Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 68: Trai cò đánh nhau
Lên đại học, cán bộ lớp có quan trọng hay không?
Cán bộ lớp quan trọng là rõ, không có gì phải bàn cãi.
Hơn nữa, càng là trường học có danh tiếng, những người nắm giữ chức vụ càng cao, càng có không gian phát huy rộng hơn.
Nhất là vị trí lớp trưởng, nó tương đương với chức vụ ‘thường vụ phó chủ nhiệm lớp’ hoặc ‘thường vụ phó phụ đạo viên’ ở đại học. Hơn nữa, lớp trưởng không cần phải lo lắng tất cả việc lớn việc nhỏ đều ôm vào người, giống như làm trâu làm ngựa.
Cho nên, Trần Trứ cũng muốn nhắm đến vị trí này.
Nhưng, hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhập học, Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng đã bắt đầu cạnh tranh, còn Trần Trứ không muốn lộ ra ý đồ của mình sớm như vậy.
Đầu tiên, Khang Lương Tùng phát kem cho mọi người trong phòng 520, sau đó nói mọi người vào nhóm chát QQ mà tên này vừa mới tạo, cuối cùng còn trực tiếp gọi Trần Trứ ra ngoài ban công.
“Có phải cậu cảm thấy ngạc nhiên với lựa chọn Trung Đại của mình?”
Khang Lương Tùng đẩy mắt kính, rồi nhìn qua Trần Trứ.
Hiện tại, Trần Trứ còn chưa biết, trước đó Khang Lương Tùng đã báo cáo với cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu, đã thế còn lợi dụng nói ra một vài ý kiến của mình.
Trong ấn tượng của Trần Trứ, Khang Lương Tùng là một thằng học rất giỏi, nhưng lòng dạ thực sự quá hẹp hòi, đã thế còn hay đùn đẩy không có trách nhiệm, cùng với đó là sự kiện yêu thầm Tống Thì Vi.
Trần Trứ sẽ không lựa chọn làm bạn với người thế này, nhưng nói chuyện vài câu cũng không thành vấn đề, nên gật đầu: “Tất cả các bạn đều nghĩ mày sẽ thi lại.”
“Học lại quá mất thời gian.”
Khang Lương Tùng đút tay vào tút: “Mình nói thật với cậu. Vào mùa hè năm sau, học viện Kinh Doanh của đại học Harvard sẽ tổ chức một cuộc thi, chỉ dành cho sinh viên năm hai, nếu có thể vượt qua cuộc thi này có thể trực tiếp đến Harvard học năm ba.”
Trần Trứ hiểu rồi. Thanh Bắc thật sự quá tốt, nhưng địa vị của Trung Đại chỉ dưới Thanh Bắc, nếu như học tập ở đây, sau đó lấy về cơ hội đến Harvard thì còn gì tuyệt vời hơn.
“Thế mà tao tưởng mày vì Tống Thì Vi cơ đấy.”
Trần Trứ đùa một cậu.
“Tống Thì Vi?”
Khang Lương Tùng nhíu mày: “Đó chẳng phải bạn gái mày sao? Vì sao tao tới đây học vì cô ấy được chứ?”
“À…”
Trần Trứ nghĩ cũng đúng, trong mắt tất cả học sinh khối 12 của Chấp Tín, thì mình và Tống Thì Vi là một đôi mà.
Xem ra, mình chẳng thế nào giải thích rõ ràng được, nên Trần Trứ nhịn không được thở dài trong lòng một tiếng.
Khang Lương Tùng quay ngoắt chỗ khác, không thèm nhìn Trần Trứ nữa.
Mịa…
Thằng oắt này mỗi lần nhắc đến Tống Thì Vi, thế mà không tự chủ được nở nụ cười, bởi vì Tống Thì Vi quá ngọt ngào sao?
Lại một lần nữa, cảm giác hận và tiếc nuối kia lại dâng lên trong lòng, khiến cậu ta thật vất vả mới đè được nó xuống.
Lúc này, Khang Lương Tùng mới quay lại nói tiếp: “Trong thời gian nghỉ hè không có việc gì làm, mình đã nghĩ vấn đề đồi nhân sử thế của mình ở cấp ba có chút khuyết điểm. Trước đó, mình quá ỷ lại vào việc bản thân học giỏi mà làm việc gì cũng chỉ nghĩ đến mình, cho nên lên đại học mình muốn thay đổi điều đó.”
“Thay đổi cái gì?”
Trần Trứ nhìn vào phòng 520, các bạn trong phòng đang ăn kem vui vẻ, đồng thời còn đang giới thiệu hay hỏi chuyện các bạn cùng lớp ở trong nhóm QQ mà Khang Lương Tùng mới thành lập.
Khang Lương Tùng nói thay đổi, là thay đổi mấy chuyện này sao?
“Mình dự định tranh cử vị trí lớp trưởng, lựa chọn thay đổi cách sống không giống thời cấp ba.”
Trong lời nói của Khang Lương Tùng toát ra vẻ tự tin ngời ngời: “Nghỉ hè, mình dồn hết sức lực vào nghiên cứu ‘Mặt Dày Tâm Đen’ và ‘1587, Một năm vô nghĩa, nhà Minh suy tàn.’ nên tao cảm thấy bản thân đã trưởng thành lên rất nhiều.”
“1587, Một năm vô nghĩa, nhà Minh suy tàn?”
Trần Trứ nghĩ thầm, quyển sách này ngay cả Cao Dục Lương đọc còn chưa dám nói là hiểu, thì thằng này nghiên cứu hai tháng chẳng biết hiệu quả gì? Nên hắn nhịn không được hỏi: “Mày chỉ đọc hai quyển sách, là cảm thấy trưởng thành sao?”
“Chí ít đối phó với đám học sinh mới này đã đủ rồi.”
Khang Lương Tùng theo bản năng trả lời.
Cụm từ ‘đám học sinh mới này’, tất nhiên có cả Trần Trứ trong đó rồi.
Trần Trứ cảm thấy, lời nói và suy nghĩ của thằng này đối lập với nhau hoàn toàn, đột nhiên hiểu ra cảm nhận thực trong lòng của Khang Lương Tùng về mình, nên mỉm cười nói: “Vậy chúc cậu thành công.”
Hắn nói xong, định quay trở lại phòng ký túc.
“Trần Trứ.”
Khang Lương Tùng phía sau gọi với theo: “Đều là bạn học cũ với nhau, cậu có thể giúp mình thống nhất ý kiến các bạn trong phòng 520, để bọn họ bầu cho mình một phiếu vào ngày tuyển cử không?”
“Rất khó.”
Trần Trứ nói thật: “Không phải chỉ có mình mày muốn làm lớp trưởng.”
Khang Lương Tùng quay qua nhìn Lưu Kỳ Mình: “Ừ, vậy…”
Khang Lương Tùng đưa ra một yêu cầu khác: “Vậy sau này nếu mình làm việc cho tập thể lớp, cậu có thể giúp đỡ mình một tay được không?”
Trần Trứ vừa rồi từ chối lời đề nghị kia rồi, nên bây giờ từ chối tiếp nữa thì có vẻ hơi khó xử, nên hắn suy nghĩ chút rồi nói: “Được thôi, nếu trong khả năng của tao thì không thành vấn đề.”
“Cảm ơn, mình về trước đây, có rảnh sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trong lòng Khang Lương Tùng có chút tự đắc.
Cậu ta cảm thấy đọc sách quả nhiên hiệu quả. Nếu như muốn mượn của người khác 200 tệ, chi bằng nói lên 1000 tệ, làm như vậy sẽ vượt quá giới hạn đối phương có thể chấp nhận.
Sau đó, mình sẽ từ từ giảm tiêu chuẩn xuống 200, lúc này đối phương có lòng mà từ chối được.
Lưu Kỳ Minh là người hỗ trợ khu vực báo danh, chứng tỏ bản thân cũng nhắm vào vị trí lớp trưởng. Còn Trần Trứ là bạn cùng phòng với cậu ta, nhất định không thể khiến người trong phòng ký túc 520 nghiêng hẳn về phía mình được.
Cho nên, đầu tiên Khang Lương Tùng đưa ra đề nghị này, bản thân cũng hiểu Trần Trứ sẽ từ chối. Sau đó, cậu ta muốn nhờ Trần Trứ làm chút chuyện, quả nhiên hắn đã đồng ý.
“Tống Thì Vi a Tống Thì Vi, cậu phải xem lại người bạn trai mà mình lựa chọn đấy?”
Khang Lương Tùng âm thầm suy nghĩ.
Thời cấp ba, người này học không hỏi bằng mình, đến khi bước vào môi trường xã hội thu nhỏ là đại học, thì tầm mắt hay nhanh nhạy cũng không lại mình, dễ dàng bị mình điều khiển.
Mình muốn cậu ta ngoan ngoãn đi sau mông mình làm việc, mà sau đó chẳng nhận được gì.
Chờ mình bước trên đỉnh lớp kinh tế, để xem cậu ở lớp tài chính có phải ngó lên nhìn không?
Đến lúc đó, mấy bạn trong lớp kêu gọi tụ tập một bữa, hi vọng cậu có thể hiểu, nhân vật nổi bật lúc nào cũng bồng bềnh trên mây.
Khang Lương Tùng rời khỏi phòng 520, Trần Trứ vẫn đứng tại ban công, hai tay chống vào lan can, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Chẳng bao lâu, Lưu Kỳ Minh bước ra.
“Cậu ấy là bạn cấp ba của cậu à?”
Lưu Kỳ Minh lại gần, lên tiếng hỏi.
“Ừ.”
Trần Trứ khẽ vuốt cằm.
“Người này thế nào?”
Lưu Kỳ Minh hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm nhất.
“Học rất giỏi, vào Trung Đại coi như phát huy không như ý.”
Trần Trứ miêu tả đơn giản.
Lưu Kỳ Minh hỏi câu chưa chắc chắn lắm: “Có phải cậu ta cũng muốn tranh vị trí lớp trưởng?”
Trần Trứ mỉm cười: “Chẳng phải quá rõ rồi sao?”
Lưu Kỳ Minh im lặng. Cậu ta biết chắc chắn có đối thủ cạnh tranh, nhưng không ngờ đối thủ lại mạnh đến như vậy, biết rất rõ cách thu mua lòng người.
Trần Trứ thở dài, vỗ vỗ vai Lưu Kỳ Minh nói: “Tao và thằng đó là bạn cấp ba. Nó nói, có chuyện gì làm cho tập thể lớp, hi vọng tao có thể giúp đỡ. Nên tao đồng ý rồi.”
Lưu Kỳ Minh nghe được lời này, ngoài mặt lộ ra nét nghiêm nghị: “Đúng thôi, dù sao hai người là bạn học cũ mà.”
“Nhưng chúng ta là bạn cùng phòng.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Nếu cậu muốn tranh với cậu ta, hay muốn làm việc của lớp, mình sẽ giúp cậu một tay.”
Lưu Kỳ Minh vui mừng, vốn dĩ cậu ta tưởng Trần Trứ nghiêng hẳn về phía Khang Lương Tùng chứ.
“Đương nhiên, cống hiến cho cách mạng không nói đến thân phận.”
Trần Trứ giống như nói đùa.
Nhưng trong lòng hắn đã suy nghĩ, mặc dù mới tiếp xúc với lão Lưu chưa đến một ngày, nhưng mình có cảm giác cậu bạn này mạnh hơn thằng cháu trai Khang Lương Tùng kia rất nhiều, nên hời hợt nói: “Nếu cậu muốn tiến vào danh sách điều động sinh, lớp trưởng hay bí thư chi bộ đều là cán bộ lớp, thời điểm đánh giá danh sách không khác gì nhau.”
“Ai cũng muốn làm lớp trưởng, nhưng vị trí bí thư lại rất ít người để mắt.”
Lưu Kỳ Minh nắm chặt lan can: “Nói thật, mình cảm thấy vị trí bí thư giống như người chạy việc vặt trong lớp.”
“Ha ha ha.”
Trần Trứ từ chối cho ý kiến. Hắn chỉ lên tiếng nhắc nhở chút, còn Lưu Kỳ Minh có nhìn thấy được hay không phải do cậu ta tự suy nghĩ, nên Trần Trứ cười ta hai tiếng rồi quay trở lại phòng ký túc.
Lưu Kỳ Minh quay đầu nhìn về phía Trần Trứ, đột nhiên cậu ta có cảm giác, tuy lão Lục là người nhỏ tuổi nhất, lại là người khiến cậu ta nhìn không thấu.
Nếu bây giờ cho biểu đổ KPI, thì sơ đồ sẽ hiện rõ:
Lưu Kỳ Minh giúp đỡ mọi người nhập học, thanh tiến độ báo 10%.
Khang Lương Tùng đến tặng kem cho tất cả các bạn nam, kèm với thân phận người địa phương nên đưa ra đề nghị giúp mọi người mua sắm và hướng dẫn đường đi, cộng với cậu ta là người lập ra nhóm chát của lớp. Thanh tiến độ cũng là 10%.
Trần Trứ, chưa làm gì, chẳng có chút danh tiếng gì, 0%.
Cán bộ lớp quan trọng là rõ, không có gì phải bàn cãi.
Hơn nữa, càng là trường học có danh tiếng, những người nắm giữ chức vụ càng cao, càng có không gian phát huy rộng hơn.
Nhất là vị trí lớp trưởng, nó tương đương với chức vụ ‘thường vụ phó chủ nhiệm lớp’ hoặc ‘thường vụ phó phụ đạo viên’ ở đại học. Hơn nữa, lớp trưởng không cần phải lo lắng tất cả việc lớn việc nhỏ đều ôm vào người, giống như làm trâu làm ngựa.
Cho nên, Trần Trứ cũng muốn nhắm đến vị trí này.
Nhưng, hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhập học, Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng đã bắt đầu cạnh tranh, còn Trần Trứ không muốn lộ ra ý đồ của mình sớm như vậy.
Đầu tiên, Khang Lương Tùng phát kem cho mọi người trong phòng 520, sau đó nói mọi người vào nhóm chát QQ mà tên này vừa mới tạo, cuối cùng còn trực tiếp gọi Trần Trứ ra ngoài ban công.
“Có phải cậu cảm thấy ngạc nhiên với lựa chọn Trung Đại của mình?”
Khang Lương Tùng đẩy mắt kính, rồi nhìn qua Trần Trứ.
Hiện tại, Trần Trứ còn chưa biết, trước đó Khang Lương Tùng đã báo cáo với cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu, đã thế còn lợi dụng nói ra một vài ý kiến của mình.
Trong ấn tượng của Trần Trứ, Khang Lương Tùng là một thằng học rất giỏi, nhưng lòng dạ thực sự quá hẹp hòi, đã thế còn hay đùn đẩy không có trách nhiệm, cùng với đó là sự kiện yêu thầm Tống Thì Vi.
Trần Trứ sẽ không lựa chọn làm bạn với người thế này, nhưng nói chuyện vài câu cũng không thành vấn đề, nên gật đầu: “Tất cả các bạn đều nghĩ mày sẽ thi lại.”
“Học lại quá mất thời gian.”
Khang Lương Tùng đút tay vào tút: “Mình nói thật với cậu. Vào mùa hè năm sau, học viện Kinh Doanh của đại học Harvard sẽ tổ chức một cuộc thi, chỉ dành cho sinh viên năm hai, nếu có thể vượt qua cuộc thi này có thể trực tiếp đến Harvard học năm ba.”
Trần Trứ hiểu rồi. Thanh Bắc thật sự quá tốt, nhưng địa vị của Trung Đại chỉ dưới Thanh Bắc, nếu như học tập ở đây, sau đó lấy về cơ hội đến Harvard thì còn gì tuyệt vời hơn.
“Thế mà tao tưởng mày vì Tống Thì Vi cơ đấy.”
Trần Trứ đùa một cậu.
“Tống Thì Vi?”
Khang Lương Tùng nhíu mày: “Đó chẳng phải bạn gái mày sao? Vì sao tao tới đây học vì cô ấy được chứ?”
“À…”
Trần Trứ nghĩ cũng đúng, trong mắt tất cả học sinh khối 12 của Chấp Tín, thì mình và Tống Thì Vi là một đôi mà.
Xem ra, mình chẳng thế nào giải thích rõ ràng được, nên Trần Trứ nhịn không được thở dài trong lòng một tiếng.
Khang Lương Tùng quay ngoắt chỗ khác, không thèm nhìn Trần Trứ nữa.
Mịa…
Thằng oắt này mỗi lần nhắc đến Tống Thì Vi, thế mà không tự chủ được nở nụ cười, bởi vì Tống Thì Vi quá ngọt ngào sao?
Lại một lần nữa, cảm giác hận và tiếc nuối kia lại dâng lên trong lòng, khiến cậu ta thật vất vả mới đè được nó xuống.
Lúc này, Khang Lương Tùng mới quay lại nói tiếp: “Trong thời gian nghỉ hè không có việc gì làm, mình đã nghĩ vấn đề đồi nhân sử thế của mình ở cấp ba có chút khuyết điểm. Trước đó, mình quá ỷ lại vào việc bản thân học giỏi mà làm việc gì cũng chỉ nghĩ đến mình, cho nên lên đại học mình muốn thay đổi điều đó.”
“Thay đổi cái gì?”
Trần Trứ nhìn vào phòng 520, các bạn trong phòng đang ăn kem vui vẻ, đồng thời còn đang giới thiệu hay hỏi chuyện các bạn cùng lớp ở trong nhóm QQ mà Khang Lương Tùng mới thành lập.
Khang Lương Tùng nói thay đổi, là thay đổi mấy chuyện này sao?
“Mình dự định tranh cử vị trí lớp trưởng, lựa chọn thay đổi cách sống không giống thời cấp ba.”
Trong lời nói của Khang Lương Tùng toát ra vẻ tự tin ngời ngời: “Nghỉ hè, mình dồn hết sức lực vào nghiên cứu ‘Mặt Dày Tâm Đen’ và ‘1587, Một năm vô nghĩa, nhà Minh suy tàn.’ nên tao cảm thấy bản thân đã trưởng thành lên rất nhiều.”
“1587, Một năm vô nghĩa, nhà Minh suy tàn?”
Trần Trứ nghĩ thầm, quyển sách này ngay cả Cao Dục Lương đọc còn chưa dám nói là hiểu, thì thằng này nghiên cứu hai tháng chẳng biết hiệu quả gì? Nên hắn nhịn không được hỏi: “Mày chỉ đọc hai quyển sách, là cảm thấy trưởng thành sao?”
“Chí ít đối phó với đám học sinh mới này đã đủ rồi.”
Khang Lương Tùng theo bản năng trả lời.
Cụm từ ‘đám học sinh mới này’, tất nhiên có cả Trần Trứ trong đó rồi.
Trần Trứ cảm thấy, lời nói và suy nghĩ của thằng này đối lập với nhau hoàn toàn, đột nhiên hiểu ra cảm nhận thực trong lòng của Khang Lương Tùng về mình, nên mỉm cười nói: “Vậy chúc cậu thành công.”
Hắn nói xong, định quay trở lại phòng ký túc.
“Trần Trứ.”
Khang Lương Tùng phía sau gọi với theo: “Đều là bạn học cũ với nhau, cậu có thể giúp mình thống nhất ý kiến các bạn trong phòng 520, để bọn họ bầu cho mình một phiếu vào ngày tuyển cử không?”
“Rất khó.”
Trần Trứ nói thật: “Không phải chỉ có mình mày muốn làm lớp trưởng.”
Khang Lương Tùng quay qua nhìn Lưu Kỳ Mình: “Ừ, vậy…”
Khang Lương Tùng đưa ra một yêu cầu khác: “Vậy sau này nếu mình làm việc cho tập thể lớp, cậu có thể giúp đỡ mình một tay được không?”
Trần Trứ vừa rồi từ chối lời đề nghị kia rồi, nên bây giờ từ chối tiếp nữa thì có vẻ hơi khó xử, nên hắn suy nghĩ chút rồi nói: “Được thôi, nếu trong khả năng của tao thì không thành vấn đề.”
“Cảm ơn, mình về trước đây, có rảnh sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trong lòng Khang Lương Tùng có chút tự đắc.
Cậu ta cảm thấy đọc sách quả nhiên hiệu quả. Nếu như muốn mượn của người khác 200 tệ, chi bằng nói lên 1000 tệ, làm như vậy sẽ vượt quá giới hạn đối phương có thể chấp nhận.
Sau đó, mình sẽ từ từ giảm tiêu chuẩn xuống 200, lúc này đối phương có lòng mà từ chối được.
Lưu Kỳ Minh là người hỗ trợ khu vực báo danh, chứng tỏ bản thân cũng nhắm vào vị trí lớp trưởng. Còn Trần Trứ là bạn cùng phòng với cậu ta, nhất định không thể khiến người trong phòng ký túc 520 nghiêng hẳn về phía mình được.
Cho nên, đầu tiên Khang Lương Tùng đưa ra đề nghị này, bản thân cũng hiểu Trần Trứ sẽ từ chối. Sau đó, cậu ta muốn nhờ Trần Trứ làm chút chuyện, quả nhiên hắn đã đồng ý.
“Tống Thì Vi a Tống Thì Vi, cậu phải xem lại người bạn trai mà mình lựa chọn đấy?”
Khang Lương Tùng âm thầm suy nghĩ.
Thời cấp ba, người này học không hỏi bằng mình, đến khi bước vào môi trường xã hội thu nhỏ là đại học, thì tầm mắt hay nhanh nhạy cũng không lại mình, dễ dàng bị mình điều khiển.
Mình muốn cậu ta ngoan ngoãn đi sau mông mình làm việc, mà sau đó chẳng nhận được gì.
Chờ mình bước trên đỉnh lớp kinh tế, để xem cậu ở lớp tài chính có phải ngó lên nhìn không?
Đến lúc đó, mấy bạn trong lớp kêu gọi tụ tập một bữa, hi vọng cậu có thể hiểu, nhân vật nổi bật lúc nào cũng bồng bềnh trên mây.
Khang Lương Tùng rời khỏi phòng 520, Trần Trứ vẫn đứng tại ban công, hai tay chống vào lan can, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Chẳng bao lâu, Lưu Kỳ Minh bước ra.
“Cậu ấy là bạn cấp ba của cậu à?”
Lưu Kỳ Minh lại gần, lên tiếng hỏi.
“Ừ.”
Trần Trứ khẽ vuốt cằm.
“Người này thế nào?”
Lưu Kỳ Minh hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm nhất.
“Học rất giỏi, vào Trung Đại coi như phát huy không như ý.”
Trần Trứ miêu tả đơn giản.
Lưu Kỳ Minh hỏi câu chưa chắc chắn lắm: “Có phải cậu ta cũng muốn tranh vị trí lớp trưởng?”
Trần Trứ mỉm cười: “Chẳng phải quá rõ rồi sao?”
Lưu Kỳ Minh im lặng. Cậu ta biết chắc chắn có đối thủ cạnh tranh, nhưng không ngờ đối thủ lại mạnh đến như vậy, biết rất rõ cách thu mua lòng người.
Trần Trứ thở dài, vỗ vỗ vai Lưu Kỳ Minh nói: “Tao và thằng đó là bạn cấp ba. Nó nói, có chuyện gì làm cho tập thể lớp, hi vọng tao có thể giúp đỡ. Nên tao đồng ý rồi.”
Lưu Kỳ Minh nghe được lời này, ngoài mặt lộ ra nét nghiêm nghị: “Đúng thôi, dù sao hai người là bạn học cũ mà.”
“Nhưng chúng ta là bạn cùng phòng.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Nếu cậu muốn tranh với cậu ta, hay muốn làm việc của lớp, mình sẽ giúp cậu một tay.”
Lưu Kỳ Minh vui mừng, vốn dĩ cậu ta tưởng Trần Trứ nghiêng hẳn về phía Khang Lương Tùng chứ.
“Đương nhiên, cống hiến cho cách mạng không nói đến thân phận.”
Trần Trứ giống như nói đùa.
Nhưng trong lòng hắn đã suy nghĩ, mặc dù mới tiếp xúc với lão Lưu chưa đến một ngày, nhưng mình có cảm giác cậu bạn này mạnh hơn thằng cháu trai Khang Lương Tùng kia rất nhiều, nên hời hợt nói: “Nếu cậu muốn tiến vào danh sách điều động sinh, lớp trưởng hay bí thư chi bộ đều là cán bộ lớp, thời điểm đánh giá danh sách không khác gì nhau.”
“Ai cũng muốn làm lớp trưởng, nhưng vị trí bí thư lại rất ít người để mắt.”
Lưu Kỳ Minh nắm chặt lan can: “Nói thật, mình cảm thấy vị trí bí thư giống như người chạy việc vặt trong lớp.”
“Ha ha ha.”
Trần Trứ từ chối cho ý kiến. Hắn chỉ lên tiếng nhắc nhở chút, còn Lưu Kỳ Minh có nhìn thấy được hay không phải do cậu ta tự suy nghĩ, nên Trần Trứ cười ta hai tiếng rồi quay trở lại phòng ký túc.
Lưu Kỳ Minh quay đầu nhìn về phía Trần Trứ, đột nhiên cậu ta có cảm giác, tuy lão Lục là người nhỏ tuổi nhất, lại là người khiến cậu ta nhìn không thấu.
Nếu bây giờ cho biểu đổ KPI, thì sơ đồ sẽ hiện rõ:
Lưu Kỳ Minh giúp đỡ mọi người nhập học, thanh tiến độ báo 10%.
Khang Lương Tùng đến tặng kem cho tất cả các bạn nam, kèm với thân phận người địa phương nên đưa ra đề nghị giúp mọi người mua sắm và hướng dẫn đường đi, cộng với cậu ta là người lập ra nhóm chát của lớp. Thanh tiến độ cũng là 10%.
Trần Trứ, chưa làm gì, chẳng có chút danh tiếng gì, 0%.
Bạn cần đăng nhập để bình luận