Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 395: Không nghĩ kết hôn nữ nhân (1)

Ngày mùng 7 tháng 2 năm 2008, tức mùng một Tết âm lịch.
Với Trần Trứ, kiểu đón Tết sum họp gia đình như thế này có chút nhạt nhẽo, có lẽ đa số người Trung Quốc đều như vậy, cảm giác hứng thú đón năm mới ở tuổi ba mươi đã giảm đi rất nhiều so với thời còn nhỏ.
"Mẹ, chúc mừng năm mới! Chúc mẹ năm mới công tác thuận lợi, sức khỏe dồi dào ạ ! ".
Trần Trứ vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Mao Hiểu Cầm, mỉm cười chân thành chúc Tết.
"Chúc mừng năm mới, chúc con trai Trần Trứ của chúng ta năm mới vui vẻ."
Mao Thái Hậu cũng hoạt bát đáp lại.
Sau đó nhìn thấy Trần lão gia, Trần Trứ cũng theo lễ nghi đưa lời chúc, đồng thời hỗ trợ đi vào bếp hấp bánh mật.
Hắn lúc này hiếu thuận lại ôn hòa, nào giống như tối hôm qua tham gia "Cosplay slut party", là chủ nhân lạnh lùng cay nghiệt với cô nàng Cos Tỷ ngực khủng run rẩy.
Thế nên nói Trần Trứ là loại người thế nào nhỉ, chính là loại "Áo mũ chỉnh tề" che giấu "Hư giả âm u" trong truyền thuyết, đúng là kẻ đạo đức giả.
Đợi đến khi bánh chưng và bánh mật được bưng lên bàn, Trần Trứ ngồi ăn cùng cha mẹ một bát cho có lệ, thật ra từ nhỏ đến lớn hắn đã không thích ăn mấy món này.
Nghe nói người miền Bắc sáng mùng một sẽ ăn bánh bao nhân thịt nóng hổi với canh bánh viên, người Quảng Đông thì ăn thêm một số món mặn như tai heo ngâm chua ngọt. Nghĩ thôi đã thấy hấp dẫn hơn bánh chưng bánh mật rất nhiều.
Cuối cùng cũng ăn xong, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm mỗi người lấy ra một chiếc lì xì.
Trần Trứ vui vẻ nhận lấy, được đấy, mỏng như tờ giấy luôn.
Bởi vì bên trong thực sự chỉ có một tờ tiền polime mệnh giá 100 tệ.
Tiền lì xì ở Quảng Đông chính là như vậy, thật ra xét về số lượng thì không thể gọi là tiền lì xì mà là "lợi thị".
Con cháu chưa đi làm hoặc chưa kết hôn không cần lì xì cho người lớn tuổi, còn người lớn tuổi lì xì cho con cháu gọi là "phát lợi thị" mà số tiền lì xì ở đây cũng rất rất ít so với miền Bắc.
Con trai, con gái: 100 tệ.
Cháu trai, cháu gái: 50 tệ.
Cháu trai, cháu gái của anh chị em: 20 tệ.
Họ hàng trong vòng 5 đời: 10 tệ.
Hàng xóm, con cái của hàng xóm và đồng nghiệp chưa kết hôn: 5 tệ.
Nhớ hồi Trần Trứ mới đi làm, bởi vì là cơ quan lớn nên mỗi dịp Tết đến có thể thu được hơn 300 cái lì xì.
Nhưng mẹ hắn đều hủy hết, bởi vì có một số lãnh đạo muốn "lợi dụng chức quyền để tham nhũng" tiền lì xì nên ngay cả cái điện thoại Xiaomi cũng không dám mua.
Tuy nhiên, số tiền này cũng không phải là cố định, đến thế hệ thứ ba đã bị "phá lệ".
Ví dụ như sau này khi Trần Trứ có con, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm chắc chắn sẽ nhét đầy tờ 100 tệ vào bao lì xì, nhét đến mức bao lì xì căng phồng như bụng bầu.
Sáng mùng một trôi qua như vậy, Tống Thì Vi còn đang ở Châu Hải chưa về, Du Huyền cũng về quê thăm người thân.
Vì vậy, khi Trần Bồi Tùng đến văn phòng trực Tết, Trần Trứ quyết định cùng mẹ đi dạo phố.
Mao Thái Hậu hài hước trêu chọc, đưa tiền xong, dịch vụ quả nhiên khác hẳn.
. Mùng một Tết ở Quảng Châu chỉ có một số nơi vui chơi nhộn nhịp hơn ngày thường.
Đầu tiên là các chợ hoa, nơi nhộn nhịp và náo nhiệt từ tối hôm trước.
Thứ hai là các khu phố đi bộ, như Thiên Hà Thành, Thượng Hạ Cửu, kinh đô đường,... đều là nơi tập trung đông người.
Thứ ba là những nơi mang đậm dấu ấn lịch sử, văn hóa như khu phố Vĩnh Khánh hay vườn hoa Lĩnh Nam Ấn Tượng.
Gia đình Trần Trứ tối qua đã đi chợ hoa rồi, Mao Hiểu Cầm không muốn đi mua sắm nên hai mẹ con quyết định đến phố Vĩnh Khánh. Vừa hay nơi đó cũng gần đường đi làm của Trần lão gia, cả nhà có thể ăn trưa ở ngoài.
Khu phố Vĩnh Khánh nằm ở vịnh Lệ, nghe nói vào thời nhà Minh Thanh nơi này đã là khu chợ sầm uất.
Ngày nay, trên cơ sở đó, thành phố đã xây dựng nơi đây thành một khu du lịch cấp 5A tích hợp văn hóa, giải trí, giao lưu và các chức năng khác.
Thực ra Trần Trứ cảm thấy 5A này hơi "ảo", chủ yếu là Quảng Châu không có nhiều di tích lịch sử nên chỉ có thể chi tiền xây dựng cho có.
Có một vị lãnh đạo thành phố từng bị cách chức vì dám hô hào phát triển phố Vĩnh Khánh thành Tần Hoài Hà của Nam Kinh trong một cuộc họp, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tuy nhiên, dịp đầu năm nơi đây vẫn thu hút rất đông du khách.
Khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ và cờ đỏ sao vàng, những ngôi nhà theo lối kiến ​​trúc Quảng Đông xen kẽ nằm san sát nhau hai bên đường, một cây cầu đỏ nối liền hai bờ sông với muôn hoa khoe sắc.
"Bánh sữa bò nóng hổi vừa ra lò, làm thủ công với hương vị truyền thống, ghé xem thử nào, tiệm bánh đường phèn trăm năm tuổi đây..."
Đi dạo trên con đường lát đá xanh ở phố Vĩnh Khánh, tiếng rao hàng inh ỏi bên tai không dứt.
Dù không thu hút được người bản địa như Trần Trứ nhưng đủ để tạo ấn tượng về văn hóa Lĩnh Nam cho du khách.
Mao Hiểu Cầm có lẽ vì công việc bận rộn nên đã lâu không đến đây, bà thích thú ngắm nhìn những món đồ chơi nhỏ lạ mắt.
Trước bảo tàng nghệ thuật phố Vĩnh Khánh, một nhóm nghệ sĩ đang biểu diễn kịch Quảng Đông kết hợp với múa lân, múa sư tử thu hút rất đông người xem.
Cả nhiều phóng viên báo đài cũng có mặt tác nghiệp.
Trần Trứ thậm chí đã nghĩ sẵn một tiêu đề cho họ:
Năm mới khí tượng mới, phố Vĩnh Khánh tỏa sáng văn hóa trăm năm trong thời đại mới!
Đang miên man suy nghĩ thì Trần Trứ quay đầu lại và phát hiện mẹ mình đã bị bỏ lại phía sau.
Mao Hiểu Cầm đứng trước sân khấu, nhìn mê mẩn.
"Mẹ, trước giờ mẹ không thích giọng điệu ò e í ẻ của loại hình nghệ thuật này mà."
Trần Trứ đi ngược lại, cười hỏi.
"Mẹ không xem họ biểu diễn."
Mao Hiểu Cầm lắc đầu:
"Mẹ đang nhìn người."
"Nhìn ai ạ?"
Trần Trứ tò mò.
"Cô phóng viên kia..."
Mao Hiểu Cầm có chút không chắc chắn:
"Hình như là Đặng Chi?"
"Chị Chi ạ?"
Trần Trứ quay đầu lại.
Oa ! Đúng là cô ấy thật!
Cô ấy mặc chiếc áo len cổ lọ màu be kết hợp với quần jean hơi rộng, cao khoảng 1,67 mét, đi giày da cao gót ba phân sáng bóng.
Nếu không so sánh với Tống Thì Vi hay Du Huyền thì vóc dáng ấy đã được xem là "Hạc giữa bầy gà" ở phương Nam rồi.
Tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trắng nõn, môi đỏ mọng, làn da trắng sáng. Cô ấy đeo một đôi bông tai kim cương nhỏ xinh ẩn sau mái tóc ngắn.
Vẫn là phong cách nữ cường nhân mạnh mẽ, ngay cả khi phỏng vấn, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Chàng trai trên dưới 20 tuổi chưa bao giờ bị một mỹ nhân nhìn chằm chằm như vậy, khi trả lời câu hỏi, cơ thể cậu ta cứ ngọ nguậy không ngừng.
Vô tình liếc nhìn bộ ngực căng tròn sau lớp áo len mỏng, anh ta vội vàng đỏ mặt quay đi.
Thế nhưng lát sau, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc nhìn một cái.
Chịu đựng cho đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn, chàng trai như trốn chạy khỏi đó.
Lúc này, Đặng Chi mới thản nhiên kéo áo lên, rõ ràng nút áo trên cùng của cô đã được cài kín, không hiểu có gì mà xem!
Thực ra, việc bị nhìn chằm chằm khi phỏng vấn bên ngoài không phải là chuyện hiếm gặp, vì công việc nên Đặng Chi thường bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt này.
"Là cô ấy."
Trần Trứ khẳng định chắc nịch, sau đó hỏi tiếp:
"Mẹ, lần trước mẹ gặp chị Chi là khi nào ạ?"
"Mẹ với ba con cũng đã lâu rồi không liên lạc với gia đình cô ấy", Mao Hiểu Cầm thở dài:
"Hình như là lúc Đặng Quang Vinh qua đời, mẹ với ba con mới gặp cô ấy vài lần. Lúc đó cô ấy còn đang học đại học, sau này cũng không có cơ hội gặp lại."
Xã hội hiện đại là vậy, cho dù là người thân trong gia tộc, nếu không thường xuyên qua lại thì cũng dần mà xa cách.
Trần Bồi Tùng và Đặng Quang Vinh - ba của Đặng Chi đã mười mấy năm là đồng nghiệp cũ, sau đó lão Trần bị điều đi nơi khác. Hai nhà tuy vẫn giữ liên lạc, nhưng cũng không còn qua lại thân thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận