Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 63: Nhớ đến Quảng Mỹ thăm mình
Nơi mà Du Huyền và Ngô Dư đang luyện tập nằm ở đường Hoàn Thị Đông, cách nhà ga xe lửa không xa lắm.
Trần Trứ rời ga xe lửa, bắt xe bus đi tầm hai bến, là nhìn thấy dưới tòa nhà có hai cô gái cao gầy đang đợi ở đó.
Cao hơn một chút, tầm 1 mét 70 là Du Huyền, thấp hơn chút khoảng 1 mét 67 là Ngô Dư.
Các cô đều mặc theo phong cách Hàn quốc đang rất thịnh hành bây giờ, áo chữ T cổ quả đào, rộng rãi che gần như toàn bộ cơ thể, mặt trước của áo có in hình gấu trúc nhỏ đáng yêu. Có một chút khác biệt là Du Huyền mặc chiếc quần ống loe, còn Ngô Dư mặc một chiếc váy bò dài quá đầu gối.
Hai người chỉ mặc trang phục đơn giản của sinh viên, nhưng vì Du Huyền quá mức xinh đẹp, nên người qua đường đều phải ngước nhìn.
Du Huyền đối với những ánh nhìn này đã quá quen thuộc, nên vẫn thoải mái trò chuyện với Ngô Dư, mãi cho đến khi có một người trẻ tuổi can đảm đến bắt chuyện.
Kết quả, người này sắp đến gần, Du Huyền đã nhận ra ý đồ. Cô lập tức lấy từ trong ba lô ra một cái mũ lưỡi trai, trực tiếp đội lên đầu mình, sau đó kéo sâu xuống che khuất đi khuôn mặt.
Điều này chẳng cần nói cùng biết hàm ý là xin đừng bắt chuyện.
Trần Trứ mỉm cười, Du Huyền vẫn là Cá Lúc Lắc đến từ Xuyên Du.
Cô đối với hắn cực kỳ dịu dàng, không có nghĩa đối với người khác thái độ của cô cũng như vậy.
Thật ra…Cũng không đúng, có đôi khi cô sẽ cùng hắn trêu chọc cãi nhau một chút.
Trần Trứ đi qua, nhưng Du Huyền đang đội mũ che kín mặt nên không nhận ra, chỉ có Ngô Dư bên cạnh huých vai cô, mỉm cười nói: “Siêu nhân Điện Quang mà cậu ngày đêm mong chờ đến rồi kìa.”
Lúc này, Du Huyền mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cô kéo chiếc mũ lưỡi trai, để lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi đỏ ướt át, ánh mắt hút hồn nhìn thẳng Trần Trứ, rồi nở một nụ cười.
Sau đó âm thanh thở dài vang lên, giống như bao ngày nhung nhớ, khi hai mắt chạm vào nhau trở nên nóng bỏng bùng cháy.
“Chiều nay về, sao cậu không nói cho mình biết.”
Từng đầu ngón tay mát lạnh thon dài của Du Huyền khẽ nắm lấy bàn tay Trần Trứ, khiến hắn không muốn buông ra chút nào.
“Muốn tạo cho cậu bất ngờ.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Chủ nhiệm Trần, bất ngờ này đủ lớn đấy nha.”
Ngô Dư ở bên cười nhạo: “Du Huyền nghe tin cậu trở về, vui đến mức thuốc vẽ đặt dưới bản bị đá cho văng tung tóe, màu đổ khắp nơi.”
“Cậu lợi hại vậy sao?”
Trần Trứ nhìn Du Huyền hỏi.
“Dĩ nhiên.”
Du Huyền nũng nịu hất cái cằm đáng yêu về phía Trần Trứ, sau đó chỉ tay vào thùng xốp: “Đây là gì?”
“Mẹ mình nói mình cầm về cho cậu ít đậu hũ Hà Nguyên.”
Trần Trứ mở nắp thùng ra, để lộ đậu hũ đang ngâm với nước đá.
“Cảm ơn dì.”
Du Huyền cười càng thêm vui vẻ, pha thêm một chút ngượng ngùng. Cô có cảm giác bản thân nhận được chấp nhận từ cha mẹ Trần Trứ vậy.
Du Huyền đang cười, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng giơ tay Trần Trứ lên.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, giữa bàn tay của Trần Trứ xuất hiện một vệt màu đỏ, vì hắn phải xách theo thùng xốp quá nhiều.
Vẻ mặt Cá Lúc Lắc đột nhiên có chút đau lòng và khổ sở.
Trần Trứ ngại ngùng rụt tay về nói: “Đi nào, đi nào, chúng ta đi ăn cơm.”
Xung quanh đây có một cửa hàng lẩu Tứ Xuyên, chỉ là hắn vừa đi hai bước bỗng thấy tay trống rỗng, thì ra thùng xốp nhỏ đã bị Du Huyền cướp mất.
Cô và Ngô Dư đi phía trước, một tay cầm thùng xốp, một tay nắm lấy tay bạn thân của mình.
Thỉnh thoảng, cô sẽ quay đầu nhìn lại, giống như sợ Trần Trứ biến mất không thấy đâu.
Bên trong cửa hàng lẩu luôn là bầu không khí nóng hổi vội vã. Đã thế đây còn là lẩu Tứ Xuyên, chỉ cần bước vào thì mùi cay nồng sẽ xông thẳng vào mũi.
Hôm nay, chắc hẳn Ngô Dư muốn đi cùng ăn trực, nhưng cô cũng rất có ý thức thân phận bóng đèn của mình, không thể tranh với chủ được. Nên cô ngồi một bên, còn để Du Huyền và Trần Trứ ngồi một bên.
Trần Trứ đang định đi pha chế nước chấm, thì Du Huyền níu hắn lại, nhíu mày nói: “Để mình pha cho cậu nước chấm gia truyền của mình.”
“Đừng cay quá đấy.”
Trần Trứ vội vàng căn dặn. Trước kia, hắn cũng từng đi ăn lẩu với Du Huyền, nên phát hiện ra khẩu vị của cô nàng này quả thực quá cay.
“Biết rồi…”
Du Huyền kéo Ngô Dư đến chỗ để gia vị pha nước chấm, giống như từng sợi tóc màu đỏ lả lướt bước đi, giữa biển người và hơi nước đặc trưng của quán lẩu.
Không lâu lắm hai cô đã trở về, Du Huyền đặt một bát nước chấm to trước mặt Trần Trứ, sau đó cùng Ngô Dư trò chuyện một chút về lời đồn về Quảng Mỹ.
“Mình nghe giáo viên ở cơ sở kia nói, bên trong Quảng Mỹ có một vị nữ giáo viên, mãi mà chưa kết hôn. Cô ấy còn khá nghiêm khắc.”
“Đúng vậy, mình cũng nghe rồi. Có điều đây không phải là tin hot nhất, mình nghe nói có hai học trưởng sao chép thành quả của một bạn khóa dưới, sự việc lớn đến mức dẫn nhau lên tòa rồi…”
“Còn có một học tỷ thật sự quá giỏi, vừa mới tốt nghiệp đã mở triển lãm…”
Trần Trứ nghe chẳng hiểu gì, có điều đây là mấy lời đồn, nên hắn ngồi nghe chút trong lúc chờ đợi nhân viên đưa đồ nhúng lên.
Trần Trứ định tỏ ra ga lăng chút, hắn dự định bỏ đồ nhúng vào, sau đó vớt cho hai cô gái, để hai cô thoải mái nói chuyện.
Kết quả, hắn vừa định đứng dậy, thì Du Huyền đã cầm đũa đứng lên trước.
Cô còn ngạc nhiên liếc nhìn Trần Trứ, sau đó chẳng thèm để ý đến hắn nữa, mà vừa nói chuyện với bạn thân vừa bỏ đồ ăn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Cô đợi thịt bò đã đủ chín, bèn gắp ra cho Trần Trứ, rồi đến Ngô Dư, sau đó mới đến lượt mình…
Những món sau đó cũng thế, Du Huyền đều chia cho Trần Trứ trước.
Chim cút cũng thế…rau cũng thế…
Mặc dù Du Huyền chỉ tập trung nói chuyện với bạn thân, nhưng những hành động của cô hoàn toàn dựa vào bản năng.
Trần Trứ ngơ ngác nhìn đống đồ ăn ngày càng nhiều trong bát. Hắn nghĩ thầm, cuộc sống thần tiên là đây chứ đâu, đi ăn lẩu không cần nhúng đồ ăn, ngay cả nước chấm cũng chẳng phải tự mình pha?
Vậy mình vừa ăn vừa…. nghịch điện thoại thôi nhỉ?
Đúng là Trần Trứ lấy điện thoại di động ra, mặc dù bây giờ trong điện thoại còn chưa có nhiều chức năng mấy, nhưng lướt web đọc tin tức vẫn còn dùng được.
Thế là, trong bàn tạo thành hình ảnh thế này:
Du Huyền và Ngô Dư trò chuyện, nhưng vẫn luôn tay không dừng lại.
Trần Trứ ngồi đọc tin tức trong điện thoại, khát thì há miệng uống nước, đói thì gắp đồ ăn trong bát, dù sao đồ ăn trong bát hắn giống như niêu cơm Thạch Sanh, ăn mãi chẳng hết.
9 giờ tối, khi cả bàn ăn xong, Trần Trứ có cảm giác mình chẳng phải làm gì.
Lúc trở về, ba người không cùng đường.
Ngô Dư định dùng tàu điện ngầm trở về, còn Trần Trứ đưa Du Huyền về nhà.
Hai người ngồi trên xe bus, Du Huyền còn hỏi Trần Trứ: “Hôm nay mình và tiểu Dư toàn ngồi nói chuyện, cậu có buồn không? Ăn có đủ no không?”
“Ăn rất nó.”
Trần Trứ còn nói đùa: “Đề nghị từ nay về sau cậu tiếp tục giữ vững phong độ.”
“Không được.”
Du Huyền không vui.
Trần Trứ còn tưởng Du Huyền không vui vì buổi ăn này chỉ mình cô làm mọi việc. Hắn định tỏ thái độ sau này mình sẽ làm hết, nhưng Du Huyền lại nói:
“Hai người chúng ta ăn cơm, không cho cậu nghịch điện thoại, cậu phải nói chuyện cùng với mình. Trần Trứ, mình có cảm giác nói chuyện với cậu chẳng bao giờ hết thứ để nói…”
“Ok.”
Trần Trứ đột nhiên nhớ ra một câu tổng kết ‘thời điểm kết thúc hẹn hò, điện thoại còn bao nhiêu phần trăm pin, chính là số điểm nhận được sau buổi hẹn hò đó.”
Thế là, Trần Trứ bắt đầu kể cho Du Huyền nghe cảnh đẹp của hồ Tân Phong.
Còn Du Huyền, cô vẫn chưa quên lòng bàn tay Trần Trứ còn đỏ, nên cả tuyến đường đều ngồi xoa cho hắn.
Xuống xe bus, mặc dù đoạn đường còn lại rất ngắn, nhưng Trần Trứ và Du Huyền cố gắng đi chậm nhất có thể.
Giống như mượn ánh đèn đường mờ mờ, níu giữ càng lâu giây phút hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng cũng đến dưới nhà Du Huyền, cô cầm theo thùng xốp nhỏ về nhà. Nhưng trước khi đi vào, cô quay đầu qua chỗ khác nói với Trần Trứ: “Chủ nhiệm Trần, mặc dù sắp khai giảng, mình nhất định sẽ dành thời gian đến Trung Đại thăm cậu, nhưng…”
“Nhưng nếu cậu rảnh có thể đến thăm mình nhiều chút.”
Du Huyền nhẹ nhàng nói.
“Được.”
Trần Trứ nhanh chóng trả lời.
Thời gian 10 ngày trôi nhanh như một cơn gió.
Ngày 31 tháng 8 năm 2007, ngày khai giảng chính thức của Trung Đại.
Trần Trứ rời ga xe lửa, bắt xe bus đi tầm hai bến, là nhìn thấy dưới tòa nhà có hai cô gái cao gầy đang đợi ở đó.
Cao hơn một chút, tầm 1 mét 70 là Du Huyền, thấp hơn chút khoảng 1 mét 67 là Ngô Dư.
Các cô đều mặc theo phong cách Hàn quốc đang rất thịnh hành bây giờ, áo chữ T cổ quả đào, rộng rãi che gần như toàn bộ cơ thể, mặt trước của áo có in hình gấu trúc nhỏ đáng yêu. Có một chút khác biệt là Du Huyền mặc chiếc quần ống loe, còn Ngô Dư mặc một chiếc váy bò dài quá đầu gối.
Hai người chỉ mặc trang phục đơn giản của sinh viên, nhưng vì Du Huyền quá mức xinh đẹp, nên người qua đường đều phải ngước nhìn.
Du Huyền đối với những ánh nhìn này đã quá quen thuộc, nên vẫn thoải mái trò chuyện với Ngô Dư, mãi cho đến khi có một người trẻ tuổi can đảm đến bắt chuyện.
Kết quả, người này sắp đến gần, Du Huyền đã nhận ra ý đồ. Cô lập tức lấy từ trong ba lô ra một cái mũ lưỡi trai, trực tiếp đội lên đầu mình, sau đó kéo sâu xuống che khuất đi khuôn mặt.
Điều này chẳng cần nói cùng biết hàm ý là xin đừng bắt chuyện.
Trần Trứ mỉm cười, Du Huyền vẫn là Cá Lúc Lắc đến từ Xuyên Du.
Cô đối với hắn cực kỳ dịu dàng, không có nghĩa đối với người khác thái độ của cô cũng như vậy.
Thật ra…Cũng không đúng, có đôi khi cô sẽ cùng hắn trêu chọc cãi nhau một chút.
Trần Trứ đi qua, nhưng Du Huyền đang đội mũ che kín mặt nên không nhận ra, chỉ có Ngô Dư bên cạnh huých vai cô, mỉm cười nói: “Siêu nhân Điện Quang mà cậu ngày đêm mong chờ đến rồi kìa.”
Lúc này, Du Huyền mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cô kéo chiếc mũ lưỡi trai, để lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi đỏ ướt át, ánh mắt hút hồn nhìn thẳng Trần Trứ, rồi nở một nụ cười.
Sau đó âm thanh thở dài vang lên, giống như bao ngày nhung nhớ, khi hai mắt chạm vào nhau trở nên nóng bỏng bùng cháy.
“Chiều nay về, sao cậu không nói cho mình biết.”
Từng đầu ngón tay mát lạnh thon dài của Du Huyền khẽ nắm lấy bàn tay Trần Trứ, khiến hắn không muốn buông ra chút nào.
“Muốn tạo cho cậu bất ngờ.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Chủ nhiệm Trần, bất ngờ này đủ lớn đấy nha.”
Ngô Dư ở bên cười nhạo: “Du Huyền nghe tin cậu trở về, vui đến mức thuốc vẽ đặt dưới bản bị đá cho văng tung tóe, màu đổ khắp nơi.”
“Cậu lợi hại vậy sao?”
Trần Trứ nhìn Du Huyền hỏi.
“Dĩ nhiên.”
Du Huyền nũng nịu hất cái cằm đáng yêu về phía Trần Trứ, sau đó chỉ tay vào thùng xốp: “Đây là gì?”
“Mẹ mình nói mình cầm về cho cậu ít đậu hũ Hà Nguyên.”
Trần Trứ mở nắp thùng ra, để lộ đậu hũ đang ngâm với nước đá.
“Cảm ơn dì.”
Du Huyền cười càng thêm vui vẻ, pha thêm một chút ngượng ngùng. Cô có cảm giác bản thân nhận được chấp nhận từ cha mẹ Trần Trứ vậy.
Du Huyền đang cười, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng giơ tay Trần Trứ lên.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, giữa bàn tay của Trần Trứ xuất hiện một vệt màu đỏ, vì hắn phải xách theo thùng xốp quá nhiều.
Vẻ mặt Cá Lúc Lắc đột nhiên có chút đau lòng và khổ sở.
Trần Trứ ngại ngùng rụt tay về nói: “Đi nào, đi nào, chúng ta đi ăn cơm.”
Xung quanh đây có một cửa hàng lẩu Tứ Xuyên, chỉ là hắn vừa đi hai bước bỗng thấy tay trống rỗng, thì ra thùng xốp nhỏ đã bị Du Huyền cướp mất.
Cô và Ngô Dư đi phía trước, một tay cầm thùng xốp, một tay nắm lấy tay bạn thân của mình.
Thỉnh thoảng, cô sẽ quay đầu nhìn lại, giống như sợ Trần Trứ biến mất không thấy đâu.
Bên trong cửa hàng lẩu luôn là bầu không khí nóng hổi vội vã. Đã thế đây còn là lẩu Tứ Xuyên, chỉ cần bước vào thì mùi cay nồng sẽ xông thẳng vào mũi.
Hôm nay, chắc hẳn Ngô Dư muốn đi cùng ăn trực, nhưng cô cũng rất có ý thức thân phận bóng đèn của mình, không thể tranh với chủ được. Nên cô ngồi một bên, còn để Du Huyền và Trần Trứ ngồi một bên.
Trần Trứ đang định đi pha chế nước chấm, thì Du Huyền níu hắn lại, nhíu mày nói: “Để mình pha cho cậu nước chấm gia truyền của mình.”
“Đừng cay quá đấy.”
Trần Trứ vội vàng căn dặn. Trước kia, hắn cũng từng đi ăn lẩu với Du Huyền, nên phát hiện ra khẩu vị của cô nàng này quả thực quá cay.
“Biết rồi…”
Du Huyền kéo Ngô Dư đến chỗ để gia vị pha nước chấm, giống như từng sợi tóc màu đỏ lả lướt bước đi, giữa biển người và hơi nước đặc trưng của quán lẩu.
Không lâu lắm hai cô đã trở về, Du Huyền đặt một bát nước chấm to trước mặt Trần Trứ, sau đó cùng Ngô Dư trò chuyện một chút về lời đồn về Quảng Mỹ.
“Mình nghe giáo viên ở cơ sở kia nói, bên trong Quảng Mỹ có một vị nữ giáo viên, mãi mà chưa kết hôn. Cô ấy còn khá nghiêm khắc.”
“Đúng vậy, mình cũng nghe rồi. Có điều đây không phải là tin hot nhất, mình nghe nói có hai học trưởng sao chép thành quả của một bạn khóa dưới, sự việc lớn đến mức dẫn nhau lên tòa rồi…”
“Còn có một học tỷ thật sự quá giỏi, vừa mới tốt nghiệp đã mở triển lãm…”
Trần Trứ nghe chẳng hiểu gì, có điều đây là mấy lời đồn, nên hắn ngồi nghe chút trong lúc chờ đợi nhân viên đưa đồ nhúng lên.
Trần Trứ định tỏ ra ga lăng chút, hắn dự định bỏ đồ nhúng vào, sau đó vớt cho hai cô gái, để hai cô thoải mái nói chuyện.
Kết quả, hắn vừa định đứng dậy, thì Du Huyền đã cầm đũa đứng lên trước.
Cô còn ngạc nhiên liếc nhìn Trần Trứ, sau đó chẳng thèm để ý đến hắn nữa, mà vừa nói chuyện với bạn thân vừa bỏ đồ ăn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Cô đợi thịt bò đã đủ chín, bèn gắp ra cho Trần Trứ, rồi đến Ngô Dư, sau đó mới đến lượt mình…
Những món sau đó cũng thế, Du Huyền đều chia cho Trần Trứ trước.
Chim cút cũng thế…rau cũng thế…
Mặc dù Du Huyền chỉ tập trung nói chuyện với bạn thân, nhưng những hành động của cô hoàn toàn dựa vào bản năng.
Trần Trứ ngơ ngác nhìn đống đồ ăn ngày càng nhiều trong bát. Hắn nghĩ thầm, cuộc sống thần tiên là đây chứ đâu, đi ăn lẩu không cần nhúng đồ ăn, ngay cả nước chấm cũng chẳng phải tự mình pha?
Vậy mình vừa ăn vừa…. nghịch điện thoại thôi nhỉ?
Đúng là Trần Trứ lấy điện thoại di động ra, mặc dù bây giờ trong điện thoại còn chưa có nhiều chức năng mấy, nhưng lướt web đọc tin tức vẫn còn dùng được.
Thế là, trong bàn tạo thành hình ảnh thế này:
Du Huyền và Ngô Dư trò chuyện, nhưng vẫn luôn tay không dừng lại.
Trần Trứ ngồi đọc tin tức trong điện thoại, khát thì há miệng uống nước, đói thì gắp đồ ăn trong bát, dù sao đồ ăn trong bát hắn giống như niêu cơm Thạch Sanh, ăn mãi chẳng hết.
9 giờ tối, khi cả bàn ăn xong, Trần Trứ có cảm giác mình chẳng phải làm gì.
Lúc trở về, ba người không cùng đường.
Ngô Dư định dùng tàu điện ngầm trở về, còn Trần Trứ đưa Du Huyền về nhà.
Hai người ngồi trên xe bus, Du Huyền còn hỏi Trần Trứ: “Hôm nay mình và tiểu Dư toàn ngồi nói chuyện, cậu có buồn không? Ăn có đủ no không?”
“Ăn rất nó.”
Trần Trứ còn nói đùa: “Đề nghị từ nay về sau cậu tiếp tục giữ vững phong độ.”
“Không được.”
Du Huyền không vui.
Trần Trứ còn tưởng Du Huyền không vui vì buổi ăn này chỉ mình cô làm mọi việc. Hắn định tỏ thái độ sau này mình sẽ làm hết, nhưng Du Huyền lại nói:
“Hai người chúng ta ăn cơm, không cho cậu nghịch điện thoại, cậu phải nói chuyện cùng với mình. Trần Trứ, mình có cảm giác nói chuyện với cậu chẳng bao giờ hết thứ để nói…”
“Ok.”
Trần Trứ đột nhiên nhớ ra một câu tổng kết ‘thời điểm kết thúc hẹn hò, điện thoại còn bao nhiêu phần trăm pin, chính là số điểm nhận được sau buổi hẹn hò đó.”
Thế là, Trần Trứ bắt đầu kể cho Du Huyền nghe cảnh đẹp của hồ Tân Phong.
Còn Du Huyền, cô vẫn chưa quên lòng bàn tay Trần Trứ còn đỏ, nên cả tuyến đường đều ngồi xoa cho hắn.
Xuống xe bus, mặc dù đoạn đường còn lại rất ngắn, nhưng Trần Trứ và Du Huyền cố gắng đi chậm nhất có thể.
Giống như mượn ánh đèn đường mờ mờ, níu giữ càng lâu giây phút hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng cũng đến dưới nhà Du Huyền, cô cầm theo thùng xốp nhỏ về nhà. Nhưng trước khi đi vào, cô quay đầu qua chỗ khác nói với Trần Trứ: “Chủ nhiệm Trần, mặc dù sắp khai giảng, mình nhất định sẽ dành thời gian đến Trung Đại thăm cậu, nhưng…”
“Nhưng nếu cậu rảnh có thể đến thăm mình nhiều chút.”
Du Huyền nhẹ nhàng nói.
“Được.”
Trần Trứ nhanh chóng trả lời.
Thời gian 10 ngày trôi nhanh như một cơn gió.
Ngày 31 tháng 8 năm 2007, ngày khai giảng chính thức của Trung Đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận