Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 248: Yêu hết mình

“Ngài muốn nghe sao?’.
Du Huyền vui vẻ nói:
“Vừa rồi, lúc ở nhà ăn, con với Trần Trứ còn kể lại thời điểm gặp nhau lần đầu.”
Quan Vịnh Nghi nghe rõ, trong từng câu nói của Du Huyền thể hiện rõ niềm vui không kiềm chế nổi. Con bé này đã lún qua sâu vào tình yêu rồi.
Khả năng chuyện này có liên quan rất lớn tới tính cách của con bé, thích thì nói là thích, còn một khi đã yêu sẽ yêu hết mình.
“Lần đầu tiên hai đứa gặp mặt, đã xảy ra chuyện gì?”
Giáo sư Quan vẫn cúi đầu xuống hỏi.
“Lúc đó, con cứ tưởng cậu ấy giống những bạn nam khác trong trường, ngốc nghếch đến bắt chuyện…”
Du Huyền kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra trong giờ thể dục giữa tiết kia cho sư phụ nghe.
“…Sau đó con mới biết được, thì ra cậu ấy học trong lớp bồi dưỡng của trường, đã thế còn được chọn là học sinh đứng trước toàn trường chia sẻ kinh nghiệp học tập…”
Giọng nói của Du Huyền đã chuyển dần thành từ tốn và dịu dàng. Dù cô đang kể lại kỷ niệm đã trải qua, nhưng trong đôi mắt vẫn lóe ra ánh sáng.
Đúng nha.
Tại thời điểm mùa xuân dần chuyển qua mùa hè, thời tiết đang dần nóng lên, tiếp theo là áp lực thi đại học thật lớn. Bỗng có một người thiếu niên ưu tú tỏa sáng, trái ngược hẳn với những bạn nam từng tiếp xúc với mình, quả thực khiến trái tim mình rung rinh.
Giáo sư Quan cũng hình dung ra được, trong tình huống duyên phận như vậy bỗng có một tình yêu trong sáng nảy mầm.
“Cho nên, khi đó hai đứa yêu nhau?”
Quan Vịnh Nghi hỏi.
“Không có.”
Du Huyền lắc đầu:
“Thời điểm khiến con thật sự động tâm, là buổi trưa hôm đó, khi con đang làm thêm ở cửa hàng giá rẻ…”
Theo từng làn nước chảy ra từ vòi hoa sen, Du Huyền kể lại những kỷ niệm giữa mình và Trần Trứ, kể ra từng cái một.
Mặc dù, đó chỉ là những chuyện nhỏ, nhưng Du Huyền nhớ rất rõ ràng, mà cô còn hào hứng kể ra.
Chỉ cần có người muốn nghe, cô sẽ kể ba ngày ba đêm không cần ngủ nghỉ cũng được.
“Du Huyền.”
Đột nhiên giáo sư Quan ngắt lời.
“Vâng.”
Du Huyền trả lời.
“Con gội hai lần rồi đấy.”
Giáo sư Quan thản nhiên nói.
“Dạ?”
Du Huyện nhịn không được bật cười, bởi bản thân mình kể chuyện quá nhập tâm.
Du Huyền lấy một khăn tắm, lau khô tóc cho giáo sư Quan, sau đó để bà ra nằm trên ghế salon, còn mình đi lấy thuốc nhuộm tóc.
“Đây là lần đầu tiên có người nhuộm tóc cho mình đấy.”
Quan Vịnh Nghi ngẩng đầu nhìn trần nhà, bỗng trong lòng có cảm giác hạnh phúc ập tới.
Một lát sau, bà đã nghe được tiếng bước chân của Du Huyền đi tới, thì giáo sư Quan mới nhẹ nhàng nhắm mắt. Sau đó, bà cảm nhận được thuốc nhuộm dính dính lành lạnh bôi lên đầu mình, rồi dần dần lan rộng ra.
Du Huyền cúi đầu, sắc mặt tập trung, động tác cẩn thận từng li từng tí, hô hấp cũng rất nhỏ.
Giáo sư Quan nằm đó, cảm giác mơ màng ập tới, rồi bà tự nhủ với bản thân, đúng là già từng này tuổi rồi, nhuộm tóc thôi cũng buồn ngủ.
Trong phòng khách, không khí cực kỳ yên tĩnh.
Một già một trẻ, một sư phụ một đồ đệ. Vì để tiện cho việc nhuộm tóc, Du Huyền thường xuyên qua chỗ này một chút, ở lại chỗ kia một chút, nên bóng người trên mặt đất không ngừng di chuyển, giống như một lữ khách du hành thời gian.
“Du Huyền…”
Giáo sư Quan gọi, giọng nói già nua giống như lời thoại bỗng nhiên xuất hiện trong một bộ phim.
“Con đây.”
Du Huyền ngẩng đầu, nhẹ nhàng trả lời.
“Con nói xem, vì sao trong cuộc tình này, con không giữ lại cho mình một đường để rút lui?”
Giáo sư Quan vẫn nhắm nghiền đôi mắt, giống như nói chuyện bình thường với đứa đệ tử nhỏ.
Còn Du Huyền vẫn làm việc đều tay, tập trung nhuộm tóc, giống như trong suy nghĩ của mình, cô cảm thấy đây không phải câu hỏi.
“Tại sao phải giữ đường lui?”
Nét mặt Du Huyền chẳng hề thay đổi, mà hỏi ngược lại sư phụ.
“Bởi vì làm vậy sẽ giúp bản thân ít chịu thiệt thòi.”
Giáo sư Quan từ tốn trả lời.
Du Huyền giống như không hiểu được. Bản thân vẫn tiếp tục nhuộm tóc, tỉ mỉ bôi thuốc nhuộm từ chân đến ngọn, sau đó bình tĩnh nói:
“Nếu hai người yêu nhau, còn phải suy nghĩ xem ai thiệt thòi hơn, vậy mối tình này đúng là quá mệt mỏi rồi.”
“Yêu đương không phải kết hôn.”
Bà cụ phản bác.
“Đó là người khác, con yêu đương nhiên phải kết hôn rồi.”
Du Huyền nghiêm túc trả lời.
Lúc này, giáo sư Quan bỗng nhíu mày lại, bởi thái độ thản nhiên của Du Huyền, càng chứng tỏ cô không hề có ý định khác.
Bởi vì quá kiên định, cho nên cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Nhưng Quan Vịnh Nghi là giảng viên trong trường đại học đã quá lâu rồi, bà đã nhìn qua rất nhiều mối tình trong trường học.
Thời điểm yêu nhau ai chẳng mong muốn sẽ đi đến kết hôn, thậm chí trong qua trình yêu, không ít lần cả hai mơ mộng về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Quan Vịnh Nghi cũng tin, khi những người trẻ tuổi đó nói ra dự định ‘kết hôn’, thì đôi bên đều quyết tâm và nghiêm túc. Nhưng cuộc sống mà, ai có thể nói trước điều gì, tương lai đều là những chuyện ngoài ý muốn.
Người có thể giữ được mối tình từ thời sinh viên cho đến khi kết hôn thực sự quá ít.
Cho nên, Quan Vịnh Nghi không hi vọng Du Huyền đồ dồn mọi thứ vào trong tình yêu, kể cả hi vọng và tinh thần, đây không phải cách để bảo vệ bản thân mình.
“Du Huyền, con có nghĩ đến một tình huống.”
Giáo sư Quan dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Nếu…Sau này Trần Trứ sẽ không cùng với con, mà sẽ kết hôn với người khác, thì con định làm gì?”
“Con…Khả năng con sẽ chết.”
Du Huyền suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát trả lời.
“Con nói bậy bạ cái gì đấy?”
Quan Vịnh Nghi giật mình, bà lập tức trừng mắt nhìn Du Huyền.
Du Huyền cắn môi dưới, khuôn mặt tỏa ra nụ cười tinh nghịch, trông giống như đùa giỡn.
Lúc này, giáo sư Quan mới yên tâm hơn một chút, sau đó điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, rồi nghĩ đến tấm thẻ ngân hàng Trần Trứ để lại và những lời nói kia.
“Tôi tin rằng Trần Trứ là một chàng trai không tồi.”
Giáo sư Quan đưa ra một đánh giá khá tích cực.
“Không tồi là sao.”
Nhưng Du Huyền không hài lòng:
“Con thấy là rất, rất tốt!”
Một lát sau, tóc của giáo sư Quan cuối cùng cũng nhuộm xong, để chứng minh kỹ năng trang điểm của mình thật sự rất tốt, Du Huyền còn lôi gương nhỏ trong túi ra, cho giáo sư Quan xem.
“Sao ạ?”
Du Huyền vui vẻ hỏi.
Quan Vịnh Nghi nhìn qua hai lần, Du Huyền nhuộm thật sự tốt hơn, vì có những góc chết mà mình không nhìn thấy được.
“Cũng được.”
Quan Vịnh Nghi gật đầu nói:
“Nhưng vẫn còn chỗ cần cải thiện.”
“Ồ, cô cũng kiêu ngạo quá nhỉ.”
Du Huyền cười lấy điện thoại ra, nói với sư phụ:
“Chúng ta chụp một tấm ảnh chung đi, em muốn kỷ niệm lần đầu nhuộm tóc trong đời.”
“Có gì mà chụp…” Giáo sư Quan nhăn mặt.
Du Huyền không quan tâm đến thái độ của bà cụ, cô tự mở camera điện thoại, giơ tay ôm vai giáo sư Quan, dù bà vẫn tỏ ra không vui.
Nhưng khi Du Huyền kêu “một hai ba cười” thì giáo sư Quan nhẹ nhàng nghiêng đầu.
“Tạch” Đèn flash điện thoại lóe lên, ảnh đã chụp xong.
Nhưng Du Huyền nhìn một chút, cảm thấy không hài lòng:
“Vị trí nhân vật không ở giữa, có nên chụp lại không?”
Giáo sư Quan chỉ có “dũng khí chụp ảnh” một lần, bà lắc đầu nói:
“Không phải con muốn về trò chuyện điện thoại với Trần Trứ sao, mau đi đi!”
“Nếu mình và tiểu Dư chụp thì chắc chắn bức ảnh sẽ đẹp hơn…”
Du Huyền lẩm bẩm.
Nhưng khi Du Huyền thay giày xong chuẩn bị về ký túc xá, giáo sư Quan lại như vô tình nói:
“Bức ảnh vừa nãy, gửi cho tôi qua tin nhắn đa phương tiện nhé.”
“Góc chụp thật sự không đẹp lắm.”
Dư Huyền nói.
“Bảo gửi thì gửi đi!”
Giáo sư không kiên nhẫn thúc giục.
“Vâng, con biết rồi.”
Du Huyền nói, miệng cười toe toét.
Sau khi Du Huyền xuống lầu, chưa lâu sau Quan Vịnh Nghi nghe điện thoại “ting” một tiếng, tin nhắn đa phương tiện đã đến.
Quan Vịnh Nghi mở ra xem.
Ừm, góc chụp thực sự không đẹp!
Vì sao cơ thể của mình lại nghiêng về phía Du Huyền như vậy nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận