Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 130: Bạn?
“Có cảm giác thẹn thùng?”
Trần Trứ nghĩ thầm, đây là chuyện tốt, bởi vì Mưu Giai Văn đối với mình chưa từng có cảm giác thẹn thùng, dù là một chút xíu.
Đại Hoàng, mày có cơ hội rồi.
Trần Trứ vui mừng thay cho bạn thân. Muốn nhìn người phải nhìn từ trái tim, dù Trần Trứ luôn bắt bẻ Mưu Giai Văn, nhưng trên phương diện đạo đức, cô gái này rất được.
Lần thứ hai Hoàng Bách Hàm cầm theo đĩa cơm về, rồi ba người ngồi xuống ăn lấy ăn để. Đại Hoàng mua cho Trần Trứ ít cá, ít thịt, còn cậu ta ăn tôm.
Năm 2007, các nhà ăn trong trường đại học đều như vậy, trước tiên không vội đánh giá có ngon hay không, nhưng giá cả và dinh dưỡng là thứ không cần phải bàn. Một đĩa cơm có cả thịt, cả cá, rau xào mà chỉ có 12 tệ.
Trần Trứ ăn dăm ba miếng, sau đó nhìn vài con tôm khá to trong địa Đại Hoàng, nói ra một câu trêu đùa: “Đại Hoàng, nếu tao là mày, nhất định sẽ bóc vỏ một con tôm đưa cho Mưu Giai Văn.”
Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đồng loạt ngẩng đầu lên. Đại Hoàng ngẩn người ra, giống như đang tự hỏi chính mình có nên làm hay không.
Còn Mưu Giai Văn bắt đầu mắng chửi Trần Trứ, nói hắn có phải bị bệnh hay không, đang ăn cơm ngon thì ăn đi, nói năng lung tung cái gì.
Trần Trứ cảm thấy bạn học tiểu Mưu đúng là tiêu chuẩn kép. Cậu gán gép mình với Tống Thì Vi thì thấy thoải mái, không chịu nghe người ta giải thích gì cả, còn nói nào là mình giải thích chỉ muốn che giấu, là ngụy biện.
Hiện tại đến phiên cậu, cậu lại hùng hổ cảnh báo, cấm mình không được nói bậy nói bạ?
Trần Trứ mỉm cười không thèm chấp. Nhiệm vụ quan trọng đêm nay coi như hoàn thành.
Đầu tiên, Hoàng Bách Hàm không còn giống trước kia, cậu ta không bị Hứa Duyệt làm cho điên đảo.
Thứ hai, ấn tượng của Mưu Giai Văn với Hoàng Bách Hàm cũng được, chỉ là bản thân cô gái này còn chưa nhận ra.
Cho nên, ăn uống xong xuôi, nói chuyện một lúc, Trần Trứ dự định rời khỏi Hoa Công. Lúc này, hắn cố ý gọi Hoàng Bách Hàm đến một góc.
“Vừa rồi, tao làm vài phép thử với tiểu Mưu, đúng là cậu ấy có chút chút với mày…”
Trần Trứ mới nói được một nửa.
Mắt Hoàng Bách Hàm đã sáng lên, không kịp nghe hết mà ngắt lời: “Vậy bây giờ tao có nên tỏ tình hay không?”
“Mày đừng vội.”
Quân sư quạt mo Trần Trứ thở dài nói: “Loại thích này chỉ vỏn vẹn là thích đi chơi, đi ăn cùng với mày. Nhưng đây coi như là bước khởi đầu thành công…”
Lúc này, từ trên trời vang lên tiếng sấm nổ, rồi may đen thật dày kéo đến, sét đánh sáng cả một vùng trời.
Dự báo thời tiết đã nói trời tối sẽ mưa, nên Trần Trứ lo lắng bị ướt người, bèn nói ngắn gọn:
“Tiểu Mưu thích chơi game, còn không hứng thú với mua sắm cho lắm. Kiểu sở thích này nếu hẹn hò không tốn kém gì mấy, mày không cần bận rộn hẹn người ta ra ngoài dạo phố. Tóm lại, trước tiên phải kích thích cảm giác muốn yêu của cậu ấy trước, khi đó mày muốn thổ lộ, cũng coi như mọi thứ đã sẵn sàng.”
Trước khi xe bus đến trường, Trần Trứ còn cố nói một cậu: “Tuyệt đối không được hấp tấp tỏ tình, chờ tao tới quan sát thêm vài lần nữa cái đã.”
Hoàng Bách Hàm gật đầu, thậm chí cu cậu còn cảm thấy Trần Trứ hơi lắm mồm.
Sau khi Trần Trứ lên xe bus đi rồi, Mưu Giai Văn mới từ chỗ không xa lại gần hỏi: “Hai người giống như hai tên trộm ấy, thì thầm to nhỏ cái gì còn không cho mình nghe.”
“Làm gì có chuyện giấu cậu đâu, chỉ là Trần Trứ nói chậm một thời gian nữa mới trả tiền được cho chúng ta. Hình như cậu ấy đang định làm gì đó ở trong trường ấy.”
Hoàng Bách Hàm ngượng ngùng giải thích một chút.
Trước đó, Trần Trứ đã mượn tiền của hai người, Mưu Giai Văn biết là hắn đầu tư cổ phiếu, nhưng không biết Trần Trứ có ý định khởi nghiệp.
Thật ra, Đại Hoàng cũng biết qua loa chuyện Trần Trứ khởi nghiệp, chỉ muốn dùng lý do này trả lời cho qua chuyện mà thôi.
“Tối nay không có thì thôi, ai đòi mà cậu ấy chạy vội vậy?”
Mưu Giai Văn mắng một câu cho có, chứ không hề để chuyện này trong lòng.
Tiểu Mưu cũng là người địa phương Quảng Châu, tiền sinh hoạt cũng không phải thiếu một vài trăm thì không được, kể cả bây giờ Trần Trứ mượn thêm cô vẫn đủ sức cho mượn.
Sau đó, Hoàng Bách Hàm đi cùng với Mưu Tiểu Giai về chỗ dựng xe. Trước khi chiếc xe đạp dùng chung được ra đời, phần lớn học sinh đều sở hữu cho mình một chiếc xe đạp.
Nhất là những sinh viên trong các trường đại học 985, 211, bởi vì những trường đại học này có diện tích quá lớn. Nếu đi bộ từ ký túc xá đến tòa nhà dạy học phải mất rất nhiều thời gian.
Nếu bình thường, hai người sẽ nhàn nhã vừa đi vừa nói chuyện.
Nhưng đêm nay do có Trần Trứ quấy phá, nên Mưu Giai Văn đi cùng Hoàng Bách Hàm đã có cảm giác không giống bình thường, đến ngay cả thân thể cũng có gì đó sai sai.
Toàn thân mềm nhũn, không hề giống thường ngày tràn ngập năng lượng. Có thể do trời sắp mưa, trời oi bức khó chịu, nên lồng ngực bây giờ cũng có chút gì đó vướng mắc.
Mưu Giai Văn quay qua nhìn Hoàng Bách Hàm, không ngờ cô phát hiện Hoàng Bách Hàm cũng đang liếc mắt nhìn mình. Hai người đối mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng quay mặt về phía khác.
“Kỳ lạ thật, hôm nay có chuyện gì đang xảy ra thế?”
Mưu Giai Văn nghĩ thầm, cơ thể bỗng nhiên xuất hiện cảm giác khô nóng, mặc dù trong cơn giông đã có phần mát lạnh, đều không thể khiến cô tỉnh táo lại.
Rất nhanh đã đến ký túc xá nữ, Hoàng Bách Hàm quyết định nói: “Ngày mai…Cậu có muốn đi khu trò chơi ở phía tây sân thể dục không?”
Nếu bình thường, chỉ cần nghe đến đi chơi Mưu Giai Văn sẽ lập tức đồng ý.
“À…ừ…được.”
Lần này, Mưu Giai Văn tỏ ra do dự, rồi cuối cùng mới đồng ý.
Tiểu Mưu do dự, bởi vì cô cảm nhận được suy nghĩ của mình không giống trước đây, không hoàn toàn vì chơi game mà đồng ý.
Trong có còn một yếu tố khác, nhưng không biết phải miêu tả thế nào.
Mưu Giai Văn khóa xe lại, sau đó hai người tạm biệt nhau trước cửa ký túc xá, Hoàng Bách Hàm chúc ngủ ngon, sau đó từ từ trở về.
Thật ra, trong đầu Đại Hoàng có chút hụt hẫng, bởi vì vừa rồi Mưu Giai Văn do dự, cu cậu cũng nhận ra được.
Nhưng, Hoàng Bách Hàm không biết trong suy nghĩ của Mưu Giai Văn có sự thay đổi, bớt đi một phần ngây thơ và thoải mái. Mà cậu ta nghĩ rằng do bản thân mình làm cái gì đó không tốt, nên tiểu Mưu mới có hành động định tránh mình.
“Hay là sớm tỏ tình đi?”
Trong lòng Hoàng Bách Hàm lo lắng không thôi, nhưng cậu lại nhớ tới lời Trần Trứ dặn dò, nên do dự không quyết được.
Do dự qua đi, cậu ta lại nghĩ cách phản biện lại kết luận của Trần Trứ.
“Trước đó Trần Trứ khác gì mình đâu, còn không biết yêu, cũng chưa từng yêu ai. Hiện tại, nó chỉ mới xác định quan hệ với Du Huyền, thời gian cũng không dài.”
Hoàng Bách Hàm cho rằng, nhận định của Trần Trứ chưa chắc đã đúng.
Giờ phút này, Đại Hoàng như người đứng giữa ngã ba đường, mặc dù Trần Trứ đã chỉ rõ một con đường, nhưng bản thân lại thấy suy nghĩ của mình cũng không sai.
Thời điểm Hoàng Bách Hàm do dự không quyết được, thì bên phía Mưu Giai Văn cảm nhận được rất rõ ràng.
Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang cuốn lấy mình, nó làm cho mình bó tay bó chân không biết giải quyết thế nào.
Thời điểm cô đi đến khu vực lắp kính cho sinh viên chỉnh trang quần áo, cô nhìn bản thân ở trong gương, khuôn mặt đỏ hồng, lông mi cong cong, bờ môi trơn bóng…
Trời ạ, đây là mình sao?
Mưu Giai Văn bị dọa cho giật mình, nên vội vàng đổi mọi góc nhìn của mình trong gương. Cô nhìn mãi vẫn chưa thế bỏ được suy nghĩ trong đầu, cô giơ hai tay lên gồng mình, thể hiện ra một chút cơ bắp.
Cuối cùng, cô làm mấy khuôn mặt quỷ kiểu Trư Bát Giới, thì khí chất cô gái vừa nãy mới từ từ biến mất.
“Phù…”
Lúc này, Mưu Giai Văn mới thở ra một hơi, cố tỏ ra bản thân vẫn giống như trước kia, đi cầu thang phải đi hẳn 2, 3 bước một, trông giống như đang chạy trốn, cố gắng vứt bỏ dáng vẻ yểu điệu thục nữ kia lại phía sau.
“Cạch.”
Vẫn như thường ngày, bạn học tiểu Mưu đẩy mạnh cửa phòng ký túc xá ra, sau đó là tiếng trách mắng của đám bạn cùng phòng:
“Mưu Giai Văn, sao cậu phải làm ầm ầm lên thế?”
“Lúc nào cũng hấp tấp như đứa con trai.”
“Lúc học đại học, cậu không định yêu đương đúng không?”
Mưu Giai Văn hếch mũi lên, yêu đương có gì thú vị chứ? Có vài người sau khi yêu đương, cảm giác đã không còn lạnh lùng khó gần giống như trước đó nữa.
Cho nên, yêu đương rất dễ làm hỏng con người.
Bùm!
Lại một tiếng sấm thật to vang lên, bỗng trong lòng Mưu Giai Văn hiện lên một suy nghĩ:
“Không biết Hoàng Bách Hàm có cầm theo ô hay không?”
Cô vội vàng chạy ra ngoài ban công nhìn một chút, nhưng phát hiện trời chưa mưa, chỉ có vài ánh sét mà thôi.
Thế nhưng cô suy nghĩ một chút, nhưng không hiểu tại sao bản thân lại lo lắng cho Hoàng Bách Hàm như vậy?
“Chẳng lẽ, trong lòng mình, Đại Hoàng đang dần trở thành người anh em tốt?”
Mưu Giai Văn nhớ lại thời gian vừa qua, mình và Hoàng Bách Hàm đi dạo khắp các cửa hàng xung quanh trường học. Cảm giác này thật vui vẻ, nên cô hát véo von bài ‘Chiếc Đồng Hồ Quay Ngược’ của Châu Kiệt Luân, rồi bước vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, cơn mưa to đúng hẹn mà tới.
Bầu trời như bị xé thành một lỗ hổng lớn, nước mưa ào ào đổ xuống, mây đen bao phủ cả một bầu trời. Lúc này, có đôi khi hai người đối mặt nhau cũng không rõ mặt mũi đối phương thế nào.
Trần Trứ nghĩ thầm, đây là chuyện tốt, bởi vì Mưu Giai Văn đối với mình chưa từng có cảm giác thẹn thùng, dù là một chút xíu.
Đại Hoàng, mày có cơ hội rồi.
Trần Trứ vui mừng thay cho bạn thân. Muốn nhìn người phải nhìn từ trái tim, dù Trần Trứ luôn bắt bẻ Mưu Giai Văn, nhưng trên phương diện đạo đức, cô gái này rất được.
Lần thứ hai Hoàng Bách Hàm cầm theo đĩa cơm về, rồi ba người ngồi xuống ăn lấy ăn để. Đại Hoàng mua cho Trần Trứ ít cá, ít thịt, còn cậu ta ăn tôm.
Năm 2007, các nhà ăn trong trường đại học đều như vậy, trước tiên không vội đánh giá có ngon hay không, nhưng giá cả và dinh dưỡng là thứ không cần phải bàn. Một đĩa cơm có cả thịt, cả cá, rau xào mà chỉ có 12 tệ.
Trần Trứ ăn dăm ba miếng, sau đó nhìn vài con tôm khá to trong địa Đại Hoàng, nói ra một câu trêu đùa: “Đại Hoàng, nếu tao là mày, nhất định sẽ bóc vỏ một con tôm đưa cho Mưu Giai Văn.”
Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đồng loạt ngẩng đầu lên. Đại Hoàng ngẩn người ra, giống như đang tự hỏi chính mình có nên làm hay không.
Còn Mưu Giai Văn bắt đầu mắng chửi Trần Trứ, nói hắn có phải bị bệnh hay không, đang ăn cơm ngon thì ăn đi, nói năng lung tung cái gì.
Trần Trứ cảm thấy bạn học tiểu Mưu đúng là tiêu chuẩn kép. Cậu gán gép mình với Tống Thì Vi thì thấy thoải mái, không chịu nghe người ta giải thích gì cả, còn nói nào là mình giải thích chỉ muốn che giấu, là ngụy biện.
Hiện tại đến phiên cậu, cậu lại hùng hổ cảnh báo, cấm mình không được nói bậy nói bạ?
Trần Trứ mỉm cười không thèm chấp. Nhiệm vụ quan trọng đêm nay coi như hoàn thành.
Đầu tiên, Hoàng Bách Hàm không còn giống trước kia, cậu ta không bị Hứa Duyệt làm cho điên đảo.
Thứ hai, ấn tượng của Mưu Giai Văn với Hoàng Bách Hàm cũng được, chỉ là bản thân cô gái này còn chưa nhận ra.
Cho nên, ăn uống xong xuôi, nói chuyện một lúc, Trần Trứ dự định rời khỏi Hoa Công. Lúc này, hắn cố ý gọi Hoàng Bách Hàm đến một góc.
“Vừa rồi, tao làm vài phép thử với tiểu Mưu, đúng là cậu ấy có chút chút với mày…”
Trần Trứ mới nói được một nửa.
Mắt Hoàng Bách Hàm đã sáng lên, không kịp nghe hết mà ngắt lời: “Vậy bây giờ tao có nên tỏ tình hay không?”
“Mày đừng vội.”
Quân sư quạt mo Trần Trứ thở dài nói: “Loại thích này chỉ vỏn vẹn là thích đi chơi, đi ăn cùng với mày. Nhưng đây coi như là bước khởi đầu thành công…”
Lúc này, từ trên trời vang lên tiếng sấm nổ, rồi may đen thật dày kéo đến, sét đánh sáng cả một vùng trời.
Dự báo thời tiết đã nói trời tối sẽ mưa, nên Trần Trứ lo lắng bị ướt người, bèn nói ngắn gọn:
“Tiểu Mưu thích chơi game, còn không hứng thú với mua sắm cho lắm. Kiểu sở thích này nếu hẹn hò không tốn kém gì mấy, mày không cần bận rộn hẹn người ta ra ngoài dạo phố. Tóm lại, trước tiên phải kích thích cảm giác muốn yêu của cậu ấy trước, khi đó mày muốn thổ lộ, cũng coi như mọi thứ đã sẵn sàng.”
Trước khi xe bus đến trường, Trần Trứ còn cố nói một cậu: “Tuyệt đối không được hấp tấp tỏ tình, chờ tao tới quan sát thêm vài lần nữa cái đã.”
Hoàng Bách Hàm gật đầu, thậm chí cu cậu còn cảm thấy Trần Trứ hơi lắm mồm.
Sau khi Trần Trứ lên xe bus đi rồi, Mưu Giai Văn mới từ chỗ không xa lại gần hỏi: “Hai người giống như hai tên trộm ấy, thì thầm to nhỏ cái gì còn không cho mình nghe.”
“Làm gì có chuyện giấu cậu đâu, chỉ là Trần Trứ nói chậm một thời gian nữa mới trả tiền được cho chúng ta. Hình như cậu ấy đang định làm gì đó ở trong trường ấy.”
Hoàng Bách Hàm ngượng ngùng giải thích một chút.
Trước đó, Trần Trứ đã mượn tiền của hai người, Mưu Giai Văn biết là hắn đầu tư cổ phiếu, nhưng không biết Trần Trứ có ý định khởi nghiệp.
Thật ra, Đại Hoàng cũng biết qua loa chuyện Trần Trứ khởi nghiệp, chỉ muốn dùng lý do này trả lời cho qua chuyện mà thôi.
“Tối nay không có thì thôi, ai đòi mà cậu ấy chạy vội vậy?”
Mưu Giai Văn mắng một câu cho có, chứ không hề để chuyện này trong lòng.
Tiểu Mưu cũng là người địa phương Quảng Châu, tiền sinh hoạt cũng không phải thiếu một vài trăm thì không được, kể cả bây giờ Trần Trứ mượn thêm cô vẫn đủ sức cho mượn.
Sau đó, Hoàng Bách Hàm đi cùng với Mưu Tiểu Giai về chỗ dựng xe. Trước khi chiếc xe đạp dùng chung được ra đời, phần lớn học sinh đều sở hữu cho mình một chiếc xe đạp.
Nhất là những sinh viên trong các trường đại học 985, 211, bởi vì những trường đại học này có diện tích quá lớn. Nếu đi bộ từ ký túc xá đến tòa nhà dạy học phải mất rất nhiều thời gian.
Nếu bình thường, hai người sẽ nhàn nhã vừa đi vừa nói chuyện.
Nhưng đêm nay do có Trần Trứ quấy phá, nên Mưu Giai Văn đi cùng Hoàng Bách Hàm đã có cảm giác không giống bình thường, đến ngay cả thân thể cũng có gì đó sai sai.
Toàn thân mềm nhũn, không hề giống thường ngày tràn ngập năng lượng. Có thể do trời sắp mưa, trời oi bức khó chịu, nên lồng ngực bây giờ cũng có chút gì đó vướng mắc.
Mưu Giai Văn quay qua nhìn Hoàng Bách Hàm, không ngờ cô phát hiện Hoàng Bách Hàm cũng đang liếc mắt nhìn mình. Hai người đối mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng quay mặt về phía khác.
“Kỳ lạ thật, hôm nay có chuyện gì đang xảy ra thế?”
Mưu Giai Văn nghĩ thầm, cơ thể bỗng nhiên xuất hiện cảm giác khô nóng, mặc dù trong cơn giông đã có phần mát lạnh, đều không thể khiến cô tỉnh táo lại.
Rất nhanh đã đến ký túc xá nữ, Hoàng Bách Hàm quyết định nói: “Ngày mai…Cậu có muốn đi khu trò chơi ở phía tây sân thể dục không?”
Nếu bình thường, chỉ cần nghe đến đi chơi Mưu Giai Văn sẽ lập tức đồng ý.
“À…ừ…được.”
Lần này, Mưu Giai Văn tỏ ra do dự, rồi cuối cùng mới đồng ý.
Tiểu Mưu do dự, bởi vì cô cảm nhận được suy nghĩ của mình không giống trước đây, không hoàn toàn vì chơi game mà đồng ý.
Trong có còn một yếu tố khác, nhưng không biết phải miêu tả thế nào.
Mưu Giai Văn khóa xe lại, sau đó hai người tạm biệt nhau trước cửa ký túc xá, Hoàng Bách Hàm chúc ngủ ngon, sau đó từ từ trở về.
Thật ra, trong đầu Đại Hoàng có chút hụt hẫng, bởi vì vừa rồi Mưu Giai Văn do dự, cu cậu cũng nhận ra được.
Nhưng, Hoàng Bách Hàm không biết trong suy nghĩ của Mưu Giai Văn có sự thay đổi, bớt đi một phần ngây thơ và thoải mái. Mà cậu ta nghĩ rằng do bản thân mình làm cái gì đó không tốt, nên tiểu Mưu mới có hành động định tránh mình.
“Hay là sớm tỏ tình đi?”
Trong lòng Hoàng Bách Hàm lo lắng không thôi, nhưng cậu lại nhớ tới lời Trần Trứ dặn dò, nên do dự không quyết được.
Do dự qua đi, cậu ta lại nghĩ cách phản biện lại kết luận của Trần Trứ.
“Trước đó Trần Trứ khác gì mình đâu, còn không biết yêu, cũng chưa từng yêu ai. Hiện tại, nó chỉ mới xác định quan hệ với Du Huyền, thời gian cũng không dài.”
Hoàng Bách Hàm cho rằng, nhận định của Trần Trứ chưa chắc đã đúng.
Giờ phút này, Đại Hoàng như người đứng giữa ngã ba đường, mặc dù Trần Trứ đã chỉ rõ một con đường, nhưng bản thân lại thấy suy nghĩ của mình cũng không sai.
Thời điểm Hoàng Bách Hàm do dự không quyết được, thì bên phía Mưu Giai Văn cảm nhận được rất rõ ràng.
Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang cuốn lấy mình, nó làm cho mình bó tay bó chân không biết giải quyết thế nào.
Thời điểm cô đi đến khu vực lắp kính cho sinh viên chỉnh trang quần áo, cô nhìn bản thân ở trong gương, khuôn mặt đỏ hồng, lông mi cong cong, bờ môi trơn bóng…
Trời ạ, đây là mình sao?
Mưu Giai Văn bị dọa cho giật mình, nên vội vàng đổi mọi góc nhìn của mình trong gương. Cô nhìn mãi vẫn chưa thế bỏ được suy nghĩ trong đầu, cô giơ hai tay lên gồng mình, thể hiện ra một chút cơ bắp.
Cuối cùng, cô làm mấy khuôn mặt quỷ kiểu Trư Bát Giới, thì khí chất cô gái vừa nãy mới từ từ biến mất.
“Phù…”
Lúc này, Mưu Giai Văn mới thở ra một hơi, cố tỏ ra bản thân vẫn giống như trước kia, đi cầu thang phải đi hẳn 2, 3 bước một, trông giống như đang chạy trốn, cố gắng vứt bỏ dáng vẻ yểu điệu thục nữ kia lại phía sau.
“Cạch.”
Vẫn như thường ngày, bạn học tiểu Mưu đẩy mạnh cửa phòng ký túc xá ra, sau đó là tiếng trách mắng của đám bạn cùng phòng:
“Mưu Giai Văn, sao cậu phải làm ầm ầm lên thế?”
“Lúc nào cũng hấp tấp như đứa con trai.”
“Lúc học đại học, cậu không định yêu đương đúng không?”
Mưu Giai Văn hếch mũi lên, yêu đương có gì thú vị chứ? Có vài người sau khi yêu đương, cảm giác đã không còn lạnh lùng khó gần giống như trước đó nữa.
Cho nên, yêu đương rất dễ làm hỏng con người.
Bùm!
Lại một tiếng sấm thật to vang lên, bỗng trong lòng Mưu Giai Văn hiện lên một suy nghĩ:
“Không biết Hoàng Bách Hàm có cầm theo ô hay không?”
Cô vội vàng chạy ra ngoài ban công nhìn một chút, nhưng phát hiện trời chưa mưa, chỉ có vài ánh sét mà thôi.
Thế nhưng cô suy nghĩ một chút, nhưng không hiểu tại sao bản thân lại lo lắng cho Hoàng Bách Hàm như vậy?
“Chẳng lẽ, trong lòng mình, Đại Hoàng đang dần trở thành người anh em tốt?”
Mưu Giai Văn nhớ lại thời gian vừa qua, mình và Hoàng Bách Hàm đi dạo khắp các cửa hàng xung quanh trường học. Cảm giác này thật vui vẻ, nên cô hát véo von bài ‘Chiếc Đồng Hồ Quay Ngược’ của Châu Kiệt Luân, rồi bước vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, cơn mưa to đúng hẹn mà tới.
Bầu trời như bị xé thành một lỗ hổng lớn, nước mưa ào ào đổ xuống, mây đen bao phủ cả một bầu trời. Lúc này, có đôi khi hai người đối mặt nhau cũng không rõ mặt mũi đối phương thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận