Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 155: Mỹ nhân kế
“Đóng giả bạn trai?”
Hoàng Bách Hàm nghĩ đủ mọi thứ nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Loại tình huống này hình như chỉ có ở trong ti vi hoặc trong mấy bộ tiểu thuyết tình cảm thì phải? Nhưng Hoàng Bách Hàm là một thằng trai tân, lại vừa tỏ tình thất bại, nên đột nhiên có cảm giác sợ hãi, pha thêm chút lo lắng và mong chờ.
Trong tin nhắn Hứa Duyệt cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở Hoàng Bách Hàm gặp nhau lúc 3 giờ ở dưới tòa nhà tổng hợp. Có lẽ, chuyện này đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Đầu óc Hoàng Bách Hàm lại bắt đầu hiện ra một đống hình ảnh, sau đó cậu ta đến tủ quần áo nhìn ngó một chút.
Nếu là đóng giả bạn trai, mình có nên cẩn thận chỉn chu hơn chút không nhỉ?
Nếu đã giúp chị Hứa, cũng không thể để chị ấy mất mặt được.
Nhưng Hoàng Bách Hàm có khác gì Trần Trứ lúc chưa trọng sinh đâu, quần áo phần lớn là đồng phục. Còn quần áo ngày thường đều là mấy món đồ hứng lên đi dạo phố mua bừa về.
Khả năng, trong suy nghĩ của mấy cô gái, con trai đều là kiểu người này. Con trai chỉ cần mặc không quá xấu hổ là được, không nhất thiết phải ăn mặc giống con gái.
Đương nhiên, hiện tại Trần Trứ không như vậy, sau khi trùng sinh hắn đã có gu ăn mặc riêng của mình. Không chỉ thẩm mỹ bản thân tăng lên đáng kể, mà Du Huyền còn thường xuyên mua quần áo cho hắn nữa.
Dù sao, Du Huyền cũng là sinh viên có năng khiếu hội họa cực cao, nên ánh mắt có độ mẫn cảm với màu sắc trời sinh. Vì vậy, có thể cô chọn quần áo cho Trần Trứ không phải quá đắt, nhưng nó lại cực kỳ phù hợp với dáng người và khí chất của Trần Trứ.
Còn loại độc thân như Hoàng Bách Hàm sao có được đãi ngộ này. Cậu thử tới thử lui, bỗng phát hiện tủ quần áo của mình trong phòng ký túc không được cái nào ra hồn.
“Lạ đời, sao trước kia mình thấy số quần áo này cũng dễ nhìn mà?”
Hoàng Bách Hàm lẩm bẩm. Cuối cùng, Đại Hoàng chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay, còn phía dưới là chiếc quần bằng vải kaki. Tóm lại, đây là cách phối đồ mà Hoàng Bách Hàm cảm thấy tốt nhất rồi.
Tiếc rằng, gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, có cao có thấp. Đã thế, ánh mắt con người mỗi thời điểm mỗi khác, lúc cấp ba cảm thấy bộ quần áo này đẹp, nhưng khi lớn thêm một chút nữa lại không thể nào mặc chúng lên cơ thể mình được.
Hoặc là nói, bản thân cảm thấy cách phối đồ của mình rất ưng ý rồi, nhưng trong mắt người khác lại thấy bình thường.
Dù sao, Hoàng Bách Hàm đúng 3 giờ là có mặt dưới tòa nhà tổng hợp chờ Hứa Duyệt. Nhưng khi cậu gặp Hứa Duyệt, cô không hề tỏ ra một chút cảm giác nào với việc Hoàng Bách Hàm dùng một tiếng đồng hồ chọn quần áo cả.
Lập tức, trong lòng Hoàng Bách Hàm dâng lên cảm giác mất mác.
Đồng thời, Hứa Duyệt cũng chẳng có một lời giải thích nào thêm với Hoàng Bách Hàm, khiến cu cậu ngơ ngác theo cô leo lên xe bus.
Trên xe bus, Hoàng Bách Hàm nhiều lần muốn hỏi thăm, kiểu người bạn trai kia của chị làm gì, chúng ta có cần bàn bạc kịch bản trước hay không, lúc đó em phải làm thế nào…
Còn Hứa Duyệt, cô cảm thấy không cần thiết phải chuẩn bị. Cô còn thoải mái trò chuyện với Hoàng Bách Hàm về hoạt động dạ tiệc chào đón tân sinh, giống như người được gọi là bạn trai cũ kia, chẳng có tý tình cảm nào trong lòng cô cả.
Hai người xuống xe bus, ngay trước cổng một cửa hàng Starbucks. Lúc này, Hứa Duyệt mới nói: “Chút nữa cậu không cần nói chuyện, cứ ngồi ở đó là được.”
Hoàng Bách Hàm gật đầu. Cậu nghĩ đơn giản thế là được, dù sao mình cũng không biết nói chuyện.
Nhưng khi, hai người đẩy cửa vào, Hứa Duyệt đột nhiên khoác tay lên tay mình.
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên nhìn vị học tỷ bên cạnh. Cậu phát hiện cử chỉ của Hứa Duyệt vô cùng thân mật, nhưng dáng vẻ tự nhiên vô cùng.
Thậm chí, ánh mắt cô nhìn Đại Hoàng tình cảm dạt dào, ánh mắt lấp lánh giống như chỉ có mình mình, chẳng khác nào đôi tình nhân thực thụ.
Loại ánh mắt này, Hoàng Bách Hàm đã từng nhìn thấy, đó là Du Huyền nhìn Trần Trứ.
Lúc đó, mọi người đều trêu đùa, hai người này thể hiền buồn nôn. Nhưng khi nam chính đổi thành mình, Hoàng Bách Hàm cảm thấy thì ra được một người phụ nữ yêu mình đến vậy, sẽ hạnh phúc nhường nào.
À mà từ đã?
Du Huyền yêu Trần Trứ là thật, nhưng học tỷ Hứa Duyệt đang đóng giả mà?
Như vậy cũng không sao, bởi vì giờ phút này thật sự khiến người ta phải say mê.
Trong lòng Hoàng Bách Hàm giống như thêm một kinh nghiệm trong tình yêu. Trên đường đi, thỉnh thoảng cậu còn cảm nhận được cảm giác đụng chạm vào thứ gì đó mềm mềm.
Hoàng Bách Hàm biết đây là thế nào, nên trái tim lập tức đập nhanh hơn, miệng lưỡi cảm thấy khô khốc.
Mãi cho tới khi Hứa Duyệt đi đến một cái bàn, nơi đó có một người đang ngồi, là bạn trai cũ mà Hứa Duyệt nhắc đến.
Người con trai này có dáng người hơi gầy, làn da trắng nõn, trên mặt đeo một đôi kính cận, nhìn qua đúng chuẩn một sinh viên đẹp trai nhã nhặn.
Lần đầu tiên Hoàng Bách Hàm nhìn thấy anh ta, thì trong lòng có cảm giác xấu hổ về vẻ bề ngoài. Nên phản ứng đầu tiền là thấy kỳ lạ, tại sao đẹp trai như thế mà chị Hứa lại muốn chia tay?
Còn phản ứng thứ hai thì…. Cũng may là chia tay, chia tay là tốt nhất.
“Con mẹ nó, mình đang nghĩ cái gì vậy?”
Hoàng Bách Hàm giật nảy mình, vì sao trong đầu mình lại có những suy nghĩ này?
Lúc này, người con trai kia trông thấy Hứa Duyệt và Hoàng Bách Hàm đang rất thân mật, thì trên gương mặt đẹp trai có chút buồn buồn, sau đó hỏi: “Đây là bạn trai mới mà em nói sao?”
“Đúng vậy sao?”
Hứa Duyệt không trả lời, chỉ là cánh tay đang khoác tay Hoàng Bách Hàm càng siết chặt hơn.
Cơ thể Hoàng Bách Hàm cứng ngắc, cả người cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Nam sinh nhìn ngó Hoàng Bách Hàm vài lượt, cũng không hề nói mấy câu kiểu ‘Không ngờ em lại tìm người bạn trai thế này, gu thẩm mỹ của em đúng là ngày càng kém…”, hay bất cứ hành động kiểu hạ nhục nào khác.
Nam sinh kia vẫn cực kỳ lịch sự, chỉ thở dài nói: “Vậy sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, còn có những đồ vật anh tặng em…”
“Tôi sẽ trả lại anh.”
Hứa Duyệt ngắt lời.
“Không cần như vậy.”
Nam sinh lắc đầu, có lẽ bản thân anh ta cũng biết chuyện chia tay đòi quả là chuyện mất mặt thế nào.
Anh ta đứng lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Duyệt, giống như bản thân nhận được thiệt thòi gì rất lớn vậy, nên lúc bước đi vẫn không cam lòng.
Khi dáng người nam sinh kia biến mất hoàn toàn, lúc này Hứa Duyệt mới buông cánh tay Hoàng Bách Hàm ra, trên mặt cũng nở nụ cười nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng giải quyết xong, cám ơn cậu đã giúp đỡ, để tôi mời cậu một cốc cà phê.”
Trước đó, Hoàng Bách Hàm đã đi cùng Trần Trứ tới cửa hàng Starbucks, cậu biết chỗ này một cốc đồ uống lên tới 20 tệ, nó vượt qua mức độ chi tiêu của phần lớn học sinh cấp ba.
Mấy lần đi cùng Hứa Duyệt, Hoàng Bách Hàm đều được mời, nên lần này muốn tranh việc trả tiền.
“Cậu ngồi xuống.”
Hứa Duyệt làm bộ tức giận: “Cậu giúp tôi giải quyết chuyện, sao còn bắt cậu khao được chứ?”
Cô nói xong, lập tức bước đi đến quầy gọi đồ uống.
Hoàng Bách Hàm nhìn theo vị học tỷ nhỏ nhắn xinh xắn này. Cậu không hiểu vì sao Trần Trứ lại khó chịu ra mặt với Hứa Duyệt như vậy, rõ ràng người ta rất tốt mà.
Thật ra, Hoàng Bách Hàm vẫn còn quá trẻ, cậu không đủ kinh nghiệm để nhìn thấu một lớp ngụy trang.
Lấy một ví dụ để hình dung:
Mỹ nhân kế cấp bậc cơ bản: Anh à, nếu cảm thấy em gái phục vụ tốt, lần sau nhớ chọn em đấy, khi đó em sẽ bớt cho anh 20%.
Mỹ nhân kế cấp bậc đại sư: Sau này anh đừng đến những nơi thế này nữa, cố gắng kiếm thật nhiều tiền vào.
Rất nhanh, Hứa Duyệt cầm theo hai cốc cà phê trở về. Cô đưa cho Hoàng Bách Hàm một cốc, còn mình cầm lấy một cốc, nhẹ nhàng ngồi xuống, dựa vào ghế, rồi ngồi bắt chân lên nhau, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra nghịch.
Hoàng Bách Hàm uống một hớp, bỗng thấy vị cà phê đắng chát chảy khắp khoang miệng. Mặt mũi Đại Hoàng nhăn nhó, giống như uống không quen vậy.
Cậu ngồi suy nghĩ một chút, nhưng không biết mình nên mở miệng thế nào.
Hứa Duyệt ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Bách Hàm đang tỏ ra có điều gì đó khó nói.
Hứa Duyệt mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, anh ta là học trưởng Kỵ Đại Nghiên. Lúc tôi cùng bạn bè ra ngoài ca hát thì gặp được, lúc đó cảm thấy anh ta rất được, nhưng quen một thời gian mới phát hiện không phù hợp.
Hứa Duyệt không giải thích chuyện không phù hợp ở chỗ nào, Hoàng Bách Hàm cũng không nghĩ sẽ hỏi sâu vấn đề này, chỉ là ấp úng nói: “Chị Hứa, vì sao chị nhờ em giúp việc này?”
“Bởi vì…”
Hứa Duyệt trả lời giống như nói thật, nên tỏ ra vô cùng nghiêm túc: “Tôi cảm thấy cậu là người thật thà quân tử, chứ không hề có ý gì khác.”
Câu nói này có vẻ không uyển chuyển cho lắm, giống như nói vì Hoàng Bách Hàm trung thực, cho nên mới nhờ được cậu đóng giả bạn trai.
Nhưng, Hoàng Bách Hàm nghe được câu trả lời này, thì trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, bởi vì chị Hứa không hề muốn nói dối hay lừa gạt mình.
Chị ấy đúng là kiểu người biết chăm sóc an ủi người khác, chân thành không thích nói dối.
Đã thế, chị ấy chưa từng để mình trả tiền mời khách, quan trong hơn hết ngực chị ấy còn to thế kia…
Có phải thằng bạn thân của mình hiểu lầm người ta chỗ nào rồi không?
Sau khi uống xong cà phê, Hứa Duyệt và Hoàng Bách Hàm chia tay nhau, mỗi người đi mỗi hướng.
Hứa Duyệt muốn ra ngoài tìm bạn của mình ăn cơm.
Việc đóng giả bạn trai coi như hoàn thành, nhưng đối với Hoàng Bách Hàm, tuy đã quy nhưng dư vị vẫn còn đọng lại. Cu cậu ngồi nhớ lại mà lưu luyến không thôi.
Nhất là ánh mặt của chị Hứa nhìn mình trong cửa hàng Starbucks, giống như hai người là một đôi thực thụ vậy.
Đêm đến, Hoàng Bách Hàm nằm trên giường vẫn còn hưng phấn, cậu ta nhắn tin trong nhóm Cos không biết mệt mỏi là gì.
Vốn dĩ, giờ phút này phải là Vương Trường Hoa kích động không ngủ được mới đúng, không ngờ còn có đứa hưng phấn hơn cả cậu ta.
Đến mức, Vương Trường Hoa hiểu lầm, cậu ta âm thầm nhắn tin cho Hoàng Bách Hàm: “Đại Hoàng, mày đang xem phim trên trang web nào đó, gửi cho tao đường link tao xem với, hay đọc tên trang web đó cũng được.”
“Bố thằng hâm.”
Hoàng Bách Hàm nhắn lại một câu gọn lọn, sau đó không thèm quan tâm tới phản ứng của Vương Trường Hoa nữa. Nhưng trước khi Đại Hoàng tắt QQ, vẫn nhìn thấy avatar của ‘Giai Văn’ còn sáng, thì đột nhiên cảm thấy khó chịu và luống cuống.
Rõ ràng, Mưu Giai Văn từ chối mình, nhưng tại sao hôm nay mình đóng giả bạn trai của chị Hứa lại cảm thấy áy náy với Mưu Giai Văn nhỉ?
Hoang Bách Hàm di chuyển ngón tay trên màn hình, do dự có nên chuyển Mưu Giai Văn đến vị trí mình không nhìn thấy không?
Hiện tại, Mưu Giai Văn và Trần Trứ đều nằm ở vị trí ‘bạn tốt’ dễ thấy nhất.
Nhưng Hoàng Bách Hàm chần chừ một chút, rồi quyết định từ bỏ ý định này.
“Ngủ trước cái đã.”
Hoàng Bách Hàm quyết định xong, lập tức thoát khỏi QQ.
Khi avatar của Hoàng Bách Hàm chuyển qua màu xám, thì avatar của ‘Giai Văn’ đang sáng cũng lập tức chuyển qua màu xám.
Hoàng Bách Hàm nghĩ đủ mọi thứ nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Loại tình huống này hình như chỉ có ở trong ti vi hoặc trong mấy bộ tiểu thuyết tình cảm thì phải? Nhưng Hoàng Bách Hàm là một thằng trai tân, lại vừa tỏ tình thất bại, nên đột nhiên có cảm giác sợ hãi, pha thêm chút lo lắng và mong chờ.
Trong tin nhắn Hứa Duyệt cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở Hoàng Bách Hàm gặp nhau lúc 3 giờ ở dưới tòa nhà tổng hợp. Có lẽ, chuyện này đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Đầu óc Hoàng Bách Hàm lại bắt đầu hiện ra một đống hình ảnh, sau đó cậu ta đến tủ quần áo nhìn ngó một chút.
Nếu là đóng giả bạn trai, mình có nên cẩn thận chỉn chu hơn chút không nhỉ?
Nếu đã giúp chị Hứa, cũng không thể để chị ấy mất mặt được.
Nhưng Hoàng Bách Hàm có khác gì Trần Trứ lúc chưa trọng sinh đâu, quần áo phần lớn là đồng phục. Còn quần áo ngày thường đều là mấy món đồ hứng lên đi dạo phố mua bừa về.
Khả năng, trong suy nghĩ của mấy cô gái, con trai đều là kiểu người này. Con trai chỉ cần mặc không quá xấu hổ là được, không nhất thiết phải ăn mặc giống con gái.
Đương nhiên, hiện tại Trần Trứ không như vậy, sau khi trùng sinh hắn đã có gu ăn mặc riêng của mình. Không chỉ thẩm mỹ bản thân tăng lên đáng kể, mà Du Huyền còn thường xuyên mua quần áo cho hắn nữa.
Dù sao, Du Huyền cũng là sinh viên có năng khiếu hội họa cực cao, nên ánh mắt có độ mẫn cảm với màu sắc trời sinh. Vì vậy, có thể cô chọn quần áo cho Trần Trứ không phải quá đắt, nhưng nó lại cực kỳ phù hợp với dáng người và khí chất của Trần Trứ.
Còn loại độc thân như Hoàng Bách Hàm sao có được đãi ngộ này. Cậu thử tới thử lui, bỗng phát hiện tủ quần áo của mình trong phòng ký túc không được cái nào ra hồn.
“Lạ đời, sao trước kia mình thấy số quần áo này cũng dễ nhìn mà?”
Hoàng Bách Hàm lẩm bẩm. Cuối cùng, Đại Hoàng chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay, còn phía dưới là chiếc quần bằng vải kaki. Tóm lại, đây là cách phối đồ mà Hoàng Bách Hàm cảm thấy tốt nhất rồi.
Tiếc rằng, gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, có cao có thấp. Đã thế, ánh mắt con người mỗi thời điểm mỗi khác, lúc cấp ba cảm thấy bộ quần áo này đẹp, nhưng khi lớn thêm một chút nữa lại không thể nào mặc chúng lên cơ thể mình được.
Hoặc là nói, bản thân cảm thấy cách phối đồ của mình rất ưng ý rồi, nhưng trong mắt người khác lại thấy bình thường.
Dù sao, Hoàng Bách Hàm đúng 3 giờ là có mặt dưới tòa nhà tổng hợp chờ Hứa Duyệt. Nhưng khi cậu gặp Hứa Duyệt, cô không hề tỏ ra một chút cảm giác nào với việc Hoàng Bách Hàm dùng một tiếng đồng hồ chọn quần áo cả.
Lập tức, trong lòng Hoàng Bách Hàm dâng lên cảm giác mất mác.
Đồng thời, Hứa Duyệt cũng chẳng có một lời giải thích nào thêm với Hoàng Bách Hàm, khiến cu cậu ngơ ngác theo cô leo lên xe bus.
Trên xe bus, Hoàng Bách Hàm nhiều lần muốn hỏi thăm, kiểu người bạn trai kia của chị làm gì, chúng ta có cần bàn bạc kịch bản trước hay không, lúc đó em phải làm thế nào…
Còn Hứa Duyệt, cô cảm thấy không cần thiết phải chuẩn bị. Cô còn thoải mái trò chuyện với Hoàng Bách Hàm về hoạt động dạ tiệc chào đón tân sinh, giống như người được gọi là bạn trai cũ kia, chẳng có tý tình cảm nào trong lòng cô cả.
Hai người xuống xe bus, ngay trước cổng một cửa hàng Starbucks. Lúc này, Hứa Duyệt mới nói: “Chút nữa cậu không cần nói chuyện, cứ ngồi ở đó là được.”
Hoàng Bách Hàm gật đầu. Cậu nghĩ đơn giản thế là được, dù sao mình cũng không biết nói chuyện.
Nhưng khi, hai người đẩy cửa vào, Hứa Duyệt đột nhiên khoác tay lên tay mình.
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên nhìn vị học tỷ bên cạnh. Cậu phát hiện cử chỉ của Hứa Duyệt vô cùng thân mật, nhưng dáng vẻ tự nhiên vô cùng.
Thậm chí, ánh mắt cô nhìn Đại Hoàng tình cảm dạt dào, ánh mắt lấp lánh giống như chỉ có mình mình, chẳng khác nào đôi tình nhân thực thụ.
Loại ánh mắt này, Hoàng Bách Hàm đã từng nhìn thấy, đó là Du Huyền nhìn Trần Trứ.
Lúc đó, mọi người đều trêu đùa, hai người này thể hiền buồn nôn. Nhưng khi nam chính đổi thành mình, Hoàng Bách Hàm cảm thấy thì ra được một người phụ nữ yêu mình đến vậy, sẽ hạnh phúc nhường nào.
À mà từ đã?
Du Huyền yêu Trần Trứ là thật, nhưng học tỷ Hứa Duyệt đang đóng giả mà?
Như vậy cũng không sao, bởi vì giờ phút này thật sự khiến người ta phải say mê.
Trong lòng Hoàng Bách Hàm giống như thêm một kinh nghiệm trong tình yêu. Trên đường đi, thỉnh thoảng cậu còn cảm nhận được cảm giác đụng chạm vào thứ gì đó mềm mềm.
Hoàng Bách Hàm biết đây là thế nào, nên trái tim lập tức đập nhanh hơn, miệng lưỡi cảm thấy khô khốc.
Mãi cho tới khi Hứa Duyệt đi đến một cái bàn, nơi đó có một người đang ngồi, là bạn trai cũ mà Hứa Duyệt nhắc đến.
Người con trai này có dáng người hơi gầy, làn da trắng nõn, trên mặt đeo một đôi kính cận, nhìn qua đúng chuẩn một sinh viên đẹp trai nhã nhặn.
Lần đầu tiên Hoàng Bách Hàm nhìn thấy anh ta, thì trong lòng có cảm giác xấu hổ về vẻ bề ngoài. Nên phản ứng đầu tiền là thấy kỳ lạ, tại sao đẹp trai như thế mà chị Hứa lại muốn chia tay?
Còn phản ứng thứ hai thì…. Cũng may là chia tay, chia tay là tốt nhất.
“Con mẹ nó, mình đang nghĩ cái gì vậy?”
Hoàng Bách Hàm giật nảy mình, vì sao trong đầu mình lại có những suy nghĩ này?
Lúc này, người con trai kia trông thấy Hứa Duyệt và Hoàng Bách Hàm đang rất thân mật, thì trên gương mặt đẹp trai có chút buồn buồn, sau đó hỏi: “Đây là bạn trai mới mà em nói sao?”
“Đúng vậy sao?”
Hứa Duyệt không trả lời, chỉ là cánh tay đang khoác tay Hoàng Bách Hàm càng siết chặt hơn.
Cơ thể Hoàng Bách Hàm cứng ngắc, cả người cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Nam sinh nhìn ngó Hoàng Bách Hàm vài lượt, cũng không hề nói mấy câu kiểu ‘Không ngờ em lại tìm người bạn trai thế này, gu thẩm mỹ của em đúng là ngày càng kém…”, hay bất cứ hành động kiểu hạ nhục nào khác.
Nam sinh kia vẫn cực kỳ lịch sự, chỉ thở dài nói: “Vậy sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, còn có những đồ vật anh tặng em…”
“Tôi sẽ trả lại anh.”
Hứa Duyệt ngắt lời.
“Không cần như vậy.”
Nam sinh lắc đầu, có lẽ bản thân anh ta cũng biết chuyện chia tay đòi quả là chuyện mất mặt thế nào.
Anh ta đứng lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Duyệt, giống như bản thân nhận được thiệt thòi gì rất lớn vậy, nên lúc bước đi vẫn không cam lòng.
Khi dáng người nam sinh kia biến mất hoàn toàn, lúc này Hứa Duyệt mới buông cánh tay Hoàng Bách Hàm ra, trên mặt cũng nở nụ cười nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng giải quyết xong, cám ơn cậu đã giúp đỡ, để tôi mời cậu một cốc cà phê.”
Trước đó, Hoàng Bách Hàm đã đi cùng Trần Trứ tới cửa hàng Starbucks, cậu biết chỗ này một cốc đồ uống lên tới 20 tệ, nó vượt qua mức độ chi tiêu của phần lớn học sinh cấp ba.
Mấy lần đi cùng Hứa Duyệt, Hoàng Bách Hàm đều được mời, nên lần này muốn tranh việc trả tiền.
“Cậu ngồi xuống.”
Hứa Duyệt làm bộ tức giận: “Cậu giúp tôi giải quyết chuyện, sao còn bắt cậu khao được chứ?”
Cô nói xong, lập tức bước đi đến quầy gọi đồ uống.
Hoàng Bách Hàm nhìn theo vị học tỷ nhỏ nhắn xinh xắn này. Cậu không hiểu vì sao Trần Trứ lại khó chịu ra mặt với Hứa Duyệt như vậy, rõ ràng người ta rất tốt mà.
Thật ra, Hoàng Bách Hàm vẫn còn quá trẻ, cậu không đủ kinh nghiệm để nhìn thấu một lớp ngụy trang.
Lấy một ví dụ để hình dung:
Mỹ nhân kế cấp bậc cơ bản: Anh à, nếu cảm thấy em gái phục vụ tốt, lần sau nhớ chọn em đấy, khi đó em sẽ bớt cho anh 20%.
Mỹ nhân kế cấp bậc đại sư: Sau này anh đừng đến những nơi thế này nữa, cố gắng kiếm thật nhiều tiền vào.
Rất nhanh, Hứa Duyệt cầm theo hai cốc cà phê trở về. Cô đưa cho Hoàng Bách Hàm một cốc, còn mình cầm lấy một cốc, nhẹ nhàng ngồi xuống, dựa vào ghế, rồi ngồi bắt chân lên nhau, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra nghịch.
Hoàng Bách Hàm uống một hớp, bỗng thấy vị cà phê đắng chát chảy khắp khoang miệng. Mặt mũi Đại Hoàng nhăn nhó, giống như uống không quen vậy.
Cậu ngồi suy nghĩ một chút, nhưng không biết mình nên mở miệng thế nào.
Hứa Duyệt ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Bách Hàm đang tỏ ra có điều gì đó khó nói.
Hứa Duyệt mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, anh ta là học trưởng Kỵ Đại Nghiên. Lúc tôi cùng bạn bè ra ngoài ca hát thì gặp được, lúc đó cảm thấy anh ta rất được, nhưng quen một thời gian mới phát hiện không phù hợp.
Hứa Duyệt không giải thích chuyện không phù hợp ở chỗ nào, Hoàng Bách Hàm cũng không nghĩ sẽ hỏi sâu vấn đề này, chỉ là ấp úng nói: “Chị Hứa, vì sao chị nhờ em giúp việc này?”
“Bởi vì…”
Hứa Duyệt trả lời giống như nói thật, nên tỏ ra vô cùng nghiêm túc: “Tôi cảm thấy cậu là người thật thà quân tử, chứ không hề có ý gì khác.”
Câu nói này có vẻ không uyển chuyển cho lắm, giống như nói vì Hoàng Bách Hàm trung thực, cho nên mới nhờ được cậu đóng giả bạn trai.
Nhưng, Hoàng Bách Hàm nghe được câu trả lời này, thì trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, bởi vì chị Hứa không hề muốn nói dối hay lừa gạt mình.
Chị ấy đúng là kiểu người biết chăm sóc an ủi người khác, chân thành không thích nói dối.
Đã thế, chị ấy chưa từng để mình trả tiền mời khách, quan trong hơn hết ngực chị ấy còn to thế kia…
Có phải thằng bạn thân của mình hiểu lầm người ta chỗ nào rồi không?
Sau khi uống xong cà phê, Hứa Duyệt và Hoàng Bách Hàm chia tay nhau, mỗi người đi mỗi hướng.
Hứa Duyệt muốn ra ngoài tìm bạn của mình ăn cơm.
Việc đóng giả bạn trai coi như hoàn thành, nhưng đối với Hoàng Bách Hàm, tuy đã quy nhưng dư vị vẫn còn đọng lại. Cu cậu ngồi nhớ lại mà lưu luyến không thôi.
Nhất là ánh mặt của chị Hứa nhìn mình trong cửa hàng Starbucks, giống như hai người là một đôi thực thụ vậy.
Đêm đến, Hoàng Bách Hàm nằm trên giường vẫn còn hưng phấn, cậu ta nhắn tin trong nhóm Cos không biết mệt mỏi là gì.
Vốn dĩ, giờ phút này phải là Vương Trường Hoa kích động không ngủ được mới đúng, không ngờ còn có đứa hưng phấn hơn cả cậu ta.
Đến mức, Vương Trường Hoa hiểu lầm, cậu ta âm thầm nhắn tin cho Hoàng Bách Hàm: “Đại Hoàng, mày đang xem phim trên trang web nào đó, gửi cho tao đường link tao xem với, hay đọc tên trang web đó cũng được.”
“Bố thằng hâm.”
Hoàng Bách Hàm nhắn lại một câu gọn lọn, sau đó không thèm quan tâm tới phản ứng của Vương Trường Hoa nữa. Nhưng trước khi Đại Hoàng tắt QQ, vẫn nhìn thấy avatar của ‘Giai Văn’ còn sáng, thì đột nhiên cảm thấy khó chịu và luống cuống.
Rõ ràng, Mưu Giai Văn từ chối mình, nhưng tại sao hôm nay mình đóng giả bạn trai của chị Hứa lại cảm thấy áy náy với Mưu Giai Văn nhỉ?
Hoang Bách Hàm di chuyển ngón tay trên màn hình, do dự có nên chuyển Mưu Giai Văn đến vị trí mình không nhìn thấy không?
Hiện tại, Mưu Giai Văn và Trần Trứ đều nằm ở vị trí ‘bạn tốt’ dễ thấy nhất.
Nhưng Hoàng Bách Hàm chần chừ một chút, rồi quyết định từ bỏ ý định này.
“Ngủ trước cái đã.”
Hoàng Bách Hàm quyết định xong, lập tức thoát khỏi QQ.
Khi avatar của Hoàng Bách Hàm chuyển qua màu xám, thì avatar của ‘Giai Văn’ đang sáng cũng lập tức chuyển qua màu xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận