Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 243: Con trai ai cũng có lòng tham
Không cần phải dừng đồng hồ tính tiền?
Điều này có nghĩa Trần Trứ không định xuống xe, mà để mình Hoàng Xá Xá ngồi sau tư đi mà về.
Vốn dĩ, Hoàng Xá Xá còn nghĩ, tên con trai trẻ tuổi này sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, thế nhưng sau khi cô xuống xe, vén mái tóc trông cực kỳ tự tin, chờ đợt Trần Trứ giống những tên con trai khác, vội vàng tới muốn đỡ mình.
Thế nhưng cô chợt nhận thấy, chiếc xe còn chẳng thèm dừng đồng hồ, mà như một làn gió biến mất trong màn đêm.
“Cái gì đấy?”
Hoàng Xán Xán đứng đó ngây người ra. Bây giờ cô mới hiểu, Trần Trứ không muốn tiếp xúc với bản thân mình.
“Mình kém vậy sao?”
Hoàng Xán Xán cúi xuống bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, nhưng cúi xuống mà chẳng thể nhìn thấy được chân. Hình như mình đâu có kém đến như vậy. Sự thật thì do bản thân Trần Trứ quá cẩn thận, bởi vì hắn ngồi phía sau với chị gái ngực bự chắc cũng chẳng có gì xảy ra, nhưng hắn không muốn tiếp xúc quá thân mật. Bây giờ, hắn cần sự ủng hộ của Lương Hạo Tuyền, nên không muốn ông ấy có suy nghĩ nào khác về mình. Trở lại trường học, đầu tiên Trần Trứ gọi cho Du Huyền, thông báo với cô bữa ăn đã kết thúc."
Hôm nay phải ứng phó với nhiều người lắm sao?”
Hình như Du Huyền đang ăn vặt món gì đó, tiếng cắn khá giòn, có lẽ vừa ăn vừa vui mừng nói chuyện với bạn trai."
Cũng bình thường, có một hai người thôi.”
Trần Trứ nói:
“Có một người là người dẫn chương trình thiếu nhi của đài truyền hình.”
“Ồ?”
Du Huyền vừa ngạc nhiên vừa tò mò:
“Cô ấy nhìn bên ngoài có xinh như trên truyền hình không?”
“Cũng được.”
Trần Trứ thật thà trả lời:
“Nhưng kém cậu hơi xa.”
“Cám ơn chủ nhiệm Trần khen ngợi, mình sẽ tiếp tục cố gắng, để có thể duy trì dáng vẻ khiến cậu khen ngợi.”
Du Huyền mỉm cười nói:
“Nếu như cậu vẫn không ưng, vậy mình sẽ qua Hàn Quốc một chuyến.”
Hiện tại, Du Huyền rất tin tưởng bạn trai của mình, cho nên không hỏi nhiều về tình huống với người dẫn chương trình nữ kia. Sau đó, cô kể cho Trần Trứ nghe, giáo sư Quan từ thủ đô trở về, nên hai ngày này sẽ tiến hành kiếm tra trình độ vẽ vời của cô thế nào. Trần Trứ thể hiện sự quan tâm sâu sắc, nhiệt tình động viên. Đồng thời, hắn bảo ngày mai sẽ tới Quảng Mỹ an ủi đồng chí Du Huyền sau thời gian khổ cực, qua đó bàn một chút liên quan đến vấn đề quảng cáo. Hai người cứ thể chia sẻ từng chút công việc nhỏ nhặn trong cuộc sống. Khả năng, người ngoài nghe được sẽ thấy đúng là hai đứa không có việc gì làm, nhưng chuyện này đối với hai người yêu nhau là sự kiện cực kỳ lớn, đáng để duy trì. Với lại đây là cách mà Du Huyền và Trần Trứ quan tâm nhau, Du Huyền lải nhải liên miên bất tận, còn Trần Trứ dài dòng văn tự hùa theo. Chỉ có điều, âm thanh Cá Lúc Lắc nhai đồ gì đó, giống hệt thỏ nhai cà rột, khiến Trần Trứ nhịn không được nuốt nước bọt hỏi:
“Cậu đang ăn gì đấy? Nghe ngon lành thật chứ.”
“Dưa lưới đấy.”
Du Huyền cắn một miếng giòn tan nói:
“Tiểu Dư tự mình rửa, gọt vỏ, nạo hạt, cắt ra, nên ăn ngọt lắm.”
Lúc này, Ngô Dư ở đâu dây bên kia phàn nàn:
“…Nếu không phải sắp thi cuối kỳ, nếu không phải trong các môn chuyên ngành cậu đều đứng thứ nhất, nếu không phải mình muốn nhờ cậu làm việc, thì mình cần gì lấy lòng cậu như vậy chứ?”
“Ồ…ha ha.”
Du Huyền cười vui vẻ, xong lập tức thay đổi thái độ ngay, chuyển qua dáng vẻ đáng thương:
“Tiểu Dư, mình chẳng phải người bạn thân nhất của cậu sao? Sao cậu nói như vậy được chứ, gọt hoa quả cho mình ăn thì quá đáng lắm sao?”
“Ôi cha mẹ ơi, đi tìm chủ nhiệm Trần của cậu mà nũng nịu, nổi hết da gà rồi này?”
Ngô Dư tỏ ra sợ sệt, đến Trần Trứ cũng nghe rõ ràng. Trần Trứ mỉm cười, bây giờ hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Du Huyền thế nào. Cô vừa tắm xong, nên đang mặc bộ áo ngủ bằng bông, đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết đang đung đưa, thậm chí nghịch ngợm vắt chéo vào với nhau. Một tay cầm miếng dưa lưới, một tay khác đỡ ở dưới tránh cho nước dưa rớt lên người mình.
Vài sợi tóc màu đỏ được vén lên tai, cứ như vậy bao quanh vành tai trắng quyến rũ. Cô vừa nghe Trần Trứ kể chuyện trong ngày, thỉnh thoảng lại nói chuyện với bạn thân. Trong suy nghĩ của Trần Trứ, Cá Lúc Lắc đúng chuẩn là người yêu hoàn hảo, kể cả không tính vẻ bề ngoài. Từ phương diện tính cách, lòng chung thủy, không ngừng nỗ lực, có tính chịu thương chịu khó của những người vợ thời đại trước. Nhưng thời điểm hai người tiếp xúc thường ngày, cô không hề khúm núm khi đối mặt với Trần Trứ, đã thể còn thoải mái cười đùa trêu chọc Trần Trứ. Thậm chí, khi hai người ở một mình với nhau, còn làm ra chút hành động to gan lớn mật, khiến bản thân lộ ra một mặt gợi cảm đa tình. Đương nhiên, nếu Trần Trứ chọc giận cô, bản thân sẽ lộ ra tính cách ương bướng thẳng thắn, mà đốp chát lại Trần Trứ ngay lập tức. Tóm lại, bản thân ở cùng với cô sẽ vĩnh viễn có cảm giác vui vẻ tươi mới. Hai người cứ trò chuyện như vậy, rất nhanh Trần Trứ đã tới cổng trường học, cùng lúc đó hắn nhận được điện thoại của Tống Tình, đồng nghĩa với buổi trò chuyện của cặp đôi đang yêu chính thức chấm dứt.
Hiện tại, Tống Tình đã đi công tác, mà Trần Trứ đưa ra yêu cầu, cứ hai ngày sẽ báo cáo lại công việc một lần. Một là để hắn hiểu hơn về thị trường của các thành phố nhỏ, cùng với mức độ hiệu quả, xem thái độ của những giáo viên và phụ huynh nơi đó thế nào. Hai là đảm bảo an toàn, mặc kệ Tống Tình đã bươn trải ngoài xã hội nhiều năm, bản thân cô chịu khổ chịu mệt được, nhưng thực chất cô vẫn là cô gái hơn 20 tuổi. Cuối cùng hắn cũng nói chuyện xong với Tống Tình, sau đó Trần Trứ một thân một mình hưởng thụ từng cơn gió lạnh, rồi bước lững thững trên con đường lớn Dật Tiên, trở lại phòng ký túc. Hiện tại, thời điểm cũng đã muộn, sinh viên trên sân trường dần thưa thớt. Khung cảnh bên trong toàn là tiếng lá xào xạc rơi xuống sân, hoặc là những âm thanh cót két giống như vang lên từ một thế giới khác. Trần Trứ ra ngoài từ đầu giờ chiều, nên trên người không mặc thêm áo ấm, vì vậy chỉ cần một cơn gió thổi qua, đã khiến cảm giác lạnh tỏa ra khắp trên cơ thể.
Các hóc môn trong cơ thể không ngừng tỏa ra để kháng lạnh, đồng thời khiến hô hấp trở nên dồn dập. Nhưng khung cảnh xung quanh là trời cao mênh mông, ánh trăng sáng sáng, giống như một thân một mình hòa với đất trời, tạo ra cảm giác vô cùng thoải mái. Trần Trứ thoải mái bước đi, không hiểu tại sao bỗng nhớ tới bà chị ngực bự. Không biết có phải do hóc môn tiết ra hơi quá đà gây ra không, hay do thời gian này đón nhận quá nhiều áp lực, khiến bản thân cần phát tiết. Đột nhiên, Trần Trứ có cảm giác muốn vùi dập cô dẫn chương trình truyền hình thiếu nhi kia, chẳng cần quan tâm thái độ cô thế nào mà mạnh mẽ tiến tới, để cô mặc một chiếc quần tất, quỳ gối trước gương, thậm chí bắt cô gọi mình vài tiếng ‘cha cha cha’…Dừng, cái quái gì thế?"
Có phải do mình uống nhiều quá rồi không, bây giờ mới cảm thấy say?”
Trần Trứ cảm giác suy nghĩ không phù hợp, nên vội vàng lắc lắc đầu thoát ra khỏi suy nghĩ đáng sợ kia. Đột nhiên, hắn nhớ ra, hôm nay Tống Thì Vi chưa nhắn cho mình bất kỳ tin nhắn nào."
Mình uống rượu, cậu ấy không quan tâm đến mình sao?”
Trần Trứ cảm giác buồn buồn. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cái lòng tham chó má kia lại chiếm đóng não bộ của mình, khiến bản thân đã có Du Huyền hoàn hảo như vậy, nhưng trái tim vẫn không kìm được muốn Tống Thì Vi quan tâm. Nếu cậu ấy không làm thế, sẽ khiến bản thân tức giận."
A lô.”
Trần Trứ gọi điện cho Tống Thì Vi."
Ừ.”
Tống Thì Vi bắt máy, giọng nói vang lên, nó lạnh đúng như nhiệt độ đêm thu hôm nay."
Cậu không thể nhiệt tình hơn với mình một chút sao?”
Đột nhiên Trần Trứ hỏi. Tống Thì Vi ngơ ngác, giống như bản thân không thể ngờ Trần Trứ sẽ hỏi câu hỏi này. Cô cầm điện thoại bước ra ngoài hành lang bên ngoài phòng ký túc, mặc kệ từng cơn gió lạnh thổi mái tóc tung bay, bởi vì trong lòng cô hiện tại không ngừng chập chờn."
Nhiệt tình như thế nào?”
Tống Thì Vi hỏi lại. Câu hỏi này khiến Trần Trứ ngây người ra. Ừ nhỉ, đây là tính cách của Sweet tỷ, giọng nói lạnh lùng không có nghĩa cô không quan tâm, chuyện này mình cũng biết mà. Câu này đúng là khiến Trần Trứ đuối lý, nhưng hắn lợi dụng hơi rượu đang bốc lên cùng cảm giác phấn khích đang bị kiềm chế kia, chẳng thèm nói lời xin lỗi, mà giống như Vương Hữu Khánh, nói ra mấy lời ngang ngược:
“Đêm nay cậu biết mình uống rượu, vì sao cậu không thèm quan tâm gọi lấy một cuộc điện thoại hỏi han?”
Tống Thì Vi im lặng, để mặc cơn gió thổi vào ống nói điện thoại vang lên tiếng ù ù. Một lát sau, cô mới nhỏ giọng nói:
“Mình cũng đâu có ngủ.”
“Là sao?”
Mặc dù Trần Trứ đang lên cơn, nhưng phản ứng của hắn vẫn rất nhanh, chớp mắt đã hiểu ý của lời nói."
Cậu…Vẫn đang chờ mình về?”
Trần Trứ hỏi. Hắn hỏi câu này xong, thì trong lòng sinh ra cảm giác hối hận. Giống như vì một lúc bốc đồng tối nay, mà mối quan hệ đang mập mờ giữa mình và Tống Thì Vi, bỗng chốc trở nên sáng tỏ. Tống Thì Vi ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó cô cũng không trả lời câu hỏi kia, mà chỉ nói:
“Chú Lương đã gọi cho cha, nói đêm nay cậu và chú ấy đi xã giao.”
Trần Trứ chợt hiểu, thì ra Tống Thì Vi biết rõ hành động của mình đêm nay, đã thế còn đi cùng người lớn, cho nên cô mới không cảm thấy lo lắng gì. Nhưng câu trả lời còn chưa ngủ kia, nguyên nhân vì sao thì ai cũng biết. Trần Trứ bắt đầu xin lỗi:
“Mình về trường rồi, cậu không cần phải lo lắng.”
Hắn ấp úng giải thích hành vi vừa rồi của mình:
“Chuyện này…Xin lỗi cậu, đột nhiên đầu óc chập mạch.”
Tống Thì Vi cũng không quan tâm đến việc Trần Trứ ngang ngược, chỉ bình tĩnh nói:
“Không sao.”
“Vậy mình cúp điện thoại trước đây.”
Trần Trứ nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, giống như bản thân bị mọi người phát hiện ra đang thủ dâm. Khi về đến phòng ký túc xá một lúc, đột nhiên Trần Trứ nhận được tin nhắn của Tống Thì Vi. Một câu khá ngắn."
Mình ngủ đây.”
“Có phải mình quá tham lam rồi không?”
Đầu Trần Trứ bắt đầu có cảm giác đau nhức, không biết có phải do mình uống quá nhiều rượu hay không.
Điều này có nghĩa Trần Trứ không định xuống xe, mà để mình Hoàng Xá Xá ngồi sau tư đi mà về.
Vốn dĩ, Hoàng Xá Xá còn nghĩ, tên con trai trẻ tuổi này sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, thế nhưng sau khi cô xuống xe, vén mái tóc trông cực kỳ tự tin, chờ đợt Trần Trứ giống những tên con trai khác, vội vàng tới muốn đỡ mình.
Thế nhưng cô chợt nhận thấy, chiếc xe còn chẳng thèm dừng đồng hồ, mà như một làn gió biến mất trong màn đêm.
“Cái gì đấy?”
Hoàng Xán Xán đứng đó ngây người ra. Bây giờ cô mới hiểu, Trần Trứ không muốn tiếp xúc với bản thân mình.
“Mình kém vậy sao?”
Hoàng Xán Xán cúi xuống bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, nhưng cúi xuống mà chẳng thể nhìn thấy được chân. Hình như mình đâu có kém đến như vậy. Sự thật thì do bản thân Trần Trứ quá cẩn thận, bởi vì hắn ngồi phía sau với chị gái ngực bự chắc cũng chẳng có gì xảy ra, nhưng hắn không muốn tiếp xúc quá thân mật. Bây giờ, hắn cần sự ủng hộ của Lương Hạo Tuyền, nên không muốn ông ấy có suy nghĩ nào khác về mình. Trở lại trường học, đầu tiên Trần Trứ gọi cho Du Huyền, thông báo với cô bữa ăn đã kết thúc."
Hôm nay phải ứng phó với nhiều người lắm sao?”
Hình như Du Huyền đang ăn vặt món gì đó, tiếng cắn khá giòn, có lẽ vừa ăn vừa vui mừng nói chuyện với bạn trai."
Cũng bình thường, có một hai người thôi.”
Trần Trứ nói:
“Có một người là người dẫn chương trình thiếu nhi của đài truyền hình.”
“Ồ?”
Du Huyền vừa ngạc nhiên vừa tò mò:
“Cô ấy nhìn bên ngoài có xinh như trên truyền hình không?”
“Cũng được.”
Trần Trứ thật thà trả lời:
“Nhưng kém cậu hơi xa.”
“Cám ơn chủ nhiệm Trần khen ngợi, mình sẽ tiếp tục cố gắng, để có thể duy trì dáng vẻ khiến cậu khen ngợi.”
Du Huyền mỉm cười nói:
“Nếu như cậu vẫn không ưng, vậy mình sẽ qua Hàn Quốc một chuyến.”
Hiện tại, Du Huyền rất tin tưởng bạn trai của mình, cho nên không hỏi nhiều về tình huống với người dẫn chương trình nữ kia. Sau đó, cô kể cho Trần Trứ nghe, giáo sư Quan từ thủ đô trở về, nên hai ngày này sẽ tiến hành kiếm tra trình độ vẽ vời của cô thế nào. Trần Trứ thể hiện sự quan tâm sâu sắc, nhiệt tình động viên. Đồng thời, hắn bảo ngày mai sẽ tới Quảng Mỹ an ủi đồng chí Du Huyền sau thời gian khổ cực, qua đó bàn một chút liên quan đến vấn đề quảng cáo. Hai người cứ thể chia sẻ từng chút công việc nhỏ nhặn trong cuộc sống. Khả năng, người ngoài nghe được sẽ thấy đúng là hai đứa không có việc gì làm, nhưng chuyện này đối với hai người yêu nhau là sự kiện cực kỳ lớn, đáng để duy trì. Với lại đây là cách mà Du Huyền và Trần Trứ quan tâm nhau, Du Huyền lải nhải liên miên bất tận, còn Trần Trứ dài dòng văn tự hùa theo. Chỉ có điều, âm thanh Cá Lúc Lắc nhai đồ gì đó, giống hệt thỏ nhai cà rột, khiến Trần Trứ nhịn không được nuốt nước bọt hỏi:
“Cậu đang ăn gì đấy? Nghe ngon lành thật chứ.”
“Dưa lưới đấy.”
Du Huyền cắn một miếng giòn tan nói:
“Tiểu Dư tự mình rửa, gọt vỏ, nạo hạt, cắt ra, nên ăn ngọt lắm.”
Lúc này, Ngô Dư ở đâu dây bên kia phàn nàn:
“…Nếu không phải sắp thi cuối kỳ, nếu không phải trong các môn chuyên ngành cậu đều đứng thứ nhất, nếu không phải mình muốn nhờ cậu làm việc, thì mình cần gì lấy lòng cậu như vậy chứ?”
“Ồ…ha ha.”
Du Huyền cười vui vẻ, xong lập tức thay đổi thái độ ngay, chuyển qua dáng vẻ đáng thương:
“Tiểu Dư, mình chẳng phải người bạn thân nhất của cậu sao? Sao cậu nói như vậy được chứ, gọt hoa quả cho mình ăn thì quá đáng lắm sao?”
“Ôi cha mẹ ơi, đi tìm chủ nhiệm Trần của cậu mà nũng nịu, nổi hết da gà rồi này?”
Ngô Dư tỏ ra sợ sệt, đến Trần Trứ cũng nghe rõ ràng. Trần Trứ mỉm cười, bây giờ hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Du Huyền thế nào. Cô vừa tắm xong, nên đang mặc bộ áo ngủ bằng bông, đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết đang đung đưa, thậm chí nghịch ngợm vắt chéo vào với nhau. Một tay cầm miếng dưa lưới, một tay khác đỡ ở dưới tránh cho nước dưa rớt lên người mình.
Vài sợi tóc màu đỏ được vén lên tai, cứ như vậy bao quanh vành tai trắng quyến rũ. Cô vừa nghe Trần Trứ kể chuyện trong ngày, thỉnh thoảng lại nói chuyện với bạn thân. Trong suy nghĩ của Trần Trứ, Cá Lúc Lắc đúng chuẩn là người yêu hoàn hảo, kể cả không tính vẻ bề ngoài. Từ phương diện tính cách, lòng chung thủy, không ngừng nỗ lực, có tính chịu thương chịu khó của những người vợ thời đại trước. Nhưng thời điểm hai người tiếp xúc thường ngày, cô không hề khúm núm khi đối mặt với Trần Trứ, đã thể còn thoải mái cười đùa trêu chọc Trần Trứ. Thậm chí, khi hai người ở một mình với nhau, còn làm ra chút hành động to gan lớn mật, khiến bản thân lộ ra một mặt gợi cảm đa tình. Đương nhiên, nếu Trần Trứ chọc giận cô, bản thân sẽ lộ ra tính cách ương bướng thẳng thắn, mà đốp chát lại Trần Trứ ngay lập tức. Tóm lại, bản thân ở cùng với cô sẽ vĩnh viễn có cảm giác vui vẻ tươi mới. Hai người cứ trò chuyện như vậy, rất nhanh Trần Trứ đã tới cổng trường học, cùng lúc đó hắn nhận được điện thoại của Tống Tình, đồng nghĩa với buổi trò chuyện của cặp đôi đang yêu chính thức chấm dứt.
Hiện tại, Tống Tình đã đi công tác, mà Trần Trứ đưa ra yêu cầu, cứ hai ngày sẽ báo cáo lại công việc một lần. Một là để hắn hiểu hơn về thị trường của các thành phố nhỏ, cùng với mức độ hiệu quả, xem thái độ của những giáo viên và phụ huynh nơi đó thế nào. Hai là đảm bảo an toàn, mặc kệ Tống Tình đã bươn trải ngoài xã hội nhiều năm, bản thân cô chịu khổ chịu mệt được, nhưng thực chất cô vẫn là cô gái hơn 20 tuổi. Cuối cùng hắn cũng nói chuyện xong với Tống Tình, sau đó Trần Trứ một thân một mình hưởng thụ từng cơn gió lạnh, rồi bước lững thững trên con đường lớn Dật Tiên, trở lại phòng ký túc. Hiện tại, thời điểm cũng đã muộn, sinh viên trên sân trường dần thưa thớt. Khung cảnh bên trong toàn là tiếng lá xào xạc rơi xuống sân, hoặc là những âm thanh cót két giống như vang lên từ một thế giới khác. Trần Trứ ra ngoài từ đầu giờ chiều, nên trên người không mặc thêm áo ấm, vì vậy chỉ cần một cơn gió thổi qua, đã khiến cảm giác lạnh tỏa ra khắp trên cơ thể.
Các hóc môn trong cơ thể không ngừng tỏa ra để kháng lạnh, đồng thời khiến hô hấp trở nên dồn dập. Nhưng khung cảnh xung quanh là trời cao mênh mông, ánh trăng sáng sáng, giống như một thân một mình hòa với đất trời, tạo ra cảm giác vô cùng thoải mái. Trần Trứ thoải mái bước đi, không hiểu tại sao bỗng nhớ tới bà chị ngực bự. Không biết có phải do hóc môn tiết ra hơi quá đà gây ra không, hay do thời gian này đón nhận quá nhiều áp lực, khiến bản thân cần phát tiết. Đột nhiên, Trần Trứ có cảm giác muốn vùi dập cô dẫn chương trình truyền hình thiếu nhi kia, chẳng cần quan tâm thái độ cô thế nào mà mạnh mẽ tiến tới, để cô mặc một chiếc quần tất, quỳ gối trước gương, thậm chí bắt cô gọi mình vài tiếng ‘cha cha cha’…Dừng, cái quái gì thế?"
Có phải do mình uống nhiều quá rồi không, bây giờ mới cảm thấy say?”
Trần Trứ cảm giác suy nghĩ không phù hợp, nên vội vàng lắc lắc đầu thoát ra khỏi suy nghĩ đáng sợ kia. Đột nhiên, hắn nhớ ra, hôm nay Tống Thì Vi chưa nhắn cho mình bất kỳ tin nhắn nào."
Mình uống rượu, cậu ấy không quan tâm đến mình sao?”
Trần Trứ cảm giác buồn buồn. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cái lòng tham chó má kia lại chiếm đóng não bộ của mình, khiến bản thân đã có Du Huyền hoàn hảo như vậy, nhưng trái tim vẫn không kìm được muốn Tống Thì Vi quan tâm. Nếu cậu ấy không làm thế, sẽ khiến bản thân tức giận."
A lô.”
Trần Trứ gọi điện cho Tống Thì Vi."
Ừ.”
Tống Thì Vi bắt máy, giọng nói vang lên, nó lạnh đúng như nhiệt độ đêm thu hôm nay."
Cậu không thể nhiệt tình hơn với mình một chút sao?”
Đột nhiên Trần Trứ hỏi. Tống Thì Vi ngơ ngác, giống như bản thân không thể ngờ Trần Trứ sẽ hỏi câu hỏi này. Cô cầm điện thoại bước ra ngoài hành lang bên ngoài phòng ký túc, mặc kệ từng cơn gió lạnh thổi mái tóc tung bay, bởi vì trong lòng cô hiện tại không ngừng chập chờn."
Nhiệt tình như thế nào?”
Tống Thì Vi hỏi lại. Câu hỏi này khiến Trần Trứ ngây người ra. Ừ nhỉ, đây là tính cách của Sweet tỷ, giọng nói lạnh lùng không có nghĩa cô không quan tâm, chuyện này mình cũng biết mà. Câu này đúng là khiến Trần Trứ đuối lý, nhưng hắn lợi dụng hơi rượu đang bốc lên cùng cảm giác phấn khích đang bị kiềm chế kia, chẳng thèm nói lời xin lỗi, mà giống như Vương Hữu Khánh, nói ra mấy lời ngang ngược:
“Đêm nay cậu biết mình uống rượu, vì sao cậu không thèm quan tâm gọi lấy một cuộc điện thoại hỏi han?”
Tống Thì Vi im lặng, để mặc cơn gió thổi vào ống nói điện thoại vang lên tiếng ù ù. Một lát sau, cô mới nhỏ giọng nói:
“Mình cũng đâu có ngủ.”
“Là sao?”
Mặc dù Trần Trứ đang lên cơn, nhưng phản ứng của hắn vẫn rất nhanh, chớp mắt đã hiểu ý của lời nói."
Cậu…Vẫn đang chờ mình về?”
Trần Trứ hỏi. Hắn hỏi câu này xong, thì trong lòng sinh ra cảm giác hối hận. Giống như vì một lúc bốc đồng tối nay, mà mối quan hệ đang mập mờ giữa mình và Tống Thì Vi, bỗng chốc trở nên sáng tỏ. Tống Thì Vi ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó cô cũng không trả lời câu hỏi kia, mà chỉ nói:
“Chú Lương đã gọi cho cha, nói đêm nay cậu và chú ấy đi xã giao.”
Trần Trứ chợt hiểu, thì ra Tống Thì Vi biết rõ hành động của mình đêm nay, đã thế còn đi cùng người lớn, cho nên cô mới không cảm thấy lo lắng gì. Nhưng câu trả lời còn chưa ngủ kia, nguyên nhân vì sao thì ai cũng biết. Trần Trứ bắt đầu xin lỗi:
“Mình về trường rồi, cậu không cần phải lo lắng.”
Hắn ấp úng giải thích hành vi vừa rồi của mình:
“Chuyện này…Xin lỗi cậu, đột nhiên đầu óc chập mạch.”
Tống Thì Vi cũng không quan tâm đến việc Trần Trứ ngang ngược, chỉ bình tĩnh nói:
“Không sao.”
“Vậy mình cúp điện thoại trước đây.”
Trần Trứ nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, giống như bản thân bị mọi người phát hiện ra đang thủ dâm. Khi về đến phòng ký túc xá một lúc, đột nhiên Trần Trứ nhận được tin nhắn của Tống Thì Vi. Một câu khá ngắn."
Mình ngủ đây.”
“Có phải mình quá tham lam rồi không?”
Đầu Trần Trứ bắt đầu có cảm giác đau nhức, không biết có phải do mình uống quá nhiều rượu hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận