Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 137: Người ta yêu nhau đều như vậy sao?

Trần Trứ đến cổng đã nhìn thấy Du Huyền, Ngô Dư và Vương Trường Hoa đứng đó.
Ba người đứng ở cửa trò chuyện, còn Du Huyền mồm vẫn nói nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía điểm dừng xe bus, tìm kiếm hình ảnh Trần Trứ.
Còn Vương Trường Hoa vừa trò chuyện vừa nhìn vào bên trong Quảng Mỹ, cu cậu sợ bỏ qua một mỹ nữ nào đó.
Rất nhanh, Du Huyền nhìn thấy Trần Trứ, bèn bỏ lại Ngô Dư và Vương Trường Hoa, nhảy cẫng lên chạy tới chỗ Trần Trứ.
Trần Trứ giang hay tay, Du Huyền không hề e dè mà nhào vào lồng ngực của hắn, giống như trong biển người nhìn thấy người mà mình mong chờ.
“Cậu chờ lâu không?”
Trần Trứ ngửi mùi tóc thơm ngát trên đầu Du Huyền. Có một vài cọng tóc, còn nghịch ngợm đâm vào mặt hắn, khiến cả người lần trái tim đều ngứa ngáy vô cùng.
“Cũng không lâu lắm.”
Du Huyền tựa đầu vào vai Trần Trứ, cảm nhận nhịp tim đang loạn hết cả lên của hắn. Bây giờ, cô được ôm Trần Trứ người thật sờ sờ trước mặt, mà không phải là hình bóng hư ảo trong giấc mơ.
Du Huyền nhịn không được nói ra tiếng lòng: “Chủ nhiệm Trần, mình rất nhớ cậu.”
Trần Trứ vỗ vỗ lưng Cá Lúc Lắc, đồng thời vuốt ve mái tóc dài của cô, phải nói là cực kỳ thoải mái.
Động tác này có thể tăng thêm tình cảm của hai người, nhất là loại người yêu đương mù quáng như Cá Lúc Lắc.
“Được rồi.”
Lúc này, Ngô Dư lại gần: “Thế là đủ rồi. Chủ nhiệm Trần, nếu cậu không muộn bị con trai Quảng Mỹ nhắm tới, mình khuyên cậu đừng nên trắng trợn như thế?”
Trần Trứ mỉm cười, cúi xuống nhìn Du Huyền: “Làm vậy sẽ bị đánh sao?”
“Hừ, ai dám đánh cậu.”
Du Huyền mở to đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc nói: “Mình sẽ bảo vệ chủ nhiệm Trần, không ai có thể bắt nạt được cậu hết á.”
Trần Trứ giơ tay bóp bóp khuôn mặt trắng nõn của Cá Lúc Lắc.
Du Huyền không né tránh, đã thế trong đôi mắt còn toát lên vẻ dịu dàng đáng yêu.
“Hôm nay cậu đánh son à?”
Trần Trứ đột nhiên hỏi.
Bình thường, bờ môi Du Huyền cũng chỉ phớt hồng, nhưng hôm nay màu sắc lại đậm hơn một chút. Vốn dĩ gương mặt của cô đã cực kỳ xinh đẹp rồi, giờ lại thêm bờ môi kiều diễm ướt át, nên chỉ cần mỉm cười thôi thì lực sát thương sẽ cực kỳ đáng sợ.
“Chủ nhiệm Trần nhận ra sao?”
Du Huyền vui mừng.
Con gái cố tình ăn mặc chỉ muốn bạn trai nhìn, nên bọn họ thường thích nghe nhất mấy câu hôm nay em ‘tô son, làm tóc, mới mua quần áo mới …’ đúng không?
“Nhìn ra chứ.”
Trần Trứ mỉm cười: “Màu này lại còn tôn lên làn da của cậu.”
“Ha ha.”
Du Huyền vui vẻ lấy tay gảy gảy cằm Trần Trứ: “Đúng là hiệu trưởng Trần, ngày càng biết nói chuyện.”
Trần Trứ cảm thấy việc dỗ dành con gái thật ra rất dễ dàng.
Người khác thì không biết, nhưng đối với Trần Trứ, hắn chỉ cần sử dụng một nửa kỹ năng phục vụ lãnh đạo, cũng thoải mái làm phụ nữ hài lòng.
“Các người thể hiện tình cảm vừa phải thôi, định không cho người ta ăn cơm à?”
Vương Trường Hoa nhìn bát cơm chó trước mặt mà khó chịu. Thời điểm cấp 2, cấp ba, Trần Trứ là người rất dễ xấu hổ, hiện tại có mức độ chênh lệch lớn vô cùng.
Lúc này, Du Huyền mới rời khỏi vòng tay Trần Trứ, nhưng trên đường đi đến phòng ăn, Du Huyền vẫn luôn nắm chặt bàn tay Trần Trứ.
Đôi lúc hai ngươi tách ra một khoảng cách giống như chơi trò dung dăng dung dẻ.
Đôi lúc cô lại như chim non nép sát vào người Trần Trứ, ngoan ngoãn ôm lấy khuỷu tay của hắn.
Vô tình trượt tay cũng ngay lập tức nắm trở lại. Nếu trên đường đi cô gặp phải bạn cùng lớp, hay mấy người trong lớp tập huấn cũng rất tự nhiên giới thiệu đây là bạn trai của mình.
Đến mức Vương Trường Hoa và Du Huyền hành động khác ngày thường, hiếm khi cả hai không cãi nhau, mà đồng lòng phê bình Trần Trứ và Du Huyên, ngay trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp.
“Quả nhiên, yêu đương là liều thuốc thay đổi con người nhất. Cậu biết không, trước đó Trần Trứ là tên cực kỳ hướng nội.”
Vương Trường Hoa xúc động nói: “Không biết sau này mình có đối tượng, có thể thay đổi từ một người đẹp trai thuần khiết, trở thành một anh chàng đẹp trai ngây thơ không nhỉ?”
“Chắc chắn là không.”
Ngô Dư khẳng định: “Cậu vĩnh viễn là tên đàn ông mặt dày. Mặt cậu dày đến mức, lúc nào cũng đòi đến trường của mình ngắm nhìn mỹ nữ cơ mà?”
“Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao, mình vẫn độc toàn thân nên thích làm gì thì làm chứ?”
Vương Trường Hoa mạnh miệng tranh luận, sau đó tỏ ra hâm mộ nói: “Có điều, chất lượng nữ sinh ở trường bọn cậu hơn trường của mình rất nhiều.”
“Thật sao?”
Ngô Dư nói đùa: “Vậy cậu có muốn yêu đương với nữ sinh Quảng Mỹ không? Mình có thể giới thiệu cho cậu.”
Mặt Vương Trường Hoa hiện ra một chút bối rối, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ chối: “Thôi thôi, đừng làm hỏng đạo tâm của mình nữa. Cuối tuần này mình phải đi gặp mặt rồi.”
“Cô gái kia học trường nào?”
Ngô Dư tò mò hỏi.
“Cũng nằm cùng khu đại học với Quảng Công.”
Vương Trường Hoa nói xong, rồi vỗ vỗ vai Trần Trứ: “Cuối tuần này mày rảnh không, đi cùng với tao.”
Mặc dù Vương Trường Hoa hay chém gió nói quá câu chuyện lên, nhưng nếu gặp mặt ngoài đời thì vẫn muốn bạn bè đi theo ủng hộ mình.
“Được.”
Trần Trứ không từ chối, còn hỏi: “Mày có ảnh cô gái đó không?”
“Đương nhiên không rồi.”
Vương Trường Hoa chê Trần Trứ không biết thế nào là lãng mạn: “Mày có biết thế nào gọi là bất ngờ không? Món đồ đẹp nhất phải để lại công bố sau cùng mới được.”
Trần Trứ bĩu môi, những thấy cũng hợp lý.
Nhưng, nếu như nói ở Hoa Công, tỷ lệ nam nữ là 8 trên 2, thì Đại Học Công Nghiệp Quảng Đông là một trường thuần khoa học tự nhiên, nên tỷ lệ nam nữ bay thẳng lên tỷ lệ 9 trên 1.
Loại con gái này ở trong lớp, bị tranh đến đầu rơi máu chảy rồi, làm gì còn thời gian mà lên mạng nói chuyện yêu đương chứ.
Có điều, hắn thấy Vương Trường Hoa đang vui vẻ, nên Trần Trứ không muốn dội một gáo nước lạnh. Chẳng may con gái nhà người ta thích yêu đương trên mạng thì sao?
“Ngày đó nhớ kêu mình đi cùng với.”
Ngô Dư cũng định tham gia náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem đối tượng mà Vương Trường Hoa khen lấy khen để trông như thế nào, rốt cuộc đẹp đến mức độ nào.
Nhưng cô cũng đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, nên định kéo cả Du Huyền đi cùng. Chẳng may cô gái kia vô cùng xinh đẹp, thì có cô bạn Cos bên cạnh đè lại.
“Cậu đi cùng làm gì?”
Vương Trường Hoa không quá hài lòng chuyện này.
Trần Trứ lại bạn học cấp hai, cấp ba chơi chung với nhau, là bạn tốt, còn Ngô Dư? Cậu với mình có quan hệ gì chứ?
“Cậu không thể dấu bạn gái của mình suốt đời ở nhà chứ?”
Ngô Dư hợp tình hợp lý nói: “Sau này chúng ta sẽ gặp nhau, tóm lại cậu cũng dẫn đi cùng mà, gặp sớm hay muộn chả giống nhau?”
Vương Trường Hoa thấy cũng đúng, nên thoải mái nói: “Vậy dẫn cậu đi học thêm chút kiến thức cũng được.”
Ngô Dư trợn mắt nhìn, con mắt như muốn lồi hẳn ra ngoài.
Bốn người tới phòng ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Rất nhanh, chuyện này đã truyền đến tai Hạ Nguyên Sướng.
Chuyện Hạ Nguyên Sướng theo đuổi Du Huyền năm nhất, gần như cả trường đều biết.
Một bên là nhân vật có tiếng trong trường, nên mối quan hệ bên trong không hề thiếu.
Còn một bên là cô gái xinh nhất trường, cao trên 1 mét 7 tất nhiên được nhiều người chú ý.
“Bốn người kia cùng nhau ăn cơm sao?”
Hạ Nguyên Sướng nói vào trong điện thoại: “Bạn trai em ấy thế nào?”
“Dáng người cao ráo đẹp trai, nhưng là loại nghèo kiết xác, đến điện thoại còn dùng hàng trong nước.”
Người bạn kia đưa ra đánh giá: “ Rất nhiều người nhìn thấy, hai người bọn họ dắt tay nhau đi trong trường. Mà em Du cũng không hề che giấu.”
“Ừ, mình biết rồi.”
Hạ Nguyên Sướng nói: “Lần sau, cầm tác phẩm của cậu tới, tôi sẽ chỉ cho một vài ý kiến.”
“Ha ha, cám ơn anh Hạ.”
Đối phương liên tục nói lời cảm ơn: “Lần này bài thi của tôi mà không được, chỉ sợ mất thêm vài tín chỉ nữa.”
“Không cần khách sáo.”
Hạ Nguyên Sướng cúp điện thoại, yên lặng suy nghĩ, trong lúc đó lại vô thức vuốt mái tóc dài qua sau tai. Đúng là hành động thường thấy của mấy tên hay để tóc dài.
Một lát sau, Hạ Nguyên Sướng quyết định hành động.
Có bạn trai thì thế nào? Tên đó có thể làm gì được cho em chứ?
Chỉ là một tên dùng ba tấc lưỡi lừa gạt con gái thôi, rất nhanh anh sẽ cho em nhìn ra chênh lệch giữa anh và cậu ta.
Du Huyền, chẳng phải em muốn nhận phần thưởng sao?
Được thôi, vậy anh sẽ cho em nhìn thấy thế nào là một người lên tiếng cả trường theo sau.
Hạ Nguyên Sướng cầm lấy điện thoại, liên tục gọi đi.
“Đại Phi, cuộc thi triển lãm tranh Đá Chén Trắng lần này, mày có thể giảm tiêu chuẩn xuống một chút được không? Tao muốn tặng cho em Du một món quà, thực lực của mày quá mạnh nên ngăn ở trước mặt em ấy…”
“Hầu tử, lần…. Ừ, ừ, ân tình này tao nhớ…”
“Tiểu Trác,….”
Lời Hạ Thư Sướng rất có trọng lượng, chỉ cần anh nhờ vả thì tất cả bạn học đều đồng ý.
Dù sao cuộc thi lần này cũng không phải quá quan trọng, mà bản thân có thể khiến Hạ Nguyên Sướng nhờ vả, biết đâu sau này trong quá trình học có được một lực giúp đỡ.
Mặt khác, anh ta hi sinh vì Du Huyền như vậy.
Mà ai cũng biết hoa khôi Du đã có bạn trai, nên đám sinh viên chỉ muốn thiên hạ đại loạn này cực kỳ mong nhìn thấy chuyện vui sắp xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận