Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 187: Hiệu trưởng Hứa và viện trưởng Thư

Trong lòng Trần Trứ hiểu rất rõ, từ sau cái ngày mình được ‘báo chiều Dương Thành’ phỏng vấn, không chỉ có số người quan tâm với trang web Học Tập tăng nhanh, mà nhất định bản thân cũng sẽ vì nó mà nổi tiếng.
Còn cuộc sống sau này thay đổi thế nào, Trần Trứ không biết được. Tóm lại, bây giờ hắn vừa lo lắng vừa trông mong.
Giống như hắn biết ngày mai sẽ mở đại hội đảng ủy, tuyên bố đề bạt hắn lên một chức vụ quan trọng, mặc dù bản thân đã sớm nói chuyện với tổ chức, nhưng sắp đến ngày đó vẫn khiến bản thân lo lắng không thôi.
Cho nên, đêm ngày thứ ba, khi Trần Trứ nấu cháo điện thoại với Du Huyền, hắn thần bí nói: “Đêm nay mình xem thiên tượng, khả năng ngày mai có chuyện lớn xảy ra.”
“Chuyện lớn gì?”
Du Huyền tò mò.
“Bí mật.”
Trần Trứ dựa đà nói tiếp: “Chiều ngày mai, cậu nhớ phải mua một tờ báo ‘Báo chiều Dương Thành’ đấy, đáp án ở bên trong.”
“Thôi đi, thần thần bí bí.”
Du Huyền không hỏi rõ nguyên nhân, nhưng cô quan tâm đến việc khác hơn: “Chủ nhiệm Trần, cậu còn bận rộn bao lâu nữa? Mình muốn nắm tay cậu đi dạo, mùa thu Quảng Châu sắp hết rồi, chúng ta còn chưa chụp bức ảnh nào về mùa thu năm nay đâu.”
Cá Lúc Lắc nói câu này, khiến Trần Trứ vô cùng áy náy.
Khoảng thời gian này, hắn thường xuyên không ở trong trường học, còn nếu ở trường thì có quá nhiều chuyện cần xử lý. Thật ra, Du Huyền đã rất thông cảm cho hắn rồi, chỉ là đôi khi không kìm được cảm xúc mà phàn nàn một vài câu, nhưng chỉ là hơi dỗi một chút, nên rất dễ dỗ dành.
Cũng may, thời gian này có quyển sổ mà giáo sư Quan Vịnh Nghi để lại, đủ để khiến Du Huyền dành rất nhiều sự quan tâm cho nó.
Đúng như Ngô Dư nói, bản thân cô chỉ muốn cuộc sống thoải mái trên đại học. Không ngờ, vừa mới bắt đầu đã bị Du Huyền kéo đi luyện vẽ suốt ngày. Đến ngay cả giáo viên giảng dạy cũng có cảm giác bản thân biến gỗ mục thành tượng điêu khắc, nên đối xử với cô cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ngày mai, nếu mọi chuyện tiến triển tốt, thì chắc hẳn sẽ tổ chức tiệc ăn mừng.”
Trần Trứ nói vào trong điện thoại: “Đến lúc đó sẽ mời cậu đi cùng, để mọi người trong đoàn đội làm quen với cậu một chút.”
“Nếu như không tốt, khả năng cũng ăn bữa cơm giải thể.”
Trần Trứ nói đùa: “Đến lúc đó, mời cậu đi cùng, người ta nhìn vào thấy được bạn gái của mình xinh đẹp như vậy, sẽ không nghĩ mình là thằng Loser thất bại.”
“Ai dám nói cậu là người thất bại?”
Du Huyền ‘hừ’ một tiếng, nghiêm túc an ủi: “Trong lòng mình, chủ nhiệm Trần rất giỏi, kể cả lần này mọi việc không như mong muốn, thì sau này sẽ thành công.”
Cá Lúc Lắc nói xong câu này, thì trong điện thoại dần dần chẳng còn âm thanh nào, cho đến khi biến mất toàn bộ.
“Sao thế?”
Trần Trứ lo lắng hỏi: “Vì sao cậu lại không nói nữa.”
“Mình đang cầu nguyện.”
Du Huyền hồn nhiên trả lời: “Mình nguyện ý chuyển hết may mắn của mình cho chủ nhiệm Trần, làm như vậy tỉ lệ thành công của cậu sẽ cao hơn…”
Trần Trứ cười không ra tiếng. Hắn ngửa đầu nhìn những vì sao như những viên kim cương được khảm lên bầu trời đêm. Ngôi sao Bắc Đẩu treo trên cao đột nhiên lấp lánh, giống như đồng ý tất cả những mong ước chân thật nhất của nhân gian.
Ngày hôm sau là thứ 4, cũng chính là ngày bài phỏng vấn được lên báo.
Có điều, ‘báo chiều Dương Thành’ đều ra vào buổi chiều, nên bây giờ Trần Trứ vẫn chỉ là một tên sinh viên bình thường chả có tý tiếng tăm gì. Ít ra, trưa nay hắn vẫn giống như trước đây, giúp đỡ Kỳ Chính soạn các hồ sơ xin ngân sách.
Đây đã là cuối tháng 11, cũng là thời điểm phải viết công văn tổng kết cuối năm.
“Tổng kết cuối năm’ là một trong những côn văn dễ viết nhất, cũng là đặc biệt nhất. Mặc dù số lượng chữ nhiều, nhưng dàn khung lại vô cùng rõ ràng, kiểu như:
Giới thiệu: Tóm tắt những thành công đạt được trong năm nay, đưa ra cảm nhận về những thiếu sót còn tồn đọng, nhìn về tiến bộ trong những năm tới.
Sau đó chỉ cần thêm số liệu cụ thể, dùng hình thức công văn miêu tả bổ sung vào là được.
Tại sao gọi là công văn miêu tả, có nghĩa là thêm một số từ đặc trưng như ‘tập trung, nhấn mạnh, căn cứ,…sau đó diễn đạt dưới dạng câu đơn là được.
Buổi trưa, Trần Trứ viết xong tổng kết cho Kỳ Chính, khi ông mở ra thì thở dài nói: “Trình độ văn chương của em quả thật rất cao, tôi đã sớm mất đi hứng thú chỉ dạy rồi. Sắp tới sẽ là kỳ thi tiếng anh cấp bốn, mà trong khoa cũng không có việc gì nữa, nên em cần dồn hết tâm trí cho việc học tập.”
“Cám ơn, thầy Kỳ nhắc nhở.”
Trần Trứ khách sáo cám ơn một tiếng, nhưng hắn không hề rời đi, mà trong đầu không ngừng sắp xếp lại câu chữ rồi nói: “Thầy Kỳ, em có một chuyện muốn báo lại với ngài.”
“Chuyện gì, em nói đi.”
Kỳ Chính vẫn cắm mặt vào công việc xét duyệt dự toán, nhưng ngoài miệng thoải mái mà thân thiết trả lời Trần Trứ.
“Trước đó, em có cùng mấy bạn học nhàn rỗi quá nên bàn bạc thiết kế một trang web. Sau đó, có người khuyên em mở công ty đưa trang web này ra thị trường. Tuy lúc đó em chẳng hiểu gì, nhưng nhiệt huyết bản thân sôi sục, muốn thử một lần xem sao.”
Mặc dù Trần Trứ cố gắng lược bỏ, hạ thấp tác dụng bản thân, ngay cả việc mở công ty cũng nói không phải ý mình, mà do đoàn đội qua thời gian bàn bạc đã thống nhất ý kiến.
Nhưng nếu đã như vậy vì sao hắn còn báo với Kỳ Chính làm gì?
Quanh đi quẩn lại vẫn xoay quanh hai từ ‘Tôn Trọng’.
Giống như việc tham gia tuyển trọn nội bộ trong các kỳ thi công chức. Bản thân hắn muốn chuyển từ phòng hồ sơ qua phòng tổ chức, nhưng trước tiên hắn phải sớm báo cho lãnh đạo một tiếng, chứ không thể nào để có kết quả rồi mới chạy đến thông báo cho lãnh đạo.
Trần Trứ suy nghĩ như vậy, nên không muốn sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, Kỳ Chính mới biết được mình âm thầm làm ra chuyện lớn như vậy.
Nếu làm như vậy, thì Kỳ Chính sẽ nghĩ ‘tôi tín nhiệm cậu như vậy, còn cố ý bồi dưỡng cậu, không ngờ cậu lại giấu giếm tôi’, lúc đó ông ấy sẽ cảm thấy mất mát.
Kể cả Trần Trứ khẳng định Kỳ Chính sẽ không ngáng đường mình, những rõ ràng sau này hai người không thể trở thành bạn bè được. Cần gì phải vì mấy việc cỏn con này, mất đi một mối quan hệ tốt đẹp chứ?
Có điều, Kỳ Chính còn chưa biết được ‘trang web’ mà Trần Trứ nói là như thế nào, bởi lời nói cần bao nhiêu khiêm tốn sẽ có bấy nhiêu khiêm tốn.
Nên ông ngẩng đầu mỉm cười nói: “Đám người trẻ tuổi các cậu giỏi thật đấy, mới vừa lên đại học đã mở công ty. Nhưng cậu cũng đừng quên nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là học tập. Mà nhớ kỹ, có chuyện gì khó khăn cứ nói, đừng khách sáo.”
“Cám ơn thầy Kỳ.”
Lúc này, Trần Trứ mới yên tâm trở lại phòng làm việc nhỏ của mình. Hắn ngồi trước máy đánh chữ, đảo mắt nhìn một lượt cảnh vật xung quanh, giống như muốn in hình ảnh này trong lòng mình.
Khoảng 3 giờ chiều, ‘báo chiều Dương Thành’ được phát hành. Người đưa thư đưa đến từng sạp báo, từng đơn vị, cá nhân…Lúc này vào khoảng 4 giờ 30 chiều.
Đây cũng là thời điểm tinh thần con người lười biếng nhất trong ngày. Viện trưởng học viện Xã Hội Nhân Văn Trung Đại, đồng thời là phó hiệu trưởng Hứa Ninh vẫn giữ vững thói quen thường ngày, ông pha một ấm trà, sau đó cầm lấy tờ báo ‘Báo chiều Dương Thành’ vẫn đang còn tỏa ra mùi mực in mới.
Ông đọc báo để biết nhiều tin tức hơn, dựa vào đó giúp mình tổng kết lại suy nghĩ đối với xã hội.
Thứ 4 ngày 28, ông vẫn như bình thường, cầm lấy tờ báo mà trợ lý vừa đưa tới. Đầu tiên ông nhìn vào vị trí A, nơi đưa tin về các chính sách, phân tích một chút hướng đi của quốc gia sau này, tiếp theo ông nhìn tới vị trí B.
Thế nhưng ông mới đọc được một chút, thì hiệu trưởng Hứa đột nhiên nâng mắt kính lên, giống như không thể nào tin được, di chuyển tờ báo đến vị trí có ánh sáng tốt hơn bên cạnh cửa sổ.
“Trang B03, Báo Chiều Dương Thành, chuyên mục ‘tiêu điểm đô thị’, phía trên hiện ra một tiêu đề được in rõ ràng mạch lạc:
“Yêu thích có thể giúp vượt qua năm tháng dài dằng dặc - bài báo viết về một em sinh viên Trung Đại tên là Trần Trứ, khởi nghiệp ngay khi còn đang học đại học”.
Mới bắt đầu, Hứa Ninh còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng lại nghĩ rằng hình như ở Quảng Đông cũng chỉ có một Trung Đại thôi mà. Nhất là mở đầu bài viết còn nói Trần Trứ là sinh viên đang học tại Lĩnh Viện.
“Sinh viên trong trường chúng ta? Tự mình khởi nghiệp? Còn được phỏng vấn? Nhưng mình là lãnh đạo trường học, mà đến khi lên mặt báo rồi mới biết tin tức này?”
Hứa Ninh lấy mắt kính xuống, đặt đến cạch một cái xuống bàn. Ông đứng đó nhìn ánh trời chiều, yên lặng suy nghĩ thật kỹ chuyện này một lúc.
Sau đó, hiệu trưởng Hứa mới đeo kính mắt vào lần nữa, nghiêm túc đọc cẩn thận lại bài báo, sau đó tổng kết lại một vài điểm cần chú ý.
Thứ nhất, Trần Trứ đúng là sinh viên năm nhất của Lĩnh Viện.
Thứ hai, cậu bé thành lập một công ty lên là Công nghệ thông tin SuiHui, thiết ra ra một trang web tên là ‘Học Tập Trung Đại’.
Đến ngay cả nội dung trang web là gì cũng được nêu rõ trong bài báo.
Hứa Ninh suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại lên gọi: “A lô, viện trưởng Thư à? Nếu anh không bận gì, có thể đọc bài phỏng vấn ở trang B03 ‘báo chiều Dương Thành’ xem sao.”
Thư Nguyên là viện trưởng Lĩnh Viện Trung Đại, đồng thời là chủ tịch công ty đầu tư của trường học ‘Công ty Trách nhiệm hữu hạn quản lý đầu tư khởi nghiệp Trung Đại’.
Ông ta nhận được cuộc gọi của hiệu trưởng Hứa, thì ngơ ngác gọi người cầm tờ báo ‘Báo Chiều Dương Thành’ đến, tò mò tìm kiếm trang B03 của tờ báo, thì một cái tên ‘Trần Trứ’ to rõ ràng đập vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận