Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 191: Nói chuyện trong văn phòng
Phụ đạo viên Phù Thiến Linh tỏ ra hơi mất tự nhiên, bả vai cô lắc lư tận hai lần. Rõ ràng cô cảm giác được, viện trưởng Thư chỉ khách sáo hỏi một câu ‘có khó khăn gì không?’.
Không ngờ Trần Trứ lại trả lời là có.
“Ồ, có khó khăn gì vậy?”
Vẻ mặt Thư Nguyên vẫn như bình thường, đã thế còn chủ động hỏi rõ lý do.
“Bọn em thiếu một nơi làm việc.”
Trần Trứ ngồi trên ghế salon, xoa xoa hai tay vào nhau nói: “Đến bây giờ đoàn đội của bọn em còn chưa có một nơi chốn làm việc cố định. Thật sự không giám giấu giếm thầy cô, vừa rồi em còn phải ngồi trong thư viện tư vấn các vị phụ huynh nhắn tin đến.”
“Nghe qua thì có vẻ đáng thương.”
Thư Nguyên hít một hơi nói: “Chủ yếu là do bọn cậu chạy quá nhanh, tôi có cảm giác vì bài báo đăng quá bất ngờ nên sản phẩm mới bị ép đưa ra thị trường sớm hơn dự định.”
Viện trưởng Thư không chỉ trình độ cao, mà ông còn tự mình trải nghiệm tất cả các bước bên trong trang web Học Tập. Trong đó có một vài một vài quan điểm của ông trùng khớp với suy nghĩ của Trần Trứ.
Hiện tại ông cũng nhìn ra được, bởi vì Trần Trứ nắm bắt cơ hội kiếm về lượng khách hàng đầu tiên, cho nên mới tăng tốc đẩy mạnh trang web Học Tập ra thị trường.
“Có một cơ hội lớn như vậy, dù sao cũng không thể để lãng phí được.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Không sai.”
Thư Nguyên gật đầu. Cơ hội không chờ người, mọi thứ đều phải dựa vào biến hóa, mà sửa đổi quá trình. Hành động này rất phù hợp với loại người quyết đoán như Trần Trứ.
Nhưng trong lòng Thư Nguyên cảm thấy rất kỳ lạ. Quyết đoán mà ông nói không phải là nhất thời xúc động, mà đây là quá trình đúc kết những kinh nghiệm thành công và kinh nghiệm thất bại. Trong quãng thời gian ngắn cân đo đong đếm, sau đó lập tức đưa ra quyết định có lợi nhất.
Thật ra, vấn đề này đối với một con người có tính chất kiểm tra tâm lý rất quan trọng. Cho dù một người trường thành mấy chục tuổi, nếu bản thân vẫn luôn thất bại, thì tầm nhìn, kinh nghiệm, hay tâm lý đều không thể sinh ra được loại tự tin quyết đoán này.
“Cậu có suy nghĩ gì?”
Thư Nguyên hỏi, đầu tiên ông muốn nghe xem ý kiến của Trần Trứ thế nào.
“Mấy người bạn chúng em rủ nhau lập nghiệp, tất cả đều là sinh viên của trường, cho nên địa điểm chỉ có thể nằm xung quanh trường. Nếu có thể, mong thầy giúp đỡ bọn em có một phòng làm việc ở Thung Lũng Công Nghệ. Nếu được vậy, thì mọi người sẽ vui mừng biết bao.”
Trần Trứ bình tĩnh nói.
“Thung Lũng Công Nghệ’ có tên đây đủ là ‘Thung Lũng Công Nghệ Trung Đại’. Nó là một khu vực mà trường học hoặc nhà nước quy hoạch một ngành nghề, hình thức kinh doanh thành một thể thống nhất và tập trung. Bên trong Thung Lũng Công Nghệ Trung Đại có các tòa nhà, có cây xanh tỏa bóng, có cầu nhỏ nước chảy rầm rì, là một khu vực cách trường học khoảng mấy trăm mét, là một phân bộ quan trọng phụ thuộc vào Trung Đại.
Trường học dựa vào ưu thế nghiên cứu khoa học và nhân tài, tạo ra một sân khấu để những doanh nhân công nghệ có một nền tảng khởi nghiệp và phát triển, chi phí thấp, thuận tiện, và một môi trường có đủ mọi thứ.
Năm 2005, Thung Lũng Công Nghệ mới hoàn thành xong. Hiện tại, ở khu vực Quảng Châu, địa điểm có môi trường làm việc như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó không chỉ có phòng làm việc độc lập rộng từ 40 đến 70 mét vuông, mà còn có cả phòng họp chung cao cấp, phòng hội nghị đa phương tiện, cùng nhiều chức năng công nghệ cao khác nữa.
Mạng và các đồ dùng bên trong đều được cung cấp miễn phí, điện nước theo tiêu chuẩn khu dân cư, nên chỉ cần cầm theo hành lý vào ở là được.
Nhưng muốn vào trong đó phải thỏa mãn hai yêu cầu, thứ nhất là công ty về khoa học kỹ thuật, thứ hai là công ty phải chia cổ phần cho Trung Đại, thậm chí trường học nắm toàn bộ cổ phần.
Có điều một sinh viên năm nhất thì đào đâu ra cổ phần?
Nhưng có một cách giải quyết được vấn đề này, trường học có thành lập một công ty tên gọi ‘Công ty Trách nhiệm Hữu hạn quản lý đầu tư khởi nghiệp Trung Đại’ có tên gọi tắt là ‘Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại’, do trường học quản lý.
“Vừa hay’ chính là, vị chủ tịch của Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại chính là viện trưởng Lĩnh Viện.
Lúc này, người trong văn phòng đều đã hiểu, quanh đi quẩn lại một vòng, thì ra cậu nhóc này muốn một văn phòng ở trong Thung Lũng Công Nghệ.
Giáo sư Hứa Thanh Thành không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn uống nước mà không lên tiếng.
Phù Thiến Linh và nữ trợ lý đều nhìn về phía Thư Nguyên, bởi vì việc này ông có quyền quyết định.
“Cậu biết điều kiện để vào Thung Lũng Công Nghệ sao?”
Viện trưởng Thư trả lời đồng ý cũng không từ chối, mà từ tốn nói: “Cậu đáp ứng được điều kiện là công ty khoa học kỹ thuật rồi, nhưng trường học sẽ tiến hành khống chế cổ phần đấy.”
Mặc kệ trong đầu Trần Trứ đang tính toán gì, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường, trả lời không hề do dự lấy một giây: “Hoan nghênh lãnh đạo nhận em vào làm việc, đời này em cũng không định khởi nghiệp nữa, mà ngoan ngoãn làm công cho thoải mái.”
Trần Trứ đồng ý sảng khoái như vậy, đúng là khiến Thư Nguyên không biết phải nói thế nào. Ông nhìn Phù Thiến Linh và trợ lý của mình đang cố nén cười, thì chỉ có thể lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói với Trần Trứ:
“Bây giờ những thứ khác không cần nói, nhưng da mặt cậu dày thế này rất phù hợp với khởi nghiệp, nếu cậu ra ngoài làm công sẽ khiến ông chủ tức chết mất. Hiện tại, Thung Lung Công Nghệ vẫn còn chỗ trống, tôi có thể cấp cho cậu một phòng ở góc, nhưng cậu phải trả tiền thuê.”
Đây chính là chỗ tốt của đệ tử trực hệ, dù điều kiện hoàn toàn không phù hợp, còn Thư Nguyên không coi Trần Trứ là người ngoài.
“Vâng.”
Trần Trứ thoải mái đồng ý, bởi vì tiền thuê sẽ không đắt, khả năng một tháng chỉ phải trả mấy trăm tệ mà thôi.
Với lại, Trần Trứ còn định xin tiền hỗ trợ sinh viên khởi nghiệp của tỉnh nữa mà, mỗi tháng đều có tiền hỗ trợ.
Viện trưởng Thư tại sao đưa ra quyết định này, bởi vì ông cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Trang web Học Tập Trung Đại có hình thức kinh doanh mới lạ, hơn nữa ông khá thích tinh thần trên người cậu bé sinh viên năm nhất Trần Trứ này. Còn một điều rất quan trọng, nếu trường học và công ty hợp nhất, thì những luật lệ khuôn phép trong công ty có khả năng hạn chế mức độ phản triển của Trần Trứ.
Ví dụ đơn giản như sau, nếu trường học khống chế cổ phần công ty, Trần Trứ cũng đừng nghĩ đến việc quảng cáo trên ti vi nữa, điều đó là không thể.
Bởi vì ban giám đốc cảm thấy, công ty vừa mới được thành lập, không thích hợp đầu tư quá nhiều. Nếu tính toán tranh luận quá nhiều, khả năng sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội.
Mặc dù trên giấy tờ viện trưởng Thư là chủ tịch, nhưng Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại cũng không phải công ty của ông, quyền sở hữu nó là của trường học.
Cho nên, Thư Nguyên muốn nhìn xem, nếu mình âm thầm ủng hộ một chút, mặc kệ cho cậu sinh viên này phát triển, để xem thằng bé làm đến mức độ nào.
“Cậu…”
Lúc này, viện trưởng Thư còn định nói vài lời động viên.
Không ngờ, Trần Trứ lại tiếp tục nói: “Viện trưởng Thư, giáo sư Hứa, em còn một vấn đề.”
“Còn nữa?”
Phù Thiến Linh nghĩ thầm, Trần Trứ à, cậu đừng có xem nơi này là ao cầu nguyện chứ?
Viện trưởng Thư thản nhiên hỏi: “Còn vấn đề gì nữa?”
“Qua trình vận hành trang web Học Tập cần một máy chủ có dung lượng cao để chưa data. Hiện tại, em thuê máy chủ ở bên ngoài, nhưng mức độ kém quá nhiều so với máy chủ của trường.”
Trần Trứ nói: “Em thật sự muốn sử dụng phòng máy chủ cũ của trường học, nhưng lại bị học viện Công nghệ thông tin từ chối.”
Sau đó, Trần Trứ lấy ra văn bản ‘sinh viên lập nghiệp mượn dùng phòng máy chủ của trường’, phía dưới còn có phê duyệt từ chối của giáo sư Trịnh Duy Địch.
Thư Nguyên cầm lấy đọc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Học viện Công nghệ thông tin từ chối cậu, là vì học viện đang sử dụng thì sao?”
Thư Nguyên là viện trưởng Lĩnh Viện, công việc hàng ngày của ông quá nhiều, nên hoàn toàn không biết thông tin gì bên phía học viện Công nghệ thông tin.
Trần Trứ ‘A’ một tiếng, sau đó không nói gì thêm nữa.
Hắn không thể để lộ ra việc mờ ám trên diễn đàn kia là do mình làm. Nếu không mình sẽ rơi vào trong diện tình nghi. Lúc hắn còn đang suy nghĩ, có nên để Tằng Khôn hoặc Trịnh Cự công bố chuyện này ra ánh sáng không, thì đột nhiên Phù Thiến Linh nói: “Xin cái gì, đưa chị xem chút?”
“Đúng rồi, bên cạnh mình còn có thành phần siêu cấp hóng hớt này nữa mà.”
Trần Trứ giật mình.
Sau khi Phù Thiên Linh tốt nghiệp thạc sĩ, thì sinh con xong mới quay trở lại trường học. Với tuổi tác và tâm lý của cô ở độ tuổi này, chỉ trưởng thành hơn đám sinh viên trong trường một chút, vấn đề này có thể thông qua cách cô xử lý các công việc trong lớp, nhưng cô còn chưa bỏ hắn được tính tình thích hóng hớt của người trẻ.
Trần Trứ đưa văn bản xin cho Phù Thiến Linh xem.
Phù Thiên Linh xem xong, ánh mắt nhìn qua một vòng mấy người trong phòng. Cô cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt, sau đó đột nhiên nói: “Viện trưởng Thư, trước đó em có nghe qua một chuyện, nhưng không biết thật giả thế nào…”
“Em nói nghe thử xem sao?”
Lúc đầu, Thư Nguyên cảm thấy sẽ không có chuyện gì to tát đâu.
Thế nhưng, sau khi ông nghe Phù Thiến Linh kể phó viện trưởng Trịnh Duy Địch cho công ty Mẫn Hành sử dụng miễn phí phòng máy chủ cũ của trường học, thì Thư Nguyên lập tức nhíu mày.
Loại chuyện này thật ra cũng không hiếm thấy, giống như viện mình cho Trần Trứ sử dụng phòng trong Thung Lũng Công Nghệ vậy, nếu nghiêm khắc đánh giá thì việc này không phù hợp quy định.
Nhưng không phù hợp thì sao?
Ông đường đường là viện trưởng, chẳng lẽ không có quyền quyết định việc này?
Thêm vào đó, Trần Trứ là sinh viên học viện ông quản lý, nếu muốn giải thích thì Thư Nguyên có cả đống lý do.
Nhưng quan trọng nhất là việc làm đó có thu lợi riêng cho cá nhân hay không, cũng là thứ mà Ủy Ban Kỷ Luật tập trung vào kiểm tra.
Nếu không có hành động trao đổi lợi ích, khả năng chỉ đơn giản là sử dụng ‘tài sản quốc hữu hoặc tài sản chung’ không phù hợp, cũng không tạo ảnh hưởng gì quá đáng.
Nếu hành động đó thu lợi cá nhân, đồng thời có người muốn điều tra, trên cơ bản là người điều tra có muốn lập công hay không thôi.
Nếu là một vị thanh tra nghiêm túc của ủy ban kỷ luật thì chạy không thoát được.
“Chẳng trách viện trường Trịnh không cho bọn em mượn phòng máy.”
Trần Trứ đúng lúc lên tiếng, giống như một đóa hoa sen vô tội: “Thôi quên đi, em đã thuê được máy chủ ở bên ngoài trường học rồi, phục vụ rất tốt.”
Thư Nguyên không đưa ra bình luận, chỉ đứng lên nói: “Tôi muốn báo cáo với hiệu trưởng Hứa, các người về trước đi.”
Hứa Ninh gọi điện thoại hỏi thăm việc bài báo phỏng vấn khởi nghiệp, mà bây giờ Thư Nguyên đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, nên nhất định phải báo cáo lại.
Có qua có lại không chỉ là cách thức thể hiện trong tình yêu, mà điều này trong công việc cũng rất quan trọng.
Về tình huống của Trịnh Duy Địch, Thư Nguyên sẽ lựa mà hành động. Ông sẽ không thể nào vì một sinh viên mà gây chuyện với một vị phó viện trưởng được.
Không ngờ Trần Trứ lại trả lời là có.
“Ồ, có khó khăn gì vậy?”
Vẻ mặt Thư Nguyên vẫn như bình thường, đã thế còn chủ động hỏi rõ lý do.
“Bọn em thiếu một nơi làm việc.”
Trần Trứ ngồi trên ghế salon, xoa xoa hai tay vào nhau nói: “Đến bây giờ đoàn đội của bọn em còn chưa có một nơi chốn làm việc cố định. Thật sự không giám giấu giếm thầy cô, vừa rồi em còn phải ngồi trong thư viện tư vấn các vị phụ huynh nhắn tin đến.”
“Nghe qua thì có vẻ đáng thương.”
Thư Nguyên hít một hơi nói: “Chủ yếu là do bọn cậu chạy quá nhanh, tôi có cảm giác vì bài báo đăng quá bất ngờ nên sản phẩm mới bị ép đưa ra thị trường sớm hơn dự định.”
Viện trưởng Thư không chỉ trình độ cao, mà ông còn tự mình trải nghiệm tất cả các bước bên trong trang web Học Tập. Trong đó có một vài một vài quan điểm của ông trùng khớp với suy nghĩ của Trần Trứ.
Hiện tại ông cũng nhìn ra được, bởi vì Trần Trứ nắm bắt cơ hội kiếm về lượng khách hàng đầu tiên, cho nên mới tăng tốc đẩy mạnh trang web Học Tập ra thị trường.
“Có một cơ hội lớn như vậy, dù sao cũng không thể để lãng phí được.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Không sai.”
Thư Nguyên gật đầu. Cơ hội không chờ người, mọi thứ đều phải dựa vào biến hóa, mà sửa đổi quá trình. Hành động này rất phù hợp với loại người quyết đoán như Trần Trứ.
Nhưng trong lòng Thư Nguyên cảm thấy rất kỳ lạ. Quyết đoán mà ông nói không phải là nhất thời xúc động, mà đây là quá trình đúc kết những kinh nghiệm thành công và kinh nghiệm thất bại. Trong quãng thời gian ngắn cân đo đong đếm, sau đó lập tức đưa ra quyết định có lợi nhất.
Thật ra, vấn đề này đối với một con người có tính chất kiểm tra tâm lý rất quan trọng. Cho dù một người trường thành mấy chục tuổi, nếu bản thân vẫn luôn thất bại, thì tầm nhìn, kinh nghiệm, hay tâm lý đều không thể sinh ra được loại tự tin quyết đoán này.
“Cậu có suy nghĩ gì?”
Thư Nguyên hỏi, đầu tiên ông muốn nghe xem ý kiến của Trần Trứ thế nào.
“Mấy người bạn chúng em rủ nhau lập nghiệp, tất cả đều là sinh viên của trường, cho nên địa điểm chỉ có thể nằm xung quanh trường. Nếu có thể, mong thầy giúp đỡ bọn em có một phòng làm việc ở Thung Lũng Công Nghệ. Nếu được vậy, thì mọi người sẽ vui mừng biết bao.”
Trần Trứ bình tĩnh nói.
“Thung Lũng Công Nghệ’ có tên đây đủ là ‘Thung Lũng Công Nghệ Trung Đại’. Nó là một khu vực mà trường học hoặc nhà nước quy hoạch một ngành nghề, hình thức kinh doanh thành một thể thống nhất và tập trung. Bên trong Thung Lũng Công Nghệ Trung Đại có các tòa nhà, có cây xanh tỏa bóng, có cầu nhỏ nước chảy rầm rì, là một khu vực cách trường học khoảng mấy trăm mét, là một phân bộ quan trọng phụ thuộc vào Trung Đại.
Trường học dựa vào ưu thế nghiên cứu khoa học và nhân tài, tạo ra một sân khấu để những doanh nhân công nghệ có một nền tảng khởi nghiệp và phát triển, chi phí thấp, thuận tiện, và một môi trường có đủ mọi thứ.
Năm 2005, Thung Lũng Công Nghệ mới hoàn thành xong. Hiện tại, ở khu vực Quảng Châu, địa điểm có môi trường làm việc như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó không chỉ có phòng làm việc độc lập rộng từ 40 đến 70 mét vuông, mà còn có cả phòng họp chung cao cấp, phòng hội nghị đa phương tiện, cùng nhiều chức năng công nghệ cao khác nữa.
Mạng và các đồ dùng bên trong đều được cung cấp miễn phí, điện nước theo tiêu chuẩn khu dân cư, nên chỉ cần cầm theo hành lý vào ở là được.
Nhưng muốn vào trong đó phải thỏa mãn hai yêu cầu, thứ nhất là công ty về khoa học kỹ thuật, thứ hai là công ty phải chia cổ phần cho Trung Đại, thậm chí trường học nắm toàn bộ cổ phần.
Có điều một sinh viên năm nhất thì đào đâu ra cổ phần?
Nhưng có một cách giải quyết được vấn đề này, trường học có thành lập một công ty tên gọi ‘Công ty Trách nhiệm Hữu hạn quản lý đầu tư khởi nghiệp Trung Đại’ có tên gọi tắt là ‘Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại’, do trường học quản lý.
“Vừa hay’ chính là, vị chủ tịch của Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại chính là viện trưởng Lĩnh Viện.
Lúc này, người trong văn phòng đều đã hiểu, quanh đi quẩn lại một vòng, thì ra cậu nhóc này muốn một văn phòng ở trong Thung Lũng Công Nghệ.
Giáo sư Hứa Thanh Thành không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn uống nước mà không lên tiếng.
Phù Thiến Linh và nữ trợ lý đều nhìn về phía Thư Nguyên, bởi vì việc này ông có quyền quyết định.
“Cậu biết điều kiện để vào Thung Lũng Công Nghệ sao?”
Viện trưởng Thư trả lời đồng ý cũng không từ chối, mà từ tốn nói: “Cậu đáp ứng được điều kiện là công ty khoa học kỹ thuật rồi, nhưng trường học sẽ tiến hành khống chế cổ phần đấy.”
Mặc kệ trong đầu Trần Trứ đang tính toán gì, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường, trả lời không hề do dự lấy một giây: “Hoan nghênh lãnh đạo nhận em vào làm việc, đời này em cũng không định khởi nghiệp nữa, mà ngoan ngoãn làm công cho thoải mái.”
Trần Trứ đồng ý sảng khoái như vậy, đúng là khiến Thư Nguyên không biết phải nói thế nào. Ông nhìn Phù Thiến Linh và trợ lý của mình đang cố nén cười, thì chỉ có thể lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói với Trần Trứ:
“Bây giờ những thứ khác không cần nói, nhưng da mặt cậu dày thế này rất phù hợp với khởi nghiệp, nếu cậu ra ngoài làm công sẽ khiến ông chủ tức chết mất. Hiện tại, Thung Lung Công Nghệ vẫn còn chỗ trống, tôi có thể cấp cho cậu một phòng ở góc, nhưng cậu phải trả tiền thuê.”
Đây chính là chỗ tốt của đệ tử trực hệ, dù điều kiện hoàn toàn không phù hợp, còn Thư Nguyên không coi Trần Trứ là người ngoài.
“Vâng.”
Trần Trứ thoải mái đồng ý, bởi vì tiền thuê sẽ không đắt, khả năng một tháng chỉ phải trả mấy trăm tệ mà thôi.
Với lại, Trần Trứ còn định xin tiền hỗ trợ sinh viên khởi nghiệp của tỉnh nữa mà, mỗi tháng đều có tiền hỗ trợ.
Viện trưởng Thư tại sao đưa ra quyết định này, bởi vì ông cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Trang web Học Tập Trung Đại có hình thức kinh doanh mới lạ, hơn nữa ông khá thích tinh thần trên người cậu bé sinh viên năm nhất Trần Trứ này. Còn một điều rất quan trọng, nếu trường học và công ty hợp nhất, thì những luật lệ khuôn phép trong công ty có khả năng hạn chế mức độ phản triển của Trần Trứ.
Ví dụ đơn giản như sau, nếu trường học khống chế cổ phần công ty, Trần Trứ cũng đừng nghĩ đến việc quảng cáo trên ti vi nữa, điều đó là không thể.
Bởi vì ban giám đốc cảm thấy, công ty vừa mới được thành lập, không thích hợp đầu tư quá nhiều. Nếu tính toán tranh luận quá nhiều, khả năng sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội.
Mặc dù trên giấy tờ viện trưởng Thư là chủ tịch, nhưng Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại cũng không phải công ty của ông, quyền sở hữu nó là của trường học.
Cho nên, Thư Nguyên muốn nhìn xem, nếu mình âm thầm ủng hộ một chút, mặc kệ cho cậu sinh viên này phát triển, để xem thằng bé làm đến mức độ nào.
“Cậu…”
Lúc này, viện trưởng Thư còn định nói vài lời động viên.
Không ngờ, Trần Trứ lại tiếp tục nói: “Viện trưởng Thư, giáo sư Hứa, em còn một vấn đề.”
“Còn nữa?”
Phù Thiến Linh nghĩ thầm, Trần Trứ à, cậu đừng có xem nơi này là ao cầu nguyện chứ?
Viện trưởng Thư thản nhiên hỏi: “Còn vấn đề gì nữa?”
“Qua trình vận hành trang web Học Tập cần một máy chủ có dung lượng cao để chưa data. Hiện tại, em thuê máy chủ ở bên ngoài, nhưng mức độ kém quá nhiều so với máy chủ của trường.”
Trần Trứ nói: “Em thật sự muốn sử dụng phòng máy chủ cũ của trường học, nhưng lại bị học viện Công nghệ thông tin từ chối.”
Sau đó, Trần Trứ lấy ra văn bản ‘sinh viên lập nghiệp mượn dùng phòng máy chủ của trường’, phía dưới còn có phê duyệt từ chối của giáo sư Trịnh Duy Địch.
Thư Nguyên cầm lấy đọc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Học viện Công nghệ thông tin từ chối cậu, là vì học viện đang sử dụng thì sao?”
Thư Nguyên là viện trưởng Lĩnh Viện, công việc hàng ngày của ông quá nhiều, nên hoàn toàn không biết thông tin gì bên phía học viện Công nghệ thông tin.
Trần Trứ ‘A’ một tiếng, sau đó không nói gì thêm nữa.
Hắn không thể để lộ ra việc mờ ám trên diễn đàn kia là do mình làm. Nếu không mình sẽ rơi vào trong diện tình nghi. Lúc hắn còn đang suy nghĩ, có nên để Tằng Khôn hoặc Trịnh Cự công bố chuyện này ra ánh sáng không, thì đột nhiên Phù Thiến Linh nói: “Xin cái gì, đưa chị xem chút?”
“Đúng rồi, bên cạnh mình còn có thành phần siêu cấp hóng hớt này nữa mà.”
Trần Trứ giật mình.
Sau khi Phù Thiên Linh tốt nghiệp thạc sĩ, thì sinh con xong mới quay trở lại trường học. Với tuổi tác và tâm lý của cô ở độ tuổi này, chỉ trưởng thành hơn đám sinh viên trong trường một chút, vấn đề này có thể thông qua cách cô xử lý các công việc trong lớp, nhưng cô còn chưa bỏ hắn được tính tình thích hóng hớt của người trẻ.
Trần Trứ đưa văn bản xin cho Phù Thiến Linh xem.
Phù Thiên Linh xem xong, ánh mắt nhìn qua một vòng mấy người trong phòng. Cô cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt, sau đó đột nhiên nói: “Viện trưởng Thư, trước đó em có nghe qua một chuyện, nhưng không biết thật giả thế nào…”
“Em nói nghe thử xem sao?”
Lúc đầu, Thư Nguyên cảm thấy sẽ không có chuyện gì to tát đâu.
Thế nhưng, sau khi ông nghe Phù Thiến Linh kể phó viện trưởng Trịnh Duy Địch cho công ty Mẫn Hành sử dụng miễn phí phòng máy chủ cũ của trường học, thì Thư Nguyên lập tức nhíu mày.
Loại chuyện này thật ra cũng không hiếm thấy, giống như viện mình cho Trần Trứ sử dụng phòng trong Thung Lũng Công Nghệ vậy, nếu nghiêm khắc đánh giá thì việc này không phù hợp quy định.
Nhưng không phù hợp thì sao?
Ông đường đường là viện trưởng, chẳng lẽ không có quyền quyết định việc này?
Thêm vào đó, Trần Trứ là sinh viên học viện ông quản lý, nếu muốn giải thích thì Thư Nguyên có cả đống lý do.
Nhưng quan trọng nhất là việc làm đó có thu lợi riêng cho cá nhân hay không, cũng là thứ mà Ủy Ban Kỷ Luật tập trung vào kiểm tra.
Nếu không có hành động trao đổi lợi ích, khả năng chỉ đơn giản là sử dụng ‘tài sản quốc hữu hoặc tài sản chung’ không phù hợp, cũng không tạo ảnh hưởng gì quá đáng.
Nếu hành động đó thu lợi cá nhân, đồng thời có người muốn điều tra, trên cơ bản là người điều tra có muốn lập công hay không thôi.
Nếu là một vị thanh tra nghiêm túc của ủy ban kỷ luật thì chạy không thoát được.
“Chẳng trách viện trường Trịnh không cho bọn em mượn phòng máy.”
Trần Trứ đúng lúc lên tiếng, giống như một đóa hoa sen vô tội: “Thôi quên đi, em đã thuê được máy chủ ở bên ngoài trường học rồi, phục vụ rất tốt.”
Thư Nguyên không đưa ra bình luận, chỉ đứng lên nói: “Tôi muốn báo cáo với hiệu trưởng Hứa, các người về trước đi.”
Hứa Ninh gọi điện thoại hỏi thăm việc bài báo phỏng vấn khởi nghiệp, mà bây giờ Thư Nguyên đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, nên nhất định phải báo cáo lại.
Có qua có lại không chỉ là cách thức thể hiện trong tình yêu, mà điều này trong công việc cũng rất quan trọng.
Về tình huống của Trịnh Duy Địch, Thư Nguyên sẽ lựa mà hành động. Ông sẽ không thể nào vì một sinh viên mà gây chuyện với một vị phó viện trưởng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận