Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 75: Cô ấy cảm thấy thú vị

Có lẽ Tống Thì Vi vừa mới tắm xong không lâu, nên tóc vẫn còn đang ướt.
Từng chùm tóc dính vào nhau, xõa ngang bờ vai, khiến áo hằn lên từng vết ướt.
Đây là lần đầu tiên, Trần Trứ nhìn thấy Tống Thì Vi sử dụng khăn chùm quanh đầu, nên không khỏi nhìn lâu hơn một chút.
Chân mày Tống Thì Vi rũ xuống, kèm theo hàng lông mi thật dài. Đến gần, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Trần Trứ: “Chuyện gì?”
Ngay lúc đó, Trần Trứ có thể ngửi được từ trên người cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, giống như bông hoa nở rộ sau cơn mưa, vừa khoe sắc nhưng kèm theo hơi lạnh.
Triệu Viên Viên ngơ ngác sững sờ, bởi cô bé đã nhận ra đây là người nổi bật nhất đêm huấn luyện quân sự vừa rồi, chính là nữ sinh Lĩnh Viện lạnh lùng được người khác tỏ tình.
Triệu Viên Viên cho rằng, nữ sinh quá mức xinh đẹp đó, sẽ cách xa vòng tròn quan hệ của mình tận cuối chân trời.
Xa đến mức cô ở dưới đất, còn người đó tận trên cung trăng.
Không ngờ, anh Trần Trứ chỉ dùng một chiếc điện thoại, có thể kéo người đẹp đó từ trên mặt trăng trở về.
“Anh Trần Trứ thật giỏi.”
Viên Viên nghĩ thầm trong lòng, không những thế cô còn biết một chị gái xinh đẹp tuyệt trần khác, đó là chị Du Huyền nữa cơ.
Nếu như chị Tống Thì Vi giống như mặt trăng, thì chị Du Huyền là mặt trời. Bởi vì, khi một người xuất hiện, thì người kia sẽ âm thầm biến mất, có điều hai chị này giống như đều liên quan tới anh Trần Trứ.
Thật ra, đến bản thân Trần Trứ cũng bất ngờ, hắn không ngờ ‘đối tượng có tiếng mà không có miếng này’ nể mặt mình. Vốn dĩ, hắn nghĩ cô gái này sẽ tránh mình để tin đồn đừng đi quá xa chứ?
“Triệu Viên Viên, sinh viên năm nhất học viện Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc.”
Trần Trứ giới thiệu trước: “Cha mẹ cô bé và cha mẹ mình đã quen nhau từ rất lâu rồi, mình qua bên đây giúp cô bé giải quyết chút chuyện. Còn đây là Tống Thì Vi, sinh viên năm nhất Lĩnh Viện.”
“Chị Vi Vi, chào chị.”
Tuy trên mặt Triệu Viên Viên vẫn còn đọng lại nước mắt, nhưng lời nói vẫn rất ngọt ngào.
“Xin chào.”
Tống Thì Vi lạnh lùng chào lại.
Suýt nữa quên mất, thái độ của Tống Thì Vi luôn là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện vui hay buồn.
Trần Trứ biết Triệu Viên Viên đang rất đói, cho nên mỉm cười nói: “Chúng ta đến nhà ăn trước nhá? Viên Viên đang rất đói bụng rồi, nên chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”
Tống Thì Vi im lặng chút, rồi gật đầu: “Được.”
Thế là, trên đường ba người đến phòng ăn Khang Nhạc Viên, Trần Trứ kể sơ qua tình huống của Triệu Viên Viên.
“Con bé nhỏ tuổi hơn chúng ta, lại rời xa vòng tay của cha mẹ, ở với những người bạn lạ lẫm nên rất khó hòa nhập…”
“Trước đó, mình tìm con bé, lại thấy Viên Viên giúp các bạn cùng phòng, lật đật chạy đi lấy nước nóng cho bọn họ…”
“Mình đã nhắc nhở rồi, mà con bé nghe không lọt tai.”
Tình huống cứ như vậy, Trần Trứ sánh vai với Tống Thì Vi.
Khiến cho bóng của hắn và bóng của Tống Thì Vi, theo ánh đèn đường mà di chuyển, khi thì dính vào nhau, khi thì tách ra, liên tục thay đổi.
Lòng Trần Trứ khá ngay thẳng, còn cái bóng của hắn lại cực kỳ mập mờ.
Đến phòng ăn, do thời điểm đặc thù, nên bên trong chỉ còn mì hoành thánh, cơm chiên trứng, bánh gạo, nhưng lại có rất nhiều sinh viên đến ăn khuya.
Còn nhà ăn chỉ mở một phần ba số bóng đèn đang có, nên khắp nơi lập lòe ánh sáng màn hình điện thoại.
“Các cậu ăn gì?”
Trần Trứ hỏi.
“Em ăn cơm trứng và xúc xích.”
Triệu Viên Viên nói ngay.
Đây là món mà mấy người bạn cùng phòng của cô mang về. Con người là vậy đấy, càng đói bụng, càng cảm thấy thức ăn mà người khác ăn là ngon nhất.
“Mình không ăn.”
Tống Thì Vi khẽ trả lời.
“Không ăn?”
Trần Trứ nói đùa: “Dáng người cậu tốt như vậy, ăn khuya một hai hôm cũng không mập lên đâu.”
Tống Thì Vi không trả lời câu này, mà ngồi xuống bên cạnh Triệu Viên Viên.
Trần Trứ bĩu môi, mình đúng là bon mồm, tự nhiên nói đùa với cô nàng này làm gì, chỉ chuốc nhục vào thân.
Rất nhanh, Trần Trứ đã cầm về một xuất cơm chiên trứng kèm theo xúc xích dán, và một bát mì hoành thánh.
Thật ra, với những gì Trần Trứ trải qua, hắn không quen thời điểm mình ngồi ăn, mà bạn bè bên cạnh không ăn gì, nên nghiêm túc hỏi lại một câu: “Cậu thực không ăn gì à? Nhà ăn này làm đồ ăn cũng được.”
Tống Thì Vi vẫn lắc đầu.
Chiếc cằm trắng như chân châu, trong ánh sáng lờ mờ của nhà ăn, càng tôn thêm từng đường nét duyên dáng.
“Được thôi.”
Trần Trứ không gượng ép nữa. Hắn vừa ăn vừa nói ra suy nghĩ của mình: “Mình thuộc kiểu nước xa không cứu được lửa gần, nhưng có vài chuyện sinh viên năm nhất sẽ coi là chuyện nhỏ, có điều kéo dài sẽ tự nhiên biến thành cô lập. Mình muốn Viên Viên ở trong phòng ký túc thoải mái một chút, hoặc ít ra có thể khiến các bạn cùng phòng tôn trọng con bé hơn.”
Tống Thì Vi yên lặng lắng nghe.
Triệu Viên Viên không nói gì, chỉ tập trung vào bát cơm chiên, giống như chuyện đang nói chẳng liên quan gì đến mình.
Thỉnh thoảng, cô sẽ ngẩng đầu lên, nhưng là để nhìn trộm người chị mặt trăng xinh đẹp bên cạnh mình.
Trong phòng ăn, người tới người đi khá nhiều, thỉnh thoảng có một vài sinh viên năm nhất. Theo thói quen, bọn họ sẽ nói chuyện về sự kiện trong thao trường đêm nay.
“Cô sinh viên Lĩnh Viện được tỏ tình hình như tên là Tống Thì Vi. Chuyện này giờ đã đồn ầm ra ngoài rồi.”
“Thật sao? Tên cũng dễ nghe thật đấy. Mà tao nghe nói, người tỏ tình kia đang làm trong hội học sinh đấy…. Mày nhìn cái gì đấy?”
“Hả…Tao thấy có người giống Tống Thì Vi.”
“Có phải xinh đẹp đến mức nhìn lướt qua, mà nhung nhớ mãi không thôi?”
“Có lẽ nhìn nhầm, tao thấy người đó đang ngồi cùng với một nam sinh, chắc hoa mắt.”

Mọi người ăn khuya xong, rất nhanh đã tới 11 giờ 30 phút.
Bây giờ là giờ tất cả các phòng ăn tiến hành thu dọn, sinh viên cũng ngày càng ít. Nhưng khu vực yên tĩnh như vườn hoa hoặc hồ nhân tạo, vẫn còn thấp thoáng những sinh viên chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, đang miệt mài học thuộc.
Những trường như Trung Đại, không khí học tập vẫn luôn cao ngất ngưởng.
Thời điểm ba người đi ngang qua cửa hàng giá rẻ 24 giờ, Trần Trứ mua một vài chai nước ngọt, và đồ ăn vặt đưa cho Triệu Viên Viên: “Chút nữa về phòng, em đưa mấy món đồ này cho các bạn cùng phòng.”
“Anh Trần Trứ.”
Viên Viên tỏ ra không hiểu: “Chẳng phải anh dặn em, không nên vì vấn đề hòa nhập với tập thể, mà phải đi lấy lòng người khác sao?
“Lần này không giống.”
Trần Trứ liếc nhìn Tống Thì Vi nói: “Đây gọi là tiên lễ hậu binh.”
Tống Thì Vi không nói gì, mặt trăng lạnh lùng vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tuy rằng có một vài đám mây nho nhỏ tạo cho cô một vài suy nghĩ, nhưng ánh sáng trong trẻo vẫn lấn át mọi thứ.
Mặc dù Viên Viên không hiểu, nhưng giờ cô đã no bụng rồi, bản thân lại có chỗ dựa là anh Trần Trứ và chị Tống Thì Vi, nên trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đi được vài bước, cô cẩn thận nắm bàn tay của Tống Thì Vi.
Tống Thì Vi ngơ ngác một chút, nhưng vẫn bước tiếp về phía trước.
Triệu Viên Viên vui vẻ mỉm cười, lại muốn nắm cả tay Trần Trứ.
Trần Trứ nghĩ thầm, con bé này làm bừa rồi. Mình 1 mét 8, Tống Thì Vi 1 mét 7, Viên Viên 1 mét 6.
Hình ảnh, con bé nắm tay hai người, trông giống thứ gì đây?
Thế là, Trần Trứ giả vờ dừng lại buộc dây giày, khéo léo thoát khỏi cảnh tượng lúng túng chuẩn bị diễn ra.
Đây gọi là ‘kỹ năng’.
Khi đến phía dưới khu ký túc xá nữ, Tống Thì Vi định nắm tay Triệu Viên Viên lên lầu.
Trần Trứ bỗng nhớ ra nhóm chát QQ, đột nhiên không nhịn được sự khó hiểu trong lòng, nên tò mò hỏi: “À này…Sao cậu vẫn ở trong nhóm chat kia vậy?
“Cảm thấy thú vị.”
Tống Thì Vi thản nhiên trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận