Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 111: Chân thành đổi chân thành

“300 nghìn?”
Mao Hiểu Cầm tưởng rằng Trần Trứ nói đùa. Một năm, tiền lương của bà nếu chưa tính thưởng cùng lắm mấy chục nghìn là cùng.
Nhưng sau đó bà nhìn nét mặt bình tĩnh của thằng con trai thì thấy không giống với nói đùa cho lắm.
Thật ra, bản thân Mao Hiểu Cầm vẫn luôn nhớ kỹ chuyện cổ phiếu này, nhưng tháng 9 bà phải đi công tác học tập. Kể cả Trần Trứ không nói gì, bà cũng dự định sau ngày nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc sẽ đi đến công ty chứng khoán kiểm tra một chút.
Bà vội vàng ăn cho xong bữa cơm, mà chẳng thấy thức ăn có vị gì. Vừa về đến nhà, Mao Hiểu Cầm đã giục con trai mở máy tính để kiểm tra tài khoản chứng khoán.
Trần Trứ nghe lời mở ra, Mao Hiểu Cầm và Trần Bồi Tùng kiểm tra giá trị của một cổ phiếu, sau đó nhân với số cổ phiếu bọn họ đang có, quả nhiên giá trị hơn 410 nghìn tệ.
“40 nghìn tệ, bây giờ gấp 10 lần?”
Mao Hiểu Cầm đưa ra một so sánh thực tế nhất, cũng là so sách đánh thẳng vào não bộ của bà nhất. Bà biết thị trường chứng khoán hiện tại đang rất tốt, các đồng nghiệp xung quanh ai cũng kể mình kiếm được một chút tiền lời, không ngờ con trai mình có thể kiếm gấp nhiều lần hơn.
Trần Trứ cười thầm. Mẹ còn nghĩ tiền vốn chỉ là tiền lì xì mừng hắn đậu đại học, chứ còn chưa biết là do mình mượn đông mượn tây mới góp đủ 120 nghìn đấy.
Nhưng, hắn nhìn cha mẹ đang vô cùng khiếp sợ, nên không nói chuyện này ra, miễn cho hai người nghĩ hắn chơi chứng khoán chẳng khác gì mấy tay nghiện cờ bạc, vì tham lam mà không từ bất kỳ thủ đoạn cho vay nào.
Như vậy, sợ rằng Mao Hiểu Cầm ở nhà ngủ cũng giật mình thon thót.
Cho nên, Trần Trứ mỉm cười nói: “Khả năng do con may mắn. Lúc đó, con nghiên cứu rất nhiều đầu cổ phiếu, nhưng lại cảm thấy đầu cổ phiếu này sẽ tăng nhanh nhất.
“Vậy…Lúc nào là thời điểm bán phù hợp nhất?”
Mao Hiểu Cầm hỏi.
Từ xưa đến nay, Mao Thái Hậu sống trong hoàn cảnh tương đối ổn định, gia đình ổn định, công việc ổn định, tình cảm ổn định, nên đột nhiên có số tiền lớn từ trên trời rơi xuống, lúc đầu bà còn thấy vui mừng, sau đó lại cảm thấy lo lắng.
Mà trong lòng của bà, tiền cổ phiếu không phải là tiền, nếu đổi nó ra thành nhân dân tệ mới là tiền thật sự.
“Hiện tại chưa phải lúc.”
Trần Trứ lắc đầu nói.
Nhưng hắn vẫn lo lắng mẹ ruột tự nhiên bán đi, bởi vì tài khoản này dùng thông tin của mẹ để đăng ký, nên Mao Thái Hậu có quyền thao tác bất kỳ hành động nào ở công ty chứng khoán.
“Mẹ.”
Trần Trứ thăm dò: “Mẹ đừng đụng đến cổ phiếu của con đấy, lúc nào bán trong đầu con đã tính toán kỹ. Còn nếu thực sự không được, thì con viết phiếu nợ 40 nghìn kia, coi như bố mẹ cho con mượn.”
Mao Hiểu Cầm liếc nhìn con trai, nhíu mày nói: “Cái gì mà phiếu nợ? Mẹ và cha con chỉ có một đứa con là con, sau này cái nhà này có gì mà không phải của con?
“Dù sao, bây giờ không thể bán.”
Trần Trứ nhìn thời gian một chút, sau đó nói với lão Trần: “Cha, cha lại cho con thêm một hộp trà nữa. Lần này, con lại đi thăm chủ nhiệm Tào.”
“Chủ nhiệm Tào nào?”
Mao Hiểu Cầm ngồi trước màn hình máy tính, quay đầu lại hỏi.
“Là chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân lúc con học cấp ba.”
Trần Trứ trả lời.
“Tặng quà cho người đó làm gì…”
Mao Hiểu Cầm không hiểu.
Có điều, Trần Bồi Tùng đã vào phòng ngủ tìm trà. Ông nhớ, lúc vừa công bố điểm thi đại học, hình như con trai cùng cầm một hộp trà tới biếu vị giáo viên này.
Trong cuộc sống, bình thường chúng ta sẽ nhận một vài ân tình qua lại, hoặc có thể tôi tặng quà anh giúp tôi làm việc. Sau đó, cả hai không thiếu nợ nhau nữa, nhưng loại tư tưởng này là nhầm lẫn.
Thật ra không phải vậy, loại này chỉ là giao dịch, chứ không phải tình nghĩa. Tình nghĩa là phải dùng tâm để giữ gìn.
Sở dĩ, Trần Trứ tìm được một chỗ đứng ở Trung Đại, ngoại trừ do chính bản thân hắn cố gắng đạt được, thì còn một nhân vật quan trọng nhất là Tào Kinh Quân.
Không có lão Tào tích cực đề cử, Trần Trứ có thể đến khoa quản lý dự toán làm thêm sao?
Dù hắn có khả năng viết công văn mạnh hơn nữa, thì Kỳ Chính sao biết Trần Trứ là ai?
Hoặc nói theo một cách khác, Kỳ Chính và Tào Kinh Quân là bạn bè thân thiết, tất nhiên sẽ thường xuyên gặp gỡ. Nói không chừng, ngày lễ Quốc Khánh, cả hai nhà sẽ hẹn nhau đến một chỗ ăn cơm.
Nếu bây giờ, hắn tỏ thái độ cám ơn với Tào Kinh Quân, như vậy lúc trò chuyện về Trần Trứ, lão Tào nhất định sẽ nói tốt về Trần Trứ hơn chút nữa. Ông sẽ cảm thấy đứa học sinh này biết trên biết dưới, vậy sẽ khiến Kỳ Chính càng thêm tin tưởng.
Về phần Kỳ Chính, mình ngược lại không cần thiết đến tặng quà. Trần Trứ chưa phải nhân viên chính thức của khoa, không có lý do phù hợp nào để đến tặng quà cả.
Rất nhanh, Trần Bồi Tùng đã đưa cho hắn một hộp hồng trà. Ông cực kỳ nhạy cảm ở chuyện này, nên nhớ kỹ đối phương thích uống hương vị trà nào.
“Con đến trường học đây.”
Trần Trứ nói xong, lập tức cầm theo hộp trà ra khỏi nhà.
Mao Hiểu Cầm nhìn chồng mình hỏi: “Con trai mình và chủ nhiệm Tào thì có gì để qua lại?”
Trần Bồi Tùng vỗ vỗ bụng nói: “Sao tôi biết được.”
Mao Hiểu Cầm trợn mắt nói: “Không biết sao ông đưa trà cho thằng bé?”
Trần Bồi Tùng đến trước màn hình máy tính, chỉ vào tài khoản Chứng Khoán Trung Tín nói: “Chúng ta đâu biết thằng bé đầu tư chứng khoán kiếm lời hơn 300 nghìn, cũng đâu biết nó trở thành lớp trưởng, tiến vào hội học sinh, đã thế có thể cùng mấy cô gái xinh đẹp tạo dựng mối quan hệ rất tốt…”
“Bà muốn tôi trả lời sao?”
Lão Trần thoải mái nằm nghiêng trên giường, tiện tay cầm tờ báo, mở ra xem, miệng lẩm bẩm: “Con trai nhà chúng ta trưởng thành rồi. Còn chúng ta theo không kịp thay đổi của giới trẻ, vậy cũng đừng nghĩ nhiều, cứ thoải mái nhìn thằng bé phát triển là được.”
Trần Bồi Tùng làm việc ở cơ sở nhiều năm, trải qua nhiều chuyện, nên cách nghĩ khá cởi mở. Cho dù, trong lòng ông vẫn lo lắng cho Trần Trứ, nhưng sẽ không thể hiện nó ra ngoài.
Mao Hiểu Cầm nghĩ lại điều chồng vừa nói, lại nhìn số tài khoản bên trong màn hình máy tính, sau đó âm thầm thở dài.
Sau tết, Trần Trứ vẫn là đứa bé, sao chớp mắt đã trưởng thành rồi.
Trần Trứ xuống nhà, sau đó liên lạc với Tào Kinh Quân, hình như thầy ấy vừa ngủ trưa dậy. Tào Kinh Quân nghe Trần Trứ muốn đến thăm mình, thế mà không có gì bất ngờ.
Giống như ông cũng biết Trần Trứ là đứa học sinh biết trên biết dưới.
Mặt khác, bây giờ Trần Trứ đến gặp Tào Kinh Quân, cũng chẳng cần tìm kiếm lý do đặc biệt gì để đến nữa rồi.
Lần này, Tào Kinh Quân không hẹn Trần Trứ đến văn phòng trường, mà trực tiếp bảo hắn tới nhà.
Nhà lão Tào cách trung học Chấp Tín không xa. Những thầy cô giáo có điều kiện sẽ lựa chọn nhà gần nơi mình làm việc, như vậy có thể thuận tiện đến trường, để đúng giờ đến lớp tự học sáng sớm hoặc tối muộn.
Sau khi đến nhà Tào Kinh Quân, Trần Trứ nhìn ngắm một chút, cảm thấy nhà của thấy ấy không khác mấy suy nghĩ của mình.
Khắp nơi chất đống bài thi, còn có tài liệu dạy học hoặc sách vở liên quan đến hoạt động ngoại khóa.
Trần Trứ để hộp trà xuống đất. Lần này, lão Tào sẽ không từ chối, mà thản nhiên rót cho Trần Trứ một cốc trà, sau đó mỉm cười nói: “Sao rồi, em đã học đại học được một tháng, vị trí lớp trưởng đã quen chưa?”
“May mà có thầy Tào chỉ bảo, em cảm thấy đã đủ rồi.”
Trần Trứ nhấp một ngụm trà rồi trả lời.
Lần trước, hắn dùng lý do này để gặp mặt, nói bản thân không biết làm sao để trở thành lớp trưởng, nên nhờ lão Tào chỉ điểm.
Tào Kinh Quân nghe xong bèn cười ha ha. Tất nhiên ông biết Trần Trứ đang nịnh mình, nhưng ông thản nhiên đón nhận, sau đó trò chuyện một chút về cuộc sống trong đại học thời gian qua.
Trần Trứ cũng muốn thông qua lão Tào nói một vài chuyện, nên lập tức nói ra bản thân đã tiến vào hội học sinh.
“Em đã vào hội sinh viên của Trung Đại à?”
Tào Kinh Quân ngạc nhiên hỏi.
“Vâng.”
Trần Trứ cầm cốc trà trong tay, suy nghĩ cẩn thận câu chữ rồi mới nói: “Dù sao, em cũng học hỏi được từ chỗ thầy Tào và thầy Kỳ rất nhiều tri thức, nên em muốn vận dụng một chút kiến thức này trong cuộc sống.”
“Ừ, vào hội học sinh là nơi rèn luyện một chút cũng tốt.”
Tào Kinh Quân nhắc nhở: “Nhưng em cũng đừng làm trễ nải công việc chỗ thầy Kỳ giao cho đấy.”
Trần Trứ gật đầu, xem ra mình đã đoán đúng. Mỗi quan hệ giữa Tào Kinh Quân và Kỳ Chính quả nhiên gần gũi, bọn họ hẳn hay nói chuyện về mình.
Cứ như vậy, hai người ngồi nói chuyện đến tận 6 giờ chiều, Tào Kinh Quân bỗng nhìn đồng hồ treo tường.
Trần Trứ phát hiện ra hành động này, trước tiên uống cho xong cốc trà trên tay, sau đó mới đứng lên nói: “Thầy Tào, vậy em xin phép về trước.”
“Vốn định giữ em ở lại nhà ăn cơm.”
Tào Kinh Quân nói: “Nhưng vợ thầy và mấy đứa nhỏ đều đến nhà bà ngoại. Đêm nay, thầy cũng phải đi xã giao, nên hẹn em lần sau đến nhà ăn cơm nhá. À mà, em chờ chút.”
Tào Kinh Quân vào phòng lấy ra một hộp quả sấy khô, đưa vào tay Trần Trứ nói: “Suốt ngày uống trà của cha em, nên cũng muốn tặng lại chút gì. Thầy mời ông ấy nếm thử quả khô đặc sản quê thầy.”
Trần Trứ muốn từ chối, nhưng giọng Tào Kinh Quân trầm xuống nói: “Nếu em không cầm, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Trần Trứ hiểu rõ thái độ của lão Tào, nên lập tức cầm hộp quả về.
Đến giờ phút này, mối quan hệ giữa hai người đã tăng thêm một bước. Vốn dĩ ban đầu là mối quan hệ thầy trò, nhưng Tào Kinh Quân đã nhắc đến cha mình, vậy là ngầm ám chỉ sau này có thể giống người nhà tới đây gặp mặt.
Trần Trứ thấy chuyện này rất tốt. Trước đó, hắn chỉ nhìn vào mối quan hệ của lão Tào, nhưng cuối cùng là đối sử chân thành.
Mối quan hệ nào cũng vậy, đầu tiên ai chẳng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều mới thấy đôi bên hợp tính, cuối cùng dẫn đến thật tâm giữ gìn mối quan hệ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận