Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 190: Có
Ý của viện trưởng Thư là gọi Trần Trứ đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Trần Trứ đoán, có lẽ việc hắn khởi nghiệp đã đến tại vị lãnh đạo này. Có điều, chuyện này khá bình thường, bởi vì viện trưởng Thư vẫn đang đứng lớp, bản thân ông cũng không phải kiểu người khó gần, hay khó nói chuyện.
Trần Trứ lập tức chuyển quyền phục vụ khách hàng tạm thời cho Phương Tinh. Hắn dặn cô nhìn lịch sử trò chuyện của mình với khách hàng, học tập làm thể nào để tư vấn các vị phụ huynh.
Bởi vì Lĩnh Viện khá đặc biệt ở Trung Đại, nên tòa nhà hành chính cũng không ở cùng với các học viện khác, mà Lĩnh Viện có riêng một tòa nhà của mình.
Hắn đi tới trước cửa phòng làm việc của viện trưởng Thư, rồi bước lên nhẹ nhàng gõ cửa ‘cốc cốc cốc’. Sau đó hắn nghe thấy một tiếng ‘mời vào’ từ bên trong, cuối cùng Trần Trứ mới mở cửa bước vào.
Một văn phòng lớn sạch sẽ sáng sủa, nhưng bên trong không chỉ có viện trưởng Thư, còn có giáo viên chủ nhiệm của hắn là giáo sư Hứa Thanh Thành, và phụ đạo viên Phù Thiến Linh nữa.
Từ khi khải giảng, ngoài trừ hôm bầu lớp trường, Trần Trứ chưa nhìn thấy chủ nhiệm lớp, nhưng với phụ đạo viên chị Linh lại thường xuyên nói chuyện.
“Trần Trứ, em giỏi thật đấy.”
Phù Thiến Linh vừa nhìn thấy Trần Trứ, đã lập tức trêu ghẹo: “Im hơi lặng tiếng thế mà đùng một cái thành ông chủ. Nếu không phải viện trưởng Thư hỏi chị, thì đúng là chị còn không biết gì.”
“Chào viện trưởng Thư, chào giáo sư Hứa ạ.”
Trước tiên, Trần Trứ chào hỏi lãnh đạo, sau đó mới khiêm tốn trả lời phụ đạo viên: “Bọn em chỉ làm mấy chuyện nhỏ theo sở thích, mọi việc đều tùy hứng làm bừa, cho nên không dám lộ ra ạ.”
Thư Nguyên và Hứa Thanh Thành liếc nhìn nhau. Hai người đều có chung nhận xét với Trần Trứ là ‘không nói chiều, khiêm tốn, nhưng đối mặt vấn đề lại không hề luống cuống.”
Nhưng Hứa Thanh Thành đã từng chứng kiến quá trình bầu lớp trước, nên ông còn thêm cho Trần Trứ một nhận xét ‘làm việc có tính toán’.
“Khiêm tốn quá sẽ thành dối trá đấy.”
Phù Thiến Linh giả vờ tức giận: “Bài báo phỏng vấn của em đã được đăng lên, vậy mà còn nói làm chuyện nhỏ? Ngay cả viện trưởng Thư còn nói, ngài ấy mới được đăng báo mấy lần thôi đấy?”
Làm sao một người như viện trưởng Thư lại không được mời phỏng vấn cho được. Ông đều đã được đài truyền hình tỉnh và thành phố đưa tin cả rồi. Chỉ có điều, với một nhân vật như ông lại không cần danh tiếng quá lớn, miễn cho việc nổi tiếng quá sẽ bị ủy ban Thanh Tra Kỷ Luật chú ý.
“Chính xác mà nói, mới được lên báo hai lần.”
Thư Nguyên mỉm cười nói: “Hai lần mất thẻ căn cước, nên phải tự mình báo mất.”
Câu nói này giống một câu nói đùa hơn, khiến mấy người trong phòng đều mỉm cười.
Thư Nguyên khoảng chừng 50 tuổi, nhưng do sở hữu bộ óc thông minh quá mức nên trên đầu chỉ còn mấy cọng tóc, khiến cái trán phía trước sáng bóng. Còn dáng người hơi thấp, hơi mập, lại giúp ông có vẻ gần gũi hơn giáo sư Hứa Thanh Thành rất nhiều.
Lúc này, trợ lý viện trưởng rót thêm một cốc nước lọc.
Trần Trứ liếc nhìn một cái, là một người phụ nữ mặt nhỏ, khoảng chừng 30 tuổi, có lẽ vừa rồi chính cô gái này đã gọi điện cho mình.
“Trang web của em thế nào rồi?’.
Lúc này, Thư Nguyên bảo Trần Trứ ngồi xuống ghế salon, hỏi thăm một chút về trang web Học Tập.
Vì sao Trần Trứ muốn lập nghiệp, vì sao đặt tên công ty là ‘SuiHui’, có là làm cách nào để cân bằng việc học tập và lập nghiệp… Đây đều là những câu hỏi trong bài phỏng vấn.
Những câu hỏi này Thư Nguyên cũng không quan tâm. Ông chỉ muốn biết hình thức kinh doanh này được thị trường đón nhận thế nào, sau này có thể phát triển theo hướng đó được không?
“Cũng được ạ…”
Trần Trứ nói: “Trước đó, đã có 3 khách hàng…”
Hắn nhìn lại nhóm trò chuyện QQ của đoàn đội Phương Tinh, sau đó sửa lại: “Đã có 4 vị phụ huynh đăng ký làm hội viên rồi ạ.”
Vừa rồi, Phương Tinh vừa mới thông báo, đã thuyết phục được một vị phu huynh trở thành hội viên.
“Nhiều vậy sao?”
Hứa Thanh Thành giật mình, hôm nay ‘báo chiều Dương Thành’ mới đưa tin, thời gian trôi qua được bao lâu chứ?
Như vậy 399 nhân 4, chẳng phải doanh thu đã gần 1600 rồi sao?
“Giá cả đưa ra rất tốt.”
Thư Nguyên nói đến điểm quan trọng: “Hội phí một năm là 399 tệ, đối với phụ huynh có ý định thuê gia sư, thì số tiền này không nhiều. Hơn nữa, giá trị mà nó mang lại rất được, nên tôi nghĩ phần lớn phụ huynh sẽ chấp nhận bỏ số tiền này.”
“Viện trưởng Thư đúng là người học thức uyên bác, mấy suy nghĩ nho nhỏ của bọn em không thể nào qua mắt được ngài.”
Trần Trứ khách sáo nịnh nọt một câu.
“Đừng nói mấy loại lời này, tôi gọi em tới không phải để báo cáo.”
Thư Nguyên khanh tay đặt ở bụng, nhìn Trần Trứ hỏi: “Bước tiếp theo định làm gì?”
Nơi này trừ phụ đạo viên Phù Thiến Linh và vị trợ lý kia, thì Thư Nguyên hay Hứa Thanh Thành đều có công việc ở công ty bên ngoài, hoặc là quản lý cấp cao hoặc là cố vấn cao cấp.
Cho nên, Trần Trứ cảm thấy thảo luận một chút với hai người cũng được, nên lập tức nói: “Em nghĩ, tiếp theo trang web Học Tập cần phải dùng cách thức phục vụ để chiếm lĩnh thị trường. Cho nên, em định vừa hoàn thiện trang web vừa phải tập trung vào vấn đề dịch vụ, hơn thế nữa phải không ngừng tuyên truyền ra bên ngoài.”
Trần Trứ dừng lại một chút, hắn nhìn thấy mọi người đang tập trung lắng nghe, thì tiếp tục nói: “Cho nên, tháng sau, em sẽ định tìm đài truyền hình trao đổi việc quảng cáo.”
“Giỏi.”
Phù Thiến Linh tặc lưỡi, cô nghĩ thầm bước chân của Trần Trứ cũng đủ lớn đấy, vừa mới công bố trang web đã nghĩ đến việc lên ti vi.
Cô không ngờ, một sinh viên luôn mỉm cười lại có dã tâm lớn như vậy.
Đối với người bình thường mà nói, việc quảng cáo trên ti vi giống như quyền lợi cho riêng các mặt hàng xỉ, nó cách cuộc sống bình thường rất xa.
“Đúng là người trẻ tuổi có quyết đoán.”
Thư Nguyên mỉm cười. Ông đối với việc quảng cáo trên ti vi chẳng lạ lẫm gì, thậm chí đồng ý với phương pháp quảng cáo trên ti vi của Trần Trứ để chiếm lĩnh thị trường.
Hình thức kinh doanh của hắn tương đối đơn giản, cho nên không để người khác có cơ hội bắt chước. Nếu như trong năm đầu, hắn không thể chiếm được 40% thị trường, thì rất có thể hắn sẽ là một công ty về môi giới dạy kèm tiếp theo tiến vào khối xay thịt khổng lồ của thời đại.
“Giá cả quảng cáo trên ti vi khá đắt đỏ đấy.”
Hứa Thanh Thành xen vào một câu, bởi vì ông biết giá quảng cáo trên TB thế nào.
Lấy truyền hình Quảng Châu làm ví dụ, muốn quảng cáo phải trả ít nhất mấy chục nghìn một tháng. Giờ vàng có khi phải tới 2 trăm đến 3 trăm nghìn một tháng.
Trần Trứ hiểu ý của chủ nhiệm lớp. Ý ông là tiền quảng cáo quá cao, nên hỏi xem hắn có phải xin tiền trong nhà không?
Trần Trứ suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em đầu tư cổ phiếu, lời được khoảng 1 triệu.”
“Cái gì?”
Thư Nguyên và Hứa Thanh Thành đều mở to mắt nhìn. Vốn dĩ, Thư Nguyên còn dựa vào ghế salon, thì bây giờ đã ngồi thẳng dậy.
Thư Nguyên vốn dĩ là chủ tịch của đầu tư khởi nghiệp Trung Đại, mỗi ngày dòng tiền qua tay ông không sao đếm xuể, nên số tiền một triệu không tính là nhiều. Nhưng việc khiến ông khiếp sợ là một sinh viên đại học đầu tư cổ phiếu kiếm lời 1 triệu.
Trong đó có hai thứ quan trọng, một là vốn, hai là khả năng.
Đến ngay cả vị trợ lý viện trưởng cũng há miệng ngạc nhiên, khiến bờ môi kiều diễm ướt át dần thu hẹp khoảng cách với cuống họng.
“Vậy mà chưa từng nghe em nói qua?”
Phụ đạo viên chị Linh ngạc nhiên nói.
Trần Trứ mỉm cười hiền từ: “Chỉ là em nhất thời hứng thú, làm bậy làm bạ thôi, nên chẳng có gì để nói cả.”
“Lại là giọng nói này.”
Hiện tại, Phù Thiến Linh đã ngứa răng ngứa lợi lắm rồi, cô chỉ muốn lao đến cắn tên sinh viên này một cái cho đã đời.
“Em mua mã cổ phiếu nào?”
Hứa Thanh Thành đột nhiên hỏi, cũng coi như kiểm tra, xem Trần Trứ có phải đang nói láo hay không.
“Em chỉ mua một mã cổ phiếu, là Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc.”
Trần Trứ tự nhiên trả lời: “Tiền vốn là tiền lì xì của gia đình em tổ chức tiệc chúc mừng đậu đại học và một chút tiền mừng tuổi của các năm trước, khoảng trường 100 nghìn. Hiện tại, trong tài khoản của em đang có 1 triệu 100 nghìn.”
Trần Trứ không nói tới chuyện mượn tiền, vì chuyện này có thế nào cũng ảnh hưởng đến hình tượng bản thân.
Thư Nguyên và Hứa Thanh Thành đều là giáo sư kinh tế. Mặc dù mục đích của hai người không phải kiếm tiền, nhưng bọn họ muốn nghiên cứu quá trình phát triển của thị trường chứng khoán trong nước, nên đương nhiên sẽ đầu tư vào cổ phiếu.
Chẳng qua là bọn họ đầu tư nhiều hay ít mà thôi, nhưng bọn họ hiểu rất rõ thị trường chứng khoán thế nào.
Trần Trứ nói đến mã Đóng Tàu, là bọn họ biết ngay đến một mã cổ phiếu mà tăng một lúc mấy trăm lần.
“Người bình thường đầu tư cổ phiếu, phần lớn đều không đặt tất cả trứng gà vào trong một giỏ.”
Thư Nguyên thở dài: “Cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi mới nhận định một mã cổ phiếu nào đấy sẽ tăng, và dồn hết tiền vào mã cổ phiếu đó.”
Trần Trứ mỉm cười, hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mà không tiếp tục nói chuyện nữa.
Với tình huống của hắn hiện tại, nhìn qua có vẻ như giới thiệu về trang web và hướng phát triển sau này, nhưng thực chất là đang âm thầm chào hàng bản thân.
Hắn muốn bộc lộ toàn bộ năng lực, tiềm lực, sức sáng tạo và tính quyết đoán ra ngoài, để viện trưởng Thư nhìn thấy được.
“Trừ viện quảng cáo tuyên truyền bên ngoài. Do bây giờ đã sắp đến kỳ nghỉ đông, cho nên em dự định đến các trường đại học trong Quảng Châu, phát tờ rơi quảng cáo.”
Trần Trứ lại nói: “Em muốn các bạn trong kỳ nghỉ này, trong đầu sẽ xuất hiện suy nghĩ kiếm tiền trong việc dạy kèm, sau đó về nhà tự nhiên giúp trang web tuyên truyền.”
“Cách này quả thực rất tốt.”
Thư Nguyên đồng ý: “Không tốn nhiều tiền mà đem lại hiệu quả cao. Có điều, thị trường của trang web này chỉ có đô thị loại 1, loại 2. Những thành phố càng nhỏ, hiệu quả các thấp, bởi vì giáo viên vẫn lén lút dạy thêm.”
Vấn đề này Trần Trứ hoàn toàn đồng ý. Nhưng chỉ trong thành phố Quảng Châu, thì số lượng học sinh cấp hai và cấp ba đã lên tới mấy trăm nghìn.
“Thật ra, thị trường của trang web không chỉ là thành thị cấp một, cấp hai, mà còn cả thành phố, khu đại học nữa.”
Trần Trứ uống một ngụm nước lọc, giúp cổ họng đỡ khô nói: “Các vị phụ huynh đều hi vọng con cái là sinh viên hoặc nghiên cứu sinh đều có thể học thêm. Còn đối với những học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nếu em là phụ huynh sẽ nghĩ ngay đến con cái vừa mới ra khỏi trường, sẽ quên hết kiến thức trong sách vở.”
Thư Nguyên khẽ vuốt cằm. Trần Trứ xác định rất rõ thị trường trang web của mình. Đối với người mới khởi nghiệp, có thể nói cậu bé này không mù quáng, tưởng tượng ra tương lai, riêng vấn đề này thì cậu đã thành công một nửa rồi.
“Nhưng tên của trang web này…”
Viện trưởng Thư đột nhiên nhớ ra, bất đắc dĩ nói: “Em không sợ việc xâm phạm bản quyển sao?”
“Lúc đó em cũng đã nghĩ qua, nếu như bị ép đổi tên thì làm sao bây giờ?’.
Trần Trứ thành thật trả lời.
“Cậu định xử lý thế nào?”
Thu Nguyên hứng thú nhìn cậu nhóc vừa mới khởi nghiệp này. Biết đầu tư cổ phiếu, nhìn có vẻ là một sinh viên nhẹ nhàng hiểu lễ nghĩa, nhưng lại sở hữu tính quyết đoán của người trẻ tuổi.
“Dạ…”
Trần Trứ xấu hổ trả lời: “Em định đổi tên thành Học Tập Hoa Công.”
Hoa Công và Trung Đại là hai trường đại học trong nhóm 985 của Quảng Châu. Tất nhiên Trung Đại là số một, nhưng Hoa Công vẫn kiên trì đuổi theo ở phía sau.
Quả nhiên, mặt viện trưởng Thư bỗng đen lại. Ông nghĩ thầm, cậu là sinh viên lập nghiệp dòng chính của Trung Đại, nếu mà dùng cái tên Học Tập Hoa Công thì đúng là…?
Nếu truyện này truyền ra ngoài thì lãnh đạo trường nghĩ thế nào?
Bọn họ sẽ nghĩ trường học thật nhỏ nhen, có một cái tên cũng không cho sinh viên của trường sử dụng?
“Được rồi, được rồi, chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải thích với lãnh đạo trường.”
Tất nhiên Thư Nguyên cũng đoán ra ý đồ của Trần Trứ, nhưng ông không thèm so đo với hắn, mà nghiêm túc hỏi: “Có khó khăn gì trong quá trình phát triển sau này hay không?”
Có lẽ, viện trưởng Thư chỉ thuận miệng, hỏi thăm cho có lệ mà thôi. Nói chung, lãnh đạo đều như vậy, nhưng Trần Trứ đang chờ chính là cơ hội này.
“Có ạ.”
Trần Trứ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời trả lời.
Trần Trứ đoán, có lẽ việc hắn khởi nghiệp đã đến tại vị lãnh đạo này. Có điều, chuyện này khá bình thường, bởi vì viện trưởng Thư vẫn đang đứng lớp, bản thân ông cũng không phải kiểu người khó gần, hay khó nói chuyện.
Trần Trứ lập tức chuyển quyền phục vụ khách hàng tạm thời cho Phương Tinh. Hắn dặn cô nhìn lịch sử trò chuyện của mình với khách hàng, học tập làm thể nào để tư vấn các vị phụ huynh.
Bởi vì Lĩnh Viện khá đặc biệt ở Trung Đại, nên tòa nhà hành chính cũng không ở cùng với các học viện khác, mà Lĩnh Viện có riêng một tòa nhà của mình.
Hắn đi tới trước cửa phòng làm việc của viện trưởng Thư, rồi bước lên nhẹ nhàng gõ cửa ‘cốc cốc cốc’. Sau đó hắn nghe thấy một tiếng ‘mời vào’ từ bên trong, cuối cùng Trần Trứ mới mở cửa bước vào.
Một văn phòng lớn sạch sẽ sáng sủa, nhưng bên trong không chỉ có viện trưởng Thư, còn có giáo viên chủ nhiệm của hắn là giáo sư Hứa Thanh Thành, và phụ đạo viên Phù Thiến Linh nữa.
Từ khi khải giảng, ngoài trừ hôm bầu lớp trường, Trần Trứ chưa nhìn thấy chủ nhiệm lớp, nhưng với phụ đạo viên chị Linh lại thường xuyên nói chuyện.
“Trần Trứ, em giỏi thật đấy.”
Phù Thiến Linh vừa nhìn thấy Trần Trứ, đã lập tức trêu ghẹo: “Im hơi lặng tiếng thế mà đùng một cái thành ông chủ. Nếu không phải viện trưởng Thư hỏi chị, thì đúng là chị còn không biết gì.”
“Chào viện trưởng Thư, chào giáo sư Hứa ạ.”
Trước tiên, Trần Trứ chào hỏi lãnh đạo, sau đó mới khiêm tốn trả lời phụ đạo viên: “Bọn em chỉ làm mấy chuyện nhỏ theo sở thích, mọi việc đều tùy hứng làm bừa, cho nên không dám lộ ra ạ.”
Thư Nguyên và Hứa Thanh Thành liếc nhìn nhau. Hai người đều có chung nhận xét với Trần Trứ là ‘không nói chiều, khiêm tốn, nhưng đối mặt vấn đề lại không hề luống cuống.”
Nhưng Hứa Thanh Thành đã từng chứng kiến quá trình bầu lớp trước, nên ông còn thêm cho Trần Trứ một nhận xét ‘làm việc có tính toán’.
“Khiêm tốn quá sẽ thành dối trá đấy.”
Phù Thiến Linh giả vờ tức giận: “Bài báo phỏng vấn của em đã được đăng lên, vậy mà còn nói làm chuyện nhỏ? Ngay cả viện trưởng Thư còn nói, ngài ấy mới được đăng báo mấy lần thôi đấy?”
Làm sao một người như viện trưởng Thư lại không được mời phỏng vấn cho được. Ông đều đã được đài truyền hình tỉnh và thành phố đưa tin cả rồi. Chỉ có điều, với một nhân vật như ông lại không cần danh tiếng quá lớn, miễn cho việc nổi tiếng quá sẽ bị ủy ban Thanh Tra Kỷ Luật chú ý.
“Chính xác mà nói, mới được lên báo hai lần.”
Thư Nguyên mỉm cười nói: “Hai lần mất thẻ căn cước, nên phải tự mình báo mất.”
Câu nói này giống một câu nói đùa hơn, khiến mấy người trong phòng đều mỉm cười.
Thư Nguyên khoảng chừng 50 tuổi, nhưng do sở hữu bộ óc thông minh quá mức nên trên đầu chỉ còn mấy cọng tóc, khiến cái trán phía trước sáng bóng. Còn dáng người hơi thấp, hơi mập, lại giúp ông có vẻ gần gũi hơn giáo sư Hứa Thanh Thành rất nhiều.
Lúc này, trợ lý viện trưởng rót thêm một cốc nước lọc.
Trần Trứ liếc nhìn một cái, là một người phụ nữ mặt nhỏ, khoảng chừng 30 tuổi, có lẽ vừa rồi chính cô gái này đã gọi điện cho mình.
“Trang web của em thế nào rồi?’.
Lúc này, Thư Nguyên bảo Trần Trứ ngồi xuống ghế salon, hỏi thăm một chút về trang web Học Tập.
Vì sao Trần Trứ muốn lập nghiệp, vì sao đặt tên công ty là ‘SuiHui’, có là làm cách nào để cân bằng việc học tập và lập nghiệp… Đây đều là những câu hỏi trong bài phỏng vấn.
Những câu hỏi này Thư Nguyên cũng không quan tâm. Ông chỉ muốn biết hình thức kinh doanh này được thị trường đón nhận thế nào, sau này có thể phát triển theo hướng đó được không?
“Cũng được ạ…”
Trần Trứ nói: “Trước đó, đã có 3 khách hàng…”
Hắn nhìn lại nhóm trò chuyện QQ của đoàn đội Phương Tinh, sau đó sửa lại: “Đã có 4 vị phụ huynh đăng ký làm hội viên rồi ạ.”
Vừa rồi, Phương Tinh vừa mới thông báo, đã thuyết phục được một vị phu huynh trở thành hội viên.
“Nhiều vậy sao?”
Hứa Thanh Thành giật mình, hôm nay ‘báo chiều Dương Thành’ mới đưa tin, thời gian trôi qua được bao lâu chứ?
Như vậy 399 nhân 4, chẳng phải doanh thu đã gần 1600 rồi sao?
“Giá cả đưa ra rất tốt.”
Thư Nguyên nói đến điểm quan trọng: “Hội phí một năm là 399 tệ, đối với phụ huynh có ý định thuê gia sư, thì số tiền này không nhiều. Hơn nữa, giá trị mà nó mang lại rất được, nên tôi nghĩ phần lớn phụ huynh sẽ chấp nhận bỏ số tiền này.”
“Viện trưởng Thư đúng là người học thức uyên bác, mấy suy nghĩ nho nhỏ của bọn em không thể nào qua mắt được ngài.”
Trần Trứ khách sáo nịnh nọt một câu.
“Đừng nói mấy loại lời này, tôi gọi em tới không phải để báo cáo.”
Thư Nguyên khanh tay đặt ở bụng, nhìn Trần Trứ hỏi: “Bước tiếp theo định làm gì?”
Nơi này trừ phụ đạo viên Phù Thiến Linh và vị trợ lý kia, thì Thư Nguyên hay Hứa Thanh Thành đều có công việc ở công ty bên ngoài, hoặc là quản lý cấp cao hoặc là cố vấn cao cấp.
Cho nên, Trần Trứ cảm thấy thảo luận một chút với hai người cũng được, nên lập tức nói: “Em nghĩ, tiếp theo trang web Học Tập cần phải dùng cách thức phục vụ để chiếm lĩnh thị trường. Cho nên, em định vừa hoàn thiện trang web vừa phải tập trung vào vấn đề dịch vụ, hơn thế nữa phải không ngừng tuyên truyền ra bên ngoài.”
Trần Trứ dừng lại một chút, hắn nhìn thấy mọi người đang tập trung lắng nghe, thì tiếp tục nói: “Cho nên, tháng sau, em sẽ định tìm đài truyền hình trao đổi việc quảng cáo.”
“Giỏi.”
Phù Thiến Linh tặc lưỡi, cô nghĩ thầm bước chân của Trần Trứ cũng đủ lớn đấy, vừa mới công bố trang web đã nghĩ đến việc lên ti vi.
Cô không ngờ, một sinh viên luôn mỉm cười lại có dã tâm lớn như vậy.
Đối với người bình thường mà nói, việc quảng cáo trên ti vi giống như quyền lợi cho riêng các mặt hàng xỉ, nó cách cuộc sống bình thường rất xa.
“Đúng là người trẻ tuổi có quyết đoán.”
Thư Nguyên mỉm cười. Ông đối với việc quảng cáo trên ti vi chẳng lạ lẫm gì, thậm chí đồng ý với phương pháp quảng cáo trên ti vi của Trần Trứ để chiếm lĩnh thị trường.
Hình thức kinh doanh của hắn tương đối đơn giản, cho nên không để người khác có cơ hội bắt chước. Nếu như trong năm đầu, hắn không thể chiếm được 40% thị trường, thì rất có thể hắn sẽ là một công ty về môi giới dạy kèm tiếp theo tiến vào khối xay thịt khổng lồ của thời đại.
“Giá cả quảng cáo trên ti vi khá đắt đỏ đấy.”
Hứa Thanh Thành xen vào một câu, bởi vì ông biết giá quảng cáo trên TB thế nào.
Lấy truyền hình Quảng Châu làm ví dụ, muốn quảng cáo phải trả ít nhất mấy chục nghìn một tháng. Giờ vàng có khi phải tới 2 trăm đến 3 trăm nghìn một tháng.
Trần Trứ hiểu ý của chủ nhiệm lớp. Ý ông là tiền quảng cáo quá cao, nên hỏi xem hắn có phải xin tiền trong nhà không?
Trần Trứ suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em đầu tư cổ phiếu, lời được khoảng 1 triệu.”
“Cái gì?”
Thư Nguyên và Hứa Thanh Thành đều mở to mắt nhìn. Vốn dĩ, Thư Nguyên còn dựa vào ghế salon, thì bây giờ đã ngồi thẳng dậy.
Thư Nguyên vốn dĩ là chủ tịch của đầu tư khởi nghiệp Trung Đại, mỗi ngày dòng tiền qua tay ông không sao đếm xuể, nên số tiền một triệu không tính là nhiều. Nhưng việc khiến ông khiếp sợ là một sinh viên đại học đầu tư cổ phiếu kiếm lời 1 triệu.
Trong đó có hai thứ quan trọng, một là vốn, hai là khả năng.
Đến ngay cả vị trợ lý viện trưởng cũng há miệng ngạc nhiên, khiến bờ môi kiều diễm ướt át dần thu hẹp khoảng cách với cuống họng.
“Vậy mà chưa từng nghe em nói qua?”
Phụ đạo viên chị Linh ngạc nhiên nói.
Trần Trứ mỉm cười hiền từ: “Chỉ là em nhất thời hứng thú, làm bậy làm bạ thôi, nên chẳng có gì để nói cả.”
“Lại là giọng nói này.”
Hiện tại, Phù Thiến Linh đã ngứa răng ngứa lợi lắm rồi, cô chỉ muốn lao đến cắn tên sinh viên này một cái cho đã đời.
“Em mua mã cổ phiếu nào?”
Hứa Thanh Thành đột nhiên hỏi, cũng coi như kiểm tra, xem Trần Trứ có phải đang nói láo hay không.
“Em chỉ mua một mã cổ phiếu, là Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc.”
Trần Trứ tự nhiên trả lời: “Tiền vốn là tiền lì xì của gia đình em tổ chức tiệc chúc mừng đậu đại học và một chút tiền mừng tuổi của các năm trước, khoảng trường 100 nghìn. Hiện tại, trong tài khoản của em đang có 1 triệu 100 nghìn.”
Trần Trứ không nói tới chuyện mượn tiền, vì chuyện này có thế nào cũng ảnh hưởng đến hình tượng bản thân.
Thư Nguyên và Hứa Thanh Thành đều là giáo sư kinh tế. Mặc dù mục đích của hai người không phải kiếm tiền, nhưng bọn họ muốn nghiên cứu quá trình phát triển của thị trường chứng khoán trong nước, nên đương nhiên sẽ đầu tư vào cổ phiếu.
Chẳng qua là bọn họ đầu tư nhiều hay ít mà thôi, nhưng bọn họ hiểu rất rõ thị trường chứng khoán thế nào.
Trần Trứ nói đến mã Đóng Tàu, là bọn họ biết ngay đến một mã cổ phiếu mà tăng một lúc mấy trăm lần.
“Người bình thường đầu tư cổ phiếu, phần lớn đều không đặt tất cả trứng gà vào trong một giỏ.”
Thư Nguyên thở dài: “Cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi mới nhận định một mã cổ phiếu nào đấy sẽ tăng, và dồn hết tiền vào mã cổ phiếu đó.”
Trần Trứ mỉm cười, hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mà không tiếp tục nói chuyện nữa.
Với tình huống của hắn hiện tại, nhìn qua có vẻ như giới thiệu về trang web và hướng phát triển sau này, nhưng thực chất là đang âm thầm chào hàng bản thân.
Hắn muốn bộc lộ toàn bộ năng lực, tiềm lực, sức sáng tạo và tính quyết đoán ra ngoài, để viện trưởng Thư nhìn thấy được.
“Trừ viện quảng cáo tuyên truyền bên ngoài. Do bây giờ đã sắp đến kỳ nghỉ đông, cho nên em dự định đến các trường đại học trong Quảng Châu, phát tờ rơi quảng cáo.”
Trần Trứ lại nói: “Em muốn các bạn trong kỳ nghỉ này, trong đầu sẽ xuất hiện suy nghĩ kiếm tiền trong việc dạy kèm, sau đó về nhà tự nhiên giúp trang web tuyên truyền.”
“Cách này quả thực rất tốt.”
Thư Nguyên đồng ý: “Không tốn nhiều tiền mà đem lại hiệu quả cao. Có điều, thị trường của trang web này chỉ có đô thị loại 1, loại 2. Những thành phố càng nhỏ, hiệu quả các thấp, bởi vì giáo viên vẫn lén lút dạy thêm.”
Vấn đề này Trần Trứ hoàn toàn đồng ý. Nhưng chỉ trong thành phố Quảng Châu, thì số lượng học sinh cấp hai và cấp ba đã lên tới mấy trăm nghìn.
“Thật ra, thị trường của trang web không chỉ là thành thị cấp một, cấp hai, mà còn cả thành phố, khu đại học nữa.”
Trần Trứ uống một ngụm nước lọc, giúp cổ họng đỡ khô nói: “Các vị phụ huynh đều hi vọng con cái là sinh viên hoặc nghiên cứu sinh đều có thể học thêm. Còn đối với những học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nếu em là phụ huynh sẽ nghĩ ngay đến con cái vừa mới ra khỏi trường, sẽ quên hết kiến thức trong sách vở.”
Thư Nguyên khẽ vuốt cằm. Trần Trứ xác định rất rõ thị trường trang web của mình. Đối với người mới khởi nghiệp, có thể nói cậu bé này không mù quáng, tưởng tượng ra tương lai, riêng vấn đề này thì cậu đã thành công một nửa rồi.
“Nhưng tên của trang web này…”
Viện trưởng Thư đột nhiên nhớ ra, bất đắc dĩ nói: “Em không sợ việc xâm phạm bản quyển sao?”
“Lúc đó em cũng đã nghĩ qua, nếu như bị ép đổi tên thì làm sao bây giờ?’.
Trần Trứ thành thật trả lời.
“Cậu định xử lý thế nào?”
Thu Nguyên hứng thú nhìn cậu nhóc vừa mới khởi nghiệp này. Biết đầu tư cổ phiếu, nhìn có vẻ là một sinh viên nhẹ nhàng hiểu lễ nghĩa, nhưng lại sở hữu tính quyết đoán của người trẻ tuổi.
“Dạ…”
Trần Trứ xấu hổ trả lời: “Em định đổi tên thành Học Tập Hoa Công.”
Hoa Công và Trung Đại là hai trường đại học trong nhóm 985 của Quảng Châu. Tất nhiên Trung Đại là số một, nhưng Hoa Công vẫn kiên trì đuổi theo ở phía sau.
Quả nhiên, mặt viện trưởng Thư bỗng đen lại. Ông nghĩ thầm, cậu là sinh viên lập nghiệp dòng chính của Trung Đại, nếu mà dùng cái tên Học Tập Hoa Công thì đúng là…?
Nếu truyện này truyền ra ngoài thì lãnh đạo trường nghĩ thế nào?
Bọn họ sẽ nghĩ trường học thật nhỏ nhen, có một cái tên cũng không cho sinh viên của trường sử dụng?
“Được rồi, được rồi, chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải thích với lãnh đạo trường.”
Tất nhiên Thư Nguyên cũng đoán ra ý đồ của Trần Trứ, nhưng ông không thèm so đo với hắn, mà nghiêm túc hỏi: “Có khó khăn gì trong quá trình phát triển sau này hay không?”
Có lẽ, viện trưởng Thư chỉ thuận miệng, hỏi thăm cho có lệ mà thôi. Nói chung, lãnh đạo đều như vậy, nhưng Trần Trứ đang chờ chính là cơ hội này.
“Có ạ.”
Trần Trứ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận