Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 51: Ăn ngon sẽ cho cậu

Trần Trứ quyết định mua hai cái điện thoại, mình một cái, còn cái khác cho Du Huyền.
Lý do thì sao? Thật ra có rất nhiều lý do, ví dụ như…Cô từng nhắn tin cho hắn, muốn chụp cho hắn xem cảnh mây chỗ quê cô rất đẹp.
Chỉ là, Mao Hiểu Cầm thấy có hơi kỳ lạ.
Mặc dù tiền mua điện thoại và máy tính cho Trần Trứ bà đã sớm chuẩn bị xong.
Nhưng vào thời điểm này có vẻ hơi kỳ quái, bởi vì hôm nay đã là 26, chỉ còn hai hôm nữa sẽ công bố điểm thi đại học.
Bình thường, thằng bé nên chờ công bố xong kết quả, khi đó cả nhà đều vui mừng hân hoan, dưới bầu không khí vui vẻ đó, đứa con trai của mình yêu cầu mua đồ chẳng phải hợp lý hơn sao.
Vì sao phải vội vã như vậy?
Hay có một lý do nào đó không mua không được.
“Hình như chương trình mua điện thoại, có phải đến hơi sớm rồi không?”
Mao Hiểu Cầm không nói đồng ý, cũng không nói từ chối, chỉ mỉm cười nhìn đứa con trai độc nhất.
Thời gian gần đây, Trần Trứ đều ở ngoài học bằng lái xe, nên vốn dĩ làn da trắng nay đã đen đi một phần. Nhưng như vậy nhìn hắn như vậy lại bớt đi một chút yếu đuối của loại mọt sách, bề ngoài ngày càng ổn định thành thục.
Thêm vào đó, khoảng thời gian học kỳ hai lớp 12, cu cậu ngày càng sáng sủa, khiến Mao Hiểu Cầm thích trạng thái này của thằng con hơn.
“Mẹ, chương trình này làm gì có thời gian cụ thể.”
Trần Trứ đã hoạt động trong thế chế bao nhiêu năm, nên từ tốn nói: “Chuyện này phải dựa vào tình huống thực tế của từng gia đình, tiến hành điều chỉnh cho hợp lý chứ. Sau khi công bố kết quả, khả năng con phải thường xuyên tham gia họp lớp, nếu bản thân không có một chiếc điện thoại, nếu có bạn muốn tìm con thì phải làm thế nào?”
“Với lại.”
Trần Trứ như nói đùa: “Chẳng may thành tích của con khiến tất cả mọi người đều quá hài lòng, khi đó con muốn đòi Vertu thì sao? Chẳng phải bây giờ mẹ cho con mua chiếc N95 sẽ hợp lý hơn à?”
Mao Hiểu Cầm chẳng hiểu thằng con nói gì, bèn hỏi lại: “Hai cái này khác nhau chỗ nào?”
“Một chiếc Vertu khoảng chừng 100 nghìn, còn Nokia N95 chưa đến 6 nghìn.”
Trần Trứ nhẹ nhàng giải thích.
“100 nghìn?”
Mao Hiểu Cầm lắc đầu: “Điện thoại đắt như vậy, không may rơi một cái chẳng phải khóc cả tháng à? Tốt nhất con đừng có nghĩ đến nữa, tiền điện thoại và máy tính cha mẹ đã chuẩn bị xong, hôm nay lúc nào rảnh cha mẹ sẽ đi mua cho con.”
Mao Thái Hậu cảm thấy Trần Trứ vẫn còn nhỏ, mua sắm mấy đồ nhiều tiền thế này tất nhiên phải có người lớn bên cạnh rồi.
Trần Trứ sao có thể để bố mẹ đi cùng được, như vậy kế hoạch ‘ở giữa kiếm lời’ của mình toang à?
Thế là, Trần Trứ bình tĩnh nói: “Con và Hoàng Bách Hàm hẹn với nhau rồi, đến chỗ cửa hàng bên trên quảng trường Trung Hoa, nơi đó điện thoại và laptop nhiều dễ chọn, cộng lại khoảng chừng 15 nghìn.”
Năm 2007, quả thật điện thoại và máy tính khá đắt, điện thoại còn có vài cửa hàng bán đồ giá rẻ, nhưng laptop ít cũng phải 5 nghìn.
Mao Thái Hậu đã điều tra rõ thị trường, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Con cầm nhiều tiền thế trên người sao?”
Trần Trứ nhún vai: “Con dùng thẻ ngân hàng cũng được.”
“Con chưa đến tuổi trường thành mà…”
Mao Hiểu Cầm còn chưa biết ngân hàng đã phát hành thẻ cho trẻ chưa đủ tuổi 18 hay không?
“Mẹ, pháp luật đã quy định rất rõ ràng rồi, nếu trẻ chưa đủ 18 tuổi nếu có người giám hộ đi cùng, có thể mở tài khoản ngân hàng.”
Trần Trứ nói luôn: “Bây giờ mẹ dẫn con tới ngân hàng làm thẻ, thuận tiện chuyển tiền vào tài khoản cho con, để con cầm theo mua điện thoại là được rồi.”
Đột nhiên, Mao Hiểu Cầm không nói chuyện, nhíu mày nhìn Trần Trứ, sau đó nói: “Sao nghe con nói chuyện, mẹ cứ có cảm giác con mưu tính chuyện này từ lâu rồi vậy?”
Trên đời này thật sự không có cha mẹ ngốc, chỉ có cha mẹ giả ngốc thôi, nhiều khi bọn họ nhìn rõ ý đồ của con cái mình. Nhưng chỉ vì đó là con của mình, cha mẹ chẳng thèm so đo với nó thôi.
Cho nên Trần Trứ cũng không phủ nhận, chỉ là mỉm cười nịnh nọt: “Tính toán từ lâu thì có sao đâu, chẳng phải trước mặt ngài cũng không dấu được, cuối cùng phải được ngài đồng ý mới giải quyết được à?”
“Đừng có ngài ngài ngài nữa, mẹ là mẹ con cũng không phải thầy cô giáo hay lãnh đạo…”
Mao Hiểu Cầm khoát tay nói: “Hi vọng, hai ngày sau công bố kết quả, đừng để mẹ con có cảm giác muốn thu điện thoại và máy tính lại.”
Mao Thái Hậu nói tới nói lui vẫn lựa chọn đi cùng Trần Trứ tới ngân hàng mở tài khoản, thuận tiện chuyển tiền vào đó.
Trần Trứ cầm được thẻ ngân hàng, thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho nên hắn ngày các khát vọng mình nắm giữ được tài chính mà mình có thể tự do sử dụng.
Ngày 27, Du Huyền trở về, nhưng do cô phải ngồi xe lửa, nên đến Quảng Châu đã là ngày 28.
"Cốt" Tỷ nói chuyện vẫn rất chính xác, nói lúc công bố điểm thi đại học trở về, là y rằng ngày đó trở về.
Chỉ là cô trở về vào buổi sáng, thì chiều 6 giờ sẽ công bố kết quả.
Phòng giáo dục tỉnh đã sớm thông báo, 18 giờ ngày 28 tháng 6 sẽ có kết quả. Thí sinh có thể lên mạng, nhắn tin bằng điện thoại để nhận được điểm thi của mình.
Buổi sáng, Trần Trứ ăn cơm xong, bèn bắt xe đến nhà ga chờ đợi bên ngoài.
Hắn đã kiểm tra giờ giấc đoàn tàu, khả năng tàu sẽ vào ga lúc 10 giờ 05 phút.
Quảng Đông là đô thị cấp một vô cùng phồn hoa, nhà ga này được xây dưng bắt đầu năm 1970, bề ngoài có màu xám tro nhìn có vẻ hơi thấp. Xung quanh còn có hai hình ảnh quảng cáo ‘Thống Nhất Đất Nước’ và ‘Chấn Hưng Trung Hoa’ trông có vẻ lạc hậu so với thời đại này.
Nhưng, đây là một hình ảnh để người dân có thể cảm nhận được những thay đổi như gió thổi mây trôi của xã hội, cùng nhìn thấy nét tang thương mà thành phố này đã từng trải qua.
10 giờ, Trần Trứ bắt đầu tập trung lại, hắn nhìn chằm chằm dòng người đang bước ra cổng nhà ga, sợ bản thân bỏ qua "Cốt" tỷ.
Có điều, Du Huyền vẫn quá nổi bật. Dáng người cao gầy mảnh khảnh, bước đi trong dòng người vô cùng xuất chúng, dù là ở đâu rất nhanh mọi người sẽ chú ý đến.
Đương nhiên có thể dùng một câu lãng mạn hơn chút là, dù tất cả mọi người đều mặc đồng phục, thế nhưng chỉ cần liếc một cái là mình có thể nhận ra cậu.
Du Huyền đứng ngoài nhìn quanh, rất nhanh cô nhìn thấy Trần Trứ đang vẫy tay với mình bên ngoài cổng ga.
“A…”
Trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Du Huyền, bỗng giống như hoa đào nợ rộ ra một nụ cười, kéo theo vali chạy tới.
“Cậu chờ lâu không? Thời tiết trong tỉnh nóng thật, cậu không bị phơi khô đấy chứ?”
Du Huyền hỏi liên tiếp mấy câu.
“Không sao.”
Trần Trứ định giúp đỡ xách hộ đồ.
Du Huyền đựng đồ bằng một cái vali và một túi du lịch màu đen. Vali có cả bánh xe nên kéo theo thoải mái, nên Trần Trứ định cầm lấy túi du lịch màu đen.
Nhưng, Du Huyền nhẹ nhàng lách qua, mà không đưa túi hành lý cho Trần Trứ, chỉ mỉm cười nói: “Túi này quá nặng…”
Cô nói xong, bèn đưa một bên dây quai túi du lịch cho Trần Trứ, nhẹ nhàng nói: “Hai chúng ta cùng xách.”
“Một mình mình cũng được mà.”
Trần Trứ có cảm giác mình bị đánh giá thấp, rồi cầm lấy chiếc túi du lịch, lúc này hắn mới nhận ra quả thực túi này không hề nhẹ.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Trần Trứ cũng không muốn thay đổi, nên chỉ đành cắn răng vác nó đi đến chỗ đón xe.
Du Huyền ở phía sau, nhìn theo lưng Trần Trứ đang khom lại vì đeo túi nặng, miệng tự nhiên mỉm cười, trong đôi mắt hút hồn lộ rõ niềm vui hạnh phúc.
Thật vất vả Trần Trứ mới đeo ba lô tới chỗ bắt xe, hắn lau mồ hôi hỏi: “Trong này đựng gì vậy, sao nặng thế?”
“Trong này là đặc sản ở quê mình, chút nữa cậu cầm một chút về nhà nhá.”
Du Huyền mỉm cười, sau đó hai người lại giống như nói chuyện trên QQ, cậu một câu mình một câu.
Thật ra, rất nhiều chuyện đã kể cho nhau nghe, nhưng lại lần nữa nhắc đến, khiến câu chuyện trở nên sinh động hơn. Du Huyền giống như chim sơn ca, ríu rít nói không ngừng.
“Trần Trứ, cậu có biết hoa trên núi chỗ nhà mình đẹp nhường nào không?”
“Trần Trứ, mình mang cho cậu một lọ tương ớt, do mình tự làm đấy, ớt cũng là tự tay mình hái…”
“Trần Trứ, mình cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình lại tăng lên…”
“Trần Trứ…”
Mỗi khi mở đầu câu gì, cô đều sẽ nói ‘Trần Trứ’, thậm chí ngay cả Du Huyền còn chưa nhận ra điều này.
Trần Trứ quay qua nhìn Du Huyền. Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô chớp chớp, giống như đang cố nhớ lại, đồng thời rất muốn kể ra những gì mình trải qua kể lại rõ ràng. Đôi môi đỏ mê người giống như củ ấu non, hay cái miệng chúm chím của em bé ngây thơ đáng yêu.
Đột nhiên, Du Huyền nhận ra Trần Trứ nhìn mình chằm chằm.
Cô chẳng hề đỏ mắt, mà thẳng thắn nói: “Chủ nhiệm Trần, ánh mắt của cậu có hơi hèn mọn thì phải.”
“Dừng..”
Mặt mo Trần Trứ đỏ bừng, lập tức nói đến chuyện khác để che giấu đi sự xấu hổ.
Đến cửa chung cư của Du Huyền, cô mở túi du lịch ra. Trần Trứ nhìn vào, thấy trong đó có thịt bò khô, dưa muối, đồ thêu thùa, thậm chí còn có cả nguyên liệu nấu lẩu…
“Chẳng trách nặng thế…”
Trần Trứ nghĩ thầm.
Lúc này, Du Huyền lấy cả túi giống như màn thầu, đưa cả ra: “Này, đây là bánh nếp, là đồ ăn vặt mình thích ăn nhất đấy.”
Trần Trứ ước lượng số lượng rồi nói: “Nếu cậu đã thích ăn, vậy để lại một chút mà ăn.”
“Không cần.”
Du Huyền vừa dọn gọn lại túi, vừa quay đầu mỉm cười nói: “Đây đều là những món mình ăn rồi, nên biết nó rất ngon, cậu nhớ màng về cho chú dì ở nhà.”
“Có nhiều món mình chưa ăn qua, nên chờ mình ăn thử trước, nếu ngon sẽ cho cậu, không ngon thì mình để ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận