Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 231: Cô gái tốt hay hư cũng không thể bỏ qua

Quảng Châu là đô thị loại một, nên viện bảo tàng mỹ thuật hay khu vực triển lãm tranh rất nhiều.
Nơi này không giống như huyện Hà Nguyên, chỗ ông bà ngoại Trần Trứ.
Bởi vì nơi đó một huyện rộng lớn mà chỉ có cung thiếu nhi là đủ để tổ chức một buổi triển lãm tranh, mà diện tích cũng vừa đủ. Đã thế, nơi đây thường xuyên đóng cửa, mãi cho tới khi lãnh đạo xuống thị sát mới mở cửa dọn dẹp.
Chuyện này cũng chứng minh, nếu muốn trở thành một thành phố lớn thì có nhiều thứ tạo thành. Trong đó có giáo dục, khoa học kỹ thuật, văn hóa, lễ nghĩa,
Cuối tuần này, viện bảo tàng nghệ thuật Quảng Châu, tổ chức một buổi triển lãm tranh với chủ đề ‘ấn tượng Lĩnh Nam’, tập trung rất nhiều tác phẩm hội họa của họa sĩ nổi tiếng Lĩnh Nam.
Dựa vào những bức tranh này, mọi người nhìn ra được những gì họa sĩ muốn thể hiện, về sự việc đặc sắc hay phong cảnh xinh đẹp của Lĩnh Nam. Từ đó, người nhìn biết được nét đẹp văn hóa ẩn sâu trong từng nét vẽ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Bách Hàm đến những khu vực như phòng triển lãm này. Cậu phát hiện ra bên trong mấy căn phòng rộng rãi, trưng bầy ra một vài bức tranh, nhàm chán giống như trong tưởng tượng. Cậu lấy điện thoại mới ra loay hoay nghịch một chút, nhưng đồng thời cũng nhận ra, đám người đến phòng triển lãm tranh này, nếu không phải vị trung niên quần áo chỉnh tề, thì là người thành công trong sự nghiệp. Tuy trên người bọn họ không tỏa ra khí chất nghệ thuật, hoặc dáng người không phải đẹp lắm, nhưng từ phong cách ăn mặc có thể nhận ra đúng là người sở hữu tố chất nghệ thuật. Sự có mặt của đám người này, khiến Hoàng Bách Hàm ý thức được, thì ra xem triển lãm cũng có mặt thú vị đấy chứ. Cho nên, Hoàng Bách Hàm không muốn kiếm một chỗ nghịch điện thoại nữa, mà vui vẻ theo sau Ngô Dư và Trịnh Hạo. Thỉnh thoảng cậu nhìn thấy một bức tranh trừu tượng, còn định lén chụp một bức ảnh. “Anh Bách Hàm, chỗ này không cho chụp ảnh.”
Triệu Viên Viên chỉ vào bảng ‘cấm chụp ảnh’ đồng thời lên tiếng nhắc nhở. “Không chụp, không chụp.”
Hoàng Bách Hàm bị em gái nhắc nhở, thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Nhưng mục đích của bản thân đã đạt được, cậu ta muốn đăng bức ảnh này lên cho bạn bè ‘nhất là chị Hứa Duyệt’ biết, mình đang đi dạo ở triển lãm tranh, để tầm nhận thức về mình cao thêm một chút. Giống như lúc Trần Trứ ăn cơm có nói, Đại Hoàng có chút lòng hư vinh và thích khoe khoang. Nhưng phần lớn người trẻ tuổi nào cũng thế, ý nghĩ này rất bình thường. Người trẻ tuổi không thích thể hiện sao gọi là người trẻ được? Trịnh Hạo và Ngô Dư đi phía trước. Bản thân Ngô Dư thật sự giống với người tham quan triển lãm, bởi vì đây là ngành học của cô, tuy giáo viên đánh giá ‘tài năng của cô không đủ’. Nhưng bản thân đủ trình độ để nhận ra đường nét và màu sắc của bức tranh. Trịnh Hạo xem mà chẳng hiểu gì, nhưng bản thân lại rất muốn tìm chủ đề, để hai người bên cạnh nhau không nhàm chán.
“Mình có cảm giác…”
Trịnh Hạo quay đầu lại nhìn Hoàng Bách Hàm cách đó không xa, rồi nói với Ngô Dư:
“Mình có cảm giác, Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa rất khó chịu với mình.”
“Không cần quan tâm bọn họ.”
Ngô Dư vẫn còn tức giận nói:
“Nhóm nhỏ của bọn mình, trung tâm là Trần Trứ, nếu cậu ấy không phản đối, thì cứ thoải mái mà chơi thôi.”
“Thế thì may quá, bởi mình thấy anh Trần có vẻ rất thích mình.”
Mặc dù Trịnh Hạo lớn tuổi hơn Trần Trứ, nhưng mở miệng ra là anh Trần Trứ, đã thế còn nói rất tự nhiên. “Vì sao cậu nghĩ vậy?”
Ngô Dư tò mò hỏi. “Bởi vì mỗi lần anh Trần nói chuyện với mình, anh ấy đều mỉm cười vui vẻ.”
Trịnh Hạo nói ra lý do. “Hả?”
Ngô Dư mở to mắt, tuy rát muốn cười những vẫn nhẹ nhàng nói:
“Đó là cậu chưa hiểu Trần Trứ thôi. Cậu ấy rất giống nhân viên công chức lâu năm trong đảng của nước ta. Trong lòng cậu ta nghĩ gì sẽ không bao giờ lộ ra ngoài, nên đừng bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa.”
“Hả? Mình vẫn cho rằng, anh Trần là người tài giỏi, với vẻ bề ngoài đẹp trai chứ?”
Trịnh Hạo nói giống như nịnh.
“Ha ha.”
Quả nhiên, Ngô Dư bị chọc cho cười. Vừa rồi cô vẫn còn tức giận vì Vương Trường Hoa, nhưng bây giờ có phần nguôi ngoai rồi. Thế là, Trịnh Hạo dựa vào đó nói thêm vài câu. Ngô Dư nói:
“Thật ra, lúc Cos tỷ mới yêu Trần Trứ, mình rất lo lắng Du Huyền sẽ chịu thiệt thòi. Bởi vì tính cách của Trần Trứ rất thâm trầm, mà Cos tỷ thuộc loại yêu đường mù quáng. Nhưng sau đó thì sao…”
Ngô Dư vui mừng nói:
“Mình nhận ra, hai người bọn họ giống như sinh ra để dành cho nhau vậy. Tính tình Du Huyền rất ương bướng, thẳng thắn, nên sẽ vô tình đắc tội với người khác. Nhưng nếu có Trần Trứ ở bên ngoài, sẽ thoải mái bảo vệ tốt Cos tỷ.”
“Vậy hai người hẳn hạnh phúc lắm nhỉ?”
Trịnh Hạo dịu dàng hỏi. “Vô cùng hạnh phúc.”
Ngô Dư thực lòng chúc phúc:
“Trước đó, Cos tỷ là người không có lòng cầu tiếng, mặc kệ tài năng bị bỏ phí. Nhưng sau một lần bị kích thích ở Trung Đại, bây giờ cậu ấy đặc biệt chăm chỉ, cuối cùng còn nhận được một vị sư phụ cực kỳ kinh khủng.”
“Cho nên, yêu đương đúng người sẽ khiến con người ta tiến bộ.”
Trịnh Hạo vội vàng đưa ra ý kiến. Ngô Dư gật đầu đồng ý. Giống như những buổi trò chuyện của hai người trên QQ vậy, Trịnh Hạo luôn đưa ra suy nghĩ giống như nhìn thấy suy nghĩ của cô vậy. Cô cảm thấy, có thể cùng một người con trai như vậy nói chuyện, đúng là trải nghiệm vô cùng thoải mái. “Đúng rồi.”
Trịnh Hạo muốn tiếp tục chủ đề này, nên tò mò hỏi:
“Cos tỷ ấy, cậu ấy vì chuyện gì kích thích mà trở nên chăm chỉ vậy?”
“Có một lời đồn, Trần Trứ…” Ngô Dư định kể, nhưng chuyện này là chuyện cá nhân của Trần Trứ và Du Huyền, cho nên dứt khoát dừng lại. Sau đó nghịch ngợm xoay xoay túi xách trên cổ tay mình. “Không nói cho cậu nghe được.”
Ngô Dư đáng yêu nói. Trịnh Hạo không hỏi thêm nữa, mà chỉ vào túi xách trên cổ tay Ngô Dư:
“Mình thấy trọng lượng không nhẹ nhỉ? Bên trong có phải toàn là đồ trang điểm không?”
“Đúng vậy, nữ sinh bọn mình ra ngoài toàn như vậy cả.”
Ngô Dư không hề giấu giếm nói. “Nặng như vậy, hay mình giúp cậu cầm, để cậu tập trung xem triển lãm?”
Trịnh Hạo thể hiện ra vẻ mặt ân cần. “Không cần.”
Ngô Dư lắc đầu. Trịnh Hạo tưởng Ngô Dư khách sao, nên giơ tay ra định cầm lấy túi xách:
“Cậu khách sáo làm gì…” Không ngờ, Ngô Dư lùi lại, thái độ cũng vô cùng kiên quyết:
“Thật sự không cần.”
Trịnh Hạo ngẩn người ra. Bản thân cậu ta cũng biết, theo đuổi con gái không thể nóng vội, nhất ra trong tình huống suy nghĩ hai bên trái chiều nhau, thì đừng bao giờ thể hiện cá tính đàn ông ra đây. Đừng học mấy cảnh trong phim truyền hình, mấy thanh niên tổng tài bá đạo, mạnh mẽ giật lấy. Làm như vậy chẳng khác nào cắt đứt cơ hội, bởi vì trong lòng cô gái sẽ nghĩ ‘đồ ngốc’. “Mình định tỏ ra ga lăng thôi mà.”
Trịnh Hạo nhanh chóng lấy ra một lý do. Ngô Dư cũng cảm thấy phản ứng của mình vừa rồi hơi quá, nên nghĩ một chút rồi giải thích:
“Mình cảm thấy những hành động đó, chỉ có thể là bạn trai, mà không phải bạn bè.”
Trịnh Hạo hiểu ra. Nếu đối diện cậu ta là cô gái trong quán bar, thì bây giờ Trịnh Hạo sẽ lập tức quay người rời đi. Nhưng đây là Ngô Dư, một nữ sinh. Cho nên, mọi thứ cô thấy đều là lần đầu, cho nên việc cầm hộ túi xách cũng làm ra vẻ nghi thức. “Đúng là ngây thơ mà.”
Trịnh Hạo nghĩ thầm. Nếu sau này muốn ngủ với cô bé này, thì phải chiều cô thêm một thời gian nữa, thoải mái trải nghiệm nữ sinh ngây thơ là thế nào chứ nhỉ? Một cô gái tốt, hay một cô gái hư, không thể để lãng phí bất kỳ cô gái nào. “Vậy mình sẽ cố gắng hơn nữa…” Trịnh Hạo có tính toán riêng của mình:
“Để sau này có thể là người cầm hộ túi xách cho cậu.”
Ngô Dư hiểu câu ám chỉ này, nên gương mặt bỗng đỏ lên, nhưng không trả lời. Đây chẳng khác nào một câu tỏ tình. Một tên cặn bã rất thích dùng mấy chiêu thăm dò này, với lại hành động cầm túi xách vừa rồi, cũng nằm trong những hành động thăm dò. Nếu Ngô Dư không mạnh mẽ từ chối, thì sau đó Trịnh Hạo sẽ có hành động khác, thêm một chút cảm giác tiếp xúc da thịt. Một hành động đơn giản nhất, dễ thành công nhất, mà nữ sinh khó chịu cũng khó lòng từ chối - đó là nắm tay cô bước qua đường, mà phải làm như vô tình nắm lấy, hoặc kéo ống tay áo đối phương, cũng có thể nắm cổ tay kéo đi cũng được. Nhưng, Ngô Dư còn chẳng cho cậu ta cầm túi xách, chứng tỏ còn cần thời gian đột phá hoàn toàn phòng ngự của Ngô Dư. Cho nên, Trịnh Hạo cần phải hành động chậm lại một chút. Buổi triển lãm tranh lần này không lớn nắm, nên mọi người đi dạo khoảng 1 tiếng là đã thăm hết. Tiếp theo, bốn người kiếm một quán chè gần đấu, ngồi xuống nói chuyện. Nhưng qua chuyện này, thời gian tiếp xúc riêng của Trịnh Hạo và Ngô Dư đã chính thức kết thúc. Một lát sau, Trần Trứ chở Du Huyền trên chiếc xe điện đi tới. Tuy ngoài miệng Hoàng Bách Hàm nói chẳng thèm xe điện, nhưng khi nhìn thấy lại vui mừng hớn hở. Nhưng khi cậu ta chạy lại kiểm tra bỗng ngớ người ra:
“Sao bảo hàng nhập khẩu Đài Loan? Đây chẳng phải hàng nội địa trong nước à?”
“Bọn tao ủng hộ khẩu hiệu, người Trung Quốc sử dụng hàng Trung Quốc.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Chỗ đó là cả một phố chỉ bán xe điện, tại sao tao lại chọn hàng nội địa?”
“Cũng đẹp mà.”
Hoàng Bách Hàm sờ chiếc xe điện mới tính rồi thuận miệng hỏi:
“Vương Trường Hoa đâu?”
“Nó không đến đây, về trường học luôn rồi.”
Trần Trứ thở dài. Hoàng Bách Hàm cũng hiểu, sau đó làm ra vẻ như người từng trải nói:
“Chắc khó chịu một thời gian dài đây. Một tên cặn bã là bạn cùng phòng, còn người kia là bạn thân. Vừa rồi, tao thấy Trịnh Hạo và Ngô Dư cười đùa vui vẻ, suýt chút nữa nhịn không được lao vào đấm cho mấy cái.”
“Biết cậu ta là cặn bã sao không nói sớm?”
Du Huyền ngồi ghế sau bước xuống, trừng mắt nhìn Hoàng Bách Hàm. Sau đó khuôn mặt trái xoan bỗng trở nên lạnh lùng, rồi bước vào cửa hàng chè. “Cái gì đấy? Sao trách tao được?”
Hoàng Bách Hàm tủi thân nói:
“Đây cũng là lần đầu tiên tao biết tên Trịnh Hạo kia có ý đồ xấu mà?”
Ngô Dư đang ngồi trên bàn nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn trò chuyện với Trịnh Hạo và Triệu Viên Viên. Cô thấy bạn thân đến gì vẫy tay định gọi, không ngờ Du Huyền vừa vào đã đi lại kéo tay mình nói:
“Đi.”
Động tác của Du Huyền khiến mọi người ngơ ngác, đến cả Ngô Dư cũng chẳng hiểu gì:
“Đi đâu? Đi về ký túc xá ấy à? Bây giờ còn sớm mà? Chẳng phải cậu nói muốn Trần Trứ chở mình trên chiếc xe điện sao?”
Du Huyền không trả lời câu hỏi này, mà chỉ liếc nhìn về phía Trịnh Hạo, với ánh nhìn vô cùng khinh bỉ và tức giận, rồi túm lấy Ngô Dư nói:
“Về ký túc xá, mình có mấy câu muốn hỏi.”
Trịnh Hạo ngơ ngác nhìn Ngô Dư bị kéo đi, rồi ánh mắt khó chịu của Du Huyền với mình, thì trong lòng trở nên bối rối. “Mình cũng không biết, vừa rồi lúc mua xe điện, Vương Trường Hoa kéo Du Huyền lại, chẳng biết nói gì mà Du Huyền cực kỳ tức giận.”
Giọng nói của Trần Trứ vẫn thản nhiên như thường, giống hệt lời Ngô Dư từng nói, từ vẻ bề ngoài sẽ không bao giờ biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì. “Hỏng.”
Mặt Trịnh Hạo cứng đờ. Cậu ta nghĩ, chắc chắn Vương Trường Hoa đã nói ra lịch sử chơi bời của mình. Nhưng có một tin tức tốt, là bản thân đã sớm nghĩ đến tình huống này, nên đã vẽ một kịch bản trước đó với Ngô Dư rồi. Song chuyện này cũng có thứ cần lo lắng, cậu không thể cam đoan chắc chắn 100% sẽ vượt qua chuyện này. Tóm lại, đây là một thử thách quan trọng trong quá trình tán gái lần này. “Anh Trần, lời Vương Trường Hoa nói phần lớn không phải sự thật.”
Trịnh Hạo nhớ ra, Trần Trứ là người có ảnh hưởng rất lớn trong nhóm này, nên đầu tiên giải thích với Trần Trứ vài câu. “Mình cũng không biết Vương Trường Hoa nói gì.”
Trần Trứ mỉm cười an ủi:
“Cậu không phải lo, bản thân phải vững vàng tin tưởng vào đảng chứ…. Nếu đây là hiểu lầm, thì tất nhiên sẽ có người tốt đứng ra nói chuyện giúp cậu mà.”
“Cám ơn anh Trần.”
Trịnh Hạo vội vàng cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận