Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 62: Nô lệ tình yêu

Mặc dù Trần Trứ không biết vì sao Trường Hoa lại tức giận như vậy, có thể nhận phải đả kích gì đó trong buổi họp lớp.
Nhưng không sao, hắn vẫn đồng ý.
Có lẽ không cần phải chờ tới 1 năm rưỡi đâu.
Trong khoảng thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, Trần Trứ không tiếp tục luyện lái xe nữa, cho nên không biết người bạn cùng bàn lớp hai của mình là Biện Tiểu Liễu ngày nào cũng đến trường lái.
Cô dự định gặp Trần Trứ hỏi một chút, tại sao hắn lại lừa mình, còn cố ý nói thi đậu một trường đại học hạng hai?
Trên thực tế, cô đang che giấu cảm giác mất giác tự nhiên xuất hiện kia, thậm chí là cảm giác bồn chồn ngứa ngáy.
Bởi vì, đã từng có một người thi đại học được 652 điểm, là người bạn ngồi cùng bàn cấp hai thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại, lại cùng mình học lái xe nhiều ngày như thế, nhưng bản thân chẳng hề hay biết gì.
Mãi cho đến khi người đó không xuất hiện nữa, mình mới biết sự thật.
“Chỉ còn cách chờ ngày khai giảng thôi…”
Biện Tiểu Liễu nghe được thầy dạy lái nói, Trần Trứ đã kết thúc khóa học lái xe rồi, nên chỉ đành thất vọng từ bỏ.
Nhưng cô vẫn không phục.
Hôm họp lớp đó, cô nhìn thấy thái độ của Vương Trường Hoa, chứng tỏ bạn gái Trần Trứ có vẻ vô cùng xinh đẹp, thật sự muốn gặp một lần cho biết quá.
Đầu tháng 8, Trần Trứ tham gia lần tụ họp cảm ơn các thầy cô giáo, thật ra buổi họp này do mấy người trong lớp thi đậu các trường mong muốn đứng ra tổ chức, mời giáo viên bộ môn của lớp và cô giáo chủ nhiệm tham gia.
Đương nhiên, hắn và Tống Thì Vi được xếp ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn có bạn đến trêu chọc và chúc mừng.
Giữa tháng tám, hắn đi một chuyến về thăm ông ngoại. Bà ngoại Trần Trứ mất từ khá sớm, nên trong ký ức của hắn chỉ còn sót lại một vài hình ảnh khi ở chung, nhưng tình cảm của hắn với ông ngoại rất tốt. Hàng năm, thời gian nghỉ hè và nghỉ đông, hắn đề về đây chơi mấy ngày.
Ông ngoại hắn ở Hà Nguyên, là một vùng nông thôn non xanh nước biếc, thuộc vùng nghèo khó, nên tiết tấu sinh hoạt vô cùng chậm, bên cạnh là hồ chứa nước Tân Phong, là hồ cung cấp nước sạch lớn trong nước.
Nhà ông ngoại nằm cạnh hồ Tân Phong. Mỗi khi chiều về, từng đợt khí nóng nhanh chóng rút lui, nên Trần Trứ bước từ căn nhà nhỏ ra ngoài đi dạo.
Ven đường là những hàng cây cỏ hay mọc ven sông khá rậm rạp, cỏ lau chập chờn trong gió, giống như những mũi tên nhẹ nhàng dưới ánh chiều tà, đang hướng thẳng về hướng bầu trời…
Có đôi khi, Trần Trứ sẽ nhắn tin với bạn bè, hoặc ngồi nhìn các bạn trong lớp trò chuyện trong nhóm QQ.
Nhóm chat này vừa mới được lập không lâu, nhưng đây là nhóm của những tân sinh nên ai nấy đều đang rất hưng phấn. Nên có ngày, hắn còn chẳng đọc hết nổi thông tin bên trong.
Nhưng nói chuyện nhiều nhất vẫn là Du Huyền.
Cô vừa mới nhắn cho hắn một tin ‘chủ nhiệm Trần đang làm gì đấy?’.
Trần Trứ nói ‘mình đang ngắm cảnh’, thuận tiện Trần Trứ gửi đi bức ảnh hồ Tân Phong. Nói chung ảnh chụp ra từ chiếc Haier có độ phân giải thấp cũng chẳng ra gì.
Mà bây giờ chưa có Wechat, còn muốn gửi ảnh bằng QQ phải thông qua hệ thống hỗ trợ thì mới gửi tin được.
Mẹ nó, gửi một ảnh màu phải tốn cả tệ.
Du Huyền bên kia nhận được tin nhắn từ Trần Trứ, bỗng nhiên buồn rầu không vui.
“Sao đấy?”
Ngô Dư đang vẽ bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt trông khá buồn ngủ: “Trần Trứ vẫn ở Hà Nguyên à?”
Một ngày, Du Huyền nói 10 câu với bạn thân thì có đến 8 câu liên quan đến Trần Trứ, nên Ngô Dư cũng nắm rõ lịch trình của Trần Trứ chẳng khác nào Du Huyền.
“Ừ.”
Du Huyền xoay xoay cổ tay có phần ê nhức: “Cậu ấy nói phải ở đó hai ngày nữa mới về.”
“Thế chẳng phải càng tốt à? Vậy chúng ta dùng khoảng thời gian này tiếp tục luyện vẽ chứ?”
Ngô Dư thở dài, cũng đâu phải không gặp nhau nữa, với lại trường đại học của hai người trong một thành phố mà?
Mặc dù, Trung Đại ở Hải Châu, còn Quảng Mỹ trong thành phố đại học Phiên Ngu, nhưng khoảng cách hai bên cũng đâu quá xa, chỉ cần đi taxi 30 phút là có thể gặp nhau mà?
Du Huyền chẳng biết giải thích cảm giác của mình bây giờ thế nào, dù sao Ngô Dư cũng chưa có bạn trai.
Bây giờ, Du Huyền chẳng còn tâm trạng vẽ tranh, nhìn xem dưới đất cả đống tranh vẽ không thành công, mặt mày ủ dột. Cô cận thẩn thu dọn mọi thứ, rồi ngồi xuống ghế nghịch điện thoại.
Chớp mắt, cảm giác mệt mỏi kia lập tức biến mất.
Thêm chút nữa, trên mặt đã xuất hiện nụ cười.
Lại thêm chút nữa, giống như từng cử chỉ, từng sợi lông sợi tóc đều ánh lên hương vị hạnh phúc.
Ngô Dư cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Cậu xem gì đấy, giống như vừa được thứ gì đó tiếp sức, khiến tinh thần khoan khoái.”
Du Huyền chẳng hề xấu hổ, thẳng thắn nói: “Mình đọc lại tin nhắn đã nhắn tin với Trần Trứ.”
Ngô Dư không hiểu: “Toàn là chữ, có gì mà phải xem?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Du Huyền vui mừng nói: “Mỗi lần mình cảm thấy khó chịu, thì sẽ xem lại tin nhắn từ những ngày đầu tiên của hai đứa, làm vậy mình sẽ lại thích Trần Trứ thêm một lần.”
Ngô Dư nhìn bạn thân đang dần lún sâu vào vũng lầy tình yêu mà chẳng biết làm gì, chỉ đi qua bóp bóp khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, bất lực nói: “Ba thương trước, người nào đó còn mạnh miệng nói chỉ hơi thích thôi mà?”
Du Huyền ngẩng đầu lên, mặc cho khuôn mặt trái xoan đang bị ‘bắt nạt’, còn đường hoàng phản bác: “Lúc ấy mình không biết, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Trần Trứ giống như nhìn thấy ánh sáng vậy.”
“Ồ, vậy chúc mừng cậu.”
Ngô Dư cúi xuống nhìn Du Huyền, nhìn xuống khuôn mặt mà ngay cả là con gái cũng cảm thấy quá xinh đẹp, nên nhẹ nhàng thở dài: “Cậu nhìn thấy ánh sáng, đồng thời cũng trở thành nô lệ của ánh sáng đó.”
“Hả…”
Du Huyền mỉm cười: “Trần Trứ đâu phải siêu nhân Điện Quang, còn mình đâu phải tiểu quái thú đâu?”
“Trần Trứ là siêu nhân Điện Quang, thì hẳn là Siêu nhân TiGa, vì hai người trông có nét đẹp trai khá giống nhau.”
Ngô Dư cũng đùa theo.
Có đôi khi cũng bạn bè trò chuyện, có thể giúp trong lòng vơi bớt nỗi nhớ nhung.
Nhưng cũng có lúc cùng bạn bè nói chuyện cũng không giải quyết được gì, Du Huyền sẽ lựa chọn nhắn tin với Trần Trứ.
Du Huyền: Trần Trứ, hôm nay mình thấy mệt quá, nếu có cậu bên cạnh thì mình sẽ tốt lên.
Trần Trứ nhìn thấy tin nhắn này, sẽ suy nghĩ cách trả lời.
Có điều, tin nhắn thứ hai của Du Huyền lại đến, khả năng cô sợ Trần Trứ hiểu lầm, nên vội vàng giải thích.
Du Huyền: Không phải mình trách cậu đâu, chỉ là trong chớp mắt, mình nhớ cậu nhiều hơn bình thường.
Trần Trứ đang đi dạo quanh hồ, đột nhiên trái tim như hồ Tân Phong xả lũ. Thế là, hắn suy nghĩ chút, rồi dự định trở về sớm mấy hôm.
Trước tiên, Trần Trứ báo cáo với Mao Thái Hậu một tiếng.
Mao Hiểu Cầm còn đang làm ở Quảng Châu, không ngờ con trai nói ngày mai trở về, thì ngạc nhiên hỏi: “Ngày mai mới 20, chẳng phải con đặt vé 24 rồi à?”
“Con đổi lại được mà.”
Trần Trứ trả lời qua loa.
Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Mao Hiểu Cầm dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Vì cô bé nào sao?”
Trần Trứ mỉm cười: “Không phải, vì con nhớ cơm mẹ nấu thôi.”
“Hừ, mẹ con tuy già, nhưng đầu óc vẫn còn dùng được.”
Mao Hiểu Cầm vừa nghe con trai về nhà sớm hơn dự định, vốn dĩ không hài lòng lắm.
Bởi vì từ trước tới nay, Trần Trứ không thân lắm với anh em bên nhà ngoại, cho nên bà muốn con trai ở lại thân thiết hơi với đám anh em của mình rồi mới về.
Nhưng sau khi bà nghe Trần Trứ nói chuyện, thì bỗng thay đổi suy nghĩ, không thân cũng chẳng sao. Có đôi khi giữa người với người còn cần phải duyên số nữa.
Nên bà đồng ý nói: “Vậy mai con mua vé trở về, à mà…”
Mao Thái Hậu bổ sung thêm: “Nhớ cầm về ít đậu hũ.”
Đậu hũ là đặc sản Hà Nguyên. Hắn tưởng rằng lão Trần và Mao Thái Hậu muốn ăn, không ngờ Mao Hiểu Cầm nói thêm: “Trước đó, Du Huyền cho nhà chúng ta bánh dẻo, giờ con cũng phải cầm quà về cho con bé chứ.”
Thì ra, mẹ mình cái gì cũng biết.
Trần Trứ đang định nịnh mẹ vài câu, không ngờ nghe được Mao Thái Hậu lẩm bẩm: “Cũng không biết giám đốc Tống có thích ăn đậu hũ Hà Nguyên không? Người ta giúp con giám sát quá trình đầu tư cổ phiếu, mẹ cảm thấy nên tặng cho người ta chút gì đó chứ.”
“Được rồi, được rồi…”
Trần Trứ vội vàng cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Trần Trứ chào ông ngoại để về, còn cầm theo một thùng xốp bỏ đậu hũ và đá lạnh dùng bảo quản ra ga xe lửa.
Hơn 3 giờ ngồi tàu lửa, tầm 7 giờ Trần Trứ đã về tới ga Quảng Châu, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Du Huyền.
Trần Trứ: Nghe nói cậu vừa bị cảm, đã uống thuốc chưa?
Hu Huyền: Không uống thuốc.
Trần Trứ: Uống đi, mình rất nhanh trở về Quảng Châu, sau đó sẽ dẫn cậu đến một hiệu thuốc nấu dược liệu trị cảm rất tốt.
Du Huyền: Cậu về Quảng Châu sao, vui quá! Nhưng mà chủ nhiệm Trần, mình không muốn uống thuốc đâu, đắng lắm…
Trần Trứ: Thuốc nhà này không hề đắng, mà dược liệu vô cùng đặc biệt, trực tiếp bỏ vào nổi sắt đun sôi lên, nghe nói còn rất thơm.
Du Huyền: Thật? Hiệu thuốc đông ý đó tên là gì?
Trần Trứ: Lẩu Tứ Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận