Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 148: Nếu không dùng được thì đổi
“Phải đi sao?”
Du Huyền quyến luyến hỏi.
Trong tình yêu, con gái chính là như vậy, vừa rồi còn làm bộ tức giận, nhìn mặt đã ghét rồi. Nhưng một giây sau, bản thân nghe thấy lại phải chia tay, thì lập tức muốn níu kéo.
“Chiều nay mình có tiết, đã xin nghỉ rồi.”
Trần Trứ nhíu mày hỏi: “Hay cậu đi cùng mình tới Trung Đại đi, để mọi người gặp gỡ bà chủ?”
“Bây giờ sao?”
Mắt Du Huyền bỗng sáng lên. Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa hiểu vì về mối quan hệ của Trần Trứ ở Trung Đại, nên rất muốn cơ hội để tham dự vào.
Nhưng, Cá Lúc Lắc nhớ ra mặt mình còn đang dính cả màu vẽ tranh, thế là năn nỉ nói: “Vậy chờ mình về nhà chuẩn bị chút nhá?”
“Cậu chuẩn bị lâu không?”
Đây không phải lần đầu tiên Trần Trứ hẹn hò với Du Huyền, nên hắn biết chuẩn bị chút cũng không nhanh được.
“Tắm rửa gội đầu, sau đó đổi một bộ quần áo đơn giản…”
Nói đến đây, ngay cả Du Huyền cũng không nhịn được mỉm cười: “Thôi được rồi, lần này cậu về họp trước đi, lần sau có thời gian mình sẽ chuẩn bị trước.”
Kể cả hôm nay Du Huyền không tới Trung Đại, cô vẫn giống như thường ngày, vẫn tiễn Trần Trứ đến lúc hắn ngồi xe bus rời đi.
Trên đường đi, hai người nắm tay nhau, nhưng Trần Trứ có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình.
Có lẽ, sau chuyện của Hạ Nguyên Sướng, mình ở Quảng Mỹ cũng từ đó nổi tiếng theo.
Không chỉ có thế, Du Huyền còn đứng lại, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Trần, quên nói với cậu một chuyện. Cậu nghe xong không được tức đấy?”
“Chuyện gì?”
Trần Trứ hỏi.
“Hôm nay, tác phẩm tham gia dự thi của mình, để tên chính là tên của cậu.”
Du Huyền nghiêm túc giải thích: “Sau này, tất cả tác phẩm của mình sẽ để tên của cậu, được không?”
Tim Trần Trứ bỗng đập nhanh hơn một nhịp, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt trong veo của Du Huyền, thì nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Đây chẳng phải tên của mình hưởng thụ danh tiếng của cậu sao?”
“Ai dà, mình chẳng quan tâm mấy thứ đó đâu.”
Du Huyền thấy Trần Trứ không phản đối, thì trong lòng rất vui: “Mình chỉ nghĩ, sau này có thể thoải mái vẽ tranh, cho mọi người biết mình đã có bạn trai rồi.”
“Rất tốt.”
Trần Trứ dùng giọng quan nói: “Để khen ngợi Cos tỷ có lòng trung trinh trong tình yêu, nên ban giám đốc quyết định mở rộng vườn hoa hồng thêm mười mẫu nữa.”
“Vì thực hiện nguyện vọng này, mong chủ nhiệm Trần phải kiếm được nhiều tiền đấy nha.”
Du Huyền đùa theo.
Cũng không lâu lắm, xe bus đã tới. Du Huyền vẫn phải căn dặn vài lời: “Nhưng, chủ nhiệm Trần phải ăn uống nghỉ ngơi cho tốt đấy. Trước tiên, chúng ta có thể trồng một vườn hoa hồng nhỏ trong nhà cũng được.”
Đây chính là Du Huyền, khi đối mặt với những người khác, cô lộ ra tính cách mạnh mẽ, dũng cảm và quyết liệt.
Nhưng khi cô ở cùng người mình thích, sẽ lộ ra sự dịu dàng, thẳng thắn mà quan tâm.
Đương nhiên, cô xinh đẹp và gợi cảm, còn sở hữu mái tóc dài như ráng chiều, cũng là thứ khiến người nhìn ấn tượng đầu tiên.
Trần Trứ đi xe bus đến trường học, rồi đi thẳng tới căn phòng cho thuê của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ.
Hạ Dụ, Mông Phòng, và Quách Nguyên đều có mặt ở đây. Bọn họ đang cùng nhau nấu cơm, còn trong phòng khách nho nhỏ đặt 4 chiếc laptop.
Vì vậy, trên mặt đất có rất nhiều dây điện quấn quanh, khiến người nhìn cảm thấy căn phòng làm việc nhỏ này rất bừa bộn.
Lăng Lệ Lệ thấy có mình Trần Trứ đi tới, thì tò mò hỏi: “Bà chủ đâu rồi?”
“Đang ở Quảng Mỹ.”
Trần Trứ theo bản năng trả lời.
“Không thể nào?”
Hạ Dụ bước ra khỏi phòng bếp, lau đôi tay đang ướt của mình nói: “Rõ ràng chiều nay tôi còn gặp hoa khôi Tống trong trường, em ấy đi Quảng Mỹ làm gì?”
“À…Chắc đi tìm bạn học.”
Hắn không muốn giải thích với đám người này, bởi sợ rằng mình càng giải thích sẽ càng loạn, cho nên Trần Trứ đánh trống lảng qua chuyện khác: “Lần trước, em có trao đổi, trong giao diện trang web có mấy mục đó, phòng mới, văn phòng cửa hàng…Thêm hết vào chưa?”
Trong quá trình câu lạc bộ Côn Trùng Bay làm việc, thỉnh thoảng Trần Trứ sẽ tới phòng thuê của khách sạn, sau đó kiểm tra. Nhưng hắn chỉ nhắc nhở, đưa ra ý kiến, còn chưa bao giờ ở lại ăn cơm.
Bởi vì, nếu hắn ở lại ăn cơm sẽ phải đãi khách, một ông chủ nghèo kiết xác chỉ có thể dựa vào tài khoản cổ phiếu dọa người.
“Đã thêm rồi.”
Mô Phong đến bên cạnh, đồng thời bật máy tính để Trần Trứ kiểm tra.
Trần Trứ nhìn một lượt, rồi nhíu mày nói: “Chẳng phải tôi nói mấy hạng mục phải để ở cột bên phải sao?”
Mấy người trong phòng nhìn về phía Hạ Dụ, Hạ Dụ lên tiếng giải thích: “Trần tổng, sau khi chúng tôi sắp xếp rất nhiều lần, vẫn cảm thấy đặt ở giữa là đẹp nhất.”
“À?”
Nét mặt Trần Trứ không đổi, chỉ gật đầu rồi tiếp tục kiểm tra trang web đơn sơ này.
Hiện tại, website mới chỉ dựng lên một giao diện đơn giản, chi tiết thì thêm sau, nên đơn sơ là điều dễ hiểu.
Mắt Trần Trứ giật giật nhưng rất khó nhận ra, giọng nói của hắn vẫn khá nhẹ nhàng: “Chị Hạ, em có nói rồi, chỗ thanh tìm kiếm phải để dài nhất có thể.”
Trước đó, Trần Trứ có yêu cầu, tại trang chủ phải có một ô tìm kiếm kết nối với toàn bộ giữ liệu.
Làm như vậy, thì người dùng chỉ cần vào trang web, tìm kiếm chung cư nào đó, hoặc khu vực phường, có thể xuất hiện rất nhiều phòng để lựa chọn.
Hạ Dụ lại gần nhìn, sau đó phản đối: “Thanh tìm kiếm quá dài sẽ lãng phí không gian trang chủ, sau này chúng ta còn phải thêm rất nhiều nội dung trên đó.
“Tôi cảm thấy.”
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: “Giao diện trang chủ phải đơn giản gọn gàng mới là tốt nhất. Mục đích cuối cùng của chúng ta là kinh doanh, nên giúp người dùng mới là kết quả cuối cùng.”
“Trần tổng.”
Diệp Hiểu Phong đi tới nói: “Hiện tại các diễn đàn đều làm như vậy, xanh xanh đỏ đỏ mới hấp dẫn người nhìn.”
Trần Trứ biết, năm 2007 những trang web của Sina như thế nào.
Nhưng, hắn cũng biết năm 2024, sau khi các trang mạng trải qua thời gian sửa đổi hình dáng ra sao.
Cùng với đó, hướng đi trang web hắn đang làm không giống, sao có thể dựa vào đó mà làm được?
Có điều, qua chuyện này, Trần Trứ đã nhận ra mấy vị khóa trên này ở các vấn đề khác vô cùng tôn trọng mình, mặc kệ hắn sắp xếp người như thế nào, hay yêu cầu tăng ca, thì cả đám đều không hề khó chịu chút nào.
Chỉ duy nhất phương diện kỹ thuật, mỗi lần mình đưa ra ý kiến thì bọn họ luôn cảm thấy như vậy không chuyên nghiệp.
Mặc dù trên lập trường của bọn ho Trần Trứ hiểu, bởi hắn là sinh viên Linh Viện, chuyên ngành là kinh tế, nên bọn họ vẫn tin tưởng vào suy nghĩ của mình hơn.
Nhưng tri thức là thứ không ngừng thay đổi, đổi mới. Có mấy chuyện mà người trùng sinh như mình góp ý, bọn họ phải nghe.
Trước khi lập nghiệp, hay khởi động quá trình lập nghiệp, Trần Trứ đã tính đến đủ loại vấn đề phát sinh. Hiện tại, vấn đề với đám người Hạ Dụ, hắn còn chẳng được tính nằm trong số vấn đề đó.
Nếu theo hướng phát triển cơ bản, Trần Trứ bỏ tiền, hắn phụ trách và giải quyết toàn bộ công việc không bao gồm kỹ thuật.
Còn nhóm người kỹ thuật sẽ phụ trách làm tốt trang web, mọi người có nhiệm vụ riêng của mình, sau đó cùng nhau phát triển, bước trên con đường lợi nhuận hóa.
Nhưng Trần Trứ không nghĩ vậy, nếu một công ty về công nghệ thông tin, mà công chủ không hiểu về công nghệ thì rất có thể bị cấp dưới qua mặt. Hiện tại, đám người Hạ Dụ còn chưa có tư tưởng này, nhưng sau này thì sao?
Cho nên, lúc mọi người quây quần lại ăn cơm, khi Trần Trứ cùng bọn họ nâng chén lên nói: “Cám ơn mọi người, giai đoạn này thực sự khiến mọi người vất vả.”
Thì trong đầu hắn suy nghĩ cách giải quyết triệt để mâu thuẫn có thể phát sinh trong tương lai.
Thật ra có ba cách để giải quyết vấn đề này:
Cách thứ nhất chính là loại Hạ Dụ khỏi đoàn đội.
Không sai, hắn không phải loại bỏ tên hay hoạch họe như Quách Nguyên, mà là người luôn tận tâm tận tình giúp đỡ Trần Trứ, chính là Hạ Dụ.
Bởi vì Hạ Dụ là người sáng lập ra câu lạc bộ Côn Trùng Bay, là người có lực kêu gọi tập hợp nhất trong nhóm.
Từ chuyện hôm nay có thể nhìn ra, Hạ Dụ chưa hẳn là người có kỹ thuật tốt nhất, nhưng là người cuối cùng tổng kết lại và báo cáo với Trần Trứ.
Nhưng nói gì thì nói, bây giờ không thể ra tay loại bỏ cô được. Trong quá trình mới khởi nghiệp vẫn rất cần Hạ Dụ đến dẫn dắt đội ngũ kỹ thuật này.
Cách thứ hai là nâng đỡ một đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ, sử dụng quyền lực ông chủ từng bước nâng cao quyền lợi của Diệp Hiểu Phong, đồng thời dùng vấn đề lợi ích kinh tế làm mồi nhử, đẩy Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ cạnh tranh nhau. Làm như vậy, hai người có thân đến mấy cũng sẽ có mâu thuẫn.
Có điều, Trần Trứ đã quan sát một thời gian, Diệp Hiểu Phong không phải người có dã tâm lớn như vậy. Còn người khác, Trần Trứ vẫn chưa đủ tin tưởng.
Cho nên, ý định này chưa thể thực hiện bây giờ được.
Cách thứ ba, nếu tìm người cạnh tranh không được, vậy mình tìm hẳn một nhóm khác đê cạnh tranh.
Sau này, có rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật sử dụng cách cạnh tranh này. Cho hai tổ A và B khác nhau đều làm một hạng mục. Nếu tổ nào hoàn thành công việc nhanh hơn, sẽ được công ty rót tiền cho tổ đó tiến hành nghiên cứu phát minh và sản xuất.
Nếu tổ A nhận được cơ hội này, vậy toàn bộ thành viên tổ A đều nhận được phần thưởng.
Còn tổ B đứng dưới nguy cơ phải giải tán.
Trần Trứ sẽ sử dụng cách thứ ba. Dù sao, chính đám người Hạ Dụ khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác: “Tôi có thể dùng các người, nhưng mức độ nghe lời của các người không đủ, chỉ còn cách đổi nhóm khác.”
Nếu như nói câu lạc bộ Côn Trùng Bay là nhóm A, thì nhóm B cũng rất dễ dàng tìm được.
“Cuộc thi thiết kế website nói lên ước mơ cuộc sống được đoàn ủy tuyên truyền cực kỳ sôi động, nên vừa rồi Trịnh Cự có nói đã có rất nhiều ý tưởng mới lạ đăng ký.”
Trần quyết định rồi, nên định thử một chút, nói chung trong lòng hắn đã tính toán rất kỹ rồi. Ngoài mặt hắn vẫn nói cười nhẹ nhàng, thậm chí còn quyết định nói ra tên web đầy đủ cho mọi người.
“Đây là cuộc thi công nghệ thông tin ở Trung Đại.”
Trần Trứ nói: “Vậy dùng tiền tố là Trung Đại, nhưng An Cư mới là tên chính thức của Website.”
“Mục đích tăng thêm tiền tố này hẳn là muốn cho mọi người biết chúng ta là sinh viên Trung Đại.”
Hạ Dụ vừa tự hào vừa vui mừng nói.
Trần Trứ mỉm cười, đây chỉ là nguyên nhân nhỏ mà thôi, còn nguyên nhân chính là phục vụ kế hoạch của mình, để kế hoạch diễn ra thuận lợi hơn.
Du Huyền quyến luyến hỏi.
Trong tình yêu, con gái chính là như vậy, vừa rồi còn làm bộ tức giận, nhìn mặt đã ghét rồi. Nhưng một giây sau, bản thân nghe thấy lại phải chia tay, thì lập tức muốn níu kéo.
“Chiều nay mình có tiết, đã xin nghỉ rồi.”
Trần Trứ nhíu mày hỏi: “Hay cậu đi cùng mình tới Trung Đại đi, để mọi người gặp gỡ bà chủ?”
“Bây giờ sao?”
Mắt Du Huyền bỗng sáng lên. Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa hiểu vì về mối quan hệ của Trần Trứ ở Trung Đại, nên rất muốn cơ hội để tham dự vào.
Nhưng, Cá Lúc Lắc nhớ ra mặt mình còn đang dính cả màu vẽ tranh, thế là năn nỉ nói: “Vậy chờ mình về nhà chuẩn bị chút nhá?”
“Cậu chuẩn bị lâu không?”
Đây không phải lần đầu tiên Trần Trứ hẹn hò với Du Huyền, nên hắn biết chuẩn bị chút cũng không nhanh được.
“Tắm rửa gội đầu, sau đó đổi một bộ quần áo đơn giản…”
Nói đến đây, ngay cả Du Huyền cũng không nhịn được mỉm cười: “Thôi được rồi, lần này cậu về họp trước đi, lần sau có thời gian mình sẽ chuẩn bị trước.”
Kể cả hôm nay Du Huyền không tới Trung Đại, cô vẫn giống như thường ngày, vẫn tiễn Trần Trứ đến lúc hắn ngồi xe bus rời đi.
Trên đường đi, hai người nắm tay nhau, nhưng Trần Trứ có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình.
Có lẽ, sau chuyện của Hạ Nguyên Sướng, mình ở Quảng Mỹ cũng từ đó nổi tiếng theo.
Không chỉ có thế, Du Huyền còn đứng lại, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Trần, quên nói với cậu một chuyện. Cậu nghe xong không được tức đấy?”
“Chuyện gì?”
Trần Trứ hỏi.
“Hôm nay, tác phẩm tham gia dự thi của mình, để tên chính là tên của cậu.”
Du Huyền nghiêm túc giải thích: “Sau này, tất cả tác phẩm của mình sẽ để tên của cậu, được không?”
Tim Trần Trứ bỗng đập nhanh hơn một nhịp, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt trong veo của Du Huyền, thì nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Đây chẳng phải tên của mình hưởng thụ danh tiếng của cậu sao?”
“Ai dà, mình chẳng quan tâm mấy thứ đó đâu.”
Du Huyền thấy Trần Trứ không phản đối, thì trong lòng rất vui: “Mình chỉ nghĩ, sau này có thể thoải mái vẽ tranh, cho mọi người biết mình đã có bạn trai rồi.”
“Rất tốt.”
Trần Trứ dùng giọng quan nói: “Để khen ngợi Cos tỷ có lòng trung trinh trong tình yêu, nên ban giám đốc quyết định mở rộng vườn hoa hồng thêm mười mẫu nữa.”
“Vì thực hiện nguyện vọng này, mong chủ nhiệm Trần phải kiếm được nhiều tiền đấy nha.”
Du Huyền đùa theo.
Cũng không lâu lắm, xe bus đã tới. Du Huyền vẫn phải căn dặn vài lời: “Nhưng, chủ nhiệm Trần phải ăn uống nghỉ ngơi cho tốt đấy. Trước tiên, chúng ta có thể trồng một vườn hoa hồng nhỏ trong nhà cũng được.”
Đây chính là Du Huyền, khi đối mặt với những người khác, cô lộ ra tính cách mạnh mẽ, dũng cảm và quyết liệt.
Nhưng khi cô ở cùng người mình thích, sẽ lộ ra sự dịu dàng, thẳng thắn mà quan tâm.
Đương nhiên, cô xinh đẹp và gợi cảm, còn sở hữu mái tóc dài như ráng chiều, cũng là thứ khiến người nhìn ấn tượng đầu tiên.
Trần Trứ đi xe bus đến trường học, rồi đi thẳng tới căn phòng cho thuê của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ.
Hạ Dụ, Mông Phòng, và Quách Nguyên đều có mặt ở đây. Bọn họ đang cùng nhau nấu cơm, còn trong phòng khách nho nhỏ đặt 4 chiếc laptop.
Vì vậy, trên mặt đất có rất nhiều dây điện quấn quanh, khiến người nhìn cảm thấy căn phòng làm việc nhỏ này rất bừa bộn.
Lăng Lệ Lệ thấy có mình Trần Trứ đi tới, thì tò mò hỏi: “Bà chủ đâu rồi?”
“Đang ở Quảng Mỹ.”
Trần Trứ theo bản năng trả lời.
“Không thể nào?”
Hạ Dụ bước ra khỏi phòng bếp, lau đôi tay đang ướt của mình nói: “Rõ ràng chiều nay tôi còn gặp hoa khôi Tống trong trường, em ấy đi Quảng Mỹ làm gì?”
“À…Chắc đi tìm bạn học.”
Hắn không muốn giải thích với đám người này, bởi sợ rằng mình càng giải thích sẽ càng loạn, cho nên Trần Trứ đánh trống lảng qua chuyện khác: “Lần trước, em có trao đổi, trong giao diện trang web có mấy mục đó, phòng mới, văn phòng cửa hàng…Thêm hết vào chưa?”
Trong quá trình câu lạc bộ Côn Trùng Bay làm việc, thỉnh thoảng Trần Trứ sẽ tới phòng thuê của khách sạn, sau đó kiểm tra. Nhưng hắn chỉ nhắc nhở, đưa ra ý kiến, còn chưa bao giờ ở lại ăn cơm.
Bởi vì, nếu hắn ở lại ăn cơm sẽ phải đãi khách, một ông chủ nghèo kiết xác chỉ có thể dựa vào tài khoản cổ phiếu dọa người.
“Đã thêm rồi.”
Mô Phong đến bên cạnh, đồng thời bật máy tính để Trần Trứ kiểm tra.
Trần Trứ nhìn một lượt, rồi nhíu mày nói: “Chẳng phải tôi nói mấy hạng mục phải để ở cột bên phải sao?”
Mấy người trong phòng nhìn về phía Hạ Dụ, Hạ Dụ lên tiếng giải thích: “Trần tổng, sau khi chúng tôi sắp xếp rất nhiều lần, vẫn cảm thấy đặt ở giữa là đẹp nhất.”
“À?”
Nét mặt Trần Trứ không đổi, chỉ gật đầu rồi tiếp tục kiểm tra trang web đơn sơ này.
Hiện tại, website mới chỉ dựng lên một giao diện đơn giản, chi tiết thì thêm sau, nên đơn sơ là điều dễ hiểu.
Mắt Trần Trứ giật giật nhưng rất khó nhận ra, giọng nói của hắn vẫn khá nhẹ nhàng: “Chị Hạ, em có nói rồi, chỗ thanh tìm kiếm phải để dài nhất có thể.”
Trước đó, Trần Trứ có yêu cầu, tại trang chủ phải có một ô tìm kiếm kết nối với toàn bộ giữ liệu.
Làm như vậy, thì người dùng chỉ cần vào trang web, tìm kiếm chung cư nào đó, hoặc khu vực phường, có thể xuất hiện rất nhiều phòng để lựa chọn.
Hạ Dụ lại gần nhìn, sau đó phản đối: “Thanh tìm kiếm quá dài sẽ lãng phí không gian trang chủ, sau này chúng ta còn phải thêm rất nhiều nội dung trên đó.
“Tôi cảm thấy.”
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: “Giao diện trang chủ phải đơn giản gọn gàng mới là tốt nhất. Mục đích cuối cùng của chúng ta là kinh doanh, nên giúp người dùng mới là kết quả cuối cùng.”
“Trần tổng.”
Diệp Hiểu Phong đi tới nói: “Hiện tại các diễn đàn đều làm như vậy, xanh xanh đỏ đỏ mới hấp dẫn người nhìn.”
Trần Trứ biết, năm 2007 những trang web của Sina như thế nào.
Nhưng, hắn cũng biết năm 2024, sau khi các trang mạng trải qua thời gian sửa đổi hình dáng ra sao.
Cùng với đó, hướng đi trang web hắn đang làm không giống, sao có thể dựa vào đó mà làm được?
Có điều, qua chuyện này, Trần Trứ đã nhận ra mấy vị khóa trên này ở các vấn đề khác vô cùng tôn trọng mình, mặc kệ hắn sắp xếp người như thế nào, hay yêu cầu tăng ca, thì cả đám đều không hề khó chịu chút nào.
Chỉ duy nhất phương diện kỹ thuật, mỗi lần mình đưa ra ý kiến thì bọn họ luôn cảm thấy như vậy không chuyên nghiệp.
Mặc dù trên lập trường của bọn ho Trần Trứ hiểu, bởi hắn là sinh viên Linh Viện, chuyên ngành là kinh tế, nên bọn họ vẫn tin tưởng vào suy nghĩ của mình hơn.
Nhưng tri thức là thứ không ngừng thay đổi, đổi mới. Có mấy chuyện mà người trùng sinh như mình góp ý, bọn họ phải nghe.
Trước khi lập nghiệp, hay khởi động quá trình lập nghiệp, Trần Trứ đã tính đến đủ loại vấn đề phát sinh. Hiện tại, vấn đề với đám người Hạ Dụ, hắn còn chẳng được tính nằm trong số vấn đề đó.
Nếu theo hướng phát triển cơ bản, Trần Trứ bỏ tiền, hắn phụ trách và giải quyết toàn bộ công việc không bao gồm kỹ thuật.
Còn nhóm người kỹ thuật sẽ phụ trách làm tốt trang web, mọi người có nhiệm vụ riêng của mình, sau đó cùng nhau phát triển, bước trên con đường lợi nhuận hóa.
Nhưng Trần Trứ không nghĩ vậy, nếu một công ty về công nghệ thông tin, mà công chủ không hiểu về công nghệ thì rất có thể bị cấp dưới qua mặt. Hiện tại, đám người Hạ Dụ còn chưa có tư tưởng này, nhưng sau này thì sao?
Cho nên, lúc mọi người quây quần lại ăn cơm, khi Trần Trứ cùng bọn họ nâng chén lên nói: “Cám ơn mọi người, giai đoạn này thực sự khiến mọi người vất vả.”
Thì trong đầu hắn suy nghĩ cách giải quyết triệt để mâu thuẫn có thể phát sinh trong tương lai.
Thật ra có ba cách để giải quyết vấn đề này:
Cách thứ nhất chính là loại Hạ Dụ khỏi đoàn đội.
Không sai, hắn không phải loại bỏ tên hay hoạch họe như Quách Nguyên, mà là người luôn tận tâm tận tình giúp đỡ Trần Trứ, chính là Hạ Dụ.
Bởi vì Hạ Dụ là người sáng lập ra câu lạc bộ Côn Trùng Bay, là người có lực kêu gọi tập hợp nhất trong nhóm.
Từ chuyện hôm nay có thể nhìn ra, Hạ Dụ chưa hẳn là người có kỹ thuật tốt nhất, nhưng là người cuối cùng tổng kết lại và báo cáo với Trần Trứ.
Nhưng nói gì thì nói, bây giờ không thể ra tay loại bỏ cô được. Trong quá trình mới khởi nghiệp vẫn rất cần Hạ Dụ đến dẫn dắt đội ngũ kỹ thuật này.
Cách thứ hai là nâng đỡ một đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ, sử dụng quyền lực ông chủ từng bước nâng cao quyền lợi của Diệp Hiểu Phong, đồng thời dùng vấn đề lợi ích kinh tế làm mồi nhử, đẩy Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ cạnh tranh nhau. Làm như vậy, hai người có thân đến mấy cũng sẽ có mâu thuẫn.
Có điều, Trần Trứ đã quan sát một thời gian, Diệp Hiểu Phong không phải người có dã tâm lớn như vậy. Còn người khác, Trần Trứ vẫn chưa đủ tin tưởng.
Cho nên, ý định này chưa thể thực hiện bây giờ được.
Cách thứ ba, nếu tìm người cạnh tranh không được, vậy mình tìm hẳn một nhóm khác đê cạnh tranh.
Sau này, có rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật sử dụng cách cạnh tranh này. Cho hai tổ A và B khác nhau đều làm một hạng mục. Nếu tổ nào hoàn thành công việc nhanh hơn, sẽ được công ty rót tiền cho tổ đó tiến hành nghiên cứu phát minh và sản xuất.
Nếu tổ A nhận được cơ hội này, vậy toàn bộ thành viên tổ A đều nhận được phần thưởng.
Còn tổ B đứng dưới nguy cơ phải giải tán.
Trần Trứ sẽ sử dụng cách thứ ba. Dù sao, chính đám người Hạ Dụ khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác: “Tôi có thể dùng các người, nhưng mức độ nghe lời của các người không đủ, chỉ còn cách đổi nhóm khác.”
Nếu như nói câu lạc bộ Côn Trùng Bay là nhóm A, thì nhóm B cũng rất dễ dàng tìm được.
“Cuộc thi thiết kế website nói lên ước mơ cuộc sống được đoàn ủy tuyên truyền cực kỳ sôi động, nên vừa rồi Trịnh Cự có nói đã có rất nhiều ý tưởng mới lạ đăng ký.”
Trần quyết định rồi, nên định thử một chút, nói chung trong lòng hắn đã tính toán rất kỹ rồi. Ngoài mặt hắn vẫn nói cười nhẹ nhàng, thậm chí còn quyết định nói ra tên web đầy đủ cho mọi người.
“Đây là cuộc thi công nghệ thông tin ở Trung Đại.”
Trần Trứ nói: “Vậy dùng tiền tố là Trung Đại, nhưng An Cư mới là tên chính thức của Website.”
“Mục đích tăng thêm tiền tố này hẳn là muốn cho mọi người biết chúng ta là sinh viên Trung Đại.”
Hạ Dụ vừa tự hào vừa vui mừng nói.
Trần Trứ mỉm cười, đây chỉ là nguyên nhân nhỏ mà thôi, còn nguyên nhân chính là phục vụ kế hoạch của mình, để kế hoạch diễn ra thuận lợi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận