Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 246: Em yêu cô ấy

“Kẽo kẹt.”
Trần Trứ đẩy cửa phòng vẽ nhỏ ra, ngay lập tức giáo sư Quan và Cá Lúc Lắc đang tranh luận đều nhìn về phía hắn.
Vốn dĩ, giáo sư Quan cảm thấy, sự có mặt của cậu nam sinh này, làm phân tán tư tưởng của đứa tiểu đệ tử của mình trên con đường nghệ thuật.
Hiện tại, Du Huyền vì muốn đón Giáng Sinh cùng với cậu ta, mà bỏ qua một cơ hội vô cùng quý giá, tất nhiên bà không thể trìu mến nhìn Trần Trứ được.
Bà liếc nhìn qua, nhưng không nói gì.
Trần Trứ nghĩ thầm, tính tình giáo sư Quan không dễ chịu lắm nhỉ, chẳng trách mỗi lần nấu cháo điện thoại với mình, Cá Lúc Lắc toàn kể cãi nhau với giáo sư Quan.
Nhưng Du Huyền, do vừa rồi cãi nhau hơi gắt, nên giọng điệu không thể quay về giống như lúc bình thường được, mà dữ dằn hỏi Trần Trứ:
“Cậu vào đây làm gì?”
“Hả…Mình thấy hai người giống như đang cãi nhau.”
Trần Trứ giả vờ như không biết, mà dùng giọng điệu hiền lành khuyên nhủ:
“Cho nên, mình với vào xem sao, thật ra có tranh luận việc gì, chẳng lẽ đến mức đôi bên không nhượng bộ được sao?”
“Bà cụ muốn dẫn mình đi thủ đô, gặp một số họa sĩ nổi tiếng và mấy chuyên gia nghệ thuật.”
Du Huyền thở hổn hết cáo trạng:
“Nhưng phải đến tháng 1 sang năm với trở về, mình không muốn đi.”
Cá Lúc Lắc cho rằng, chủ nhiệm Trần sẽ đứng về phía mình, dù sao câu ấy nhất định sẽ nghĩ ở cùng mình trong đêm Giáng Sinh. Quả nhiên, thái độ của Trần Trứ khiến Du Huyền rất hài lòng."
Như vậy, chúng ta không thể đón Giáng Sinh cùng nhau rồi?”
Trần Trứ ngạc nhiên hỏi."
Đúng vậy.”
Du Huyền quệt mồm, trên khuôn mặt nhỏ thể hiện rõ thái độ không vui. Giáo sư Quan nhìn thấy phản ứng của Trần Trứ, thì ngày càng khó chịu với thằng nhóc trẻ tuổi này. Bà nghe Đồng Lan nói, hình như thằng nhóc này đang khởi nghiệp, đồng thời làm ra động tĩnh khá lớn. Vậy sao bây giờ, cậu ta không hiểu cơ hội này đối với Du Huyền, nói không ngoa là ngàn năm có một? Nếu không rõ, mà vẫn khăng khăng muốn ở cùng nhau đón lễ, thì giáo sư Quan có thể kết luận, cậu nam sinh này sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Đừng tưởng hiện tại Trần Trứ có chút danh tiếng, nhưng đối với giáo sư Quan Vịnh Nghi, thì còn lâu mới tới mức độ lọt vào tầm mắt của bà. Ví dụ đơn giản trong chuyện giao tiếp, một doanh nhân nếu chưa có tài sản mấy chục triệu, vài trăm triệu thì muốn nhìn mặt giáo sư Quan còn khó."
Vậy…” Trần Trứ giả vờ suy nghĩ, sau đó hỏi giáo sư Quan:
“Vậy có thể lui lại mấy ngày rồi tới thủ đô được không ạ?”
“Không được.”
Giáo sư Quan hừ một tiếng:
“Sao người ta có thời gian chờ mấy đứa được?”
“Vậy thôi không cần đi nữa.”
Trần Trứ nghi ngờ nói:
“Nghe một khóa chuyên gia nghệ thuật nói chuyện, xem một vài triển lãm tranh, thực sự khiến một người gia tăng trình độ sao?”
Câu hỏi này lọt vào tai giáo sư Quan Vịnh Nghi, khiến bà cho rằng đúng là người trẻ tuổi, ếch ngồi đáy giếng. Cho nên, giáo sư Quan muốn dạy dỗ Trần Trứ một chút, đồng thời nhắc nhở luôn cả Du Huyền:
“Đọc một quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, với trình độ hiện tại của Du Huyền, bản thân đã đạt tới một giới hạn, nếu muốn từ từ vượt qua giới hạn ấy sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
“Nhưng nếu bản thân có cơ hội tham gia buổi triển lãm tranh cấp cao, nghe nhiều ý kiến chia sẻ kinh nghiệm của người khác, thì với năng khiếu của Du Huyền, con bé rất nhanh sẽ hiểu ra vướng mắc của mình.”
Giáo sư Quan từ tốn nói."
Thế thì sao chứ? Chưa có lợi ích thực tế gì cả?”
Hôm nay, Trần Trứ rất khác với bình thường, câu nói của hắn chẳng quan tâm đến lý lẽ, giống như hắn mặc kệ chỉ muốn ở cùng Cá Lúc Lắc, nên đánh mất lý trí, còn lớn tiếng nói:
“Cũng không phải em không nuôi nổi bạn gái, cô ấy cần gì phải vất vả vẽ tranh như vậy chứ?”
Giáo sư Quan không ngờ, người mà đứa đệ tử của mình luôn mồm khen ngợi, giống như trên đời này chẳng có một người đàn ông nào tốt hơn, lại nói ra mấy lời thiển cận như đám nhà giàu mới nổi. Hay đến ngay cả Du Huyền nghe được cũng ngẩn người ra. Đúng, mình cố gắng như vậy vì cái gì? Chẳng phải mình muốn sau này có thể đứng cùng với chủ nhiệm Trần sao? Không cần nhờ ánh sáng của cậu ấy chiếu lên người mình? Cậu ấy vất vả kiếm tiền, có nhiều khi chẳng được nghỉ ngơi. Nếu bản thân mình có chỗ đứng trong giới hội họa, đạt đến vị trí được mọi người công nhận, có phải giúp cậu ấy bớt đi một phần gánh nặng? Lễ Giáng Sinh thì năm nào cũng có, chỉ là một năm không ở cùng nhau thôi mà. Mình cần gì không biết điều, đã thế còn quên đi mục đích ban đầu, khiến chủ nhiệm Trần và bà cụ cãi nhau."
Con đi.”
Du Huyền vỗ lên đầu mình một cái, lập tức ngăn Trần Trứ và giáo sư Quan đang tranh luận:
“Mình còn chưa đi đến thủ đô bao giờ.”
Giáo sư Quan nhìn thấy thái độ như bừng tỉnh của Du Huyền, thì sắc mặt mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng Trần Trứ bên cạnh vẫn chưa chịu buông tha, hắn hỏi ngược lại:
“Vậy lễ Giáng Sinh thì sao? Chúng ta còn phải cùng nhau đón lễ nữa mà?”
“Hừ.”
Vốn dĩ giáo sư Quan nhìn thấy đứa đệ tử thay đổi thái độ thì vô cùng vui mừng, nhưng sau đó nhìn thấy mấy câu thiển cận của Trần Trứ, thì khiến bà khó chịu vô cùng. Đến bây giờ, bà không thể nào hiểu nổi, tổng hợp lại các điều kiện của Du Huyền, vì sao lại muốn dính líu đến thằng nhóc chẳng đâu vào đâu này."
Chủ nhiệm Trần, không cần gấp.”
Lần này, đến lượt Du Huyền dỗ dành Trần Trứ:
“Cậu nghĩ xem, Giáng Sinh thì năm nào cũng có, nhưng cơ hội học tập kiến thức của các chuyên gia nghệ thuật, hai nhìn tranh của các họa sĩ nổi tiếng, đâu phải năm nào cũng có.”
“Với lại.”
Du Huyền nói tiếp:
“Dù năm nay chúng ta không ở cùng nhau, thì năm sau vẫn là lễ Giáng Sinh đầu tiên bên nhau mà?”
“Thế nhưng…” Trần Trứ vẫn tỏ vẻ do dự. Mục đích ban đầu của hắn là muốn Du Huyền đi, nhưng giống như sự việc mà lãnh đạo đã muốn rút lui, hắn không thể lập tức đồng ý, làm như vậy sẽ lộ ra hết ý đồ của mình."
Được rồi.”
Du Huyền lo bạn trai và sư phụ lại làm ầm lên, cho nên vừa nói vừa kéo Trần Trứ ra khỏi phòng:
“Chỉ muốn tính cảm chúng ta ngày càng tốt, đừng suốt ngày…À không phải…. Có câu thơ cổ thế này, tình yêu là sự bên vững, sao giống triều đại sớm chiều đổi thay.”
Nghe được lời khuyên này của Du Huyền, Trần Trứ biết Cos tỷ thật lòng muốn đi thủ đô rồi. Dưới ánh mắt khinh thường của giáo sư Quan, mấy người rút ra khỏi phòng."
Chủ nhiệm Trần, cậu làm gì đấy?”
Vừa ra khỏi phòng, Ngô Dư ngạc nhiên nói:
“Mình tưởng cậu đi vào khuyên bảo chứ, sao càng khiến sự việc ầm ĩ lên thế?”
“Vừa rồi mình đâu biết nguyên nhân là gì?”
Trần Trứ tức giận nói:
“Không ngờ bà cụ muốn kéo Du Huyền đi thủ đô, không có bọn mình cùng nhau đón lễ Giáng Sinh, chuyện này có khác gì Vương Mẫu Nương Nương lấy đi Ngân Hà, ngăn cản Ngưu Lang Chúc Nữ gặp nhau chứ…” Giáo sư Quan ở bên trong nghe được câu này, chỉ cười nhạt một tiếng. Bởi vì chuyện Đồng Lan đã từng trải qua, nên bà cụ nghĩ rằng cần phải quan tâm đến vấn đề tình cảm của đệ tử. Đám đệ tử của bà cô nào cô nấy đều xinh đẹp trẻ tuổi, tuy không dễ dàng bị lừa, nhưng lại ngây ngô không hiểu rõ bản chất của đám đàn ông. Cho nên, nhân dịp đi thủ đô lần này, giáo sư Quan nhất định nhắc nhở một chút, khuyên Du Huyền nên đề cao tiêu chuẩn kén chống của mình. Nếu còn không được, bà sẽ tung ra một tin tức: Đệ tử chân truyền của tôi muốn tìm bạn trại, nhà ai có con cái trẻ tuổi tài năng thì mau đến báo danh. Khi đó chẳng phải xuất hiện cảnh tượng đoàn người lũ lượt kéo đến sao? Trần Trứ không biết giáo sư Quan đã có ấn tượng rất kém về mình, đương nhiên điều này vẫn nằm trong dự đoán. Hắn đi cùng Du Huyền và Ngô Dư ra khỏi trung tâm mỹ thuật, nhưng vừa xuống tầng một, Trần Trứ đột nhiên vỗ vỗ túi nói, bề ngoài còn tỏ ra gấp gáp:
“Hỏng rồi.”
“Sao thế?”
Hai cô gái đều quay qua hỏi."
Khả năng mình để điện thoại ở chỗ cầu thang, nơi lúc nãy ngồi ở bên ngoài.”
Trần Trứ nói."
Sao lại hậu đậu thế?”
Du Huyền vẫn tốt tính như thường ngày, cô nói theo bản năng:
“Mình đi cùng cậu.”
Trần Trứ mỉm cười nói:
“Chỉ là chạy lên tầng trên lấy điện thoại, cần gì hai người đi cùng nhau. Hai người ở đây chờ mình chút.”
Trần Trứ nói xong bèn đi lên cầu thang, còn Ngô Dư và Du Huyền ở dưới nói chuyện, mà không hề phát hiện ra điều gì. Hắn đi tới phòng vẽ nhỏ trên tầng ba, rõ ràng Trần Trứ không phải lên đây tìm điện thoại, bởi vì điện thoại vẫn luôn nằm trong túi của hắn. Hắn đẩy cửa phòng vẽ nhỏ bước vào. Bên trong, giáo sư Quan vẫn ở đó, bà đang xem tranh mà Du Huyền và Ngô Dư vẽ. Bà thấy Trần Trứ quay lại, thì hờ hững không thèm quan tâm, nên Trần Trứ vẫn là người chủ động lên tiếng trước."
Giáo sư Quan.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Em ủng hộ việc Du Huyền đến thủ đô trải nghiệm.”
Giáo sư Quan ngẩng đầu lên, nhíu chặt đôi lông mày, bởi vì người trẻ tuổi này trước sau chẳng thống nhất ý kiến cái gì. Trần Trứ đoán được trong lòng bà có điểm nghi ngờ, nên nhẹ nhàng nói:
“Tính tình Du Huyền, có một số chuyện không thể dùng hành động ép buộc để bắt cô ấy làm được. Có đôi khi làm vậy sẽ phản tác dụng, nên đôi khi cần giúp cậu ấy thật tâm muốn làm sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Hiện tại, thái độ của Trần Trứ khác hoàn toàn so với lúc cãi nhau vừa rồi, giọng điệu thong dong hơn, thái độ nho nhã lịch sự hơn. Dần dần, Quan Vịnh Nghi cũng đã hiểu ra. Lúc này, Trần Trứ cố tình làm như vậy, bởi vì tính cách Du Huyền thuộc kiểu ‘ăn mềm không ăn cứng’, bướng bỉnh, cho nên cần phải có phương pháp xử lý. Có điều, không phải vì vậy mà giáo sư Quan thay đổi cách nhìn về Trần Trứ. Bà nhìn chằm chằm Trần Trứ, ánh mắt sắc bén như hình viên đạn, nét mặt không hề thay đổi nói:
“Lần này, sau khi Du Huyền đi thủ đô về, tôi sẽ dùng nửa năm để hỗ trợ con bé tham gia các cuộc thi trong tỉnh. Sáu tháng cuối năm, con bé sẽ đại diện cho Quảng Mỹ tham gia cuộc thi nội bộ giữa 7 học viện mỹ thuật lớn trong nước.”
Trần Trứ là ai chứ, chỉ cần nghe qua thì đầu óc hắn đã nhảy số, lập tức nghe ra ý đồ của giáo sư Quan."
Giáo sư Quan, ngài cảm thấy, em lo lắng Du Huyền ngày càng xuất sắc, nên từ đó sinh ra cảm giác nguy cơ cậu ấy sẽ rời em mà đi, đúng không?”
Trần Trứ bình tĩnh hỏi. Giáo sư Quan đã từng dạy qua quá nhiều học sinh, nên trường hợp nào bà chưa từng nhìn qua. Yêu đương giống như hai đầu của một cái cân, một khi không còn cân bằng, hoặc vì một bên bỗng nhiên nổi tiếng, một bên khác sẽ rơi vào tâm trạng không ổn định, khiến mối quan hệ đó nảy sinh vấn đề."
Tóm lại, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Đối với giáo sư Quan, đây đã là một câu nhắc nhở khác nặng rồi. Bởi vì năm mới bắt đầu, đứa tiểu đệ tử nhà mình có khả năng sẽ bộc lộ tài năng ra bên ngoài. Trần Trứ bình tĩnh đối mặt với giáo sư Quan, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, khiến cả người toát ra ánh sáng rộng lượng."
Giáo sư Quan, có lẽ do ngài quá xem thường em, nên nghĩ trái tim em nhỏ như vậy.”
“Em luôn có suy nghĩ, con gái cũng có lý tưởng và ước mơ cần theo đuổi. Em vui mừng ủng hộ Du Huyền theo đuổi sự nghiệp riêng của bản thân, mà không phải vì bất cứ ai phải chôn vùi ước mơ này.”
“Không ai bắt được cậu ấy phải ở nhà chăm chồng dạy con, đó là hành động thiếu tự tin. Nhưng nếu cô ấy thích cuộc sống như vậy, em sẽ ủng hộ.”
Trần Trứ nói xong, dùng hành động để chứng minh quan điểm của mình. Hắn lấy từ trong ví ra một thẻ ngân hàng."
Em biết ngài phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ.”
Trần Trứ nói:
“Nhưng tham gia triển lãm tranh cần may lễ phục, mà Du Huyền là người cực kỳ tiết kiệm, cô ấy sẽ không mua sắm những đồ vật đắt đỏ bên ngoài.”
“Mời giáo sư nhận tấm thẻ này.”
Trần Trứ đưa thẻ qua, lễ phép và chân thành nói:
“Em yêu cô ấy! Xin ngài có thể giúp em, giúp Du Huyền mua một bộ đồ khiến cô ấy xinh đẹp nhất. Cám ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận