Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 113: Hành động giống như phim Hàn
Nhà Trần Trứ nằm ở khu Việt Tú, nên giờ này cũng không thể bắt xe bus đi thẳng tới vị trí hẹn được nữa. Trần Trứ xuống dưới sân, cắn răng quyết định vẫy một chiếc taxi.
Dù sao, lúc ở trường học, hoa khôi Tống đã giúp mình không ít việc.
Ăn chực nhiều bữa còn chưa nói, chuyện nhờ giúp đỡ Viên Viên, hay chuyện tung hứng lừa đám người ở câu lạc bộ Côn Trùng Bay nữa…
Hắn đến Châu Giang Đế Cảnh, vừa đi về phía bờ sông vừa gọi điện cho Tống thì Vi.
Mà cái tiểu khu này cũng gần sông Châu Giang thật chứ, nhìn từ cổng chính cách đúng một con đường đã nhìn thấy, cách đó không xa là tháp Quảng Châu, kiến trúc tiêu chí của thành phố.
Hôm nay là ngày nghỉ Quốc Khánh, nên rất nhiều du khách tới đây, nhưng cảnh sát đi tuần cũng thật nhiều. Bởi vì, Quảng Châu là thành phố giàu có, mà cảnh đẹp để đi chơi lại không nhiều, cho nên một nơi như bờ sông cũng thu hút rất nhiều người đến đi dạo.
“Mình đang ở bến tàu, cậu đang ở đâu?”
Trần Trứ nói vào trong điện thoại.
“Mình cũng đang ở đó.”
Tống Thì Vi nói.
Trần Trứ nhìn ngó xung quanh. Hắn ngạc nhiên nhìn thấy Tống Thì Vi đang ở dựa vào hàng rào ven sông.
Đây là lần đầu tiên Trần Trứ nhìn thấy hoa khôi Tống xõa tóc. Cô để lộ ra mái tóc dài mềm mượt như lụa, lại tự nhiên rũ xuống. Hai tay chống vào lan can, ánh mắt nhìn về phía mặt sông, cả người được bao trùm trong bóng đêm, trông cực kỳ lẻ loi cô độc.
“Xin chào.”
Trần Trứ đi đến bên người Tống Thì Vi, rồi lên tiếng chào hỏi.
Tống Thì Vi quay qua nhìn Trần Trứ, nhẹ nhàng gật đầu coi như chào lại.
“Cậu muốn qua kia ngồi hay không?”
Trần Trứ cảm thấy xung quanh đây có quá nhiều người, cũng có thể ánh mắt đăm chiêu của Tống Thì Vi nhìn mặt sông đã vô tình thu hút một số ánh mắt con trai nhìn mình.
“Ừ.”
Tống Thì Vi không từ chối. Cô bước theo bên cạnh Trần Trứ, bỏ mặc những ánh mắt nuối tiếc đang ngắm nhìn nãy giờ.
Hai người đi đến một chỗ yên tĩnh, nhưng cả hai đều không nói chuyện.
Giữa màn đêm đen kịt, mặt sống giống như một khối ngọc lớn được khảm vào giữa lòng thành phố. Thỉnh thoảng có một vài chiếc tàu thủy đi là là trên mặt sông, phát ra từng tiếng còi vang dội.
“Chuyện phức tạp thế nào?”
Một lát sau, Trần Trứ phá vỡ bầu không khí im lặng.
Tống Thì Vi im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Mẹ của mình vẫn luôn đối xử nghiêm khắc với mình. Có lẽ, cậu đã đoán ra một phần nào đó rồi nhỉ?”
Mặc dù Trần Trứ không biết chuyện này có liên quan gì đến mình hay không, nhưng hắn khẽ xoa cằm nói:
“Hôm chúng ta ăn cơm ở nhà anh Diệp, cậu có nói mẹ cậu nhìn thấy chó mèo nhỏ hay rụng lông, nên từ nhỏ đã không cho phép được nuôi bọn nó.”
“Thật ra mình biết cậu rất thích những vật nuôi này, và cảm thấy mẹ cậu hơi khắt khe thì phải.”
“Sau đó, khi hai lần ăn cơm xong, mẹ cậu giống như cố định thời gian nào đó sẽ gọi điện thoại cho cậu. Cách thức kiểm soát này, còn căng thẳng hơn cả trong quân đội.”
“Còn có hôm chuẩn bị về nghỉ Quốc Khánh, mình nhìn thấy cô tới đón cậu. Mặc dù cậu không nói câu nào, nhưng mình nhìn thấy lúc mẹ cậu bỏ hành lý vào cốp xe, còn cố tình dùng khăn ướt lau sạch bách xe vali hành lý.”
Trần Trứ nói đến đây, có vẻ không kiềm kế được: “Một người mạnh mẽ, muốn khống chế mọi chuyện, lại còn có bệnh thích sạch sẽ, thì điều này đã không còn xoay quanh hai từ ‘nghiêm khắc’ nữa rồi…”
Trong lòng Tống Thì Vi thở dài. Chỉ mấy ví dụ đơn giản này, rồi thông qua đó đưa ra một vài nhận xét cũng khiến Trần Trứ khó chịu rồi, còn bản thân cô đã phải sống mặt đối mặt bao nhiêu năm dài thì thế nào?
Một lúc sau, Tống Thì Vi nhẹ nhàng nói: “Thật ra…Trước đây, mẹ mình không phải người như vậy.”
Chuyện này dính đến việc cá nhân, nên Trần Trứ không có ý hỏi, nhưng sẵn sàng lắng nghe.
Có điều, Tống Thì Vi chỉ giúp mẹ mình giải thích một chút, cũng không tính kể quá nhiều về chuyện này.
Sau đó, cô nói với Trần Trứ: “Đêm hôm đó, khi chúng ta cùng nhau về trường. Mẹ mình rất muốn biết người đi cùng là ai, nên mình lo mẹ sẽ tới tìm cậu, khiến cậu gặp rắc rối không cần thiết.”
“À…”
Trần Trứ hiểu rồi, đây là nguyên nhân mà đêm nay Tống Thì Vi muốn nói chuyện với mình.
Ý của cô là không muốn chuyện này liên lụy đến mình.
Trần Trứ chăm chú nhìn mặt sông Châu Giang. Mặt sông phẳng lặng, giống như chỉ có trong giấc mơ mới có thể nhìn thấy không gian rộng lớn thế này.
“Cậu suy nghĩ thế nào?”
Trần Trứ hỏi.
“Mình?”
Tống Thì Vi ngạc nhiên, bởi cô tưởng rằng chỉ cần nói chuyện kia với Trần Trứ xong thì mọi chuyện kết thúc.
Cùng với đó, cô muốn biết cảm giác cùng với một người con trai đứng ở bờ sông lúc nửa đêm sẽ thế nào.
Sau đó, mình lại giống như thời cấp ba, mọi thứ đều nằm dưới sự giám sát cùng chỉ đạo của mẹ, không vui mừng, không xúc động, cũng chẳng có thú vị.
Tống Thì Vi nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, thì cảm thấy cái áo bông ẩm ướt đang khoác trên mình bỗng nặng thêm rất nhiều.
“Đúng.”
Trần Trứ gật đầu: “Cậu định thông qua chuyện này, phân rõ đúng sai sao?”
Nếu hoa khôi Tống nghĩ như vậy, thì tất nhiên không cần phải nói thêm gì nữa.
Còn nếu…
“Không.”
Tống Thì Vi lên tiếng, cô nghiêm túc nói cho Trần Trứ nghe: “Mình cảm thấy tất cả mọi người rất tốt.”
“Mọi người’ khả năng rất rộng, cũng không nhất thiết là người quá đặc biệt.
Nó giống như Tống Thì Vi đang tổng kết lại chuyện của hai người trong hai tháng qua, có ăn chực, cùng nhau nấu cơm, hay kể cả những khó khăn của Trần Trứ, hay vòng tròn quan hệ của hắn.
Trần Trứ nhìn sang, Tống Thì Vi cũng không có ý định né tránh.
Trong đôi mắt trong veo như nước suối ấy là sự bình tĩnh. Làn da trắng càng được ánh đèn đường mờ mờ làm cho nổi bật, khiến cả người giống như có một lớp bảo vệ mỏng manh che chắn.
Trần Trứ mỉm cười, hắn tùy tiện nhặt một viên đá dưới đất, ném thử lên mặt nước.
Tống Thì Vi cũng không nói gì, nhìn mặt nước xuất hiện vài gợn sóng nhấp nhô.
“Cậu cảm thấy đội nhóm khởi nghiệp như gánh xiếc kia của mình thế nào?”
Một lát sau, Trần Trứ như thoát ra khỏi suy nghĩ, nên lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này, Tống Thì Vi cảm thấy mình không cần thiết phải nói ra mấy lời trái với suy nghĩ. Mặc dù chỉ là đoàn đội tạm bợ, nhưng cô nghĩ so với cuộc sống cấp ba buồn tẻ chẳng tạo được chút gợn sóng nào trong cuộc sống, thì thú vị hơn gấp trăm lần.
“Rất hấp dẫn.”
Tống Thì Vi nghĩ sao trả lời vậy.
“Thế…”
Trần Trứ dùng sức, ném toàn bộ đá đang nắm trong tay xuống mặt sông, bỗng vang lên vài tiếng ‘tõm tõm’. Hắn xoa xoa tay nói: “Vậy mình chính thức mời cậu, gia nhập gánh xiếc của mình.”
Tống Thì Vi giật mình, bởi cô không hiểu ý của Trần Trứ.
“Thế nhưng…”
Tống Thì Vi định nói điều gì đó.
“Mẹ cậu sẽ ăn thịt người chứ?”
Trần Trứ dùng một câu không được lễ phép lắm để ngắt lời.
“Không.”
Tống Thì Vi lắc đầu.
“Vậy được rồi.”
Trần Trứ thản nhiên nói: “Nếu đã không ăn thịt người, thì sao mình phải sợ?”
“Chỉ cần cậu cảm thấy vui, chỉ cần cậu không cảm thấy ghét.”
Trần Trứ đưa ra quyết định này, nhẹ nhàng giống như đang thảo luận về vấn đề thời tiết vậy: “Làm cái gì cũng được, chờ đến khi cậu chán ghét thì rời đi cũng không muộn.
Cô nhìn cử chỉ lời nói phóng khoáng mà kiên quyết của Trần Trứ, khiến nội tâm đang bị đè nén của Tống Thì Vi như được khai thông, giống như nhìn thấy ánh sáng phía cuối con đường. Nét buồn rầu trong mắt cũng dần dần giảm bớt đi.
Thật ra, bản thân cô cửa hẳn muốn gia nhập nhóm này, nhưng thái độ của Trần Trứ khi gặp phải vấn đề, khiến Tống Thì Vi thấy hắn thật can đảm.
“Cám ơn.”
Tống Thì Vi cố gắng duy trì sự bình tĩnh và lạnh lùng của mình.
Đêm nay, bầu trời đêm vào giữa hè có chút ngột ngạt. Màn đêm đen thăm thẳm giống như bị mặt trời ném một viên thiên thạch làm thủng vô số lỗ nhỏ, để ánh sáng rực rỡ cuối cùng cũng chiếu xuống.
“Cám ơn cái gì, chẳng phải ở đại học cậu giúp mình rất nhiều sao.”
Thật ra, Trần Trứ thấy chuyện này chẳng có gì, mặc dù hắn không biết mẹ Tống Thì Vi làm công việc gì, nhưng địa vị hẳn không thấp.
Nhưng chỉ cần cô ấy tìm đến mình, nói ra vấn đề của cô ấy, thì mọi chuyện coi như chẳng có gì.
Thật ra, mình không phải người dễ chọc vào, nói không chừng nếu mẹ Tống Thì Vi đến gặp mình, thì mình còn chọc tức cho ấy chứ: “Cô, ngài muốn gia nhập nhóm của cháu sao? Nhóm bọn cháu đúng là thiếu nhân tài như ngài đấy.”
“Bởi vì cấp ba cậu giúp mình.”
Tống Thì Vi nói, chắc là chuyện Lý Kiến Minh quấy rối cô.
Bây giờ nhắc tới chuyện này, đột nhiên Trần Trứ có cảm xúc như chuyện cũ xảy ra cả nghìn năm rồi. Hắn nhịn không được nói: “Lúc ấy, mình không ngờ, hai chúng ta bị đồn đủ loại chuyện xấu, mà giải thích thế nào cũng không rõ ràng được.”
Đều tại con mụ hóng hớt Mưu Giai Văn cả chứ ai.
Tống Thì Vi nghe được Trần Trứ phàn nàn, thì không nhịn được mỉm cười.
Bình thường, cô rất lạnh lùng, cũng rất ít cười. Cho nên, giờ phút này, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến cảm xúc con người bị công phá mãnh liệt, đến Trần Trứ cũng nhịn không được mà ngây người ra.
Tống Thì Vi né đi ánh mắt đó. Lập tức mái tóc bị làn gió thổi loạn lên, còn cô nói như lầm bẩm: “Mình đối với mấy chuyện xấu đó, cũng không hề tức giận.”
“Tù…”
Đột nhiên, có một chiếc tàu thủy đi qua bấm còi.
“Cậu vừa nói gì?”
Trần Trứ xoa xoa lỗ tai, vừa rồi mình không nghe rõ Tống Thì Vi nói gì.
“Không có gì.”
Tống Thì Vi lắc đầu.
Có mấy câu nói rất nhẹ, giống như cơn gió tháng mười, câu nào cũng không thể nghe được.
Đột nhiên, điện thoại di động của Tống Thì Vi vang lên, tiếng chuông dồn dập mà chói tai. Âm thanh này vang lên giữa đêm khuya lại càng khó chịu hơn, nó giống như có người dùng móng tay vạch lên kính vậy.
Tống Thì Vi nhìn một chút, nhưng không muốn nhận.
Cứ như vậy, giai điệu đầu tiên vang lên rồi kết thúc, lại lập tức vang lên giai điệu thứ hai.
Tống Thì Vi nhíu mày. Bản thân cô đang do dự không biết nhận hay là không nhận đây?
Trần Trứ đứng bên cạnh, đột nhiên nhớ tới nội dung trong một bộ phim Hàn.
Hắn đột nhiên giật lấy điện thoại, khóa máy, tháo sim ra. Trần Trứ định hành động đẹp trai như mấy anh diễn viên Hàn Quốc là ném chiếc điện thoại xuống dưới sông.
“Điện thoại 12 nghìn.”
Ở bên cạnh, Tống Thì Vi nhẹ nhàng nói.
“Ồ?”
Trần Trứ từ từ quay người lại: “Ý cậu, là mình ném điện thoại đi sẽ phải bồi thường sao?”
Tống Thì Vi hất cằm lên.
“Mình đùa thôi, chỉ đơn giản là kiểm tra xem phân lượng của cảm xúc thôi mà.”
Trần Trứ nhẹ nhàng trả lại di động: “À, có cả sim nữa đấy, cẩn thận đừng ném, nếu không đêm hôm khuya khoắt khó mà tìm thấy được.”
Dù sao, lúc ở trường học, hoa khôi Tống đã giúp mình không ít việc.
Ăn chực nhiều bữa còn chưa nói, chuyện nhờ giúp đỡ Viên Viên, hay chuyện tung hứng lừa đám người ở câu lạc bộ Côn Trùng Bay nữa…
Hắn đến Châu Giang Đế Cảnh, vừa đi về phía bờ sông vừa gọi điện cho Tống thì Vi.
Mà cái tiểu khu này cũng gần sông Châu Giang thật chứ, nhìn từ cổng chính cách đúng một con đường đã nhìn thấy, cách đó không xa là tháp Quảng Châu, kiến trúc tiêu chí của thành phố.
Hôm nay là ngày nghỉ Quốc Khánh, nên rất nhiều du khách tới đây, nhưng cảnh sát đi tuần cũng thật nhiều. Bởi vì, Quảng Châu là thành phố giàu có, mà cảnh đẹp để đi chơi lại không nhiều, cho nên một nơi như bờ sông cũng thu hút rất nhiều người đến đi dạo.
“Mình đang ở bến tàu, cậu đang ở đâu?”
Trần Trứ nói vào trong điện thoại.
“Mình cũng đang ở đó.”
Tống Thì Vi nói.
Trần Trứ nhìn ngó xung quanh. Hắn ngạc nhiên nhìn thấy Tống Thì Vi đang ở dựa vào hàng rào ven sông.
Đây là lần đầu tiên Trần Trứ nhìn thấy hoa khôi Tống xõa tóc. Cô để lộ ra mái tóc dài mềm mượt như lụa, lại tự nhiên rũ xuống. Hai tay chống vào lan can, ánh mắt nhìn về phía mặt sông, cả người được bao trùm trong bóng đêm, trông cực kỳ lẻ loi cô độc.
“Xin chào.”
Trần Trứ đi đến bên người Tống Thì Vi, rồi lên tiếng chào hỏi.
Tống Thì Vi quay qua nhìn Trần Trứ, nhẹ nhàng gật đầu coi như chào lại.
“Cậu muốn qua kia ngồi hay không?”
Trần Trứ cảm thấy xung quanh đây có quá nhiều người, cũng có thể ánh mắt đăm chiêu của Tống Thì Vi nhìn mặt sông đã vô tình thu hút một số ánh mắt con trai nhìn mình.
“Ừ.”
Tống Thì Vi không từ chối. Cô bước theo bên cạnh Trần Trứ, bỏ mặc những ánh mắt nuối tiếc đang ngắm nhìn nãy giờ.
Hai người đi đến một chỗ yên tĩnh, nhưng cả hai đều không nói chuyện.
Giữa màn đêm đen kịt, mặt sống giống như một khối ngọc lớn được khảm vào giữa lòng thành phố. Thỉnh thoảng có một vài chiếc tàu thủy đi là là trên mặt sông, phát ra từng tiếng còi vang dội.
“Chuyện phức tạp thế nào?”
Một lát sau, Trần Trứ phá vỡ bầu không khí im lặng.
Tống Thì Vi im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Mẹ của mình vẫn luôn đối xử nghiêm khắc với mình. Có lẽ, cậu đã đoán ra một phần nào đó rồi nhỉ?”
Mặc dù Trần Trứ không biết chuyện này có liên quan gì đến mình hay không, nhưng hắn khẽ xoa cằm nói:
“Hôm chúng ta ăn cơm ở nhà anh Diệp, cậu có nói mẹ cậu nhìn thấy chó mèo nhỏ hay rụng lông, nên từ nhỏ đã không cho phép được nuôi bọn nó.”
“Thật ra mình biết cậu rất thích những vật nuôi này, và cảm thấy mẹ cậu hơi khắt khe thì phải.”
“Sau đó, khi hai lần ăn cơm xong, mẹ cậu giống như cố định thời gian nào đó sẽ gọi điện thoại cho cậu. Cách thức kiểm soát này, còn căng thẳng hơn cả trong quân đội.”
“Còn có hôm chuẩn bị về nghỉ Quốc Khánh, mình nhìn thấy cô tới đón cậu. Mặc dù cậu không nói câu nào, nhưng mình nhìn thấy lúc mẹ cậu bỏ hành lý vào cốp xe, còn cố tình dùng khăn ướt lau sạch bách xe vali hành lý.”
Trần Trứ nói đến đây, có vẻ không kiềm kế được: “Một người mạnh mẽ, muốn khống chế mọi chuyện, lại còn có bệnh thích sạch sẽ, thì điều này đã không còn xoay quanh hai từ ‘nghiêm khắc’ nữa rồi…”
Trong lòng Tống Thì Vi thở dài. Chỉ mấy ví dụ đơn giản này, rồi thông qua đó đưa ra một vài nhận xét cũng khiến Trần Trứ khó chịu rồi, còn bản thân cô đã phải sống mặt đối mặt bao nhiêu năm dài thì thế nào?
Một lúc sau, Tống Thì Vi nhẹ nhàng nói: “Thật ra…Trước đây, mẹ mình không phải người như vậy.”
Chuyện này dính đến việc cá nhân, nên Trần Trứ không có ý hỏi, nhưng sẵn sàng lắng nghe.
Có điều, Tống Thì Vi chỉ giúp mẹ mình giải thích một chút, cũng không tính kể quá nhiều về chuyện này.
Sau đó, cô nói với Trần Trứ: “Đêm hôm đó, khi chúng ta cùng nhau về trường. Mẹ mình rất muốn biết người đi cùng là ai, nên mình lo mẹ sẽ tới tìm cậu, khiến cậu gặp rắc rối không cần thiết.”
“À…”
Trần Trứ hiểu rồi, đây là nguyên nhân mà đêm nay Tống Thì Vi muốn nói chuyện với mình.
Ý của cô là không muốn chuyện này liên lụy đến mình.
Trần Trứ chăm chú nhìn mặt sông Châu Giang. Mặt sông phẳng lặng, giống như chỉ có trong giấc mơ mới có thể nhìn thấy không gian rộng lớn thế này.
“Cậu suy nghĩ thế nào?”
Trần Trứ hỏi.
“Mình?”
Tống Thì Vi ngạc nhiên, bởi cô tưởng rằng chỉ cần nói chuyện kia với Trần Trứ xong thì mọi chuyện kết thúc.
Cùng với đó, cô muốn biết cảm giác cùng với một người con trai đứng ở bờ sông lúc nửa đêm sẽ thế nào.
Sau đó, mình lại giống như thời cấp ba, mọi thứ đều nằm dưới sự giám sát cùng chỉ đạo của mẹ, không vui mừng, không xúc động, cũng chẳng có thú vị.
Tống Thì Vi nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, thì cảm thấy cái áo bông ẩm ướt đang khoác trên mình bỗng nặng thêm rất nhiều.
“Đúng.”
Trần Trứ gật đầu: “Cậu định thông qua chuyện này, phân rõ đúng sai sao?”
Nếu hoa khôi Tống nghĩ như vậy, thì tất nhiên không cần phải nói thêm gì nữa.
Còn nếu…
“Không.”
Tống Thì Vi lên tiếng, cô nghiêm túc nói cho Trần Trứ nghe: “Mình cảm thấy tất cả mọi người rất tốt.”
“Mọi người’ khả năng rất rộng, cũng không nhất thiết là người quá đặc biệt.
Nó giống như Tống Thì Vi đang tổng kết lại chuyện của hai người trong hai tháng qua, có ăn chực, cùng nhau nấu cơm, hay kể cả những khó khăn của Trần Trứ, hay vòng tròn quan hệ của hắn.
Trần Trứ nhìn sang, Tống Thì Vi cũng không có ý định né tránh.
Trong đôi mắt trong veo như nước suối ấy là sự bình tĩnh. Làn da trắng càng được ánh đèn đường mờ mờ làm cho nổi bật, khiến cả người giống như có một lớp bảo vệ mỏng manh che chắn.
Trần Trứ mỉm cười, hắn tùy tiện nhặt một viên đá dưới đất, ném thử lên mặt nước.
Tống Thì Vi cũng không nói gì, nhìn mặt nước xuất hiện vài gợn sóng nhấp nhô.
“Cậu cảm thấy đội nhóm khởi nghiệp như gánh xiếc kia của mình thế nào?”
Một lát sau, Trần Trứ như thoát ra khỏi suy nghĩ, nên lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này, Tống Thì Vi cảm thấy mình không cần thiết phải nói ra mấy lời trái với suy nghĩ. Mặc dù chỉ là đoàn đội tạm bợ, nhưng cô nghĩ so với cuộc sống cấp ba buồn tẻ chẳng tạo được chút gợn sóng nào trong cuộc sống, thì thú vị hơn gấp trăm lần.
“Rất hấp dẫn.”
Tống Thì Vi nghĩ sao trả lời vậy.
“Thế…”
Trần Trứ dùng sức, ném toàn bộ đá đang nắm trong tay xuống mặt sông, bỗng vang lên vài tiếng ‘tõm tõm’. Hắn xoa xoa tay nói: “Vậy mình chính thức mời cậu, gia nhập gánh xiếc của mình.”
Tống Thì Vi giật mình, bởi cô không hiểu ý của Trần Trứ.
“Thế nhưng…”
Tống Thì Vi định nói điều gì đó.
“Mẹ cậu sẽ ăn thịt người chứ?”
Trần Trứ dùng một câu không được lễ phép lắm để ngắt lời.
“Không.”
Tống Thì Vi lắc đầu.
“Vậy được rồi.”
Trần Trứ thản nhiên nói: “Nếu đã không ăn thịt người, thì sao mình phải sợ?”
“Chỉ cần cậu cảm thấy vui, chỉ cần cậu không cảm thấy ghét.”
Trần Trứ đưa ra quyết định này, nhẹ nhàng giống như đang thảo luận về vấn đề thời tiết vậy: “Làm cái gì cũng được, chờ đến khi cậu chán ghét thì rời đi cũng không muộn.
Cô nhìn cử chỉ lời nói phóng khoáng mà kiên quyết của Trần Trứ, khiến nội tâm đang bị đè nén của Tống Thì Vi như được khai thông, giống như nhìn thấy ánh sáng phía cuối con đường. Nét buồn rầu trong mắt cũng dần dần giảm bớt đi.
Thật ra, bản thân cô cửa hẳn muốn gia nhập nhóm này, nhưng thái độ của Trần Trứ khi gặp phải vấn đề, khiến Tống Thì Vi thấy hắn thật can đảm.
“Cám ơn.”
Tống Thì Vi cố gắng duy trì sự bình tĩnh và lạnh lùng của mình.
Đêm nay, bầu trời đêm vào giữa hè có chút ngột ngạt. Màn đêm đen thăm thẳm giống như bị mặt trời ném một viên thiên thạch làm thủng vô số lỗ nhỏ, để ánh sáng rực rỡ cuối cùng cũng chiếu xuống.
“Cám ơn cái gì, chẳng phải ở đại học cậu giúp mình rất nhiều sao.”
Thật ra, Trần Trứ thấy chuyện này chẳng có gì, mặc dù hắn không biết mẹ Tống Thì Vi làm công việc gì, nhưng địa vị hẳn không thấp.
Nhưng chỉ cần cô ấy tìm đến mình, nói ra vấn đề của cô ấy, thì mọi chuyện coi như chẳng có gì.
Thật ra, mình không phải người dễ chọc vào, nói không chừng nếu mẹ Tống Thì Vi đến gặp mình, thì mình còn chọc tức cho ấy chứ: “Cô, ngài muốn gia nhập nhóm của cháu sao? Nhóm bọn cháu đúng là thiếu nhân tài như ngài đấy.”
“Bởi vì cấp ba cậu giúp mình.”
Tống Thì Vi nói, chắc là chuyện Lý Kiến Minh quấy rối cô.
Bây giờ nhắc tới chuyện này, đột nhiên Trần Trứ có cảm xúc như chuyện cũ xảy ra cả nghìn năm rồi. Hắn nhịn không được nói: “Lúc ấy, mình không ngờ, hai chúng ta bị đồn đủ loại chuyện xấu, mà giải thích thế nào cũng không rõ ràng được.”
Đều tại con mụ hóng hớt Mưu Giai Văn cả chứ ai.
Tống Thì Vi nghe được Trần Trứ phàn nàn, thì không nhịn được mỉm cười.
Bình thường, cô rất lạnh lùng, cũng rất ít cười. Cho nên, giờ phút này, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến cảm xúc con người bị công phá mãnh liệt, đến Trần Trứ cũng nhịn không được mà ngây người ra.
Tống Thì Vi né đi ánh mắt đó. Lập tức mái tóc bị làn gió thổi loạn lên, còn cô nói như lầm bẩm: “Mình đối với mấy chuyện xấu đó, cũng không hề tức giận.”
“Tù…”
Đột nhiên, có một chiếc tàu thủy đi qua bấm còi.
“Cậu vừa nói gì?”
Trần Trứ xoa xoa lỗ tai, vừa rồi mình không nghe rõ Tống Thì Vi nói gì.
“Không có gì.”
Tống Thì Vi lắc đầu.
Có mấy câu nói rất nhẹ, giống như cơn gió tháng mười, câu nào cũng không thể nghe được.
Đột nhiên, điện thoại di động của Tống Thì Vi vang lên, tiếng chuông dồn dập mà chói tai. Âm thanh này vang lên giữa đêm khuya lại càng khó chịu hơn, nó giống như có người dùng móng tay vạch lên kính vậy.
Tống Thì Vi nhìn một chút, nhưng không muốn nhận.
Cứ như vậy, giai điệu đầu tiên vang lên rồi kết thúc, lại lập tức vang lên giai điệu thứ hai.
Tống Thì Vi nhíu mày. Bản thân cô đang do dự không biết nhận hay là không nhận đây?
Trần Trứ đứng bên cạnh, đột nhiên nhớ tới nội dung trong một bộ phim Hàn.
Hắn đột nhiên giật lấy điện thoại, khóa máy, tháo sim ra. Trần Trứ định hành động đẹp trai như mấy anh diễn viên Hàn Quốc là ném chiếc điện thoại xuống dưới sông.
“Điện thoại 12 nghìn.”
Ở bên cạnh, Tống Thì Vi nhẹ nhàng nói.
“Ồ?”
Trần Trứ từ từ quay người lại: “Ý cậu, là mình ném điện thoại đi sẽ phải bồi thường sao?”
Tống Thì Vi hất cằm lên.
“Mình đùa thôi, chỉ đơn giản là kiểm tra xem phân lượng của cảm xúc thôi mà.”
Trần Trứ nhẹ nhàng trả lại di động: “À, có cả sim nữa đấy, cẩn thận đừng ném, nếu không đêm hôm khuya khoắt khó mà tìm thấy được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận