Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 114: Tặng hoa cho Cos tỷ
Tống Thì Vi cầm lấy điện thoại, nhưng cô cũng không lắp lại sim vào điện thoại, mà cứ để mặc linh kiện tách rời.
Cô im lặng đứng nhìn mặt sông, cũng không biết có phải do bốc đồng không muốn về nhà, hay là do cảnh đêm quá mức trêu người, khiến cô bị hấp dẫn.
Cô không về nhà, Trần Trứ cũng không thể về trước được.
Giữa hai người chỉ đơn giản là bạn bè bình thường, nhưng nếu đột ngột rời đi, lại giống như mình giúp không quá nhiệt tình.
Gió đêm dần dần thổi mạnh. Tại bờ sông có thể nghe từng đợt sóng lớn vỗ vào bờ, mái tóc dài của Tống Thì Vi bị đổi cho loạn xì ngậu lộn xộn, đến ngay cả quần áo cũng bị thổi phần phật.
Hôm nay, Trần Trứ phát hiện hoa khôi Tống ăn mặc có phần kỳ lạ, không giống như ngày thường lúc đi học, hình như lúc xuống nhà chỉ tùy tiện lấy quần áo khoác lên người.
Tuy chiếc áo màu đen không xuyên thấu, nhưng cũng không che được cẩn thận. Khi gió thổi, áo này ép sát vào người Tống Thì Vi, khiến vòng eo tinh tế lộ hắn ra, đến ngay cả bộ ngực cũng hiện ra dáng vẻ của nó.
“Về thôi.”
Đột nhiên Tống Thì Vi nói, sau đó thuận tiện chỉnh trang lại quần áo.
Mặt Trần Trứ bỗng ửng đỏ. Hoa khôi Tống nói như vậy, cứ như mình cố ý nhìn không bằng, mình đang nhìn thẳng à, chỉ là trong tầm nhìn vô tình thấy thôi mà.
Trần Trứ đưa Tống Thi Vi đến cổng tiểu khu, với lại hắn cũng định đón xe ở chỗ này.
“Ngủ ngon.”
Hẳn là Tống Thì Vi không tức giận, nên còn cố tình chúc Trần Trứ ngủ ngon. Nhưng giọng điệu vẫn giống như trước kia, khá là lạnh lùng.
“Ngủ ngon.”
Trần Trứ cũng nói một câu, nhưng trong lòng hắn luôn có cảm giác hình như mình quên thứ gì đó thì phải.
Có điều, sau khi Tống Thì Vi chuẩn bị bước vào tiểu khu, Trần Trứ đột nhiên nhớ ra, sau đó từ phía sau gọi lại: “Chờ chút.”
Tống Thì Vi quay người, nhìn thấy Trần Trứ đang lấy từ trong túi ra, một nụ hoa Mộc đã bị ép bẹp do lúc ngồi xe không cẩn thận.
“Nếu đêm nay cậu khó ngủ, hãy đặt thử nó lên đầu giường xem thế nào.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Tống Thì Vi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn duỗi bàn tay trắng trẻo ra, nhìn Trần Trứ nhẹ nhàng đặt một nụ hoa màu vàng lên lòng bàn tay của mình.
Lúc này, Trần Trứ mới vẫy tay nói: “Đi thôi, tạm biệt.”
Miệng Tống Thì Vi giật giật, không biết nói gì. Đây không phải lần đầu tiên cô được tặng hoa, nhưng là lần đầu tiên cô nhận lấy.
Nói một cách nghiêm khắc, thì đây cũng không phải là hoa, chẳng qua đây là một cái nụ khô đã thế còn bị ép bẹp.
“Cậu ấy nghĩ tặng hoa cho con gái đơn giản vậy sao?”
Mắt Tống Thì Vi lộ ra nét mỉm cười, nhưng không phải quá rõ ràng, mà giống như ánh trăng giấu mình trên bầu trời.
Tống Thì Vi về đến nhà, người giúp việc mở cửa không ngừng nháy mắt, giống như nhắc nhở giáo sư Lục đang cực kỳ khó chịu.
Quả nhiên, Lục Mạn nghe được tiếng động, bèn từ phòng khách bước ra, trên mặt lộ ra toàn vẻ bồn chồn lo lắng.
Nhưng khi bà thấy con gái về nhà, lập tức thở ra một hơi, rồi biến lo lắng thành tức giận.
“Con đi dạo ở đâu? Mẹ mình mấy vòng trong tiểu khu cũng không thấy?”
“Với lại, sao con tắt điện thoại?”
“Mẹ bảo phải về trước 10 giờ 20 phút cơ mà? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Mạn nhíu mày thật sâu, hỏi dồn dập mấy câu.
Nếu bình thường bị hỏi những câu này, Tống Thì Vi sẽ không trả lời, mà cứ thể trở lại phòng mình. Nhưng khi đó thân thể sẽ giống như một miếng bọt biển, từ từ hấp thụ từng chút một lời nói của mẹ, sau đó thật lâu mới tiêu hóa hết.
Nhưng tối hôm nay, Tống Thì Vi giống như bất ngờ nhận được một kỹ năng mới, nghe lỗ tai bên này, có thể cho ra ở lỗ tai bên kia.
Đồng thời, cô có thể bình tĩnh đối mặt với cơn tức giận của mẹ, rồi nhẹ nhàng nói: “Con đi dạo quanh bờ sông, khắp nơi đều có cảnh sát tuần tra, mẹ không cần phải lo lắng.”
Tống Thì Vi giải thích xong, mới đi vào phòng ngủ của mình.
Đầu óc Lục Mạn có vẻ chững lại. Bà là mẹ, nên ngay lập tức phát hiện hành động của con gái không giống bình thường.
Nhưng bà cũng không biết thay đổi từ đâu, chỉ đơn giản là cảm giác không giống mà thôi.
“Tay con cầm cái gì đấy?”
Lúc này, Lục Mạn bống phát hiện ra tay con gái mình không phải chống không, mà đang cầm một thứ gì đó.
Tống Thì Vi quay đầu lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác thất vọng. Mẹ thật sự muốn quản lý tất cả mọi chuyện sao.
Tống Thì Vi mở lòng bàn tay ra, Lục Mạn nhìn qua, rồi không nói gì nữa.
Thì ra đây là một nụ hoa Mộc, khắp nơi quanh tiểu khu đều có.
Tống Thì Vi trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đổi một chiếc váy ngủ. Nhưng, thời điểm cô cởi quần áo ra, bỗng nhớ tới vừa rồi Trần Trứ hình như nhìn chằm chằm vào eo mình, nên mặt không khỏi đỏ lên.
Chương trình học của trung học Chấp Tín cũng có môn sinh lý. Năm lớp 12, cô thường xuyên nhìn thấy ánh mắt này của đám con trai lứa tuổi dậy thì.
Chỉ có điều do tính tình của cô, nên cô đặt hết chán ghét đó vào trong lòng.
Trong trường học, có một cô gái khác vô cùng xinh đẹp, cô gái ấy thường xuyên thể hiện thái độ khó chịu với những ánh mắt ấy ra ngoài mặt.
Tống Thì Vi cảm thấy kỳ lạ, hình như mình không hề khó chịu với ánh mắt của Trần Trứ.
“Là vì bạn sao?”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng đặt nụ hoa lên trên bàn sách, cô cho rằng nguyên nhân vì mình được tặng hoa.
Tống Thì Vi coi rằng đây là nghi thức mà con trai tặng hoa cho con gái, còn Trần Trứ không nghĩ như vậy.
Thứ nhất, hắn cho rằng mình và Tống Thì Vi không có gì cả.
Thứ hai, đây là hành động vô tình, bởi vì hoa cũng là do nhặt trên mặt đất.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, khi Trần Trứ đang ngồi trên xe về nhà, lại đột nhiên có cảm giác tội lỗi với Du Huyền.
Giống như mình vừa làm gì có lỗi với cô ấy vậy.
Thật sự hắn chưa làm gì mà? Hắn cũng chưa hề suy nghĩ làm bất cứ điều gì.
“Không được rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm, lần đầu tiên tặng hoa trong cuộc đời này, nhất định phải tặng cho Du Huyền.
Trong lòng có cảm giác nhất định phải làm chuyện này. Ngày mai hắn phải tặng hoa, dùng hành động đó để cọ rửa cảm giác tội lỗi trong lòng.
Trong suy nghĩ của hắn, nhất định không thể để Cá Lúc Lắc tụt lại.
Cô ấy tốt như thế, không thể nào ăn thiệt thòi được.
Thế là Trần Trứ mở điện thoại là, mở khung chát QQ với Du Huyền.
Trầm Trứ: Cậu ngủ rồi sao?
Cá Lúc Lắc: Mình chưa, mình đang ngồi xem tiểu Dư với Vương Trường Hoa cãi nhau trong nhóm. Hai người này nói chuyện buồn cười thật đấy. À mà vừa rồi sao cậu đột nhiên biến mất vậy?
Trầm Trứ: Mình vừa đi dạo về, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cá Lúc lắc: Chuyện gì vậy?
Trầm Trứ: Mình nhớ hình như mình chưa tặng hoa cho cậu lần nào. Ngày mai gặp mặt mình muốn tặng cho cậu.
Cá Lúc Lắc: Không cần đầu, tiền hoa mua rất đắt. Chủ nhiệm Trần, mình biết tâm ý của cậu rồi. Còn nếu cậu vẫn muốn tặng, thì ngày mai chúng ta nhặt một ít ở dưới gốc cây, bọc lại là được.
Trần Trứ nhìn thấy hai từ ‘nhặt hoa’ bỗng không khống chế được cơ thể run lên một cái.
Tài xế taxi quay đầu nhìn lại, mỉm cười hỏi: “Điều hòa hơi lạnh à? Sao cậu rùng mình thế? Thân thể cậu hơi yếu thì phải.”
Trần Trứ lúng túng cười trừ, cảm giác tội lỗi hình như tăng thêm.
Về đến nhà, hắn thấy mẹ đang gọi điện thoại trong phòng ngủ, còn Trần Bồi Tùng đang ngồi trên ghế xem tin tức thời sự quốc tế trên CCTV4.
“Cha.”
Trần Trứ lại gần: “Trên người cha còn tiền không, có thể cho con một ít để tiêu không?”
“Con cần tiền làm gì?”
Trong nhà, quyền tài chính nằm hết trong tay Mao Thái Hậu, lão Trần chỉ cầm được mấy đồng tiền lẻ không đáng kể.
“Con muốn mua hoa tặng Du Huyền.”
Trần Trứ thẳng thắn nói.
“Cô bé Xuyên Du kia ấy hả?”
Lão Trần nhìn lại con trai của mình.
Trần Trứ gật đầu.
Trần Bồi Tùng im lặng đứng dậy, đi đến trước cửa phòng ngủ hắng giọng một tiếng rồi nói: “Tôi xem ánh sáng bên ngoài có ảnh hưởng đến bà gọi điện thoại không? Đóng cửa lại nhá?”
Lão Trần đóng cửa lại, sau đó đi đến chỗ chậu hoa bên cạnh ti vi. Ông đẩy chậu hoa dịch qua chỗ khác, lập tức hiện ra ba tờ tiền màu đỏ, sau đó vui vẻ phủi đất trên mấy tờ tiền này.
“Quỹ đen?’.
Trần Trứ vô cùng ngạc nhiên. Hắn đã sống qua hai đời, đây là đần đầu tiên hắn biết được cha ruột của mình có thói quen này.
“Đi làm giám khảo, người ta biếu cho chút tiền công.”
Có ba đồng mà Trần Bồi Tùng đếm đi đếm lại, ông định đưa cho con trai hai đồng, nhưng sau đó đổi ý dứt khoát đưa cả cho Trần Trứ.
“Một bó hoa đắt vậy sao cha?”
Đúng là Trần Trứ không rõ mặt hàng này năm 2007 giá cả thế nào.
“Cha cũng không biết.”
Lão Trần xoa xoa cái bụng bia của mình, vui mừng cổ vũ con trai: “Nhưng đây là lần đầu tiên con tặng hoa cho bạn gái, không thể tiết kiệm được.”
Cô im lặng đứng nhìn mặt sông, cũng không biết có phải do bốc đồng không muốn về nhà, hay là do cảnh đêm quá mức trêu người, khiến cô bị hấp dẫn.
Cô không về nhà, Trần Trứ cũng không thể về trước được.
Giữa hai người chỉ đơn giản là bạn bè bình thường, nhưng nếu đột ngột rời đi, lại giống như mình giúp không quá nhiệt tình.
Gió đêm dần dần thổi mạnh. Tại bờ sông có thể nghe từng đợt sóng lớn vỗ vào bờ, mái tóc dài của Tống Thì Vi bị đổi cho loạn xì ngậu lộn xộn, đến ngay cả quần áo cũng bị thổi phần phật.
Hôm nay, Trần Trứ phát hiện hoa khôi Tống ăn mặc có phần kỳ lạ, không giống như ngày thường lúc đi học, hình như lúc xuống nhà chỉ tùy tiện lấy quần áo khoác lên người.
Tuy chiếc áo màu đen không xuyên thấu, nhưng cũng không che được cẩn thận. Khi gió thổi, áo này ép sát vào người Tống Thì Vi, khiến vòng eo tinh tế lộ hắn ra, đến ngay cả bộ ngực cũng hiện ra dáng vẻ của nó.
“Về thôi.”
Đột nhiên Tống Thì Vi nói, sau đó thuận tiện chỉnh trang lại quần áo.
Mặt Trần Trứ bỗng ửng đỏ. Hoa khôi Tống nói như vậy, cứ như mình cố ý nhìn không bằng, mình đang nhìn thẳng à, chỉ là trong tầm nhìn vô tình thấy thôi mà.
Trần Trứ đưa Tống Thi Vi đến cổng tiểu khu, với lại hắn cũng định đón xe ở chỗ này.
“Ngủ ngon.”
Hẳn là Tống Thì Vi không tức giận, nên còn cố tình chúc Trần Trứ ngủ ngon. Nhưng giọng điệu vẫn giống như trước kia, khá là lạnh lùng.
“Ngủ ngon.”
Trần Trứ cũng nói một câu, nhưng trong lòng hắn luôn có cảm giác hình như mình quên thứ gì đó thì phải.
Có điều, sau khi Tống Thì Vi chuẩn bị bước vào tiểu khu, Trần Trứ đột nhiên nhớ ra, sau đó từ phía sau gọi lại: “Chờ chút.”
Tống Thì Vi quay người, nhìn thấy Trần Trứ đang lấy từ trong túi ra, một nụ hoa Mộc đã bị ép bẹp do lúc ngồi xe không cẩn thận.
“Nếu đêm nay cậu khó ngủ, hãy đặt thử nó lên đầu giường xem thế nào.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Tống Thì Vi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn duỗi bàn tay trắng trẻo ra, nhìn Trần Trứ nhẹ nhàng đặt một nụ hoa màu vàng lên lòng bàn tay của mình.
Lúc này, Trần Trứ mới vẫy tay nói: “Đi thôi, tạm biệt.”
Miệng Tống Thì Vi giật giật, không biết nói gì. Đây không phải lần đầu tiên cô được tặng hoa, nhưng là lần đầu tiên cô nhận lấy.
Nói một cách nghiêm khắc, thì đây cũng không phải là hoa, chẳng qua đây là một cái nụ khô đã thế còn bị ép bẹp.
“Cậu ấy nghĩ tặng hoa cho con gái đơn giản vậy sao?”
Mắt Tống Thì Vi lộ ra nét mỉm cười, nhưng không phải quá rõ ràng, mà giống như ánh trăng giấu mình trên bầu trời.
Tống Thì Vi về đến nhà, người giúp việc mở cửa không ngừng nháy mắt, giống như nhắc nhở giáo sư Lục đang cực kỳ khó chịu.
Quả nhiên, Lục Mạn nghe được tiếng động, bèn từ phòng khách bước ra, trên mặt lộ ra toàn vẻ bồn chồn lo lắng.
Nhưng khi bà thấy con gái về nhà, lập tức thở ra một hơi, rồi biến lo lắng thành tức giận.
“Con đi dạo ở đâu? Mẹ mình mấy vòng trong tiểu khu cũng không thấy?”
“Với lại, sao con tắt điện thoại?”
“Mẹ bảo phải về trước 10 giờ 20 phút cơ mà? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Mạn nhíu mày thật sâu, hỏi dồn dập mấy câu.
Nếu bình thường bị hỏi những câu này, Tống Thì Vi sẽ không trả lời, mà cứ thể trở lại phòng mình. Nhưng khi đó thân thể sẽ giống như một miếng bọt biển, từ từ hấp thụ từng chút một lời nói của mẹ, sau đó thật lâu mới tiêu hóa hết.
Nhưng tối hôm nay, Tống Thì Vi giống như bất ngờ nhận được một kỹ năng mới, nghe lỗ tai bên này, có thể cho ra ở lỗ tai bên kia.
Đồng thời, cô có thể bình tĩnh đối mặt với cơn tức giận của mẹ, rồi nhẹ nhàng nói: “Con đi dạo quanh bờ sông, khắp nơi đều có cảnh sát tuần tra, mẹ không cần phải lo lắng.”
Tống Thì Vi giải thích xong, mới đi vào phòng ngủ của mình.
Đầu óc Lục Mạn có vẻ chững lại. Bà là mẹ, nên ngay lập tức phát hiện hành động của con gái không giống bình thường.
Nhưng bà cũng không biết thay đổi từ đâu, chỉ đơn giản là cảm giác không giống mà thôi.
“Tay con cầm cái gì đấy?”
Lúc này, Lục Mạn bống phát hiện ra tay con gái mình không phải chống không, mà đang cầm một thứ gì đó.
Tống Thì Vi quay đầu lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác thất vọng. Mẹ thật sự muốn quản lý tất cả mọi chuyện sao.
Tống Thì Vi mở lòng bàn tay ra, Lục Mạn nhìn qua, rồi không nói gì nữa.
Thì ra đây là một nụ hoa Mộc, khắp nơi quanh tiểu khu đều có.
Tống Thì Vi trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đổi một chiếc váy ngủ. Nhưng, thời điểm cô cởi quần áo ra, bỗng nhớ tới vừa rồi Trần Trứ hình như nhìn chằm chằm vào eo mình, nên mặt không khỏi đỏ lên.
Chương trình học của trung học Chấp Tín cũng có môn sinh lý. Năm lớp 12, cô thường xuyên nhìn thấy ánh mắt này của đám con trai lứa tuổi dậy thì.
Chỉ có điều do tính tình của cô, nên cô đặt hết chán ghét đó vào trong lòng.
Trong trường học, có một cô gái khác vô cùng xinh đẹp, cô gái ấy thường xuyên thể hiện thái độ khó chịu với những ánh mắt ấy ra ngoài mặt.
Tống Thì Vi cảm thấy kỳ lạ, hình như mình không hề khó chịu với ánh mắt của Trần Trứ.
“Là vì bạn sao?”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng đặt nụ hoa lên trên bàn sách, cô cho rằng nguyên nhân vì mình được tặng hoa.
Tống Thì Vi coi rằng đây là nghi thức mà con trai tặng hoa cho con gái, còn Trần Trứ không nghĩ như vậy.
Thứ nhất, hắn cho rằng mình và Tống Thì Vi không có gì cả.
Thứ hai, đây là hành động vô tình, bởi vì hoa cũng là do nhặt trên mặt đất.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, khi Trần Trứ đang ngồi trên xe về nhà, lại đột nhiên có cảm giác tội lỗi với Du Huyền.
Giống như mình vừa làm gì có lỗi với cô ấy vậy.
Thật sự hắn chưa làm gì mà? Hắn cũng chưa hề suy nghĩ làm bất cứ điều gì.
“Không được rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm, lần đầu tiên tặng hoa trong cuộc đời này, nhất định phải tặng cho Du Huyền.
Trong lòng có cảm giác nhất định phải làm chuyện này. Ngày mai hắn phải tặng hoa, dùng hành động đó để cọ rửa cảm giác tội lỗi trong lòng.
Trong suy nghĩ của hắn, nhất định không thể để Cá Lúc Lắc tụt lại.
Cô ấy tốt như thế, không thể nào ăn thiệt thòi được.
Thế là Trần Trứ mở điện thoại là, mở khung chát QQ với Du Huyền.
Trầm Trứ: Cậu ngủ rồi sao?
Cá Lúc Lắc: Mình chưa, mình đang ngồi xem tiểu Dư với Vương Trường Hoa cãi nhau trong nhóm. Hai người này nói chuyện buồn cười thật đấy. À mà vừa rồi sao cậu đột nhiên biến mất vậy?
Trầm Trứ: Mình vừa đi dạo về, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cá Lúc lắc: Chuyện gì vậy?
Trầm Trứ: Mình nhớ hình như mình chưa tặng hoa cho cậu lần nào. Ngày mai gặp mặt mình muốn tặng cho cậu.
Cá Lúc Lắc: Không cần đầu, tiền hoa mua rất đắt. Chủ nhiệm Trần, mình biết tâm ý của cậu rồi. Còn nếu cậu vẫn muốn tặng, thì ngày mai chúng ta nhặt một ít ở dưới gốc cây, bọc lại là được.
Trần Trứ nhìn thấy hai từ ‘nhặt hoa’ bỗng không khống chế được cơ thể run lên một cái.
Tài xế taxi quay đầu nhìn lại, mỉm cười hỏi: “Điều hòa hơi lạnh à? Sao cậu rùng mình thế? Thân thể cậu hơi yếu thì phải.”
Trần Trứ lúng túng cười trừ, cảm giác tội lỗi hình như tăng thêm.
Về đến nhà, hắn thấy mẹ đang gọi điện thoại trong phòng ngủ, còn Trần Bồi Tùng đang ngồi trên ghế xem tin tức thời sự quốc tế trên CCTV4.
“Cha.”
Trần Trứ lại gần: “Trên người cha còn tiền không, có thể cho con một ít để tiêu không?”
“Con cần tiền làm gì?”
Trong nhà, quyền tài chính nằm hết trong tay Mao Thái Hậu, lão Trần chỉ cầm được mấy đồng tiền lẻ không đáng kể.
“Con muốn mua hoa tặng Du Huyền.”
Trần Trứ thẳng thắn nói.
“Cô bé Xuyên Du kia ấy hả?”
Lão Trần nhìn lại con trai của mình.
Trần Trứ gật đầu.
Trần Bồi Tùng im lặng đứng dậy, đi đến trước cửa phòng ngủ hắng giọng một tiếng rồi nói: “Tôi xem ánh sáng bên ngoài có ảnh hưởng đến bà gọi điện thoại không? Đóng cửa lại nhá?”
Lão Trần đóng cửa lại, sau đó đi đến chỗ chậu hoa bên cạnh ti vi. Ông đẩy chậu hoa dịch qua chỗ khác, lập tức hiện ra ba tờ tiền màu đỏ, sau đó vui vẻ phủi đất trên mấy tờ tiền này.
“Quỹ đen?’.
Trần Trứ vô cùng ngạc nhiên. Hắn đã sống qua hai đời, đây là đần đầu tiên hắn biết được cha ruột của mình có thói quen này.
“Đi làm giám khảo, người ta biếu cho chút tiền công.”
Có ba đồng mà Trần Bồi Tùng đếm đi đếm lại, ông định đưa cho con trai hai đồng, nhưng sau đó đổi ý dứt khoát đưa cả cho Trần Trứ.
“Một bó hoa đắt vậy sao cha?”
Đúng là Trần Trứ không rõ mặt hàng này năm 2007 giá cả thế nào.
“Cha cũng không biết.”
Lão Trần xoa xoa cái bụng bia của mình, vui mừng cổ vũ con trai: “Nhưng đây là lần đầu tiên con tặng hoa cho bạn gái, không thể tiết kiệm được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận