Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 196: Cô gái kia là mình sao?
Tống Thì Vi nói chuyện với cha một lúc, cho đến khi đến phòng ký túc xá mới dừng lại.
“Nhanh lên lớp thôi, cậu trở về làm gì thế?”
Bạn cùng phòng Tòng Ny đang định ra ngoài, buồn bực hỏi.
“Lấy sách.”
Tống Thì Vì trả lời ngắn gọn.
“Cậu gọi điện thoại, bảo mình cầm giúp cậu không được à?”
Tòng Ny luôn nghĩ đủ mọi cách để có thể thân cận được với Tống Thì Vi, để hai người kéo gần quan hệ. Đáng tiếc, một học kỳ chuẩn bị trôi qua rồi, mà Tống Thì Vi vẫn đối xử với cô khá lạnh lùng.
Hai người có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, tâm sự vài ba câu, nhưng còn cách vị trí bạn thân xa tít mù tắp.
Có đôi khi, Tòng Ny còn suy nghĩ, thật ra Tống Thì Vi đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi, chỉ là lười vạch trần ra mà thôi.
Trừ khi…Nói về Trần Trứ, nếu không Tống Thì Vi đều trả lời khá ngắn gọn và lạnh lùng.
“Trưa nay cậu đi dạy kèm, cảm giác thế nào?”
Hai người đi xuống dưới, Tòng Ny bèn hỏi.
“Cũng được, học sinh dạy kèm học lớp 10, nên môn ngữ văn cũng không khó lắm.”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng trả lời.
“Vi Vi, cậu làm như vậy cho trang web Gia Sư của Trần Trứ, cậu ấy biết chắc rất cảm động nhỉ?”
Tòng Ny mím môi, cố gắng lái chủ đề dính líu một chút lên người Trần Trứ.
“Không biết.”
Tống Thì Vi lắc đầu. Nếu nói đến cảm động, hình như trưa nay người cảm động phải là mình mới phải.
Có điều, Tống Thì Vi sẽ không kể việc cá nhân, nếu cần một người tâm sự cô sẽ nói vài câu với Mưu Giai Văn, còn những chuyện này Tòng Ny còn chưa đủ để biết được.
“Mình đoán, trong lòng cậu ấy chắc chắn sẽ nhớ kỹ chuyện này.”
Tòng Ny cảm giác câu này của mình như biến mất, nên cô cố tình gợi thêm một câu chuyện, vì vậy cô mỉm cười nói: “Nhưng cậu ấy có can đảm tỏ tình với cậu ngay trên mặt báo, cũng coi như thái độ biết gánh vác trách nhiệm đấy.”
Tòng Ny nói câu này, một phần vì lấy lòng Tống Thì Vi, bởi vì cô cảm nhận rất rõ thái độ của Tống Thì Vi với Trần Trứ rất khác thường.
Một phần nữa là cô cũng phải khen ngợi Trần Trứ.
Vốn dĩ, cô tưởng rằng Trần Trứ chỉ là một tên ăn bám, nhưng không ngờ cậu ta lại có tài như vậy, âm thầm làm ra chuyện lớn đến thế.
Tống Thì Vi không nói gì, thật ra câu trả lời ‘Đã có cô gái mình thích’ của Trần Trứ, thì mấy người quanh cô đều tưởng rằng nói cô.
Mẹ Lục Mạn còn suýt nữa không chịu nổi cơn tức này. Con gái vì Trần Trứ mà không thi Thanh Bắc, Trần Trứ lập nghiệp, khi phỏng vấn còn tỏ tình với con gái mình ngay trên mặt báo. Hai đứa này giỏi lắm, muốn chơi như vậy đúng không?
Cũng may Tống Tác Dân bên cạnh khuyên bảo, nếu không chẳng biết Lục Mạn đã làm ra hành động quá khích nào nữa.
Còn trong nhóm cấp ba, ai cũng biết hành động lập nghiệp của Trần Trứ, thậm chí bài phỏng vấn của hắn còn được chụp lại, ghim ở trong nhóm.
Mọi người đều trêu đùa giai thoại tình yêu của Trần Trứ và Tống Thì Vi ngay khi còn học cấp ba. Bọn họ còn đặt cho hai người một biệt danh ‘Kiến Vi Tri Trứ’, tức là Gặp gì biết nấy, đây là lối chơi chữ.
Tống Thì Vi đến phòng học, đến chỗ mình ngồi xuống. Cô thấy giáo viên còn chưa tới, nên tranh thủ mở điện thoại ra đọc tin tức tài chính, không ngờ tin nhắn của Mưu Giai Văn hiện lên.
Gia Văn: Trần Trứ công khai tỏ tình với cậu, còn cậu có hành động gì đáp lại hay không?
Vi Vi: Không có.
Giai Văn: Vi Vi, mình khuyên câu nên nghiêm túc một chút. Mặc dù, hai người đã xác định quan hệ từ khi cấp ba, nhưng cậu phải nhớ kỹ một câu mình hai nói: yêu đương là có qua có lại.
Đến tận bây giờ Mưu Giai Văn vẫn nghĩ, nếu ngày đó khi Hoàng Bách Hàm tỏ tình, bản thân mình dũng cảm mạnh dạn đón nhận, thì khả năng hai người sẽ không rơi vào tình huống thế này.
Con người đôi khi là vậy, một khi thành công sẽ rất ít khi kiểm tra lại, nhưng sẽ thường xuyên trằn trọc vì những thứ nuối tiếc, hối hận đến không ngủ yên nổi.
Tống Thì Vi nhìn đoạn tin nhắn mà cô bạn gửi đến. Cô do dự một lúc, sau đó nhắn tin trả lời một câu: Giai Văn, cô gái kia là mình thật sao?
Nhưng tiểu Mưu còn chưa trả lời lại, thì đột nhiên Hạ Dụ gọi điện thoại tới.
“Học tỷ Hạ?”
Tống Thì Vi hơi ngạc nhiên, cô không biết tại sao Hạ Dụ lại gọi điện cho mình.
“Chào học tỷ Hạ.”
Tống Thì Vi nhấn nút nghe, sau đó cứ vậy nghe đối phương nói chuyện.
Có điều, hình như Hạ Dụ rất khó mở miệng, nên toàn nói mấy câu kiểu ‘hôm nay em đi học sao?’, hay là ‘thời gian nhanh thật, đã đến tháng 12 rồi’…Cứ nói bóng nói gió một lúc lâu, sau đó khó khăn lắm mới nói ra chủ đề chính.
“À mà…em có rảnh không, chị mời em ăn một bữa?”
Hạ Dụ hỏi.
Tống Thì Vi suy nghĩ chút rồi hỏi: “Mời mình em?”
“Đúng đúng.”
Hạ Dụ liên tục nói mấy câu đúng: “Trước…Trước tiên em đừng nói với em Trần.”
Tống Thì Vi cầm lấy điện thoại, ánh mắt nhìn xuống bàn, cô suy nghĩ mục đích của Hạ Dụ là gì.
Bên phía Hạ Dụ, cô nghe thấy bên kia bỗng nhiên im lắng, nên bỗng nhiên có cảm giác lo lắng giống như đối mặt với Trần Trứ, nên cắn chặt răng nói ra sự thật.
“Tống sư muội, chị biết bây giờ Trần sự đệ đang dồn hết sức lực cho trang web Học Tập, nên rất ít quan tâm đến bọn chị.”
“Nhưng bọn chị một chút cũng không hề lười biếng. Hiện tại, bọn chị đã làm theo đúng ý trước đó của Trần Trứ, tiến hành sửa chữa lại giao diện một lần nữa.”
“Hôm qua, chị nhắn tin chúc mừng Trần Trứ công bố trang web Học Tập, nhưng mà cậu ấy còn chưa nhắn tin trả lời. Cho nên, bọn chị rất lo lắng, không biết Trần Trứ có phải đang giận hay không? Cho nên, chị định mời em ăn một bữa…À…để tâm sự với em một chút về suy nghĩ của bọn chị.”
Thật ra, Tống Thì Vi rất thông minh, khả năng tư duy của cô là do môi trường gia đình. Có một vài mối quan hệ xã giao và cách giao tiếp, mặc dù cô sẽ không tự mình làm, nhưng không có nghĩa cô không hiểu.
Giống như người bạn cùng phòng Tòng Ny của cô, dù cô bạn này giấu giếm rất cẩn thận, nhưng cô đã đoán là mục đích của người này khi tiếp xúc với cô từ lâu rồi.
Cô chỉ có một phương diện còn thiếu là bản thân chưa từng yêu đương, nên vấn đề này cô chẳng có kinh nghiệm gì.
Cho nên, lời Hạ Dụ vừa nói, Tống Thì Vi hiểu hết, người ta muốn mình nói hộ.
Trước đó, Trần Trứ đã từng nói với Tống Thì Vi. Hắn cảm thấy nhóm người Hạ Dụ chưa biết vị trí của mình ở đâu, cho nên từ khi mở công ty hay đứng dưới góc độ nghiệp vụ, và mối quan hệ cạnh tranh giữa hai bên, Trần Trứ đều muốn thúc đẩy một đoàn đội khác.
Cho nên, trang web Học Tập xuất hiện sau nhưng lại vượt trước. Trang web này đã lên thị trường, còn trang web An Cư vẫn nằm im bất động, Trần Trứ còn chẳng thèm ngó ngàng đến.
Vì vậy, nhóm người Hạ Dụ không lo lắng làm sao được, các cô sợ Trần Trứ đột nhiên thay người.
Lúc này, Trần Trứ đã có năng lực thích thay đổi hạng mục nào cũng được rồi.
“Khi nào?”
Tống Thì Vi đồng ý. Cô quyết định quan sát thái độ của đám người Hạ Dụ trước cái đã, đương nhiên chuyện này cô sẽ nói cho Trần Trứ biết.
“Ngày mai, thứ 6 được chứ?”
Hạ Dụ hỏi, cô không biết thói quen sinh hoạt của Tống Thì Vi, tưởng thứ 6 là thời gian rảnh rỗi nhất.
“Ngày mai không được.”
Tống Thì Vi trả lời: “Ngày mai em phải về nhà, cuối tuần không có hoạt động gì. Cuối tuần thế nào?”
“Được, vừa hay có thời gian cho bọn chị hoàn thiện trang web An Cư. Cám ơn Tống sư muội.”
Hạ Dụ thấy Tống Thì Vi đồng ý, hoàn toàn khác thái độ lạnh nhạt bên phía Trần Trứ, thì cảm động nói: “Hiện tại cũng chỉ có em mới thuyết phục được Trần tổng. Em nhất định phải đứng về phía trang web An Cư đấy, nhất định…”
Tống Thì Vi kiên nhẫn an ủi hai câu, rồi mới cúp điện thoại. Lúc này, cô đã nhìn thấy tin nhắn trả lời của Mưu Giai Văn.
Giai Văn: Cô gái kia tất nhiên là cậu rồi, không cậu thì là ai? Cậu đừng nghĩ lung tung, một khi đã yêu thì phải tin tưởng.
Lúc này, giáo viên đã bước vào phòng học, nên Tống Thì Vi nhẹ nhàng cất điện thoại đi.
Đúng vậy, mọi người đều nghĩ đó chính là mình.
Đến ngay cả mình, hình như cũng có chút mong chờ.
Như vậy, đó chính là mình rồi.
Tống Thì Vi ưỡn ngực lên, tĩnh tâm nghe giảng bái.
Tống Thì Vi đang học, thì Trần Trứ cũng đang học.
Sau khi học xong ba tiết, Trần Trứ còn nhận được tin tức tốt từ phía Trịnh Cự.
Anh ta nói, phòng máy chủ bên phía học viện Công nghệ thông tin đã trống rồi. Đoàn Ủy sẽ dùng chức danh đơn vị chỉ đạo lập nghiệp tiến hành xin sử dụng, lần này chắc chắn sẽ không bị từ chối. Chậm nhất là cuối tuần là Trần Trứ có thể sử dụng.
Trần Trứ biết ý định của Đoàn Ủy, bọn họ nghĩ muốn nắm chắc vị trí đơn vị chỉ đạo của Công nghệ thông tin SuiHui. Nhưng chuyện này chẳng hề có chút ảnh hưởng gì, dù sao đây cũng là người thật việc thật.
Đương nhiên, trong bài phỏng vấn vừa rồi, Trần Trứ cũng cố ý cảm ơn Đoàn Ủy đã giúp đỡ rất nhiều.
Nếu lần sau hắn muốn quảng cáo, bản thân dự định trịnh trọng gửi lời cảm ơn tới Đoàn Ủy lần nữa. Hơn nữa hắn còn nhấn mạnh cảm ơn từng người cụ thể.
Bọn họ muốn như vậy, thì mình sẵn lòng phối hợp thôi.
Trần Trứ vừa suy nghĩ, vừa bước vào phòng quản lý phát triển trong tòa nhà tổng hợp.
Hắn vừa mở cửa phòng đánh máy nhỏ ra, thì Kỳ Chính nghe được tiếng động bèn đi tới. Sắc mặt của ông có chút giật mình, ánh mắt như muốn nói ‘sao cậu không ở ngoài đánh ra một phen sự nghiệp, vì sao còn về đây làm mấy việc vặt làm gì chứ?’.
“Thầy Kỳ.”
Trần Trứ vẫn giống như trước đây, đứng đó lễ phép chào hỏi.
“Ừ.”
Kỳ Chính gật đầu, rồi quay trở lại phòng làm việc, nhưng một lát sau ông đã quay trở lại: “Trần Trứ, cậu qua đây một chút, Trưởng phòng Uông và tôi đều muốn gặp cậu nói chuyện chút.”
Trần Trứ bình tĩnh gật đầu. Nếu đúng như dự đoán của hắn, thời đại 1.0 của hắn ở khoa quản lý dự toán sắp kết thúc.
Nhưng may mắn thay, thời đại 2.0 cũng là người một nhà, Viên Viên chuẩn bị bước lên sân khấu rồi.
“Nhanh lên lớp thôi, cậu trở về làm gì thế?”
Bạn cùng phòng Tòng Ny đang định ra ngoài, buồn bực hỏi.
“Lấy sách.”
Tống Thì Vì trả lời ngắn gọn.
“Cậu gọi điện thoại, bảo mình cầm giúp cậu không được à?”
Tòng Ny luôn nghĩ đủ mọi cách để có thể thân cận được với Tống Thì Vi, để hai người kéo gần quan hệ. Đáng tiếc, một học kỳ chuẩn bị trôi qua rồi, mà Tống Thì Vi vẫn đối xử với cô khá lạnh lùng.
Hai người có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, tâm sự vài ba câu, nhưng còn cách vị trí bạn thân xa tít mù tắp.
Có đôi khi, Tòng Ny còn suy nghĩ, thật ra Tống Thì Vi đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi, chỉ là lười vạch trần ra mà thôi.
Trừ khi…Nói về Trần Trứ, nếu không Tống Thì Vi đều trả lời khá ngắn gọn và lạnh lùng.
“Trưa nay cậu đi dạy kèm, cảm giác thế nào?”
Hai người đi xuống dưới, Tòng Ny bèn hỏi.
“Cũng được, học sinh dạy kèm học lớp 10, nên môn ngữ văn cũng không khó lắm.”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng trả lời.
“Vi Vi, cậu làm như vậy cho trang web Gia Sư của Trần Trứ, cậu ấy biết chắc rất cảm động nhỉ?”
Tòng Ny mím môi, cố gắng lái chủ đề dính líu một chút lên người Trần Trứ.
“Không biết.”
Tống Thì Vi lắc đầu. Nếu nói đến cảm động, hình như trưa nay người cảm động phải là mình mới phải.
Có điều, Tống Thì Vi sẽ không kể việc cá nhân, nếu cần một người tâm sự cô sẽ nói vài câu với Mưu Giai Văn, còn những chuyện này Tòng Ny còn chưa đủ để biết được.
“Mình đoán, trong lòng cậu ấy chắc chắn sẽ nhớ kỹ chuyện này.”
Tòng Ny cảm giác câu này của mình như biến mất, nên cô cố tình gợi thêm một câu chuyện, vì vậy cô mỉm cười nói: “Nhưng cậu ấy có can đảm tỏ tình với cậu ngay trên mặt báo, cũng coi như thái độ biết gánh vác trách nhiệm đấy.”
Tòng Ny nói câu này, một phần vì lấy lòng Tống Thì Vi, bởi vì cô cảm nhận rất rõ thái độ của Tống Thì Vi với Trần Trứ rất khác thường.
Một phần nữa là cô cũng phải khen ngợi Trần Trứ.
Vốn dĩ, cô tưởng rằng Trần Trứ chỉ là một tên ăn bám, nhưng không ngờ cậu ta lại có tài như vậy, âm thầm làm ra chuyện lớn đến thế.
Tống Thì Vi không nói gì, thật ra câu trả lời ‘Đã có cô gái mình thích’ của Trần Trứ, thì mấy người quanh cô đều tưởng rằng nói cô.
Mẹ Lục Mạn còn suýt nữa không chịu nổi cơn tức này. Con gái vì Trần Trứ mà không thi Thanh Bắc, Trần Trứ lập nghiệp, khi phỏng vấn còn tỏ tình với con gái mình ngay trên mặt báo. Hai đứa này giỏi lắm, muốn chơi như vậy đúng không?
Cũng may Tống Tác Dân bên cạnh khuyên bảo, nếu không chẳng biết Lục Mạn đã làm ra hành động quá khích nào nữa.
Còn trong nhóm cấp ba, ai cũng biết hành động lập nghiệp của Trần Trứ, thậm chí bài phỏng vấn của hắn còn được chụp lại, ghim ở trong nhóm.
Mọi người đều trêu đùa giai thoại tình yêu của Trần Trứ và Tống Thì Vi ngay khi còn học cấp ba. Bọn họ còn đặt cho hai người một biệt danh ‘Kiến Vi Tri Trứ’, tức là Gặp gì biết nấy, đây là lối chơi chữ.
Tống Thì Vi đến phòng học, đến chỗ mình ngồi xuống. Cô thấy giáo viên còn chưa tới, nên tranh thủ mở điện thoại ra đọc tin tức tài chính, không ngờ tin nhắn của Mưu Giai Văn hiện lên.
Gia Văn: Trần Trứ công khai tỏ tình với cậu, còn cậu có hành động gì đáp lại hay không?
Vi Vi: Không có.
Giai Văn: Vi Vi, mình khuyên câu nên nghiêm túc một chút. Mặc dù, hai người đã xác định quan hệ từ khi cấp ba, nhưng cậu phải nhớ kỹ một câu mình hai nói: yêu đương là có qua có lại.
Đến tận bây giờ Mưu Giai Văn vẫn nghĩ, nếu ngày đó khi Hoàng Bách Hàm tỏ tình, bản thân mình dũng cảm mạnh dạn đón nhận, thì khả năng hai người sẽ không rơi vào tình huống thế này.
Con người đôi khi là vậy, một khi thành công sẽ rất ít khi kiểm tra lại, nhưng sẽ thường xuyên trằn trọc vì những thứ nuối tiếc, hối hận đến không ngủ yên nổi.
Tống Thì Vi nhìn đoạn tin nhắn mà cô bạn gửi đến. Cô do dự một lúc, sau đó nhắn tin trả lời một câu: Giai Văn, cô gái kia là mình thật sao?
Nhưng tiểu Mưu còn chưa trả lời lại, thì đột nhiên Hạ Dụ gọi điện thoại tới.
“Học tỷ Hạ?”
Tống Thì Vi hơi ngạc nhiên, cô không biết tại sao Hạ Dụ lại gọi điện cho mình.
“Chào học tỷ Hạ.”
Tống Thì Vi nhấn nút nghe, sau đó cứ vậy nghe đối phương nói chuyện.
Có điều, hình như Hạ Dụ rất khó mở miệng, nên toàn nói mấy câu kiểu ‘hôm nay em đi học sao?’, hay là ‘thời gian nhanh thật, đã đến tháng 12 rồi’…Cứ nói bóng nói gió một lúc lâu, sau đó khó khăn lắm mới nói ra chủ đề chính.
“À mà…em có rảnh không, chị mời em ăn một bữa?”
Hạ Dụ hỏi.
Tống Thì Vi suy nghĩ chút rồi hỏi: “Mời mình em?”
“Đúng đúng.”
Hạ Dụ liên tục nói mấy câu đúng: “Trước…Trước tiên em đừng nói với em Trần.”
Tống Thì Vi cầm lấy điện thoại, ánh mắt nhìn xuống bàn, cô suy nghĩ mục đích của Hạ Dụ là gì.
Bên phía Hạ Dụ, cô nghe thấy bên kia bỗng nhiên im lắng, nên bỗng nhiên có cảm giác lo lắng giống như đối mặt với Trần Trứ, nên cắn chặt răng nói ra sự thật.
“Tống sư muội, chị biết bây giờ Trần sự đệ đang dồn hết sức lực cho trang web Học Tập, nên rất ít quan tâm đến bọn chị.”
“Nhưng bọn chị một chút cũng không hề lười biếng. Hiện tại, bọn chị đã làm theo đúng ý trước đó của Trần Trứ, tiến hành sửa chữa lại giao diện một lần nữa.”
“Hôm qua, chị nhắn tin chúc mừng Trần Trứ công bố trang web Học Tập, nhưng mà cậu ấy còn chưa nhắn tin trả lời. Cho nên, bọn chị rất lo lắng, không biết Trần Trứ có phải đang giận hay không? Cho nên, chị định mời em ăn một bữa…À…để tâm sự với em một chút về suy nghĩ của bọn chị.”
Thật ra, Tống Thì Vi rất thông minh, khả năng tư duy của cô là do môi trường gia đình. Có một vài mối quan hệ xã giao và cách giao tiếp, mặc dù cô sẽ không tự mình làm, nhưng không có nghĩa cô không hiểu.
Giống như người bạn cùng phòng Tòng Ny của cô, dù cô bạn này giấu giếm rất cẩn thận, nhưng cô đã đoán là mục đích của người này khi tiếp xúc với cô từ lâu rồi.
Cô chỉ có một phương diện còn thiếu là bản thân chưa từng yêu đương, nên vấn đề này cô chẳng có kinh nghiệm gì.
Cho nên, lời Hạ Dụ vừa nói, Tống Thì Vi hiểu hết, người ta muốn mình nói hộ.
Trước đó, Trần Trứ đã từng nói với Tống Thì Vi. Hắn cảm thấy nhóm người Hạ Dụ chưa biết vị trí của mình ở đâu, cho nên từ khi mở công ty hay đứng dưới góc độ nghiệp vụ, và mối quan hệ cạnh tranh giữa hai bên, Trần Trứ đều muốn thúc đẩy một đoàn đội khác.
Cho nên, trang web Học Tập xuất hiện sau nhưng lại vượt trước. Trang web này đã lên thị trường, còn trang web An Cư vẫn nằm im bất động, Trần Trứ còn chẳng thèm ngó ngàng đến.
Vì vậy, nhóm người Hạ Dụ không lo lắng làm sao được, các cô sợ Trần Trứ đột nhiên thay người.
Lúc này, Trần Trứ đã có năng lực thích thay đổi hạng mục nào cũng được rồi.
“Khi nào?”
Tống Thì Vi đồng ý. Cô quyết định quan sát thái độ của đám người Hạ Dụ trước cái đã, đương nhiên chuyện này cô sẽ nói cho Trần Trứ biết.
“Ngày mai, thứ 6 được chứ?”
Hạ Dụ hỏi, cô không biết thói quen sinh hoạt của Tống Thì Vi, tưởng thứ 6 là thời gian rảnh rỗi nhất.
“Ngày mai không được.”
Tống Thì Vi trả lời: “Ngày mai em phải về nhà, cuối tuần không có hoạt động gì. Cuối tuần thế nào?”
“Được, vừa hay có thời gian cho bọn chị hoàn thiện trang web An Cư. Cám ơn Tống sư muội.”
Hạ Dụ thấy Tống Thì Vi đồng ý, hoàn toàn khác thái độ lạnh nhạt bên phía Trần Trứ, thì cảm động nói: “Hiện tại cũng chỉ có em mới thuyết phục được Trần tổng. Em nhất định phải đứng về phía trang web An Cư đấy, nhất định…”
Tống Thì Vi kiên nhẫn an ủi hai câu, rồi mới cúp điện thoại. Lúc này, cô đã nhìn thấy tin nhắn trả lời của Mưu Giai Văn.
Giai Văn: Cô gái kia tất nhiên là cậu rồi, không cậu thì là ai? Cậu đừng nghĩ lung tung, một khi đã yêu thì phải tin tưởng.
Lúc này, giáo viên đã bước vào phòng học, nên Tống Thì Vi nhẹ nhàng cất điện thoại đi.
Đúng vậy, mọi người đều nghĩ đó chính là mình.
Đến ngay cả mình, hình như cũng có chút mong chờ.
Như vậy, đó chính là mình rồi.
Tống Thì Vi ưỡn ngực lên, tĩnh tâm nghe giảng bái.
Tống Thì Vi đang học, thì Trần Trứ cũng đang học.
Sau khi học xong ba tiết, Trần Trứ còn nhận được tin tức tốt từ phía Trịnh Cự.
Anh ta nói, phòng máy chủ bên phía học viện Công nghệ thông tin đã trống rồi. Đoàn Ủy sẽ dùng chức danh đơn vị chỉ đạo lập nghiệp tiến hành xin sử dụng, lần này chắc chắn sẽ không bị từ chối. Chậm nhất là cuối tuần là Trần Trứ có thể sử dụng.
Trần Trứ biết ý định của Đoàn Ủy, bọn họ nghĩ muốn nắm chắc vị trí đơn vị chỉ đạo của Công nghệ thông tin SuiHui. Nhưng chuyện này chẳng hề có chút ảnh hưởng gì, dù sao đây cũng là người thật việc thật.
Đương nhiên, trong bài phỏng vấn vừa rồi, Trần Trứ cũng cố ý cảm ơn Đoàn Ủy đã giúp đỡ rất nhiều.
Nếu lần sau hắn muốn quảng cáo, bản thân dự định trịnh trọng gửi lời cảm ơn tới Đoàn Ủy lần nữa. Hơn nữa hắn còn nhấn mạnh cảm ơn từng người cụ thể.
Bọn họ muốn như vậy, thì mình sẵn lòng phối hợp thôi.
Trần Trứ vừa suy nghĩ, vừa bước vào phòng quản lý phát triển trong tòa nhà tổng hợp.
Hắn vừa mở cửa phòng đánh máy nhỏ ra, thì Kỳ Chính nghe được tiếng động bèn đi tới. Sắc mặt của ông có chút giật mình, ánh mắt như muốn nói ‘sao cậu không ở ngoài đánh ra một phen sự nghiệp, vì sao còn về đây làm mấy việc vặt làm gì chứ?’.
“Thầy Kỳ.”
Trần Trứ vẫn giống như trước đây, đứng đó lễ phép chào hỏi.
“Ừ.”
Kỳ Chính gật đầu, rồi quay trở lại phòng làm việc, nhưng một lát sau ông đã quay trở lại: “Trần Trứ, cậu qua đây một chút, Trưởng phòng Uông và tôi đều muốn gặp cậu nói chuyện chút.”
Trần Trứ bình tĩnh gật đầu. Nếu đúng như dự đoán của hắn, thời đại 1.0 của hắn ở khoa quản lý dự toán sắp kết thúc.
Nhưng may mắn thay, thời đại 2.0 cũng là người một nhà, Viên Viên chuẩn bị bước lên sân khấu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận