Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 123: Kinh nghiệm quan trong trong cuộc họp nhỏ
Nói một cách chính xác, đây là lần hội nghị đầu tiên của đoàn đội chắp vá này.
Lần thứ nhất thảo luận về hạng mục, là ở nhà Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ thuê. Dưới môi trường và hoàn cảnh đó, mọi người cảm giác giống như là trò chuyện hơn.
Cho dù hiện tại, bởi vì tuổi tác của Trần Trứ, cho nên trong lòng của mọi người vẫn không thể coi Trần Trứ là lãnh đạo chính thức được.
Nhưng Tống Thì Vi lại ngồi nghe rất chăm chú, mái tóc đuôi ngựa thật dài buông xuống sau lưng, mặt mũi lạnh lùng trong trẻo, đôi con người đen trắng rõ ràng vẫn trong veo như bình thường.
Ngay từ câu đầu tiên Trần Trứ nói, thì đôi mắt phía dưới hàng lông mi dài của Tống Thì Vi vẫn luôn suy tư.
Thật ra, Trần Trứ đã sớm nhận ra những vị học trưởng học tỷ phía dưới không quan tâm điều hắn nói cho lắm.
Nhưng Trần Trứ là ai? Hắn là người từng đứng trước hội nghị lớn nhỏ trong tỉnh, nên biết cách nắm để nắm giữ tiết tấu của một cuộc họp là như thế nào? Đầu tiên là duy trì tiến độ thực hiện hạng mục, tiếp đến là giải quyết các vấn đề, đồng thời xác định nắm chắc quyền hạn của mình.
Trong mười mấy năm kinh nghiệm trong quan trường, có thể nói cuộc họp này là hội nghị thu nhỏ của Trần Trứ, một phó phòng cấp tỉnh trẻ tuổi.
“Hôm nay, mọi người có thể cùng nhau ngồi tại đây.”
Trần Trứ nói: “Đầu tiên phải cám ơn thầy Trịnh, bởi vì chính thầy ấy khổ sở chạy đủ mọi nơi để chúng ta có thể tổ chức được cuộc thi lần này.”
Trên thực tế, nội dung cuộc thi ‘thiết kế trang web nói lên mơ ước trong cuộc sống’ chính là do Trần Trứ soạn ra.
Sau đó, hồ sơ được đưa đến khoa quản lý dự toán cũng là do Trần Trứ cố ý xắp sếp hồ sơ, đặt ở vị trí mà Kỳ Chính ưu tiên xét duyệt.
Việc Trịnh Cự làm chỉ đơn giản là đóng dấu mộc đỏ chót vào hồ sơ trong đoàn ủy, còn tính là vất vả thì kém xa Trần Trứ. Nhưng Trần Trứ lại đẩy hết công lao lên người Trịnh Cứ.
Bởi vì Trịnh Cự là giảng viên, về mặt thân phận đã có loại uy quyền sẵn trong đó.
Lợi dụng việc cám ơn và khen ngợi anh ta, để bản thân và anh ta cùng ‘gộp’ vào một chỗ, để chia trác một chút quyền uy từ trên người vị giảng viên này.
Thứ hai, Trần Trứ muốn dùng câu này để cho mọi người cùng biết, ngay cả giảng viên đoàn ủy cũng cực kỳ coi trọng hạng mục này, còn các người cứ dựa vào đó mà cố gắng phát huy.
“Không có gì, không có gì.”
Trịnh Cự đâu hiểu được Trần Trứ đang tính toán gì, chỉ khiêm tốn khoát tay. Nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ, lần thứ nhất Trần Trứ tổ chức cuộc họp, việc đầu tiên hắn làm là cám ơn mình, nên từ sâu trong lòng có được cảm giác tôn trọng, cùng một chút thỏa mãn.
Sau đó, Trần Trứ tiếp tục nói: “Kế hoạch lúc trước của chúng ta, chính là chờ phần văn kiện này được phê duyệt. Chúng ta sẽ đồng thời làm hai việc, một bên thiết kế trang web, còn một bên khác nghĩ cách kéo phó giáo sư Tằng Bích vào trong ban giám khảo cuộc thi…”
Tất cả mọi người tưởng rằng Trần Trứ sẽ nói tiếp, giống như lúc giang viên giang bài, hắn sẽ nói ra tất cả câu trả lời cần nói.
Nhưng, lúc này Trần Trứ bỗng nhiên dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Sau đó, hắn nhìn về phía Hạ Dụ: “Học tỷ, trước kia chị sáng lập ra câu lạc bộ Côn Trùng Bay, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi, kinh nghiệm dẫn đội phong phú, chị cảm thấy có gì cần nhắc nhở không?”
Bình thường, trừ khi lãnh đạo muốn áp đặt cuộc họp ngay từ đầu, nếu không bọn họ sẽ lựa chọn để nhân vật quan trọng trong đoàn đội phát biểu cuối cùng.
Chỗ tốt thứ nhất chính là mình không cần phải nói nhiều, tránh việc cấp dưới mất tập trung, bởi vì bọn họ biết tiếp theo mình cần phải phát biểu, cho nên sẽ tập trung nhất có thê.
Chỗ tốt thứ hai là muốn vận dụng năng lực của mỗi người, có tỷ lệ đưa ra ý kiến tốt cao hơn. Đồng thời, lãnh đạo có thể thăm dò ý nghĩ của cấp dưới với hạng mục này là gì.
Chỗ tốt thứ ba là gia tăng quyền uy của mình, lãnh đạo sẽ nghe hết toàn bộ ý kiến sau đó cẩn thận suy xét tổng hợp các ý kiến đó lại, rồi đưa ra ý kiến giúp nâng cao trình độ suy nghĩ của cấp dưới.
Đương nhiên vẫn còn một vài phương diện khác, ví dụ cấp dưới chẳng may đến muộn, nếu lãnh đạo phát biểu xong rồi vậy thì người đến muộn chẳng nghe được gì.
Trước đó, Trần Trứ cũng làm như vậy, và hắn cũng gặp rất nhiều lãnh đạo lựa chọn cách làm này.
Có một số lãnh đạo còn cẩn thận đến nỗi, sự việc đã được quyết định rồi, nhưng vẫn tổ chức cuộc họp nghe mọi người đưa ý kiến, để có thể đoán được suy nghĩ của cấp dưới.
Tất nhiên, Hạ Dụ còn chưa quen phong cách làm việc của Trần Trứ, hoặc cũng có thể cô chưa thoát khỏi suy nghĩ của một sinh viên, nên có phần trở tay không kịp.
Bởi vì trong cuộc họp của hội học sinh, các bộ trưởng và phó bộ trưởng phát biểu một tràng dài, sau đó mặc kệ ý kiến của người khác, mạnh mẽ phân phối nhiệm vụ cho từng người, làm gì giống Trần Trứ có thể nắm giữ tiết tấu bình tĩnh và ung dung thế này.
Chỉ có Trịnh Cự thường xuyên tham gia cuộc họp bí thư trong Đoàn Ủy mới lờ mờ cảm giác được.
Trần Trứ nhìn thấy phản ứng lúng túng của Hạ Dụ thì không hề nóng nảy, mà hắn vẫn kiến nhẫn chờ cô phát biểu.
Một lát sau, Hạ Dụ mới bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tôi không có gì cần nhắc nhở cả. Chỉ có một điều duy nhất muốn nói, trong thời gian diễn ra cuộc thi, mọi người cần tập trung lại cho đến khi hoàn thành. Mọi người chỉ có thể chen chúc ở cùng một chỗ, chịu vất vả một thời gian.”
‘Thời gian’ đây là vấn đề Hạ Dụ muốn nói.
Trần Trứ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Hiểu Phong: “Học trưởng Phong, đối với kế hoạch này anh có gì cần bổ sung không?”
Cái này thật sự giống như bị thầy cô giáo bất ngờ gọi lên yêu cầu trả bài, khi đứa bạn xui xẻo đầu tiên lên trả bài, thì học sinh cả lớp bắt đầu âm thầm học thuộc.
Hiện tại cũng như vậy, thời điểm Trần Trứ hỏi Hạ Dụ, theo phản xạ tự nhiên Diệp Hiểu Phong lập tức bắt đầu suy nghĩ xem kế hoạch này có sơ hở gì không.
“Cần tìm một chỗ.”
Diệp Hiểu Phong nói: “Nếu bọn anh phải tập trung lại một chỗ với nhau thì phải tìm được một nơi. Nơi đó có thể thoải mái bàn bạc, có khi là cãi nhau ỏm tỏi cũng nên.”
‘Địa điểm’ đây là ý kiến của Diệp Hiểu Phong.
Diệp Hiểu Phong nói xong thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như bản thân vừa trả lời được câu hỏi của thầy cô giáo vậy.
Đến bản thân anh ta còn không phát hiện ra, cái người mà mình coi là ‘thầy cô giáo’ ấy lại nhỏ hơn mình tận hai tuổi.
“Còn học trưởng Mông Phóng thì sao?”
Trần Trứ nhìn về phía Mông Phóng hỏi.
“Nếu như anh gặp một vài vấn đề kỹ thuật, có thể hỏi các bạn học khác được không?”
Mông Phóng vội vàng trar lời.
“Giúp đỡ từ bên ngoài’ đây là điều Mông Phóng bổ sung.
“Còn học trưởng Quách Nguyên thì sao?”
Trần Trứ híp mặt nhìn nguồn cơn đau đầu.
“Anh…không có.”
Quách Nguyên tỏ ra ấp úng.
Quách Nguyên ấp úng bởi vì Tống Thì Vi.
Lần đầu tiên anh ta gặp Trần Trứ, bởi vì anh ta không biết khả năng của cậu đàn em khóa dưới này, lại nghe cậu ta nói quan hệ rất rộng, nên cứ tưởng là Trần Trứ nói phét.
Vì vậy, anh ta mới bảo Trần Trứ gọi đóa hoa Lĩnh Viện là Tống Thì Vi đến, nhằm kiểm tra thực lực một chút.
Không ngờ, Trần Trứ thực sự gọi Tống Thì Vi tới, nên thời điểm đó Quách Nguyên đứng ngồi không yên, giống như cảm giác ‘sau lưng mắng chửi người ta, nhưng lại bị người trong cuộc nghe được’.
Lần thứ hai Quách Nguyên nhìn thấy Tống Thì Vi, vị học muội này vẫn tỏ ra hững hờ với mọi thứ, kèm với đó là khuôn mặt lạnh lùng, khiến Quách Nguyên không thể nào tự nhiên nổi.
Thậm chí, anh ta còn muốn đến nói lời xin lỗi với Trần Trứ và Tống Thì Vi, đồng thời giải thích lúc ấy chỉ đơn giản là tranh luận, không hề có một tý suy nghĩ nào muốn làm nhục người khác.
“Nếu anh Quách đã không có ý kiến gì, vậy Viên Viên thì sao?”
Trần Trứ nhìn về phía Triệu Viên Viên mỉm cười.
Triệu Viên Viên lắc đầu, cũng mỉm cười đáp lại.
Lần trước, khi mọi người thảo luận thì Viên Viên không có ở đó, cho nên cô cũng không biết Trần Trứ dự định khởi nghiệp.
Nhưng Trần Trứ gọi Viên Viên tới, không phải vì đoàn đội khởi nghiệp này cần cô bé, mà đơn giản chính bản thân Trần Trứ cần Viên Viên giúp đỡ.
“Vậy…Cậu thì sao?”
Lúc này, Trần Trứ nhìn về phía Tống Thì Vi, nhẹ nhàng hỏi.
Lần thứ nhất thảo luận về hạng mục, là ở nhà Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ thuê. Dưới môi trường và hoàn cảnh đó, mọi người cảm giác giống như là trò chuyện hơn.
Cho dù hiện tại, bởi vì tuổi tác của Trần Trứ, cho nên trong lòng của mọi người vẫn không thể coi Trần Trứ là lãnh đạo chính thức được.
Nhưng Tống Thì Vi lại ngồi nghe rất chăm chú, mái tóc đuôi ngựa thật dài buông xuống sau lưng, mặt mũi lạnh lùng trong trẻo, đôi con người đen trắng rõ ràng vẫn trong veo như bình thường.
Ngay từ câu đầu tiên Trần Trứ nói, thì đôi mắt phía dưới hàng lông mi dài của Tống Thì Vi vẫn luôn suy tư.
Thật ra, Trần Trứ đã sớm nhận ra những vị học trưởng học tỷ phía dưới không quan tâm điều hắn nói cho lắm.
Nhưng Trần Trứ là ai? Hắn là người từng đứng trước hội nghị lớn nhỏ trong tỉnh, nên biết cách nắm để nắm giữ tiết tấu của một cuộc họp là như thế nào? Đầu tiên là duy trì tiến độ thực hiện hạng mục, tiếp đến là giải quyết các vấn đề, đồng thời xác định nắm chắc quyền hạn của mình.
Trong mười mấy năm kinh nghiệm trong quan trường, có thể nói cuộc họp này là hội nghị thu nhỏ của Trần Trứ, một phó phòng cấp tỉnh trẻ tuổi.
“Hôm nay, mọi người có thể cùng nhau ngồi tại đây.”
Trần Trứ nói: “Đầu tiên phải cám ơn thầy Trịnh, bởi vì chính thầy ấy khổ sở chạy đủ mọi nơi để chúng ta có thể tổ chức được cuộc thi lần này.”
Trên thực tế, nội dung cuộc thi ‘thiết kế trang web nói lên mơ ước trong cuộc sống’ chính là do Trần Trứ soạn ra.
Sau đó, hồ sơ được đưa đến khoa quản lý dự toán cũng là do Trần Trứ cố ý xắp sếp hồ sơ, đặt ở vị trí mà Kỳ Chính ưu tiên xét duyệt.
Việc Trịnh Cự làm chỉ đơn giản là đóng dấu mộc đỏ chót vào hồ sơ trong đoàn ủy, còn tính là vất vả thì kém xa Trần Trứ. Nhưng Trần Trứ lại đẩy hết công lao lên người Trịnh Cứ.
Bởi vì Trịnh Cự là giảng viên, về mặt thân phận đã có loại uy quyền sẵn trong đó.
Lợi dụng việc cám ơn và khen ngợi anh ta, để bản thân và anh ta cùng ‘gộp’ vào một chỗ, để chia trác một chút quyền uy từ trên người vị giảng viên này.
Thứ hai, Trần Trứ muốn dùng câu này để cho mọi người cùng biết, ngay cả giảng viên đoàn ủy cũng cực kỳ coi trọng hạng mục này, còn các người cứ dựa vào đó mà cố gắng phát huy.
“Không có gì, không có gì.”
Trịnh Cự đâu hiểu được Trần Trứ đang tính toán gì, chỉ khiêm tốn khoát tay. Nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ, lần thứ nhất Trần Trứ tổ chức cuộc họp, việc đầu tiên hắn làm là cám ơn mình, nên từ sâu trong lòng có được cảm giác tôn trọng, cùng một chút thỏa mãn.
Sau đó, Trần Trứ tiếp tục nói: “Kế hoạch lúc trước của chúng ta, chính là chờ phần văn kiện này được phê duyệt. Chúng ta sẽ đồng thời làm hai việc, một bên thiết kế trang web, còn một bên khác nghĩ cách kéo phó giáo sư Tằng Bích vào trong ban giám khảo cuộc thi…”
Tất cả mọi người tưởng rằng Trần Trứ sẽ nói tiếp, giống như lúc giang viên giang bài, hắn sẽ nói ra tất cả câu trả lời cần nói.
Nhưng, lúc này Trần Trứ bỗng nhiên dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Sau đó, hắn nhìn về phía Hạ Dụ: “Học tỷ, trước kia chị sáng lập ra câu lạc bộ Côn Trùng Bay, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi, kinh nghiệm dẫn đội phong phú, chị cảm thấy có gì cần nhắc nhở không?”
Bình thường, trừ khi lãnh đạo muốn áp đặt cuộc họp ngay từ đầu, nếu không bọn họ sẽ lựa chọn để nhân vật quan trọng trong đoàn đội phát biểu cuối cùng.
Chỗ tốt thứ nhất chính là mình không cần phải nói nhiều, tránh việc cấp dưới mất tập trung, bởi vì bọn họ biết tiếp theo mình cần phải phát biểu, cho nên sẽ tập trung nhất có thê.
Chỗ tốt thứ hai là muốn vận dụng năng lực của mỗi người, có tỷ lệ đưa ra ý kiến tốt cao hơn. Đồng thời, lãnh đạo có thể thăm dò ý nghĩ của cấp dưới với hạng mục này là gì.
Chỗ tốt thứ ba là gia tăng quyền uy của mình, lãnh đạo sẽ nghe hết toàn bộ ý kiến sau đó cẩn thận suy xét tổng hợp các ý kiến đó lại, rồi đưa ra ý kiến giúp nâng cao trình độ suy nghĩ của cấp dưới.
Đương nhiên vẫn còn một vài phương diện khác, ví dụ cấp dưới chẳng may đến muộn, nếu lãnh đạo phát biểu xong rồi vậy thì người đến muộn chẳng nghe được gì.
Trước đó, Trần Trứ cũng làm như vậy, và hắn cũng gặp rất nhiều lãnh đạo lựa chọn cách làm này.
Có một số lãnh đạo còn cẩn thận đến nỗi, sự việc đã được quyết định rồi, nhưng vẫn tổ chức cuộc họp nghe mọi người đưa ý kiến, để có thể đoán được suy nghĩ của cấp dưới.
Tất nhiên, Hạ Dụ còn chưa quen phong cách làm việc của Trần Trứ, hoặc cũng có thể cô chưa thoát khỏi suy nghĩ của một sinh viên, nên có phần trở tay không kịp.
Bởi vì trong cuộc họp của hội học sinh, các bộ trưởng và phó bộ trưởng phát biểu một tràng dài, sau đó mặc kệ ý kiến của người khác, mạnh mẽ phân phối nhiệm vụ cho từng người, làm gì giống Trần Trứ có thể nắm giữ tiết tấu bình tĩnh và ung dung thế này.
Chỉ có Trịnh Cự thường xuyên tham gia cuộc họp bí thư trong Đoàn Ủy mới lờ mờ cảm giác được.
Trần Trứ nhìn thấy phản ứng lúng túng của Hạ Dụ thì không hề nóng nảy, mà hắn vẫn kiến nhẫn chờ cô phát biểu.
Một lát sau, Hạ Dụ mới bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tôi không có gì cần nhắc nhở cả. Chỉ có một điều duy nhất muốn nói, trong thời gian diễn ra cuộc thi, mọi người cần tập trung lại cho đến khi hoàn thành. Mọi người chỉ có thể chen chúc ở cùng một chỗ, chịu vất vả một thời gian.”
‘Thời gian’ đây là vấn đề Hạ Dụ muốn nói.
Trần Trứ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Hiểu Phong: “Học trưởng Phong, đối với kế hoạch này anh có gì cần bổ sung không?”
Cái này thật sự giống như bị thầy cô giáo bất ngờ gọi lên yêu cầu trả bài, khi đứa bạn xui xẻo đầu tiên lên trả bài, thì học sinh cả lớp bắt đầu âm thầm học thuộc.
Hiện tại cũng như vậy, thời điểm Trần Trứ hỏi Hạ Dụ, theo phản xạ tự nhiên Diệp Hiểu Phong lập tức bắt đầu suy nghĩ xem kế hoạch này có sơ hở gì không.
“Cần tìm một chỗ.”
Diệp Hiểu Phong nói: “Nếu bọn anh phải tập trung lại một chỗ với nhau thì phải tìm được một nơi. Nơi đó có thể thoải mái bàn bạc, có khi là cãi nhau ỏm tỏi cũng nên.”
‘Địa điểm’ đây là ý kiến của Diệp Hiểu Phong.
Diệp Hiểu Phong nói xong thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như bản thân vừa trả lời được câu hỏi của thầy cô giáo vậy.
Đến bản thân anh ta còn không phát hiện ra, cái người mà mình coi là ‘thầy cô giáo’ ấy lại nhỏ hơn mình tận hai tuổi.
“Còn học trưởng Mông Phóng thì sao?”
Trần Trứ nhìn về phía Mông Phóng hỏi.
“Nếu như anh gặp một vài vấn đề kỹ thuật, có thể hỏi các bạn học khác được không?”
Mông Phóng vội vàng trar lời.
“Giúp đỡ từ bên ngoài’ đây là điều Mông Phóng bổ sung.
“Còn học trưởng Quách Nguyên thì sao?”
Trần Trứ híp mặt nhìn nguồn cơn đau đầu.
“Anh…không có.”
Quách Nguyên tỏ ra ấp úng.
Quách Nguyên ấp úng bởi vì Tống Thì Vi.
Lần đầu tiên anh ta gặp Trần Trứ, bởi vì anh ta không biết khả năng của cậu đàn em khóa dưới này, lại nghe cậu ta nói quan hệ rất rộng, nên cứ tưởng là Trần Trứ nói phét.
Vì vậy, anh ta mới bảo Trần Trứ gọi đóa hoa Lĩnh Viện là Tống Thì Vi đến, nhằm kiểm tra thực lực một chút.
Không ngờ, Trần Trứ thực sự gọi Tống Thì Vi tới, nên thời điểm đó Quách Nguyên đứng ngồi không yên, giống như cảm giác ‘sau lưng mắng chửi người ta, nhưng lại bị người trong cuộc nghe được’.
Lần thứ hai Quách Nguyên nhìn thấy Tống Thì Vi, vị học muội này vẫn tỏ ra hững hờ với mọi thứ, kèm với đó là khuôn mặt lạnh lùng, khiến Quách Nguyên không thể nào tự nhiên nổi.
Thậm chí, anh ta còn muốn đến nói lời xin lỗi với Trần Trứ và Tống Thì Vi, đồng thời giải thích lúc ấy chỉ đơn giản là tranh luận, không hề có một tý suy nghĩ nào muốn làm nhục người khác.
“Nếu anh Quách đã không có ý kiến gì, vậy Viên Viên thì sao?”
Trần Trứ nhìn về phía Triệu Viên Viên mỉm cười.
Triệu Viên Viên lắc đầu, cũng mỉm cười đáp lại.
Lần trước, khi mọi người thảo luận thì Viên Viên không có ở đó, cho nên cô cũng không biết Trần Trứ dự định khởi nghiệp.
Nhưng Trần Trứ gọi Viên Viên tới, không phải vì đoàn đội khởi nghiệp này cần cô bé, mà đơn giản chính bản thân Trần Trứ cần Viên Viên giúp đỡ.
“Vậy…Cậu thì sao?”
Lúc này, Trần Trứ nhìn về phía Tống Thì Vi, nhẹ nhàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận