Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 238: Nếu biết nói chuyện như Trần Trứ đã thành công rồi
Trần Trứ đã chọn xong thời gian phù hợp với công việc của mình, nhưng phó giám đốc Thang Khánh Huân chỉ nhìn lướt qua, bèn bĩu môi nói:
“Tầm nhìn được đấy, nhưng mức độ cạnh tranh rất cao.”
Giáo sư Tằng Khôn cứ nghĩ việc này giống như thuê server, chỉ cần bỏ tiền là được, không ngờ bên này còn phải cạnh tranh.
Ông nhìn qua Trần Trứ, đến Trần Trứ cũng thấy ngạc nhiên, nên khách sáo hỏi:
“Xin hỏi quá trình cạnh tranh, sử dụng cách thức đấu thầu sao?”
Có một số đài truyền hình thường tổ chức theo hình thức đấu thầu những giờ vàng quảng cáo, ai trả tiền cao hơn, thì giờ quảng cáo đấy của bọn họ.
“Ha ha.”
Thang Khánh Huân bật cười:
“Đương nhiên cách đấu thầu là một cách rất tốt, nhưng quảng cáo không thể vì tiền mà xem nhẹ mức độ ảnh hưởng của quảng cáo với xã hội được. Đài truyền hình của chúng tôi sẽ tổng hợp đủ loại khía cạnh để đánh giá, từ mức độ ảnh hưởng của quý công ty, đến khả năng, mức độ ảnh hưởng của sản phẩm, tất cả đều phải đưa lên bàn cân.”
“À..”
Trần Trứ làm như vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng hắn thừa hiểu, anh ta nói nhiều như vậy làm quái gì chứ, ai chẳng biết đủ loại vớ vẩn kia để chứng minh một câu:
“Ở đài truyền hình Quảng Châu, lãnh đạo quyết định cuối cùng.”
Nào là con mẹ nó mức độ ảnh hưởng của quý công ty…. một đống quy chuẩn đều dựa vào đánh giá của con người. Nhưng con người là động vật cảm xúc. Bọn họ nói tốt chính là tốt, mà nói sản phẩm không tốt là không tốt, còn phương pháp đấu thầu chỉ tồn tại trên mặt lý thuyết, để tỏ thái độ công bằng. Nhưng Trần Trứ là bên B, tất nhiên phải tôn trong quy định của bên A rồi. “Hiện tại, tôi sẽ báo cáo trưởng phòng Dương, các người ngồi đây chờ chút.”
Thang Khánh Huân đứng dậy nói.
“Trưởng phòng Thang, xin ngài chờ chút.”
Trần Trứ lấy ra một bản thảo viết về ‘cống hiến của trang web học tập Trung Đại với đời sống xã hội’ nói:
“Mặc dù trang web của công ty mới xây dựng không lâu, nhưng đã giúp nhiều gia đình trở nên thuận tiện hơn, tất cả mọi người đều thống nhất khen ngợi trang web của bọn em.”
“Đây là những trải nghiệm mà công ty thấy tâm đắc nhân, mong trưởng phòng và trưởng phong Dương đọc và góp thêm ý kiến quý giá ạ.”
Trần Trứ lễ phép đưa cho Thang Khánh Huân. Thang Khánh Huân cầm lấy đọc một lượt. Anh ta cảm thấy khá bất ngờ:
“Mấy công ty tới đầy bàn công việc, thì công ty của cậu là nhà đầu tiên cầm theo loại vật này đấy. Tiểu Lý, lấy chút hoa quả đưa ra mời khách đi.”
Tiểu Lý là người trẻ tuổi vừa mới đón tiếp bọn họ. Ngay lập tức, cậu ta cầm theo một đĩa hoa quả và nước uống vào. Trần Trứ cười thầm trong lòng. Đám người trong đài truyền hình đúng là hống hách, mặt ngước lên tận trời rồi. Vừa rồi, Trần Trứ và Tằng Khôn vào, ngay cả cốc uống nước còn không có. Hiện tại, bản thân lộ ra mình muốn đến đây quảng cáo, thì mới được mời thêm một chai nước khoáng. “Để xem các người hống hách được bao lâu.”
Trần Trứ nhẹ nhàng uống một ngụm nước. Mấy năm nữa thôi, mạng internet và mạng xã hội dần phổ biến, thì địa vị lũng đoạn của đài truyền hình cũng từ từ biến mất. Đài truyền hình và báo chữ là hai thứ chậm phát triển, nên dần dần bị xã hội đào thải.
“Ứng dụng video ngắn thì SuiHui cũng có thể làm, biết đâu đó hôm nay mình đến nhờ người ta, ngày mai người ta phải đến nhờ mình thì sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm trong đầu, sau đó tiện tay bóc một quả cam, rồi đưa cho giáo sư Tằng một nửa. Hai người vừa ăn cam vừa suy nghĩ, sau đó Tằng Khôn hỏi:
“Trần Trứ, đài truyền hình sẽ chọn chúng ta sao?”
“Em cũng không rõ.”
Trần Trứ không thể khẳng định được, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Ít ra phó giám đốc Lương Hạo Tuyền là sinh viên tốt nghiệp Trung Đại, nếu khó quá thì hắn sẽ về tìm viện trưởng Thư Nguyên, bí thư đoàn Hoàng Nghị, thậm chí phó hiệu trưởng Hứa Ninh. Bên phía phòng quảng cáo, Thang Khánh Huân cầm tài liệu của Trần Trứ, đúng theo việc công mà làm. Dù sao, hai bên chẳng có quan hệ gì, thêm vào đó phía Trần Trứ là người sẵn sàng bỏ tiền trả cho bọn họ, nên anh ta mới vội vàng đi tới phòng làm việc của trưởng phòng Dương Quang. Dương Quang khoảng 40 tuổi, thân hình hơi giống Diệp Vĩnh Bằng. Dáng người tròn tròn béo mập, xem ra ai phải xã giao nhiều cũng có dáng người như vậy. Thang Khánh Huân báo cáo một chút tình hình, nhưng Dương Quang vừa nghe đến cụm từ ‘trang web Học Tập Trung Đại của Trần Trứ’ thì mí mắt bỗng nhiên khẽ chớp chớp, có điều nó không quá lộ liễu. “Bọn họ muốn chèn quảng cáo vào thời điểm chiếu phim Lôi Đình.”
Cuối cùng Thang Khánh Huân đã báo cáo hết tình hình cho lãnh đạo nghe. Mắt Dương Quang chỉ chớp thêm vài cái, nhưng không hề tỏ thái độ kích động hay quá đà nào. Ông vẫn giống như bình thường, lật xem tài liệu liên quan tới Công nghệ thông tin SuiHui và trang web học tập Trung Đại. Nhưng khi ông nhìn thấy phần văn bản báo cáo về cống hiến xã hội mà Trần Trứ viết, thì bản thân đọc cẩn thận hơn, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống. Thang Khánh Huân không tài nào đoán được tâm tư lãnh đạo, nên chỉ im lặng đứng một bên chờ đợi. Sau khi Dương Quang nắm rõ tình hình, ông ta mới hỏi cấp dưới:
“Cậu đã báo giá cho bọn họ chưa?”
“Đã nói qua rồi.”
Thang Khánh Huân trả lời:
“Tôi nhìn dáng vẻ của bọn họ, vấn đề này vẫn chấp nhận được.”
Dương Quang không nói chuyện, mà thoải mái dựa vào ghế, đặt hai tay lên bụng, chẳng biết ông ta đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên nói:
“Được rồi, chuyện này không cần cậu phải để ý nữa, để tôi đến phụ trách.”
“Dạ?”
Thang Khánh Huân ngạc nhiên. Từ trước tới nay, không phải Dương Quang chưa từng đứng ra phụ trách đối ngoại với doanh nghiệp, nhưng đơn quảng cáo đều là quảng cáo lớn có thời gian mấy chục giây, mà số tiền quảng cáo hàng năm phải lên tới mấy chục triệu. Loại quảng cáo quy mô nhỏ, thời gian chỉ 10 giây, hàng năm tầm mấy triệu, mà sếp lại tự mình đứng ra sao? “Mấy người Trần tổng đang ở phòng tiếp khách, ngài muốn tôi trả lời thế nào?”
Thang Khánh Huân dự định bóng gió dò hỏi mối quan hệ trong đó. Thế nhưng Dương Quang không định giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Không cần để ý bọn họ, cậu đi làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Thang Khánh Huân chỉ đành nói. Nhưng trong lòng, anh ta không ngừng mắng cái đồ heo Dương Quang này, hé cho mình một chút cũng không chịu. Nhưng anh ta không dám làm sai, bởi vì Dương Quang là thân tín của phó giám đốc Lương Hạo Tuyền, địa vị vô cùng chắc chắn. Mặc dù, bên trong nội bộ đài truyền hình, ngoại trừ giám đốc và phó giám đốc là có biên chế ra, thì tất cả nhân viên đều là ngoài biên chế. Nhưng từ thái độ của Trương Quảng Phong, thì trong nhóm nhân viên ngoài biên chế còn mẫn cảm hơn rất nhiều. Sau khi Thang Khánh Huân rời đi, Dương Quang ngồi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn đồng hồ, rồi cầm tài liệu ‘trang web Học Tập Trung Đại’, đi thang máy tới văn phòng lãnh đạo ở tầng 8. Lúc này, nét mặt của Dương Quang đối với cấp dưới đã thay đổi hoàn toàn. Hiện tại, nét mặt bình tĩnh mà cẩn thận, sau đó hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Mãi cho đến khi bên trong vang lên hai tiếng ‘mời vào’, thì Dương Quang mới cẩn thận cầm lấy chốt cửa, bởi vì lời mời kia chính là phó giám đốc đài truyền hình, Lương Hạo Tuyền. Lương Hạo Tuyền cũng chừng 40 tuổi, nhưng trên mặt đeo kính, nên khá có khí chất văn nhã. Tuy cấp bậc hành chính của ông ta không cao, nhưng trong tay có quyền xử lý vấn đề quảng cáo của đài truyền hình, mỗi năm thu về mấy trăm triệu lợi nhuận. Tuy số tiền đó chẳng rơi vào túi mình, nhưng thông qua các bước, cũng kiếm được chút tiền ‘bày mưu nghĩ kế, hay xử lý ổn thỏa’ vào túi. Bên trong tủ sách trong phòng, là rất nhiều bằng khen và cúp. Qua đó, có thể thấy bộ tuyên truyền rất hài lòng đối với quá trình công tác của Lương Hạo Tuyền. “Giám đốc Lương.”
Dương Quang khom một chút lưng xuống, cung kính nói:
“Trước đó, ngài có căn dặn tôi để ý trang web học tập Trung Đại, quả nhiên bọn họ tới rồi.”
“Thật sao?”
Lương Hạo Tuyền vẫn đang cúi xuống viết lách gì đó, khi nghe Dương Quang báo cáo thì lập tức ngẩng đầu lên. Sau đó, Dương Quang báo cáo tình hình một cách cụ thể, đồng thời đặt hết tài liệu của SuiHui xuống bàn làm việc. Lương Hạo Tuyền lướt qua tài liệu một lượt, rồi cũng dừng lại một chút ở phần báo cáo cống hiến. Sau đó, ông đặt qua một bên nói:
“Lão Dương, ông biết tại sao tôi nói ông cần chú ý đến công ty này không?”
Dương Quang suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bởi vì đây là công ty do sinh viên lập ra, nên dự định làm một việc coi như điển hình. Đài truyền hình chúng ta muốn hưởng ứng theo phong trào và chính sách của tỉnh để tiến hành mở rộng?”
“Cũng không cao thượng đến mức vậy.”
Lương Hạo Tuyền mỉm cười nói:
“Tôi có một người bạn rất thân, trước đó đã gọi điện đánh tiếng trước. Ông ấy nói, sẽ có một công ty kiểu như vậy, có một người đại diện pháp lý tên là Trần Trứ đến tìm chúng ta hợp tác.”
“Thì ra là vậy.”
Dương Quang trợn mắt nhìn. Thì ra ở phía sau Công nghệ thông tin SuiHui cũng có người. “Người bạn này của tôi ấy à, trong nhà có một cô con gái rất ưu tú.”
Lương Hạo Tuyền đẩy mắt kính lên tiếp tục nói:
“Trước đó, tôi đừng nghĩ gán ghép Lương Trang và con gái cậu ta, nhưng kết quả người nhà họ căn bản không thèm quan tâm đến thằng bé bất học vô thuật kia. Rồi sau đó, tôi nghe người bạn kia nói, con gái nhà ông ấy đã có bạn trai.”
Nói đến đây, nếu đầu óc Dương Quang vẫn còn không hiểu, thì cũng không nên ngồi ở vị trí trưởng phòng quảng cáo béo bở kia nữa. “Trần Trứ chính là bạn trai của cô con gái kia?”
Dương Quang hỏi. “Ừ.”
Lương Hạo Tuyền gật đầu. “Vậy…” Vốn dĩ, Dương Quang cảm thấy sắp xếp một cái quảng cáo 10 giây là chuyện bình thường. Nhưng ông ta nghe ý của lãnh đạo, thì không hiểu có muốn sắp xếp hay không. “Lão Dương, chúng ta nhất định phải hoàn thành đơn quảng cáo này.”
Lương Hạo Tuyền cho ra chỉ thị rõ ràng:
“Không chỉ vì ông bạn thân chào hỏi, mà cậu cũng biết rồi đó, tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp Trung Đại.”
“Nếu ở trường tổ chức buổi lễ kỷ niệm nào đó, lúc tôi trở về trường học, có thầy cô giáo từng dạy chỉ vào mũi tôi hỏi, tại sao tôi không giúp đỡ sư đệ của mình, thì tôi phải trả lời thế nào?”
Lương Hạo Tuyền dùng khớp ngón tay gõ gõ vào phần tài liệu đang đặt trên bàn:
“Huống hồ người ta đang làm giàu cho chúng ta, không có lý nào chúng ta tỏ ra không biết được.”
“Vậy tôi sẽ đi sắp xếp.”
Dương Quang lập tức chuẩn bị quán triệt ý đồ lãnh đạo. Tháng sau đã là đầu năm mới rồi, có một số công ty vừa hết hạn hợp đồng, nên sắp xếp một cái quảng cáo 10 giây cũng dễ dàng. Dương Quang đang định bước ra khỏi văn phòng, thì Lương Hạo Tuyền gọi lại nói:
“Cậu không cần phải trực tiếp nói kết quả cho Trần Trứ, mà cứ lấp lửng trả lời, để xem cậu ta giải quyết thế nào. Khi một người rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì mới có thể bộc lộ ra trình độ của mình.”
“Tôi cũng muốn thay ông bạn già kiểm tra một chút, vị học đệ nhỏ này có xứng với cô bé như tiên tử kia không?”
Lương Hạo Tuyền mỉm cười. Dương Quang đã hiểu ý đồ thật sự rồi. Mặc dù giám đốc Lương không quan tâm đến việc con trai mình bị ghét bỏ, nhưng rõ ràng trong thâm tâm vẫn không phục. Cho nên, dùng việc quảng cáo, tạo ra một vài khó khăn cho Trần Trứ, với lý do kiểm tra. Chẳng may Trần Trứ làm việc bộp chộp chẳng đâu vào với đâu, thì Lương Hạo Tuyền còn có cái để nói. Đấy ông nhìn xem, vì sao không lựa chọn con trai tôi, chẳng phải người ông lựa chọn khi tuổi trẻ cũng mắc nhiều sai lầm đấy thôi? Trần Trứ không biết quá trình đến xin quảng cáo của mình còn có chuyện này. Hắn cũng không biết trước đó Tống Tác Dân đã gọi điện nhờ vả trước. Trần Trứ vẫn ở văn phòng của phòng quảng cáo, chờ ở đó từ 3 giờ cho đến lúc chạng vạng tối, bởi vì thời gian đó chẳng có ai thèm ngó ngàng tới bọn họ. Trong lúc đó, hắn có tìm phó phòng Thang Khánh Huân, và từ miệng của anh ta biết được người phụ trách tiếp đón bọn họ là trưởng phòng Dương Quang. Trần Trứ lại đến tìm Dương Quang, thì không ngờ tên mập này trả lời:
“Tôi còn đang nghiên cứu, cứ bình tĩnh chờ kết quả.”
Trần Trứ là ai chứ? Hắn vừa nghe đến hai chứ nghiên cứu đã biết đây là lý do dùng để lừa dối khách hàng. “Rắc rối rồi đây.”
Trần Trứ biết đây không phải lúc gây chuyện với Dương Quang. Rõ ràng trước đó, mình và trường phòng quảng cáo đài truyền hình chưa gặp nhau, làm gì đắc tội với người ta chứ? Hay Dương Quang cũng đầu tư cổ phiếu, cho nên ông ta khó chịu với mình? Nhưng hai ngày gần đây, thị trường cổ phiếu đều có xu hướng tăng mà? “Làm sao bây giờ?”
Cho dù thành phần tri thức như Tằng Khôn cũng không hề phát hiện ra điểm bất thường.
“Thầy cứ về trước đi.”
Trần Trứ nói. Nếu Dương Quang khó chịu với mình, thì có nhiều người ở lại cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng để Tằng Khôn về giúp đỡ mọi người trong văn phòng thì hơn. Lão Tằng cũng không khách sáo, bởi vì ông biết mình không học được ‘bộ môn’ này, cho nên đứng lên đi về. Dương Quang nhìn thấy hành động của Tằng Khôn, thì lập tức gọi điện cho Lương Hạo Tuyền:
“Giám đốc Lương, có lẽ bọn họ không được quan tâm, nên dự định ra về rồi…
À, không đúng, chỉ là phó giáo sư học viện Công nghệ thông tin kia về, còn Trần Trứ vấn ở lại.”
Dương Quang là cấp dưới lâu năm của Lương Hạo Tuyền, cho nên biết chỉ cần Trần Trứ làm ra hành động bộp chộp nào sẽ khiến Lương Hạo Tuyền vui vẻ. Cũng không phải do con trai ông ta không bằng người, bởi vì biểu hiện của Trần Trứ có tốt hơn đâu? Tâm trạng lãnh đạo tốt, thì cuộc sống của cấp dưới mới thoải mái được. Cho nên, Dương Quang đều muốn dùng hành động của mình gây áp lực cho Trần Trứ. Ông ta nhìn thấy Trần Trứ ngồi lì trong phòng tiếp khác, dáng vẻ không vội vàng và rất bình tĩnh, thì lập tức gọi điện cho bảo vệ:
“Người đang ngồi trong phòng khách trên tầng hai là ai? Người không phận sự thì đừng ngồi ở đó nữa.”
Bảo vệ lập tức đi tới, lịch sự mời Trần Trứ rời đi.
“Tôi ngồi đây chờ câu trả lời của trưởng phòng Dương.”
Trần Trứ nói. “Không được.”
Bảo vệ ngang ngược nói:
“Cậu muốn chờ thì đi chỗ khác, nơi đây không thể ngồi được nữa.”
Trần Trứ còn không biết đây là ý của Dương Quang, mà hắn lại không thể đứng đây cãi nhau với bảo vệ được, cho nên tính toán một chút bèn đến gõ cửa phòng làm việc của Dương Quang. “Trưởng phòng Dương…” Trần Trứ gõ cửa. Lúc này, Dương Quang không thèm ngẩng đầu lên, chỉ tức giận nói:
“Tôi đã nói cậu cứ bình tĩnh chờ đợi, vội cái gì chứ? Nếu không đợi được thì về, chờ điện thoại báo kết quả.”
Dương Quang chẳng thèm nể mặt mà lên tiếng dạy bảo, nhưng Trần Trứ không hề ngắt lời. Hắn đợi ông ta nói xong, thì nhẹ nhàng nói:
“Tôi không vội, mà chỉ muốn vào đây xin phép trưởng phòng Dương. Tôi sẽ chờ ngài ở sảnh lớn tầng một, bởi vì phòng tiếp khách trên này không được ngồi chờ nữa.”
“Biết rồi.”
Dương Quang phất tay nói. Trần Trứ chờ khoảng 1 giây, thấy Dương Quang không căn dặn gì, thì mới quay người đi xuống cầu thang. Hiện tại, Trần Trứ có thể khẳng định Dương Quang khó chịu với mình. Bởi vì người ta là lãnh đạo phòng quảng cáo, nếu muốn mình ở đó chờ đợi, thì không ai có thể đuổi mình ra khỏi phòng tiếp khách kia. Còn chuyện vì sao ông ta khó chịu với mình, thì hắn không biết. Cho đến khi Trần Trứ tiếp tục ngồi ở ghế salon tầng một chờ đợi, Dương Quang mới phát hiện Trần Trứ không hề tức giận hay tinh thần sa sút vì bản thân bị đuổi đi. Cũng không hề vì mình chẳng thèm quan tâm mà làm ra chuyện gì xốc nổi, chỉ bình tĩnh ngồi một góc trên ghế salon chờ đợi. Nét mặt không hề tỏ thái độ gì, không ngờ giấu cảm xúc tốt như vậy. “Thằng nhóc này quá bình tĩnh.”
Dương Quang đưa ra đánh giá. Thật ra, chỉ riêng tính cách bình tĩnh này, Dương Quang đã cảm thấy cậu nhóc này hơn hẳn cậu con trai đang đi du học nhà lãnh đạo rồi. Thằng bé kia ông đã gặp rồi, ỷ vào cha mình là phó giám đốc đài truyền hình mà tỏ ra hống hách. Nếu đặt cậu ta vào hoàn cảnh ngày hôm nay, có khi đã tức giận hùng hùng hổ hổ rời đi từ lâu rồi. Đáng tiếc, ông ta phải đứng vững lập trường của mình, phải giúp lãnh đạo vui vẻ, cho nên chỉ đành nói hai từ xin lỗi trong lòng. 20 phút trôi qua, Dương Quang đi tới nhìn một chút, Trần Trứ vẫn ngồi ở đó. 40 phút sau, Trần Trứ vẫn như vậy. 70 phút sau, Dương Quang ra kiểm tra, thì Trần Trứ đã không ở đó nữa.
“Thằng nhóc này, cuối cũng đã chịu rời đi.”
Dương Quang tỏ ra vui mừng. Sau đó, ông ta lập tức chạy lên phòng làm việc trên tầng 8 của lãnh đạo, kể chuyện Trần Trứ tức giận rời đi cho Lương Hạo Tuyền nghe, đồng thời đưa ra bình luận trái với lương tâm:
“Người trẻ tuổi sao nhẫn nại được, chờ một chút cũng không xong. Tôi thấy, cậu ta kém Lương Trang nhà ngài rất xa.”
“Ha ha.”
Quả nhiên, Lương Hạo Tuyền khá vui vẻ, rồi nói với Dương Quang:
“Đêm nay có một bữa tiệc, chút nữa cậu và tôi cùng đi.”
“Vâng.”
Dương Quang xuống dưới chuẩn bị. Khoảng 7 giờ tối, Lương Hạo Tuyền gọi Dương Quang đi cùng mình ra khỏi tòa nhà của đài truyền hình. Nhưng khi hai người ra ngoài, bỗng thấy Trần Trứ đang ngồi trên bậc cầu thang. Hắn bình tĩnh lẻ loi ngồi đó, mặc kệ ánh trăng chiếu vào. Mặt Lương Hạo Tuyền lập tức tỏ thái độ không vui:
“Lão Dương, Trần Trứ là sự đệ của tôi, cậu mặc kệ không quan tâm thằng bé cũng được, nhưng cần gì đuổi cậu ta ra ngoài chứ?”
Ngay lập tức, Dương Quang không như ăn hoàng liên, khổ mà không nói ra được. Con mẹ nó, đây là do bảo vệ nghĩ mình thông minh đây mà. Tên đó tưởng mình không thích người này, nên dứt khoát không cho chờ ở phòng chờ đại sảnh nữa.
“Đã nhiều năm như vậy, Trung Đại mới manh nha xuất hiện một sinh viên làm ra chút động tĩnh. Tuy hiệu trưởng Cao và hiệu trưởng Hứa không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn coi cậu sinh viên này là bảo bối đấy.”
Giọng nói của Lương Hạo Tuyền bắt đầu trở nên nghiêm khắc:
“Còn có người bạn kia của tôi nữa, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì cậu ta có nghĩ rằng tôi bắt nạt con rể câu ta không?”
Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên gương mặt Dương Quang. Ông ta vội vàng đi tới vỗ vỗ vai Trần Trứ, định tránh mắng mà không dám trách mắng, chỉ đành hỏi han một câu:
“Trần Trứ, sao giờ này cậu còn ngồi đây?”
Trần Trứ quay lại, trước tiên nhìn Dương Quang, sau đó ánh mắt dừng lại một chút trên người Lương Hạo Tuyền, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng, dùng cách nói hài hước trả lời:
“Trường phòng Dương, hôm nay lúc tôi ra khỏi cửa có tìm một đại sư xem quẻ. Ngài ấy nói, phải giờ này chờ chỗ này, tôi mới gặp được quý nhân.”
“Tầm nhìn được đấy, nhưng mức độ cạnh tranh rất cao.”
Giáo sư Tằng Khôn cứ nghĩ việc này giống như thuê server, chỉ cần bỏ tiền là được, không ngờ bên này còn phải cạnh tranh.
Ông nhìn qua Trần Trứ, đến Trần Trứ cũng thấy ngạc nhiên, nên khách sáo hỏi:
“Xin hỏi quá trình cạnh tranh, sử dụng cách thức đấu thầu sao?”
Có một số đài truyền hình thường tổ chức theo hình thức đấu thầu những giờ vàng quảng cáo, ai trả tiền cao hơn, thì giờ quảng cáo đấy của bọn họ.
“Ha ha.”
Thang Khánh Huân bật cười:
“Đương nhiên cách đấu thầu là một cách rất tốt, nhưng quảng cáo không thể vì tiền mà xem nhẹ mức độ ảnh hưởng của quảng cáo với xã hội được. Đài truyền hình của chúng tôi sẽ tổng hợp đủ loại khía cạnh để đánh giá, từ mức độ ảnh hưởng của quý công ty, đến khả năng, mức độ ảnh hưởng của sản phẩm, tất cả đều phải đưa lên bàn cân.”
“À..”
Trần Trứ làm như vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng hắn thừa hiểu, anh ta nói nhiều như vậy làm quái gì chứ, ai chẳng biết đủ loại vớ vẩn kia để chứng minh một câu:
“Ở đài truyền hình Quảng Châu, lãnh đạo quyết định cuối cùng.”
Nào là con mẹ nó mức độ ảnh hưởng của quý công ty…. một đống quy chuẩn đều dựa vào đánh giá của con người. Nhưng con người là động vật cảm xúc. Bọn họ nói tốt chính là tốt, mà nói sản phẩm không tốt là không tốt, còn phương pháp đấu thầu chỉ tồn tại trên mặt lý thuyết, để tỏ thái độ công bằng. Nhưng Trần Trứ là bên B, tất nhiên phải tôn trong quy định của bên A rồi. “Hiện tại, tôi sẽ báo cáo trưởng phòng Dương, các người ngồi đây chờ chút.”
Thang Khánh Huân đứng dậy nói.
“Trưởng phòng Thang, xin ngài chờ chút.”
Trần Trứ lấy ra một bản thảo viết về ‘cống hiến của trang web học tập Trung Đại với đời sống xã hội’ nói:
“Mặc dù trang web của công ty mới xây dựng không lâu, nhưng đã giúp nhiều gia đình trở nên thuận tiện hơn, tất cả mọi người đều thống nhất khen ngợi trang web của bọn em.”
“Đây là những trải nghiệm mà công ty thấy tâm đắc nhân, mong trưởng phòng và trưởng phong Dương đọc và góp thêm ý kiến quý giá ạ.”
Trần Trứ lễ phép đưa cho Thang Khánh Huân. Thang Khánh Huân cầm lấy đọc một lượt. Anh ta cảm thấy khá bất ngờ:
“Mấy công ty tới đầy bàn công việc, thì công ty của cậu là nhà đầu tiên cầm theo loại vật này đấy. Tiểu Lý, lấy chút hoa quả đưa ra mời khách đi.”
Tiểu Lý là người trẻ tuổi vừa mới đón tiếp bọn họ. Ngay lập tức, cậu ta cầm theo một đĩa hoa quả và nước uống vào. Trần Trứ cười thầm trong lòng. Đám người trong đài truyền hình đúng là hống hách, mặt ngước lên tận trời rồi. Vừa rồi, Trần Trứ và Tằng Khôn vào, ngay cả cốc uống nước còn không có. Hiện tại, bản thân lộ ra mình muốn đến đây quảng cáo, thì mới được mời thêm một chai nước khoáng. “Để xem các người hống hách được bao lâu.”
Trần Trứ nhẹ nhàng uống một ngụm nước. Mấy năm nữa thôi, mạng internet và mạng xã hội dần phổ biến, thì địa vị lũng đoạn của đài truyền hình cũng từ từ biến mất. Đài truyền hình và báo chữ là hai thứ chậm phát triển, nên dần dần bị xã hội đào thải.
“Ứng dụng video ngắn thì SuiHui cũng có thể làm, biết đâu đó hôm nay mình đến nhờ người ta, ngày mai người ta phải đến nhờ mình thì sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm trong đầu, sau đó tiện tay bóc một quả cam, rồi đưa cho giáo sư Tằng một nửa. Hai người vừa ăn cam vừa suy nghĩ, sau đó Tằng Khôn hỏi:
“Trần Trứ, đài truyền hình sẽ chọn chúng ta sao?”
“Em cũng không rõ.”
Trần Trứ không thể khẳng định được, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Ít ra phó giám đốc Lương Hạo Tuyền là sinh viên tốt nghiệp Trung Đại, nếu khó quá thì hắn sẽ về tìm viện trưởng Thư Nguyên, bí thư đoàn Hoàng Nghị, thậm chí phó hiệu trưởng Hứa Ninh. Bên phía phòng quảng cáo, Thang Khánh Huân cầm tài liệu của Trần Trứ, đúng theo việc công mà làm. Dù sao, hai bên chẳng có quan hệ gì, thêm vào đó phía Trần Trứ là người sẵn sàng bỏ tiền trả cho bọn họ, nên anh ta mới vội vàng đi tới phòng làm việc của trưởng phòng Dương Quang. Dương Quang khoảng 40 tuổi, thân hình hơi giống Diệp Vĩnh Bằng. Dáng người tròn tròn béo mập, xem ra ai phải xã giao nhiều cũng có dáng người như vậy. Thang Khánh Huân báo cáo một chút tình hình, nhưng Dương Quang vừa nghe đến cụm từ ‘trang web Học Tập Trung Đại của Trần Trứ’ thì mí mắt bỗng nhiên khẽ chớp chớp, có điều nó không quá lộ liễu. “Bọn họ muốn chèn quảng cáo vào thời điểm chiếu phim Lôi Đình.”
Cuối cùng Thang Khánh Huân đã báo cáo hết tình hình cho lãnh đạo nghe. Mắt Dương Quang chỉ chớp thêm vài cái, nhưng không hề tỏ thái độ kích động hay quá đà nào. Ông vẫn giống như bình thường, lật xem tài liệu liên quan tới Công nghệ thông tin SuiHui và trang web học tập Trung Đại. Nhưng khi ông nhìn thấy phần văn bản báo cáo về cống hiến xã hội mà Trần Trứ viết, thì bản thân đọc cẩn thận hơn, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống. Thang Khánh Huân không tài nào đoán được tâm tư lãnh đạo, nên chỉ im lặng đứng một bên chờ đợi. Sau khi Dương Quang nắm rõ tình hình, ông ta mới hỏi cấp dưới:
“Cậu đã báo giá cho bọn họ chưa?”
“Đã nói qua rồi.”
Thang Khánh Huân trả lời:
“Tôi nhìn dáng vẻ của bọn họ, vấn đề này vẫn chấp nhận được.”
Dương Quang không nói chuyện, mà thoải mái dựa vào ghế, đặt hai tay lên bụng, chẳng biết ông ta đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên nói:
“Được rồi, chuyện này không cần cậu phải để ý nữa, để tôi đến phụ trách.”
“Dạ?”
Thang Khánh Huân ngạc nhiên. Từ trước tới nay, không phải Dương Quang chưa từng đứng ra phụ trách đối ngoại với doanh nghiệp, nhưng đơn quảng cáo đều là quảng cáo lớn có thời gian mấy chục giây, mà số tiền quảng cáo hàng năm phải lên tới mấy chục triệu. Loại quảng cáo quy mô nhỏ, thời gian chỉ 10 giây, hàng năm tầm mấy triệu, mà sếp lại tự mình đứng ra sao? “Mấy người Trần tổng đang ở phòng tiếp khách, ngài muốn tôi trả lời thế nào?”
Thang Khánh Huân dự định bóng gió dò hỏi mối quan hệ trong đó. Thế nhưng Dương Quang không định giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Không cần để ý bọn họ, cậu đi làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Thang Khánh Huân chỉ đành nói. Nhưng trong lòng, anh ta không ngừng mắng cái đồ heo Dương Quang này, hé cho mình một chút cũng không chịu. Nhưng anh ta không dám làm sai, bởi vì Dương Quang là thân tín của phó giám đốc Lương Hạo Tuyền, địa vị vô cùng chắc chắn. Mặc dù, bên trong nội bộ đài truyền hình, ngoại trừ giám đốc và phó giám đốc là có biên chế ra, thì tất cả nhân viên đều là ngoài biên chế. Nhưng từ thái độ của Trương Quảng Phong, thì trong nhóm nhân viên ngoài biên chế còn mẫn cảm hơn rất nhiều. Sau khi Thang Khánh Huân rời đi, Dương Quang ngồi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn đồng hồ, rồi cầm tài liệu ‘trang web Học Tập Trung Đại’, đi thang máy tới văn phòng lãnh đạo ở tầng 8. Lúc này, nét mặt của Dương Quang đối với cấp dưới đã thay đổi hoàn toàn. Hiện tại, nét mặt bình tĩnh mà cẩn thận, sau đó hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Mãi cho đến khi bên trong vang lên hai tiếng ‘mời vào’, thì Dương Quang mới cẩn thận cầm lấy chốt cửa, bởi vì lời mời kia chính là phó giám đốc đài truyền hình, Lương Hạo Tuyền. Lương Hạo Tuyền cũng chừng 40 tuổi, nhưng trên mặt đeo kính, nên khá có khí chất văn nhã. Tuy cấp bậc hành chính của ông ta không cao, nhưng trong tay có quyền xử lý vấn đề quảng cáo của đài truyền hình, mỗi năm thu về mấy trăm triệu lợi nhuận. Tuy số tiền đó chẳng rơi vào túi mình, nhưng thông qua các bước, cũng kiếm được chút tiền ‘bày mưu nghĩ kế, hay xử lý ổn thỏa’ vào túi. Bên trong tủ sách trong phòng, là rất nhiều bằng khen và cúp. Qua đó, có thể thấy bộ tuyên truyền rất hài lòng đối với quá trình công tác của Lương Hạo Tuyền. “Giám đốc Lương.”
Dương Quang khom một chút lưng xuống, cung kính nói:
“Trước đó, ngài có căn dặn tôi để ý trang web học tập Trung Đại, quả nhiên bọn họ tới rồi.”
“Thật sao?”
Lương Hạo Tuyền vẫn đang cúi xuống viết lách gì đó, khi nghe Dương Quang báo cáo thì lập tức ngẩng đầu lên. Sau đó, Dương Quang báo cáo tình hình một cách cụ thể, đồng thời đặt hết tài liệu của SuiHui xuống bàn làm việc. Lương Hạo Tuyền lướt qua tài liệu một lượt, rồi cũng dừng lại một chút ở phần báo cáo cống hiến. Sau đó, ông đặt qua một bên nói:
“Lão Dương, ông biết tại sao tôi nói ông cần chú ý đến công ty này không?”
Dương Quang suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bởi vì đây là công ty do sinh viên lập ra, nên dự định làm một việc coi như điển hình. Đài truyền hình chúng ta muốn hưởng ứng theo phong trào và chính sách của tỉnh để tiến hành mở rộng?”
“Cũng không cao thượng đến mức vậy.”
Lương Hạo Tuyền mỉm cười nói:
“Tôi có một người bạn rất thân, trước đó đã gọi điện đánh tiếng trước. Ông ấy nói, sẽ có một công ty kiểu như vậy, có một người đại diện pháp lý tên là Trần Trứ đến tìm chúng ta hợp tác.”
“Thì ra là vậy.”
Dương Quang trợn mắt nhìn. Thì ra ở phía sau Công nghệ thông tin SuiHui cũng có người. “Người bạn này của tôi ấy à, trong nhà có một cô con gái rất ưu tú.”
Lương Hạo Tuyền đẩy mắt kính lên tiếp tục nói:
“Trước đó, tôi đừng nghĩ gán ghép Lương Trang và con gái cậu ta, nhưng kết quả người nhà họ căn bản không thèm quan tâm đến thằng bé bất học vô thuật kia. Rồi sau đó, tôi nghe người bạn kia nói, con gái nhà ông ấy đã có bạn trai.”
Nói đến đây, nếu đầu óc Dương Quang vẫn còn không hiểu, thì cũng không nên ngồi ở vị trí trưởng phòng quảng cáo béo bở kia nữa. “Trần Trứ chính là bạn trai của cô con gái kia?”
Dương Quang hỏi. “Ừ.”
Lương Hạo Tuyền gật đầu. “Vậy…” Vốn dĩ, Dương Quang cảm thấy sắp xếp một cái quảng cáo 10 giây là chuyện bình thường. Nhưng ông ta nghe ý của lãnh đạo, thì không hiểu có muốn sắp xếp hay không. “Lão Dương, chúng ta nhất định phải hoàn thành đơn quảng cáo này.”
Lương Hạo Tuyền cho ra chỉ thị rõ ràng:
“Không chỉ vì ông bạn thân chào hỏi, mà cậu cũng biết rồi đó, tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp Trung Đại.”
“Nếu ở trường tổ chức buổi lễ kỷ niệm nào đó, lúc tôi trở về trường học, có thầy cô giáo từng dạy chỉ vào mũi tôi hỏi, tại sao tôi không giúp đỡ sư đệ của mình, thì tôi phải trả lời thế nào?”
Lương Hạo Tuyền dùng khớp ngón tay gõ gõ vào phần tài liệu đang đặt trên bàn:
“Huống hồ người ta đang làm giàu cho chúng ta, không có lý nào chúng ta tỏ ra không biết được.”
“Vậy tôi sẽ đi sắp xếp.”
Dương Quang lập tức chuẩn bị quán triệt ý đồ lãnh đạo. Tháng sau đã là đầu năm mới rồi, có một số công ty vừa hết hạn hợp đồng, nên sắp xếp một cái quảng cáo 10 giây cũng dễ dàng. Dương Quang đang định bước ra khỏi văn phòng, thì Lương Hạo Tuyền gọi lại nói:
“Cậu không cần phải trực tiếp nói kết quả cho Trần Trứ, mà cứ lấp lửng trả lời, để xem cậu ta giải quyết thế nào. Khi một người rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì mới có thể bộc lộ ra trình độ của mình.”
“Tôi cũng muốn thay ông bạn già kiểm tra một chút, vị học đệ nhỏ này có xứng với cô bé như tiên tử kia không?”
Lương Hạo Tuyền mỉm cười. Dương Quang đã hiểu ý đồ thật sự rồi. Mặc dù giám đốc Lương không quan tâm đến việc con trai mình bị ghét bỏ, nhưng rõ ràng trong thâm tâm vẫn không phục. Cho nên, dùng việc quảng cáo, tạo ra một vài khó khăn cho Trần Trứ, với lý do kiểm tra. Chẳng may Trần Trứ làm việc bộp chộp chẳng đâu vào với đâu, thì Lương Hạo Tuyền còn có cái để nói. Đấy ông nhìn xem, vì sao không lựa chọn con trai tôi, chẳng phải người ông lựa chọn khi tuổi trẻ cũng mắc nhiều sai lầm đấy thôi? Trần Trứ không biết quá trình đến xin quảng cáo của mình còn có chuyện này. Hắn cũng không biết trước đó Tống Tác Dân đã gọi điện nhờ vả trước. Trần Trứ vẫn ở văn phòng của phòng quảng cáo, chờ ở đó từ 3 giờ cho đến lúc chạng vạng tối, bởi vì thời gian đó chẳng có ai thèm ngó ngàng tới bọn họ. Trong lúc đó, hắn có tìm phó phòng Thang Khánh Huân, và từ miệng của anh ta biết được người phụ trách tiếp đón bọn họ là trưởng phòng Dương Quang. Trần Trứ lại đến tìm Dương Quang, thì không ngờ tên mập này trả lời:
“Tôi còn đang nghiên cứu, cứ bình tĩnh chờ kết quả.”
Trần Trứ là ai chứ? Hắn vừa nghe đến hai chứ nghiên cứu đã biết đây là lý do dùng để lừa dối khách hàng. “Rắc rối rồi đây.”
Trần Trứ biết đây không phải lúc gây chuyện với Dương Quang. Rõ ràng trước đó, mình và trường phòng quảng cáo đài truyền hình chưa gặp nhau, làm gì đắc tội với người ta chứ? Hay Dương Quang cũng đầu tư cổ phiếu, cho nên ông ta khó chịu với mình? Nhưng hai ngày gần đây, thị trường cổ phiếu đều có xu hướng tăng mà? “Làm sao bây giờ?”
Cho dù thành phần tri thức như Tằng Khôn cũng không hề phát hiện ra điểm bất thường.
“Thầy cứ về trước đi.”
Trần Trứ nói. Nếu Dương Quang khó chịu với mình, thì có nhiều người ở lại cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng để Tằng Khôn về giúp đỡ mọi người trong văn phòng thì hơn. Lão Tằng cũng không khách sáo, bởi vì ông biết mình không học được ‘bộ môn’ này, cho nên đứng lên đi về. Dương Quang nhìn thấy hành động của Tằng Khôn, thì lập tức gọi điện cho Lương Hạo Tuyền:
“Giám đốc Lương, có lẽ bọn họ không được quan tâm, nên dự định ra về rồi…
À, không đúng, chỉ là phó giáo sư học viện Công nghệ thông tin kia về, còn Trần Trứ vấn ở lại.”
Dương Quang là cấp dưới lâu năm của Lương Hạo Tuyền, cho nên biết chỉ cần Trần Trứ làm ra hành động bộp chộp nào sẽ khiến Lương Hạo Tuyền vui vẻ. Cũng không phải do con trai ông ta không bằng người, bởi vì biểu hiện của Trần Trứ có tốt hơn đâu? Tâm trạng lãnh đạo tốt, thì cuộc sống của cấp dưới mới thoải mái được. Cho nên, Dương Quang đều muốn dùng hành động của mình gây áp lực cho Trần Trứ. Ông ta nhìn thấy Trần Trứ ngồi lì trong phòng tiếp khác, dáng vẻ không vội vàng và rất bình tĩnh, thì lập tức gọi điện cho bảo vệ:
“Người đang ngồi trong phòng khách trên tầng hai là ai? Người không phận sự thì đừng ngồi ở đó nữa.”
Bảo vệ lập tức đi tới, lịch sự mời Trần Trứ rời đi.
“Tôi ngồi đây chờ câu trả lời của trưởng phòng Dương.”
Trần Trứ nói. “Không được.”
Bảo vệ ngang ngược nói:
“Cậu muốn chờ thì đi chỗ khác, nơi đây không thể ngồi được nữa.”
Trần Trứ còn không biết đây là ý của Dương Quang, mà hắn lại không thể đứng đây cãi nhau với bảo vệ được, cho nên tính toán một chút bèn đến gõ cửa phòng làm việc của Dương Quang. “Trưởng phòng Dương…” Trần Trứ gõ cửa. Lúc này, Dương Quang không thèm ngẩng đầu lên, chỉ tức giận nói:
“Tôi đã nói cậu cứ bình tĩnh chờ đợi, vội cái gì chứ? Nếu không đợi được thì về, chờ điện thoại báo kết quả.”
Dương Quang chẳng thèm nể mặt mà lên tiếng dạy bảo, nhưng Trần Trứ không hề ngắt lời. Hắn đợi ông ta nói xong, thì nhẹ nhàng nói:
“Tôi không vội, mà chỉ muốn vào đây xin phép trưởng phòng Dương. Tôi sẽ chờ ngài ở sảnh lớn tầng một, bởi vì phòng tiếp khách trên này không được ngồi chờ nữa.”
“Biết rồi.”
Dương Quang phất tay nói. Trần Trứ chờ khoảng 1 giây, thấy Dương Quang không căn dặn gì, thì mới quay người đi xuống cầu thang. Hiện tại, Trần Trứ có thể khẳng định Dương Quang khó chịu với mình. Bởi vì người ta là lãnh đạo phòng quảng cáo, nếu muốn mình ở đó chờ đợi, thì không ai có thể đuổi mình ra khỏi phòng tiếp khách kia. Còn chuyện vì sao ông ta khó chịu với mình, thì hắn không biết. Cho đến khi Trần Trứ tiếp tục ngồi ở ghế salon tầng một chờ đợi, Dương Quang mới phát hiện Trần Trứ không hề tức giận hay tinh thần sa sút vì bản thân bị đuổi đi. Cũng không hề vì mình chẳng thèm quan tâm mà làm ra chuyện gì xốc nổi, chỉ bình tĩnh ngồi một góc trên ghế salon chờ đợi. Nét mặt không hề tỏ thái độ gì, không ngờ giấu cảm xúc tốt như vậy. “Thằng nhóc này quá bình tĩnh.”
Dương Quang đưa ra đánh giá. Thật ra, chỉ riêng tính cách bình tĩnh này, Dương Quang đã cảm thấy cậu nhóc này hơn hẳn cậu con trai đang đi du học nhà lãnh đạo rồi. Thằng bé kia ông đã gặp rồi, ỷ vào cha mình là phó giám đốc đài truyền hình mà tỏ ra hống hách. Nếu đặt cậu ta vào hoàn cảnh ngày hôm nay, có khi đã tức giận hùng hùng hổ hổ rời đi từ lâu rồi. Đáng tiếc, ông ta phải đứng vững lập trường của mình, phải giúp lãnh đạo vui vẻ, cho nên chỉ đành nói hai từ xin lỗi trong lòng. 20 phút trôi qua, Dương Quang đi tới nhìn một chút, Trần Trứ vẫn ngồi ở đó. 40 phút sau, Trần Trứ vẫn như vậy. 70 phút sau, Dương Quang ra kiểm tra, thì Trần Trứ đã không ở đó nữa.
“Thằng nhóc này, cuối cũng đã chịu rời đi.”
Dương Quang tỏ ra vui mừng. Sau đó, ông ta lập tức chạy lên phòng làm việc trên tầng 8 của lãnh đạo, kể chuyện Trần Trứ tức giận rời đi cho Lương Hạo Tuyền nghe, đồng thời đưa ra bình luận trái với lương tâm:
“Người trẻ tuổi sao nhẫn nại được, chờ một chút cũng không xong. Tôi thấy, cậu ta kém Lương Trang nhà ngài rất xa.”
“Ha ha.”
Quả nhiên, Lương Hạo Tuyền khá vui vẻ, rồi nói với Dương Quang:
“Đêm nay có một bữa tiệc, chút nữa cậu và tôi cùng đi.”
“Vâng.”
Dương Quang xuống dưới chuẩn bị. Khoảng 7 giờ tối, Lương Hạo Tuyền gọi Dương Quang đi cùng mình ra khỏi tòa nhà của đài truyền hình. Nhưng khi hai người ra ngoài, bỗng thấy Trần Trứ đang ngồi trên bậc cầu thang. Hắn bình tĩnh lẻ loi ngồi đó, mặc kệ ánh trăng chiếu vào. Mặt Lương Hạo Tuyền lập tức tỏ thái độ không vui:
“Lão Dương, Trần Trứ là sự đệ của tôi, cậu mặc kệ không quan tâm thằng bé cũng được, nhưng cần gì đuổi cậu ta ra ngoài chứ?”
Ngay lập tức, Dương Quang không như ăn hoàng liên, khổ mà không nói ra được. Con mẹ nó, đây là do bảo vệ nghĩ mình thông minh đây mà. Tên đó tưởng mình không thích người này, nên dứt khoát không cho chờ ở phòng chờ đại sảnh nữa.
“Đã nhiều năm như vậy, Trung Đại mới manh nha xuất hiện một sinh viên làm ra chút động tĩnh. Tuy hiệu trưởng Cao và hiệu trưởng Hứa không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn coi cậu sinh viên này là bảo bối đấy.”
Giọng nói của Lương Hạo Tuyền bắt đầu trở nên nghiêm khắc:
“Còn có người bạn kia của tôi nữa, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì cậu ta có nghĩ rằng tôi bắt nạt con rể câu ta không?”
Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên gương mặt Dương Quang. Ông ta vội vàng đi tới vỗ vỗ vai Trần Trứ, định tránh mắng mà không dám trách mắng, chỉ đành hỏi han một câu:
“Trần Trứ, sao giờ này cậu còn ngồi đây?”
Trần Trứ quay lại, trước tiên nhìn Dương Quang, sau đó ánh mắt dừng lại một chút trên người Lương Hạo Tuyền, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng, dùng cách nói hài hước trả lời:
“Trường phòng Dương, hôm nay lúc tôi ra khỏi cửa có tìm một đại sư xem quẻ. Ngài ấy nói, phải giờ này chờ chỗ này, tôi mới gặp được quý nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận