Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 225: Thị trường chứng khoán giảm !

“Chị Chi Chi.”
Trần Trứ nhìn về phía Đặng Chi chào hỏi, nhưng đồng thời thấy tình hình trong xe lại trở nên khó xử.
Bình thường, hắn hẳn nên ngồi ghế lái phụ, nhưng hiện tại trên ghế là một đống đồ lộn xộn, nào là quần áo, túi xách, rồi thấp thoáng giống như BVS nữa.
Đặng Chi thấy ánh mắt Trần Trứ đang nhìn thẳng vào gói ‘Kotex’, thì trong lòng Đặng Chi như chết lặng, nhưng ngoài mặt tỏ ra như không thấy gì:
“Không sao, em ngồi sau đi.”
“Vâng.”
Sau khi Trần Trứ lên xe, Đặng Chi nhấn chân ga, chiếc xe nhỏ đẹp đẽ lướt đi trong màn mưa, từ từ rời xa tòa soạn báo.
Cơn mưa nhỏ dần dần trở thành cơn mưa lớn, sau đó phả thẳng vào mặt kính xe, khiến từng dòng nước lớn cứ thể chảy xuống, tạo thành một tầng giống sương mù, ngăn cách với thế giới bên ngoài. “Sau trận mưa này, Quảng Châu chính thức bước vào mùa đông rồi.”
Đặng Chi tìm kiếm chủ đề nói chuyện. “Đúng vậy ạ, thời tiết Quảng Châu vẫn như vậy, sau một trận mưa là tới mùa đông.”
Trần Trứ nói chuyện, nhưng lại bị chiếc khuyên tai sáng lấp lánh trên tai Đặng Chi hấp dẫn. Vốn trong xe chỉ có ánh sáng lờ mờ, nhưng chiếc khuyên tai làm từ kim cương này lại hấp thụ ánh sáng của xe đi ngước chiều, khiến cho gương mặt của Đặng Chi lúc sáng lúc tối, tạo ra một bức tranh vừa thần bí lại vừa lãng mạn. “Trần Trứ, không phải chị cố tình từ chối lời mời của em đâu.”
Đặng Chi giải thích nguyên nhân:
“Thật sự, gần đây tòa báo rất bận. Em là sinh viên Lĩnh Viện, không biết đã học đến kiến thức về thị trường cổ phiếu chưa?”
“Giáo sư đã dạy trên lớp rồi.”
Trần Trứ nói.
“Vậy giáo sư có đề cập tới tình hình khủng hoảng tài chính đang bùng nổ bên nước Mỹ không?”
Đặng Chị vừa lái xe vừa trò chuyện:
“Đến ngay cả bất động sản cũng như bọt biển vỡ vụn, nên không thể nào trả nổi tiền vay ngân hàng, khiến tình hình kinh tế rơi vào khủng hoảng, bây giờ đang dần lan ra toàn cầu.”
Trấn Trứ yên tĩnh lắng nghe mà không ngắt lời. “Tình huống bây giờ chính là: Không biết thị trường chứng khoán trong nước sẽ gây ra chấn động lớn thế nào?”
Đột nhiên Đặng Chi quay đầu lại nhìn, để lộ ra chiếc cằm nhọn mượt mà. Các cô gái xinh đẹp hình như đều có đặc điểm này hay sao ấy? Bởi vì Du Huyền hay Tống Thì Vi đều sở hữu cái cằm mê người như vậy. “Mình chỉ nghe qua thích ngắm chân, ngắm ngực, làm quái gì có người thích ngắm cằm bao giờ? Mình biến thái vậy sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng. Sau đó, Đặng Chi tiếp tục nói:
“…Cho nên, gần đây, tòa soạn vẫn luôn thảo luận chuyện này, nhưng mặc kệ thị trường chứng khoán biến động thế nào, thì đây vẫn trở thành vấn đề nóng khiến xã hội quan tâm.”
Trần Trứ gật đầu. Đứng trên góc độ truyền thông, nếu khủng hoảng tài chính đang bùng nổ không ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, vậy chứng tỏ nên kinh tế trong nước vô cùng vững chắc. Còn nếu gây ra ảnh hưởng, vậy bọn họ càng phải phân tích lý do cùng tìm phương pháp đối phó. “Chị Chi Chi, cách nhìn của chị thế nào?”
Trần Trứ tò mò hỏi. “Chị cảm thấy.”
Đặng Chi chăm chú nhìn đèn xanh đỏ ngã tư phía trước, nhưng giọng nói có chút ngập ngừng:
“Chắc là thị trường chứng khoán vẫn đứng vững, dù có bị ảnh hướng cũng không lớn. Hiện tại, thị trường chứng khoán trong nước đang là thời điểm phát triển nhất, nên ảnh hưởng cũng từ 6.000 điểm rớt xuống 5.000, hoặc nhiều nhất 4.000 điểm là cùng.”
Đặng Chi nói xong, phát hiện được sắc mặt Trần Trứ trầm xuống, nên hé miệng mỉm cười nói:
“Sao vậy? Em suy nghĩ khác?”
“Vâng.”
Trần Trứ nói:
“Em cảm thấy ảnh hưởng rất lớn, khả năng đủ quật đổ thị trường chứng khoán.”
“Hả?”
Đặng Chi cảm thấy ý kiến của Trần Trứ cũng không đáng kể, chỉ thuận miệng hỏi:
“Vì sao chứ?”
“Đô la vẫn là đồng tiền có địa vị mạnh nhất, nó bị thương nặng, thì dòng tiền trên toàn thế giới không thể thoát được khả năng chịu ảnh hưởng.”
Đầu tiên, Trần Trứ nói ra một vài lý do. Nhưng đây là rất nhiều bài phát biểu của các nhà kinh tế học nói ra trước đó, Đặng Chi đã sớm nghe qua nên cô không muốn cho ra ý kiến. Cho nên, Trần Trứ suy nghĩ một chút, sau đó nói ra ý kiến không phải do những nhà kinh tế học đã phát biểu trước đó, mà dựa vào cách nói của mình đưa ra phân tích:
“Nước Mỹ là một nước có tinh xâm chiếm rất mạnh, nếu tình hình kinh tế của quốc gia bọn họ khủng hoảng, tất nhiên bọn họ sẽ làm mọi cách để kéo cả thế giới khủng hoảng giống như họ.”
“Bởi vì, chỉ có tất cả mọi người đều kém, thì bọn họ mới duy trì được thế độc tôn của mình.”
Trần Trứ nhếch miệng cười:
“Cuối cùng sẽ có kết cục như vậy, có lẽ người Mỹ nguyện ý nhìn thấy kết quả này, khi nền kinh tế của mình bị sụp đổ.”
“Hình như em không tin người Mỹ lắm nhỉ?”
Đặng Chị buồn bực nói:
“Nhưng số sinh viên Lĩnh Viên du học vẫn nằm trong top toàn quốc đấy.”
“Đó là chuyện của bọn họ, dù sao em chưa bao giờ tin người Mỹ.”
Trần Trứ thở dài nói:
“Chỉ tiếc xã hội tiện tại, nhất là lĩnh vực kinh tế, hầu như toàn bộ đều dựa vào tiêu chuẩn của Phố Wall, giống như bọn họ đánh rắm thì cả thế giới khen thơm vậy.”
Đặng Chi cũng thở dài nói:
“Năm ngoái, có một thương nhân trong nước chúng ta đã phải bỏ ra 4 triệu tệ để có thể ăn bữa trưa cùng với Buffett. Sự kiện này có thể nói là bùng nổ trong nước, khiến tòa soạn của bọn chị dùng một tuần để viết về vấn đề này, giống như đây là chuyện vô cùng may mắn ấy.”
“Mà nhiều chuyện cũng khó hiểu thật, chỉ sau một bữa cơm có thể biến một người thành thiên tài kinh doanh sao?”
Đặng Chi lắc đầu nói:
“Chị khinh bỉ đám người theo đuổi con đường trục lợi.”
Đột nhiên sắc mặt Trần Trứ trở nên kỳ lạ. Hắn cẩn thận nhìn Đặng Chi, giả vờ thản nhiên nói:
“Hoặc có thể là môi trường nó như vậy.”
“Vậy chị cũng khinh bỉ.”
Đặng Chi nói chuyện với một sinh viên năm nhất, nên bản thân khó có được khoảng thời gian nói lời thật lòng. Vai Trần Trứ không ngừng run lên, sau đó từng tiếng ‘lộp bộp’ vang lên văng văng. Hắn hơi ngửa đầu lên thì phát hiện ra là tiếng mưa đụng vào vỏ xe. Tiếng này giống như tiếng dù trống gõ vào mặt da trâu, rất có tiết tấu như thôi miên. Mãi cho đến khi trong màn mưa mờ ảo, hình dáng Trung Đại dần dần hiện ra. Lúc này, Đặng Chi định lái xe vào, thì Trần Trứ ngồi dưới nhắc nhở:
“Chị Chi Chi, đừng vào trường học, chị lái qua chỗ Thung Lũng Công Nghệ bên cạnh đi.”
“Thung Lũng Công Nghệ?”
Đặng Chi ngạc nhiên, bởi vì đối với cô cái tên này chẳng có gì lạ lẫm cả. Cô từng phỏng vấn một vài công ty nằm trong Thung Lũng Công nghệ rồi, nhưng bây giờ chẳng biết mấy công ty đó thế nào thôi. “Viện trưởng Lĩnh Viện của bọn em nghe nói em lập nghiệp, cho nên cố ý cho em thuê một văn phòng ở đó.”
Trần Trứ giải thích một chút. “Thì ra là vậy.”
Đặng Chi nghe được lời này thì xúc động nói:
“Đây chính là chỗ tốt của ngồi dựa vào cây đại thụ. Em là sinh viên của Trung Đại, nên có thể xin chỗ tốt từ lãnh đạo trường.”
“Cũng nhờ bài phỏng vấn của chị Chi Chi đấy, nó góp phần giúp em có được vị trí này.”
Trần Trứ cảm ơn lần nữa:
“Ít ra có thể giúp em cáo mượn oai hùm.”
Đặng Chi mỉm cười, không nói gì, sau đó đánh xe về phía Thung Lũng Công Nghệ. Từ khu vực đỗ xe chỉ cách tòa nhà A một đoạn. Lúc này Đặng Chi mới nhận ra, trong xe của mình chỉ có một cái ô. “Để em chạy vào trong là được.”
Trần Trứ vì tránh cho xấu hổ, nên lên tiếng nói. “Sao vậy? Em sợ bạn gái của mình nhìn thấy sao?”
Về phía Đặng Chi, cô chẳng thèm quan tâm việc này. Trong lòng cô, Trần Trứ vẫn chỉ là đứa trẻ 7,8 tuổi lẽo đẽo theo sau mình thôi. Bỏ qua những suy nghĩ khác, với tính cách mạnh mẽ như Đặng Chi, cô chắc chắn không yêu một người nhỏ tuổi hơn mình, bởi vì đám người này quá ngây thơ. Những người có tính cách này, phần lớn sẽ tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình, trưởng thành hơn mình. “Mau tới đây đi.”
Đặng Chi mở ô ra, thoải mái gọi Trần Trứ. Lúc này, Trần Trứ mới đi qua. Nhưng dáng người của hắn có hơi cao, nên ngay cả khi Đặng Chi dơ cao lên cả một cánh tay cũng hơi thấp, nên cô trực tiếp đưa ô cho Trần Trứ:
“Em cầm đi.”
Trần Trứ mỉm cười cầm lấy. Cứ như vậy, hai người bước đi cùng nhau trong màn mưa, mặc kệ những âm thanh bộp bộp phả vào ô, hay tiếng bước chân trên chiếc giầy cao gót của Đăng Chi ‘lộp cộp’ trên con đường đẫm nước. Cả hai cứ ngẩng đầu mà bước đi, vô cùng phong độ. Nhưng, những bước chân hai người lướt qua, đều sẽ khiến nước bắn lên ống quần. Có điều, bây giờ sự chú ý của Đặng Chi là thiết kế bên trong Thung Lũng Công Nghệ, nên chẳng thèm quan tâm ướt ít hay nhiều. “Nào là công nghệ phần mềm, trung tâm nghiên cứu biến đổi gien, hay kỹ thuật vô tuyến…Đúng là Thung Lũng Công Nghệ, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở kỹ thuật cao, nên nhìn đi nhìn lại chỉ cảm thấy trung tâm tiếng anh Nhã Tư là chẳng có chút kỹ thuật nào.”
Đặng Chi thẳng thừng bình luận. Trần Trứ nghĩ thầm, nếu Đường Tuấn Tài nghe thấy chắc không tài nào vui nổi. Bởi vì, thằng này đang làm thêm ở trung tâm tiếng anh Nhã Tư mà. Nhưng thông qua những cuộc nói chuyện nhỏ, Trần Trứ hiểu Đặng Chi là người luôn nghĩ về công việc. Hắn rất tò mò, không biết thời đại học Đặng Chi yêu đương thế nào? Bạn trai của cô có thể chịu đựng một cô gái đam mê sự nghiệp mạnh vậy sao? Nhưng Trần Trứ chỉ suy nghĩ vẩn vơ trong lòng chút thôi, còn bản thân vẫn rất tôn trọng Đặng Chi. Sau khi đến văn phòng 311, mọi người đều cùng nhau đứng dậy chào hỏi. “Giáo sư Tằng Khôn, trước đó chị đã gặp qua. Còn có Phương Tinh, Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Thi nữa.”
“Đây là cô giáo Hạ Tuệ Lan, Tống Tình và Trương Quảng Phong, đều là người chị Chi Chi mới gặp lần đầu.”
“Cô giáo Hạ là vợ của giáo sư Tằng. Do công ty mới thành lập, gặp muôn vàn khó khăn. Mà giáo sư Tằng thường xuyên ôm cả công việc về nhà làm, còn bây giờ kéo cả cô giáo Hạ đang ở nhà dưỡng già tới đây giúp đỡ.”
“Tống Tình và Trương Quảng Phong là người mà em năn nỉ cha mẹ giới thiệu, nói mãi nên hai người mới giới thiệu nhân tài tới đây…” Nhìn xem, đây mới là giới thiệu chứ, đầy đủ chu đáo và cực kỳ tôn trọng. Thật ra, tình hình đám người Hạ Tuệ Lan, Tống Tình và Trương Quảng Phong không phải như vậy. Nhưng nói vậy thì sao chứ? Đặng Chi tất nhiên không hiểu rõ tình huống. Lúc bắt tay với Hạ Tuệ Lan thì cảm ơn bà đã giúp đỡ Trần Trứ, còn khi bắt tay với Tống Tình và Trương Quảng Phong thì nói:
“Chú Trần và dì Mao thế nào thì tôi biết rất rõ. Nếu người do hai người đề cử, thì năng lực không có gì phải bàn cãi rồi.”
Mặc dù, ba người Hạ Tuệ Lan khiêm tốn nói ‘không dám không dám’, nhưng trong lòng nhất định sẽ dâng lên cảm giác tự hào. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ mà, đây cũng là một loại tẩy não. Sau khi giới thiệu xong xuôi, Trần Trứ và Tằng Khôn đi cùng Đặng Chi vào phòng làm việc, còn những người khác ở bên ngoài tiếp tục xử lý công việc. Tình huống này rất giống kiểu ‘người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ đi chỗ khác chơi’. Tằng Khôn đã sớm pha trà nước cẩn thận. Đây đúng là phong cách của người Quảng Đông, mỗi khi nói chuyện đều có một bàn trà nước. Trần Trứ đưa chén xứ xanh qua, Đặng Chi đưa tay cầm lấy. Mỗi người cầm lấy chén của mình, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Đặng Chi đặt chén trà xuống, rồi nhìn một lượt hoàn cảnh bên trong. Bên ngoài cửa sổ, cô nhìn xuyên qua lớp cửa kính, nhìn từng chiếc lá cây Trẩu Trơn, có lẽ do được cơn mưa tắm rửa nên phát ra ánh sáng màu xanh thăm thẳm. Mặc dù trong phòng, nhưng con người vẫn cảm nhận được từng làn hơi lạnh khoan khoái dập dờn trong lòng. Lúc này, chỉ cần hít một hơi thật sâu có thể ngửi thấy mùi cây cỏ thơm ngát hòa cùng mùi bùn đất. “Cảnh trí nơi này đẹp thật đấy.”
Đặng Chi khen ngợi:
“Thời gian mới qua bao lâu chứ? Không ngờ Công nghệ thông tin SuiHui có thể kiếm được văn phòng làm việc của riêng mình. Hơn nữa, tôi nhìn cách mọi người sắp xếp, giống như công ty ở văn phòng này lâu lắm rồi.”
Tằng Khôn đẩy gọng kính lên nói:
“Đây là do Trần Trứ tự tay sắp xếp đấy.”
Lãng Tằng ở vùng Trần Trứ một thời gian, nên tự động học được mấy câu nịnh nọt.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Đâu phải công lao của một người là có thể làm được, chị Chi Chi…”
“Được rồi, đừng kéo chị vào nữa.”
Đặng Chi khoát tay ngắt lời:
“Ban đầu, chị không nghĩ được, trong thời gian ngắn em có thể làm được đến bước này. Sau này thì sao? Em có tính toán gì không?”
Câu hỏi này hỏi rất tự nhiên, mặc kệ là ai khi nhìn thấy Công nghệ thông tin Suihui phát triển đến mức độ này, đều sẽ tò mò sau này công ty định quy hoạch thế nào. Tằng Khôn và Trần Trứ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trần Trứ nói ra kế hoạch tiếp theo. Thật ra cũng khá đơn giản, tiếp theo vẫn cần mở rộng tuyên truyền nhằm nâng cao mức độ ảnh hưởng, thu hút càng nhiều phụ huynh bỏ tiền trở thành hội viên của trang web Học Tập. Phương pháp quảng cáo cụ thể là thông qua đài phát thanh, đài truyền hình, và tiếp tục đăng quảng cáo trên Báo Chiều Dương Thành. Hắn dự định dùng truyền thông mở rộng tầm ảnh hưởng, mục tiêu là trong vòng ba tháng đứng vững gót chân ở thị trường trong tỉnh. Sau ba tháng sẽ làm một sự kiện lớn, đẩy sức ảnh hưởng rộng ra cả nước, thậm chí là nước ngoài. Về chuyện sự kiện lớn thế nào, Trần Trứ sẽ không nói rõ, đến ngay cả Tằng Khôn cũng không biết. Nhưng chỉ riêng những hoạt động này cũng đủ khiến Đặng Chi ngạc nhiên, cô không ngờ cậu bé 18 tuổi trước mặt này lại có thể chứa đựng một dã tâm lớn như vậy. Đồng thời, Trần Trứ còn đưa ra một khái niệm cực kỳ mới tên là ‘Xí nghiệp gia IP’.
- Giải thích, Khái niệm này có nghĩa là doanh nghiệp có nội dung độc đáo, họ tạo ra một cộng đồng của riêng mình, Trung Quốc thì gọi là lưu lượng. Dùng hình ảnh của mình kết hợp với truyền thông tạo ra tâm điểm chú ý. Hết giải thích.
“Nhưng thứ này chỉ trên mặt tượng tưởng.”
Trần Trứ nói xong thì khiêm tốn nói:
“Lý tưởng và hiện thực có khoảng cách rất lớn. Giống như việc mình muốn tạo ra Tiểu Long Nữ, nhưng kết quả chỉ là miếng bánh bao.”
“Xí Nghiệp Gia IP là gì?”
Đặng Chi là phóng viên nên rất mẫn cảm với những tên gọi này. Cô biết ‘Xí Nghiệp Gia’, biết cả ‘IP’ có nghĩa là gì. Nhưng nếu kết hợp hai cụm từ ngày lại thì chẳng hiểu có nghĩa thế nào. Trần Trứ suy nghĩ một chút, bởi vì khái niệm này giống như đi trước thời đại, bởi vì năm 2007 còn chưa có số liệu dùng để thống kê. Nhưng tình huống này cũng tốt, bởi vì bản thân hắn muốn là người đầu tiên bước đi trên con đường này. “Chính là trong quá trình phát triển của một xí nghiệp, em sẽ là người nổi tiếng hơn, quan trọng hơn rất cả những sản phẩm của công ty.”
Trần Trứ mỉm cười có chút ngại ngùng:
“Ví dụ tạo ra một người, sáng tạo nội dung, vẽ ra một câu chuyện…” Mặc dù Trần Trứ cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể, nhưng Đặng Chi có câu hiểu câu không. Dù sao, bây giờ cũng chưa có hình ảnh nào dùng để tham khảo cả. Nhưng, bản thân cô là người rất nhạy cảm trong vấn đề phát triển cái mới trong công việc. “Chị sẽ liên tục chú ý, âm thầm chờ đợi.”
Đặng Chi là một người cuồng công việc, nên tâm trạng bây giờ rất giống phát hiện một châu lục mới. Sau đó, ba người nói chuyện về tình hình sinh viên lập nghiệp trong nước. Tóm lại, mặc kệ người đó có chỗ dựa hay không, thì công việc lập nghiệp đều là việc tốn rất nhiều thời gian và công sức. Khoảng 6 giờ tối, điện thoại của Đặng Chi bỗng nhiên đổ chuông. Cô nhận điện thoại, nói vài câu, sau đó đứng lên:
“Chị phải về văn phòng, tòa soạn phát sinh một sự kiện nên phải về viết báo cáo.”
“Còn chưa ăn cơm mà?”
Trần Trứ biết tối nay Đặng Chi phải tăng ca, nhưng vẫn cho rằng có đủ thời gian ăn bữa cơm. “Không được, với lại hôm nay nghe em nói chuyện, chị cảm thấy còn ý nghĩa hơn việc ăn cơm rất nhiều.”
Đặng Chi cầm ô lên định rời khỏi văn phòng. Không chừng, trong suy nghĩ của loại người cuồng công việc như cô, ăn cơm là việc tốn thời gian. Trần Trứ thấy không ngăn được, thì vội vàng nói:
“Chị Chi Chi, mấy hôm trước em có mua một bộ đồ trang điểm…”
“Đồ trang điểm?”
Đặng Chi nhíu mày, bởi vì từ trước đến nay cô chỉ duy đồ trang điểm của một nhãn hiệu duy nhất, dùng của hãng khác là bị dị ứng ngay. Cô đang định khuyên Trần Trứ tặng đồ cho người khác, không ngờ Trần Trứ đưa túi quà ra lại là sản phẩm của Estee Lauder. “Sao thằng bé biết mình vẫn dùng sản phẩm của nhãn hiệu này?”
Đột nhiên trong lòng Đặng Chi sinh ra một nghi vấn. “Chị Chi Chi, nếu chị không nhận em sẽ không cho chị đi đâu.”
Trần Trứ nói câu này, khiến suy nghĩ trong đầu Đặng Chi bị cắt đứt. Đặng Chi nhìn thẳng vào Trần Trứ, cô phát hiện đứa em này không giống như nói đùa. Mà công việc ở tòa soạn đang rất gấp, nên cô cầm theo túi đồ trang điểm bung dù, tiến vào màn mưa. Trần Trứ vội vàng đuổi theo, hắn vừa đi bên cạnh vừa nói:
“Chi Chi Chi, thị trường chứng khoán chắc chắn bị khủng hoảng tài chính kéo sập. Nếu như thị trường biến động, chắc chắn không thể nào trở lại tình trạng tăng trưởng. Chị nhất định phải suy nghĩ theo chiều hướng này, nếu sai em có thể đền bù cho chị.”
“Em có thể đền bù cho chị gì đây?”
Đặng Chi bật cười thành tiếng, lúc này cô có cảm giác tìm về người em trai đáng yêu khi còn bé. “Đền…” Trần Trứ vì muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề, nên đúng là chưa nghĩ ra muốn đến bù thứ gì, với lại hắn biết rất rõ dự đoán của mình là chính xác. “Em về trước đi.”
Đặng Chi nhẹ nhàng lên xe, rồi vẫy tay nói:
“Lần sau, chị mời em và bạn gái em cùng nhau ăn cơm.”
“Được.”
Trần Trứ thoải mái đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ ‘chị Chi Chi à’ có lẽ chị không chỉ mời một lần. Chiếc BMW từ từ lướt đi trong màn mưa, ra khỏi khu vực Thung Lũng Công Nghệ. Đăng Chi vừa lái xe vừa tổng kết lại những gì nói chuyện với Trần Trứ hôm nay, trong đó quả thật có rất nhiều khái niệm mới lạ. Cô nhìn thấy phía trước có dấu hiệu tắc đường, Đặng Chi tự nhiên mở ra đài tiếng nói giao thông Quảng Châu tần số. Cô lắng nghe xem có đoạn nào tắc đường, đoạn nào đang xảy ra tai nạn xe cộ không, thì đột nhiên một đoạn quảng cáo xuất hiện. “Tìm gia sư hãy đến với trang web Học Tập Trung Đại! Đây là trang web về gia sư do sinh viên Trần Trứ của Trung Đại sáng tạo ra.
Tiến vào trong trang web, các vị phụ huynh có thể thoải mái lựa chọn gia sư là sinh viên đại học 985, để giúp con cái của mình nhanh chóng nâng cao thành tích học tập. Nếu phụ huynh trở thành hội viên của trang web, thì trong một năm có thể thoải mái đổi gia sư. Những người cha người mẹ, mọi người còn chờ gì nữa, tìm gia sư hãy đến trang web Học Tập Trung Đại.”
Mãi cho đến khi quảng cáo kết thúc, Đặng Chi mới nhận ra đây là quảng cáo của công ty Trần Trứ. Nhưng vì thời gian quảng cáo giới hạn, nên nội dung đoạn quảng cáo này rất nhanh đã quên đi, chỉ còn đọng lại mấy khái niệm ‘Trần Trứ Trung Đại, trang web Học Tập Trung Đại, trang web về gia sư’. Nhất là câu giới thiệu ‘tìm gia sư hãy đến với trang web Học Tập Trung Đại’, chỉ trong một câu quảng cáo ngắn ngủi đã xuất hiện hai lần, có hiệu quả tẩy não cực cao. Trong nội dung quảng cáo còn nhấn mạnh Trần Trứ là sinh viên Trung Đại, cũng không biết đây có phải là bước đầu tiên mà Trần Trứ muốn sáng tạo ra khái niệm ‘Xí Nghiệp Gia IP’ hay không? “Hi vọng mình có thể tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phát triển lớn mạnh của một công ty.”
Đặng Chi suy nghĩ trong lòng. Bản thân cô là người dùng ngòi bút, dùng hình ảnh để kể chuyện, nên tay chân cô bắt đầu ngứa ngáy. Cô cảm thấy sốt ruộtkhi phải chờ đợi Công nghệ thông tin SuiHui trở thành một công ty lớn. “Như vậy, hộp đồ trang điểm này mình có thể nhận rồi.”
Đặng Chi không biết giá tiền cụ thể của hộp quà này, nhưng dựa theo số tiền cô bỏ ra trước đó để mua, thì giá trị không hề nhỏ chút nào. “Mình về suy nghĩ xem có cách gì giúp người em trai này không.”
Đặng Chi đang suy nghĩ xa xăm, hoàn toàn không chú ý tới đồng nghiệp gửi tin nhắn cho mình. “Đặng biên, chiều này thị trường chứng khoán.”
“Giảm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận