Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 74: Chính là Tống Thì Vi
Trần Trứ dám thề như vậy là co căn cứ, bởi vì thời con học ở Chấp Tín, nam sinh đàn ca sáo nhị nhan nhản, mà hắn chưa nhìn thấy thằng nào tán đổ Tống Thì Vi được.
Sự thật đúng như hắn dự đoán, chẳng biết vị học trưởng này từ nơi nào nghe được hoa khôi Tống, nhưng làm vậy cũng chẳng ích gì.
Bài ‘Tiểu Vi’ đã hát xong một nửa, mà hoa khôi Tống còn chưa thèm liếc nhìn lấy một cái.
Nhưng sự viện này khiến mọi người xung quanh cảm thấy hứng thú. Trong những ngày huấn luyện quân sự buồn tẻ, mà có thể thấy được tiệt mục này, nên nhao nhao lấy điện thoại ra quay lại.
Đêm đến, bản thân trở về phòng ký túc hoặc những buổi họp lớp sau này, có chủ đề để nói chuyện rồi.
Nhất thời, trên thao trường, ánh đèn flash lập lòe, nhìn từ xa giống như Trung Đại đón minh tinh đến biểu diễn đêm hội vậy.
Có điều, bây giờ vẫn còn rất nhiều người chưa biết Tống Thì Vi, phần lớn trong câu chuyện sẽ là chủ đề ‘một em gái ở Lĩnh Viện trong lúc học quân sự được thổ lộ’.
Các thầy giáo huấn luyện tất nhiên chẳng xa lạ gì tiết mục này, rất có thể khóa huấn luyện năm nào cũng gặp được. Nên các thấy chắp tay sau lưng, vui vẻ ngắm nhìn cậu sinh viên kia biểu diễn.
“…Anh muốn dẫn em bay lên tận bầu trời, nhìn những vì sao xinh đẹp biết bao, còn tự tay lấy xuống tặng cho em…”
Đến lúc vị học trưởng này hát xong, thì tất cả ánh mắt và camera điện thoại đều chĩa thẳng vào người Tống Thì Vi.
Cô vẫn thờ ơ như không thấy gì, thỉnh thoảng còn nhíu lại đôi lông mày rất khó nhìn thấy.
“Đúng là tên hề, ba trò mèo này mà muốn theo đuổi Tống Thì Vi sao?”
Chẳng biết từ lúc nào, Khang Lương Tùng đã đến bên cạnh Trần Trứ. Nói chung quan điểm của thằng này giống hệt Trần Trứ.
Đây chẳng phải mấy trò Lý Kiến Minh hay dùng để dây dưa với cô sao. Trong trường hợp càng công khai, càng nhiều người biết, Tống Thì Vi càng ghét.
Ặc…
Vị học trưởng này còn tưởng thái độ của mình chưa rõ ràng, nên cố tình đi đến trước hàng của lớp tài chính, dùng giọng văn vở nói: “Em Tống, trưa nay là lần đầu tiên anh được gặp em ở nhà ăn. Quả thực thời điểm đó, anh có cảm giác trời đất quay cuồng, thế là cảm giác bứt dứt đó thôi thúc anh đi tìm hiểu tin tức của em. Hôm nay đường đột tặng em một bài hát, hi vọng e Tống tha lỗi.”
“Òa…”
Đám người trẻ tuổi xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào. Mặc dù, mọi người chẳng hiểu cái gì, với lại việc này cũng chẳng liên quan gì đến họ, nhưng đơn giản bọn họ chỉ muốn hét lên cho thỏa mãn.
Hóc môn tuổi trẻ chính là tràn đầy như vậy.
“Có người tỏ tình với Tống Thì Vi, cậu có lo lắng không?”
Đột nhiên Khang Lương Tùng hỏi Trần Trứ, còn khuôn mặt cậu ta thế nào đã bị bóng tối che mất.
Trần Trứ mỉm cười: “Tao lo lắng cái gì?”
“Thật sao?”
Khang Lương Tùng nhìn thẳng vào mặt Trần Trứ, sau đó quay đầu lại nhìn ‘thằng hề’ phía trước, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Tình cảm của hai người đã đến mức độ tín nhiệm lẫn nhau như vậy rồi sao?”
“Tao…”
Trần Trứ nghĩ thầm đúng là đội nồi. Đáng tiếc Mưu Giai Văn cực ghét thằng này, nếu không đã vẽ ra tình huống hai người ở chung, có khi còn viết ra một bộ tiểu thuyết mấy triệu chữ không chừng.
Lúc này, vị học trưởng kia tiến gần một bước nói: “Em Tống, em có thể trao cho anh một cơ hội, được cùng em ăn bữa tối mai được không?”
Trên sân tập, không chỉ toàn bộ sinh viên Lĩnh Viện, mà còn những tân sinh học viện khác tới xem náo nhiệt. Tất cả mọi người đều đang chờ Tống Thì Vi trả lời.
Trần Trứ cũng nhìn về phía Tống Thì Vi. Hắn đột nhiên có cảm giác, nhìn vẻ mặt Tống Thì Vi bây giờ vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng cô đang vô cùng chán ghét.
“Không.”
Giọng nói lảnh lảnh của Tống Thì Vi vang lên, câu trả lời cực kỳ đơn giản, giống như nói thêm câu nào sợ tính tiền câu đó vậy.
“…À được.”
Vị học trưởng này lập tức buồn rười rượi. Có điều, anh ta khác với Lý Kiến Minh một điểm, là không bám dai như đỉa.
Dù sao, đây là sinh viên Trung Đại, nói xong một câu ‘xin lỗi làm phiền’ rồi lập tức rời đi.
Các bạn học xung quanh cũng vỗ tay nhiệt liệt. Dù sao, cả đám được nghe hát miễn phí, cũng có thể cổ vũ người vừa tỏ tình thất bại.
Sau đó tất cả sinh viên lại quay về hoạt động buổi tối, tiếp theo là 40 phút nghỉ ngơi tại chỗ.
Có lẽ, vừa rồi có người hát ‘Tiểu Vi’, cũng coi như bài hát mở đầu, khiến những ca sĩ dân gian bắt đầu nô nức đua nhau biểu diễn.
Có bạn hát ‘Trời Nắng’ của Châu Kiệt Luân, có bạn hát ‘Giang Nam’ của Lâm Tuấn Kiệt. Có nhóm cách đó không xa còn nhảy cả Hip hop, còn cả có nhóm biểu diễn Võ Thuật.
Những người biểu diễn thành công, sẽ thu hoạch được khả năng kén vợ kén chồng ngay tại thời điểm học đại học.
Biểu diễn tốt, cũng có thể thu hút ánh mắt cùng tiếng vỗ tay cười đùa của mọi người xung quanh.
Những sinh viên này đang thoải mái thể hiện năng khiếu của mình, không hề có chút tư lợi nào. Có lẽ đây mới là ‘tuổi thiếu niên, hào hoa phong nhã’.
Mãi đến khi thầy huấn luyện tuyên bố đêm biểu diễn đêm nay kết thúc, thế mà rất nhiều người còn chưa muốn về phòng ký túc.
Trên đường trở về phòng ký túc, sinh viên học viện Khoa Học Xã Hội, sinh viên học viện Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc, các cô ấy vừa đi vừa thảo luận sự kiện đặc sắc vừa diễn ra đêm nay.
Trong đó, chuyện được bàn tán nhiều nhất là Tống Thì Vi của Lĩnh Viên.
“Cô gái được người ta tỏ tình kia, cô ấy có làn da đẹp thật đấy. Mình đứng từ xa nhìn, mà có cảm giác giống như có thể phán chiếu ánh sáng ấy.”
“Dáng người cậu ấy cũng cao, chỉ riêng chiều dài chân đã tới eo của mình rồi.”
“Thôi, thôi,…Làm gì đến mức như vậy. Mình đói rồi, các cậu có muốn đến nhà ăn mua chút đồ không? Ai muốn đi cùng nào?”
“Mình, mình, mình.”
“Vậy áo huấn luyện thì làm sao bây giờ, cầm theo nặng lắm?... À Viên Viên, cậu có đến nhà ăn không, nếu cậu không đi, phiền cậu cầm quần áo về phòng hộ bọn mình được không?”
Triệu Viên Viên đi cùng nhưng trông có vẻ hơi lẻ loi. Cô bé nghe được đề nghị này, do dự một chút, nhưng cuối cùng gật đầu nói: “Vậy mình không đi nhà ăn nữa, các cậu đưa đồ đây cho mình.”
“Cám ơn Viên Viên…Cám ơn.”
Mấy bạn cùng phòng lập tức cởi áo ra đưa cho Viên Viên.
Những quần áo này thực sự khá nặng, dáng người Triệu Viên Viên lại thấp, nên quá trình ôm trở về phòng ký túc, trông cô khá vất vả.
Nhất là lúc cô bước lên cầu thang, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Có một bạn cùng phòng tỏ ra thương hại, nói với các bạn khác: “Sau này chúng ta đừng sai Viên Viên làm mấy việc này nữa đi, dù sao cậu ấy nhỏ tuổi như vậy.”
Một bạn cùng phòng khác lập tức nói: “Chúng ta cũng đâu sai câu ấy làm việc? Việc lấy nước nóng là cậu ấy chủ động mà, chúng ta có ép đâu?”
Một bạn cùng phòng thứ ba nói: “Cầm quần áo lên phòng thì có gì đâu, nếu mình về phòng trước cũng sẽ giúp các cậu cầm về thôi…Đi nào, chúng ta đến nhà ăn trước đã.”
Mấy bạn cùng phòng vui vẻ rời đi. Còn Viên Viên ôm đống quần áo trở về, mà nước mắt đột nhiên rơi lên quần áo các bạn trong phòng.
Cô bé là người rất thích ăn, bản thân vừa mới tham gia huấn luyện, tất nhiên bụng đã sớm đói lắm rồi.
Thế nhưng, không có bạn nào trong phòng rủ mình đi cùng.
“Chẳng lẽ vì mình quá béo, nên mọi người thấy mình không nên ăn khuya?”
Triệu Viên Viên cúi xuống, lau nước mắt lên mấy bộ quân phục.
Thật ra, mình cùng muốn có dáng người như chị ở Lĩnh Viện kia, dáng thật là đẹp…
Triệu Viên Viên vất vả lắm mới lên đến phòng, sau đó cố gắng mở cửa phòng ra, đặt gọn gàng từng bộ quân phục lên trên bàn, sau đó mới ngồi ngẩn người ra. Giờ phút này, cô rất nhớ cha mẹ của mình.
Thật ra, Triệu Viên Viên nhỏ tuổi hơn bạn bè cùng khóa khá nhiều, nên người thân quen làm bạn bên người, ngoài cha mẹ ra, cũng chỉ có anh Trần Trứ, khiến cô thoải mái nhất.
Nhưng trong môi trường độc lập như ký túc xá, mặc kệ Triệu Viên Viên làm gì, cố gắng thế nào, thì các bạn trong phòng cũng không muốn dẫn cô đi cùng.
Vô tình, cô nhìn đến vị trí 4 bình nước nóng, nhớ tới hôm đó mình vất vả lấy về cho các bạn. Trừ việc mọi người nói tiếng cám ơn ra, thì không thể hiện gì tiếp theo nữa.
“Đúng như những gì anh Trần Trứ đã nói…”
Mũi Triệu Viên Viên có cảm giác cay cay, bởi vì nỗ lực của bản thân không đi liền với kết quả, vậy bây giờ mình phải làm gì đây?
Cô bé leo lên giường nằm, hai tay ôm chân suy nghĩ. Mình có nên gọi điện cho cha mẹ hay không? Làm vậy cha mẹ sẽ lo lắng lắm.
Không bao lâu, các bạn cùng phòng đã trở về, hình như các cô còn cầm theo đồ ăn về phòng ký túc.
Mùi thơm của trứng chiên kèm với mùi lạp xưởng hun khói tỏa ra, từng mùi thơm một bay thẳng vào mũi Viên Viên.
Triệu Viên Viên âm thầm chảy nước mắt, sau đó cô nghĩ một chút, rồi cầm điện thoại di động gọi cho Trần Trứ.
“A lô.”
Giọng nói Trần Trứ vang lên, nó vẫn luôn nhẹ nhàng và cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng, lời này rơi vào tai Triệu Viên Viên, chẳng khác gì kích hoạt kíp nổ, những tủi thân mà cô phải chịu đựng những ngày qua lập tức bùng nổ: “Anh Trần Trứ, em không muốn học đại học, em muốn về nhà…”
Mặc dù, Trần Trứ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng câu đầu tiên lại là: “Viên Viên, em đừng xúc động, trên thế giới này không có chuyện gì không giải quyết được. Em xuống dưới chờ anh, anh sẽ tới ngay.”
“Dạ..”
Phản ứng của Trần Trứ, khiến trong lòng Viên Viên có cảm giác dựa vào tự nhiên. Cô lau nước mắt, đi xuống giường, bước ra mở cửa xuống lầu.
Ba bạn cùng phòng liếc nhìn nhau.
“Cậu ấy sao thế?”
“Không biết.”
“Anh Trần Trứ là ai?”
Trần Trứ cúp điện thoại xong, vội vàng chạy đi. Hắn đến dưới ký túc xá Tây Uyển đã trông thấy Triệu Viên Viên khóc thành mặt mèo rồi.
Hắn đau lòng lau nước mắt cho cô bé, sau đó kéo Viên Viên đến ngồi xuống ghế bên canh, rồi hỏi thăm có chuyện gì.
Thế nhưng, sau khi mập mạp kể lại, cũng khiến Trần Trứ đau đầu.
Việc này không khó giải quyết. Nếu tình huống này rơi vào ký túc xá nam, nếu trong vòng hai ngày hắn không giải quyết được, cũng uổng phí biệt danh ‘Trần Xử’.
Quan trọng đây là chuyện ở ký túc xá nữ, mà nó lại ở học viện khác học viện của hắn, đúng là ngoài tầm tay.
Nhưng sự viện đã đến mức độ này, thì vài lời an ủi chỉ là lời nói suông, nên nhất định phải đưa ra biện pháp xử lý.
“Tốt nhất mình có thể đến ở ký túc xá nữ, làm vậy Viên Viên mới có cảm giác yên tâm.”
Trần Trứ nhìn tòa nhà được vây quanh bằng hàng rào cao tận 3 mét, còn có mấy vị quản lý ăn với đi soi bên trong…
Nếu như mình lén lút đi vào, mà bị quản lý bắt được sẽ lập tức báo cảnh sát nói mình biến thái. Không biết, bảo vệ hay cảnh sát có nghe mình giải thích không nữa?
Trần Trứ lắc đầu, bỏ qua cách lén lút vào ký túc xá nữ.
Như vậy, có thể tìm ai thay mình đây?
Trần Trứ nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt nhăn nhó nhìn nhóm ‘Sweet’ trong điện thoại.
Ngón tay hắn dừng lại trên màn hình điện thoại một lúc, sau đó vẫn cắn răng click vào chỗ thêm bạn với ‘Vi Vi’.
Cũng không lâu lắm, ‘Vi Vi’ nhấn đồng ý kết bạn.
Hai người bị đồn ‘yêu nhau’ tận mấy tháng, mà đến giờ phút này mới chính thức kết bạn QQ.
Trầm Trứ: Chào cậu, cậu có rỗi nói chuyện không?
Vi Vi: Ừ.
Trầm Trứ: Mình đang ở dưới ký túc xá nữ, có việc nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có thể xuống đây một chút được không?
‘Vi Vi’ đột nhiên không trả lời lại.
Trần Trứ có cảm giác, phải chăng mối quan hệ của hai người còn quá hời hợt? Hai người chẳng liên quan quái gì, đêm hôm khuya khoắt đời nào người ta xuống gặp mình.
Thế là, hắn bắt đầu suy nghĩ cách khác.
“Tích tích.”
Đột nhiên, tiếng thông báo tin nhắn QQ vang lên.
Vi Vi: Mình vừa nhận điện thoại, chờ chút mình thay quần áo xong sẽ xuống.
Trần Trứ thở phào một hơi.
Triệu Viên viên nhìn sắc mặt Trần Trứ thay đổi liên tục, thì tò mò hỏi: “Anh Trần Trứ, anh tìm ai vậy?”
“À.”
Giọng nói Trần Trứ có vẻ hơi kích động: “Tìm một người có thể đè ép bạn cùng phòng của em.”
“Ai?”
Triệu Viên Viên đang muốn hỏi thăm, thì thấy một cô gái đang bước ra khỏi cửa ký túc xá.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng, mặt không hề có chút dao động nào, giống như cách xa người cả nghìn cây số.
Cô gái này nhìn quen quen…
Triệu Viên Viên đột nhiên trợn trừng mắt, không nhịn được nhìn Trần Trứ.
“Đúng rồi đó.”
Trần Trứ cười méo mó nói: “Chính là Tống Thì Vi.”
Sự thật đúng như hắn dự đoán, chẳng biết vị học trưởng này từ nơi nào nghe được hoa khôi Tống, nhưng làm vậy cũng chẳng ích gì.
Bài ‘Tiểu Vi’ đã hát xong một nửa, mà hoa khôi Tống còn chưa thèm liếc nhìn lấy một cái.
Nhưng sự viện này khiến mọi người xung quanh cảm thấy hứng thú. Trong những ngày huấn luyện quân sự buồn tẻ, mà có thể thấy được tiệt mục này, nên nhao nhao lấy điện thoại ra quay lại.
Đêm đến, bản thân trở về phòng ký túc hoặc những buổi họp lớp sau này, có chủ đề để nói chuyện rồi.
Nhất thời, trên thao trường, ánh đèn flash lập lòe, nhìn từ xa giống như Trung Đại đón minh tinh đến biểu diễn đêm hội vậy.
Có điều, bây giờ vẫn còn rất nhiều người chưa biết Tống Thì Vi, phần lớn trong câu chuyện sẽ là chủ đề ‘một em gái ở Lĩnh Viện trong lúc học quân sự được thổ lộ’.
Các thầy giáo huấn luyện tất nhiên chẳng xa lạ gì tiết mục này, rất có thể khóa huấn luyện năm nào cũng gặp được. Nên các thấy chắp tay sau lưng, vui vẻ ngắm nhìn cậu sinh viên kia biểu diễn.
“…Anh muốn dẫn em bay lên tận bầu trời, nhìn những vì sao xinh đẹp biết bao, còn tự tay lấy xuống tặng cho em…”
Đến lúc vị học trưởng này hát xong, thì tất cả ánh mắt và camera điện thoại đều chĩa thẳng vào người Tống Thì Vi.
Cô vẫn thờ ơ như không thấy gì, thỉnh thoảng còn nhíu lại đôi lông mày rất khó nhìn thấy.
“Đúng là tên hề, ba trò mèo này mà muốn theo đuổi Tống Thì Vi sao?”
Chẳng biết từ lúc nào, Khang Lương Tùng đã đến bên cạnh Trần Trứ. Nói chung quan điểm của thằng này giống hệt Trần Trứ.
Đây chẳng phải mấy trò Lý Kiến Minh hay dùng để dây dưa với cô sao. Trong trường hợp càng công khai, càng nhiều người biết, Tống Thì Vi càng ghét.
Ặc…
Vị học trưởng này còn tưởng thái độ của mình chưa rõ ràng, nên cố tình đi đến trước hàng của lớp tài chính, dùng giọng văn vở nói: “Em Tống, trưa nay là lần đầu tiên anh được gặp em ở nhà ăn. Quả thực thời điểm đó, anh có cảm giác trời đất quay cuồng, thế là cảm giác bứt dứt đó thôi thúc anh đi tìm hiểu tin tức của em. Hôm nay đường đột tặng em một bài hát, hi vọng e Tống tha lỗi.”
“Òa…”
Đám người trẻ tuổi xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào. Mặc dù, mọi người chẳng hiểu cái gì, với lại việc này cũng chẳng liên quan gì đến họ, nhưng đơn giản bọn họ chỉ muốn hét lên cho thỏa mãn.
Hóc môn tuổi trẻ chính là tràn đầy như vậy.
“Có người tỏ tình với Tống Thì Vi, cậu có lo lắng không?”
Đột nhiên Khang Lương Tùng hỏi Trần Trứ, còn khuôn mặt cậu ta thế nào đã bị bóng tối che mất.
Trần Trứ mỉm cười: “Tao lo lắng cái gì?”
“Thật sao?”
Khang Lương Tùng nhìn thẳng vào mặt Trần Trứ, sau đó quay đầu lại nhìn ‘thằng hề’ phía trước, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Tình cảm của hai người đã đến mức độ tín nhiệm lẫn nhau như vậy rồi sao?”
“Tao…”
Trần Trứ nghĩ thầm đúng là đội nồi. Đáng tiếc Mưu Giai Văn cực ghét thằng này, nếu không đã vẽ ra tình huống hai người ở chung, có khi còn viết ra một bộ tiểu thuyết mấy triệu chữ không chừng.
Lúc này, vị học trưởng kia tiến gần một bước nói: “Em Tống, em có thể trao cho anh một cơ hội, được cùng em ăn bữa tối mai được không?”
Trên sân tập, không chỉ toàn bộ sinh viên Lĩnh Viện, mà còn những tân sinh học viện khác tới xem náo nhiệt. Tất cả mọi người đều đang chờ Tống Thì Vi trả lời.
Trần Trứ cũng nhìn về phía Tống Thì Vi. Hắn đột nhiên có cảm giác, nhìn vẻ mặt Tống Thì Vi bây giờ vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng cô đang vô cùng chán ghét.
“Không.”
Giọng nói lảnh lảnh của Tống Thì Vi vang lên, câu trả lời cực kỳ đơn giản, giống như nói thêm câu nào sợ tính tiền câu đó vậy.
“…À được.”
Vị học trưởng này lập tức buồn rười rượi. Có điều, anh ta khác với Lý Kiến Minh một điểm, là không bám dai như đỉa.
Dù sao, đây là sinh viên Trung Đại, nói xong một câu ‘xin lỗi làm phiền’ rồi lập tức rời đi.
Các bạn học xung quanh cũng vỗ tay nhiệt liệt. Dù sao, cả đám được nghe hát miễn phí, cũng có thể cổ vũ người vừa tỏ tình thất bại.
Sau đó tất cả sinh viên lại quay về hoạt động buổi tối, tiếp theo là 40 phút nghỉ ngơi tại chỗ.
Có lẽ, vừa rồi có người hát ‘Tiểu Vi’, cũng coi như bài hát mở đầu, khiến những ca sĩ dân gian bắt đầu nô nức đua nhau biểu diễn.
Có bạn hát ‘Trời Nắng’ của Châu Kiệt Luân, có bạn hát ‘Giang Nam’ của Lâm Tuấn Kiệt. Có nhóm cách đó không xa còn nhảy cả Hip hop, còn cả có nhóm biểu diễn Võ Thuật.
Những người biểu diễn thành công, sẽ thu hoạch được khả năng kén vợ kén chồng ngay tại thời điểm học đại học.
Biểu diễn tốt, cũng có thể thu hút ánh mắt cùng tiếng vỗ tay cười đùa của mọi người xung quanh.
Những sinh viên này đang thoải mái thể hiện năng khiếu của mình, không hề có chút tư lợi nào. Có lẽ đây mới là ‘tuổi thiếu niên, hào hoa phong nhã’.
Mãi đến khi thầy huấn luyện tuyên bố đêm biểu diễn đêm nay kết thúc, thế mà rất nhiều người còn chưa muốn về phòng ký túc.
Trên đường trở về phòng ký túc, sinh viên học viện Khoa Học Xã Hội, sinh viên học viện Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc, các cô ấy vừa đi vừa thảo luận sự kiện đặc sắc vừa diễn ra đêm nay.
Trong đó, chuyện được bàn tán nhiều nhất là Tống Thì Vi của Lĩnh Viên.
“Cô gái được người ta tỏ tình kia, cô ấy có làn da đẹp thật đấy. Mình đứng từ xa nhìn, mà có cảm giác giống như có thể phán chiếu ánh sáng ấy.”
“Dáng người cậu ấy cũng cao, chỉ riêng chiều dài chân đã tới eo của mình rồi.”
“Thôi, thôi,…Làm gì đến mức như vậy. Mình đói rồi, các cậu có muốn đến nhà ăn mua chút đồ không? Ai muốn đi cùng nào?”
“Mình, mình, mình.”
“Vậy áo huấn luyện thì làm sao bây giờ, cầm theo nặng lắm?... À Viên Viên, cậu có đến nhà ăn không, nếu cậu không đi, phiền cậu cầm quần áo về phòng hộ bọn mình được không?”
Triệu Viên Viên đi cùng nhưng trông có vẻ hơi lẻ loi. Cô bé nghe được đề nghị này, do dự một chút, nhưng cuối cùng gật đầu nói: “Vậy mình không đi nhà ăn nữa, các cậu đưa đồ đây cho mình.”
“Cám ơn Viên Viên…Cám ơn.”
Mấy bạn cùng phòng lập tức cởi áo ra đưa cho Viên Viên.
Những quần áo này thực sự khá nặng, dáng người Triệu Viên Viên lại thấp, nên quá trình ôm trở về phòng ký túc, trông cô khá vất vả.
Nhất là lúc cô bước lên cầu thang, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Có một bạn cùng phòng tỏ ra thương hại, nói với các bạn khác: “Sau này chúng ta đừng sai Viên Viên làm mấy việc này nữa đi, dù sao cậu ấy nhỏ tuổi như vậy.”
Một bạn cùng phòng khác lập tức nói: “Chúng ta cũng đâu sai câu ấy làm việc? Việc lấy nước nóng là cậu ấy chủ động mà, chúng ta có ép đâu?”
Một bạn cùng phòng thứ ba nói: “Cầm quần áo lên phòng thì có gì đâu, nếu mình về phòng trước cũng sẽ giúp các cậu cầm về thôi…Đi nào, chúng ta đến nhà ăn trước đã.”
Mấy bạn cùng phòng vui vẻ rời đi. Còn Viên Viên ôm đống quần áo trở về, mà nước mắt đột nhiên rơi lên quần áo các bạn trong phòng.
Cô bé là người rất thích ăn, bản thân vừa mới tham gia huấn luyện, tất nhiên bụng đã sớm đói lắm rồi.
Thế nhưng, không có bạn nào trong phòng rủ mình đi cùng.
“Chẳng lẽ vì mình quá béo, nên mọi người thấy mình không nên ăn khuya?”
Triệu Viên Viên cúi xuống, lau nước mắt lên mấy bộ quân phục.
Thật ra, mình cùng muốn có dáng người như chị ở Lĩnh Viện kia, dáng thật là đẹp…
Triệu Viên Viên vất vả lắm mới lên đến phòng, sau đó cố gắng mở cửa phòng ra, đặt gọn gàng từng bộ quân phục lên trên bàn, sau đó mới ngồi ngẩn người ra. Giờ phút này, cô rất nhớ cha mẹ của mình.
Thật ra, Triệu Viên Viên nhỏ tuổi hơn bạn bè cùng khóa khá nhiều, nên người thân quen làm bạn bên người, ngoài cha mẹ ra, cũng chỉ có anh Trần Trứ, khiến cô thoải mái nhất.
Nhưng trong môi trường độc lập như ký túc xá, mặc kệ Triệu Viên Viên làm gì, cố gắng thế nào, thì các bạn trong phòng cũng không muốn dẫn cô đi cùng.
Vô tình, cô nhìn đến vị trí 4 bình nước nóng, nhớ tới hôm đó mình vất vả lấy về cho các bạn. Trừ việc mọi người nói tiếng cám ơn ra, thì không thể hiện gì tiếp theo nữa.
“Đúng như những gì anh Trần Trứ đã nói…”
Mũi Triệu Viên Viên có cảm giác cay cay, bởi vì nỗ lực của bản thân không đi liền với kết quả, vậy bây giờ mình phải làm gì đây?
Cô bé leo lên giường nằm, hai tay ôm chân suy nghĩ. Mình có nên gọi điện cho cha mẹ hay không? Làm vậy cha mẹ sẽ lo lắng lắm.
Không bao lâu, các bạn cùng phòng đã trở về, hình như các cô còn cầm theo đồ ăn về phòng ký túc.
Mùi thơm của trứng chiên kèm với mùi lạp xưởng hun khói tỏa ra, từng mùi thơm một bay thẳng vào mũi Viên Viên.
Triệu Viên Viên âm thầm chảy nước mắt, sau đó cô nghĩ một chút, rồi cầm điện thoại di động gọi cho Trần Trứ.
“A lô.”
Giọng nói Trần Trứ vang lên, nó vẫn luôn nhẹ nhàng và cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng, lời này rơi vào tai Triệu Viên Viên, chẳng khác gì kích hoạt kíp nổ, những tủi thân mà cô phải chịu đựng những ngày qua lập tức bùng nổ: “Anh Trần Trứ, em không muốn học đại học, em muốn về nhà…”
Mặc dù, Trần Trứ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng câu đầu tiên lại là: “Viên Viên, em đừng xúc động, trên thế giới này không có chuyện gì không giải quyết được. Em xuống dưới chờ anh, anh sẽ tới ngay.”
“Dạ..”
Phản ứng của Trần Trứ, khiến trong lòng Viên Viên có cảm giác dựa vào tự nhiên. Cô lau nước mắt, đi xuống giường, bước ra mở cửa xuống lầu.
Ba bạn cùng phòng liếc nhìn nhau.
“Cậu ấy sao thế?”
“Không biết.”
“Anh Trần Trứ là ai?”
Trần Trứ cúp điện thoại xong, vội vàng chạy đi. Hắn đến dưới ký túc xá Tây Uyển đã trông thấy Triệu Viên Viên khóc thành mặt mèo rồi.
Hắn đau lòng lau nước mắt cho cô bé, sau đó kéo Viên Viên đến ngồi xuống ghế bên canh, rồi hỏi thăm có chuyện gì.
Thế nhưng, sau khi mập mạp kể lại, cũng khiến Trần Trứ đau đầu.
Việc này không khó giải quyết. Nếu tình huống này rơi vào ký túc xá nam, nếu trong vòng hai ngày hắn không giải quyết được, cũng uổng phí biệt danh ‘Trần Xử’.
Quan trọng đây là chuyện ở ký túc xá nữ, mà nó lại ở học viện khác học viện của hắn, đúng là ngoài tầm tay.
Nhưng sự viện đã đến mức độ này, thì vài lời an ủi chỉ là lời nói suông, nên nhất định phải đưa ra biện pháp xử lý.
“Tốt nhất mình có thể đến ở ký túc xá nữ, làm vậy Viên Viên mới có cảm giác yên tâm.”
Trần Trứ nhìn tòa nhà được vây quanh bằng hàng rào cao tận 3 mét, còn có mấy vị quản lý ăn với đi soi bên trong…
Nếu như mình lén lút đi vào, mà bị quản lý bắt được sẽ lập tức báo cảnh sát nói mình biến thái. Không biết, bảo vệ hay cảnh sát có nghe mình giải thích không nữa?
Trần Trứ lắc đầu, bỏ qua cách lén lút vào ký túc xá nữ.
Như vậy, có thể tìm ai thay mình đây?
Trần Trứ nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt nhăn nhó nhìn nhóm ‘Sweet’ trong điện thoại.
Ngón tay hắn dừng lại trên màn hình điện thoại một lúc, sau đó vẫn cắn răng click vào chỗ thêm bạn với ‘Vi Vi’.
Cũng không lâu lắm, ‘Vi Vi’ nhấn đồng ý kết bạn.
Hai người bị đồn ‘yêu nhau’ tận mấy tháng, mà đến giờ phút này mới chính thức kết bạn QQ.
Trầm Trứ: Chào cậu, cậu có rỗi nói chuyện không?
Vi Vi: Ừ.
Trầm Trứ: Mình đang ở dưới ký túc xá nữ, có việc nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có thể xuống đây một chút được không?
‘Vi Vi’ đột nhiên không trả lời lại.
Trần Trứ có cảm giác, phải chăng mối quan hệ của hai người còn quá hời hợt? Hai người chẳng liên quan quái gì, đêm hôm khuya khoắt đời nào người ta xuống gặp mình.
Thế là, hắn bắt đầu suy nghĩ cách khác.
“Tích tích.”
Đột nhiên, tiếng thông báo tin nhắn QQ vang lên.
Vi Vi: Mình vừa nhận điện thoại, chờ chút mình thay quần áo xong sẽ xuống.
Trần Trứ thở phào một hơi.
Triệu Viên viên nhìn sắc mặt Trần Trứ thay đổi liên tục, thì tò mò hỏi: “Anh Trần Trứ, anh tìm ai vậy?”
“À.”
Giọng nói Trần Trứ có vẻ hơi kích động: “Tìm một người có thể đè ép bạn cùng phòng của em.”
“Ai?”
Triệu Viên Viên đang muốn hỏi thăm, thì thấy một cô gái đang bước ra khỏi cửa ký túc xá.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng, mặt không hề có chút dao động nào, giống như cách xa người cả nghìn cây số.
Cô gái này nhìn quen quen…
Triệu Viên Viên đột nhiên trợn trừng mắt, không nhịn được nhìn Trần Trứ.
“Đúng rồi đó.”
Trần Trứ cười méo mó nói: “Chính là Tống Thì Vi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận