Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 98: Đừng khinh thường Trần Trứ

Trần Trứ chỉ thuận tiện hỏi Trịnh Cự một câu.
Trịnh Cự cũng thoải mái đồng ý.
Thế là, bộ tuyên truyền thuộc hội học sinh được tuyển thêm hai người nữa. Đây chẳng phải biên chế chính quy, nên không cần ban tổ chức mở cuộc họp, rồi mới đưa ra quyết định.
Nhưng chuyện này đối với Đỗ Tu là chuyện vô cùng kinh khủng, bởi nó vượt qua năng lực của bản thân.
Lúc này, Trần Trứ trong lòng anh ta, chẳng khác gì giá cổ phiệu đột nhiên tăng vọt.
Thật ra, thứ mà Trần Trứ muốn chính là đạt hiệu quả vượt trội kiểu này.
Mình chỉ cần làm chơi bời, cũng là chuyện mà người khác không thể nào làm được.
Có điều, Trần Trứ sẽ không cố tình sắp xếp người đi vào, miễn cho việc Đỗ Tu và Ngải Văn Đào tưởng rằng mình sẽ lấy thế ép người ở bộ tuyên truyền, chuẩn bị đá đít ba vị bộ trưởng.
Làm thế có phần thể hiện thái quá.
À, cũng không thể nói đây là ép người quá đáng, thể hiện quá đáng được, bởi vì cái địa phương này quá nhỏ nên không thể dùng khái niệm đó được.
Dù sao, Trần Trứ đã giúp kiếm về thêm hai vị trí, phô bày một chút mối quan hệ của mình, sau đó hắn lại trở về phòng làm việc nhỏ kia của mình.
Trong tất cả quá trình, người hạnh phúc nhất vô tình lại chính là Dương Cẩm Tường.
Bởi vì, trước mặt Biện Tiểu Liễu cậu ta nhận được tán thưởng, còn người chịu tội và xin lỗi lại là Ngải Văn Đào.
Mà Ngải Văn Đào vì muốn giữ gìn mặt mũi, nên tất nhiên không kể ra chuyện đi xin lỗi Trần Trứ rồi.
Chớp mắt, đã đến ngày hội học sinh của trường tiến hành phỏng vấn tuyển người chính thức.
Bộ tuyên truyền phỏng vấn vào giữa trưa, nên sau khi tan học Lưu Kỳ Minh hẹn Trần Trứ đi cùng.
Lúc trước, Lưu lão đại nghe nói bộ tuyên truyền được tuyển 4 người lên thành 6 người, thì lập tức nghĩ đến Trần Trứ có cơ hội tiến vào.
Cho nên, cậu ta trước mặt Đỗ Tu lo lắng đề cử, nếu đã được tuyển thêm hai người, có thể cho Trần Trứ một vị trí được không?
Khi đó, cậu ta bỗng thấy sắc mặt Đỗ Tu vô cùng phức tạp, im lặng thật lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói ra một chữ: “Được.”
“Lão đại, trưa nay tao có chút việc.”
Trần Trứ nói: “Muộn một chút mới đến được.”
Mấy ngày trước, hắn đã đưa văn kiện đề xuất kia cho Kỳ Chính rồi, lão Kỳ xem xong thì khen ngợi không dứt miệng. Sau đó, ông mời Trần Trứ hỗ trợ hoàn thiện một phần văn kiện khác đã khá lâu rồi mà chưa hoàn thiện.
Khoa quản lý dự toán thật sự quá bận rộn. Trước đó ông còn không có cả thời gian viết tổng kết cho phòng, lẫn cho bản thân.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mình kiếm được một trợ thủ đắc lực. Nên đêm về, Kỳ Chính ngủ đã không còn hiện tượng đột nhiên tỉnh dậy, nhớ ra mình còn một bài tổng kết chưa viết xong.
Cùng lúc đó, lão lãnh đạo Uông Quý lại có một phần bản thảo viết tay cần in ra và phải giao lại cho ông buổi chiều nay.
Đối mặt với hai nhiệm vụ mới, Trần Trứ vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Con người ai cũng có tính trơ. Thêm một thời gian nữa, khi hai người này đã quá quen thuộc với công văn chỉnh tề, chuẩn quy phạm, đó cũng là lúc Trần Trứ bắt đầu tính tiền.
Khi đó, thỉnh thoảng mình đưa ra một yêu cầu nhỏ, thì trưởng phòng Uông và khoa trưởng Kỳ sẽ thoải mái đồng ý thôi.
Có điều, Lưu Kỳ Minh đâu biết chuyện này, nên còn tận tình khuyên bảo Trần Trứ: “Lãnh đạo đoàn ủy tốt bụng tăng thêm hai người, tao cũng mặt dày đến xin bộ trưởng Đỗ cho mày. Mày có thể quý trọng cơ hội này được không?”
“Tao sẽ cố hết sức.”
Trần Trứ mỉm cười, nhưng vẫn là câu nói kia: “Cố gắng hết sức có thể.”
“Mịa,”
Lưu lão đại tức giận: “Tùy mày, mày thích làm gì thì làm.”
Lưu Kỳ Minh thở phì phò đi phỏng vấn. Nhưng cậu ta còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe Trần Trứ phía sau lưng hỏi: “Mày có nghĩ đến việc trở thành bộ trưởng bộ tuyên truyền?”
Trong phòng không có người khác, cho nên Lưu Kỳ Minh nói thẳng: “Tất nhiên là muốn rồi, con người ai chẳng muốn tiến bộ. Nhưng việc này tao có thể muốn là được sao? Hay mày nói là được?”
“Không thể.”
Trần Trứ mỉm cười: “Mày đi phỏng vấn trước đi, tao làm xong việc sẽ qua ngay.”
Lưu Kỳ Minh tới phòng phỏng vấn, đã nhìn thấy bộ trưởng Đỗ Tu, phó bộ trưởng Ngải Văn Đào và Nghê Khả Hân đang ngồi phía dưới, còn trên sân khấu là lần lượt những sinh viên năm nhất lên phát biểu.
Thực ra, nam sinh tuyển vào đã đủ, hiện tại chỉ cần tuyển thêm hai nữ sinh nữa là được, bởi vì Nghê Khả Hân đã đề cử một sinh viên đại học năm nhất tên là Nghiêm Nhị rồi.
Đỗ Tu nhìn thấy Lưu Kỳ Minh thì vẫy tay gọi lại: “Trần Trứ không đi cùng em tới đây sao?”
Lưu Kỳ Minh mắng thầm trong lòng, con lợn lão Lục này, chẳng biết kiếp trước mình nợ nó cái gì, mà bây giờ toàn phải đi chùi đít.
“Phụ đạo viên tìm cậu ấy có việc gấp ạ.”
Lưu Kỳ Minh nói dối giúp Trần Trứ.
Đỗ Tu a một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Lưu lão đại lo lắng Trần Trứ đến muộn sẽ khiến mấy vị lãnh đạo ở đây khó chịu, nên cố nói thêm câu nữa: “Trần Trứ nói đi một chút rồi tới ngay.”
Ngải Văn Đào có chút mất kiên nhẫn, vẫy tay nói: “Được rồi, chúng tôi biết rồi, cậu về ghế sau ngồi đi.”
“Hỏng rồi.”
Lưu Kỳ Minh nghĩ thầm, Ngải Văn Đào vốn không thích Trần Trứ, kể cả Trần Trứ có thể vào trong bộ, cũng sẽ bị tên này chèn ép đây.
Ngồi bên cạnh cậu ta còn có hai người đã đi cửa sau là Nghiêm Nhị và Dương Cầm Tường. Có điều, bên cạnh Dương Cẩm Tường còn có một cô gái, trông khá xinh đẹp.
Lưu Kỳ Minh nhìn thêm lần nữa. Cậu ta nghĩ thầm, cô gái này mà học ở lớp mình chắc chắn đạt được danh hiệu hoa khôi lớp, còn nếu có thể tiến vào bộ tuyên truyền, có thể thường xuyên ngắm nhìn cũng tốt.
Kết quả không phụ lòng mong mỏi của mọi người.
Cô gái xinh đẹp kia chọn một thời cơ thích hợp, bèn từ từ bước lên bục giảng, mỉm cười nói: “Chào học trưởng, học tỷ, em là Biện Tiểu Liễu, đang học ở học viện Ngoại Ngữ…”
Trong lúc cô đang giới thiệu, Dương Cầm Tường âm thầm đến sau lưng ba vị giám khảo.
“Bộ trưởng Đỗ, bộ trưởng Ngải, bộ trưởng Nghê.”
Dương Cẩm Tường cố ý nói: “Biện Tiểu Liễu là bạn cùng lớp cấp 2 của em.”
Sau khi Dương Cẩm Tường nghe nói bộ tuyên truyền được tuyển thêm hai người, thì lập tức báo chuyện này cho Biện Tiểu Liễu, hi vọng cô có thể đến phỏng vấn, đồng thời cam đoan sẽ chào hỏi với mấy bị bộ trường kia giúp cô.
Đây chính là nguyên nhân Biện Tiểu Liễu có mặt ở đây ngày hôm nay.
Đỗ Tu nhíu mày, anh ta không thích người như Dương Cẩm Tường. Với lại, cậu mà cũng có thể giới thiệu người khác sao, vậy chúng tôi ngồi đây làm gì?
Thế nhưng, Ngải Văn Đào đẩy nhẹ cánh tay Đỗ Tu, nhỏ giọng nói: “Trần Trứ…Hình như mấy người này học cùng lớp với nhau.”
Đỗ Tu nghe được câu này, thì trong lòng như có một dòng điện truyền qua, nên lập tức hỏi Dương Cẩm Tường: “Cô gái này cũng là bạn cùng lớp với Trần Trứ?”
Dương Cẩm Tưởng không hiểu rõ, vì sao lúc này lại nhắc đến Trần Trứ, cậu ta có quan hệ gì chứ?
Có điều, Đỗ Tu đã hỏi, Dương Cầm Tường cũng không dám không trả lời, chỉ đành nói: “Đúng, cô ấy ngồi cùng bàn với Trần Trứ.”
Đỗ Tu và Ngải Văn Đào nhìn nhau.
Sau khi, Dương Cẩm Tường rời đi. Ngải Văn Đào ngó qua, dùng tay che miệng hỏi: “Nhận không?”
Đỗ Tu nghĩ một chút, rồi trả lời chắc nịch: “Có.”
Ngải Văn Đào đã hiểu. Dù sao, đây cũng là bạn cùng bàn cấp hai, dáng người Biện Tiểu Liễu khá được. Điều ngạc nhiên này, chắc hắn đủ khiến Trần Trứ hài lòng chứ?
“Bộ trưởng Đỗ.”
Lúc này, Ngải Văn Đào muốn nói chuyện luyên thuyên nên hỏi: “Tôi cũng có một bạn ngồi cùng bàn cấp hai, năm đó còn tạo ra một chuyện tình cảm mơ hồ của tuổi thanh xuân đấy. Còn anh thì sao?”
Đỗ Tu liếc nhìn Ngải Văn Đào: “Con mẹ nó, tôi ngồi cùng bạn nam.”
Trên bục giảng, Biện Tiểu Liễu đã kết thúc bài giới thiệu, sau đó cố nặn ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu nhất có thể, rồi trở về ngồi vào chỗ của mình.
Dương Cẩm Tường lập tức tranh công: “Mình đã nói với mấy bộ trưởng rồi, cậu sẽ được nhận thôi.”
“Đúng không? Cám ơn cậu…”
Biện Tiểu Liễu cảm ơn mà nhạt như nước ốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ngó nghiêng: “Trần Trứ còn chưa tới sao?”
“Khả năng cậu ta đến muộn.”
Dương Cẩm Tường thoải mái nói: “Loại người này thật sự không có khái niệm thời gian. Lần trước, cậu ta đã bị bộ trưởng Ngải phê bình một lần rồi, không ngờ chứng nào tật đấy. Nếu mình là bộ trưởng Đỗ, sẽ lập tức đá cậu ta đi ngay.”
“Ha ha.”
Biện Tiểu Liễu cười hai tiếng, sau đó mắt bỗng nhiên sáng lên hỏi: “Trước đó, cậu có nói, kể cả Trần Trứ được nhận vào bộ tuyên truyền thì cũng là loại chân chạy vặt, địa vị thấp nhất. Vậy sau này, mình cũng có thể sai bảo cậu ta làm việc chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Dương Cẩm Tường khẳng định nói: “Nếu như không phải đột nhiên đoàn ủy cho tuyển thêm hai người nữa, chắc chắn Trần Trứ sẽ không được tuyển vào bộ, nên sau đó có việc nặng nhọc gì cứ giao cho cậu ta là được.”
Lúc này, Biện Tiểu Liễu mới hài lòng gật đầu.
Có điều, cho đến khi phỏng vấn kết thúc, mà Trần Trứ vẫn chưa xuất hiện.
Lưu Kỳ Minh đã gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng Trần Trứ đều bảo đang bận.
Nhưng Đỗ Tu nghe thấy Lưu Kỳ Minh thúc giục thì lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi, nếu cậu ấy bận cũng đừng quấy rầy.”
“Quấy rầy?”
Lưu Kỳ Minh giật mình.
Một sinh viên đại học năm ba, một vị bộ trưởng trong hội học sinh, lại bảo không nên ‘quấy rầy’ một đàn em sinh viên năm nhất, từ này chắc dùng để châm chọc.
Môi Lưu lão đại giật giật, sau đó lại giải thích với Đỗ Tu lần nữa: “Bộ trưởng Đỗ, Trần Trứ có việc thật…”
“Tôi biết rồi.”
Đỗ Tu không để ý, chỉ nói lời thật lòng. Kể cả Trần Trứ lười không muốn đến phỏng vấn, chẳng lẽ bộ tuyên truyền không nhận nữa?
Đêm về, trong ký túc xá, Lưu Kỳ Minh tức giận nói Trần Trứ không đúng giờ, may là bộ trưởng Đỗ không chấp nhặt chuyện nhỏ này.
Cuối cùng, bộ tuyên truyền đã thông báo danh sách trúng tuyển. Không có gì bất ngờ xảy ra là: Lưu Kỳ Minh, Trần Trứ, Dương Cẩm Tường, Nghiêm Nhị, Giang Vận và Biện Tiểu Liễu.
“Giang Vận tỏ ra là người có năng lực mạnh, nên được ba bộ trưởng nhất trí tán thưởng, còn Biện Tiểu Liễu hình như là bạn cùng lớp cấp ba với mày thì phải.”
Lưu Kỳ Minh nói.
“Ai?”
Trần Trứ ngạc nhiên.
“Biện Tiểu Liễu đấy.”
Lưu Kỳ Minh mỉm cười: “Dáng người của cô ấy cũng được, nghe Dương Cẩm Tường nói là bạn cùng lớp cấp hai với cậu ta, nên chắc cũng là bạn cùng lớp với mày.”
“Vãi…”
Trần Trứ nghĩ thầm, không ngờ hai vị trí mà mình xin thêm, lại có một ví trị cho Biện Tiểu Liễu, chuyện này cũng trùng hợp thật đấy.
Mà hình như cô ấy có chút hiểu lầm gì đó với mình.
Nhưng, cũng may mình sẽ không thường xuyên đến bộ, nên cơ hội giao tiếp với nhau sẽ không nhiều.
Trần Trứ sẽ không dùng quan hệ của mình đá Biện Tiểu Liễu đi, bởi vì ngay cả Dương Cẩm Tường hắn còn chẳng quan tâm, nói gì tới Biện Tiểu Liễu.
Ba ngày sau, khi thành viên bộ tuyên truyền đã gần như hoàn chỉnh, bộ trưởng Đỗ Tu tự mình gọi điện cho Trần Trứ, hi vọng hắn có thể đến ăn một bữa, để mọi người trong bộ làm quen với nhau.
Đỗ Tu đã nói đến như vậy, nên Trần Trứ cam đoan hôm đó nhất định sẽ có mặt.
Có điều, chiều hôm nay, Kỳ Chính cố tình gọi Trần Trứ đến để sắp xếp lại bàn làm việc của ông.
Điều này chứng minh Kỳ Chính lại tín nhiệm hắn thêm một bước nữa, nên Trần Trứ chỉ có thể chọn chuyện quan trọng hơn mà làm.
Trong một phòng ăn của nhà hàng, ba bộ trưởng và 5 thành viên mới của bộ tuyên truyền đang ngồi quây quần trên một cái bàn. Mọi người đang ngồi nói chuyện chém gió với nhau.
Biện Tiểu Liễu đang mặc bộ trang phục lộng lẫy lại phát hiện Trần Trứ còn chưa đến. Cô nhếch bờ môi đỏ mọng nói với Dương Cẩm Tường: “Trần Trứ lại đến muộn, cậu nên lợi dụng tình huống này, để mọi người càng thêm căm ghét thói xấu này mới được.”
Cũng không biết tại sao, hôm nay Dương Cẩm Tường đã không còn dáng vẻ tinh thần phấn chấn giống mấy hôm trước nữa, giống như quả cà tím bị sương bao bọc.
“Tiểu Liễu.”
Cậu ta ấp úng nói với Biện Tiểu Liễu: “Khả năng tình huống có thay đổi. Trần Trứ…không giống như những gì chúng ta tưởng tượng.”
“Có ý gì?”
Đột nhiên Biện Tiểu Liễu có cảm giác không ổn lắm.
“Vừa rồi, bộ trưởng Ngải tìm mình nói chuyện. Anh ấy nói đoàn ủy cho bộ tuyên truyền thêm hai người, thật ra là do Trần Trứ hỗ trợ xin được.”
Nét mặt Dương Cẩm Tường thực sự khó coi, đang chỉ vào vị trí ghế ngồi chủ bàn nói: “Mình phát hiện, Trần Trứ không tới, nên mấy người bọn họ còn không dám gọi đồ ăn. Còn vị trí kia giống như để dành cho Trần Trứ…Sao mà lần này khác hoàn toàn lần trước vậy? Lần trước Trần Trứu đến trễ, mọi người đều có thể ăn ngon lành mà?”
“Cái gì?”
Biện Tiểu Liễu từng nghĩ, mình vào hội học sinh ngoài trừ muốn tìm kiếm mấy vị học trưởng giỏi giang, thì cô còn muốn lúc nào cũng có thể chèn ép Trần Trứ.
Hiện tại, cậu nói ngay cả bộ trưởng cũng nhường vị trí chủ bàn cho Trần Trứ?
Cậu đang nói đùa cái gì đấy?
Ngay thời điểm, tinh thần Biện Tiểu Liễu đang đi xuống, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ ‘cốc cốc cốc’. Ngay sau đó, Trần Trứ mỉm cười nhẹ nhàng, xuất hiện trước tất cả mọi người.
“Xin lỗi, em tới chậm.”
Trần Trứ đang định giải thích cho người có chức vị cao nhất là Đỗ Tu một chút.
Thì lần này đã khác, Đỗ Tu không còn ngồi im gật đầu với hắn, mà anh ta đứng lên kéo Trần Trứ vào ghế còn trống rồi nói.
“Cậu ngồi ở đây.”
“Sao có thể thế được.”
Trần Trứ liếc mắt đã biết đây là vị trị quan trọng nhất, nên lập tức đẩy Đỗ Tu ngồi xuống.
Ngoại trừ Ngải Văn Đào có mặt ở đây, mọi người trong phòng ăn đều ngơ ngác nhìn Trần Trứ và Đỗ Tu. Hai người này giống như ngày tết, người đưa lì xì, còn người lại đẩy đi không nhận.
“Cậu ngồi đi.”
“Em không ngồi, anh ngồi đi.”
Cuối cùng, Trần Trứ khỏe hơn, nên đẩy Đỗ Tu vào vị trí chủ bàn, còn mình thì đến ngồi xuống cạnh Lưu Kỳ Minh.
“Trần Trứ, chuyện gì vậy?”
Lưu lão đại ngơ ngác nói: “Từ lúc cạnh tranh vị trí lớp trưởng, tao luôn phát hiện, mày luôn có thể âm thầm trở thành người thắng lợi cuối cùng. Mày luôn có thể biến người khác thành tên ngốc.”
“Mày làm thế nào vậy? Tao có thể trả tiền, mày dạy tao được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận