Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 162: Quà tặng của Du Huyền là thẻ phòng
“Hắt xì! Hắt xì.”
Trần Trứ giống như cảm ứng được cha mẹ đang nói xấu mình, nên lúc chờ xe bus đột nhiên hắt xì hai cái.
Sau khi đến trường, buổi chiều Trần Trứ có hai tiết, một là ‘kinh tế công nghiệp’, tiết thứ hai là ‘tiếng anh chuyên ngành’.
Kinh tế công nghiệp là một môn chuyên ngành thiên về lý luận, chủ yếu là nghiên cứu về kết cấu, tổ chức, hướng phát triển của các ngành nghề sản xuất công nghiệp. Còn có cách phân bổ các ngành công nghiệp và chính sách để giúp nền kinh tế phát triển.
Giáo viên bộ môn này là giảng viên Chu Thục Chi một vị phó giáo sư, đồng thời bên ngoài xã hội ông còn là nhân viên giám sát của cục vật giá thuộc ủy ban nhân dân tỉnh.
Giáo sư Chu là một trong những giáo sư rất giỏi về dạy học. Ông thích lấy ví dụ thực tế để chứng minh, từ kinh tế giảng qua lịch sử, từ lịch sử nhảy qua chính trị, cuối cùng lại quay về kinh tế. Đồng thời, ông lấy chính sách hiện tại của Quảng Đông để phân tích về tình hình kinh tế.
Theo Trần Trứ, một số quan điểm của giáo sư Chu vừa chính xác lại vừa đi trước thời đại. Cho nên, sinh viên học môn này của ông sẽ không thấy nhàm chán, nội dung cần học đã đủ viết thành quyền bút ký.
Nhưng đến tiết tiếng anh chuyên ngành, Trần Trứ bỗng cảm thấy đau đầu.
Trong lớp kinh thuộc Lĩnh Viện, phần lớn sinh viên thi tiếng anh đều đạt trên 130, cho nên giảng viên bộ môn thường dùng tiếng anh để giao tiếp với sinh viên trong lớp. Còn như Trần Trứ, một sinh viên thi tiếng anh được 90 điểm chẳng khác nào vịt nghe sấm.
Mà bây giờ hắn khác với kiếp trước, bởi vì bây giờ Trần Trứ không có thời gian học thuộc từ đơn để nâng cao kiến thức. Tháng 12 tới đây sẽ kiểm tra thi tiếng anh cấp 4, con mẹ nó hắn còn chưa biết có nên đăng ký thi không đây.
Hắn chịu đựng vất vả cuối cùng cũng tan học. Lúc này, tâm trạng của Trần Trứ mới dần thoải mái lên, bởi vì hắn và Cá Lúc Lắc chuẩn bị tiến vào thế giới của hai người.
Trở lại phòng ký túc, Trần Trứ tắm rửa, thay bộ quần áo mới. Trước khi đi, hắn nhìn thấy Chử Nguyên Vĩ trở về, còn các người khác có lẽ còn đang ăn cơm.
Dù sao, đêm nay tổ chức dạ tiệc chào đón tân sinh, cho nên ăn sớm một chút còn đến phòng hội nghị trung tâm, chiếm một chỗ ngồi đẹp.
Trong phòng ký túc 520, Chử Nguyên Vĩ là thành viên yêu thích học tập nhất, nên bình thường Trần Trứ cũng không mấy giao tiếp với cậu ta. Chỉ thỉnh thoảng thấy Chử Nguyên Vĩ đang đọc sách thì lên tiếng chào hỏi.
Hiện tại cũng vậy, trong phòng ký túc xá trống trải lúc xế chiều. Trần Trứ đang sấy khô tóc, Chử Nguyên Vĩ im lặng đọc sách. Hai người, mỗi người một bên, giống như đại biểu cho hai cách sống hoàn toàn khác nhau trong môi trường đại học.
Trần Trứ sấy khô tóc xong, trước khi ra khỏi cửa thì lên tiếng chào hỏi bạn cùng phòng: “Nguyên Vĩ, tao đi đây.”
“Ừ.”
Chử Nguyên Vĩ nói theo, rồi cửa phòng ký túc xá đóng lại, bên trong phòng bỗng trở nên im lặng vô cùng.
Lúc này, Chử Nguyên Vĩ mới từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện ra sự hâm mộ.
Cậu ta biết hôm nay là sinh nhật Trần Trứ, bạn cùng phòng cũng biết hôm nay hắn sẽ đi chơi, chỉ là không biết đi cùng Tống Thì Vi, hay là cô gái xinh đẹp học Quảng Mỹ mà Lưu Kỳ Minh đã nhìn thấy.
Nhưng…
Chử Nguyên Vĩ hít một hơi thật dài, bởi vì chuyện này làm quái gì liên quan tới mình?
Cậu ta nghe Lưu Kỳ Minh kể, năng lực quan hệ của Trần Trứ trong hội học sinh cực mạnh, có lẽ phần lớn nữ sinh đều thích kiểu con trai như vậy.
Trần Trứ không biết bạn trong phòng đã có người bắt đầu hâm mộ hắn. Còn Trần Trứ đang đi tới một cửa hàng đồ ăn Tây nằm ở Đông Sơn Khẩu.
Tuy đây là năm 2007, nhưng các cửa hàng đồ ăn Tây cũng không phải quá mới mẻ với người Quảng Châu, phần lớn học sinh Chấp Tín đều đã được nếm thử.
Đến ngay cả Du Huyền, trước khi mẹ cô qua đời, cả nhà ba người của cô thỉnh thoảng cũng đến đây hưởng thụ.
Nhưng ở những thành phố nhỏ, phần lớn mọi người chưa bao giờ được thấy qua. Có một số sinh viên đại học, phải bắt đầu học đại học rồi mới nếm thử món ăn thường xuyên xuất hiện trên truyền hình kiểu ‘món bò bít tết’.
Về phần Trần Trứ, hắn cũng không thích đồ ăn Tây cho lắm, nhưng Du Huyền lại thích tổ chức một buổi sinh nhật ‘xa xỉ’ một chút. Chẳng lẽ hôm nay, hai người lại đến cửa hàng lẩu, ăn chán ăn chê còn không quá 100 tệ? Lần này, hai người nhủ thầm nhất định phải vượt qua 100 tệ mới được.
Trần Trứ vừa đến cổng nhà hàng đồ tây tên là ‘Hoan Bằng’ đã nhìn thấy Du Huyền đang đợi ở đó.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay kèm với một chiếc váy xếp nếp màu đen, phối thêm một chiếc giày và tất màu trắng, để lộ ra đôi chân có khi còn dài hơn cả Trần Trứ. Tóm lại, cô vẫn mặc theo kiểu ngọt ngào vô địch thiên hạ.
Nhưng có một điểm khá buồn cười, trên chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay có in một hàng chữ đỏ ‘bạn trai mình thật đẹp trai’.
Cô thấy Trần Trứ đi tới, thì khuôn mặt trái xoan lập tức hiện ra nụ cười rạng rỡ. Đôi lông mày nhướng lên phối hợp với cái miệng cười thành hình vầng trăng, khiến người nhìn cảm thấy ngọt ngào khó mà tan được. Đây là niềm hạnh phúc xuất phát từ tận sâu tâm hồn.
Trần Trứ lại gần, chỉ vào dòng chữ trên ngực cô nói: “Mặc dù đó là sự thật, nhưng cậu đi khoe khoang khắp nơi thế này cũng không tốt đâu.”
“A a a…Chủ nhiệm Trần, sao bây giờ chẳng có tý khiêm tốn nào vậy?”
Du Huyền mỉm cười, sau đó cô mở cái túi bóng đang xách trong tay ra: “Đây là áo đôi, chút nữa cậu cũng phải đổi, để mình còn chụp ảnh.”
Trần Trứ cúi đầu nhìn, bên trong túi có một hộp đựng bánh sinh nhật loại nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc áo sơ mi ngắn tay.
Hắn cầm lên nhìn, thì thấy phía trên cũng in một hàng chữ đỏ ‘Bạn gái mình thật xinh đẹp’.
“Được đấy.”
Trần Trứ nghĩ thầm, bản thân ở cạnh Cá Lúc Lắc hoạt bát đáng yêu, luôn có thể cảm nhận được hơi thở thanh xuân, cùng một thiếu nữ lãng mạn.
“Đi ăn thôi.”
Trần Trứ dắt tay Du Huyền bước vào, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người tiến vào bàn của mình.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, cho nên ghế trống tương đối nhiều. Cửa hàng này được thiết kế theo phong cách lãng mạn, nên cố tình để ánh đèn chỗ khách ngồi mờ đi một chút, còn xung quanh luôn vang lên tiếng nhạc du dương trữ tình.
Trần Trứ đang định ngồi xuống, đột nhiên Du Huyền bước nhanh từ phía đối diện tới, vui mừng chen người vào bên cạnh hắn: “Chủ nhiệm Trần, chúng ta ngồi một bên đi.”
Con gái trong vấn đề yêu đương, chỉ cần họ yêu thật, thì phần lớn đều muốn làm tất cả cùng với bạn trai.
Đi dạo muốn nắm tay, ăn cơm muốn ngồi một bên. Đã thế, yêu đương mù quáng thì khỏi phải bàn, mỗi lần kết thúc hẹn hò trong khác nào thời khắc sinh ly tử biệt, cô nào cô nấy đều lầm bẩm ‘sao thời gian trôi qua nhanh vậy’.
Hai người nhìn lướt qua menu chọn món, sau đó quyết định chọn phần thịt bò bít tết giá 128 tệ.
Trong khi chờ món ăn được mang lên, Du Huyền bảo Trần Trứ tới nhà vệ sinh thay quần áo, cô hào hứng nói: “Mấy ngày trước mình mua bộ áo đôi này, đã giặt sạch thơm tho rồi.”
Trần Trứ không từ chối, cầm theo chiếc áo tỏa ra mùi thơm trên tay, bước tới nhà vệ sinh để mặc nó vào.
Thời điểm thay xong, Du Huyền nhìn qua ngó lại, bỗng bật cười thành tiếng, giọng cười trong trẻo vang lên xung quanh.
Tại một địa điểm bỗng xuất hiện một siêu cấp mỹ nữ cỡ này, thì có một vài khách nam đã để ý, thỉnh thoảng còn nhìn về phía này.
Nhưng trong mắt Du Huyền chỉ có Trần Trứ, cô cảm thấy buồn cười bởi vì thường ngày, Trần Trứ đều khiến người đối diện cảm thấy bản thân bình tĩnh nhẹ nhàng, thậm chí là hơi nghiêm túc.
Hiện tại, mặc bộ đồ đôi có in dòng chữ ‘bạn gái mình thật đẹp’, kèm theo không khí bên trong cửa hàng thật sự rất buồn cười.
“Cái gì đấy? Cậu mà cười là mình cởi ra đấy.”
Trần Trứ cảm thấy mất tự nhiên, nên định quay vào nhà vệ sinh thay ra.
“Không được, không được, mình không cười nữa…”
Du Huyền vội vàng kéo Trần Trứ trở về, thuận tay cầm lấy áo Trần Trứ mới thay bỏ vào trong túi: “Chút nữa mình cầm về ký túc giặt cho, lần sau gặp lại sẽ trả cho cậu.”
“Để mình tự giặt cũng được.”
Trần Trứ cảm thấy làm vậy hơi phiền hà.
Thế nhưng Du Huyền lại cảm thấy chẳng có gì mà phiền với hà cả, cô còn nói: “Mình còn muốn tự tay giặt tất cả quần áo của cậu cơ. Mỗi lần gặp đều thấy cổ áo cậu vàng vàng, rõ ràng giặt mà không đánh cẩn thận.”
Trần Trứ ngơ ngác nói: “Mẹ mình cũng hay nói như vậy.”
“Đấy, cậu thấy không, những cô gái xinh đẹp thường thống nhất quan điểm với nhau.”
Du Huyền vỗ tay một cái, giống như quyết tâm phải làm chuyện này: “Lần sau, cậu nhớ cầm theo mấy bộ quần áo để mình giặt cho. Chủ nhiệm Trần, cậu phải chỉn chu một chút, thì khi chúng ta ra ngoài cùng nhau, mình mới có mặt mũi được.”
“Mặt mũi của cậu? Đây là logic gì vậy?”
Trần Trứ không hiểu nổi.
“Mẹ mình nói cho mình biết.”
Du Huyền dõng dạc nói cho Trần Trứ nghe: “Mẹ mình nói, nếu quần áo đàn ông trong nhà ông thẳng thắn ngăn nắp, thì nhất định do phụ nữ trong nhà quá lười biếng.”
Trần Trứ hiểu rồi. Mặc dù Cá Lúc Lắc sở hữu vẻ bề ngoài gợi cảm, tính cách lãng mạn của tuổi thanh xuân, nhưng bên trong cô thật ra là một cô gái cực kỳ truyền thống.
“Khả năng, tính cách này của cô có liên quan đến vị mẹ vợ đã qua đời của mình ảnh hưởng rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng phần bò bít tết lên, nên Du Huyền cũng lấy chiếc bánh sinh nhật nhỏ đặt lên bàn.
Chiếc bánh này nhỏ hơn chiếc bánh buổi trưa khá nhiều, nên Trần Trứ lo lắng không biết nó có đủ chỗ để cằm 18 cây nến không. Nhưng hắn nhìn thấy Du Huyền chỉ lấy ra hai cây nên, một cây hình số 1 và một cây hình số 8.
“Ồ, có cả loại nến này nữa sao?”
Trần Trứ trợn tròn mắt.
“Đúng rồi.”
Du Huyền vừa cắm nên vừa giải thích: “Nếu không sinh nhật tròn 18 tuổi của cậu phải cắm tận 18 cây nến sao?”
“Ha ha.”
Trần Trứ nở nụ cười méo xệch, đây không phải vấn đề của mình, mà do Mao Thái Hậu cập nhật công nghệ quá chậm.
Sau khi đốt nên xong, Du Huyền cầm lấy điện thoại bắt đầu chụp ảnh. Đầu tiên cô chụp hình mình với Trần Trứ, rồi chụp ảnh chiếc bánh sinh nhật, cuối cùng là ảnh Trần Trứ thổi nến…
Trần Trứ tưởng rằng, bản thân đã chịu xong dày vò của đủ thoại thủ tục, đời điểm đánh nhắm đến rồi, không ngờ Du Huyền đột nhiên lấy ra một phong bì tự làm.
“Chủ nhiệm Trần, quà sinh nhật của cậu.”
Du Huyền mỉm cười nói.
“Đây là cái gì?”
Trần Trứ tưởng, quà sinh nhật là chiếc áo đôi, không ngờ món quá chính thức giờ mới tặng.
Bên trên bức thư, Du Huyền vẽ hai tay nắm vào nhau, lớn hơn có lẽ là Trần Trứ, còn cánh tay còn lại có đeo một cái vòng chắc hẳn là Cá Lúc Lắc.
Khả năng trong suy nghĩ của cô, thời điểm hai người nắm tay, là thời điểm hai người xác nhận quan hệ.
“Thảo nào, mình thấy dạo gần đây, mỗi lần nắm tay cậu đều giờ lên nhìn, mục đích để làm ra thứ này đây à?”
Trần Trứ chợt hiểu ra.
“Hừ, giờ cậu mới biết à?”
Du Huyền ngẩng cằm lên, lộ ra vẻ đáng yêu hồn nhiên, pha lẫn chút ngốc nghếch.
Trần Trứ cầm lấy phong thư. Lúc đầu hắn nghĩ Du Huyền vẽ một cái thiệp mừng sinh nhật, nhưng sờ vào lại thấy giống như một cái thẻ.
Hắn nhìn về phía Du Huyền, lại thấy mỹ nhân Du dùng hai tay trống cắm, ánh mắt hơi chút lười biếng nhưng vô cùng hấp dẫn, đôi môi đỏ ướt át. Trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, còn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình không chớp mắt.
“Đây là…Thẻ phòng?”
Đột nhiên Trần Trứ nghĩ tới một chuyện.
Trần Trứ giống như cảm ứng được cha mẹ đang nói xấu mình, nên lúc chờ xe bus đột nhiên hắt xì hai cái.
Sau khi đến trường, buổi chiều Trần Trứ có hai tiết, một là ‘kinh tế công nghiệp’, tiết thứ hai là ‘tiếng anh chuyên ngành’.
Kinh tế công nghiệp là một môn chuyên ngành thiên về lý luận, chủ yếu là nghiên cứu về kết cấu, tổ chức, hướng phát triển của các ngành nghề sản xuất công nghiệp. Còn có cách phân bổ các ngành công nghiệp và chính sách để giúp nền kinh tế phát triển.
Giáo viên bộ môn này là giảng viên Chu Thục Chi một vị phó giáo sư, đồng thời bên ngoài xã hội ông còn là nhân viên giám sát của cục vật giá thuộc ủy ban nhân dân tỉnh.
Giáo sư Chu là một trong những giáo sư rất giỏi về dạy học. Ông thích lấy ví dụ thực tế để chứng minh, từ kinh tế giảng qua lịch sử, từ lịch sử nhảy qua chính trị, cuối cùng lại quay về kinh tế. Đồng thời, ông lấy chính sách hiện tại của Quảng Đông để phân tích về tình hình kinh tế.
Theo Trần Trứ, một số quan điểm của giáo sư Chu vừa chính xác lại vừa đi trước thời đại. Cho nên, sinh viên học môn này của ông sẽ không thấy nhàm chán, nội dung cần học đã đủ viết thành quyền bút ký.
Nhưng đến tiết tiếng anh chuyên ngành, Trần Trứ bỗng cảm thấy đau đầu.
Trong lớp kinh thuộc Lĩnh Viện, phần lớn sinh viên thi tiếng anh đều đạt trên 130, cho nên giảng viên bộ môn thường dùng tiếng anh để giao tiếp với sinh viên trong lớp. Còn như Trần Trứ, một sinh viên thi tiếng anh được 90 điểm chẳng khác nào vịt nghe sấm.
Mà bây giờ hắn khác với kiếp trước, bởi vì bây giờ Trần Trứ không có thời gian học thuộc từ đơn để nâng cao kiến thức. Tháng 12 tới đây sẽ kiểm tra thi tiếng anh cấp 4, con mẹ nó hắn còn chưa biết có nên đăng ký thi không đây.
Hắn chịu đựng vất vả cuối cùng cũng tan học. Lúc này, tâm trạng của Trần Trứ mới dần thoải mái lên, bởi vì hắn và Cá Lúc Lắc chuẩn bị tiến vào thế giới của hai người.
Trở lại phòng ký túc, Trần Trứ tắm rửa, thay bộ quần áo mới. Trước khi đi, hắn nhìn thấy Chử Nguyên Vĩ trở về, còn các người khác có lẽ còn đang ăn cơm.
Dù sao, đêm nay tổ chức dạ tiệc chào đón tân sinh, cho nên ăn sớm một chút còn đến phòng hội nghị trung tâm, chiếm một chỗ ngồi đẹp.
Trong phòng ký túc 520, Chử Nguyên Vĩ là thành viên yêu thích học tập nhất, nên bình thường Trần Trứ cũng không mấy giao tiếp với cậu ta. Chỉ thỉnh thoảng thấy Chử Nguyên Vĩ đang đọc sách thì lên tiếng chào hỏi.
Hiện tại cũng vậy, trong phòng ký túc xá trống trải lúc xế chiều. Trần Trứ đang sấy khô tóc, Chử Nguyên Vĩ im lặng đọc sách. Hai người, mỗi người một bên, giống như đại biểu cho hai cách sống hoàn toàn khác nhau trong môi trường đại học.
Trần Trứ sấy khô tóc xong, trước khi ra khỏi cửa thì lên tiếng chào hỏi bạn cùng phòng: “Nguyên Vĩ, tao đi đây.”
“Ừ.”
Chử Nguyên Vĩ nói theo, rồi cửa phòng ký túc xá đóng lại, bên trong phòng bỗng trở nên im lặng vô cùng.
Lúc này, Chử Nguyên Vĩ mới từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện ra sự hâm mộ.
Cậu ta biết hôm nay là sinh nhật Trần Trứ, bạn cùng phòng cũng biết hôm nay hắn sẽ đi chơi, chỉ là không biết đi cùng Tống Thì Vi, hay là cô gái xinh đẹp học Quảng Mỹ mà Lưu Kỳ Minh đã nhìn thấy.
Nhưng…
Chử Nguyên Vĩ hít một hơi thật dài, bởi vì chuyện này làm quái gì liên quan tới mình?
Cậu ta nghe Lưu Kỳ Minh kể, năng lực quan hệ của Trần Trứ trong hội học sinh cực mạnh, có lẽ phần lớn nữ sinh đều thích kiểu con trai như vậy.
Trần Trứ không biết bạn trong phòng đã có người bắt đầu hâm mộ hắn. Còn Trần Trứ đang đi tới một cửa hàng đồ ăn Tây nằm ở Đông Sơn Khẩu.
Tuy đây là năm 2007, nhưng các cửa hàng đồ ăn Tây cũng không phải quá mới mẻ với người Quảng Châu, phần lớn học sinh Chấp Tín đều đã được nếm thử.
Đến ngay cả Du Huyền, trước khi mẹ cô qua đời, cả nhà ba người của cô thỉnh thoảng cũng đến đây hưởng thụ.
Nhưng ở những thành phố nhỏ, phần lớn mọi người chưa bao giờ được thấy qua. Có một số sinh viên đại học, phải bắt đầu học đại học rồi mới nếm thử món ăn thường xuyên xuất hiện trên truyền hình kiểu ‘món bò bít tết’.
Về phần Trần Trứ, hắn cũng không thích đồ ăn Tây cho lắm, nhưng Du Huyền lại thích tổ chức một buổi sinh nhật ‘xa xỉ’ một chút. Chẳng lẽ hôm nay, hai người lại đến cửa hàng lẩu, ăn chán ăn chê còn không quá 100 tệ? Lần này, hai người nhủ thầm nhất định phải vượt qua 100 tệ mới được.
Trần Trứ vừa đến cổng nhà hàng đồ tây tên là ‘Hoan Bằng’ đã nhìn thấy Du Huyền đang đợi ở đó.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay kèm với một chiếc váy xếp nếp màu đen, phối thêm một chiếc giày và tất màu trắng, để lộ ra đôi chân có khi còn dài hơn cả Trần Trứ. Tóm lại, cô vẫn mặc theo kiểu ngọt ngào vô địch thiên hạ.
Nhưng có một điểm khá buồn cười, trên chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay có in một hàng chữ đỏ ‘bạn trai mình thật đẹp trai’.
Cô thấy Trần Trứ đi tới, thì khuôn mặt trái xoan lập tức hiện ra nụ cười rạng rỡ. Đôi lông mày nhướng lên phối hợp với cái miệng cười thành hình vầng trăng, khiến người nhìn cảm thấy ngọt ngào khó mà tan được. Đây là niềm hạnh phúc xuất phát từ tận sâu tâm hồn.
Trần Trứ lại gần, chỉ vào dòng chữ trên ngực cô nói: “Mặc dù đó là sự thật, nhưng cậu đi khoe khoang khắp nơi thế này cũng không tốt đâu.”
“A a a…Chủ nhiệm Trần, sao bây giờ chẳng có tý khiêm tốn nào vậy?”
Du Huyền mỉm cười, sau đó cô mở cái túi bóng đang xách trong tay ra: “Đây là áo đôi, chút nữa cậu cũng phải đổi, để mình còn chụp ảnh.”
Trần Trứ cúi đầu nhìn, bên trong túi có một hộp đựng bánh sinh nhật loại nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc áo sơ mi ngắn tay.
Hắn cầm lên nhìn, thì thấy phía trên cũng in một hàng chữ đỏ ‘Bạn gái mình thật xinh đẹp’.
“Được đấy.”
Trần Trứ nghĩ thầm, bản thân ở cạnh Cá Lúc Lắc hoạt bát đáng yêu, luôn có thể cảm nhận được hơi thở thanh xuân, cùng một thiếu nữ lãng mạn.
“Đi ăn thôi.”
Trần Trứ dắt tay Du Huyền bước vào, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người tiến vào bàn của mình.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, cho nên ghế trống tương đối nhiều. Cửa hàng này được thiết kế theo phong cách lãng mạn, nên cố tình để ánh đèn chỗ khách ngồi mờ đi một chút, còn xung quanh luôn vang lên tiếng nhạc du dương trữ tình.
Trần Trứ đang định ngồi xuống, đột nhiên Du Huyền bước nhanh từ phía đối diện tới, vui mừng chen người vào bên cạnh hắn: “Chủ nhiệm Trần, chúng ta ngồi một bên đi.”
Con gái trong vấn đề yêu đương, chỉ cần họ yêu thật, thì phần lớn đều muốn làm tất cả cùng với bạn trai.
Đi dạo muốn nắm tay, ăn cơm muốn ngồi một bên. Đã thế, yêu đương mù quáng thì khỏi phải bàn, mỗi lần kết thúc hẹn hò trong khác nào thời khắc sinh ly tử biệt, cô nào cô nấy đều lầm bẩm ‘sao thời gian trôi qua nhanh vậy’.
Hai người nhìn lướt qua menu chọn món, sau đó quyết định chọn phần thịt bò bít tết giá 128 tệ.
Trong khi chờ món ăn được mang lên, Du Huyền bảo Trần Trứ tới nhà vệ sinh thay quần áo, cô hào hứng nói: “Mấy ngày trước mình mua bộ áo đôi này, đã giặt sạch thơm tho rồi.”
Trần Trứ không từ chối, cầm theo chiếc áo tỏa ra mùi thơm trên tay, bước tới nhà vệ sinh để mặc nó vào.
Thời điểm thay xong, Du Huyền nhìn qua ngó lại, bỗng bật cười thành tiếng, giọng cười trong trẻo vang lên xung quanh.
Tại một địa điểm bỗng xuất hiện một siêu cấp mỹ nữ cỡ này, thì có một vài khách nam đã để ý, thỉnh thoảng còn nhìn về phía này.
Nhưng trong mắt Du Huyền chỉ có Trần Trứ, cô cảm thấy buồn cười bởi vì thường ngày, Trần Trứ đều khiến người đối diện cảm thấy bản thân bình tĩnh nhẹ nhàng, thậm chí là hơi nghiêm túc.
Hiện tại, mặc bộ đồ đôi có in dòng chữ ‘bạn gái mình thật đẹp’, kèm theo không khí bên trong cửa hàng thật sự rất buồn cười.
“Cái gì đấy? Cậu mà cười là mình cởi ra đấy.”
Trần Trứ cảm thấy mất tự nhiên, nên định quay vào nhà vệ sinh thay ra.
“Không được, không được, mình không cười nữa…”
Du Huyền vội vàng kéo Trần Trứ trở về, thuận tay cầm lấy áo Trần Trứ mới thay bỏ vào trong túi: “Chút nữa mình cầm về ký túc giặt cho, lần sau gặp lại sẽ trả cho cậu.”
“Để mình tự giặt cũng được.”
Trần Trứ cảm thấy làm vậy hơi phiền hà.
Thế nhưng Du Huyền lại cảm thấy chẳng có gì mà phiền với hà cả, cô còn nói: “Mình còn muốn tự tay giặt tất cả quần áo của cậu cơ. Mỗi lần gặp đều thấy cổ áo cậu vàng vàng, rõ ràng giặt mà không đánh cẩn thận.”
Trần Trứ ngơ ngác nói: “Mẹ mình cũng hay nói như vậy.”
“Đấy, cậu thấy không, những cô gái xinh đẹp thường thống nhất quan điểm với nhau.”
Du Huyền vỗ tay một cái, giống như quyết tâm phải làm chuyện này: “Lần sau, cậu nhớ cầm theo mấy bộ quần áo để mình giặt cho. Chủ nhiệm Trần, cậu phải chỉn chu một chút, thì khi chúng ta ra ngoài cùng nhau, mình mới có mặt mũi được.”
“Mặt mũi của cậu? Đây là logic gì vậy?”
Trần Trứ không hiểu nổi.
“Mẹ mình nói cho mình biết.”
Du Huyền dõng dạc nói cho Trần Trứ nghe: “Mẹ mình nói, nếu quần áo đàn ông trong nhà ông thẳng thắn ngăn nắp, thì nhất định do phụ nữ trong nhà quá lười biếng.”
Trần Trứ hiểu rồi. Mặc dù Cá Lúc Lắc sở hữu vẻ bề ngoài gợi cảm, tính cách lãng mạn của tuổi thanh xuân, nhưng bên trong cô thật ra là một cô gái cực kỳ truyền thống.
“Khả năng, tính cách này của cô có liên quan đến vị mẹ vợ đã qua đời của mình ảnh hưởng rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng phần bò bít tết lên, nên Du Huyền cũng lấy chiếc bánh sinh nhật nhỏ đặt lên bàn.
Chiếc bánh này nhỏ hơn chiếc bánh buổi trưa khá nhiều, nên Trần Trứ lo lắng không biết nó có đủ chỗ để cằm 18 cây nến không. Nhưng hắn nhìn thấy Du Huyền chỉ lấy ra hai cây nên, một cây hình số 1 và một cây hình số 8.
“Ồ, có cả loại nến này nữa sao?”
Trần Trứ trợn tròn mắt.
“Đúng rồi.”
Du Huyền vừa cắm nên vừa giải thích: “Nếu không sinh nhật tròn 18 tuổi của cậu phải cắm tận 18 cây nến sao?”
“Ha ha.”
Trần Trứ nở nụ cười méo xệch, đây không phải vấn đề của mình, mà do Mao Thái Hậu cập nhật công nghệ quá chậm.
Sau khi đốt nên xong, Du Huyền cầm lấy điện thoại bắt đầu chụp ảnh. Đầu tiên cô chụp hình mình với Trần Trứ, rồi chụp ảnh chiếc bánh sinh nhật, cuối cùng là ảnh Trần Trứ thổi nến…
Trần Trứ tưởng rằng, bản thân đã chịu xong dày vò của đủ thoại thủ tục, đời điểm đánh nhắm đến rồi, không ngờ Du Huyền đột nhiên lấy ra một phong bì tự làm.
“Chủ nhiệm Trần, quà sinh nhật của cậu.”
Du Huyền mỉm cười nói.
“Đây là cái gì?”
Trần Trứ tưởng, quà sinh nhật là chiếc áo đôi, không ngờ món quá chính thức giờ mới tặng.
Bên trên bức thư, Du Huyền vẽ hai tay nắm vào nhau, lớn hơn có lẽ là Trần Trứ, còn cánh tay còn lại có đeo một cái vòng chắc hẳn là Cá Lúc Lắc.
Khả năng trong suy nghĩ của cô, thời điểm hai người nắm tay, là thời điểm hai người xác nhận quan hệ.
“Thảo nào, mình thấy dạo gần đây, mỗi lần nắm tay cậu đều giờ lên nhìn, mục đích để làm ra thứ này đây à?”
Trần Trứ chợt hiểu ra.
“Hừ, giờ cậu mới biết à?”
Du Huyền ngẩng cằm lên, lộ ra vẻ đáng yêu hồn nhiên, pha lẫn chút ngốc nghếch.
Trần Trứ cầm lấy phong thư. Lúc đầu hắn nghĩ Du Huyền vẽ một cái thiệp mừng sinh nhật, nhưng sờ vào lại thấy giống như một cái thẻ.
Hắn nhìn về phía Du Huyền, lại thấy mỹ nhân Du dùng hai tay trống cắm, ánh mắt hơi chút lười biếng nhưng vô cùng hấp dẫn, đôi môi đỏ ướt át. Trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, còn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình không chớp mắt.
“Đây là…Thẻ phòng?”
Đột nhiên Trần Trứ nghĩ tới một chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận