Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 197: Nửa quan nửa thương

Trong văn phòng, có trưởng phòng Uông Quý, Kỳ Chính và Trần Trứ. Ba người ngồi vòng quanh trên ghế salon.
Ba người này đều là cán bộ hành chính, tuy ngoài mặt Trần Trứ không phải, nhưng thật chất hắn cũng ở bên trong thể chế. Cho nên, trong cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ không bao giờ ấp úng hay lạnh lùng.
“Trần Trứ nói với tôi có làm một trang web, mở một công ty nhỏ, tôi còn tưởng đúng là vậy chứ.”
Kỳ Chính lên tiếng trước, ông sờ tóc thở dài nói: “Không ngờ mức độ ảnh hưởng lại lớn như vậy. Vừa rồi, nghe sếp Uông nói, sáng nay trường học mở hội nghị, hiệu trưởng Hứa còn nhắc lại chuyện này.”
“Chỉ là em may mắn thôi.”
Trần Trứ khiêm tốn nói: “Thật ra, em dự định thông qua báo chiều Dương Thành viết một bài quảng cáo. Nhưng biên tập bên kia cảm thấy vấn đề sinh viên đứng ra lập nghiệp có tính chủ đề, cùng thể hiện chính sách nhà nước, nên chuyển qua phỏng vấn một chút.”
Câu này có thật có giả, bởi vì Trần Trứ không nói mình quen với Đặng Chi, để tránh việc gây ra ảnh hưởng đến hình tượng lập nghiệp mà hắn mới đạt được.
Nhưng qua câu nói này, hắn vừa vặn giải thích vì sao tờ báo lại chuyển một bài phỏng vấn đến vị trí B03 kia.
“Vậy à.”
Uông Quý và Kỳ Chính chợt hiểu ra.
Hai người đều làm công việc phê duyệt công tác, mặc dù hai ngày qua đã lướt qua trang web Học Tập, nhưng bọn họ chỉ là người bình thường muốn vào xem có biết, chứ thật ra không hiểu quá trình tạo ra một trang web khó khăn và phức tạp như thế nào.
Bọn họ chỉ hiểu đúng một vấn đề, à thì ra nó sử dụng như thế này.
“Thật ra, trong quá trình xây dựng trang web gặp phải một số khó khăn.
Trần Trứ giống như nói chuyện bình thường:
“Chủ yếu là vấn đề định vị trang web, khiến mọi người xảy ra tranh luận. Sau đó, em có nhớ đến một câu sếp Uông từng nói, phòng phát triển quy hoạch muốn đặt việc phục vụ thầy trò toàn trường lên hàng đầu, nên đầu óc em lập tức vận chuyển, định vị trang web xoay quanh hai từ ‘phục vụ’.”
“Khi đó, các bạn trong nhóm còn chưa hiểu được. Nên em dùng lại một câu của thầy Kỳ để giải thích cho bọn họ hiểu.”
“Đó là, nước chảy không tranh trước sau, thứ quan tâm nhất phải là đều đều chảy không ngừng. Chỉ có dùng cái tâm để phục vụ, mới khiến công việc được tồn tại lâu dài.”
Thực tế, Trần Trứ không biết Kỳ Chính hay Uông Quý đã nói câu này hay chưa, hoặc ngay cả đến hai vị đang ngồi đây cũng không nắm chắc đã nói lúc nào.
Nhìn thì có vẻ da mặt Trần Trứ dày, vì muốn nịnh hót mà nói ra một số câu khiến người bình thường phải đỏ mặt.
Nhưng người trong nghề thì sao? Một khi bản thân đang ở trong khu vực người có chức có quyền, bản thân đừng quá câu nệ tiểu tiết, cũng đừng việc gì phải đỏ mặt, càng không nên quan tâm ánh mắt người khác, khi cần thiết phải biết nói mấy câu nịnh nọt…
Chỉ cần làm đến mức độ này, chỉ cần nửa năm thôi, sự nghiệp chắc chắn bước vào giai đoạn mới.
Chuyện này chỉ cần nhìn Uông Quý và Kỳ Chính là biết ngay. Mặc dù bọn họ không biết rõ ràng, nhưng trong lòng sẽ vui mừng, bởi vì câu này chứng tỏ Trần Trứ nhớ rất rõ nhưng câu nói vu vơ của bọn họ.
“Vừa rồi, tôi và khoa trưởng Kỳ có bàn bạc một chút. Sự nghiệp của em vừa mới cất bước, hơn nữa còn được lãnh đạo trong trường quan tâm, mà vì mấy việc nhỏ trong khoa mà giữ em lại, thì người ngoài sẽ đánh giá chúng tôi là không muốn cho em phát triển.”
Uông Quý mỉm cười nói, trong câu nói tỏ rõ muốn thả người.
Còn phía Kỳ Chính tỏ ra vô cùng tiếc nuối. Ông vất vả lắm mới tìm được người hài lòng, vừa biết đối nhân xử thế lại vừa biết làm việc, nên bản thân muốn bồi dưỡng cậu sinh viên này.
Không ngờ, vàng dù ở đâu cũng có thể phát sáng, chỉ cần hơi không chú ý thằng bé đã nổi danh ở một ngành nghề khác.
Trần Trứ vẫn ngồi trên ghế salon, hai tay đặt ở đầu gối. Hắn thể hiện ra bản thân không hề ấp úng cũng không hề xuề xòa, mà vẫn đúng tiêu chuẩn như mọi ngày.
“Mặc dù việc khởi nghiệp khá bận rộn, nhưng cũng không đến mức tối mày tối mặt.”
Trần Trứ chân thành nói: “Nếu có thời gian đến đây viết công văn, ngược lại sẽ khiến cho bản thân em dần bình tĩnh trở lại.”
Câu này Trần Trứ nói thật. Việc này giống như một người nghiện thuốc lâu năm, đột nhiên bảo hắn cai thì đúng là khó mà quen ngay được.
Trần Trứ là công chức nhà nước, cả chục năm hắn chỉ ăn với viết công văn. Nên có đôi khi hắn tưởng tượng công văn giống như đang chơi mạt chược, đấu địa chủ và nó chẳng khác gì một trò chơi giải trí. Chính vì vậy, trong quá trình viết công văn khiến tâm trạng của hắn bình tĩnh lại, khiến tâm trạng vừa mới thấp thỏm dần ổn định lại.
“Trần Trứ, cậu có ý gì cứ nói thẳng ra.”
Công việc của Kỳ Chính quả thật rất bận rộn, mà từ khi có mặt Trần Trứ ông cảm thấy công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cho nên, khi ông nghe được có khả năng xoay chuyển tình thế, thì mong chờ hỏi một câu.
“Sau này, nếu trong khoa có những công văn cỡ lớn, thì em xin được phép tiếp tục xông pha đi làm.”
Trần Trứ hài hước nói: “Trong tòa nhà tổng hợp, mà có một căn phòng làm việc nhỏ, nói ra cũng là một chuyện vô cùng đắc ý đấy chứ.”
“Ha ha ha.”
Cả Uông Quý và Kỳ Chính đều mỉm cười. Sau đó Uông Quý hỏi: “Bây giờ, văn phòng công ty của bọn em đặt ở đâu.”
“Viện trưởng Thư của Lĩnh Viện, cho bọn em sử dụng một phòng làm việc tại Thung Lũng Công Nghệ.”
Trần Trứ sẽ không bao giờ nói dối những vấn đề kiểu này.
Uông Quý và Kỳ Chính liếc nhìn nhau. Một công ty vừa mới thành lập không lâu, đã có văn phòng của trường. Điều này chứng tỏ học viện cực kỳ ủng hộ sinh viên lập nghiệp.
Còn chuyện Trần Trứ đề nghị, Kỳ Chính nghĩ một chút rồi nói: “Công văn cỡ lớn thì cùng lắm một năm viết hai ba phần, nếu để tôi viết thì thời gian sẽ dài hơn, còn Trần Trứ viết sẽ nhanh hơn. Nếu cậu có thể bớt chút thời gian, thôi thì tôi làm phiền cậu một chút cũng được.”
“Dạ không sao.”
Trần Trứ trực tiếp đồng ý, sau đó lại hỏi Uông Quý và Kỳ Chính: “Nhưng nếu là công việc hàng ngày trong phòng thì sao ạ?”
“Em còn lo lắng cái này làm gì?”
Uông Quý khoát tay: “Đến lúc đó, sẽ tuyển thêm một người mới, mặc dù biết chắc là không bằng em, nhưng đánh chữ được là ổn rồi.”
Trần Trứ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, em muốn đề cử với lãnh đạo một người. Là nữ sinh học viện Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc, điểm văn thi đại học còn cao hơn cả em. Tính cách cô bé này lại cẩn thận, trình độ công văn đã được rèn luyện qua, hẳn là không chênh lệch mấy.”
Tình huống này nói thế nào đây, bản thân vừa mới rời khỏi vị trí đã không còn khả năng sắp xếp người kế nhiệm, bởi vì một đời vua một đời thần. Bản thân vừa mới có quyết định rời đi, thì trong lòng lãnh đạo chắc chắn đã có người thay thế thích hợp.
Nhưng đây không phải tình huống bên trong thể chế, cho nên còn chưa có người thay thế phù hợp. Mà Kỳ Chính nghe thấy Trần Trứ khen ngợi như vậy, bèn quyết định thử xem sao.
Trần Trứ lập tức gọi Viên Viên tới, cô bé vừa đến đã chào hỏi rất lễ phép.
Từ vẻ bề ngoài, Uông Quý và Kỳ Chính đều tỏ ra vô cùng hài lòng.
Bọn họ sẽ không bao giờ tuyển nữ sinh xinh đẹp, bởi vì rất dễ tạo ra tin đồn. Giống như một nam giáo sư chỉ đạo nữ sinh làm luận văn, thì trong phòng có bao nhiêu cửa đều phải mở hết cả ra.
Nếu chẳng may nhân viên dọn vệ sinh đi qua đóng lại, thì giáo sư sẽ vội vã hơn bất kỳ người nào, chạy đến mở cửa ra.
Vừa hay, Uông Quý có một phần văn kiện cần phải đóng dấu, nên ông trực tiếp lấy ra, coi như một bài phỏng vấn.
Triệu Viên Viên được Trần Trứ huấn luyện trong một khoảng thời gian rồi. Nhưng nói một cách thật lòng, trình độ công văn còn chưa đủ, nhưng cách viết một công văn cho đúng quy phạm sẽ thuộc làu làu.
Cho nên, Trần Trứ yên tâm để Viên Viên làm công văn kia, còn mình thoải mái đến văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ.
Có điều, đây là lần đầu tiên Viên Viên làm việc, khả năng cô bé sẽ có chút căng thẳng. Đầu tiên cô bé kiểm tra lại cách thức và lỗi chính tả, mãi cho đến khi không tìm thấy một chút sai lầm nào nữa mới thôi, cho nên phải đến tận 8 giờ tối mới hoàn thành.
Lúc này, bên trong nhà ăn, các ô mua cơm đã đóng gần hết, nhưng Trần Trứ chờ Viên Viên nên vẫn ngồi đó không ăn gì.
“Anh Trần Trứ.”
Viên Viên sờ sờ cái bụng đã hao đi một vòng, rồi đưa ra lời đề nghị: “Chúng ta đến cửa Thanh Chân gọi mì ăn đi.”
Trong phòng ăn số năm, cửa đồ ăn Thanh Chân phải muộn mới mở, nên những sinh viên nào để quá giờ ăn đều đến đó chọn món ăn tạm, nhưng lần này Trần Trứ không đồng ý.
“Thời điểm anh làm thêm ở khoa quản lý dự toán, ăn khuya còn phải bỏ tiền ra? Nếu làm vậy sẽ xem thường quyền lực trong tay mình rồi.”
Trần Trứ lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Cự: “Anh đến cửa hàng đồ nướng, em giới thiệu một người cho anh làm quen.”
Lúc này, Trịnh Cự mới biết Trần Trứ sẽ không giống như trước kia, làm thêm ở trong phòng phát triển quy hoạch nữa.
Đây cũng là điều anh ta đoán được, bởi Trần Trứ đã thành lập công ty nên phải dồn sức để kinh doanh. Dù sao mọi thứ đều có được có mất.
“Sau này mình đến khoa quản lý dự toán xin kinh phí, sẽ không còn cốc trà nóng dành cho mình nữa rồi.”
Trịnh Cự thở dài trong lòng. Đột nhiên Trần Trứ chỉ vào cô bé mập đáng yêu bên cạnh nói: “Khả năng, con bé sẽ là người tiếp nhận vị trí của em.”
“Cái gì? Vậy mà cậu cũng làm được?”
Trịnh Cự giật mình. Anh ta nghĩ thầm, vậy chẳng phải không mất cái gì sao? Mà còn giữ lại một con đường phía sau lập nghiệp?
“Anh gọi mấy đại tướng dưới trướng anh tới đi, ra em gặp gái em một lần, cho người một nhà nhận biết lẫn nhau.”
Trần Trứ nói đùa một câu.
Qua đây hắn cũng nói cho Đoàn Ủy biết sau này đến khoa quản lý dự toán, biết nên chờ ở đâu.
Trịnh Cự lập tức gọi mấy người hội học sinh tới, từ chủ tịch Triệu Thần, bí thư Thượng Đông Linh, bộ trưởng bộ tổng hợp Lang Lực Phong, bộ trưởng bộ liên lạc Đào Lỵ, bộ trưởng bộ phụ vụ hạng mục Mã Thiệu Quang đều gọi tới hết.
Cuối cùng, anh ta vẫn nên nể mặt Trần Trứ, còn gọi cả bộ trưởng Đỗ Tu bộ Tuyền Truyền đến nữa.
Bình thường, Trịnh Cự và Đỗ Tu chẳng tiếp xúc nhiều, bởi vì địa vị bộ tuyên truyền quá thấp, chẳng có tiếng nói gì trong hội học sinh.
Trần Trứ đã quen biết từ trước với đám người Triệu Thần, nên bọn họ vừa đến đã gọi một tiếng Trần tổng, còn chủ động rót bia mời hắn.
Bộ trường bộ liên lạc Đào Lỵ còn mạnh miệng nói, nếu bản thân không thi đậu nghiên cứu sinh sẽ đến xin Trần Trứ làm việc, nên hỏi hắn có công việc nào tiền lương cao, không mệt, mà chức vị tạm được không?
Trần Trứ khách sáo trả lời, chỉ cần học tỷ Đào Lỵ tới làm việc, mình sẽ lập tức thoái vị nhường cho chị, còn bản thân sẽ là nhân viên. Vừa nói chuyện, hắn vừa giới thiệu Triệu Viên Viên với mọi người.
Trịnh Cự dẫn đầu, các vị từ chủ tịch tới bộ trưởng đều lần lượt cụng ly với Triệu Viên Viên, hai bên còn thêm cách thức liên lạc lẫn nhau.
Lúc này, Triệu Viên Viên mới hiểu được, thì ra mạng lưới quan hệ của anh Trần Trứ ở trong trường rộng như vậy, mà bình thường anh ấy chẳng thể hiện ra một chút nào.
Cả nhóm người ăn đến tận 10 giờ tối, Trần Trứ mới đưa Viên Viên trở lại ký túc xá.
“Mấy vị học tỷ học trưởng này đều rất được, có cơ hội em giao tiếp học tập bọn họ nhiều hơn một chút.”
Trần Trứ dặn dò Triệu Viên Viên vài câu.
Tửu lượng của hắn giống với cha mình là Trần Bồi Tùng, uống rượu chưa biết say là gì. Mà với kinh nghiệp rượu bia, uống càng nhiều đầu óc càng trở nên tỉnh táo.
“Em biết rồi anh Trần Trứ.”
Triệu Viên Viên ngoan ngoãn trả lời, sau đó trở lại phòng ký túc xá.
“Viên Viên, hôm nay cậu uống rượu sao?”
Mấy bạn trong phòng ngửi thấy quần áo Viên Viên đều có mùi rượu, nên hỏi.
“Ừ, anh Trần Trứ gọi mình ra ngoài ăn khuya.”
Trần Trứ vui vẻ trả lời.
Hiện tại, đám bạn cùng phòng đối xử với Triệu Viên Viên cũng được, ít ra vẻ bề ngoài cũng không có mâu thuẫn gì.
Nhất là mọi người biết được anh Trần Trứ trong câu nói của Viên Viên chính là Trần Trứ đang nổi rần rần ở Lĩnh Viện kia. Cả đám đều vô cùng tò mò.
Nhất là Lưu Hề Ninh bĩu môi khinh thường. Cô chính là cô bạn cùng phòng A kia, lúc trước dẫn đầu muốn cô lập Triệu Viên Viên.
Bởi vì, Tống Thì Vi thường xuyên đến gọi Triệu Viên Viên đi ăn, cho nên Lưu Hề Ninh không dám làm gì quá đáng. Nhưng cô chỉ nghĩ Triệu Viên Viên quá may mắn, lại quen biết được hai người nổi tiếng trong trường kia.
Cô ngửi thấy mùi rượu trên người Triệu Viên Viên, rồi thêm cả mùi đồ nướng nữa, nên Lưu Hề Ninh cảm thấy đói bụng. Thế là, cô bèn lấy ra lò vi sóng dấu trong tủ ra, rủ mấy bạn cùng phòng khác: “Chúng ta nấu mì tôm ăn đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận