Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 112: Có đây không

Trần Trứ về đến nhà, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đều không hỏi quá trình tặng quà của hắn, chỉ là ngạc nhiên khi thấy Trần Trứ cầm theo một bó hoa Mộc trở về.
“Tối qua, gió lớn thổi qua, nên hoa Mộc ở trong trường rơi xuống khá nhiều. Hôm nay, là ngày nghỉ nên người dọn vệ sinh không làm việc.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Nên lúc con đi qua nhặt một ít về để trong phòng cho thơm.”
“Vậy con bỏ vào trong tủ giày.”
Mao Hiểu Cầm nói: “Cả nhà này, chỉ có giày con với cha con là thối nhất, dù giặt sạch thế nào cũng không ăn thua.”
Trần Trứ đặt bó hoa mộc vào trong tủ giày, sau đó rửa ráy chuẩn bị ăn cơm.
Trên bàn ăn, Mao Hiểu Cầm vẫn bị số tiền trong tài khoản chứng khoán kích thích, nên liên tục đặt câu hỏi liên quan tới cổ phiếu.
Trần Trứ lo lắng mẹ mình hứng thú với đầu tư cổ phiếu, nên nói đùa một câu: “Mẹ, nếu mẹ bí mật chơi chứng khoán, nhớ kỹ phải mua cổ phiếu cùng loại với con.”
“Mẹ chơi cái này làm gì?”
Mao Hiểu Cầm lắc đầu như đánh trống: “Mẹ chị sợ con thua thiệt thôi, chờ sau khi mẹ đến bệnh viện sẽ hỏi đồng nghiệp xem thời điểm nào bán sẽ phù hợp. Con cố gắng nhìn theo mọi người một chút.”
Mao Thái Hậu chưa biết cổ phiếu là gì, nên vừa nói ra đã lộ mình là người ngoài nghề, thị trường này không phải có đầu cổ phiếu kiếm được là mọi người cùng nhau đầu tư kiếm lời.
Lần này, nhất định Trần Trứ sẽ chạy nhanh hơn tất cả mọi người, người khác tham lam còn mình không sợ.
Cơm nước xong xuôi, Trần Trứ bật máy tính lên chơi mấy game offline loại nhẹ, sau đó vào QQ nói chuyện.
Hôm nay, mấy đứa bạn của hắn cũng bận, cũng có một vài việc bất đắc dĩ phải có mặt.
Sinh viên đều là như vậy, trong cuộc sống gặp được người lớn thích nói nhiều, có anh em nghịch ngợm, có người cô vượt quá giới hạn nên chú đòi ly hôn. Nói chung có chuyện gì đều muốn chia sẻ với bạn của mình.
Cho nên, mặc kệ là nhóm Cos hay Sweet, tin nhắn mới hiện ra liên tục.
Hôm nay, trong nhà Du Huyền có người thân lên thăm, nên cô tự tay nấu một bữa cơm. Nhưng cô tiếc tiền điện thoại nên không gửi qua QQ, mà chụp ảnh mai khoe với Trần Trứ.
Còn Hoàng Bách Hàm đi đám cưới anh họ, nhưng do cu cậu gõ chữ chấm, nên trong nhóm Cos chỉ toàn là tin nhắn của Vương Trường Hoa và Ngô Dư, còn chẳng ai quan tâm tới tin nhắn cu cậu.
Nhóm chat là như vậy, người nào nhấn bàn phím chậm thì không xứng được trò chuyện.
Cho nên, thằng này chỉ có thể kể lể với Mưu Giai Văn và Viên Viên trong nhóm Sweet, nói xấu về mấy người họ hàng đã lâu không gặp. Đại loại như, một bàn thức ăn đầy đủ, mình chưa kịp gắp miếng nào thì có một cu con đái cả lên người mình, hay dáng người phù dâu không đẹp cho lắm…
Hôm nay, Mưu Giai Văn có hẹn với các bạn cấp hai ở vườn bách thú, còn Viên Viên ăn trưa xong thì theo mẹ đi dạo phố. Mỗi người kể câu chuyện mình đã làm hôm nay, giống như cuộc sống của mỗi người có đủ loại màu sắc.
Tống Thì Vi đọc tin nhắn trong nhóm, đọc từng tin nhắn một.
Hôm nay, cô không ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong căn nhà 300 mét vuông của mình. Nói chính xác hơn, phần lớn thời gian cô đều nằm trong phòng của mình.
Phòng ngủ rộng 40 mét vuông, nhà vệ sinh khép kín, nội thất trong phòng đều là hàng đắt tiền.
Nhưng, Tống Thì Vi càng muốn trở lại phòng ký túc xá chật hẹp ở đại học kia, một căn phòng có sự tự do.
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói của mẹ cô là Lục Mạn vang lên, trong đó kèm theo một chút bực bội, có lẽ bà lại đang nhíu mày.
“Đêm hôm đó con đi dạo với người con trai nào?”
Lục Mạn hỏi: “Con vẫn không có ý định nói ra sao?”
Tống Thì Vi không trả lời. Cô nằm đó, yên lặng theo dõi câu chuyện trong nhóm chát, mặc dù toàn là tin nhắn phàn nàn.
Nhưng…Đối với một người, ngay cả ngày nghỉ cũng không thể ra ngoài thì bản thân đã vô cùng hâm mộ rồi.
“Con đừng tưởng con không nói thì mẹ sẽ không có cách.”
Lục Mạn đứng sau cánh cửa nói: “Trong trường của con cũng không phải mẹ không quen ai, nếu như mẹ muốn điều tra, nhất định sẽ biết được.”
Lục Mạn là giáo sư học viện Nông Nghiệp của Đại Học Hoa Nam, một trong bốn trường đại học có tiếng nhất Quảng Châu. Đúng như bà nói, ở Trung Đại tất nhiên có bạn của mình.
Tống Thì Vi nghe được câu này thì đột nhiên nhíu mày.
Thật ra, bản thân Lục Mạn cũng từ những cái nhíu mày vô tình này, sau đó mới dần hình thành thói quen.
Trong lúc vô tình ấy, bà không ngờ thói quen này đang chuyển dần qua con gái của mình.
Tống Thì Vi mở cửa ra, bình tĩnh nhìn mẹ của mình: “Đây là bạn bình thường, xin mẹ đừng quấy rầy người ta.”
“Từ hôm qua trở về, mẹ hỏi lâu như vậy, con cũng không nói câu nào.”
Lục Mạn lạnh lùng hỏi: “Hiện tại, nghe mẹ nói muốn điều tra, con lại lo lắng mở cửa ra sao?”
Ánh mắt Tống Thì Vi chớp chớp, giống như không tài nào hiểu nổi logic trong suy nghĩ của mẹ mình, nên hít một hơi từ trong lòng nói: “Con chỉ cảm thấy, không muốn người khác gặp rắc rối không đâu.”
“Cái này mà con gọi là rắc rối sao?”
Lục Mạn hỏi ngược lại: “Nếu là bạn bè bình thường, vậy mẹ gặp một chút cũng không sao chứ? Mẹ chỉ muốn biết đối phương là người như thế nào, cậu ta tiếp cận con có mục đích gì?”
Tống Thì Vi nhìn nét mặt cố chấp của mẹ mình, thì biết dù mình có thuyết phục thế nào thì bà cũng không nghe, nên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ở bên ngoài, Lục Mạn vẫn muốn nói chuyện tiếp: “Con đừng nên nghĩ mẹ nhiều chuyện, chỉ vì mẹ muốn tốt cho con…”
Tống Thì Vi không muốn trả lời, cô đến gần cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra.
Ánh trăng giống như bị thứ gì đó ngăn ở bên ngoài, muốn mạnh mẽ xông vào cũng không được, chỉ có thể tràn ra khắp mặt đất.
Bên ngoài, gió đêm vẫn nhẹ nhàng như cũ, những đám mấy trôi nhẹ nhàng như đang khoe khoang sự tự do của mình. Trên bàn đọc sách vẫn là hình chụp chung của hai mẹ con, cả hai đang cười thật tươi, nhưng cô nhớ lại những lời mẹ mình vừa mới nói, thì nụ cười kia lại giống như đang châm chọc.
Đột nhiên, Tống Thì Vi muốn xuống dưới đi dạo. Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô không muốn tiếp tục ở nhà chờ đợi, ngực bị kiềm chế đến mức công thể nào hít thở nổi.
Thế là, cô đổi một bộ quần áo, trực tiếp đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách cực kỳ hiu quạch, Lục Mạn vẫn ngồi ở đó, vô thức bà nhíu mày hỏi: “Con định đi đâu?”
“Con muốn dạo quanh khu nhà một chút.”
Tống Thì Vi đã thay xong giày trả lời.
“Đợi đã, muộn thế này rồi…”
Lục Mạn nhanh chóng đứng lên.
Nhưng bà mới đi được hai bước, đã thấy cửa phòng đóng cạch một cái, Tống Thì Vi đã ra ngoài.
Lục Mạn đứng ngây người ở đó, mặc dù cửa phòng không phải đóng ầm một cái. Nhưng đây là lần đầu tiên Tống Thì Vi dùng cách này để rời khỏi nhà.
“Giáo sư Lục?”
Lúc này, người giúp việc phụ trách nấu cơm đã bưng ra một bát tổ yến.
Lục Mạn vẫy tay: “Con bé xuống nhà đi dạo rồi, chờ nó về rồi bưng cho con bé cũng được.”
Người giúp việc lại cầm bát tổ yến về tiếp tục chưng, nhưng đột nhiên nghe Lục Mạn hỏi: “Cô Dung, có phải tôi đối xử quá nghiêm khắc với con bé rồi không?”
Người giúp việc không dám nói thêm gì, chỉ có thể uyển chuyển trả lời để không khiến người khác khó chịu: “Chỉ vì ngài quá quan tâm con bé thôi. Có lẽ, bây giờ con bé còn không hiểu, nhưng sau khi trưởng thành sẽ hiểu…”
Lục Mạn không nói chuyện, cau mày đi đến ban công, còn trong lòng có chút hối hận.
Thật ra, mỗi lần bà và con gái có chuyện gì, hoặc bà ép con gái làm chuyện mà nó không thích, nhưng ngay sau đó bà sẽ hối hận việc mình vừa làm.
Nhưng tiếp theo, bà vẫn không khống chế được tính tình của mình.
Bà nhìn thời gian, không ngờ đã tới 10 giờ, vốn dĩ bà muốn nhắc nhở con gái muộn quá không an toàn, nhưng chẳng hiểu tại sao tin nhắn gửi đi lại là:
“Không có phép ra khỏi khu, 10 giờ 20 phút phải có mặt ở nhà, nếu không mẹ sẽ xuống đi tìm đấy.”
Tống Thì Vi đang ngồi trên một chiếc ghế đá. Lúc ở nhà, cô không phát hiện ra, bầu trời hôm nay xanh thăm thẳm, nhưng khi đối mặt với màn đêm bao trùm, đột nhiên cô có cảm giác mình nhỏ bé vô cùng.
Bên cạnh là hồ nước nhân tạo của tiểu khu, từng con đóm đóm lập lòe, tỏa ra tia sáng yếu ớt. Thỉnh thoảng chỗ bụi cỏ sẽ vang lên tiếng ếch kêu, bỗng nhiên hoàn cảnh này giúp tâm trạng của cô thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng, sau khi cô nhìn thấy tin nhắn của mẹ mình gửi tới, Tống Thì Vi đột nhiên cảm thấy thế giới dần mất đi màu sắc.
Tống Thì Vi hiểu rất rõ mẹ mình, bà đang dùng cách này để khống chế mình, nên từ trước đến nay bà nói được làm được.
Tình thương của mẹ tạo thành một cái gông cùm xiềng xích không kẻ hở, giống như một hố đen, nó đang không ngừng nuốt trọn tự do, sự vui sướng của thời đại học.
“Cũng không biết cha có thể khuyên mẹ một chút không?”
Tống Thì Vi nghĩ thầm.
Cô không phải người gỗ, thời điểm cô tiếp xúc với Trần Trứ, khiến cô có một loại cảm giác mới mẻ trước nay chưa từng có.
Thời điểm cấp ba bị tung tin đồn, vừa lên đại học đã giúp Triệu Viên Viên ổn định địa vị trong phòng ký túc, lần đầu tiên có người muốn mình mời khách, lần đầu tiên cùng nhau nấu đồ ăn trong phòng bếp nhỏ…Dưới nét lạnh lùng của bề ngoài, thì bên trong tâm hồn lại chứa đựng nét vui vẻ hồn nhiên.
Giống như ánh mặt trời chiếu lên người, giúp chiếc áo bông đang ướt đẫm dần được hong khô một chút.
Thế nhưng, khi cô lấy điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của ‘ba ba’, thì Tống Thì Vi lại do dự, sau đó chán nản từ bỏ.
Nếu cha có khả năng khuyên được mẹ, thì hai người chẳng phải đi đến nước này.
“Giai Văn thì sao?”
Tống Thì Vi nghĩ đến người bạn ít ỏi của mình, nhưng cậu ấy có thể làm gì chứ?
Giờ phút này, đột nhiên Tống Thì Vi cảm nhận được mình chạm vào rèm một cái cửa sổ đang mở. Nơi đó có một chút không khí tự do vui vẻ thổi vào, khiến áp lực trên người cô thoải mái hơn phần nào.
Cuối cùng, Tống Thì Vi quyết định phải nói chuyện với Trần Trứ. Nếu có một ngày nào đó, mẹ tới tìm cậu ấy, thì Trần Trứ còn biết đường mà xử lý.
Hoặc là nói, cô cảm thấy nếu nói chuyện cùng người con trai khiến mình thấy ‘thú vị’ này, trước đó là cấp ba, sau này là đại học, sẽ tiếp sức cho cô một chút, để bình tĩnh vượt qua.
Tống Thì Vi mở nhóm Sweet ra, trên màn hình điện thoại hiện ra khuôn mặt tái nhợt, ngón tay chỉ vào hình đại diện của Trần Trứ.
Cô mở ra khung chát, nhưng đột nhiên cô không biết nên mở đầu thế nào?
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho một người con trai.
Cô do dự thật lâu, nhưng cuối cùng Tống Thì Vi vẫn nhắn một tin:
Vi Vi: Cậu có đây không?
Trần Trứ đang ở nhà dùng máy tính cũ chơi trò xe tăng đại chiến, còn Trần Bồi Tùng đang ngồi cạnh tham mưu. Thỉnh thoảng, ông sẽ chỉ cho hắn bắn hướng nào.
Mao Hiểu Cầm mới giặt xong quần áo cho con trai, bà lấy ra một đĩa hạt dưa, ngồi trên ghế salon xem bộ phim ‘Đám Cưới Vàng’ do Trương Quốc Lập và Tưởng Văn Lệ đóng.
Trần Trứ nhìn thấy tin nhắn QQ thì lập tức giật mình.
Trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu tiên hoa khôi Tống chủ động liên lạc với mình.
“Cha, nhường cho cha đấy.”
Trần Trứ nhường vị trí người chơi cho lão Trần, rồi cầm lấy điện thoại trả lời: “Có.”
Vi Vi: Mình nói với cậu một chuyện.
Trầm Trứ: Ừ, cậu nói đi.
Có điều trần Trứ chờ một lúc lâu, Tống Thì Vi ở bên kia cũng không nhắn lại.
Trần Trứ suy nghĩ một chút rồi hỏi: Có phải chuyện này giải thích tương đối phức tạp, cho nên cậu cũng không biết mở đầu thế nào?
Lần này, cô trả lời lại rất nhanh: Ừ.
“Thế này sao…”
Trần Trứ gãi gãi đầu, nếu là chuyện phức tạp không biết mở đầu thế nào, thì nên thế này, Trầm Trứ: Vậy nói trước mặt, cậu chọn địa điểm đi.
Thật ra, khi Tống Thì Vi nhìn thấy chữ ‘nói trước mặt’ thì trong lòng cô giật mình đến thót một cái.
Vốn dĩ, cô thấy muộn quá rồi sao có thể gặp mặt một nam sinh chứ? Nhất là vừa rồi mẹ còn gửi cho mình một tin nhắn ra lệnh, không cho phép ra ngoài tiểu khu, 10 giờ 20 phải có mặt ở nhà.
Nhưng, cô ngồi đó, nhìn cửa lớn tiểu khu, xe lớn xe nhỏ đi qua đi lại. Cảm giác phản nghịch không ngừng quấy phá trong lòng, như muốn phá vỡ đè nén trong lòng. Trong lòng cô bỗng có cảm giác mãnh liệt muốn rời khỏi cuộc sống trước mắt, nhóm một ngọn lửa đốt hết mọi thứ gông cùm xiềng xích. Ngay lúc này, Tống Thì Vi có một khát vọng, muốn đi ra ngoài.
Vì sao không thể rời khỏi tiểu khu?
Vì sao phải về nhà trước 10 giờ 20 phút?
Chẳng lẽ mình không thể có một chút tự do?
Tống Thì Vi cầm lấy điện thoại, vốn dĩ khuôn mặt cô đang tái nhợt, thì cảm giác phản nghịch đang dần kích thích khiến khuôn mặt đỏ lên.
Cô gõ câu trả lời lên màn hình điện thoại: cậu biết Châu Giang Đế Cảnh không? Bên cạnh có một con sông, cậu có thể đến đó một chút không?
“Châu Giang Đế Cảnh?”
Trần Trứ nghĩ thầm, người Quảng Châu nào mà chả biết cái tiểu khu phú quý ấy, một cái phòng ngủ còn rộng bằng một căn phòng ở bên ngoài.
“Biết, cậu đợi chút.”
Trần Trứ trả lời, sau đó nói qua với cha mẹ một tiếng. Nhưng sau khi mở tủ giày ra, hắn nhìn thấy bó hoa Mộc trong đó.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cầm một nhánh hoa nhét vào trong túi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận