Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 180: Vì sao không học Thanh Bắc?

Hằng ngày, Tống Thì Vi dùng thẻ ngân hàng là thẻ tiết kiệm, nhưng trong thẻ đen vừa rồi lại là của Tống Tác Dân và Lục Mạn. Bởi vì Tống Tác Dân lo lắng con gái yêu cầu tiền gấp nên mới lén lút đưa cho cô một thẻ dự phòng.
Lúc đó, Tống Tác Dân còn nói đùa: “Nếu chẳng may chiến tranh, con có tiền mua vé máy bay, bay trước qua chỗ bác gái bên Mỹ mà lánh nạn.”
Có lẽ, những gia đình có tiền, ai nấy cũng đều suy nghĩ rất xa.
Nhưng từ lúc cô cầm thẻ này chưa dùng lần nào, còn lần thứ nhất sử dụng là vì giúp đỡ Trần Trứ. Nhưng Tống Thì Vi không biết, một khi thẻ tín dụng được sử dụng, chủ thẻ sẽ nhận được thông báo nhắc nhở.
Cho nên cô vừa mới chuyển tiền, Lục Mạn đã lập tức biết được.
“Trong trường học cần dùng nhiều tiền như vậy sao?”
Phản ứng đầu tiền của Lục Mạn là gọi hỏi thăm con gái.
Nhưng bà đang định nhấn vào nút call, lại suy nghĩ đến vấn đề gì đó mà buông tay ra.
Gần đây chẳng biết xảy ra chuyện gì, tuy học tập và nghỉ ngơi vẫn như trước, mỗi tuần con bé đều về nhà, vẫn nói chuyện rát ít, ngày nghỉ cũng không đi chơi.
Nhưng, có đôi khi bà không khống chế nổi tức giận, mà khi đó phản ứng của con gái bỗng trở nên kỳ lạ.
Con bé không còn phản ứng lại, thậm chí cũng không cau mày, mà chỉ bình tĩnh ngồi đó nghe bà lẩm bẩm, nhưng lại giống như chẳng nghe lọt câu nào.
Thay đổi này khiến Lục Mạn chưa thích ứng kịp. Bà dồn hết tâm huyết và sức lực dành cho Tống Thì Vi, kể cả tức giận cũng chỉ vì bà muốn con gái biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Tức giận vì muốn con gái tốt hơn.
Đây chính là lý do mà một người mẹ như Lục Mạn dùng để tự an ủi bản thân - Nếu như con nghe mẹ tất cả, thì trong cuộc sống này sẽ thuận lợi biết bao nhiêu.
Đây là mấy câu bao biện lúc nào bà cũng dùng để nói chuyện.
Nhưng, loại phản ứng này của Tống Thì Vi, khiến Lục Mạn không biết phải làm thế nào. Mặc dù các giáo dục của bà là che giấu đi sự quan tâm và yêu thương với con gái, có lẽ sẽ tạo ra một phần nào đó áp lực, nhưng bà cảm thấy việc đó là tốt nhất.
Hôm nay, số tiền 50 nghìn kia, Lục Mạn nhất định phải biết nguyên nhân. Số tiền ấy không đáng là gì, nhưng nó giống như yêu cầu con gái gọi điện lại cho mình hằng đêm, bà phải biết nhất cử nhất động của con gái mới có thể yên tâm được.
Nếu là trước kia, Lục Mạn sẽ lập tức gọi điện hỏi lý do, nhưng hôm nay bà sẽ không làm.
Bởi vì Lục Mạn có một loại dự cảm, kể cả mình có hỏi, con gái khả năng cao sẽ không trả lời.
Lục Mạn suy nghĩ một chút, cuối cùng bà vẫn gọi điện thoại. Đầu tiên, bà muốn chắc chắn Tống Thì Vi an toàn, khẳng định con bé không rơi vào tình thế ép buộc mà chuyển khoản.
“Con đang làm gì đấy?’.
Lục Mạn hỏi.
“Con đang trên đường tới nhà ăn.”
Tống Thì Vi trả lời.
“Sớm hơn mọi hôm một chút. Trước kia chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao, nhất định phải tập thành thói quen ăn uống đúng giờ, chỉ có làm vậy mới tốt cho dạ dày.”
Lục Mạn cau mày nói.
Tống Thì Vi nhìn lại Trần Trứ. Hắn cũng đang gọi điện thoại cho ai đấy, hình như giao nhiệm vụ kiểm tra vấn đề liên quan đến máy chủ.
“Vâng.”
Tống Thì Vi lạnh lùng trả lời.
“Thứ sáu tan học, mẹ đón con về nhà.”
Lục Mạn dặn dò: “Chuẩn bị thi tiếng anh cấp bốn, con có thể mang theo sách về nhà đọc…”
Cứ như vậy, Lục Mạn căn dặn vài ba câu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện. Bên cạnh, Trần Trứ cũng đã căn dặn Tằng Khôn xong, khi quay đầu lại hắn thấy Tống Thì Vi ngẩn người nhìn điện thoại, nên nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Tống Thì Vi lắc đầu, mặc dù cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết đó là chuyện gì.
Về phía Lục Mạn, sau khi cúp điện thoại, bà bỗng nhiên cảm thấy lo lắng hơn.
Vấn đề con gái an toàn đã được kiểm tra, chuyện này trước đó Lục Mạn có thể khẳng định. Bởi vì thẻ tín dụng kia có hạn mực cực cao, chứ không phải cao bình thường. Nếu thật sự có người uy hiếp khả năng không chỉ đòi có 50 nghìn, mà 500 nghìn còn được nữa là.
Thế nhưng, nếu câu chuyện diễn ra bình thường, vậy chứng minh con bé tự động chuyển khoản, vậy số tiền đó chuyển cho ai đây?
Lục Mạn suy nghĩ một chút, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lục Mạn hỏi thẳng: “Lão Cốc à, trước đó tôi có nhờ bà để ý một chút, trong Trung Đại có ai chơi thân với Vi Vi không, bà kiểm tra thế nào rồi?”
Đối phương nghe xong thì giật mình, sau đó lúng túng trả lời: “Lão Lục à, tôi là một người lớn sao có thể đi hỏi thăm chuyện của trẻ nhỏ được chứ? Nếu chuyện đó truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm.”
“Sao phải xấu hổ?”
Lục Mạn hững hờ nói: “Nếu bà đã nghĩ Vi Vi là con cái, thì chuyện đó giống như âm thầm quan tâm thôi, với lại đó là tôi nhờ vả còn gì? Lão Cốc, bà giúp đỡ chút đi, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng phòng đại học. Còn nếu bà không giúp đỡ, để tôi tìm người khác.”
“Thế nhưng…”
Đối phương vẫn không muốn đồng ý.
“Nhưng cái gì mà nhưng.”
Lục Mạn nói: “Phong Phong nhà bà sắp tốt nghiệp thạc sĩ rồi đúng không? Nghe nói còn muốn đi Hồng Kông tìm công việc, để tôi nhờ lão Tống hỏi thăm xem, có mối quan hệ nào không sẽ giới thiệu cho.”
“Ai dà.”
Đối phương do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý. Nhưng bà vẫn khuyên Lục Mạn: “Lão Lục, Vi Vi đã bước qua tuổi thành niên, bà đừng nên khống chế con bé như vậy. Con trẻ đến tuổi này cần được tôn trọng, tự do, dù là yêu đương cũng là hành động bình thường.”
“Tôi đâu nhỏ mọn như vậy.”
Lục Mạn mỉm cười. Bà có thể thoải mái chấp nhận việc con gái yêu đương, nhưng đối tượng của con gái từ hoàn cảnh gia đình, tính cách, năng lực, hay đến cả khuôn mặt dáng người, nhất định phải vượt qua tiêu chuẩn của mình.
Nếu không, bảo thằng bé đó cút xa ra.
Lục Mạn là giáo sư Hoa Nông, nên bạn cùng lớp đại học ít nhất cũng phải là phó giáo sư trở lên ở Trung Đại. Nếu như bà muốn nghe được thông tin liên quan đến Tống Thì Vi, loại nữ sinh cấp bậc hoa khôi này, thật ra quá đơn giản.
Bà chỉ cần tìm vài đứa học sinh, sau đó tổng hợp lại một số tin tức, trên cơ bản sẽ biết được bên cạnh Tống Thì Vi có bạn trai hay không.
Sau đó, bọn họ kiểm tra một chút tin tức trên diễn đàn trường, tìm kiếm mấy cụm từ kiểu ‘bạn trai Tống Thì Vi’ ‘bạn trai tin đồn của Tống Thì Vi’, thì những đề mục ghi rõ ‘Trần Trứ Lĩnh Viện 2007’ hiện ra một hàng dài.
Đương nhiên bởi vì người trong cuộc không thừa nhận, cho nên những bình luận bên trong bài viết đều dùng thái độ quan sát, đương nhiên có rất ít người chắc chắn hai người này là một đôi, bởi vì bọn họ nói mình là bạn cấp ba của hai người này.
Sau khi xác định nhân vật cụ thể, thì vấn đề điều tra chi tiết vô cùng đơn giản.
Rất nhanh, thông tin từ trường cấp ba của Trần Trứ, đến thành tích thi đại học, việc làm lớp trưởng, tham gia hội học sinh, thậm chí còn các công việc làm thêm…Nhưng thông tin này được điều tra rõ ràng mạch lạc.
Đương nhiên có một vài tin tức chưa điều tra ra được, giống như việc Trần Trứ khởi nghiệp, đang làm việc tại phòng quy hoạch và phát triển, có bạn gái tại Quảng Mỹ…
Giáo sư Cốc giao hết tài liệu điều tra được cho Lục Mạn, còn cố tình nói: “Tôi đã điều tra qua tính cách của Trần Trứ, và thái độ với việc học tập. Gần như tất cả giáo sư đều khen ngợi thằng bé, là đứa trẻ tốt đấy. Lão Lục, bà đừng nên làm khó người ta.”
“Thật sao?”
Nhưng trong mắt Lục Mạn, bà không cho rằng như vậy.
“Làm thêm” chứng tỏ hoàn cảnh gia đình không tốt.
“Làm lớp trưởng’ chứng tỏ có dã tâm.
‘Vào hội học sinh’, chứng tỏ có tài ăn nói.
Lúc này, trong đầu Lục Mạn hiện lên hình ảnh ‘một nam sinh có vẻ bề ngoài rất được, gia đình nghèo khó, miệng lưỡi dẻo kẹo có thể khiến nữ sinh vui vẻ, nhưng tham vọng dựa vào Vi Vi để vượt qua rào cản giai cấp’.
Bà lập tức tiến thêm một bước kiểm chứng suy đoán của mình. Lục Mạn đến ngân hàng Trung Tín Quảng Châu, tìm nhân viên ngân hàng, yêu cầu kiểm tra đối tượng mới nhận tiền là ai?
Tuy đây là hành động vi phạm quy định.
Nhưng có một số thời điểm, trước mặt người có quyền, vài hành động vi phạm nho nhỏ được tính là không vi phạm.
Rất nhanh, người ta đã gửi thông tin người được chuyển khoản cho Lục Mạn.
Lục Mạn cười nhạt, đúng như mình dự đoán. Thời gian mới được bao lâu mà đã lừa tiền rồi, thậm chí bà còn suy nghĩ trước đó đã lừa được không ít cũng nên?
Hiện tại, chỉ còn lại một vấn đề, hai đứa này bắt đầu từ lúc nào?
Lục Mạn gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm lớp 12 11 của Trung Học Chấp Tín là Doãn Yến Thu, bởi vì có tin tức nói rằng Trần Trứ cũng học ở Chấp Tín.
Doãn Yến Thu cảm thấy kỳ lạ, Tống Thì Vi đã tốt nghiệp rồi, vì sao mẹ cô bé còn gọi điện cho mình làm gì?
Nhưng cô là giáo viên chủ nhiệm, tất nhiên Doãn Yến Thu biết gia đình của Tống Thì Vi thế nào, nên đành khách sáo nói: “Giáo sư Lục, có chuyện gì sao?”
“Cô Doãn.”
Lục Mạn thản niên nói: “Tôi muốn hỏi một chút về Vi Vi, không biết Vi Vi và Trần Trứ yêu nhau từ lúc nào?”
“Hả?”
Doãn Yến Thu ngạc nhiên: “Ngài biết chuyện này rồi sao?”
“Ừ.”
Lục Mạn gật đầu, trong giọng nói không để lộ ra thái độ vui buồn.
“Đã gần hết học kỳ đầu đại học rồi, ngài biết cũng bình thường.”
Doãn Yến Thu không biết được mình bị Lục Mạn lừa, nên thành thật trả lời: “Để nói rõ là bao lâu thì khó mà trả lời được, khả năng cao là nửa năm cuối lớp 12, có điều giai đoạn đó áp lực học tập rất lớn, nên chuyện này xảy ra cũng bình thường…”
Doãn Yến Thu cảm thấy các vị phụ huynh khác đều như vậy, hình như không hề phản đối, nên cô nhiều lời nói ra một chút chuyện của cả hai trong trường học.
Ví dụ như, Trần Trứ vì Tống Thì Vi mà thi Trung Đại, trước đó thành tích của hắn chỉ có thể thi vào Hoa Công.
Chuyện tình của hai người trong Chấp Tín đã lên đến tầm cỡ giai thoại, mỗi khi có giáo viên phát hiện ra học sinh yêu nhau, bọn họ đều dùng câu chuyện tình yêu kia để răn dạy học sinh của mình…
Dùng hết thời gian cố mà ôn tập đại học, giống như Trần Trứ phấn đấu vì Tống Thì Vi ấy, người ta bây giờ đang ở trong Trung Đại nắm tay nhau dạo bước trên sân trường.
“Nói như vậy…”
Bây giờ, Lục Mạn đột nhiên hiểu một vấn đề mà lâu nay bà không hiểu. Vì sao thành tích học tập của con gái mình rõ ràng có thể thi vào Thanh Bắc, tại sao Vi Vi nhất định phải ở lại Quảng Châu?
Bây giờ xem ra, vấn đề này đã có manh mối rồi.
Con bé vì Trần Trứ nên mới ở lại Quảng Châu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận