Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 131: Tỏ tình đêm mưa
Sinh viên có một đặc điểm, đó chính là kể cả trên trời đổ xuống cơn mưa đá, cũng không thể ngăn được cuộc sống ăn chơi thoải mái của sinh viên.
Cho nên, sau khi tan học ngày hôm sau, cho dù chơi mưa ầm ầm, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn vẫn quyết định ra khỏi trường học.
Có thể, qua một đêm chữa trị, cũng có thể do niềm vui của cuộc chơi hôm nay che giấu, tóm lại hai người đã không còn cảm giác xấu hổ như hôm qua.
Hai người, mỗi người một cái ô, vừa bước đi vừa trò chuyện, mặc kệ từng giọt mưa tách tách rơi xuống mặt ô, kèm với đó là tiếng giày giẫm lên nước, mà thẳng tiến đa gas tàu điện ngầm.
Hai người bước vào gas tàu điện ngầm, thu ô lại, nhưng Mưu Giai Văn vẫn cố gắng giậm chân, sau đó cúi xuống nhìn chằm chằm vào dép của mình.
Hoàng Bách Hàm quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Mưu Giai Văn cong ngón chân lên, cau mày nói: “Hình như có cát dính vào dép của mình.”
Hoàng Bách Hàm nhìn từng ngón chân trắng nõn, tròn trịa đang không ngừng di chuyển, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Trước kia, cậu không ngờ, thì ra Mưu Giai Văn cũng có chỗ gợi cảm như vậy.
“Nhìn cái gì đấy?”
Mưu Giai Văn phát hiện, ánh mắt của Hoàng Bách Hàm có gì đó không thích hơn, bèn trợn mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó lau khô dép, rồi bước vào tàu điện ngầm.
Hoàng Bách Hàm nhếch miệng cười, đúng là tiểu Mưu vẫn đáng yêu như vậy.
Lúc học cấp ba, Mưu Giai Văn ngồi cùng Tống Thì Vi, cho nên ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người hoa khôi Tống, đến cả Hoàng Bách Hàm cũng không ngoại lệ.
Nhưng Đại Hoàng không ngờ, sau khi mình lên đại học, vốn dĩ chỉ là hai người bạn cùng lớp gặp nhau ăn chung với nhau, rồi dần dần cậu phát hiện ra trên người Mưu Giai Văn có rất nhiều điểm phát sáng.
Tiểu Mưu hoạt bát, ngây ngơ, thích nghiên cứu những đồ vật mới. Nên Hoàng Bách Hàm đi với cô mấy ngày thời gian, cũng học được rất nhiều trò chơi mới. Thế mới biết, thì ra Quảng Châu cũng có nhiều chỗ chơi vui đến vậy.
Về phương diện tính cách, Mưu Giai Văn giống như một đứa trẻ, không có thủ đoạn hay suy nghĩ thâm sâu nào, đã thế dáng người cô cũng rất đẹp.
Trước kia, cô giống như ánh sao bị vầng hào quang của mặt trăng che mất. Nên thời điểm cô không ngồi cùng bàn với vầng trăng chói mắt kia, thì ngôi sao cũng dần dần tỏa ra ánh sáng của mình.
Nhưng khi mà Hoàng Bách Hàm nhìn thấy kho báu này, thì đầu tiên là mừng rỡ, sau đó đến lo lắng. Trong môi trường Hoa Công, dương thịnh âm suy này, khẳng định Mưu Giai Văn là đối tượng của rất nhiều ánh mắt.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Hoàng Bách Hàm tỏ vẻ sực nhớ ra: “À…trước đó cậu có kể vị học trưởng kia ấy, gần đây có thường xuyên liên lạc với cậu không?”
“Cậu nói thời điểm học quân sự, vị học trường mời tớ tham gia hội học sinh á?”
Mưu Giai Văn ngồi bên cạnh đang mở trò chơi bóng rổ trên điện thoại ra chơi, thoải mái trả lời: “Vẫn hay nhắn tin, nhưng mình còn bận chơi với đọc truyện, nên cũng quên nhắn tin lại.”
Hoàng Bách Hàm nghe được câu trả lời, bỗng trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: “Nhưng cậu nhắn tin lại với mình rất nhanh mà.”
“Đó là đương nhiên rồi…”
Tiểu Mưu nhẹ nhàng sử dụng ‘James’ đảo bóng ném rổ, rồi lanh lảnh nói: “Cậu là bạn của mình, chỉ cần đọc tin nhắn, một giây là nhắn trả lời.”
Tim Hoàng Bách Hàm nhói một cái, chỉ là bạn thôi sao?
Thật ra, do Hoàng Bách Hàm suy nghĩ quá nhiều, nên cậu chỉ nghe được chữ ‘bạn’, mà hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong đó.
Trong lòng Mưu Giai Văn thì Hoàng Bách Hàm đã lên tới vị trí ngang hàng với Tống Thì Vi.
Hai người ra khỏi ga tàu điện ngầm, đến tầng cuối cùng của trung tâm thương mại, đây là khu vực trò chơi. Hoàng Bách Hàm đổi 50 xu chơi game, còn Mưu Giai Văn mua hai xuất hambeger cùng hai phần nước uống.
Lúc đầu, hai người này chơi theo kiểu tiền ai nấy chơi, thỉnh thoảng cậu mượn tôi một hôm sau tôi đãi cậu một hôm, đến cuối cùng mỗi lần đi chơi chia ra mỗi người một việc.
“Đi thôi.”
Mưu Giai Văn cầm lấy một nắm xu đi đến chỗ đua xe. Cô rất thích nhất ba trò chơi gồm đua xe, ném bóng rổ, cũng đập chuột.
Tạm thời Hoàng Bách Hàm bỏ qua những suy nghĩ khác, mà thoải mái chơi đùa với tiểu Mưu. Nhưng từ ‘bạn bè’ giống như hòn đá đặt trước ngực hắn.
“Đại Hoàng, sao vậy? Nhìn cậu giống như lái xe đụng vào tường ấy…”
Mưu Giai Văn mỉm cười.
Hoàng Bách Hàm cũng cười theo.
“Cái gì đấy? Lần này cậu ném chuẩn thật đấy, dẫn trước mình tận mười mấy điểm…”
Mưu Giai Văn khen ngợi.
Tiếp theo, Hoàng Bách Hàm cố tình ném trật vài quả, để Mưu Giai Văn từ từ đuổi kịp mình.
“Nhanh nhanh, bên kia có chỗ chơi đập chuột rồi.”
“Cậu đánh bên này giúp mình, chuột kìa?”
Mưu Giai Văn cuống quít chỉ huy Đại Hoàng làm việc.
Còn Hoàng Bách Hàm cố gắng tập trung nhất có thể, chỉ cần con chuột ló ra là đập luôn.
Hai người chơi từ 6 giờ đến tận 8 giờ tối, cuối cùng cũng chơi hết 50 xu.
Nhưng, do hai người ném bóng rổ quá hăng, nên tay cả hai đều đau.
Cuối cùng, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đành ngồi ở bên ngoài khu vực trò chơi nghỉ ngơi. Tiểu Mưu xoa cánh tay mình nói: “Không ổn rồi, ngày mai có tiết làm việc nhóm, không biết có hoàn thành được không đây?”
Thật ra, Hoàng Bách Hàm rất muốn nói, hay mình giúp cậu xoa tay, nhưng cảm thấy câu này quá mập mờ, ít ra phải trở thành bạn trai mới nói được.
Cho nên, Hoàng Bách Hàm chỉ vặn chai nước ra, đưa qua cho cô.
“Cám ơn.”
Mưu Giai Văn cầm lấy trai nước, ngửa chiếc cổ trắng ra huống một hơi.
Hoàng Bách Hàm vội vàng di chuyển ánh mắt, nhưng trong lòng rung động vô cùng.
Khi hai người nghỉ ngơi đỡ rồi, mới bắt đầu lên tàu điện ngầm trở về.
Trên đường đi về, vì Mưu Giai Văn vẫn cảm thấy tay rất đau, nên thường xuyên đổi ô từ tay này qua tay khác.
Hoàng Bách Hàm thấy thế thì mỉm cười nói: “Tay mình không sao, cậu có muốn hai đứa dùng chung một cái ô không?”
“Là sao?”
Mưu Giai Văn nghe được câu này, tỏ ra không phục: “Ý cậu là tay mình không chịu nổi chứ gì?”
“Nói cho cậu biết.”
Mưu Giai Văn gồng cánh tay mình lên, khoe cơ bắp cho Hoàng Bách Hàm xem: “Lúc nghỉ hè, mình có luyện qua đấy, chỉ là hơi mỏi chút mà thôi.”
Mưu Giai Văn làm như vậy, chẳng khác nào trong lòng coi Hoàng Bách Hàm là anh em tốt rồi.
Thế nhưng, sau khi tiểu Mưu nói xong, bỗng cảm thấy nếu để Hoàng Bách Hàm cầm ô cũng không sao, có thể làm được.
Cô tưởng tượng đến cảnh, Hoàng Bách Hàm cầm ô đi phía sau, cô có thể thoải mái chơi đùa phía trước.
“Sao mình không nói vậy nhỉ? Thôi để lần sau cũng được.”
Mưu Giai Văn cúi đầu, nhìn nước mưa làm ướt cả chân mình, rồi đưa rra một quyết định tuyệt vời.
Trời mưa lần sau, nếu như tay mình vẫn còn mỏi, vậy…để Hoàng Bách Hàm cầm ô cho mình.
Mưu Giai Văn mỉm cười, sau đó dùng chân đá nước mưa, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Đúng như Trần Trứ đưa ra phán đoán, bạn học tiểu Mưu hồn nhiên vô tư, nên chỉ có thể coi Hoàng Bách Hàm ở mức bạn bè.
Nếu muốn cô thay đổi khái niệm này đúng là cần thêm thời gian nữa. Nhưng đã có khởi đầu như vậy thì thời gian chờ sẽ không quá lâu.
Chỉ cần thêm chút nữa thôi, thì nước chảy thành sống là chuyện chắc chắn.
Nhưng Hoàng Bách Hàm thì khác, cậu cho rằng Mưu Giai Văn không thích mình đi quá gần, cho nên mới từ chối, khiến tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề.
Đại Hoàng cũng không sai, lần đầu biết yêu, bản thân không tránh khỏi sẽ nghĩ lung tung.
Nhất là một người hướng nội, có đôi khi rất thích nói chuyện với người ta, nhưng có lúc sẽ áp lực giống như đi thi, mà sau đó cảm thấy mình phát huy không được tốt.
Đại Hoàng cảm thấy lần này mình không làm tốt, đồng thời không cam lòng để như vậy.
“Chẳng lẽ chỉ là bạn thôi?”
Trong đầu Hoàng Bách Hàm suy nghĩ, bây giờ cậu đã quên hết lời Trần Trứ dặn dò.
Giống như một người sắp chết muốn được sống, chỉ còn lại hi vọng viên thuốc duy nhất kia, không biết nó có phải là thần dược cứu sống mình không?
Hoặc giống như lúc chơi game nhặt được trang bị cực phẩm, chỉ muốn ngay lập tức lắp nó lên.
“Mình chỉ muốn hỏi một câu, kiểm tra xem thế nào…”
Hoàng Bách Hàm không ngừng an ủi chính mình.
Rất nhanh đã đến cổng ký túc xá nữ, ánh sáng bên trong tòa nhà đã dần tỏa ra.
Tiếng mưa lớn vẫn rơi lên mặt ô, hết hạt này đến hạt khác. Dưới ánh đèn từ trong tòa nhà ký túc chiếu ra, chẳng khác nào từng vì sao rơi xuống, đọng lại trên mặt ô.
Ngay dưới tình huống này, Mưu Giai Văn đột nhiên quay người lại, mỉm cười lộ ra hai cái răng khểnh: “Về đi, cậu nhớ luyện tập đua xe nhiều vào, đua hơi kém rồi đấy.”
“Mình…”
Hình ảnh quay lại này, mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim Hoàng Bách Hàm. Cậu không tự chủ được nói ra: “Chờ chút.”
“Sao thế?”
Mưu Giai Văn tò mò hỏi, chờ đợi Hoàng Bách hàm trả lời.
“Mình…”
Hoàng Bách Hàm muốn nói lại thôi.
“Cậu muốn cái gì?”
Bạn học tiểu Mưu ngây thơ trêu đùa một câu: “Hay là cậu muốn vay tiền? Nhưng mình phải nói trước, dưới 500 tệ thì được.”
“Không, không phải vay tiền.”
Hoàng Bách Hàm hít một hơi thật sâu, để cho hơi lạnh cơn mưa rào tiến vào trong phổi. Cậu dùng hết sự dũng cảm, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp hỏi: “Mình…Mình…Mình thích cậu…Cậu có thể làm bạn gái mình được không?”
Cho nên, sau khi tan học ngày hôm sau, cho dù chơi mưa ầm ầm, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn vẫn quyết định ra khỏi trường học.
Có thể, qua một đêm chữa trị, cũng có thể do niềm vui của cuộc chơi hôm nay che giấu, tóm lại hai người đã không còn cảm giác xấu hổ như hôm qua.
Hai người, mỗi người một cái ô, vừa bước đi vừa trò chuyện, mặc kệ từng giọt mưa tách tách rơi xuống mặt ô, kèm với đó là tiếng giày giẫm lên nước, mà thẳng tiến đa gas tàu điện ngầm.
Hai người bước vào gas tàu điện ngầm, thu ô lại, nhưng Mưu Giai Văn vẫn cố gắng giậm chân, sau đó cúi xuống nhìn chằm chằm vào dép của mình.
Hoàng Bách Hàm quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Mưu Giai Văn cong ngón chân lên, cau mày nói: “Hình như có cát dính vào dép của mình.”
Hoàng Bách Hàm nhìn từng ngón chân trắng nõn, tròn trịa đang không ngừng di chuyển, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Trước kia, cậu không ngờ, thì ra Mưu Giai Văn cũng có chỗ gợi cảm như vậy.
“Nhìn cái gì đấy?”
Mưu Giai Văn phát hiện, ánh mắt của Hoàng Bách Hàm có gì đó không thích hơn, bèn trợn mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó lau khô dép, rồi bước vào tàu điện ngầm.
Hoàng Bách Hàm nhếch miệng cười, đúng là tiểu Mưu vẫn đáng yêu như vậy.
Lúc học cấp ba, Mưu Giai Văn ngồi cùng Tống Thì Vi, cho nên ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người hoa khôi Tống, đến cả Hoàng Bách Hàm cũng không ngoại lệ.
Nhưng Đại Hoàng không ngờ, sau khi mình lên đại học, vốn dĩ chỉ là hai người bạn cùng lớp gặp nhau ăn chung với nhau, rồi dần dần cậu phát hiện ra trên người Mưu Giai Văn có rất nhiều điểm phát sáng.
Tiểu Mưu hoạt bát, ngây ngơ, thích nghiên cứu những đồ vật mới. Nên Hoàng Bách Hàm đi với cô mấy ngày thời gian, cũng học được rất nhiều trò chơi mới. Thế mới biết, thì ra Quảng Châu cũng có nhiều chỗ chơi vui đến vậy.
Về phương diện tính cách, Mưu Giai Văn giống như một đứa trẻ, không có thủ đoạn hay suy nghĩ thâm sâu nào, đã thế dáng người cô cũng rất đẹp.
Trước kia, cô giống như ánh sao bị vầng hào quang của mặt trăng che mất. Nên thời điểm cô không ngồi cùng bàn với vầng trăng chói mắt kia, thì ngôi sao cũng dần dần tỏa ra ánh sáng của mình.
Nhưng khi mà Hoàng Bách Hàm nhìn thấy kho báu này, thì đầu tiên là mừng rỡ, sau đó đến lo lắng. Trong môi trường Hoa Công, dương thịnh âm suy này, khẳng định Mưu Giai Văn là đối tượng của rất nhiều ánh mắt.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Hoàng Bách Hàm tỏ vẻ sực nhớ ra: “À…trước đó cậu có kể vị học trưởng kia ấy, gần đây có thường xuyên liên lạc với cậu không?”
“Cậu nói thời điểm học quân sự, vị học trường mời tớ tham gia hội học sinh á?”
Mưu Giai Văn ngồi bên cạnh đang mở trò chơi bóng rổ trên điện thoại ra chơi, thoải mái trả lời: “Vẫn hay nhắn tin, nhưng mình còn bận chơi với đọc truyện, nên cũng quên nhắn tin lại.”
Hoàng Bách Hàm nghe được câu trả lời, bỗng trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: “Nhưng cậu nhắn tin lại với mình rất nhanh mà.”
“Đó là đương nhiên rồi…”
Tiểu Mưu nhẹ nhàng sử dụng ‘James’ đảo bóng ném rổ, rồi lanh lảnh nói: “Cậu là bạn của mình, chỉ cần đọc tin nhắn, một giây là nhắn trả lời.”
Tim Hoàng Bách Hàm nhói một cái, chỉ là bạn thôi sao?
Thật ra, do Hoàng Bách Hàm suy nghĩ quá nhiều, nên cậu chỉ nghe được chữ ‘bạn’, mà hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong đó.
Trong lòng Mưu Giai Văn thì Hoàng Bách Hàm đã lên tới vị trí ngang hàng với Tống Thì Vi.
Hai người ra khỏi ga tàu điện ngầm, đến tầng cuối cùng của trung tâm thương mại, đây là khu vực trò chơi. Hoàng Bách Hàm đổi 50 xu chơi game, còn Mưu Giai Văn mua hai xuất hambeger cùng hai phần nước uống.
Lúc đầu, hai người này chơi theo kiểu tiền ai nấy chơi, thỉnh thoảng cậu mượn tôi một hôm sau tôi đãi cậu một hôm, đến cuối cùng mỗi lần đi chơi chia ra mỗi người một việc.
“Đi thôi.”
Mưu Giai Văn cầm lấy một nắm xu đi đến chỗ đua xe. Cô rất thích nhất ba trò chơi gồm đua xe, ném bóng rổ, cũng đập chuột.
Tạm thời Hoàng Bách Hàm bỏ qua những suy nghĩ khác, mà thoải mái chơi đùa với tiểu Mưu. Nhưng từ ‘bạn bè’ giống như hòn đá đặt trước ngực hắn.
“Đại Hoàng, sao vậy? Nhìn cậu giống như lái xe đụng vào tường ấy…”
Mưu Giai Văn mỉm cười.
Hoàng Bách Hàm cũng cười theo.
“Cái gì đấy? Lần này cậu ném chuẩn thật đấy, dẫn trước mình tận mười mấy điểm…”
Mưu Giai Văn khen ngợi.
Tiếp theo, Hoàng Bách Hàm cố tình ném trật vài quả, để Mưu Giai Văn từ từ đuổi kịp mình.
“Nhanh nhanh, bên kia có chỗ chơi đập chuột rồi.”
“Cậu đánh bên này giúp mình, chuột kìa?”
Mưu Giai Văn cuống quít chỉ huy Đại Hoàng làm việc.
Còn Hoàng Bách Hàm cố gắng tập trung nhất có thể, chỉ cần con chuột ló ra là đập luôn.
Hai người chơi từ 6 giờ đến tận 8 giờ tối, cuối cùng cũng chơi hết 50 xu.
Nhưng, do hai người ném bóng rổ quá hăng, nên tay cả hai đều đau.
Cuối cùng, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đành ngồi ở bên ngoài khu vực trò chơi nghỉ ngơi. Tiểu Mưu xoa cánh tay mình nói: “Không ổn rồi, ngày mai có tiết làm việc nhóm, không biết có hoàn thành được không đây?”
Thật ra, Hoàng Bách Hàm rất muốn nói, hay mình giúp cậu xoa tay, nhưng cảm thấy câu này quá mập mờ, ít ra phải trở thành bạn trai mới nói được.
Cho nên, Hoàng Bách Hàm chỉ vặn chai nước ra, đưa qua cho cô.
“Cám ơn.”
Mưu Giai Văn cầm lấy trai nước, ngửa chiếc cổ trắng ra huống một hơi.
Hoàng Bách Hàm vội vàng di chuyển ánh mắt, nhưng trong lòng rung động vô cùng.
Khi hai người nghỉ ngơi đỡ rồi, mới bắt đầu lên tàu điện ngầm trở về.
Trên đường đi về, vì Mưu Giai Văn vẫn cảm thấy tay rất đau, nên thường xuyên đổi ô từ tay này qua tay khác.
Hoàng Bách Hàm thấy thế thì mỉm cười nói: “Tay mình không sao, cậu có muốn hai đứa dùng chung một cái ô không?”
“Là sao?”
Mưu Giai Văn nghe được câu này, tỏ ra không phục: “Ý cậu là tay mình không chịu nổi chứ gì?”
“Nói cho cậu biết.”
Mưu Giai Văn gồng cánh tay mình lên, khoe cơ bắp cho Hoàng Bách Hàm xem: “Lúc nghỉ hè, mình có luyện qua đấy, chỉ là hơi mỏi chút mà thôi.”
Mưu Giai Văn làm như vậy, chẳng khác nào trong lòng coi Hoàng Bách Hàm là anh em tốt rồi.
Thế nhưng, sau khi tiểu Mưu nói xong, bỗng cảm thấy nếu để Hoàng Bách Hàm cầm ô cũng không sao, có thể làm được.
Cô tưởng tượng đến cảnh, Hoàng Bách Hàm cầm ô đi phía sau, cô có thể thoải mái chơi đùa phía trước.
“Sao mình không nói vậy nhỉ? Thôi để lần sau cũng được.”
Mưu Giai Văn cúi đầu, nhìn nước mưa làm ướt cả chân mình, rồi đưa rra một quyết định tuyệt vời.
Trời mưa lần sau, nếu như tay mình vẫn còn mỏi, vậy…để Hoàng Bách Hàm cầm ô cho mình.
Mưu Giai Văn mỉm cười, sau đó dùng chân đá nước mưa, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Đúng như Trần Trứ đưa ra phán đoán, bạn học tiểu Mưu hồn nhiên vô tư, nên chỉ có thể coi Hoàng Bách Hàm ở mức bạn bè.
Nếu muốn cô thay đổi khái niệm này đúng là cần thêm thời gian nữa. Nhưng đã có khởi đầu như vậy thì thời gian chờ sẽ không quá lâu.
Chỉ cần thêm chút nữa thôi, thì nước chảy thành sống là chuyện chắc chắn.
Nhưng Hoàng Bách Hàm thì khác, cậu cho rằng Mưu Giai Văn không thích mình đi quá gần, cho nên mới từ chối, khiến tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề.
Đại Hoàng cũng không sai, lần đầu biết yêu, bản thân không tránh khỏi sẽ nghĩ lung tung.
Nhất là một người hướng nội, có đôi khi rất thích nói chuyện với người ta, nhưng có lúc sẽ áp lực giống như đi thi, mà sau đó cảm thấy mình phát huy không được tốt.
Đại Hoàng cảm thấy lần này mình không làm tốt, đồng thời không cam lòng để như vậy.
“Chẳng lẽ chỉ là bạn thôi?”
Trong đầu Hoàng Bách Hàm suy nghĩ, bây giờ cậu đã quên hết lời Trần Trứ dặn dò.
Giống như một người sắp chết muốn được sống, chỉ còn lại hi vọng viên thuốc duy nhất kia, không biết nó có phải là thần dược cứu sống mình không?
Hoặc giống như lúc chơi game nhặt được trang bị cực phẩm, chỉ muốn ngay lập tức lắp nó lên.
“Mình chỉ muốn hỏi một câu, kiểm tra xem thế nào…”
Hoàng Bách Hàm không ngừng an ủi chính mình.
Rất nhanh đã đến cổng ký túc xá nữ, ánh sáng bên trong tòa nhà đã dần tỏa ra.
Tiếng mưa lớn vẫn rơi lên mặt ô, hết hạt này đến hạt khác. Dưới ánh đèn từ trong tòa nhà ký túc chiếu ra, chẳng khác nào từng vì sao rơi xuống, đọng lại trên mặt ô.
Ngay dưới tình huống này, Mưu Giai Văn đột nhiên quay người lại, mỉm cười lộ ra hai cái răng khểnh: “Về đi, cậu nhớ luyện tập đua xe nhiều vào, đua hơi kém rồi đấy.”
“Mình…”
Hình ảnh quay lại này, mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim Hoàng Bách Hàm. Cậu không tự chủ được nói ra: “Chờ chút.”
“Sao thế?”
Mưu Giai Văn tò mò hỏi, chờ đợi Hoàng Bách hàm trả lời.
“Mình…”
Hoàng Bách Hàm muốn nói lại thôi.
“Cậu muốn cái gì?”
Bạn học tiểu Mưu ngây thơ trêu đùa một câu: “Hay là cậu muốn vay tiền? Nhưng mình phải nói trước, dưới 500 tệ thì được.”
“Không, không phải vay tiền.”
Hoàng Bách Hàm hít một hơi thật sâu, để cho hơi lạnh cơn mưa rào tiến vào trong phổi. Cậu dùng hết sự dũng cảm, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp hỏi: “Mình…Mình…Mình thích cậu…Cậu có thể làm bạn gái mình được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận