Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 69: COS và Sweet
Trần Trứ ở lỳ trong phòng ký túc xá cho đến khi chạng vạng tối. Nếu bình thường, bây giờ Lưu Kỳ Minh đáng ra phải mời phòng 520 đi ăn một bữa chứ?
Dù sao, mọi người vừa mới gặp nhau, nếu có thể ăn cùng với nhau một bữa, thì khẳng định mọi khoảng cách dưới tình huống quây quần sẽ bị kéo lại. Đây mới là đại ca phòng ký túc, và ứng cử viên vị trí lớp trưởng nên làm chứ?
Còn việc đi ăn ở ngoài, vào cửa hàng lề đường cũng phải tốn mấy chục tệ.
Có điều, Trần Trứ cảm thấy số tiền này nhất định phải bỏ ra. Kể cả trong tay có túng quẫn đến như mình, nếu trong ngày đầu tiên cũng năm bạn cùng phòng ăn cơm, thì số tiền kia tính toán làm gì?
Nhưng chuyện tiếp theo khiến Trần Trứ thất vọng, Lưu Kỳ Minh nhận được điện thoại của một học trưởng đồng hương, sau đó chào mọi người rồi chạy ra khỏi phòng ký túc. Có lẽ, trong lòng cậu ta vị học trưởng kia quan trọng hơn.
Trần Trứ đang muốn âm thầm quan sát, cũng không muốn cướp đoạt danh tiếng, nên giữ lại cơ hội mời mọi người cho Lưu Kỳ Minh, còn bản thân trở về nhà ăn cơm.
Hắn ngồi xe bus về nhà, bên trong đã thấy Mao Hiểu Cầm bầy sẵn mấy món đồ Trần Trứ thích ăn ra bàn.
Mặc dù Trần Trứ rất hài lòng, nhưng sao hắn cứ có cảm giác, ý của mẹ mình giống như đây là bữa ăn duy nhất đãi hắn, sau khi hắn lên đại học vậy?
Mẹ không nghĩ tới ngày mai và sau này mình đều về nhà ăn cơm sao?
Bữa cơm này khó nuốt trôi rồi đây.
“Mẹ…”
Trần Trứ ở bên cố gắng nhai từng hạt cơm cho thật nhỏ, đồng thời dùng lời nói đảo ngược tình thế: “Mẹ, tay nghề nấu nướng của mẹ thật sự tốt hơn nhà ăn ở trường quá nhiều…”
Mao Hiểu Cầm hớn hở nói: “Đầu bếp ở trường phải nấu cho nhiều người ăn, còn mẹ con chỉ nấu cho mình con.”
“Vậy tối mai con tiếp tục về nhà ăn cơm nhá.”
Trần Trứ cố gắng bày ra dáng vẻ không thể rời xa mẹ ruột của mình.
Mao Hiểu Cầm nghe được câu này, đã không còn vui vẻ giống như lần đầu tiên nữa, mà ngạc nhiên hỏi: “Con về ăn nữa sao?”
“Vâng.”
Trần Trứ vội vàng gật đầu, đồng thời quan sát thái độ của mẹ mình.
Mao Thái Hậu đang muốn nói rồi thôi, giống như đang cố gắng tìm kiếm lý do từ chối vậy.
Trần Trứ sợ mẹ từ chối, bèn vội vàng nói: “Mẹ, sáng nay mẹ còn nói chỉ cần con về nhà, mẹ sẽ thoải mái nấu cho con ăn mà?”
“Được…”
Mao Thái Hậu không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Trần Trứ ăn no uống say, rồi vào phòng nghịch máy tính, sau đó cầm theo mấy quả táo về lại trường.
Nói chung, trong ký túc xá có người bản địa sẽ có nhiều chỗ tốt, bởi vì người đó thường xuyên cầm theo đồ ăn vặt từ nhà đến chia cho mọi người.
Đám bạn cũng phòng cầm lấy táo khách sáo nói cảm ơn, sau đó đứa nào đọc sách thì đọc tiếp, đứa nào nằm trên giường nghịch điện thoại thì tiếp tục nằm trên giường, ai làm việc nấy, không quan tâm đến người khác.
Bầu không khí lập tức trở nên ảm đạm, giống như tình huống bỗng chốc trở lại giống khi mọi người mới gặp nhau.
Lưu Kỳ Minh tận 8 giờ khuya mới trở về. Có lẽ, bản thân cậu ta cũng nhận ra hôm nay phải tổ chức buổi tập trung của cả phòng ký túc, nhưng do bản thân không nắm chắc, nên đã bỏ lỡ mất thời gian kiếm về ấn tượng tốt của mọi người.
Nên dù Lưu Kỳ Minh có cố gắng khắc phục, cùng người này trò chuyện, cùng người kia đùa giỡn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời khá khách sáo, có khi còn là cảm giác giữ khoảng cách.
Chỉ có Trần Trứ nói thêm với cậu ta hai ba câu, sau đó theo thứ tự tắm rửa, rồi lên giường.
Đèn vừa tắt, Trần Trứ cảm nhận được cả sáu người trong phòng ký túc xá không một ai ngủ. Dù sao, đây là ngày đầu tiên bọn họ trải qua cuộc sống đại học mà.
Có lẽ, một trong số bọn họ sẽ nghĩ, cuộc sống này hình như quá buồn tẻ rồi thì phải?
Mình còn chưa gặp cô gái xinh đẹp đến mức không có từ nào để miêu tả. Đáng lẽ mình phải sống với những người chẳng chuyện gì phải giấu giếm lẫn nhau chứ? Tại sao cuộc sống đại học lại khác xa thứ mà mình từng tưởng tượng vậy?
Nhưng, cuộc sống vốn dĩ là từ từ, không xô bồ hay vội vã như hội nghị.
Hỏi: Vậy lúc nào có thể đẩy nó chạy?
Đáp: Thời điểm huấn luyện quân sự, sẽ chạy đến buồn nôn luôn.
Huấn luyện quân sự của sinh viên không chỉ tăng cường tố chất thân thể, hiểu hơn về quốc phòng, mà còn một thứ rất quan trọng nữa là giúp các bạn mới trong lớp nhận biết về nhau.
Người trẻ tuổi thường thích sôi động, nên nơi nào có nhiều hoạt động sẽ phát sinh nhiều chủ đề khiến mọi người tò mò.
Cho nên, Trần Trứ cảm thấy, huấn luyện quân sự sẽ giúp mọi người trò chuyện nhiều hơn bây giờ.
Ngày hôm sau, ngày mùng 1 tháng 9, phần lớn các trường đại học sẽ khai giảng vào hôm nay.
Mà Cá Lúc Lắc ở Quảng Mỹ, Hoàng Bách Hàm ở Hoa Công, Vương Trường Hoa ở Quảng Đại…nếu hỏi lần lượt từng người một sẽ rất mất thời gian, thế là hắn trực tiếp kéo cả đám vào một nhóm, đặt tên nhóm là ‘COS’.
Tám…Giọng nói trong im lặng: Trần Trứ, mày làm gì thế?
Trầm Trứ: Hôm nay là ngày mọi người khai giảng, mà tao ngại nhắn tin cho từng người, với lại dung lượng pin điện thoại rất nhanh không chịu nổi, cho nên tạo một nhóm để mọi người hỏi han nhau.
Vương Trường Hoa: Tao tới trường rồi. Trần Trứ tao thấy thương cho bọn mày quá, mày không biết khoa kế toán của Quảng Đại nhiều bạn nữ sinh đẹp,…. Có bạn còn muốn xin số điện thoại của tao đấy?
Du Huyền: Mình và tiểu Dư cũng đến trường rồi, để mình thêm bạn ấy vào nhóm chát QQ.
Hệ thống: ‘Cuộc sống yên bình thật tốt’ tham gia vào nhóm.
Ngô Dư: Chào mọi người.
Vương Trường Hoa: Ngu ngốc.
Ngô Dư hỏi chấm?
Vương Trường Hoa: Xin lỗi cậu, không phải nói cậu đâu. Vừa rồi, có một bạn nữ xin số điện thoại của mình, có lẽ bị vẻ đẹp trai của mình thu hút, không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói là ‘tìm hiểu một chút câu lạc bộ bơi lội’.
Du Huyền: Thật tốt ‘hình mặt cười’.
Trần Trứ: Thật tốt ‘hình mặt cười’.
Ngô Dư: Ngốc thật.
Hoàng Bách hàm: Người anh em thật ngốc ‘mặt cười’.
Trong một nhóm, mà mọi người đã quá hiểu nhau, thì cách trò chuyện cũng thật dễ dàng.
Trần Trứ ở trong phòng cho đến tận 10 giờ sáng, sau đó mới đi tới Tây Uyển gặp mặt Triệu Viên Viên ‘nữ ngây thơ’.
Lão Trần đã nhắc rồi, Viên Viên ở nhà được chăm sóc chu đáo, nên lần đầu đến nội trú ở trường học có lẽ không quen. Với lại, so với các bạn cùng khóa, con bé quả thực còn nhỏ, mới vừa qua tuổi 17 một ngày đã vào trường đại học, nên Trần Trứ có chút không yên lòng với cô em gái này.
Hắn đi ngang qua tòa nhà trung tâm MBA, bỗng phát hiện người giúp đỡ chủ nhiệm lớp không chỉ một người Lưu Kỳ Minh nữa rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Khang Lương Tùng đã tham gia đội ngũ này. Thằng này đang cố gắng nhận được mọi người ủng hộ, nên không ngừng thể hiện trước mặt thầy chủ nhiệm Hứa Thanh Thành.
Trần Trứ nghĩ thế này cũng tốt, vốn dĩ giáo sư Hứa có thể trực tiếp chỉ định lớp trưởng, nhưng bây giờ bỗng xuất hiện một Khang Lương Tùng, để lão Hứa không thể tự quyết được nữa.
Hắn đến ký túc xá Tây Uyển, rồi gọi điện cho Viên Viên. Sau đó, Trần Trứ phải chờ một lúc thì Triệu Viên Viên mới xuất hiện ở cửa.
Tay trái cô cầm theo hai ấm nước, tay phải cầm theo hai ống nước. Với thân thể dáng người không cao, lại cầm theo bốn cái ấm nước, còn đi cầu thang, thảo nào xuống muộn như vậy.
Vì lý do an toàn, sinh viên sống trong ký túc xá không được phép nấu nước. Lúc báo danh, nhà trước cấp cho mỗi sinh viên một thẻ nước, nếu cần uống nước xôi có thể xuống phòng tắm lấy về.
Thật ra, loại quy định này chỉ dọa được mấy sinh viên năm nhất, còn bắt đầu từ năm hai trở đi, trong phòng nào chả dấu mấy cái ‘ấm siêu tốc’.
“Anh Trần Trứ.”
Triệu Viên Viên vẫn lễ phép như trước đây.
Trần Trứ nhanh chóng cầm hộ mấy bình nước, ngạc nhiên hỏi: “Đây đều là của em?”
Triệu Viên Viên lắc đầu: “Không phải, của cả ba bạn cùng phòng với em đấy.”
“Các cô ấy nói em đi lấy nước?”
Trần Trứ nhíu mày.
“Không phải.”
Viên Viên giải thích: “Các chị ấy đều lớn tuổi hơn em, cho nên lúc em đi lấy nước sẽ thuận tiện lấy cùng mấy chị ấy. Mẹ em dặn rồi, sống cùng một phòng ký túc, đừng so đo quá nhiều, làm vậy mới có bạn được.”
Trần Trứ gật đầu. Trước tiên hắn sẽ không nói về vấn đề này, mà giúp đỡ Viên Viên đổ đầy mấy bình nước sôi, sau đó đứng dưới chờ đợi, còn Viên Viên cầm theo từng bình về phòng.
Mùa hè, ăn mặc đều khá mỏng, đã thế leo đi leo lại cầu thang nhiều lần, nên thỉnh thoảng quần áo như dính vào người của mình vậy.
Trần Trứ đợi Viên Viên cầm hết trở về, mới mỉm cười nói: “Đi nào, chúng ta đi ăn trưa.”
“Vâng.”
Viên Viên vui vẻ, nhưng có lẽ cô đã thấm mệt rồi, nên gọi đồ ăn còn nhiều hơn Trần Trứ một cái đùi gà.
Buổi ăn này, tất nhiên Trần Trứ là người mời, đương nhiên với em gái hắn chẳng bao giờ tiếc vài đồng tiền cơm. Sau đó, hắn yên lặng chờ Triệu Viên Viên ăn xong, mới từ tốn nói: “Viên Viên, anh thấy hôm nay em không cần phải giúp người ta lấy nước.”
Triệu Viên Viên ngẩng đầu lên: “Em không mệt, chỉ là chuyện thuận tiện làm hộ thôi.”
“Đây không phải là vấn đề mệt hay không.”
Trần Trứ nhẹ nhàng nói: “Anh hiểu em muốn thể hiện thiện chí, muốn giữ mỗi quan hệ tốt với các bạn cùng phòng. Nhưng làm việc gì cũng có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn đó chúng ta sẽ không làm. Bởi vì những việc đó, ngay cả với bạn bè thân thiết cũng ít làm.”
Khuôn mặt mập của Viên Viên tỏ ra nghi ngờ. Có lẽ bởi tuổi cô bé hơi nhỏ, cũng có thể cuộc sống gia đình quá thuận lợi, chưa hề gặp phải trắc trở nào, nên suy nghĩ giống như học sinh cấp hai.
Trần Trứ không vội vàng, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nếu em liên tục giúp các bạn cùng phòng lấy nước, một ngày nào đó nó sẽ trở thành thói quen. Rồi khi, có một lần em đột nhiên không đi lấy nước nữa, khiến mấy cô bạn kia không có nước nóng để uống, vậy mấy bạn kia có thể phàn nàn không?”
“Các bạn ấy sao có thể nghĩ vậy được, chúng ta là sinh viên mà?”
Viên Viên vẫn chưa tin tưởng.
“Chuyện này không liên quan đến trình độ, nó liên quan đến tính người.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Kể cả anh gặp phải một người bạn cùng phòng biết lấy lòng như em. Chẳng may một ngày nào đó, người bạn kia gặp phải chuyện không may, biết đâu đó chỉ trong chớp mắt anh đã quên người đó từng cố gắng thế nào.”
“Anh Trần Trứ.”
Triệu Viên Viên im lặng một chút, sau đó tủi thân nói: “Nếu em không làm những chuyện này, các bạn ấy sẽ ghét em thì sao? Em mập như vậy…”
Trần Trứ lắc đầu: “Muốn sống trong tập thể không phải cố gắng từ một phía là được. Nếu trong thời gian dài, các cô ấy cảm thấy em rất dễ sai bảo, vậy một ngày nào đó em phản kháng, thì các bạn cùng phòng lập tức thấy khó chịu, đồng thời cô lập em.”
“Vâng, em sẽ cố thay đổi.”
Triệu Viên Viên nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên, cô bé vẫn nghe không lọt tai, khiến Trần Trứ chẳng biết làm thế nào.
Sau khi Viên Viên lên đại học, bỗng tự ti về dáng người mập mạp của mình. Hơn nữa, cách cha mẹ dạy dỗ quá nâng niu, nên cô không biết làm cách nào để khiến các bạn trong phòng ký túc trở thành bạn bè, hay tìm một đối tượng để cô có thể dựa vào giống như cha mẹ.
Có nhiều bạn bè thì có thể an ủi cô, còn có đối tượng để cô dựa vào có thể động viên cô.
“Có chuyện gì em có thể gọi cho anh.”
Trước khi đi, Trần Trứ cố dặn dò: “Không cho phép em cầm một lúc bốn bình nước nóng, làm thế vô cùng nguy hiểm.”
Trần Trứ đưa Triệu Viên Viên về Tây Uyển, rồi một mình trở về Đông Uyển.
Trong phòng 520 chỉ còn ba người, Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ đang đọc sách, Vu Dự đang ngủ. Trong phòng yên tĩnh giống như trong thư viện, lúc này Trần Trứ cảm thấy hoàn cảnh này cũng không tệ.
Hắn rửa mặt sơ qua rồi nằm lên giường, sau đó lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn trong nhóm COS.
Đột nhiên hắn phát hiện có người kết bạn với mình, nickname QQ là ‘Văn Văn’.
Trần Trứ đồng ý kết bạn, sau đó ‘Văn Văn’ bắt đầu tiên cuồng gửi tin nhắn tới.
Văn Văn: Mình là Mưu Giai Văn.
Văn Văn: Sao đến bây giờ cậu mới đồng ý kết bạn?
Văn Văn: Cậu và Vi Vi sao rồi?
Văn Văn: Mình vừa hỏi Vi Vi nửa ngày, cậu ấy không thèm trả lời lại? Tình cảm hai người phát triển thế nào? Sao Vi Vi không nói gì, các người không phải cãi nhau đấy chứ?
Văn Văn: Trần Trứ?
Trần Trứ không còn cách nào khác, chỉ đành trả lời lại:
Trầm Trứ: Không có chuyện gì, ngủ dậy thì đi ăn trưa.”
Văn Văn…
Văn Văn: Không có chuyện gì nghĩa là hai người không cãi nhau chứ gì?
Văn Văn: Đâu rồi.
Văn Văn: Tốt, tốt lắm, hai người giống hệt nhau.
Trần Trứ đang đọc tin nhắn trong nhóm ‘COS’, đột nhiên hệ thống gửi tới tin nhắn nhắc nhở: Văn Văn mời bạn tham gia nhóm chát.
Trần Trứ nghĩ thầm, cái đồ ngốc Mưu Giai Văn này mời mình tham gia nhóm chát làm gì vậy? Hay đây là link web đen? Sau đó Trần Trứ không khống chế nổi tò mò mà nhấn vào.
Kết quả, tên nhóm là ‘Sweet’, trong nhóm chỉ có QQ của ba người.
Trầm Trứ, Vi Vi và Văn Văn.
Trầm Trứ: Nhóm gì thế này?
Văn Văn: Mình kéo cậu và Vi Vi vào trong nhóm, vì hai người đều không nhắn tin trả lời. Mình chỉ còn cách này.
Trầm Trứ: Vậy sao đặt là Sweet?
Văn Văn: Vi Vi nghĩa là Sweet mà, cậu không hiểu à?
Trầm Trứ trầm mặc.
Trầm Trứ: Hiểu con khỉ.
Văn Văn: Ai cho cậu mắng người.
Trầm Trứ: Không phải, mình khen cậu thông minh.
Văn Văn: Cám ơn, chỉ vì mình tò mò chuyện của hai người, mà sau khi nhập học thực quá buồn chán quá mức.
Trầm Trứ lại không nói gì, sau đó mời ‘Tám…Giọng nói trong im lặng’ tham gia nhóm chát.
Tám…. Giọng nói im lặng: Gì đấy? Sao lại có thêm nhóm nữa thế này?
Trầm Trứ: Mưu Giai Văn, đây là người anh em Hoàng Bách Hàm của mình. Hai cậu đều học ở Hoa Công, mong cậu có thể chăm sóc người bạn này của mình.
Văn Văn: Chăm sóc kiểu gì?
Trầm Trứ: Để nó làm bạn gái cậu, thằng này thích cậu từ lâu rồi.
Văn Văn: Cái đồ ngốc Trần Trứ này.
Trần Trứ cười nhạt, mình phải để cho cô ả này cũng phải nếm qua cảm giác đó chứ. Sau đó, hắn trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ.
Buổi chiều, sau khi hắn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, không ngờ bên trong điện thoại tràn đầy tin nhắn QQ.
COS và Sweet cứ lần lượt một trước một sau, tần suất tin nhắn hiện lên nhanh như chớp.
Trần Trứ lập tức tỉnh cả ngủ, đầu có chút ong ong.
Dù sao, mọi người vừa mới gặp nhau, nếu có thể ăn cùng với nhau một bữa, thì khẳng định mọi khoảng cách dưới tình huống quây quần sẽ bị kéo lại. Đây mới là đại ca phòng ký túc, và ứng cử viên vị trí lớp trưởng nên làm chứ?
Còn việc đi ăn ở ngoài, vào cửa hàng lề đường cũng phải tốn mấy chục tệ.
Có điều, Trần Trứ cảm thấy số tiền này nhất định phải bỏ ra. Kể cả trong tay có túng quẫn đến như mình, nếu trong ngày đầu tiên cũng năm bạn cùng phòng ăn cơm, thì số tiền kia tính toán làm gì?
Nhưng chuyện tiếp theo khiến Trần Trứ thất vọng, Lưu Kỳ Minh nhận được điện thoại của một học trưởng đồng hương, sau đó chào mọi người rồi chạy ra khỏi phòng ký túc. Có lẽ, trong lòng cậu ta vị học trưởng kia quan trọng hơn.
Trần Trứ đang muốn âm thầm quan sát, cũng không muốn cướp đoạt danh tiếng, nên giữ lại cơ hội mời mọi người cho Lưu Kỳ Minh, còn bản thân trở về nhà ăn cơm.
Hắn ngồi xe bus về nhà, bên trong đã thấy Mao Hiểu Cầm bầy sẵn mấy món đồ Trần Trứ thích ăn ra bàn.
Mặc dù Trần Trứ rất hài lòng, nhưng sao hắn cứ có cảm giác, ý của mẹ mình giống như đây là bữa ăn duy nhất đãi hắn, sau khi hắn lên đại học vậy?
Mẹ không nghĩ tới ngày mai và sau này mình đều về nhà ăn cơm sao?
Bữa cơm này khó nuốt trôi rồi đây.
“Mẹ…”
Trần Trứ ở bên cố gắng nhai từng hạt cơm cho thật nhỏ, đồng thời dùng lời nói đảo ngược tình thế: “Mẹ, tay nghề nấu nướng của mẹ thật sự tốt hơn nhà ăn ở trường quá nhiều…”
Mao Hiểu Cầm hớn hở nói: “Đầu bếp ở trường phải nấu cho nhiều người ăn, còn mẹ con chỉ nấu cho mình con.”
“Vậy tối mai con tiếp tục về nhà ăn cơm nhá.”
Trần Trứ cố gắng bày ra dáng vẻ không thể rời xa mẹ ruột của mình.
Mao Hiểu Cầm nghe được câu này, đã không còn vui vẻ giống như lần đầu tiên nữa, mà ngạc nhiên hỏi: “Con về ăn nữa sao?”
“Vâng.”
Trần Trứ vội vàng gật đầu, đồng thời quan sát thái độ của mẹ mình.
Mao Thái Hậu đang muốn nói rồi thôi, giống như đang cố gắng tìm kiếm lý do từ chối vậy.
Trần Trứ sợ mẹ từ chối, bèn vội vàng nói: “Mẹ, sáng nay mẹ còn nói chỉ cần con về nhà, mẹ sẽ thoải mái nấu cho con ăn mà?”
“Được…”
Mao Thái Hậu không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Trần Trứ ăn no uống say, rồi vào phòng nghịch máy tính, sau đó cầm theo mấy quả táo về lại trường.
Nói chung, trong ký túc xá có người bản địa sẽ có nhiều chỗ tốt, bởi vì người đó thường xuyên cầm theo đồ ăn vặt từ nhà đến chia cho mọi người.
Đám bạn cũng phòng cầm lấy táo khách sáo nói cảm ơn, sau đó đứa nào đọc sách thì đọc tiếp, đứa nào nằm trên giường nghịch điện thoại thì tiếp tục nằm trên giường, ai làm việc nấy, không quan tâm đến người khác.
Bầu không khí lập tức trở nên ảm đạm, giống như tình huống bỗng chốc trở lại giống khi mọi người mới gặp nhau.
Lưu Kỳ Minh tận 8 giờ khuya mới trở về. Có lẽ, bản thân cậu ta cũng nhận ra hôm nay phải tổ chức buổi tập trung của cả phòng ký túc, nhưng do bản thân không nắm chắc, nên đã bỏ lỡ mất thời gian kiếm về ấn tượng tốt của mọi người.
Nên dù Lưu Kỳ Minh có cố gắng khắc phục, cùng người này trò chuyện, cùng người kia đùa giỡn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời khá khách sáo, có khi còn là cảm giác giữ khoảng cách.
Chỉ có Trần Trứ nói thêm với cậu ta hai ba câu, sau đó theo thứ tự tắm rửa, rồi lên giường.
Đèn vừa tắt, Trần Trứ cảm nhận được cả sáu người trong phòng ký túc xá không một ai ngủ. Dù sao, đây là ngày đầu tiên bọn họ trải qua cuộc sống đại học mà.
Có lẽ, một trong số bọn họ sẽ nghĩ, cuộc sống này hình như quá buồn tẻ rồi thì phải?
Mình còn chưa gặp cô gái xinh đẹp đến mức không có từ nào để miêu tả. Đáng lẽ mình phải sống với những người chẳng chuyện gì phải giấu giếm lẫn nhau chứ? Tại sao cuộc sống đại học lại khác xa thứ mà mình từng tưởng tượng vậy?
Nhưng, cuộc sống vốn dĩ là từ từ, không xô bồ hay vội vã như hội nghị.
Hỏi: Vậy lúc nào có thể đẩy nó chạy?
Đáp: Thời điểm huấn luyện quân sự, sẽ chạy đến buồn nôn luôn.
Huấn luyện quân sự của sinh viên không chỉ tăng cường tố chất thân thể, hiểu hơn về quốc phòng, mà còn một thứ rất quan trọng nữa là giúp các bạn mới trong lớp nhận biết về nhau.
Người trẻ tuổi thường thích sôi động, nên nơi nào có nhiều hoạt động sẽ phát sinh nhiều chủ đề khiến mọi người tò mò.
Cho nên, Trần Trứ cảm thấy, huấn luyện quân sự sẽ giúp mọi người trò chuyện nhiều hơn bây giờ.
Ngày hôm sau, ngày mùng 1 tháng 9, phần lớn các trường đại học sẽ khai giảng vào hôm nay.
Mà Cá Lúc Lắc ở Quảng Mỹ, Hoàng Bách Hàm ở Hoa Công, Vương Trường Hoa ở Quảng Đại…nếu hỏi lần lượt từng người một sẽ rất mất thời gian, thế là hắn trực tiếp kéo cả đám vào một nhóm, đặt tên nhóm là ‘COS’.
Tám…Giọng nói trong im lặng: Trần Trứ, mày làm gì thế?
Trầm Trứ: Hôm nay là ngày mọi người khai giảng, mà tao ngại nhắn tin cho từng người, với lại dung lượng pin điện thoại rất nhanh không chịu nổi, cho nên tạo một nhóm để mọi người hỏi han nhau.
Vương Trường Hoa: Tao tới trường rồi. Trần Trứ tao thấy thương cho bọn mày quá, mày không biết khoa kế toán của Quảng Đại nhiều bạn nữ sinh đẹp,…. Có bạn còn muốn xin số điện thoại của tao đấy?
Du Huyền: Mình và tiểu Dư cũng đến trường rồi, để mình thêm bạn ấy vào nhóm chát QQ.
Hệ thống: ‘Cuộc sống yên bình thật tốt’ tham gia vào nhóm.
Ngô Dư: Chào mọi người.
Vương Trường Hoa: Ngu ngốc.
Ngô Dư hỏi chấm?
Vương Trường Hoa: Xin lỗi cậu, không phải nói cậu đâu. Vừa rồi, có một bạn nữ xin số điện thoại của mình, có lẽ bị vẻ đẹp trai của mình thu hút, không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói là ‘tìm hiểu một chút câu lạc bộ bơi lội’.
Du Huyền: Thật tốt ‘hình mặt cười’.
Trần Trứ: Thật tốt ‘hình mặt cười’.
Ngô Dư: Ngốc thật.
Hoàng Bách hàm: Người anh em thật ngốc ‘mặt cười’.
Trong một nhóm, mà mọi người đã quá hiểu nhau, thì cách trò chuyện cũng thật dễ dàng.
Trần Trứ ở trong phòng cho đến tận 10 giờ sáng, sau đó mới đi tới Tây Uyển gặp mặt Triệu Viên Viên ‘nữ ngây thơ’.
Lão Trần đã nhắc rồi, Viên Viên ở nhà được chăm sóc chu đáo, nên lần đầu đến nội trú ở trường học có lẽ không quen. Với lại, so với các bạn cùng khóa, con bé quả thực còn nhỏ, mới vừa qua tuổi 17 một ngày đã vào trường đại học, nên Trần Trứ có chút không yên lòng với cô em gái này.
Hắn đi ngang qua tòa nhà trung tâm MBA, bỗng phát hiện người giúp đỡ chủ nhiệm lớp không chỉ một người Lưu Kỳ Minh nữa rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Khang Lương Tùng đã tham gia đội ngũ này. Thằng này đang cố gắng nhận được mọi người ủng hộ, nên không ngừng thể hiện trước mặt thầy chủ nhiệm Hứa Thanh Thành.
Trần Trứ nghĩ thế này cũng tốt, vốn dĩ giáo sư Hứa có thể trực tiếp chỉ định lớp trưởng, nhưng bây giờ bỗng xuất hiện một Khang Lương Tùng, để lão Hứa không thể tự quyết được nữa.
Hắn đến ký túc xá Tây Uyển, rồi gọi điện cho Viên Viên. Sau đó, Trần Trứ phải chờ một lúc thì Triệu Viên Viên mới xuất hiện ở cửa.
Tay trái cô cầm theo hai ấm nước, tay phải cầm theo hai ống nước. Với thân thể dáng người không cao, lại cầm theo bốn cái ấm nước, còn đi cầu thang, thảo nào xuống muộn như vậy.
Vì lý do an toàn, sinh viên sống trong ký túc xá không được phép nấu nước. Lúc báo danh, nhà trước cấp cho mỗi sinh viên một thẻ nước, nếu cần uống nước xôi có thể xuống phòng tắm lấy về.
Thật ra, loại quy định này chỉ dọa được mấy sinh viên năm nhất, còn bắt đầu từ năm hai trở đi, trong phòng nào chả dấu mấy cái ‘ấm siêu tốc’.
“Anh Trần Trứ.”
Triệu Viên Viên vẫn lễ phép như trước đây.
Trần Trứ nhanh chóng cầm hộ mấy bình nước, ngạc nhiên hỏi: “Đây đều là của em?”
Triệu Viên Viên lắc đầu: “Không phải, của cả ba bạn cùng phòng với em đấy.”
“Các cô ấy nói em đi lấy nước?”
Trần Trứ nhíu mày.
“Không phải.”
Viên Viên giải thích: “Các chị ấy đều lớn tuổi hơn em, cho nên lúc em đi lấy nước sẽ thuận tiện lấy cùng mấy chị ấy. Mẹ em dặn rồi, sống cùng một phòng ký túc, đừng so đo quá nhiều, làm vậy mới có bạn được.”
Trần Trứ gật đầu. Trước tiên hắn sẽ không nói về vấn đề này, mà giúp đỡ Viên Viên đổ đầy mấy bình nước sôi, sau đó đứng dưới chờ đợi, còn Viên Viên cầm theo từng bình về phòng.
Mùa hè, ăn mặc đều khá mỏng, đã thế leo đi leo lại cầu thang nhiều lần, nên thỉnh thoảng quần áo như dính vào người của mình vậy.
Trần Trứ đợi Viên Viên cầm hết trở về, mới mỉm cười nói: “Đi nào, chúng ta đi ăn trưa.”
“Vâng.”
Viên Viên vui vẻ, nhưng có lẽ cô đã thấm mệt rồi, nên gọi đồ ăn còn nhiều hơn Trần Trứ một cái đùi gà.
Buổi ăn này, tất nhiên Trần Trứ là người mời, đương nhiên với em gái hắn chẳng bao giờ tiếc vài đồng tiền cơm. Sau đó, hắn yên lặng chờ Triệu Viên Viên ăn xong, mới từ tốn nói: “Viên Viên, anh thấy hôm nay em không cần phải giúp người ta lấy nước.”
Triệu Viên Viên ngẩng đầu lên: “Em không mệt, chỉ là chuyện thuận tiện làm hộ thôi.”
“Đây không phải là vấn đề mệt hay không.”
Trần Trứ nhẹ nhàng nói: “Anh hiểu em muốn thể hiện thiện chí, muốn giữ mỗi quan hệ tốt với các bạn cùng phòng. Nhưng làm việc gì cũng có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn đó chúng ta sẽ không làm. Bởi vì những việc đó, ngay cả với bạn bè thân thiết cũng ít làm.”
Khuôn mặt mập của Viên Viên tỏ ra nghi ngờ. Có lẽ bởi tuổi cô bé hơi nhỏ, cũng có thể cuộc sống gia đình quá thuận lợi, chưa hề gặp phải trắc trở nào, nên suy nghĩ giống như học sinh cấp hai.
Trần Trứ không vội vàng, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nếu em liên tục giúp các bạn cùng phòng lấy nước, một ngày nào đó nó sẽ trở thành thói quen. Rồi khi, có một lần em đột nhiên không đi lấy nước nữa, khiến mấy cô bạn kia không có nước nóng để uống, vậy mấy bạn kia có thể phàn nàn không?”
“Các bạn ấy sao có thể nghĩ vậy được, chúng ta là sinh viên mà?”
Viên Viên vẫn chưa tin tưởng.
“Chuyện này không liên quan đến trình độ, nó liên quan đến tính người.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Kể cả anh gặp phải một người bạn cùng phòng biết lấy lòng như em. Chẳng may một ngày nào đó, người bạn kia gặp phải chuyện không may, biết đâu đó chỉ trong chớp mắt anh đã quên người đó từng cố gắng thế nào.”
“Anh Trần Trứ.”
Triệu Viên Viên im lặng một chút, sau đó tủi thân nói: “Nếu em không làm những chuyện này, các bạn ấy sẽ ghét em thì sao? Em mập như vậy…”
Trần Trứ lắc đầu: “Muốn sống trong tập thể không phải cố gắng từ một phía là được. Nếu trong thời gian dài, các cô ấy cảm thấy em rất dễ sai bảo, vậy một ngày nào đó em phản kháng, thì các bạn cùng phòng lập tức thấy khó chịu, đồng thời cô lập em.”
“Vâng, em sẽ cố thay đổi.”
Triệu Viên Viên nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên, cô bé vẫn nghe không lọt tai, khiến Trần Trứ chẳng biết làm thế nào.
Sau khi Viên Viên lên đại học, bỗng tự ti về dáng người mập mạp của mình. Hơn nữa, cách cha mẹ dạy dỗ quá nâng niu, nên cô không biết làm cách nào để khiến các bạn trong phòng ký túc trở thành bạn bè, hay tìm một đối tượng để cô có thể dựa vào giống như cha mẹ.
Có nhiều bạn bè thì có thể an ủi cô, còn có đối tượng để cô dựa vào có thể động viên cô.
“Có chuyện gì em có thể gọi cho anh.”
Trước khi đi, Trần Trứ cố dặn dò: “Không cho phép em cầm một lúc bốn bình nước nóng, làm thế vô cùng nguy hiểm.”
Trần Trứ đưa Triệu Viên Viên về Tây Uyển, rồi một mình trở về Đông Uyển.
Trong phòng 520 chỉ còn ba người, Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ đang đọc sách, Vu Dự đang ngủ. Trong phòng yên tĩnh giống như trong thư viện, lúc này Trần Trứ cảm thấy hoàn cảnh này cũng không tệ.
Hắn rửa mặt sơ qua rồi nằm lên giường, sau đó lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn trong nhóm COS.
Đột nhiên hắn phát hiện có người kết bạn với mình, nickname QQ là ‘Văn Văn’.
Trần Trứ đồng ý kết bạn, sau đó ‘Văn Văn’ bắt đầu tiên cuồng gửi tin nhắn tới.
Văn Văn: Mình là Mưu Giai Văn.
Văn Văn: Sao đến bây giờ cậu mới đồng ý kết bạn?
Văn Văn: Cậu và Vi Vi sao rồi?
Văn Văn: Mình vừa hỏi Vi Vi nửa ngày, cậu ấy không thèm trả lời lại? Tình cảm hai người phát triển thế nào? Sao Vi Vi không nói gì, các người không phải cãi nhau đấy chứ?
Văn Văn: Trần Trứ?
Trần Trứ không còn cách nào khác, chỉ đành trả lời lại:
Trầm Trứ: Không có chuyện gì, ngủ dậy thì đi ăn trưa.”
Văn Văn…
Văn Văn: Không có chuyện gì nghĩa là hai người không cãi nhau chứ gì?
Văn Văn: Đâu rồi.
Văn Văn: Tốt, tốt lắm, hai người giống hệt nhau.
Trần Trứ đang đọc tin nhắn trong nhóm ‘COS’, đột nhiên hệ thống gửi tới tin nhắn nhắc nhở: Văn Văn mời bạn tham gia nhóm chát.
Trần Trứ nghĩ thầm, cái đồ ngốc Mưu Giai Văn này mời mình tham gia nhóm chát làm gì vậy? Hay đây là link web đen? Sau đó Trần Trứ không khống chế nổi tò mò mà nhấn vào.
Kết quả, tên nhóm là ‘Sweet’, trong nhóm chỉ có QQ của ba người.
Trầm Trứ, Vi Vi và Văn Văn.
Trầm Trứ: Nhóm gì thế này?
Văn Văn: Mình kéo cậu và Vi Vi vào trong nhóm, vì hai người đều không nhắn tin trả lời. Mình chỉ còn cách này.
Trầm Trứ: Vậy sao đặt là Sweet?
Văn Văn: Vi Vi nghĩa là Sweet mà, cậu không hiểu à?
Trầm Trứ trầm mặc.
Trầm Trứ: Hiểu con khỉ.
Văn Văn: Ai cho cậu mắng người.
Trầm Trứ: Không phải, mình khen cậu thông minh.
Văn Văn: Cám ơn, chỉ vì mình tò mò chuyện của hai người, mà sau khi nhập học thực quá buồn chán quá mức.
Trầm Trứ lại không nói gì, sau đó mời ‘Tám…Giọng nói trong im lặng’ tham gia nhóm chát.
Tám…. Giọng nói im lặng: Gì đấy? Sao lại có thêm nhóm nữa thế này?
Trầm Trứ: Mưu Giai Văn, đây là người anh em Hoàng Bách Hàm của mình. Hai cậu đều học ở Hoa Công, mong cậu có thể chăm sóc người bạn này của mình.
Văn Văn: Chăm sóc kiểu gì?
Trầm Trứ: Để nó làm bạn gái cậu, thằng này thích cậu từ lâu rồi.
Văn Văn: Cái đồ ngốc Trần Trứ này.
Trần Trứ cười nhạt, mình phải để cho cô ả này cũng phải nếm qua cảm giác đó chứ. Sau đó, hắn trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ.
Buổi chiều, sau khi hắn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, không ngờ bên trong điện thoại tràn đầy tin nhắn QQ.
COS và Sweet cứ lần lượt một trước một sau, tần suất tin nhắn hiện lên nhanh như chớp.
Trần Trứ lập tức tỉnh cả ngủ, đầu có chút ong ong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận