Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 247: Chăm sóc
“Chủ nhiệm Trần, sao cậu đi lấy điện thoại lâu thế?”
Một lần nữa Trần Trứ trở lại đại sảnh trung tâm mỹ thuật, nên Du Huyền tò mò hỏi.
“Thật sao?”
Trần Trứ giả vờ ngốc nghếch:
“Mình tìm thấy lập tức xuống luôn mà.”
“Cos tỷ còn tưởng rằng, cậu cãi nhau với giáo sư Quan đấy.”
Ngô Dư nói đùa:
“Suýt chút nữa cậu ấy còn đi lên khuyên bảo đấy.”
“Mình từng này tuổi rồi, sao còn chấp nhặt với bà cụ chứ.”
Trần Trứ khoát tay, sau đó đi theo Du Huyền đến nhà ăn.
Hôm nay, trong lúc ăn cơm, ba người không nói đủ chuyện trời ơi đất hỡi trong trường học, mà chỉ nói chuyện chuẩn bị đi thủ đô.
Trần Trứ hiểu rất rõ Du Huyền, kể cả cô đã quyết định sẽ đi thu đô, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn không thôi.
Quả nhiên, cô vừa ăn được hai miếng cơm, đã nhớ tới chuyện mình và Trần Trứ cách xa nhau tận hai tháng nữa, đã thế khoảng cách còn rất xa, khiến trong lòng bồi hồi lo lắng, nên đặt đũa xuống mà nhìn Trần Trứ.
Du Huyền vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, đôi mắt lại chất chứa sức quyến rũ mê người. Lúc này, nơi đó đã hơi đỏ lên, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trần Trứ đau lòng, đưa tay ra lau mí mắt cho cô, nơi đó đã ướt hết rồi.
“Khóc thật sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm, người con gái làm bằng nước sao? Đến ngay cả Du Huyền với tính cách mạnh mẽ cứng cỏi, chớp mắt đã có thể khóc được.
“Thì sao?”
Du Huyền quay qua, lạnh lùng nói:
“Buồn thì khóc, có gì phải dấu chứ?”
“Thời điểm cấp ba, cậu mắng mình, làm gì yếu ớt như vậy.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Du Huyền nghe Trần Trứ nói câu này, lập tức nhớ tới thời điểm hai người ‘mới quen’.
Khi đó, cô tưởng Trần Trứ là một nam sinh chỉ biết ba hoa khoác lác, nên trước mặt rất nhiều người đã thẳng thắn mắng hắn một trận.
Lúc ấy ai ngờ được, hai người đi đến mức yêu nhau, đã thế chỉ cần nghe thấy phải cách nhau một khoảng thời gian đã sụt xịt nước mắt nước mũi.
Tuy trải qua chuyện như vậy, nhưng thời gian tiếp theo thật ngọt ngào, vô tình cả hai đã quen được 9 tháng rồi.
“Nếu như chúng ta không quen biết, mà cậu xồng xộc đi tới bắt chuyện, thì mình vẫn sẽ chửi cậu như thế thôi.”
Du Huyền định tức giận với Trần Trứ một chút, nhưng dáng vẻ tức giận của cô có thế nào, thì dáng vẻ vẫn vô cùng đáng yêu dịu dàng.
Cuối cùng, đến cả chính cô cũng bật cười thành tiếng, buồn rầu nói:
“Chủ nhiệm Trần, cậu quá đáng ghét rồi đấy, vốn dĩ tâm trạng rất khó chịu, mà bên cạnh cậu muốn khóc cũng không khóc nổi.”
“Ai dà.”
Trần Trứ thở dài:
“Nếu cậu không muốn đi, thì ở nhà với mình.”
Đây không phải giống như vừa rồi hắn dùng phép khích tướng, hắn đúng là đau lòng Du Huyền. Hiện thực ảnh hưởng tới lý trí, cũng dự định thay đổi kế hoạch ban đầu.
Mặc kệ đêm Giáng Sinh, việc sắp xếp thời gian thế nào hợp lý, thì đến lúc đó hẵng tính tiếp.
Lúc này, đúng là Du Huyền có ý định đó thật, khiến Ngô Dư ở bên cạnh sắp điên đến nơi rồi.
“Mình sợ hai đứa rồi đấy, cũng chỉ 10 ngày nửa tháng không thấy nhau thôi mà?”
Ngô Dư càu nhàu:
“Hai cậu như vậy, thì những sinh viên yêu xa chắc chết hết rồi đúng không? Kể cả không phải yêu xa, thì kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè bọn họ sống thế nào? Cos tỷ à? Cậu ngoan ngoãn đi thủ đô đi, các cậu đã hứa với giáo sư Quan rồi, còn định đổi ý cái gì?”
“Chủ nhiệm Trần, cậu ở Quảng Châu tập trung vào lập nghiệp, rồi ôn thi cuối kỳ nữa.”
Ngô Dư lần lượt phân phối nhiệm vụ cho từng người, giống hết như một bà chủ.
“Thế nhưng tiểu Dư à, mình cũng rất nhớ cậu.”
Du Huyền khoác cánh tay bạn thân, cọ cọ đầu vào vai cô ấy.
“Stop.”
Ngô Dư làm ra hành động dừng lại:
“Mình không muốn làm mấy chuyện buồn nôn. Còn nữa, cậu đi thủ đô một chuyến, nhớ mang quà về cho mình.”
“Thịt vịt quay?”
Du Huyền suy nghĩ, trong ấn tượng của cô, đặc sản thu đô chỉ có thịt vịt quay.
“Thịt vịt quay phải ăn nóng, ăn tại quán mới ngon.”
Ngô Dư bĩu môi nói:
“Ở Vương Phủ Tỉnh, có món kẹo lạc, trước đó mình cùng cha mẹ đi qua, nên trong ký ức vẫn còn đọng lại mùi vị món quà ăn vặt ấy. Cậu qua đó, mua về cho mình.”
“Được rồi.”
Du Huyền đồng ý, sau đó quay đầu lại hỏi Trần Trứ:
“Chủ nhiệm Trần thích quà gì?”
“Mình sao cũng được.”
Trước kia, hắn thường xuyên tới thủ đô họp, nên rất quen thuộc đối với văn hóa hay đường sá của thành phố này.
Có điều Du Huyền vẫn tiếp tục hỏi, nên Trần Trứ nhẹ nhàng nói:
“Vậy nếu cậu rảnh, thì đến cửa lớn Bắc Đại chụp cho mình một tấm ảnh, để xem ngôi trường mà bao nhiêu người mơ ước đó như thế nào.”
Đối với một học bá như Trần Trứ, trước khi bọn hắn tốt nghiệp cấp hai, thì mục tiêu số một luôn là được học ở Thanh Hoa và Bắc Đại.
Sau đó lên cấp ba, theo thời gian, việc học ngày càng khó khăn, đồng thời con người ngày càng trưởng thành, nên bọn họ từ từ nhận thức ra, Thanh Hoa và Bắc Đại không phải chỉ là cố gắng, mà trong đó chính là tài năng.
Trần Trứ cố gắng lắm mới đạt tới điểm chuẩn Bắc Đại. Dù hắn ương bướng phải đến đó bằng được, thì chắc chắn sẽ được xếp tới các ngành học ít được sử dụng.
“Không sao, chủ nhiệm Trần, cậu còn cơ hội thi nghiên cứu sinh đến Bắc Đại mà.”
Du Huyền tưởng Trần Trứ vẫn muốn đến Bắc Đại, nên vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn an ủi.
“Chuyện này thì thôi.”
Trần Trứ cười ha ha, nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Bản thân hắn do được trùng sinh nên mới được như thế này, nếu không chỉ là một tên sinh viên Hoa Công.
“Chờ công ty của mình phát triển lớn mạnh, mình chắc chắn sẽ thuê đám sinh viên tốt nghiệp Bắc Đại về làm nhân viên.”
Trần Trứ nhún vai nói:
“Coi như đền bù tiếc nuối không thể đến Bắc Đại.”
Bữa cơm này, được Trần Trứ và Ngô Dư khuyên bảo, nên tâm trạng của Du Huyền tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đêm nay, do cô phải nhuộm tóc cho giáo sư Quan, cho nên cô phải đưa Trần Trứ đến bến xe bus sớm hơn. Lúc hai người chuẩn bị chia tay, Du Huyền lại cảm thấy khó chịu.
“Lần gặp sau đã là năm mới rồi.”
Du Huyền nắm chặt tay Trần Trứ, bịn rịn không tài nào buông nổi.
Trần Trứ nhếch miệng cười:
“Đầu tiên, cách ngày cậu đi thủ đô còn hai ngày nữa. Sau hôm nay, ngày nào mình cũng tới đây, cam đoan lần gặp mặt sau chính là ngày mai. Tiếp nữa, theo tập tục của người Trung Quốc, năm mới phải qua tết nguyên đán mới tính, chẳng lẽ cậu muốn đi hơn 2 tháng nữa sao?”
Mặc dù Du Huyền không nói lại Trần Trứ, nhưng cô là con gái, nên trời sinh đã nhận được đặc quyền được phép làm nũng.
“Bây giờ cậu đừng lý luận với mình nữa.”
Du Huyền nhìn xe bus ngày càng đến gần, thì dựa hẳn vào lồng ngực Trần Trứ, giọng nói man mát buồn:
“Tóm lại, Giang Sinh đầu tiên của chúng ta, sẽ không cùng nhau.”
Mắt Trần Trứ giật giật, Giáng Sinh không ở cùng nhau, thì còn tết nguyên đán mà?
Chắc Sweet tỷ cũng không tiện mở lời muốn ăn tết cùng nhau. Nếu đêm ngày 31 tháng 12, mà mình xuất hiện trước mặt Du Huyền, vậy đây chẳng phải một bất ngờ cực kỳ to lớn sao?
Hắn biết đó là bất ngờ thật đấy, nhưng Trần Trứ còn chưa biết đến lúc đó có chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra hay không, cho nên vẫn giấu ý định này ở trong lòng.
Đợi đến khi Trần Trứ lên xe bus, vốn dĩ Du Huyền đang man mát buồn, thì lập tức trở nên trống rỗng.
Tình huống này rất giống trong các bộ phim truyền hình, mình xuất ngoại làm việc, còn Trần Trứ chỉ có thể ở lại trong nước.
Có điều, Du Huyền cảm thấy tình huống này quá hoang đường, mình làm gì có bạn bè ở nước ngoài, thì đi làm gì?
Quan trọng hơn nữa, Trần Trứ ở trong nước, tại sao mình phải xuất ngoại?
Đây cũng chính là lý do Trần Trứ không muốn đến Bắc Đại học nghiên cứu sinh, nếu không nhất định Du Huyền sẽ đặt mục tiêu trở thành nghiên cứu sinh ở Ương Mỹ.
“Phù…”
Du Huyền thở ra một hơi, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn đó, rồi bước nhanh về trường học, sau đó gọi điện cho giáo sư Quan.
“A lô?”
Giọng nói nghiêm khắc của giáo sư Quan vang lên.
“Giáo sư Quan, ngài đã ăn tối chưa?”
Du Huyền hỏi.
“Còn chưa ăn.”
Quan Vịnh Nghi trả lời ngắn gọn.
“Vậy để con qua nhà ăn mua một ít đồ mang đến nhà ngài.”
Cách nói chuyện của Du Huyền không giống như nịnh nọt, mà càng giống với con cái trong nhà nói với người lớn hơn.
“Tôi không ăn mấy thứ kia.”
Giáo sư Quan từ chối:
“Chút nữa nấu bát mì ăn là được rồi.”
“Vâng, vậy con đến đây.”
Du Huyền không nói thêm nữa. Bởi vì, bà nội ở nhà cũng vậy, ăn tối thường không ăn đồ ăn mặn, chắc người già cả ai cũng vậy.
Giáo sư Quan nghe thấy đệ tử muốn đến nhà, bà chẳng hề tỏ thái độ chào đón, cũng không hề thấy khó chịu.
Giải thích thế nào được nhỉ? Nó giống như việc nhà có cô sinh viên, tan học muốn về nhà ăn cơm, vậy bản thân cha mẹ thế nào? Chẳng lẽ không có cô bé vào nhà?
Quan Vịnh Nghi đang ở khu nhà dành cho cán bộ mới xây ở Quảng Mỹ, tòa nhà có tổng cộng 8 tầng.
Phòng của giáo sư Quan ở tầng một, căn phòng số 302 có hướng và tầm nhìn tốt nhất, cũng là căn phòng có diện tích lớn nhất.
Chuyện này không cần phải nói nhiều, bởi với địa vị của giáo sư Quan, phòng này bà không vào thì không ai ở Quảng Mỹ dám ở cả.
Du Huyền gõ cửa, không bao lâu tự giáo sư Quan đi ra mở cửa, rồi chỉ vào tủ giày:
“Bình thường, chỗ này chỉ có Đồng Lan hay qua, nên hai đứa đi cùng dép lê cũng được.”
“Vâng.”
Du Huyền đổi dép đi trong nhà rồi bước vào phòng khách. Cô nhìn thấy không gian bên trong rất rộng rãi, đồng thời được sắp sếp ngăn nắp chỉnh tể. Mà trên tủ đồ cũng không hề giống các chuyên gia khác, trên đó không hề có bằng khen hay bất kỳ loại cúp nào.
Giáo sư Quan chỉ đặt trên đó mấy món đồ bình thường, nhưng nhìn qua lại cảm thấy chất chứa vô vàn kỷ niệm.
Phía trên có bày một vài bức ảnh, có những bức ảnh trắng đen khả năng chụp từ rất lâu rồi, cũng có những ảnh màu mới chụp trong thời gian gần đây.
Bàn ăn chỉ bày hai chiếc ghế, trong đó còn có một cái thường xuyên không được kéo ra, có lẽ rất ít người tới đây làm khách. Phía ngoài ban công có vài loại cây cảnh, lá cây xanh tươi tốt, khả năng do được tưới và chăm sóc đầy đủ.
Tóm lại, hoàn cảnh nơi này không hề giống như một giáo sư nổi tiếng trong giới.
“Khụ…”
Giáo sư Quan Vịnh Nghi không còn mặc bộ giả tây màu xám nghiêm túc nữa, mà đổi thành một chiếc áo lông cừu cổ tròn. Bà định bảo Du Huyền ngồi xuống ghế salon chờ chút, còn mình vào bếp nấu bát mì.
“Phòng bếp ở đâu ạ?”
Không ngờ, Du Huyền lên tiếng hỏi trước.
“Ngay phía sau tấm bình phong kia.”
Du Huyền đứng lên nói:
“Để con đi nấu mì.”
Quan Vịnh Nghi ngạc nhiên, mấy lời này mình định nói mà.
Nhưng Du Huyền đã vừa xắn tay áo vừa đi vào phòng bếp.
“Này…”
Giáo sư Quan định ngăn lại, nhưng bà còn chưa kịp lên tiếng, thì cô bé vừa rồi còn ngồi trên ghế salon, thì nay đã đến trước phòng bếp rồi.
Động tác của Du Huyền khá dứt khoát, vừa đi vào bếp đã buộc mái tóc dài lên cao, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết.
Hiện tại, cô đã cho dầu vào chảo, nói chung từng cử chỉ đều rất gọn vào dứt khoát, giống như bản thân thường xuyên phải làm mấy việc bếp núc kiểu này.
“Mì chay thôi.”
Giáo sư Quan nhíu mày nói, bà tưởng ra Du Huyền định xào nấu thêm gì đó.
“Ngài không cần phải để ý, cứ chờ thưởng thức là được rồi.”
Du Huyền nói. Công việc nấu ăn này rất giống học viên nữ học lái xe, rất sợ có người bên cạnh chỉ cái này cái khác loạn hết cả lên.
Nếu đổi lại bình thường, chắc chắn Quan Vịnh Nghi sẽ nói vài ba câu khó nghe. Bản thân tính tính của bà đâu phải dạng nhã nhặn nhẹ nhàng, mà thức ra chẳng tốt lành gì, thậm chí có thể nói là kỳ quặc.
Nhưng lúc này, miệng bà chỉ mấp máy mà không nói. Đồng thời còn nghe Du Huyền hỏi ‘trứng gà và bột mì để ở đâu?’.
Giáo sư Quan không trả lời, chỉ đến tủ lạnh lấy ra trứng gà và bột mì, nhẹ nhàng đặt vào trong bếp.
Du Huyền không định đánh trứng, mà đập vỏ trứng đổ thẳng trong chảo dầu nóng, đảo đều trong chảo, khống chế độ nóng của lửa, để tạo thành miếng trứng mỏng.
Ngay sau đó, cô bỏ miếng trứng ra thớt, dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ.
Quan Vịnh Nghi thấy cô cắt trứng quá nhanh, nên lo lắng cô không cẩn thận cắt vào tay của mình, bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Du Huyền ngẩng đầu lên nói. Có lẽ, do nhiệt độ lửa của bếp ga ảnh hướng, nên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp có phần đỏ ửng, thêm vào đó ánh lửa vẫn liên tục chiếu vào, khiến khuôn mặt giống như cô vừa uống rượu say.
“Ngài đi ra ngồi ghế salon đi.”
Trong giọng nói của Du Huyền có phần như ‘ra lệnh’. Không phải cô muốn chỉ huy giáo sư Quan, mà vô tình cảm thấy bà đứng đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Trước đây, bà thường tự mình nấu cơm, nên bản thân cho rằng món ăn nên làm như vậy, hoặc cách nấu phải như thế kia.
“À.”
Hiếm thấy giáo sư Quan không cãi nhau với tiểu đồ đệ, bà chỉ đứng ở cửa phòng bếp một chút, sau đó đi ra ngồi chờ trên ghế salon.
Bà ở ngoài nghe từng tiếng động bên trong phòng bếp, sau một lúc thì tiếng ồn ào phía trong tăng lên thành ầm ĩ.
Không bao lâu, Du Huyền bưng một bát mì nóng hổi ra, rồi gọi giáo sư Quan:
“Ngài mau tới đây nếm thử xem sao, con còn không dám bỏ ớt vào đấy.”
Quan Vịnh Nghi liếc nhìn, trong bát mì không chỉ có từng lát trứng, còn có cả rau xanh, lại thêm một vài gia vị. Bà còn ngửi thấy mùi dấm thoang thoảng trong phòng khách.
Giáo sư Quan cầm lấy đũa, gắp thử một miếng, kẹp thêm một lát trứng, cuối cùng hớp một thìa canh.
Mặc dù bà không đưa ra lời bình luận nào, nhưng nhìn tốc độ bà ăn mì có thể đoán được, bát mì này rất hợp khẩu vị với mình.
“Kẹt…”
Du Huyền cúi người, kéo chiếc ghế còn lại từ gầm bàn ra, không ngờ trên mặt ghế dính một lớp bụi.
Du Huyền không quan tâm, chỉ đưa lên miệng thổi phù.
Hai má phình ra như gấu trúc cất đồ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng to ra, cực kỳ đáng yêu.
“Con làm gì đấy?”
Giáo sư Quan không hiểu Du Huyền định làm gì.
Cô cẩn thận lau sạch ghế, sau đó đặt mông ngồi xuống, thản nhiên trả lời:
“Cùng ngài ăn cơm.”
Du Huyền nói xong, thì lấy điện thoại ra, một tay chống cằm, một tay nhắn tin với Trần Trứ.
Quan Vịnh Nghi ngạc nhiên, bà rất muốn nói ‘mình tôi cũng ăn được’, nhưng lời còn chưa nói ra đã vội vàng nuốt xuống.
Nói ra thì sao?
Tất nhiên đôi bên sẽ cãi nhau.
Bà đã đi qua hơn nửa cuộc đời rồi, mà lúc này mới nhận được một cô bé khiến bà hài lòng rất nhiều phương diện. Bà đang không ngừng truyền thừa hết kiến thức của mình, đã thế cô bé còn nấu mì cho mình ăn, nên hôm nay không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên.
Hôm nay, giáo sư Quan ăn rất ngon, một tô mì ăn nhoằng cái đã xong. Thêm vào đó, canh nấm có vẻ tương đối nóng hổi, nên khiến lòng bà cũng trở nên ấm áp dễ chịu.
“Ngài ăn ngon không?”
Du Huyền có chút mong chờ hỏi.
“Lần sau..”
Quan Vịnh Nghi lau miệng, khuôn mặt vẫn khá lạnh lùng:
“Em thử bỏ thêm ớt, để xem hương vị Xuyên Du chính tông như thế nào.”
“Vâng.”
Huyền bật cười trả lời, sau đó bưng bát đĩa vào phòng bếp.
Giáo sư Quan đứng dậy, lấy thuốc nhuộm ra để pha. Còn Du Huyền đã rửa bát đũa xong, có điều mấy sợi tóc phía trước bỗng xõa xuống, trong lúc rửa bát còn vô tình để những giọt nước nghịch ngợm bắn vào.
Dưới ánh đèn sáng, tóc xõa xuống ngang trán, trong đó còn có thấp thoáng vài sợi màu đỏ giống như ráng chiều.
Quyến rũ, xinh đẹp, dịu dàng.
Du Huyền nhìn thuốc nhuộm đã được pha chế xong, thì quay người đi vào phòng tắm, đồng thời dặn dò giáo sư Quan:
“Con đi xả nước trước, để chút nữa ngài gội đầu.
“Em muốn giúp tôi nhuộm?”
Quan Vịnh Nghi ngạc nhiên hỏi.
“Không thế thì sao?”
Tiếng nói của Du Huyền từ phòng tắm vang ra, xen lẫn với đó là tiếng nước chảy từ vòi hoa sen xuống.
“Để tôi tự làm.”
Bà cụ vẫn cảm thấy việc này rất ngại.
“Không được.”
Du Huyền từ chối:
“Tự ngài nhuộm thì lâu lắm, làm vậy sẽ chậm việc con trở về gọi điện cho Trần Trứ.”
Giáo sư Quan: …
10 phút sau, trong phòng tắm.
Giáo sư Quan ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng về phía trước.
Một tay Du Huyền cầm voi hoa sen, tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa tóc giáo sư Quan.
“Ngài thấy nước có nóng không?”
Du Huyền nhẹ nhàng hỏi.
“Được rồi.”
Giáo sư Quan trả lời.
“Nếu nóng thì ngài nhớ báo cho con biết.”
Du Huyền dặn thêm.
“Ừ.”
Quan Vịnh Nghi trả lời một tiếng.
Bà dần cảm nhận được bàn tay của Du Huyền lướt đi trên da đầu, thì trong lòng không khỏi thở dài.
Trước đó, bà luôn cảm thấy, đối xử như thế nào với đệ tử là tốt, nhất là những con người có tài năng hội họa? Đầu tiên mà phải làm gương cho bọn họ, sau đó là trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn dắt bọn họ đi tới thành công.
Cho nên, sau khi bà gặp được Du Huyền, bà cảm thấy đứa học sinh này có rất nhiều phương diện khiến bản thân hài lòng. Nên Quan Vịnh Nghi sẽ đối xử với Du Huyền như đệ tử chân truyền, cẩn thận vạch ra con đường giúp con bé thành công.
Giáo sư Quan chưa từng nghĩ mình làm vậy vì muốn đệ tử báo đáp lại, chẳng phải là một sư phụ không nên chăm sóc đệ tử của mình sao?
Mặc dù Đồng Lan đã là hiệu trưởng Quảng Mỹ, nhưng thực tế chuyện này được ảnh hưởng rất lớn từ sư phụ.
Nhiều năm trôi qua, đây đúng là lần đầu tiên bà hưởng thụ cảm giác được đệ tử chăm sóc lại.
“Du Huyền.”
Tiếng vị giáo sư già xuyên qua từng làn nước truyền đến.
Du Huyền trả lời ‘vâng’, nhưng bản thân vẫn vô cùng chăm chú, tránh cho nước chảy xuống cổ sư phụ mình.
“Em nói một chút chuyện về Trần Trứ đi?”
Giáo sư Quan hỏi.
Một lần nữa Trần Trứ trở lại đại sảnh trung tâm mỹ thuật, nên Du Huyền tò mò hỏi.
“Thật sao?”
Trần Trứ giả vờ ngốc nghếch:
“Mình tìm thấy lập tức xuống luôn mà.”
“Cos tỷ còn tưởng rằng, cậu cãi nhau với giáo sư Quan đấy.”
Ngô Dư nói đùa:
“Suýt chút nữa cậu ấy còn đi lên khuyên bảo đấy.”
“Mình từng này tuổi rồi, sao còn chấp nhặt với bà cụ chứ.”
Trần Trứ khoát tay, sau đó đi theo Du Huyền đến nhà ăn.
Hôm nay, trong lúc ăn cơm, ba người không nói đủ chuyện trời ơi đất hỡi trong trường học, mà chỉ nói chuyện chuẩn bị đi thủ đô.
Trần Trứ hiểu rất rõ Du Huyền, kể cả cô đã quyết định sẽ đi thu đô, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn không thôi.
Quả nhiên, cô vừa ăn được hai miếng cơm, đã nhớ tới chuyện mình và Trần Trứ cách xa nhau tận hai tháng nữa, đã thế khoảng cách còn rất xa, khiến trong lòng bồi hồi lo lắng, nên đặt đũa xuống mà nhìn Trần Trứ.
Du Huyền vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, đôi mắt lại chất chứa sức quyến rũ mê người. Lúc này, nơi đó đã hơi đỏ lên, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trần Trứ đau lòng, đưa tay ra lau mí mắt cho cô, nơi đó đã ướt hết rồi.
“Khóc thật sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm, người con gái làm bằng nước sao? Đến ngay cả Du Huyền với tính cách mạnh mẽ cứng cỏi, chớp mắt đã có thể khóc được.
“Thì sao?”
Du Huyền quay qua, lạnh lùng nói:
“Buồn thì khóc, có gì phải dấu chứ?”
“Thời điểm cấp ba, cậu mắng mình, làm gì yếu ớt như vậy.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Du Huyền nghe Trần Trứ nói câu này, lập tức nhớ tới thời điểm hai người ‘mới quen’.
Khi đó, cô tưởng Trần Trứ là một nam sinh chỉ biết ba hoa khoác lác, nên trước mặt rất nhiều người đã thẳng thắn mắng hắn một trận.
Lúc ấy ai ngờ được, hai người đi đến mức yêu nhau, đã thế chỉ cần nghe thấy phải cách nhau một khoảng thời gian đã sụt xịt nước mắt nước mũi.
Tuy trải qua chuyện như vậy, nhưng thời gian tiếp theo thật ngọt ngào, vô tình cả hai đã quen được 9 tháng rồi.
“Nếu như chúng ta không quen biết, mà cậu xồng xộc đi tới bắt chuyện, thì mình vẫn sẽ chửi cậu như thế thôi.”
Du Huyền định tức giận với Trần Trứ một chút, nhưng dáng vẻ tức giận của cô có thế nào, thì dáng vẻ vẫn vô cùng đáng yêu dịu dàng.
Cuối cùng, đến cả chính cô cũng bật cười thành tiếng, buồn rầu nói:
“Chủ nhiệm Trần, cậu quá đáng ghét rồi đấy, vốn dĩ tâm trạng rất khó chịu, mà bên cạnh cậu muốn khóc cũng không khóc nổi.”
“Ai dà.”
Trần Trứ thở dài:
“Nếu cậu không muốn đi, thì ở nhà với mình.”
Đây không phải giống như vừa rồi hắn dùng phép khích tướng, hắn đúng là đau lòng Du Huyền. Hiện thực ảnh hưởng tới lý trí, cũng dự định thay đổi kế hoạch ban đầu.
Mặc kệ đêm Giáng Sinh, việc sắp xếp thời gian thế nào hợp lý, thì đến lúc đó hẵng tính tiếp.
Lúc này, đúng là Du Huyền có ý định đó thật, khiến Ngô Dư ở bên cạnh sắp điên đến nơi rồi.
“Mình sợ hai đứa rồi đấy, cũng chỉ 10 ngày nửa tháng không thấy nhau thôi mà?”
Ngô Dư càu nhàu:
“Hai cậu như vậy, thì những sinh viên yêu xa chắc chết hết rồi đúng không? Kể cả không phải yêu xa, thì kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè bọn họ sống thế nào? Cos tỷ à? Cậu ngoan ngoãn đi thủ đô đi, các cậu đã hứa với giáo sư Quan rồi, còn định đổi ý cái gì?”
“Chủ nhiệm Trần, cậu ở Quảng Châu tập trung vào lập nghiệp, rồi ôn thi cuối kỳ nữa.”
Ngô Dư lần lượt phân phối nhiệm vụ cho từng người, giống hết như một bà chủ.
“Thế nhưng tiểu Dư à, mình cũng rất nhớ cậu.”
Du Huyền khoác cánh tay bạn thân, cọ cọ đầu vào vai cô ấy.
“Stop.”
Ngô Dư làm ra hành động dừng lại:
“Mình không muốn làm mấy chuyện buồn nôn. Còn nữa, cậu đi thủ đô một chuyến, nhớ mang quà về cho mình.”
“Thịt vịt quay?”
Du Huyền suy nghĩ, trong ấn tượng của cô, đặc sản thu đô chỉ có thịt vịt quay.
“Thịt vịt quay phải ăn nóng, ăn tại quán mới ngon.”
Ngô Dư bĩu môi nói:
“Ở Vương Phủ Tỉnh, có món kẹo lạc, trước đó mình cùng cha mẹ đi qua, nên trong ký ức vẫn còn đọng lại mùi vị món quà ăn vặt ấy. Cậu qua đó, mua về cho mình.”
“Được rồi.”
Du Huyền đồng ý, sau đó quay đầu lại hỏi Trần Trứ:
“Chủ nhiệm Trần thích quà gì?”
“Mình sao cũng được.”
Trước kia, hắn thường xuyên tới thủ đô họp, nên rất quen thuộc đối với văn hóa hay đường sá của thành phố này.
Có điều Du Huyền vẫn tiếp tục hỏi, nên Trần Trứ nhẹ nhàng nói:
“Vậy nếu cậu rảnh, thì đến cửa lớn Bắc Đại chụp cho mình một tấm ảnh, để xem ngôi trường mà bao nhiêu người mơ ước đó như thế nào.”
Đối với một học bá như Trần Trứ, trước khi bọn hắn tốt nghiệp cấp hai, thì mục tiêu số một luôn là được học ở Thanh Hoa và Bắc Đại.
Sau đó lên cấp ba, theo thời gian, việc học ngày càng khó khăn, đồng thời con người ngày càng trưởng thành, nên bọn họ từ từ nhận thức ra, Thanh Hoa và Bắc Đại không phải chỉ là cố gắng, mà trong đó chính là tài năng.
Trần Trứ cố gắng lắm mới đạt tới điểm chuẩn Bắc Đại. Dù hắn ương bướng phải đến đó bằng được, thì chắc chắn sẽ được xếp tới các ngành học ít được sử dụng.
“Không sao, chủ nhiệm Trần, cậu còn cơ hội thi nghiên cứu sinh đến Bắc Đại mà.”
Du Huyền tưởng Trần Trứ vẫn muốn đến Bắc Đại, nên vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn an ủi.
“Chuyện này thì thôi.”
Trần Trứ cười ha ha, nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Bản thân hắn do được trùng sinh nên mới được như thế này, nếu không chỉ là một tên sinh viên Hoa Công.
“Chờ công ty của mình phát triển lớn mạnh, mình chắc chắn sẽ thuê đám sinh viên tốt nghiệp Bắc Đại về làm nhân viên.”
Trần Trứ nhún vai nói:
“Coi như đền bù tiếc nuối không thể đến Bắc Đại.”
Bữa cơm này, được Trần Trứ và Ngô Dư khuyên bảo, nên tâm trạng của Du Huyền tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đêm nay, do cô phải nhuộm tóc cho giáo sư Quan, cho nên cô phải đưa Trần Trứ đến bến xe bus sớm hơn. Lúc hai người chuẩn bị chia tay, Du Huyền lại cảm thấy khó chịu.
“Lần gặp sau đã là năm mới rồi.”
Du Huyền nắm chặt tay Trần Trứ, bịn rịn không tài nào buông nổi.
Trần Trứ nhếch miệng cười:
“Đầu tiên, cách ngày cậu đi thủ đô còn hai ngày nữa. Sau hôm nay, ngày nào mình cũng tới đây, cam đoan lần gặp mặt sau chính là ngày mai. Tiếp nữa, theo tập tục của người Trung Quốc, năm mới phải qua tết nguyên đán mới tính, chẳng lẽ cậu muốn đi hơn 2 tháng nữa sao?”
Mặc dù Du Huyền không nói lại Trần Trứ, nhưng cô là con gái, nên trời sinh đã nhận được đặc quyền được phép làm nũng.
“Bây giờ cậu đừng lý luận với mình nữa.”
Du Huyền nhìn xe bus ngày càng đến gần, thì dựa hẳn vào lồng ngực Trần Trứ, giọng nói man mát buồn:
“Tóm lại, Giang Sinh đầu tiên của chúng ta, sẽ không cùng nhau.”
Mắt Trần Trứ giật giật, Giáng Sinh không ở cùng nhau, thì còn tết nguyên đán mà?
Chắc Sweet tỷ cũng không tiện mở lời muốn ăn tết cùng nhau. Nếu đêm ngày 31 tháng 12, mà mình xuất hiện trước mặt Du Huyền, vậy đây chẳng phải một bất ngờ cực kỳ to lớn sao?
Hắn biết đó là bất ngờ thật đấy, nhưng Trần Trứ còn chưa biết đến lúc đó có chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra hay không, cho nên vẫn giấu ý định này ở trong lòng.
Đợi đến khi Trần Trứ lên xe bus, vốn dĩ Du Huyền đang man mát buồn, thì lập tức trở nên trống rỗng.
Tình huống này rất giống trong các bộ phim truyền hình, mình xuất ngoại làm việc, còn Trần Trứ chỉ có thể ở lại trong nước.
Có điều, Du Huyền cảm thấy tình huống này quá hoang đường, mình làm gì có bạn bè ở nước ngoài, thì đi làm gì?
Quan trọng hơn nữa, Trần Trứ ở trong nước, tại sao mình phải xuất ngoại?
Đây cũng chính là lý do Trần Trứ không muốn đến Bắc Đại học nghiên cứu sinh, nếu không nhất định Du Huyền sẽ đặt mục tiêu trở thành nghiên cứu sinh ở Ương Mỹ.
“Phù…”
Du Huyền thở ra một hơi, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn đó, rồi bước nhanh về trường học, sau đó gọi điện cho giáo sư Quan.
“A lô?”
Giọng nói nghiêm khắc của giáo sư Quan vang lên.
“Giáo sư Quan, ngài đã ăn tối chưa?”
Du Huyền hỏi.
“Còn chưa ăn.”
Quan Vịnh Nghi trả lời ngắn gọn.
“Vậy để con qua nhà ăn mua một ít đồ mang đến nhà ngài.”
Cách nói chuyện của Du Huyền không giống như nịnh nọt, mà càng giống với con cái trong nhà nói với người lớn hơn.
“Tôi không ăn mấy thứ kia.”
Giáo sư Quan từ chối:
“Chút nữa nấu bát mì ăn là được rồi.”
“Vâng, vậy con đến đây.”
Du Huyền không nói thêm nữa. Bởi vì, bà nội ở nhà cũng vậy, ăn tối thường không ăn đồ ăn mặn, chắc người già cả ai cũng vậy.
Giáo sư Quan nghe thấy đệ tử muốn đến nhà, bà chẳng hề tỏ thái độ chào đón, cũng không hề thấy khó chịu.
Giải thích thế nào được nhỉ? Nó giống như việc nhà có cô sinh viên, tan học muốn về nhà ăn cơm, vậy bản thân cha mẹ thế nào? Chẳng lẽ không có cô bé vào nhà?
Quan Vịnh Nghi đang ở khu nhà dành cho cán bộ mới xây ở Quảng Mỹ, tòa nhà có tổng cộng 8 tầng.
Phòng của giáo sư Quan ở tầng một, căn phòng số 302 có hướng và tầm nhìn tốt nhất, cũng là căn phòng có diện tích lớn nhất.
Chuyện này không cần phải nói nhiều, bởi với địa vị của giáo sư Quan, phòng này bà không vào thì không ai ở Quảng Mỹ dám ở cả.
Du Huyền gõ cửa, không bao lâu tự giáo sư Quan đi ra mở cửa, rồi chỉ vào tủ giày:
“Bình thường, chỗ này chỉ có Đồng Lan hay qua, nên hai đứa đi cùng dép lê cũng được.”
“Vâng.”
Du Huyền đổi dép đi trong nhà rồi bước vào phòng khách. Cô nhìn thấy không gian bên trong rất rộng rãi, đồng thời được sắp sếp ngăn nắp chỉnh tể. Mà trên tủ đồ cũng không hề giống các chuyên gia khác, trên đó không hề có bằng khen hay bất kỳ loại cúp nào.
Giáo sư Quan chỉ đặt trên đó mấy món đồ bình thường, nhưng nhìn qua lại cảm thấy chất chứa vô vàn kỷ niệm.
Phía trên có bày một vài bức ảnh, có những bức ảnh trắng đen khả năng chụp từ rất lâu rồi, cũng có những ảnh màu mới chụp trong thời gian gần đây.
Bàn ăn chỉ bày hai chiếc ghế, trong đó còn có một cái thường xuyên không được kéo ra, có lẽ rất ít người tới đây làm khách. Phía ngoài ban công có vài loại cây cảnh, lá cây xanh tươi tốt, khả năng do được tưới và chăm sóc đầy đủ.
Tóm lại, hoàn cảnh nơi này không hề giống như một giáo sư nổi tiếng trong giới.
“Khụ…”
Giáo sư Quan Vịnh Nghi không còn mặc bộ giả tây màu xám nghiêm túc nữa, mà đổi thành một chiếc áo lông cừu cổ tròn. Bà định bảo Du Huyền ngồi xuống ghế salon chờ chút, còn mình vào bếp nấu bát mì.
“Phòng bếp ở đâu ạ?”
Không ngờ, Du Huyền lên tiếng hỏi trước.
“Ngay phía sau tấm bình phong kia.”
Du Huyền đứng lên nói:
“Để con đi nấu mì.”
Quan Vịnh Nghi ngạc nhiên, mấy lời này mình định nói mà.
Nhưng Du Huyền đã vừa xắn tay áo vừa đi vào phòng bếp.
“Này…”
Giáo sư Quan định ngăn lại, nhưng bà còn chưa kịp lên tiếng, thì cô bé vừa rồi còn ngồi trên ghế salon, thì nay đã đến trước phòng bếp rồi.
Động tác của Du Huyền khá dứt khoát, vừa đi vào bếp đã buộc mái tóc dài lên cao, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết.
Hiện tại, cô đã cho dầu vào chảo, nói chung từng cử chỉ đều rất gọn vào dứt khoát, giống như bản thân thường xuyên phải làm mấy việc bếp núc kiểu này.
“Mì chay thôi.”
Giáo sư Quan nhíu mày nói, bà tưởng ra Du Huyền định xào nấu thêm gì đó.
“Ngài không cần phải để ý, cứ chờ thưởng thức là được rồi.”
Du Huyền nói. Công việc nấu ăn này rất giống học viên nữ học lái xe, rất sợ có người bên cạnh chỉ cái này cái khác loạn hết cả lên.
Nếu đổi lại bình thường, chắc chắn Quan Vịnh Nghi sẽ nói vài ba câu khó nghe. Bản thân tính tính của bà đâu phải dạng nhã nhặn nhẹ nhàng, mà thức ra chẳng tốt lành gì, thậm chí có thể nói là kỳ quặc.
Nhưng lúc này, miệng bà chỉ mấp máy mà không nói. Đồng thời còn nghe Du Huyền hỏi ‘trứng gà và bột mì để ở đâu?’.
Giáo sư Quan không trả lời, chỉ đến tủ lạnh lấy ra trứng gà và bột mì, nhẹ nhàng đặt vào trong bếp.
Du Huyền không định đánh trứng, mà đập vỏ trứng đổ thẳng trong chảo dầu nóng, đảo đều trong chảo, khống chế độ nóng của lửa, để tạo thành miếng trứng mỏng.
Ngay sau đó, cô bỏ miếng trứng ra thớt, dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ.
Quan Vịnh Nghi thấy cô cắt trứng quá nhanh, nên lo lắng cô không cẩn thận cắt vào tay của mình, bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Du Huyền ngẩng đầu lên nói. Có lẽ, do nhiệt độ lửa của bếp ga ảnh hướng, nên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp có phần đỏ ửng, thêm vào đó ánh lửa vẫn liên tục chiếu vào, khiến khuôn mặt giống như cô vừa uống rượu say.
“Ngài đi ra ngồi ghế salon đi.”
Trong giọng nói của Du Huyền có phần như ‘ra lệnh’. Không phải cô muốn chỉ huy giáo sư Quan, mà vô tình cảm thấy bà đứng đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Trước đây, bà thường tự mình nấu cơm, nên bản thân cho rằng món ăn nên làm như vậy, hoặc cách nấu phải như thế kia.
“À.”
Hiếm thấy giáo sư Quan không cãi nhau với tiểu đồ đệ, bà chỉ đứng ở cửa phòng bếp một chút, sau đó đi ra ngồi chờ trên ghế salon.
Bà ở ngoài nghe từng tiếng động bên trong phòng bếp, sau một lúc thì tiếng ồn ào phía trong tăng lên thành ầm ĩ.
Không bao lâu, Du Huyền bưng một bát mì nóng hổi ra, rồi gọi giáo sư Quan:
“Ngài mau tới đây nếm thử xem sao, con còn không dám bỏ ớt vào đấy.”
Quan Vịnh Nghi liếc nhìn, trong bát mì không chỉ có từng lát trứng, còn có cả rau xanh, lại thêm một vài gia vị. Bà còn ngửi thấy mùi dấm thoang thoảng trong phòng khách.
Giáo sư Quan cầm lấy đũa, gắp thử một miếng, kẹp thêm một lát trứng, cuối cùng hớp một thìa canh.
Mặc dù bà không đưa ra lời bình luận nào, nhưng nhìn tốc độ bà ăn mì có thể đoán được, bát mì này rất hợp khẩu vị với mình.
“Kẹt…”
Du Huyền cúi người, kéo chiếc ghế còn lại từ gầm bàn ra, không ngờ trên mặt ghế dính một lớp bụi.
Du Huyền không quan tâm, chỉ đưa lên miệng thổi phù.
Hai má phình ra như gấu trúc cất đồ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng to ra, cực kỳ đáng yêu.
“Con làm gì đấy?”
Giáo sư Quan không hiểu Du Huyền định làm gì.
Cô cẩn thận lau sạch ghế, sau đó đặt mông ngồi xuống, thản nhiên trả lời:
“Cùng ngài ăn cơm.”
Du Huyền nói xong, thì lấy điện thoại ra, một tay chống cằm, một tay nhắn tin với Trần Trứ.
Quan Vịnh Nghi ngạc nhiên, bà rất muốn nói ‘mình tôi cũng ăn được’, nhưng lời còn chưa nói ra đã vội vàng nuốt xuống.
Nói ra thì sao?
Tất nhiên đôi bên sẽ cãi nhau.
Bà đã đi qua hơn nửa cuộc đời rồi, mà lúc này mới nhận được một cô bé khiến bà hài lòng rất nhiều phương diện. Bà đang không ngừng truyền thừa hết kiến thức của mình, đã thế cô bé còn nấu mì cho mình ăn, nên hôm nay không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên.
Hôm nay, giáo sư Quan ăn rất ngon, một tô mì ăn nhoằng cái đã xong. Thêm vào đó, canh nấm có vẻ tương đối nóng hổi, nên khiến lòng bà cũng trở nên ấm áp dễ chịu.
“Ngài ăn ngon không?”
Du Huyền có chút mong chờ hỏi.
“Lần sau..”
Quan Vịnh Nghi lau miệng, khuôn mặt vẫn khá lạnh lùng:
“Em thử bỏ thêm ớt, để xem hương vị Xuyên Du chính tông như thế nào.”
“Vâng.”
Huyền bật cười trả lời, sau đó bưng bát đĩa vào phòng bếp.
Giáo sư Quan đứng dậy, lấy thuốc nhuộm ra để pha. Còn Du Huyền đã rửa bát đũa xong, có điều mấy sợi tóc phía trước bỗng xõa xuống, trong lúc rửa bát còn vô tình để những giọt nước nghịch ngợm bắn vào.
Dưới ánh đèn sáng, tóc xõa xuống ngang trán, trong đó còn có thấp thoáng vài sợi màu đỏ giống như ráng chiều.
Quyến rũ, xinh đẹp, dịu dàng.
Du Huyền nhìn thuốc nhuộm đã được pha chế xong, thì quay người đi vào phòng tắm, đồng thời dặn dò giáo sư Quan:
“Con đi xả nước trước, để chút nữa ngài gội đầu.
“Em muốn giúp tôi nhuộm?”
Quan Vịnh Nghi ngạc nhiên hỏi.
“Không thế thì sao?”
Tiếng nói của Du Huyền từ phòng tắm vang ra, xen lẫn với đó là tiếng nước chảy từ vòi hoa sen xuống.
“Để tôi tự làm.”
Bà cụ vẫn cảm thấy việc này rất ngại.
“Không được.”
Du Huyền từ chối:
“Tự ngài nhuộm thì lâu lắm, làm vậy sẽ chậm việc con trở về gọi điện cho Trần Trứ.”
Giáo sư Quan: …
10 phút sau, trong phòng tắm.
Giáo sư Quan ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng về phía trước.
Một tay Du Huyền cầm voi hoa sen, tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa tóc giáo sư Quan.
“Ngài thấy nước có nóng không?”
Du Huyền nhẹ nhàng hỏi.
“Được rồi.”
Giáo sư Quan trả lời.
“Nếu nóng thì ngài nhớ báo cho con biết.”
Du Huyền dặn thêm.
“Ừ.”
Quan Vịnh Nghi trả lời một tiếng.
Bà dần cảm nhận được bàn tay của Du Huyền lướt đi trên da đầu, thì trong lòng không khỏi thở dài.
Trước đó, bà luôn cảm thấy, đối xử như thế nào với đệ tử là tốt, nhất là những con người có tài năng hội họa? Đầu tiên mà phải làm gương cho bọn họ, sau đó là trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn dắt bọn họ đi tới thành công.
Cho nên, sau khi bà gặp được Du Huyền, bà cảm thấy đứa học sinh này có rất nhiều phương diện khiến bản thân hài lòng. Nên Quan Vịnh Nghi sẽ đối xử với Du Huyền như đệ tử chân truyền, cẩn thận vạch ra con đường giúp con bé thành công.
Giáo sư Quan chưa từng nghĩ mình làm vậy vì muốn đệ tử báo đáp lại, chẳng phải là một sư phụ không nên chăm sóc đệ tử của mình sao?
Mặc dù Đồng Lan đã là hiệu trưởng Quảng Mỹ, nhưng thực tế chuyện này được ảnh hưởng rất lớn từ sư phụ.
Nhiều năm trôi qua, đây đúng là lần đầu tiên bà hưởng thụ cảm giác được đệ tử chăm sóc lại.
“Du Huyền.”
Tiếng vị giáo sư già xuyên qua từng làn nước truyền đến.
Du Huyền trả lời ‘vâng’, nhưng bản thân vẫn vô cùng chăm chú, tránh cho nước chảy xuống cổ sư phụ mình.
“Em nói một chút chuyện về Trần Trứ đi?”
Giáo sư Quan hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận