Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 89: Công việc quen thuộc

Tài liệu này liên quan đến quy hoạch xây bãi đỗ xe mới của trường học. Tạm thời, chuyện này chưa ảnh hưởng gì đến những sinh viên như Trần Trứ, nhưng nó ảnh hưởng đến giáo viên đang sử dụng xe đi làm.
Cho nên, trong suy nghĩ của sinh viên bình thường, đây là công việc của nhân viên chính thức của trường học.
Công việc thì buồn tẻ, lại không thể nào lười biếng, bởi vì rất nhanh Uông Quý sẽ trình bản thảo lên trên.
Chẳng thà xếp sách trong thư viện, còn có thời gian lén dùng điện thoại.
Nhưng trong suy nghĩ của Trần Trứ:
Con mẹ nó!
Mình có thể biết được mọi thay đổi bên trong trường học.
Cái này chẳng khác gì thư ký riêng bên người lãnh đạo sao?
Hắn nới lỏng lại thắt lưng, lập tức ngồi xuống ghế, tập trung đánh chữ.
Lão lãnh đạo viết chữ khá uốn lượn, thỉnh thoảng có chỗ viết nhanh còn khiến người đọc thấy như rồng bay phượng múa, chẳng trách ông còn cẩn thận dặn không biết chữ nào có thể đến hỏi.
Nhưng cái này với Trần Trứ đúng kiểu ‘thuận lý thành chương’, giống như y tá có thể đọc hiểu chữ bác sĩ vậy.
Đối với một người lăn lộn ở văn phòng tỉnh hơn chục năm, thật ra mấy chuyện này chẳng có gì. Trong tài liệu chỉ có vài chữ hơi lạ, nhưng hắn có thể dựa vào đoạn văn cũng đoán ra được 8,9 phần.
Trong lúc đó, Cá Lúc Lắc còn gọi điện tới: “Trần Trứ, cậu ăn cơm chưa?”
Trần Trứ không muốn Du Huyền lo lắng nên mỉm cười nói: “Mình vừa ăn xong, đang định đi nghỉ trưa.”
“Nhanh vậy cậu đã ăn xong á?”
Du Huyền vui mừng nói: “Mình kết thúc huấn luyện quân sự rồi, chiều nay bắt đầu nghỉ. Cậu học xong nhớ tìm mình ăn cơm đấy.”
Hắn không đứng ở bên kia, nhưng có thể cảm giác được từ giọng nói của Cá Lúc Lắc đang rất mong chờ cùng vui sướng với cuộc gặp này.
Cúp điện thoại, Trần Trứ tiếp tục gõ lại bản thảo trên máy tính.
Không lâu sau, Viên Viên lại gọi điện tới: “Anh Trần Trứ, trưa nay anh có ăn cơm cùng em không?”
Trần Trứ nhìn máy tính, trả lời: “Viên Viên, hôm nay anh bận rồi, em ăn trước đi.”
Triệu Viên Viên cúp điện thoại, sau đó nói với Tống Thì Vi bên cạnh: “Chị Vi Vi, anh Trần Trứ nói hôm nay anh ấy bận rồi, chúng ta ăn trước thôi.”
“Ừ.”
Lông mi thật dài của Tống Thì Vi khẽ chớp một cái, ngoài ra khuôn mặt không hề biến đổi gì, sau đó cùng bạn cùng phòng và Viên Viên ra xếp hàng.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Trần Trứ cũng in bản thảo từ máy tính ra.
Bây giờ, hắn mới cẩn thận xem lại nội dung bản thảo lần nữa. Phải công nhận, chữ của Uông Quý thật sự đẹp, cách trình bày về vấn đề quy hoạch bãi đỗ xe cũng rất rõ ràng mạch lạc, nhưng trình độ viết công văn, cũng không phải quá xuất sắc.
Bởi vì, trong bản thảo toàn những vấn đề khô khan, không biết vận dụng một chút ví dụ thực tế. Đại loại như, dùng vài câu so sánh tu từ để công văn vừa thêm khí thế lại tránh khô khan.
Nhưng hắn có thể hiểu được, lãnh đạo đã già, với lại đây là bản thảo để trình lên cấp trên, cho nên lời văn phải ngắn gọn không muốn dài dòng.
Thêm vào đó, mức độ nghiêm khắc của công văn trong trường học không thể nào sánh bằng trong thể chế được, bởi nhiệm vụ quan trọng nhất ở đây là dạu học.
Đương nhiên, nếu có thể viết ra công văn bản thảo có đặc sắc thuyết phục tất nhiên là tốt hơn rồi.
Nhưng với bản thảo ngày hôm nay, Trần Trứ không thay đổi chỗ nào cả.
Nếu không được lãnh đạo đồng ý, mà tự tiện sửa đổi, chẳng khác nào làm loạn, có thể lãnh đạo trước mặt sẽ khen ‘Trần Trứ làm tốt lắm…’.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Trần Trứ sẽ nhận được tin tức không cần phải đi làm nữa.
Làm sao Trần Trứ có thể phạm sai lầm sơ cấp thế được chứ, nhưng hắn sẽ điều chỉnh một chút hình thức.
Hành động chưa cho phép mà sửa nội dung, đó là hành động không tôn trọng lãnh đạo, là vượt quyền.
Nhưng, hắn điều chỉnh tỉ mỉ hình thức, sẽ giúp bản thảo nhìn ngắn gọn hơn, giảm thiểu tối đa nghĩ nhầm hướng trong quá trình đọc, mà khiến người đọc càng thêm thoải mái.
Thế là:
Tiêu đề chính là dùng kiểu chữ Tống giản thể số hai nét nhỏ, được chỉnh ngay chính giữa.
Tiêu đề cấp một là dùng kiểu chữ số ba nét đậm.
Tiêu đề cấp hai - Dùng kiểu chữ Khải GB2312.
Chính văn là dùng kiểu chữ Tống GB2312.
“Ồ?”
Trần Trứ nhìn phần mềm Word trên máy tính, hắn không ngờ trên phần font hay dùng lại không có kiểu chữ GB 2312. Điều này chứng minh vị sinh viên làm thêm trước đó, không biết những quy phạm này.
Lúc này, Trần Trứ mới lên mạng tìm kiếm font chữ này, sau đó cài lên máy tính. Quá trình này đối với hắn thật sự quá quen thuộc, bởi vì môi trường làm việc thỉnh thoảng lại đổi máy tính một lần.
Sau khi hắn làm xong toàn bộ, Trần Trứ nhìn đồng hồ thì thấy chưa tới 2 giờ chiều. Văn phong của Kỳ Chính và Uông Quý đều đóng chặt, có lẽ hai người còn đang nghỉ trưa.
Lúc này, Trần Trứ mới vội vàng đến nhà ăn. Hắn trông thấy các cửa gọi món gần như đã đóng hết, bên trong nhà ăn chỉ còn lại mì tôm.
Trần Trứ ăn nhanh bát mì, sau đó trở về căn phòng đánh chữ chật hẹp, bình tĩnh chờ đợi.
Cho đến khi Uông Quý mở cửa văn phòng.
Nhưng, Trần Trứ sẽ không đến tìm ông ngay.
Mà hắn vẫn chờ đợi Kỳ Chính mở phòng của mình, chờ ông mở cửa sổ ra, rửa mặt rồi đi vệ sinh. Đến lúc này, Trần Trứ mới đến phòng làm việc của ông.
Có một số thời điểm, muốn thành công phải cần một chút kiên nhẫn.
“Thầy Kỳ.”
Trần Trứ lịch sự gõ cửa ‘cốc cốc cốc’, sau đó lễ phép báo cáo: “Bản thảo mà thầy Uông đưa em đã đóng dấu xong, nhưng đây là lần đầu em làm việc này, lo lắng mình chưa đủ kinh nghiệm mà phạm sai lầm, cho nên đưa cho nhờ thầy kiểm tra một chút.”
“Nhanh vậy đã làm xong rồi sao?”
Kỳ Chính có chút bất ngờ, bởi vì người làm việc trước đây chưa từng đạt hiệu suất nhanh như vậy.
Càng bất ngờ hơn nữa, Trần Trứ in xong, thế mà biết ý đưa cho mình kiểm tra qua.
Kỳ Chính uống một ngụm nước nóng, sau đó bỏ trà và nước đã cũ vào giỏ rác dưới chân, rồi mới nói với Trần Trứ: “Lấy cho tôi xem.”
Trần Trứ đưa bằng hai tay qua.
Kỳ Chính chỉ mới nhìn lướt qua, đột nhiên giật mình.
Khuôn mặt chữ quốc của ông dần trở nên nghiêm túc, ông cẩn thận từng trang một trong bản thảo bốn trang trước mặt. Sau đó ông ngẩng đầu nhìn, trong mắt chất chứa nét nghi ngờ thật sâu.
Sở trường của Kỳ Chính là kiểm tra và dự toán, nên trình độ viết công văn của ông không thể bằng Uông Quý được.
Nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng thấy heo chạy. Ông nhìn công văn với quy phạm chỉnh tề khiến bản thân ông nhớ đến, phần văn kiện năm đó công bố mình trở thành khoa trưởng kia.
Trần Trứ nhìn ra vẻ mặt không thể tin được của Kỳ Chính, nên chủ động giải thích: “Từ khi học cấp ba em đã rèn luyện năng lực viết văn. Nên em mua một đống sách về học tập, lúc ấy em còn viết công văn vào một cuốn sổ tay, có đôi khi sẽ ngồi đọc lại, nhưng không biết mình có viết đúng hay không.”
Trần Trứ nói nguyên nhân mình làm vậy, nên Kỳ Chính hỏi luôn: “Rèn luyện khả năng viết văn sao? Vậy điểm thi đại học môn ngữ văn của em là bao nhiêu?”
“Dạ, 138 điểm ạ.”
Trần Trứ bình tĩnh trả lời.
“Ồ?”
Kỳ Chính thật sự giật này mình, bởi vì thành tích ngữ văn 138 điểm, chứng tỏ cậu bé này học văn quá giỏi.
Cuối cùng, Kỳ Chính kiểm tra lại lần nữa, quả nhiên không phát hiện ra vấn đề gì quá lớn, nên trả lại bản thảo đã đóng dấu cho Trần Trứ, rồi nói: “Hình thức vô cùng tiêu chuẩn, em đưa đến chỗ sếp Uông đi.”
“Cám ơn thầy Kỳ.”
Trần Trứ nói cám ơn, sau đó rời khỏi phòng làm việc.”
Đột nhiên, giọng Kỳ Chính vang lên sau lưng: “Trần Trứ, có phải trưa nay em vẫn ở trong phòng làm việc, đến cơm trưa còn chưa ăn đúng không?”
“Khoảng 1 giờ 30 em có đến nhà ăn để ăn mì rồi ạ.”
Trần Trứ thật thà trả lời.
“Không cần vất vả như vậy.”
Trong ánh mắt của Kỳ Chính đã lộ ra chút khen ngợi, rồi mỉm cười nói: “Chỗ sếp Uông ngày mai mới cần bản thảo này, 4 giờ chiều em hoàn thành là được. Nhớ kỹ, lần sau phải đi ăn cơm trước đấy.”
Sau khi Trần Trứ rời đi, Kỳ Chính cúi xuống, nhìn trên máy tính đã đánh được một nửa văn kiện ‘liên quan tới tăng cường quản lý dự toán của các học viện’.
Trên bàn ông có có mấy chục phần hồ sơ tài vụ cần xét duyệt xin ý kiến.
Ông cầm cốc trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không biết đang âm thầm suy nghĩ cái gì.
Trần Trứ cầm bản thảo đến phòng Uông Quý, gõ cửa một cái.
Diện tích phòng làm việc của Uông Quý rộng hơn Kỳ Chính khá nhiều, trên bàn cũng có một bộ máy tính. Nhưng Trần Trứ liếc qua, con mẹ nó màn hình và mạng còn chưa cả được bật lên.
Đúng là ngay cả việc giả vờ làm màu cũng không thèm làm.
Uông Quý ngẩng đầu, xuyên qua lớp kính lão nhìn trần Trứ, rồi máy móc nói: “Mời vào.”
“Thầy Uông, em đã xin xong bản thảo kia rồi ạ.”
Trần Trứ đặt bản thảo lên bàn, sau đó ngoan ngoãn đứng đó mà không rời đi, bởi vì hắn không biết lão Uông còn sắp xếp mình làm gì nữa không.
Phản ứng đầu tiên của Uông Quý khi nhìn thấy bản thảo này cũng không khác biệt với Kỳ Chính là mấy.
Ông nhìn đi nhìn lại hai lần, rồi mới nhíu đôi lông mày cũng đã bạc hỏi: “Em hiểu quy phạm viết công văn?”
Trần Trứ lắc đầu: “Sau khi in xong, em có quá nhờ thầy Kỳ hỗ trợ kiểm tra một chút. Thầy ấy đưa ra rất nhiều ý kiến, khiến thầy ấy chậm trễ thời gian làm việc không ít.”
“Ừ.”
Uông Quý gật đầu, coi như bản thảo này đã được Kỳ Chính điều chỉnh và sửa chữa.
Trần Trứ đẩy hết toàn bộ công lao lên người Kỳ Chính.
Nguyên nhân rất đơn giản:
Thứ nhất, không cướp đoạt danh tiếng.
Thứ hai, vẫn là không cướp đoạt danh tiếng.
Thứ ba, vĩnh viễn không được cướp đoạt danh tiếng.
Hắn biết mặc dù Uông Quý à quản lý phòng Quản Lý và Phát Triển này, nhưng Trần Trứ đã sớm phát hiện ra, xử lý công việc cụ thể lại là khoa trưởng Kỳ Chính khoa quản lý dự toán.
Nói cách khác, dù năng lực viết công văn của mình được Uông Quý yêu thích, nhưng bất kể một hạng mục nào, cuối cùng vẫn phải đi qua chỗ Kỳ Chính.
Nếu đã như vậy, chi bằng mình cố gắng củng cố quan hệ với thầy Kỳ thêm một bước nữa, chẳng phải tốt hơn sao?
Uông Quý nhìn lại bản thảo đã đóng dấu lần nữa, bởi vì đã rất nhiều năm rồi mà đây là lần đầu tiên không phát hiện ra vấn đề gì, bèn nói với Trần Trứ: “Được rồi, em về đi.”
Trần Trứ tranh thủ thời gian vội vàng lên lớp học, nhưng hắn đã muộn mất 10 phút.
Tầm 4 giờ chiểu, Uống Quý chuẩn bị xuống lớp.
Ông đi ngang qua phòng làm việc của Kỳ Chính, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bèn đi vào nói: “Tiểu Kỳ, em đã viết xong bản thảo ‘ý kiến tăng cường quản lý cải cách’ chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Kỳ Chính đứng lên, cười khổ nói: “Từ chiều đến giờ em vội vàng xét duyệt dự toán, nên mới viết được một nửa.”
Uông Quý biết Kỳ Chính cực kỳ bận rộn, nên không thúc giục, chỉ mỉm cười nói: “Em cẩn thận thời gian hoàn thành là được. À, bản thảo lúc trưa ấy, cám ơn em nha.”
Kỳ Chính ngạc nhiên: “Đó là Trần Trứ làm mà?”
“Tôi biết rồi, nhưng quy phạm kia, Trần Trứ nói em hỗ trợ chỉnh sửa, còn làm trễ nải thời gian làm việc của em nữa mà.”
Uông Quý khoát tay dứt khoát nói: “Em làm quá nhiều việc rồi, mấy chuyện này không cần phải để ý quá, dù sao tôi đọc hiểu mà.”
Kỳ Chính ngây người đúng ba giây, sau đó lập tức nói: “Thật ra cũng không có gì, tóm lại thuận tiện công việc cho lãnh đạo là được. Em sẽ tập trung viết tốt ‘ý kiến cải cách’ sau đó sẽ trình lên ngài xem qua.”
Lúc này, Trần Trứ chẳng hay biết gì, hắn trải qua hai tiết toán cao cấp, sau đó nghe một tiết tọa đàm, rồi chạy thẳng tới Quảng Mỹ.
So với Cá Lúc Lắc, mấy chuyện như công việc chẳng khác gì gió thoảng mây bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận