Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 301: Em Gái Du Huyền Ở Trúc Ti Cương
Quảng Châu, khu chung cư Trúc Ti Cương.
Cũng giống như khu Đông Hồ Bắc nơi nhà Trần Trứ tọa lạc, đây cũng là một khu chung cư cũ từ những năm 90.
Tuy nhiên, những khu nhà này nằm ở quận Việt Tú, vị trí đắc địa nhất của thành phố, thậm chí còn bao gồm cả trường Trung học Danh tiếng như Chấp Tín, nên đến tận năm 2020, giá nhà ở những "căn hộ cũ nát" này vẫn không ngừng tăng cao.
Trong khu Trúc Ti Cương có một căn hộ ba phòng nhỏ, đó là nhà của Du Huyền ở Quảng Châu, cũng là tài sản quý giá nhất mà mẹ Du Huyền để lại cho cô. Đồng thời, đây cũng là thứ mà Đường Tương Nguyệt thèm khát đến chảy nước miếng.
Thực ra thì chẳng liên quan gì đến cô ta, nhưng con người thường tham lam là thế. Cứ tưởng rằng sau khi cưới Du Hiếu Lương thì mình có quyền với căn nhà này, thậm chí cả quyền can thiệp vào hôn nhân tương lai của Du Huyền.
Sau khi ăn lẩu ở Quảng Mỹ, Du Huyền muốn về nhà thăm bà.
Cô đã ở thủ đô khá lâu, dù ngày nào cũng gọi điện thoại về, hơn nữa thỉnh thoảng Du Hiếu Lương cũng ghé qua một lần, nhưng Du Huyền vẫn không yên tâm.
Tất nhiên Trần Trứ đi cùng Du Huyền về khu Trúc Ti Cương, giờ đây hắn đã rất quen thuộc với nơi này. Hoặc có thể nói, những chàng trai đang yêu đều có giai đoạn rất quen thuộc với khu vực xung quanh nhà bạn gái, có khi còn quen thuộc hơn cả xung quanh nhà mình.
Bây giờ khoảng 9 giờ tối, trong khu chung cư vẫn còn khá đông người. Những bà cô vừa nhảy xong điệu múa quảng trường, từng nhóm ba năm người cùng nhau đi về nhà.
Đi ngang qua quảng trường trung tâm của khu, có vài đứa trẻ đang chơi trượt patin; tại khu vực nghỉ ngơi tập thể dục, vài ông lão ngồi hút thuốc, lớn tiếng bàn luận về chính trị quốc tế. Dưới ánh đèn đường sáng rực, có thể lờ mờ thấy vẻ mặt hào hứng của các ông, đầu điếu thuốc trong tay lóe lên như những viên đạn lửa, tựa như muốn bắn vào chủ nghĩa tư bản Mỹ.
Cuộc sống thường ngày giản dị, náo nhiệt, hòa quyện cùng bầu trời đầy sao; chuyện lớn của quốc gia, giữa muôn vàn ánh đèn nhân gian.
"Mình thấy khu của cậu lúc nào cũng đậm chất đời thường như thế này."
Trần Trứ mỉm cười nói.
"Tất nhiên rồi."
Du Huyền chỉ vào những cửa tiệm trong khu chung cư:
"Vào kỳ nghỉ hè còn đông hơn, nếu gặp dịp World Cup hay Euro, cửa tiệm chật kín người luôn."
Đang nói thì một bà cụ dắt theo cháu trai đi ngang qua, bà đột nhiên dừng lại:
"Du Huyền à, dạo này con đi đâu mà lâu rồi không thấy vậy?"
"Giọng đặc sệt vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đây là đồng hương sao?"
Trần Trứ thầm nghĩ.
"Bà Tiền, con lên thủ đô học ạ."
Mắt Du Huyền cong như mảnh trăng, dịu dàng đáp.
"Thủ đô à!"
Mặt bà Tiền lập tức hiện lên vẻ khao khát:
"Nhiều năm trước bà từng đến Thiên An Môn, nhìn thấy ảnh Chủ tịch Mao..."
Trong lòng thế hệ trước, thủ đô dường như là một tín ngưỡng tinh thần mạnh mẽ, nhắc đến thôi là đôi mắt đã sáng ngời.
Trần Trứ không thúc giục, một bên làm mặt xấu với đứa cháu béo của bà Tiền, một bên lắng nghe hai người trò chuyện với âm điệu trầm bổng.
Sao lại nói là "trầm bổng" nhỉ, vì giọng Tứ Xuyên, Trùng Khánh là như thế. Chẳng hạn như " Du Huyền à", dù là tiếng phổ thông hay tiếng Quảng Đông đều đọc bằng giọng đều đều, chỉ có giọng Tứ Xuyên, Trùng Khánh là đọc như này: Du Huyền, thanh 2, à, thanh 4.
Nghe rất dễ thương.
Một lúc sau, khi đứa cháu béo cảm thấy chán, ầm ĩ đòi về nhà, bà Tiền mới nhìn sang Trần Trứ.
"Du Huyền à, ba con thỉnh thoảng cũng ghé qua đây đấy."
Bà Tiền nói, đồng thời liếc nhìn đôi bàn tay nắm chặt của hai người trẻ.
Trần Trứ mỉm cười, bà cụ Tứ Xuyên này rõ ràng là đang nhắc nhở Du Huyền, ba con thường xuyên ghé qua đây, coi chừng nắm tay bị nhìn thấy đấy.
"Đây là bạn trai con, cậu ấy tên Trần Trứ, ba con gặp rồi ạ."
Du Huyền không chút ngại ngùng, thẳng thắn giới thiệu Trần Trứ.
Nghe đến đây đã gặp ba mẹ rồi, coi như là thân phận chính thức, bà Tiền lập tức trở nên nhiệt tình.
"Du Huyền nhà chúng ta xinh xắn lắm, mấy ngôi sao trên ti vi cũng không bằng đâu, còn biết nấu ăn, quán xuyến việc nhà, cậu mà cưới được nó, đúng là tổ tiên tích đức rồi đó."
Bà Kiền vui vẻ tự hào nói, như thể Du Huyền là cháu ruột của bà vậy.
"Đúng đúng."
Trần Trứ cười gật đầu:
"Du Huyền còn rất kiên cường nữa!"
Bà Tiền giơ ngón cái lên khen ngợi:
"Mẹ nó mất rồi, ba nó lấy vợ khác, bọn tôi muốn giúp nó mà nó không chịu, tự mình đi làm ở cửa hàng tiện lợi."
"Con làm ở cửa hàng tiện lợi đủ sống rồi, sao phải phiền các bà giúp?"
Du Huyền ngẩng khuôn mặt trái xoan tinh xảo lên, không phục nói.
"Con bé này từ nhỏ tính đã bướng rồi."
Bà Tiền vừa thương vừa trách, sau đó vui vẻ nói tiếp:
"Giờ đậu đại học rồi, nghe bà nội con nói, giờ làm thêm ở trung tâm gia sư, mỗi tiết học 200 tệ, sướng quá còn gì."
"Dạ dạ..."
Du Huyền gật đầu.
Thực ra, giờ đây Du Huyền không cần phải đến trung tâm gia sư cũ để dạy thêm nữa.
Sư tỷ của cô là Đồng Lan, hiện đang là hiệu trưởng Quảng Mỹ, dù giáo sư Quan Vịnh Nghi không nói một lời nào, thì Đồng Lan cũng sẽ tự nhiên chăm sóc cho vị tiểu sư muội này.
Vì hiểu tính cách của Du Huyền, nên Đồng Lan không trực tiếp đưa tiền, mà lấy danh nghĩa "vừa học vừa làm", giao cho Du Huyền những việc như dọn dẹp phòng vẽ, quản lý an toàn trung tâm hội họa, quản lý bảng thông báo viết tay...
Nghe có vẻ nhiều việc, nhưng thực tế chỉ là thu gom giấy vụn, khóa cửa, vẽ báo tường trên bảng đen, vân vân... toàn là những nhiệm vụ đơn giản.
Lúc nghe chuyện này, Trần Trứ đã biết ngay những vị trí này là "tạo việc vì người", ý là gì nhỉ? Nếu một ngày nào đó Du Huyền không cần làm thêm nữa, vị trí này cũng sẽ bị hủy bỏ, chẳng có ai thay thế.
Tất nhiên, Du Huyền không biết những điều quanh co ở đây, cô vẫn hào hứng nói với Trần Trứ rằng, giờ mỗi tháng làm thêm trong trường cũng kiếm được 2000 tệ.
Tuy nhiên, khi không bận, cô vẫn đến trung tâm gia sư cũ, không phải vì tiền, mà vì trước đây đã hứa với giáo viên ở trung tâm sẽ giúp đỡ các em nhỏ.
"Cậu trai trẻ, để bà kể cho nghe..."
Bà Tiền thấy thái độ của Trần Trứ rất tốt, nên không kiềm chế được nói chuyện không ngớt, không thèm để ý đến thằng cháu béo nữa, hào hứng kể lại những chuyện vụn vặt về Du Huyền.
Dường như người già đều như thế cả.
Từ khi Du Huyền còn nhỏ xíu, suýt bị kéo đi làm sao nhí; rồi lúc tiểu học, hai cậu nhóc đánh nhau để được ngồi cùng bàn với Du Huyền, kết quả là Du Huyền chỉ muốn ngồi cùng với các bạn nữ;
Lên cấp hai, tính cách Du Huyền đã bắt đầu mạnh mẽ hơn, các bạn nam vừa sợ vừa thích cô, nên để quà ở cổng khu chung cư rồi chạy mất;
Chuyện này chuyện kia, từng việc từng việc một.
Trần Trứ đã biết ở Tứ Xuyên.
- Trùng Khánh nhịp sống rất chậm, mọi người chỉ cần một ấm trà, một bịch hạt dưa là có thể thỏa mãn ngồi cả buổi chiều. Không ngờ bà cụ Tứ Xuyên này thật sự có thể thể hiện điều đó một cách hoàn hảo, gặp ai cũng có thể trò chuyện rôm rả.
Cuối cùng, khi thằng cháu bắt đầu quấy khóc, cộng thêm Du Huyền liên tục khuyên nhủ, bà Tiền mới miễn cưỡng rời đi.
"Phù!"
Lúc này Trần Trứ mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Du Huyền:
"Đây là người quen từ nhỏ hả? Suýt nữa thì kể luôn cả chuyện cậu tè dầm cho mình nghe rồi."
"Cậu mới tè dầm ấy!"
Du Huyền véo vào lòng bàn tay Trần Trứ:
"Tính ra thì, trước khi mình vào mẫu giáo, bà Kiền đã quen mình rồi."
"Thảo nào mời mình về nhà ăn cơm."
Trần Trứ bừng tỉnh, đúng là hàng xóm thân thiết.
Nhiều khu chung cư cũ là như thế, dù nhìn có vẻ xập xệ, nhưng người dân đã sống cùng nhau nhiều năm, giữa hàng xóm láng giềng thực sự có tình cảm.
Khi hai người đang nói chuyện, một vài người trung niên đi tản bộ ngang qua.
Họ tuy không nói tiếng Tứ Xuyên nhưng cũng chủ động chào hỏi Du Huyền, tiện thể dùng ánh mắt tò mò, ôn hòa nhưng cũng có chút dò xét để quan sát Trần Trứ.
"Xem ra cậu đúng là ngôi sao của khu chung cư này."
Trần Trứ "chậc chậc" nói.
"Đương nhiên rồi, trước đây mình thường giúp các cô chú này trông con mà."
Du Huyền tự hào như "vua trẻ con": "Dẫn chúng nó đi chơi, kèm cặp chúng học bài..."
"Hả?"
Trần Trứ đột nhiên ngạc nhiên nhìn Du Huyền.
Cos tỷ à, cậu dạy học được hả?
Trình độ văn hóa của mình thế nào mà không tự biết à?
"Nếu cậu dạy kèm cho tụi nhỏ, chắc là trình độ toán lý hóa của thế hệ tiếp theo ở Trúc Ti Cương sẽ đáng lo đây."
Du Huyền nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của bạn trai, mặt đỏ lên, hùng hổ nói:
"Làm gì, phép cộng trừ nhân chia của mầm non thì mình vẫn biết đấy!"
"Haha..."
Trần Trứ nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của Cos tỷ thì không nhịn được cười, nên nói đùa:
"Sau này nếu mình cãi nhau với cậu, có phải mình cần suy nghĩ kỹ không, dù gì thì nhà ngoại của cậu cũng đông lắm."
"Ai mà không có bản lĩnh đến mức phải gọi người nhà đến cãi nhau chứ."
Du Huyền xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn mịn màng, "đe dọa" Trần Trứ:
"Một mình mình là xử được hết!"
Dưới ánh trăng mờ ảo, biểu cảm của Du Huyền vừa tinh nghịch vừa ngây thơ, đôi mắt đen nhánh, hàng mi dày như cái quạt nhỏ, mỗi cái chớp mắt như quạt vào tim của Trần Trứ.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến dưới chân tòa nhà.
Trần Trứ biết nhà Du Huyền ở tầng hai, ngước lên nhìn cửa sổ sáng đèn, thuận miệng hỏi:
"Buổi tối bà thường làm gì?"
Trước đây, mỗi lần hẹn hò với Du Huyền, hai người thường ăn tối xong rồi đi xem phim, sau đó mới đưa cô về nhà. Lúc đó đã khá muộn, trong khu hầu như không còn ai, Trần Trứ chỉ đưa đến dưới lầu rồi rời đi.
Hôm nay về sớm hơn, gặp không ít hàng xóm, có vài người còn nhìn Du Huyền lớn lên từ nhỏ.
Trần Trứ là người rất nhạy cảm với các mối quan hệ, cảm nhận rõ ràng rằng mối quan hệ giữa hắn và Du Huyền đã có một sự thay đổi mới.
Từ chỗ "quen biết Du Huyền" đã tiến thêm một bước đến "quen biết gia đình Du Huyền".
Trong quan niệm truyền thống về tình yêu và hôn nhân của người Trung Quốc, đây thực ra là một bước tiến quan trọng.
Vì khi người Trung Quốc yêu đương, không chỉ là yêu một người, mà nhiều khi còn là với gia đình, hàng xóm, và cả họ hàng của người đó.
Trước đây, Trần Trứ đã gặp "ba" của Du Huyền, Du Hiếu Lương, bây giờ lại gặp hàng xóm, cơ bản là đã chuẩn bị "lên sân khấu toàn diện" trong cuộc sống của Du Huyền.
Vì vậy, Trần Trứ bắt đầu chủ động hỏi bà đang làm gì, nhân cơ hội tìm hiểu nếp sống và sở thích, coi như một "thói quen nghề nghiệp" của người trong thể chế.
"Không biết nữa."
Du Huyền bĩu môi:
"Biết đâu lại đang ở nhà chửi bới vì thua mạt chược."
"Hả?"
Trần Trứ ngạc nhiên.
Du Huyền nhún vai, mái tóc dài uốn nhẹ pha thêm chút màu rượu vang đỏ cũng lắc lư:
"Tính tình bà của mình tốt lắm, bực mình thì chửi, vui thì cười to, sau này cậu gặp sẽ biết."
"Vậy à!"
Trần Trứ nghĩ bụng, cái tính này của Du Huyền, không giống ba của cô, chắc là giống bà hoặc mẹ.
Nhưng giờ này chắc không thích hợp lên chào hỏi, nên hắn vẫy tay với Du Huyền:
"Cậu lên đi."
Du Huyền lắc đầu.
Trần Trứ hiểu ý cô, bình thường đưa Du Huyền về, cô nhất định phải đứng dưới lầu nhìn hắn rời đi trước.
"Vậy mình đi trước nhé."
Trước khi rời đi, Trần Trứ nhẹ nhàng ôm Du Huyền.
Du Huyền ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực bạn trai, cho đến khi cảm thấy có bàn tay nào đó đang "nghịch ngợm" ở eo, luồn vào vạt áo tạo nên từng đợt gió lạnh.
"Đi nhanh đi, kẻo không kịp tàu điện ngầm bây giờ."
Mặt Du Huyền ửng hồng như phủ lên lớp phấn mỏng, đẩy gã đàn ông xấu xa ra phía trước vài bước.
Lúc này, Trần Trứ mới cười tươi vẫy tay chào tạm biệt, nhưng khi đi đến dưới gốc cây đa lớn, hắn đột nhiên quay người lại.
Bóng dáng cao ráo ấy vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô phải đợi cho đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa, mới chịu lên lầu.
Trần Trứ đứng lại, chỉ chỉ vào thân cây đa.
Lần đầu tiên hai người nắm tay, chính là ở đây.
Lúc đó đang giữa mùa hè, tán lá rậm rạp, mồ hôi ướt đẫm cả đầu.
Du Huyền rõ ràng cũng nhớ vị trí này, nhưng vì hơi xa nên cô chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Trần Trứ mỉm cười đáp lại, nhưng không phát ra tiếng, cả hai như đang diễn kịch câm vậy.
Một lúc sau, Trần Trứ đột nhiên móc ra từ trong túi chai rượu Lafite màu hổ phách năm 82.
Mở nắp, hắn tu một ngụm lớn, rồi giơ cao chai rượu lên.
Dưới ánh đèn phản chiếu, chai thủy tinh như một viên kim cương vĩnh cửu, lấp lánh sáng ngời.
Ngay lập tức nước mắt Du Huyền lưng tròng, hóa ra Trần Trứ vẫn luôn nhớ khoảnh khắc đó, trong lòng Du Huyền, đó là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất của hai người.
Hừm!
Giám đốc Trần cũng biết lãng mạn phết đấy chứ!
Cô đang định chạy tới, ôm bạn trai thêm lần nữa.
Đột nhiên, cửa sổ tầng hai "soạt" một tiếng mở ra, bà cô thò đầu ra ngoài, nhìn Trần Trứ dưới gốc cây một cái, rồi lớn tiếng gọi Du Huyền:
"Du Huyền à, sao tối rồi mà không về nhà, con đang làm gì đấy hả?"
Cũng giống như khu Đông Hồ Bắc nơi nhà Trần Trứ tọa lạc, đây cũng là một khu chung cư cũ từ những năm 90.
Tuy nhiên, những khu nhà này nằm ở quận Việt Tú, vị trí đắc địa nhất của thành phố, thậm chí còn bao gồm cả trường Trung học Danh tiếng như Chấp Tín, nên đến tận năm 2020, giá nhà ở những "căn hộ cũ nát" này vẫn không ngừng tăng cao.
Trong khu Trúc Ti Cương có một căn hộ ba phòng nhỏ, đó là nhà của Du Huyền ở Quảng Châu, cũng là tài sản quý giá nhất mà mẹ Du Huyền để lại cho cô. Đồng thời, đây cũng là thứ mà Đường Tương Nguyệt thèm khát đến chảy nước miếng.
Thực ra thì chẳng liên quan gì đến cô ta, nhưng con người thường tham lam là thế. Cứ tưởng rằng sau khi cưới Du Hiếu Lương thì mình có quyền với căn nhà này, thậm chí cả quyền can thiệp vào hôn nhân tương lai của Du Huyền.
Sau khi ăn lẩu ở Quảng Mỹ, Du Huyền muốn về nhà thăm bà.
Cô đã ở thủ đô khá lâu, dù ngày nào cũng gọi điện thoại về, hơn nữa thỉnh thoảng Du Hiếu Lương cũng ghé qua một lần, nhưng Du Huyền vẫn không yên tâm.
Tất nhiên Trần Trứ đi cùng Du Huyền về khu Trúc Ti Cương, giờ đây hắn đã rất quen thuộc với nơi này. Hoặc có thể nói, những chàng trai đang yêu đều có giai đoạn rất quen thuộc với khu vực xung quanh nhà bạn gái, có khi còn quen thuộc hơn cả xung quanh nhà mình.
Bây giờ khoảng 9 giờ tối, trong khu chung cư vẫn còn khá đông người. Những bà cô vừa nhảy xong điệu múa quảng trường, từng nhóm ba năm người cùng nhau đi về nhà.
Đi ngang qua quảng trường trung tâm của khu, có vài đứa trẻ đang chơi trượt patin; tại khu vực nghỉ ngơi tập thể dục, vài ông lão ngồi hút thuốc, lớn tiếng bàn luận về chính trị quốc tế. Dưới ánh đèn đường sáng rực, có thể lờ mờ thấy vẻ mặt hào hứng của các ông, đầu điếu thuốc trong tay lóe lên như những viên đạn lửa, tựa như muốn bắn vào chủ nghĩa tư bản Mỹ.
Cuộc sống thường ngày giản dị, náo nhiệt, hòa quyện cùng bầu trời đầy sao; chuyện lớn của quốc gia, giữa muôn vàn ánh đèn nhân gian.
"Mình thấy khu của cậu lúc nào cũng đậm chất đời thường như thế này."
Trần Trứ mỉm cười nói.
"Tất nhiên rồi."
Du Huyền chỉ vào những cửa tiệm trong khu chung cư:
"Vào kỳ nghỉ hè còn đông hơn, nếu gặp dịp World Cup hay Euro, cửa tiệm chật kín người luôn."
Đang nói thì một bà cụ dắt theo cháu trai đi ngang qua, bà đột nhiên dừng lại:
"Du Huyền à, dạo này con đi đâu mà lâu rồi không thấy vậy?"
"Giọng đặc sệt vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đây là đồng hương sao?"
Trần Trứ thầm nghĩ.
"Bà Tiền, con lên thủ đô học ạ."
Mắt Du Huyền cong như mảnh trăng, dịu dàng đáp.
"Thủ đô à!"
Mặt bà Tiền lập tức hiện lên vẻ khao khát:
"Nhiều năm trước bà từng đến Thiên An Môn, nhìn thấy ảnh Chủ tịch Mao..."
Trong lòng thế hệ trước, thủ đô dường như là một tín ngưỡng tinh thần mạnh mẽ, nhắc đến thôi là đôi mắt đã sáng ngời.
Trần Trứ không thúc giục, một bên làm mặt xấu với đứa cháu béo của bà Tiền, một bên lắng nghe hai người trò chuyện với âm điệu trầm bổng.
Sao lại nói là "trầm bổng" nhỉ, vì giọng Tứ Xuyên, Trùng Khánh là như thế. Chẳng hạn như " Du Huyền à", dù là tiếng phổ thông hay tiếng Quảng Đông đều đọc bằng giọng đều đều, chỉ có giọng Tứ Xuyên, Trùng Khánh là đọc như này: Du Huyền, thanh 2, à, thanh 4.
Nghe rất dễ thương.
Một lúc sau, khi đứa cháu béo cảm thấy chán, ầm ĩ đòi về nhà, bà Tiền mới nhìn sang Trần Trứ.
"Du Huyền à, ba con thỉnh thoảng cũng ghé qua đây đấy."
Bà Tiền nói, đồng thời liếc nhìn đôi bàn tay nắm chặt của hai người trẻ.
Trần Trứ mỉm cười, bà cụ Tứ Xuyên này rõ ràng là đang nhắc nhở Du Huyền, ba con thường xuyên ghé qua đây, coi chừng nắm tay bị nhìn thấy đấy.
"Đây là bạn trai con, cậu ấy tên Trần Trứ, ba con gặp rồi ạ."
Du Huyền không chút ngại ngùng, thẳng thắn giới thiệu Trần Trứ.
Nghe đến đây đã gặp ba mẹ rồi, coi như là thân phận chính thức, bà Tiền lập tức trở nên nhiệt tình.
"Du Huyền nhà chúng ta xinh xắn lắm, mấy ngôi sao trên ti vi cũng không bằng đâu, còn biết nấu ăn, quán xuyến việc nhà, cậu mà cưới được nó, đúng là tổ tiên tích đức rồi đó."
Bà Kiền vui vẻ tự hào nói, như thể Du Huyền là cháu ruột của bà vậy.
"Đúng đúng."
Trần Trứ cười gật đầu:
"Du Huyền còn rất kiên cường nữa!"
Bà Tiền giơ ngón cái lên khen ngợi:
"Mẹ nó mất rồi, ba nó lấy vợ khác, bọn tôi muốn giúp nó mà nó không chịu, tự mình đi làm ở cửa hàng tiện lợi."
"Con làm ở cửa hàng tiện lợi đủ sống rồi, sao phải phiền các bà giúp?"
Du Huyền ngẩng khuôn mặt trái xoan tinh xảo lên, không phục nói.
"Con bé này từ nhỏ tính đã bướng rồi."
Bà Tiền vừa thương vừa trách, sau đó vui vẻ nói tiếp:
"Giờ đậu đại học rồi, nghe bà nội con nói, giờ làm thêm ở trung tâm gia sư, mỗi tiết học 200 tệ, sướng quá còn gì."
"Dạ dạ..."
Du Huyền gật đầu.
Thực ra, giờ đây Du Huyền không cần phải đến trung tâm gia sư cũ để dạy thêm nữa.
Sư tỷ của cô là Đồng Lan, hiện đang là hiệu trưởng Quảng Mỹ, dù giáo sư Quan Vịnh Nghi không nói một lời nào, thì Đồng Lan cũng sẽ tự nhiên chăm sóc cho vị tiểu sư muội này.
Vì hiểu tính cách của Du Huyền, nên Đồng Lan không trực tiếp đưa tiền, mà lấy danh nghĩa "vừa học vừa làm", giao cho Du Huyền những việc như dọn dẹp phòng vẽ, quản lý an toàn trung tâm hội họa, quản lý bảng thông báo viết tay...
Nghe có vẻ nhiều việc, nhưng thực tế chỉ là thu gom giấy vụn, khóa cửa, vẽ báo tường trên bảng đen, vân vân... toàn là những nhiệm vụ đơn giản.
Lúc nghe chuyện này, Trần Trứ đã biết ngay những vị trí này là "tạo việc vì người", ý là gì nhỉ? Nếu một ngày nào đó Du Huyền không cần làm thêm nữa, vị trí này cũng sẽ bị hủy bỏ, chẳng có ai thay thế.
Tất nhiên, Du Huyền không biết những điều quanh co ở đây, cô vẫn hào hứng nói với Trần Trứ rằng, giờ mỗi tháng làm thêm trong trường cũng kiếm được 2000 tệ.
Tuy nhiên, khi không bận, cô vẫn đến trung tâm gia sư cũ, không phải vì tiền, mà vì trước đây đã hứa với giáo viên ở trung tâm sẽ giúp đỡ các em nhỏ.
"Cậu trai trẻ, để bà kể cho nghe..."
Bà Tiền thấy thái độ của Trần Trứ rất tốt, nên không kiềm chế được nói chuyện không ngớt, không thèm để ý đến thằng cháu béo nữa, hào hứng kể lại những chuyện vụn vặt về Du Huyền.
Dường như người già đều như thế cả.
Từ khi Du Huyền còn nhỏ xíu, suýt bị kéo đi làm sao nhí; rồi lúc tiểu học, hai cậu nhóc đánh nhau để được ngồi cùng bàn với Du Huyền, kết quả là Du Huyền chỉ muốn ngồi cùng với các bạn nữ;
Lên cấp hai, tính cách Du Huyền đã bắt đầu mạnh mẽ hơn, các bạn nam vừa sợ vừa thích cô, nên để quà ở cổng khu chung cư rồi chạy mất;
Chuyện này chuyện kia, từng việc từng việc một.
Trần Trứ đã biết ở Tứ Xuyên.
- Trùng Khánh nhịp sống rất chậm, mọi người chỉ cần một ấm trà, một bịch hạt dưa là có thể thỏa mãn ngồi cả buổi chiều. Không ngờ bà cụ Tứ Xuyên này thật sự có thể thể hiện điều đó một cách hoàn hảo, gặp ai cũng có thể trò chuyện rôm rả.
Cuối cùng, khi thằng cháu bắt đầu quấy khóc, cộng thêm Du Huyền liên tục khuyên nhủ, bà Tiền mới miễn cưỡng rời đi.
"Phù!"
Lúc này Trần Trứ mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Du Huyền:
"Đây là người quen từ nhỏ hả? Suýt nữa thì kể luôn cả chuyện cậu tè dầm cho mình nghe rồi."
"Cậu mới tè dầm ấy!"
Du Huyền véo vào lòng bàn tay Trần Trứ:
"Tính ra thì, trước khi mình vào mẫu giáo, bà Kiền đã quen mình rồi."
"Thảo nào mời mình về nhà ăn cơm."
Trần Trứ bừng tỉnh, đúng là hàng xóm thân thiết.
Nhiều khu chung cư cũ là như thế, dù nhìn có vẻ xập xệ, nhưng người dân đã sống cùng nhau nhiều năm, giữa hàng xóm láng giềng thực sự có tình cảm.
Khi hai người đang nói chuyện, một vài người trung niên đi tản bộ ngang qua.
Họ tuy không nói tiếng Tứ Xuyên nhưng cũng chủ động chào hỏi Du Huyền, tiện thể dùng ánh mắt tò mò, ôn hòa nhưng cũng có chút dò xét để quan sát Trần Trứ.
"Xem ra cậu đúng là ngôi sao của khu chung cư này."
Trần Trứ "chậc chậc" nói.
"Đương nhiên rồi, trước đây mình thường giúp các cô chú này trông con mà."
Du Huyền tự hào như "vua trẻ con": "Dẫn chúng nó đi chơi, kèm cặp chúng học bài..."
"Hả?"
Trần Trứ đột nhiên ngạc nhiên nhìn Du Huyền.
Cos tỷ à, cậu dạy học được hả?
Trình độ văn hóa của mình thế nào mà không tự biết à?
"Nếu cậu dạy kèm cho tụi nhỏ, chắc là trình độ toán lý hóa của thế hệ tiếp theo ở Trúc Ti Cương sẽ đáng lo đây."
Du Huyền nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của bạn trai, mặt đỏ lên, hùng hổ nói:
"Làm gì, phép cộng trừ nhân chia của mầm non thì mình vẫn biết đấy!"
"Haha..."
Trần Trứ nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của Cos tỷ thì không nhịn được cười, nên nói đùa:
"Sau này nếu mình cãi nhau với cậu, có phải mình cần suy nghĩ kỹ không, dù gì thì nhà ngoại của cậu cũng đông lắm."
"Ai mà không có bản lĩnh đến mức phải gọi người nhà đến cãi nhau chứ."
Du Huyền xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn mịn màng, "đe dọa" Trần Trứ:
"Một mình mình là xử được hết!"
Dưới ánh trăng mờ ảo, biểu cảm của Du Huyền vừa tinh nghịch vừa ngây thơ, đôi mắt đen nhánh, hàng mi dày như cái quạt nhỏ, mỗi cái chớp mắt như quạt vào tim của Trần Trứ.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến dưới chân tòa nhà.
Trần Trứ biết nhà Du Huyền ở tầng hai, ngước lên nhìn cửa sổ sáng đèn, thuận miệng hỏi:
"Buổi tối bà thường làm gì?"
Trước đây, mỗi lần hẹn hò với Du Huyền, hai người thường ăn tối xong rồi đi xem phim, sau đó mới đưa cô về nhà. Lúc đó đã khá muộn, trong khu hầu như không còn ai, Trần Trứ chỉ đưa đến dưới lầu rồi rời đi.
Hôm nay về sớm hơn, gặp không ít hàng xóm, có vài người còn nhìn Du Huyền lớn lên từ nhỏ.
Trần Trứ là người rất nhạy cảm với các mối quan hệ, cảm nhận rõ ràng rằng mối quan hệ giữa hắn và Du Huyền đã có một sự thay đổi mới.
Từ chỗ "quen biết Du Huyền" đã tiến thêm một bước đến "quen biết gia đình Du Huyền".
Trong quan niệm truyền thống về tình yêu và hôn nhân của người Trung Quốc, đây thực ra là một bước tiến quan trọng.
Vì khi người Trung Quốc yêu đương, không chỉ là yêu một người, mà nhiều khi còn là với gia đình, hàng xóm, và cả họ hàng của người đó.
Trước đây, Trần Trứ đã gặp "ba" của Du Huyền, Du Hiếu Lương, bây giờ lại gặp hàng xóm, cơ bản là đã chuẩn bị "lên sân khấu toàn diện" trong cuộc sống của Du Huyền.
Vì vậy, Trần Trứ bắt đầu chủ động hỏi bà đang làm gì, nhân cơ hội tìm hiểu nếp sống và sở thích, coi như một "thói quen nghề nghiệp" của người trong thể chế.
"Không biết nữa."
Du Huyền bĩu môi:
"Biết đâu lại đang ở nhà chửi bới vì thua mạt chược."
"Hả?"
Trần Trứ ngạc nhiên.
Du Huyền nhún vai, mái tóc dài uốn nhẹ pha thêm chút màu rượu vang đỏ cũng lắc lư:
"Tính tình bà của mình tốt lắm, bực mình thì chửi, vui thì cười to, sau này cậu gặp sẽ biết."
"Vậy à!"
Trần Trứ nghĩ bụng, cái tính này của Du Huyền, không giống ba của cô, chắc là giống bà hoặc mẹ.
Nhưng giờ này chắc không thích hợp lên chào hỏi, nên hắn vẫy tay với Du Huyền:
"Cậu lên đi."
Du Huyền lắc đầu.
Trần Trứ hiểu ý cô, bình thường đưa Du Huyền về, cô nhất định phải đứng dưới lầu nhìn hắn rời đi trước.
"Vậy mình đi trước nhé."
Trước khi rời đi, Trần Trứ nhẹ nhàng ôm Du Huyền.
Du Huyền ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực bạn trai, cho đến khi cảm thấy có bàn tay nào đó đang "nghịch ngợm" ở eo, luồn vào vạt áo tạo nên từng đợt gió lạnh.
"Đi nhanh đi, kẻo không kịp tàu điện ngầm bây giờ."
Mặt Du Huyền ửng hồng như phủ lên lớp phấn mỏng, đẩy gã đàn ông xấu xa ra phía trước vài bước.
Lúc này, Trần Trứ mới cười tươi vẫy tay chào tạm biệt, nhưng khi đi đến dưới gốc cây đa lớn, hắn đột nhiên quay người lại.
Bóng dáng cao ráo ấy vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô phải đợi cho đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa, mới chịu lên lầu.
Trần Trứ đứng lại, chỉ chỉ vào thân cây đa.
Lần đầu tiên hai người nắm tay, chính là ở đây.
Lúc đó đang giữa mùa hè, tán lá rậm rạp, mồ hôi ướt đẫm cả đầu.
Du Huyền rõ ràng cũng nhớ vị trí này, nhưng vì hơi xa nên cô chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Trần Trứ mỉm cười đáp lại, nhưng không phát ra tiếng, cả hai như đang diễn kịch câm vậy.
Một lúc sau, Trần Trứ đột nhiên móc ra từ trong túi chai rượu Lafite màu hổ phách năm 82.
Mở nắp, hắn tu một ngụm lớn, rồi giơ cao chai rượu lên.
Dưới ánh đèn phản chiếu, chai thủy tinh như một viên kim cương vĩnh cửu, lấp lánh sáng ngời.
Ngay lập tức nước mắt Du Huyền lưng tròng, hóa ra Trần Trứ vẫn luôn nhớ khoảnh khắc đó, trong lòng Du Huyền, đó là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất của hai người.
Hừm!
Giám đốc Trần cũng biết lãng mạn phết đấy chứ!
Cô đang định chạy tới, ôm bạn trai thêm lần nữa.
Đột nhiên, cửa sổ tầng hai "soạt" một tiếng mở ra, bà cô thò đầu ra ngoài, nhìn Trần Trứ dưới gốc cây một cái, rồi lớn tiếng gọi Du Huyền:
"Du Huyền à, sao tối rồi mà không về nhà, con đang làm gì đấy hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận