Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 58: Bỏ Thanh Bắc, chọn Trung Đại

Ở trong nước Chứng Khoán Trung Tín có hai trụ sở lớn, một cái ở thủ đô, cái còn lại ở Thâm Thành.
Dựa vào thân phận của Tống Tác Dân, hẳn ngày thường đều đi tới đi lui hai trụ sở này.
Gần đây, ông thường xuyên có mặt ở Quảng Châu, nên Trần Trứ đưa ra dự đoán, khả năng cao vì chuẩn bị các trường đại học gửi thư thông báo trúng tuyển, dù ông có bận rộn mấy thì khoảng thời gian này cũng phải bên cạnh con gái.
Thuận tiện, ông chỉ đạo Tống Thì Vi một chút về thị trường chứng khoán, nếu không như vậy làm gì có chuyện Mao Thái Hậu gặp được ông ở khu vực đăng ký tài khoản chứ?
Cuối tháng 7, Trần Trứ nhận được điện thoại của cô giáo chủ nhiệm, nhắc nhở hắn về trường cầm thư báo trúng tuyển.
Du Huyền và Ngô Dư đã sớm trúng tuyển vào trường nghệ thuật, nên giữa tháng 7 hai cô đã đến trường lấy thư bao trúng tuyển rồi.
Có điều, hắn nghe nói Quảng Mỹ có một quy định, giảng viên dạy môn chuyên ngành dạy tiết đầu tiên sẽ không nói gì, không dạy gì cả, chỉ kéo cả lớp đến phòng vẽ tranh, yêu cầu mọi người bộc lộ ra năng khiếu sơ khai nhất. Giảng viên dùng cách này để nhận biết năng khiếu từng người.
Du Huyền và Ngô Dư sau khi thi đại học xong thì không hề đụng tới vẽ vời gì, nên gần đây đang cuống cuồng luyện lại, nhằm tăng cao kỹ năng.
Ngày 29 tháng 7, Trần Trứ hẹn Hoàng Bách Hàm cùng nhau tới trường.
Đại Hoàng ở trên xe bus lén lút dùng điện thoại. Mỗi khi có bạn học nữ bước lên, là thằng này đều giả vờ như không có gì mà giấu điện thoại đi.
Bởi cu cậu rất sợ người khác nhìn thấy, mình vì kiếm tiền cho Trần Trứ mà mua chiếc điện thoại Haier 600 tệ.
Mới vừa mua, tâm trạng Đại Hoàng còn tốt, suốt ngày cầm điện thoại nghịch đủ thứ. Mãi cho đến khi thằng này tham gia họp lớp tiểu học trở về, thì tình trạng giống như trên xe bus lúc này.
Đơn giản ‘tất cả mọi người dùng Nokia, Motorola, chỉ có cậu dùng Haier. Người dùng điện thoại Haier không có tư cách tham gia tụ hội’ bởi vì không gửi được ảnh động.
“Trần Trứ.”
Đại Hoàng không biết đã hỏi bao nhiêu lần: “Đầu năm sau, mày nhất định phải mua điện thoại mới cho tao.”
“Biết rồi.”
Trần Trứ trả lời nhiều đến mức bó tay luôn rồi.
Có điều, hắn biết thằng bạn thân vì mình mà kiếm tiền, không chỉ mua điện thoại Haier 600 tệ, mà ngay cả laptop đều dùng món đồ 2000 tệ, lại còn đòi tiền tiêu vặt từ cha mẹ, để đưa cho mình 15 nghìn.
Trần Trứ đau lòng an ủi Đại Hoàng, vỗ vỗ bờ vai thằng bạn: “Tao cam đoan, đầu năm sau sẽ khiến mày nở mày nở mặt, trở thành đệ nhất nhân Hoa Công.”
Tuy hắn an ủi nhưng chẳng có tác dụng lớn, Đại Hoàng vẫn buồn rầu nói: “Lên đại học rồi còn chịu nhục cả nửa năm trời.”
“Không vậy đâu.”
Suýt chút nữa Trần Trứ đã nói thật. Mày học cấp ba khác mẹ gì người vô hình, nên lên đại học cũng giống như vật trong suốt thôi, sẽ chẳng có ma nào quan tâm mày dùng điện thoại nhãn hiệu gì đâu.
Giống như một loại người, mỗi khi bước vào cửa lớp học, sẽ cúi đầu bước tới chỗ mình thật nhanh, bởi họ cho rằng có rất nhiều bạn học đang nhìn mình, nhưng thực chất đó chỉ là tưởng tượng của họ mà thôi.
Trần Trứ thấy lời khuyên của mình không ăn thua, bèn đổi một số đề nghị hợp lý hơn: “Chỉ cần mày không tham gia câu lạc bộ, hội học sinh, hoặc hội đồng hương, đại loại những nơi mà cả đám cùng nhau xét nét, thì trong phòng ký túc đếch ai quan tâm đâu.”
“…Những chỗ kia rất dễ ganh đua so sánh sao?”
Hoàng Bách Hàm nghĩ chút rồi hỏi: “Trần Trứ, mày chưa từng học đại học, sao giống như mày cái gì cũng biết vậy?”
“Cái này mà mày còn phải hỏi à?”
Trần Trứ thản nhiên nói: “Ở đâu có người, ở đó có giang hồ. Mày không thấy ở cấp ba có cả đống đứa thích ra vẻ à? Đã thế, môi trường đại học còn tự do thoải mái, sợ rằng loại người này mọc lên như nấm ấy chứ.”
“À…”
Hoàng Bách Hàm không nói gì nữa, mà lấy điện thoại ra kiểm tra mấy nhóm QQ vừa được thêm vào, thỉnh thoảng mỉm cười ngây ngô.
Trước khi Hoàng Bách Hàm tham gia buổi họp lớp, đã đổi tên QQ thành Đại Hoàng, tất nhiên thằng này ảnh hưởng từ Trần Trứ, kiếm cái tên dễ nhớ là được rồi.
Nhưng sau khi Đại Hoàng tham gia buổi họp lớp, trở về bèn đổi tên, nào là ‘Tám, Tân 1, Trầm Mặc’…Một đống tên không có nghĩa, đến mức Trần Trứ chán chẳng thèm nhắn tin nói chuyện cơ mà.
Đúng là ngớ ngẩn mà.
Có đôi khi, Trần Trứ sinh ra ảo giác, bạn thân của mình còn chưa đủ chín chắn, kể cả được mình bên cạnh chỉ bảo, thì thằng nhóc này học đại học cũng ăn đủ thua thiệt.
Tiếp theo, hai đứa ai làm việc nấy, Đại Hoàng nghịch QQ, Trần Trứ kiểm tra thị trường chứng khoán.
Trừ tiền lì xì nhà mình kiếm được 44 nghìn, tiền chênh lệch điện thoại với máy tính là 15 nghìn, còn có Đại Hoàng góp 15 nghìn, Viên Viên và Trường Hoa mỗi đứa cầm tới 20 nghìn, tổng số tiền đã hơn 100 nghìn rồi.
Trần Trứ dùng số tiền này mua hết cổ phiếu tổng công ty Đóng Tàu Trung Quốc.
Qua thời gian này, mình sẽ dùng toàn bộ tiền học phí và tiền sinh hoạt đầu tư hết vào cổ phiếu này, có lẽ số tiền đổ vào đã là 130 nghìn rồi.
Cuối năm, trừ đi phí thủ tục, tiền nợ, mình thu về khoảng chừng 1 triệu 2.
Trần Trứ còn đang nghĩ, thì xe bus gặp phải ổ gà, sau đó rất nhanh dừng trước trường cấp ba Chấp Tin.
Hắn vừa xuống xe đã nhìn thấy một vài băng rôn khẩu hiệu chúc mừng được treo trước cửa.
Đại loại như, chúc mừng học sinh tốt nghiệp Chấp Tín, năm nay tỷ lệ đậu đại học lên tới 97%, đậu vào trường trọng điểm 75%, bạn học Đặng Thiến có tổng điểm đứng thứ 3 toàn tỉnh, cùng với hơn 20 em học sinh có môn thi đạt điểm số cao nhất toàn tỉnh…”
Hoàng Bách Hàm nhìn qua, có chút ngạc nhiên nói: “Những năm vừa qua, chẳng phải đều có liệt kê số người đậu Thanh Bắc mà, sao năm nay không có?”
Bình thường, bên trong trung học Chấp Tín, sẽ có người thi đậu Thanh Bắc như: Thi bình thường, thi đấu giải mùa hè được tuyển thẳng, học sinh lớp nghệ thuật và thể dục, đại khái chừng 10 học sinh.
Và bọn họ đều được liệt kê trên băng rôn khẩu hiệu, nhưng không ngờ năm nay không viết, chẳng lẽ không một ai đậu?
Nhưng điều này chẳng chứng minh được gì, bởi vì các trường trong Quảng Đông không phải quá mức coi trọng Thanh Bắc. Ví du như ở Trung Đại năm nay, học sinh trạng nguyên cấp tỉnh với số điểm 670, 680 thi vào một số.
Với thành tích của bọn họ muốn thi Thanh Bắc là điều quá bình thường.
Hắn bước vào lớp học, nhìn thấy không ít bạn cùng lớp đang có mặt ở đây, trong tay ai nấy đều cầm một tờ báo trúng tuyển bìa đỏ, đang tạo thành nhóm nhỏ nói chuyện với nhau.
Trên mặt ai nấy đều nở nụ cười, nếu như người nào đó cẩn thận quan sát, sẽ thấy các bạn nữ đang dần dần học được cách ăn mặc.
Có lẽ, đây là những bạn rất nôn nóng ngóng chờ cuộc sống đại học.
Chủ nhiệm Doãn Yến Thu đang nói chuyện với mấy em học sinh. Cô vừa nhìn thấy Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm tới thì vẫy tay gọi lại.
“Chúc mừng em, Hoàng Bách Hà, mọi cố gắng đều không lãng phí.”
Nhưng đối với Trần Trứ, giọng Doãn Yến Thu vui vẻ ơn, còn trách yêu: “Trần Trứ này, trước đó cô đề nghị với cha mẹ em thi Bắc Đại. Em xem, điểm sàn ở Bắc Đại chỉ có 650, em còn thừa hai điểm đấy.”
Trần Trứ nghĩ thầm, mình lấy điểm số này tiền vào Bắc Đại thì học ngành gì được đây? Thậm chí có khả năng trượt rất cao, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khác: “Lúc đó, em cũng không tự tin cho lắm, biết thế đã nghe theo ý kiến cô Doãn rồi.”
“Em còn khách sáo với cả cô sao?”
Doãn Yến Thu liếc nhìn Trần Trứ: “Em thật cho rằng cô không biết gì sao? Tống Thì Vi chọn Trung Đại, em có thể chọn Bắc Đại sao?”
Lại đến nữa rồi…
Trần Trứ cười xấu hổ, mình ở trong trường bị hiểu lầm thành quen rồi.
Doãn Yến Thu tưởng thái độ của Trần Trứ là bị nhìn thấu tâm tư, bèn đảo một vòng quanh lớp nói: “Vừa rồi, Tống Thì Vi còn ở đó…À, em ấy ngồi kia kìa.”
Tống Thi Vi cùng với Mưu Giai Văn và mấy bạn nữ đang đứng ngoài hành lang. Mấy bạn nữ này cũng đang nhìn Trần Trứ, không những thế bạn học Mưu còn vui vẻ vẫy tay, như kiểu ra hiệu Tống Thì Vi đây này.
Có điều, Trần Trứ không đi đến, hắn đứng đó nói chuyện với Doãn Yến Thu. Qua đó, hẳn hiểu ra vì sao trên băng rôn chúc mừng không ghi số người trúng tuyển Thanh Bắc.
Bởi vì đề vật lý năm nay đột ngột tăng độ khó, khiến Khang Lương Tùng lớp 12 11 và Trình Mộng Di lớp 12 10 không phát huy đúng trình độ.
Khang Lương Tùng chỉ được 672, còn Trình Mộng Di được 664.
Nếu điểm số này với học sinh bình thường, có khi trong mơ còn không thấy.
Nhưng với thành tích của hai người, lại chẳng khác nào thi rớt.
Bình thường, Khang Lương Tùng đều thi được tổng điểm trên 680 điểm, cho nên mạnh dạn đăng ký vào Học viện Quản Lý Quan Hoa của Bắc Đại, không ngờ lại thi trượt.
Nguyện vọng thứ hai của cậu ta là Lĩnh Viện Trung Đại. Nói thật, trong lòng cậu ta thật sự chẳng muốn điền nguyện vọng thứ hai làm gì, chẳng qua tiện tay điền cho trùng với Tống Thi Vi, không ngờ cậu ta phải chọn nguyện vọng thứ hai.
Hiện tại, cậu ta đang lưỡng lự giữa việc học lại và học ở Lĩnh Viện.
Trình Mộng Di cũng rơi vào tình trạng như vậy.
Lại thêm hai người Tống Thì Vi và Trần Trứ có khả năng thi Thanh Bắc, khiến trường học mất đi bốn học sinh có thể tiến vào Thanh Bắc.
“Tốt nghiệp.”
Phải biết rằng, hằng năm Thanh Bắc tuyển sinh tại Quảng Châu vào khoảng 70 người, mà mỗi năm Chấp Tín chiếm một phần năm, một phần sáu số học sinh ấy. Năm nay có lẽ Chấp Tín chỉ chiếm một phần 9 là cùng.
Có điều, năm nay người quen tiến vào Trung Đại tương đối nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận