúc này mình thật như một vị thần sống, thì một tin nhắn từ Hoàng Bách Hàm khiến cậu "quay lại nhân gian".
Vương Trường Hoa lập tức cưỡi chiếc xe điện, lao như bay đến quán bar Blue.
Tay phải điều khiển tay ga đã vặn hết cỡ, mặc kệ dòng xe cộ đông đúc, một chiếc xe điện màu vàng luồn lách như vận động viên đua xe Olympic, vẫn kiên định tiến về đích.
Vương Trường Hoa luôn là người rất nghĩa khí.
Mười lăm phút sau, Trịnh Hạo đang cố gắng chuốc rượu, ngẩng đầu lên thấy Vương Trường Hoa đang tức giận tiến về phía mình.
Trịnh Hạo giật mình, cả hai giờ đây ở trong ký túc xá cũng không nói chuyện với nhau, coi nhau như không khí.
Nhưng hôm nay Vương Trường Hoa đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi, cậu ta vừa đến đã mắng thẳng vào mặt Trịnh Hạo là thằng có ý đồ xấu, lừa hai cô gái đến đây uống rượu.
Trịnh Hạo tự nhiên không nhận, hơn nữa còn có ba cánh tay hỗ trợ, và vì thường xuyên lui tới quán bar này nên nhiều nhân viên phục vụ ở đây đều quen biết Trịnh Hạo, cơ bản nơi đây coi như là sân nhà của gã ta.
Dù sau đó Hoàng Bách Hàm cũng phải đứng lên giúp đỡ, nhưng vẫn không có tác dụng, trong lúc cãi vã bị áp đảo hoàn toàn.
Cả hai bên đều là người trẻ tuổi, một bên đã uống rượu, một bên thì đang tức giận, cãi nhau một hồi không biết làm sao lại đẩy nhau.
Cuối cùng dù bảo vệ quán bar đã ngăn chặn, không gây ra ồn ào quá lớn, nhưng quản lý quán bar lại tìm đến Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm, yêu cầu họ bồi thường những ly, đĩa bị vỡ do va chạm giữa hai nhóm.
Tổng cộng 2000 nhân dân tệ.
Nếu là 200 tệ, có lẽ Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm đã chấp nhận bồi thường, vì đúng là bọn họ thực sự đã làm vỡ một số đồ thủy tinh, dù không phải cố ý mà do vô tình đụng phải bàn làm rơi xuống đất.
Chi phí ước tính chỉ khoảng vài chục tệ, nhưng nói gì thì nói việc này cũng ảnh hưởng ngắn hạn đến hoạt động bình thường của quán bar, nên 200 tệ có thể chấp nhận được.
Nhưng 2000 tệ rõ ràng là lừa người, quán bar này vì quen biết với Trịnh Hạo nên đứng về phía cậu ta, Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm đương nhiên không đồng ý.
Tất nhiên, Vương Trường Hoa vì không muốn bị lừa, còn Hoàng Bách Hàm đơn giản là không có tiền, quản lý quán bar có vẻ tỏ ra kiêu ngạo, nói rằng nếu họ không muốn trả, thì hãy đợi người nhà đến đón.
Bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì có chuyện phá hoại đồ không đền bù.
Trong lúc bế tắc, Trần Trứ xuất hiện.
Hắn xuống xe taxi bên đường, lập tức nhìn thấy chiếc xe điện nhỏ nằm lăn lóc trên mặt đất.
Đó là của Vương Trường Hoa.
Trần Trứ có thể tưởng tượng ra, khi Vương Trường Hoa đến đã ném chiếc xe điện xuống đất, không màng gì mà lao vào quán bar.
Trần Trứ nhẹ nhàng dựng chiếc xe điện lên, từ từ đẩy sang bên cạnh và không quên rút chìa khóa ra.
Sau đó, hắn mới chậm rãi bước vào quán bar Blue, nơi được coi là phù hợp nhất cho giới trẻ Quảng Châu.
Khi đến gần cửa, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy ba nhóm người.
Một nhóm là các nam sinh đại học do Trịnh Hạo dẫn đầu, họ tụ tập hút thuốc.
Còn Trịnh Hạo dường như vẫn đang cố giải thích điều gì đó với Ngô Dư, nhưng cô ấy không thèm đếm xỉa đến.
Nhóm khác là quản lý và bảo vệ của quán bar.
Quản lý khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc vuốt keo bóng lộn, trông có vẻ là loại người mà các bà giàu có thích khi còn trẻ.
Bảo vệ thì như mọi bảo vệ ở các khu giải trí khác, đứng cạnh quản lý, cánh tay có hình xăm hai con rồng uốn lượn, nhìn qua là biết ngay không phải người có học.
Nhóm thứ ba là những người bạn thân của hắn, tức là các báo thủ, và cả Hứa Duyệt đang mặc một chiếc sườn xám màu vàng sẫm.
Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa đang thảo luận điều gì đó, Ngô Dư chăm sóc Lộ Điềm vừa nôn xong, cầm một chai nước giúp cô ấy uống.
Chỉ có Hứa Duyệt trông như người ngoài cuộc, hoặc có thể nói cô ta vốn dĩ là người ngoài.
Nét mặt của Hứa Duyệt trông khá kỳ lạ, giống như đang xem trò cười, chỉ chờ Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa phải trả giá cho Ngô Dư, một đứa con gái chẳng biết xã hội là gì.
Vì thế, cô ta là người đầu tiên phát hiện ra Trần Trứ.
Ban đầu Hứa Duyệt có chút nghi ngờ, cảm thấy cậu thanh niên này trông quen mắt, nên phản ứng theo bản năng, cô ta vội thu lại nụ cười đen tối kia, thay vào đó là nụ cười hiền hòa.
Người giả tạo luôn sợ bị người khác phát hiện ra sự giả tạo của mình.
"Hoàng Bách Hàm?"
Hứa Duyệt hỏi:
"đây có phải bạn của cậu không?"
Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa cùng ngẩng đầu, Vương Trường Hoa thoáng ngạc nhiên rồi trách móc Hoàng Bách Hàm:
"Sao mày lại gọi Trần Trứ tới đây?"
Hoàng Bách Hàm nhìn Vương Trường Hoa như thể nhìn kẻ ngốc:
"Mẹ nó, không phải mày gọi điện cho nó à? Mày nói chuyện chẳng khác đếch gì đứa con nít."
"Đủ rồi! Bây giờ còn đứng cãi nhau vì chuyện này sao?"
Ngô Dư cắt ngang cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Không biết tại sao, nhưng khi Trần Trứ xuất hiện, Ngô Dư tự nhiên cảm thấy yên tâm.
"Chủ nhiệm Trần đến rồi" vấn đề này nhất định sẽ được giải quyết, dù thực tế ngay cả Ngô Dư cũng không biết sẽ giải quyết bằng cách nào.
Nhưng cảm giác yên tâm vẫn hiện hữu, phản ứng tương tự cũng xuất hiện trên mặt Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa, thậm chí cả Trịnh Hạo khi thấy cũng đặc biệt bước tới chào hỏi. Trông gã ta như muốn làm rõ hiểu lầm.
Hứa Duyệt không khỏi thắc mắc, tại sao mọi người lại tin tưởng người này như vậy?
Cô lúc này cũng nhớ ra Trần Trứ là ai, nhớ lại rằng cậu thanh niên này đã từng đến Hoa Công tìm Hoàng Bách Hàm, và cô từng gặp mặt cậu ta.
Hoàng Bách Hàm từng giới thiệu rằng đây là bạn cùng bàn thời cấp ba, hiện đang học năm nhất tại Lĩnh Viện Trung Đại.
Đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm ấy, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Hứa Duyệt.
"Một nam sinh năm nhất có thể có ánh mắt như vậy sao?"
Đó là ấn tượng đầu tiên của Hứa Duyệt về Trần Trứ, không ngờ hôm nay lại gặp lại.
Bên ngoài quán bar, khách hàng liên tục ra vào, tiếng hát và nhạc đệm như những chiếc phà trên dòng sông, vang vọng trong không gian.
Trần Trứ bước tới chào hỏi bạn bè.
Hắn nói với Hoàng Bách Hàm:
"Quán bar vui không?"
Hoàng Bách Hàm nhún vai, lúng túng không biết đáp lại thế nào.
Hắn tiếp tục nói với Ngô Dư:
"Du Huyền rất lo cho cậu, chắc cô ấy đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại. Cậu nên gọi lại cho cô ấy khi có thời gian."
Ngô Dư gật đầu, cô vẫn chưa có cơ hội xem điện thoại.
Sau đó, hắn mỉm cười với Vương Trường Hoa, lấy từ túi ra một chùm chìa khóa và nói:
"Xe mới mua mà cứ ném bừa bãi thế à?"
Vương Trường Hoa vỗ trán, nhớ ra là lúc nãy quá vội nên quên khóa xe.
Cuối cùng, Trần Trứ nhìn sang Hứa Duyệt.
Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc rồi gật đầu.
Hoàng Bách Hàm đã theo dõi hành động của Trần Trứ rất cẩn thận, nên nhận thấy thằng bạn mình cũng chào hỏi Hứa Duyệt một cách lịch sự, làm cậu thấy yên tâm hơn, giống như "cô dâu xấu xí gặp mẹ chồng", cuối cùng cũng được chấp nhận.
Nhưng đối với Hứa Duyệt, cảm giác này không hề dễ chịu.
Mặc dù bề ngoài Trần Trứ rất thân thiện, nhưng thực tế lại như những cơn mưa nhỏ nhẹ nhàng xen lẫn những chiếc kim sắc bén.
Chỉ một ánh nhìn, Hứa Duyệt cảm thấy tất cả bí mật trong lòng mình, thậm chí cả kiếp trước, kiếp này, đột nhiên bị kim xuyên thấu.
"Cậu ta hiểu rõ mình đến vậy sao?"
Hứa Duyệt nghi ngờ nghĩ.
"Anh Trần!"
Lúc này, Trịnh Hạo bước tới, quả nhiên muốn làm rõ "hiểu lầm" tối nay.
"Tôi chỉ nghĩ rằng đêm Giáng Sinh, mà Ngô Dư ở ký túc xá có thể sẽ buồn chán, nên mới gọi cô ấy ra nghe nhạc. Không ngờ Vương Trường Hoa đến đây lại muốn cãi nhau, đánh nhau với tôi, tôi thậm chí còn không đáp trả."
Trịnh Hạo nói dối rất chuyên nghiệp, thật giả lẫn lộn.
Trần Trứ nghe xong, giống như lúc nãy quan sát Hứa Duyệt, hắn chuyển ánh mắt sang Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo ngay lập tức trở nên không tự nhiên, giọng điệu trở nên lúng túng và có phần nịnh nọt:
"Anh Trần, tôi cũng quen biết quản lý ở đây, ông ta nói 2000 tệ đó là mức bồi thường có thể chấp nhận được rồi. Anh để tôi đi nói chuyện với ông ta xem có thể giảm được không."
"Tại sao phải nói?"
Trần Trứ cười nhẹ, vỗ vai Trịnh Hạo:
"Giết người đền mạng, phá hoại phải bồi thường, đó là quy tắc từ xưa tới nay. Nhưng chúng ta có trả tiền rồi thì có thể đi được không?"
Cảm thấy Trần Trứ dường như có ý định "dĩ hòa vi quý", Trịnh Hạo hơi bất ngờ. Một người nhu nhược, không có cá tính, làm sao có thể khởi nghiệp được chứ?
Nhưng đây là kết quả tốt nhất đối với Trịnh Hạo, cậu ta sợ nhất là Trần Trứ đến gây sự không ngừng, nhất định phải đòi lại danh dự cho bạn bè mình.
"Chắc chắn là có thể."
Trịnh Hạo lập tức nói:
"Tôi sẽ đi nói chuyện với quản lý ngay bây giờ."
Khi Trịnh Hạo chạy đi thương lượng với quản lý quán bar, cậu ta cố ý làm những động tác phóng đại, như thể đang cố gắng hết sức giúp Trần Trứ và nhóm bạn giảm tiền bồi thường.
Vương Trường Hoa khinh bỉ nhổ nước bọt, vì cậu là bạn cùng phòng của Trịnh Hạo nên biết thằng này có năng khiếu biểu diễn thế nào.
Trần Trứ đi ra một bên, lấy điện thoại ra gọi.
Ban đầu hắn gọi cho một người hình như gọi là "Chú Triệu", nhưng nói vài câu rồi cúp máy.
Sau đó, hắn gọi tiếp một cuộc nữa rồi mới quay lại.
"Trần Trứ."
Hoàng Bách Hàm không vui hỏi:
"Chúng ta thực sự phải bồi thường 2000 tệ sao?"
"Nếu không thì sao?"
Trần Trứ nghiêm túc hỏi lại:
"Bọn mày đến nơi kinh doanh của người ta gây chuyện, phải tuân theo quy tắc của họ chứ. Chị Hứa Duyệt, chị thấy đúng không?"
"À?"
Hứa Duyệt không ngờ Trần Trứ lại đột nhiên nhắc đến mình, nhất thời bối rối, ấp úng nói:
"Đúng, đúng vậy."
"Cho nên, ra ngoài chơi thì được."
Trần Trứ nói đầy ẩn ý:
"Nhưng phải tuân thủ quy tắc, lý lẽ, nguyên tắc. Chỉ khi nghĩ đến việc hại người khác, cuối cùng có thể tự chuốc lấy thiệt thòi."
Hứa Duyệt giật mình, cảm giác như Trần Trứ đang ám chỉ mình.
"Ai không tuân thủ quy tắc?"
Hoàng Bách Hàm không hiểu, lên tiếng tranh cãi:
"Bọn tao chỉ đến uống rượu bình thường, không nói là không bồi thường, nhưng 2000 tệ là quá nhiều."
"Có cách nào khác không?"
Lần này Trần Trứ nghiêm túc nói:
"Mày gây chuyện phá hoại, cãi nhau cũng là gây chuyện. Trước khi gây chuyện phải nghĩ xem mình có khả năng xử lý hậu quả không, nếu không thì phải biết giữ mồm giữ miệng."
Vương Trường Hoa và Ngô Dư cũng muốn lên tiếng phản đối, nhưng Trần Trứ giơ tay ngăn lại, rồi hỏi Hoàng Bách Hàm:
"Lúc bọn mày thanh toán rượu có lấy hóa đơn không?"
"Hóa đơn?"
Hoàng Bách Hàm nghĩ một lúc:
"Hình như nhân viên phục vụ có đưa cho tôi một hóa đơn, nhưng tao để ở trên bàn."
"Về tìm đi."
Trần Trứ nói:
"Tiện thể mang chai rượu vang còn lại ra đây."
"Để làm gì?"
Hoàng Bách Hàm hỏi.
"Để gói mang về."
Trần Trứ nói rất tự nhiên:
"Ra ngoài ăn uống, ăn không hết thì gói mang về, như vậy mới không lãng phí."
"Thôi đi..."
Hoàng Bách Hàm cảm thấy không cần phải làm chuyện nhỏ nhặt này trước mặt Hứa Duyệt.
"Đi đi!"
Trần Trứ thúc giục lần nữa, Hoàng Bách Hàm không còn cách nào khác đành miễn cưỡng quay lại tìm hóa đơn.
Hứa Duyệt đứng bên cạnh nhưng cảm thấy Trần Trứ không chỉ đơn giản là "gói mang về".
Lúc này, quản lý quán bar cùng Trịnh Hạo đi tới, nghe thấy Trần Trứ bảo Hoàng Bách Hàm gói chai rượu vang mang về, họ vốn đã coi thường mấy sinh viên này, nay càng không để tâm đến họ.
"Này!"
Quản lý quán bar, tóc bóng nhẫy, một tay kẹp điếu thuốc, vừa nhả khói vừa thiếu lễ độ nói với Trần Trứ:
"Tiểu Trịnh đã cầu xin tôi rồi, các cậu đều là sinh viên, vậy bồi thường ít hơn một chút, các cậu trả 1500 tệ thôi."
Quản lý quán bar tưởng rằng Trần Trứ sẽ vội vàng cảm ơn, không ngờ hắn lại từ chối.
Trần Trứ vỗ vai quản lý nói:
"Tại sao phải giảm 500 tệ? Ông nghĩ chúng tôi không có khả năng trả à?"
"Thôi nào!"
Quản lý quán bar kêu lên một cách khoa trương, cười cợt với bảo vệ bên cạnh:
"Nhìn xem, không có mấy đồng mà còn tỏ vẻ. Một số sinh viên bây giờ là thế đấy, hay ra vẻ lắm."
Sau đó ông ta nói với Trần Trứ:
"Đã vậy thì trả đủ 2000 tệ đi."
"Trần Trứ..."
Vương Trường Hoa và Ngô Dư đều muốn ngăn lại, lẽ ra Trần Trứ không nên nhút nhát như vậy, thời trung học cậu ta cũng không phải loại người như thế.
"Các cậu im đi!"
Trần Trứ quay đầu quát hai người:
"Các cậu tự gây chuyện, để tôi phải dọn dẹp rồi lại còn nhiều ý kiến. Trả tiền xong chúng ta đi ngay."
Trần Trứ có vẻ chỉ muốn giải quyết xong rồi rời đi.
Hắn nói với quản lý quán bar:
"Tôi không mang đủ tiền mặt, nhưng có thể chuyển khoản qua ATM. Tôi chuyển vào thẻ nào?"
Quản lý quán bar hít một hơi thuốc, từ túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, dùng ngón trỏ búng nhẹ nói:
"Chuyển vào thẻ này."
Trần Trứ do dự:
"Đây là thẻ cá nhân của ông, chúng tôi làm hỏng đồ, đáng ra phải bồi thường cho công ty của các ông chứ..."
"Nói lắm thế, cậu không muốn về à?"
Quản lý quán bar lớn tiếng mắng.
Trần Trứ không nói gì thêm, ngoan ngoãn cùng quản lý đi đến máy ATM ở trung tâm thương mại Sun New World gần đó để chuyển tiền.
Bảo vệ nhìn theo đầy ghen tị, nghĩ rằng quản lý lại có một khoản thu nhập bất chính nữa.
Hứa Duyệt lặng lẽ quan sát, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản vậy.
Con hổ luôn ẩn mình trước khi săn mồi, chỉ khi chắc chắn mới lao lên tấn công.
Không lâu sau, Trần Trứ và quản lý quay lại. Có lẽ vì đã nhận được tiền, nên quản lý quán bar thân thiện hơn nhiều với Trần Trứ, còn gọi hắn là "em trai" và bảo rằng "khu này anh quen, có gì cứ tìm anh".
Hoàng Bách Hàm cũng tìm thấy hóa đơn và cầm nửa chai rượu vang còn lại, có vẻ muốn vứt đi.
Tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ xa, nhưng bị tiếng nhạc của quán bar và tiếng ồn ào của đường phố che lấp, không rõ ràng lắm.
Hơn nữa, mọi người ở đây đều không nghĩ mình là tội phạm nên chẳng ai để ý.
"Được rồi, các cậu có thể về!"
Quản lý quán bar vung tay, chuẩn bị "tha thứ" cho những sinh viên ngu ngốc dễ lừa và có chút tiền này.
Nhưng Trần Trứ, người vừa muốn rời đi, giờ lại không muốn nữa, mà bắt đầu trò chuyện thoải mái:
"Khu này nhộn nhịp thật, có nhiều khách sạn và nhà hàng năm sao, còn có trung tâm mua sắm và khu dân cư cao cấp."
"Đương nhiên rồi."
Quản lý quán bar đáp lại, vì 2000 tệ nên không thúc giục:
"Dù sao cũng gần khu CBD mà."
Trần Trứ khẽ gật đầu, đột nhiên nói một câu chẳng liên quan:
"Bề ngoài ông là quản lý, thực chất chỉ là người trông coi, quán bar này chắc chắn có nhiều cổ đông phải không?"
Quản lý quán bar ngay lập tức ngẩn người, nghĩ thầm sao cậu sinh viên "ngu ngốc" này lại biết điều đó?
Đây chính là kinh nghiệm xã hội.
Trong quá trình làm việc, Trần Trứ cũng gặp gỡ một số bạn bè làm trong ngành dịch vụ giải trí. Họ mở quán bar để giảm thiểu rủi ro, thường là vài người hợp tác, sau đó thuê một quản lý để quản lý.
Bây giờ, Trần Trứ dùng kinh nghiệm phong phú, quan sát tinh tế và thủ đoạn sắc bén của mình để dạy cho quản lý quán bar một bài học.
"Tôi biết..."
Trần Trứ tự tin nói:
"95% rượu trong quán bar này chắc chắn là giả. Các ông thu mua chai rượu thật từ bên ngoài, sau đó đổ rượu giả vào và bán cho khách, đúng không?"
"Xì..."
Quản lý quán bar cảm thấy có chút không ổn, đây là bí mật ngành mà.
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần.
Trần Trứ tiếp tục nói:
"Quán bar của các ông mở ở đây chắc chắn có mối quan hệ đỡ đầu, điều này không thể phủ nhận."
"Nhưng mà, quy mô của các ông không thể so với những khách sạn năm sao, lại có tính chất đặc biệt, nếu tôi là trưởng đồn hoặc phó trưởng đồn công an khu vực này, tôi sẽ chẳng thèm để mắt đến các ông, tránh dây vào mấy thứ phiền phức."
"Vậy nên, các ông nhiều nhất chỉ quen biết được cảnh sát khu vực gần đây để nhận thông tin kiểm tra đột xuất. Ví dụ như trước một cuộc kiểm tra nào đó, các ông sẽ thay rượu giả bằng rượu thật, đúng không?"
"Mày... là phóng viên à?"
Quản lý quán bar cuối cùng cũng hiểu ra, mẹ nó! Gặp phải phóng viên nằm vùng rồi!
Trần Trứ cười nhẹ, phong thái nhã nhặn, không gây hại gì.
"Tôi không phải phóng viên."
Trần Trứ nhẹ nhàng nói:
"Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng tôi có thể mời cấp trên của mạng lưới quan hệ của các ông tới đây."
Vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát từ từ dừng lại bên đường, ba cảnh sát bước xuống.
Quản lý quán bar lập tức cảm thấy không ổn, cậu sinh viên này không giống như những người trước đây ông ta từng gặp.
"Ai gọi cảnh sát?"
Viên cảnh sát dẫn đầu hỏi.
Anh ta là một cảnh sát cấp bậc hai, ở thành phố Quảng Châu này, tương đương với phó trưởng đồn công an cơ sở.
"Tôi gọi cảnh sát."
Trần Trứ bước tới nói:
"Mấy người bạn của tôi uống rượu ở quán bar này, cảm thấy rượu có thể là giả nên tìm quản lý để lý luận."
"Không ngờ ông ta không chỉ không giải quyết vấn đề, mà còn giữ người bạn của tôi không thả, và ép buộc phải trả 2000 nhân dân tệ."
Trần Trứ nói cực kỳ rõ ràng, lưu loát và bình tĩnh.
"Gì cơ?"
Cảnh sát và quản lý quán bar nghe xong đều tròn mắt.
Cảnh sát nghĩ rằng đã gần năm 2008 rồi, mà vẫn còn những vụ công khai hạn chế tự do cá nhân và cướp bóc như thế này sao?
Đây đúng là công trạng loại ba đang đi trên đường.
Quản lý quán bar vội vàng kêu oan:
"Đồng chí cảnh sát, sự việc không phải như vậy..."
"Về đồn trình bày rõ ràng."
Cảnh sát cấp hai phất tay nói:
"Chúng tôi xử lý vụ việc đều dựa trên bằng chứng. Chỉ cần rượu này là thật, cậu ta không chuyển khoản cho ông, thì ông lo gì?"
"Chết tiệt!"
Quản lý quán bar bối rối.
Rượu là giả, lại còn có ghi chép chuyển khoản của Trần Trứ, đây chẳng phải bằng chứng rõ ràng sao?
Đến đồn công an Tiên Thôn gần đó, từng người một lần lượt vào ghi lời khai.
Người phụ trách ghi lời khai cho Trần Trứ chính là cảnh sát cấp hai kia. Sau khi đóng cửa, ông ta vốn nghiêm túc, đột nhiên thái độ trở nên thoải mái.
"Lão Triệu là gì của cậu?"
Ông ta nói:
"Trong điện thoại ông ấy đảm bảo cậu là đứa trẻ tốt, yêu cầu tôi nhất định phải đứng về phía cậu."
"Bố cháu và chú Triệu là bạn thân, hai gia đình cũng thường xuyên qua lại."
Trần Trứ giải thích sơ qua, "Chú Triệu" đương nhiên là cha của Viên Viên, Triệu Đông Hoa.
Thực ra Trần Trứ còn có nhiều mối quan hệ khác có thể lợi dụng, nhưng tìm Triệu Đông Hoa là trực tiếp và dễ xử lý nhất.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Cảnh sát cấp hai giàu kinh nghiệm, ngay lập tức nhận ra có điều khuất tất:
"Tôi không tin người kia dám công khai giam giữ người trái phép."
Lúc này, Trần Trứ không nói dối, kể lại toàn bộ sự thật và nói:
"Ý cháu chỉ muốn dọa họ một chút, không mong thực sự đưa họ vào tù, chỉ cần giải quyết theo quy tắc giả một đền mười là được."
"Giả một đền mười?"
Cảnh sát cấp hai nhìn Trần Trứ hồi lâu:
"Cậu không lo bị kết tội báo án giả sao? Đó là hành vi vi phạm pháp luật."
Không ngờ Trần Trứ đã chuẩn bị sẵn lý do:
"Lúc xảy ra xung đột cháu không có mặt ở hiện trường, thông tin không đầy đủ, lo lắng bạn bè bị tổn thương nên mới báo cảnh sát gấp. Như vậy cùng lắm chỉ bị phê bình miệng vài câu."
"Đúng là cậu nắm rõ các quy định này nhỉ, sinh viên ngành luật à?"
Cảnh sát cấp hai nhẹ nhõm hơn.
"Sinh viên Lĩnh Viện thuộc đại học Trung Đại ."
Trần Trứ trả lời.
"Ồ."
Viên cảnh sát gật đầu đánh giá:
"Trường tốt, ngành học tốt."
Có lẽ mối quan hệ của Trần Trứ đang dần phát huy tác dụng, hoặc có thể xã hội có sự bao dung hơn với sinh viên giỏi, dù sao thì cảnh sát cấp hai cũng ghi lời khai cho Trần Trứ một cách thân thiện, và cuối cùng nói:
"Yêu cầu đền mười của cậu, qua điều chỉnh có lẽ không vấn đề gì, vì họ bán rượu giả trước, và khoản bồi thường 2000 tệ cũng chắc chắn không hợp lý. Cổ đông quán bar phần lớn sẽ đồng ý."
Đây tương đương với việc cảnh sát cấp hai đã báo trước kết quả xử lý cuối cùng cho Trần Trứ, đồng thời nhắc hắn có sự chuẩn bị tâm lý.
Trần Trứ cảm ơn rối rít, nhưng ân tình này hắn ghi nhận cho cha của Viên Viên, có cơ hội sẽ trả lại thông qua Viên Viên.
Thực tế, trưởng đồn Triệu rất biết ơn Trần Trứ vì đã giúp đỡ Viên Viên ở trường, luôn muốn làm gì đó cho Trần Trứ hoặc Trần Bồi Tùng.
Khi cảnh sát cấp hai chuẩn bị rời khỏi phòng nhỏ với lời khai, Trần Trứ đột nhiên nói:
"Năm người chúng cháu cùng tới đây, trừ cô gái say rượu đang ngất, bốn người còn lại sẽ có một lời khai khác nhau."
"Sao lại thế?"
Cảnh sát cấp hai quay lại hỏi.
Trần Trứ lần này có chút bóp méo sự thật, nhưng Hoàng Bách Hàm, Vương Trường Hoa, Ngô Dư chắc chắn sẽ giúp hắn che giấu, và họ sẽ cố gắng lấp các lỗ hổng.
Chỉ có một người, Hứa Duyệt, sẽ "bán đứng" Trần Trứ.
Không có lý do đặc biệt, vì cô ấy là kiểu người bề ngoài quan tâm đến mọi người nhưng thực chất trong lòng lại mong người khác gặp xui xẻo.
Nghe Trần Trứ giải thích, cảnh sát cấp hai cười khẩy:
"Chắc chắn vậy à?"
"Nếu đúng như vậy, ngài có thể cho cháu xem lời khai của cô ấy không?"
Trần Trứ yêu cầu:
"Một người bạn của cháu luôn nghĩ cô ấy là thiên thần, cháu muốn nhân dịp này cho cậu ấy thấy mặt thật của 'thiên thần'."
Cảnh sát cấp hai cau mày:
"Đồn công an không phải là nơi để các cậu kiểm tra tính cách con người!"
Nói xong ông ta rời khỏi phòng, một lúc sau quay lại, mặt đầy kinh ngạc.
Giống như Trần Trứ dự đoán, ba người kia quả thật đang giúp hắn bịa chuyện, mặc dù kỹ năng nói dối của mấy đứa rất tệ.
Chỉ có Hứa Duyệt hết lòng phá đám, dường như rất muốn Trần Trứ bị giam giữ vì tội "báo cáo giả".
Cô ta nghĩ rằng không ai biết, nhưng thực ra trước mặt "quan hệ" như Trần Trứ, mọi thứ đều rõ ràng.
Cảnh sát đưa một tờ giấy A4 ra:
"Lời khai không thể cho cậu, nhưng bản sao thì tạm được, dù sao trên đó cũng có chữ ký và dấu vân tay của cô ta."
Trần Trứ nhận lấy và nói ngay:
"Xem xong cháu sẽ xé ngay, tuyệt đối không để tờ giấy này lan truyền ra ngoài."
Cảnh sát cười, sinh viên khoa Kinh Tế đúng là thông minh, có những việc không cần nói cũng tự hiểu, nhưng ông ta vẫn còn một điều nghi ngờ.
"Trước khi đến đây, cậu đã nghĩ đến việc dùng cơ hội này để kiểm tra nhân cách của cô ta chưa?"
Cảnh sát hỏi.
Trần Trứ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói dối, dù sao người ta cũng tin tưởng đưa cho anh bản sao.
"Cháu chỉ tiện tay thôi."
Trần Trứ đáp.
"Chậc chậc..."
Cảnh sát không khỏi thốt lên, cảm thán:
"Tuổi còn nhỏ mà đã suy tính sâu xa, bước một mà nhìn được mười bước, tâm cơ thật sâu sắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận