Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 101: Cảm giác viếng nhầm mộ
Ngô Dư vội vàng quay người lại, thì lập tức trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dư Huyền dưới vành mũ đang dần trở nên trắng bệch.
Còn thân thể cô đang không ngừng lắc lư, giống như một người làm bằng giấy, bất cứ lúc nào cũng có thê bị gió cuốn đi.
Ngô Dư nhanh chóng đỡ lấy cô bạn thân của mình, nhưng lại trông thấy Du Huyền đang ôm chặt chiếc áo ngắn tay mà bản thân cẩn thận chọn cho Trần Trứ.
Mũi Ngô Dư cay cay, suýt chút nữa không kiềm được chảy nước mắt.
Tên khốn nạn Trần Trứ này, chẳng lẽ cậu không biết Du Huyền là cô gái yêu đương mù quáng sao?
Cậu ấy từng nói, sau này sẽ kiếm tiền mua nhà mua xe cho bạn trai mình, nhất định sẽ làm mọi thứ tốt nhất cho người ấy.
Du Huyền sẽ phấn đấu không ngừng, còn cậu lại thấy một cô bạn gái như vậy còn chưa đủ?
Về phần Lưu Kỳ Minh, sau khi cậu ta nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho người lạ, cũng chuẩn bị theo mấy bạn cùng phòng đi ăn cơm. Bởi vì cậu ta chưa từng biết yêu là gì nên không để ý đến thay đổi của hai cô gái.
Chỉ là, cậu ta vô tình liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đội mũ lưỡi trai, thì trong lòng giật mình. Trong suy nghĩ của cậu ta lúc này, trong cả đại học Trung Đại to lớn này, trừ Tống Thì Vi ra, bản thân chưa từng thấy ai xinh đẹp như thế.
“Cậu chờ chút.”
Ngô Dư gọi Lưu Kỳ Minh lại. Cô định hỏi xem bạn gái Trần Trứ là ai, bọn họ ăn cơm ở đâu, đã quen nhau bao lâu rồi…
Đột nhiên, Du Huyền nắm chặt tay của cô, ngắt lời: “Không sao, cậu đi đi, cám ơn.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng chất chứa tất cả những tủi nhục đau khổ trong lòng cô.
Lúc này Lưu Kỳ Minh mới nhận ra thái độ hai cô gái này khá kỳ lạ, nhưng nhanh chóng bị cảm giác của cái bụng đói đánh tan, nên vội vàng chạy về phía nhà ăn.
Trong lòng mấy tên chưa biết yêu là gì này, cơm mới là thứ tồn tại duy nhất, cái khác có hay không, không quan trọng.
“Sao cậu lại ngăn mình?”
Ngô Dư cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt Du Huyền chuyển động, im lặng một chút rồi mới trả lời: “Trần Trứ đã vào hội học sinh, nếu để người khác biết câu ấy yêu cùng một lúc hai người, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ấy.”
“Giờ nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Trần Trứ?”
Bỗng trong lồng ngực Ngô Dư có một thứ gì đó chắn lại, cô thực sự muốn làm gì để để giải tỏa sự khó chịu này.
Sau đó, cô nhìn thấy Du Huyền vừa rồi có người ngoài vẫn cố kìm nước mắt, thì giờ phút này bắt đầu điên cuồng rơi xuống, từng giọt từng giọt đua nhau lăn xuống.
Nó đến bất chợt, nhưng không cách nào dừng lại được, giống như cơn mưa rào ập đến, chỉ trong chớp mắt đã ào ào đổ xuống.
Đột nhiên, Ngô Dư chẳng muốn nói gì, đau lòng đỡ Du Huyền đến ngồi xuống bậc cầu thang.
Thân thể Du Huyền có điểm tựa một cái, là cô úp mặt xuống đầu gối, bờ vai bắt đầu rung dữ dội.
Trên tay cô vẫn cầm chắc chiếc áo ngắn tay mua tặng Trần Trứ. Nước mắt từ đó rơi xuống chiếc túi giấy màu nâu, tạo thành một đường đẫm nước. Mái tóc dài, thỉnh thoảng có vài sợi màu đỏ xõa xuống, trông cực kỳ yếu ớt.
Ngô Dư chưa từng thấy Du Huyền thế này bao giờ.
Từ lớp 10, hai người đã chơi với nhau. Mặc dù cô có một người cha nhu nhược, hay chăm sóc bà ngoại ốm yếu trong bệnh viện, hoặc đám con trai trường cấp ba tỏ tình thất bại rồi quay qua nói xấu đủ điều…
Du Huyền khinh thường tất cả, chỉ thở dài, nhưng chưa bao giờ phải khóc.
Chỉ mỗi lần vào dịp tết thanh minh hàng năm, sau khi Du Huyền đi tảo mộ mẹ về, lúc trở về trường học cô mới nhìn thấy Du Huyền đỏ mắt.
“Tên khốn nạn Trần Trứ này.”
Ngô Dư không thể nhịn được nữa rồi, bèn lấy điện thoại ra định gọi điện cho Trần Trứ.
“Chờ chút…”
Khóe mắt Du Huyền vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, giống như từng hạt chân châu không ngừng vỡ vụn, lộ ra nét đau khổ quá độ.
“Sao vậy?”
Ngô Dư khó chịu: “Chẳng lẽ cậu không nỡ mắng cậu ta?”
“Không phải.”
Du Huyền lắc đầu, cô đưa tay lên muốn lau khô nước mắt còn vương lại.
Có điều thật kỳ lạ, cô lau thế nào cũng không khô được, vừa lau bên này xong, thì bên kia lại chảy ra.
Cuối cùng, Du Huyền không quan tâm đến nó nữa, lời nói ra giống như người bị cúm tịt mũi, nhưng giọng điêu vô cùng nghiêm túc: “Mình muốn đến gặp mặt hỏi rõ cậu ấy.”
Ngô Dư ngạc nhiên.
Thời khắc này, cô gái chưa từng yêu đương, một cô gái Xuyên Du mạnh mẽ chẳng hề biết sợ là gì, đã lại quay trở về.
Ngô Dư nghĩ thầm, chờ đến khi vết thương của Du Huyền lành lại sau mối tình này, cô nhất định phải nói chuyện lại mới được.
Ngô Dư cảm thấy, Du Huyền lún qua sâu và quá nhanh vào con quỷ tình yêu. Vốn dĩ, cô bạn thân của mình chỉ mới cảm thấy quý mến một chút, nhưng sau một giấc ngủ lại tình cảm lại hóa thành ngọn núi cao vời vợi. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của yêu đương mù quáng sao?
Lúc này, Du Huyền lấy điện thoại ra, nhìn logo ‘Haier’, rồi nhớ tới cảnh cô và Trần Trứ đi mua điện thoại, khi đó vui vẻ nói hai người là ‘anh em Hải Nhĩ’. Bỗng trán cô dãn ra, khuôn mặt cũng vui vẻ hơn chút.
Du Huyền hít một hơi thật sâu, mặc kệ nước mắt vẫn chảy, dứt khoát gọi điện cho Trần Trứ.
Rất nhanh, Trần Trứ đã nhận điện thoại.
“Alo.”
Phía bên Trần Trứ là âm thanh ồn ào, hẳn là đang trong nhà ăn thật.
Du Huyền không nói gì, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
“Alo, sao đấy?”
Trần Trứ hỏi lại.
Đầu dây bên kia vẫn không trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp rất nhỏ, khiến cho Trần Trứ cảm thấy lo lắng không yên.
“Trần Trứ.”
Một lúc sau, Du Huyền cũng đã nói: “Cậu đang ở đâu?”
Vẫn giọng nói đấy, vẫn ngọt ngào và hồn nhiên như bình thường.
“Mình đang ở nhà ăn.”
Cảm giác Trần Trứ vô cùng nhạy bén, hắn lập tức hỏi: “Cậu bị cúm à?”
Lúc này, Du Huyền cũng đã bình tĩnh lại.
Bản thân cô là người không biết tính toán thâm sâu gì, lại càng không phải người thích nói vòng vo tam quốc. Cho nên, Cá Lúc Lắc trực tiếp hỏi Trần Trứ.
Cô giải thích:
“Trần Trứ, hôm nay mình đến trường định gặp cậu. Dự định không nói cho cậu, để khiến cậu bất ngờ.”
“Nhưng, ở lớp của cậu gặp được bạn cùng lớp của cậu.”
“Cậu ấy nói, cậu đang đi ăn cơm với bạn gái, từ lúc huấn luyện quân sự đã ở cùng nhau rồi.”
Du Huyền nói xong, yên tĩnh chờ Trần Trứ trả lời.
Hàng lông mi thật dài vẫn còn ướt đẫm nước mắt, giống như tạo thành một tầng bóng ma, che đi đôi mắt vốn dĩ trong trẻo sáng ngời.
Trần Trứ ở đầu dây bên kia cũng im lặng.
“Hừ.”
Ngô Dư hừ một tiếng. Trong suy nghĩ của cô, đây chính là hành động vượt quá giới hạn bị phát hiện.
Sau đó, tên cặn bã này sẽ bắt đầu tìm lý do, thề thốt đủ kiểu đây mà.
Khi đó, Du Huyền có tin hay không?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngô Dư chợt trở nên bình tĩnh, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt Du Huyền, lại bỗng nhiên lo lắng.
Chẳng may cô bạn mình sẽ tin mấy lời nói đó thì sao? Khả năng này rất lớn nha.
Có điều chuyện không ngờ xảy ra, Trần Trừ vậy mà thừa nhận.
Mà giọng nói của cậu ta vô cùng đàng hoàng, giống như bản thân chẳng hề có chút lỗi lầm gì vậy.
“Không sai.”
“Hiện tại, mình đang ăn cơm với một cô gái.”
“Đúng là từ lúc bắt đầu học quân sự mình hai đứa đã cùng nhau như vậy rồi.”
“Tên khốn này mặt dày thật đấy.”
Ngô Dư tức đến ngứa răng ngứa lợi.
“Nhưng.”
Trần Trứ nói tiếp: “Sao hai cậu không đến đây nhìn xem?? Mình đang ở phòng ăn thứ 5, tầng thứ nhất, ngồi ở gần cửa phía đông bắc, rất dễ nhìn.”
“Ý gì vậy?”
Ngô Dư ngây người ra, chẳng lẽ giới hạn của một tên con trai khốn nạn lại kinh khủng nhường này? Thế mà dám để vợ cả tới gặp tiểu tam nói chuyện.
“Đi.”
Ngô Dư lập tức nói: “Mình nhất định phải cho loại đàn ông này hai cái bạt tai, không thì khó mà tiêu tan cục tức này.”
“Không đi.”
Du Huyền đã dùng hết sức lực của mình để chờ câu trả lời của Trần Trứ rồi. Hiện tại cô có cảm giác không tìm thấy nơi nương tựa.
Giống như bản thân ra biển lúc hoàng hôn.
Vừa không quen lại vừa xa lạ.
“Cậu sợ à?”
Giờ phút này, máu nóng của Du Huyền đã bốc lên rồi, cô cảm giác mình có thế đánh lại 100 tên con trai cặn bã.
Du Huyền không muốn nói thêm câu gì, đột nhiên cô rất nhớ mẹ.
“Cậu không đi, mình đi.”
Ngô Dư cầm lấy điện thoại của Du Huyền, đang muốn gọi điện cho Trần Trứ.
Không ngờ, tiếng báo tin nhắn vang lên, vậy mà Trần Trứ gửi cho cô một tin nhắn.
Trần Trứ: Cậu đâu rồi, sao còn chưa qua đây? Người ta ăn xong sắp về phòng nghỉ ngơi hết rồi kìa.
Trần Trứ: Tin nhắn SMS.
Ngô Dư cắn răng nhấn vào link SMS, cô tò mò muốn xem người con gái như thế nào mới đủ khả năng cướp bạn trai của Du Huyền…
Ảnh màu dần hiện lên.
Hả?
Một khuôn mặt tròn trịa, đầu tròn, bàn tay cũng tròn trùng trục, miệng ăn dính đầy dầu mỡ, đang giơ một cánh tay hình chữ "Vê" qua đầu, trông vô cùng đáng yêu.
Ngô Dư nhìn lướt qua, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này đảo điên quay cuồng hết cả rồi.
Đầu Trần Trứ bị hỏng rồi sao? Bỏ qua một Du Huyền, muốn cùng cô gái béo kia yêu đương?
Nhưng sau khi nhìn lại, đột nhiên cô cảm thấy người này rất quen.
“Đây là…”
Ngô Dư cau mày, rốt cuộc nhớ ra một cô gái mập lúc nào cũng ăn hai bát mỳ trong cửa hàng giá rẻ kia.
Lúc còn học cấp ba, mọi người thường xuyên gặp mặt, nhưng khi nghỉ hè lại ít gặp nhau hơn, còn sau khi lên đại học cũng chưa gặp nhau lần nào.
Với lại, hình như Viên Viên lại mập ra thì phải, cho nên không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.
“Đây là bạn gái Trần Trứ?”
Ngô Dư bỗng nhiên có một loại cảm giác, đi viếng mộ một người, không ngờ lại nhầm qua một cái mộ khác.
Còn thân thể cô đang không ngừng lắc lư, giống như một người làm bằng giấy, bất cứ lúc nào cũng có thê bị gió cuốn đi.
Ngô Dư nhanh chóng đỡ lấy cô bạn thân của mình, nhưng lại trông thấy Du Huyền đang ôm chặt chiếc áo ngắn tay mà bản thân cẩn thận chọn cho Trần Trứ.
Mũi Ngô Dư cay cay, suýt chút nữa không kiềm được chảy nước mắt.
Tên khốn nạn Trần Trứ này, chẳng lẽ cậu không biết Du Huyền là cô gái yêu đương mù quáng sao?
Cậu ấy từng nói, sau này sẽ kiếm tiền mua nhà mua xe cho bạn trai mình, nhất định sẽ làm mọi thứ tốt nhất cho người ấy.
Du Huyền sẽ phấn đấu không ngừng, còn cậu lại thấy một cô bạn gái như vậy còn chưa đủ?
Về phần Lưu Kỳ Minh, sau khi cậu ta nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho người lạ, cũng chuẩn bị theo mấy bạn cùng phòng đi ăn cơm. Bởi vì cậu ta chưa từng biết yêu là gì nên không để ý đến thay đổi của hai cô gái.
Chỉ là, cậu ta vô tình liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đội mũ lưỡi trai, thì trong lòng giật mình. Trong suy nghĩ của cậu ta lúc này, trong cả đại học Trung Đại to lớn này, trừ Tống Thì Vi ra, bản thân chưa từng thấy ai xinh đẹp như thế.
“Cậu chờ chút.”
Ngô Dư gọi Lưu Kỳ Minh lại. Cô định hỏi xem bạn gái Trần Trứ là ai, bọn họ ăn cơm ở đâu, đã quen nhau bao lâu rồi…
Đột nhiên, Du Huyền nắm chặt tay của cô, ngắt lời: “Không sao, cậu đi đi, cám ơn.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng chất chứa tất cả những tủi nhục đau khổ trong lòng cô.
Lúc này Lưu Kỳ Minh mới nhận ra thái độ hai cô gái này khá kỳ lạ, nhưng nhanh chóng bị cảm giác của cái bụng đói đánh tan, nên vội vàng chạy về phía nhà ăn.
Trong lòng mấy tên chưa biết yêu là gì này, cơm mới là thứ tồn tại duy nhất, cái khác có hay không, không quan trọng.
“Sao cậu lại ngăn mình?”
Ngô Dư cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt Du Huyền chuyển động, im lặng một chút rồi mới trả lời: “Trần Trứ đã vào hội học sinh, nếu để người khác biết câu ấy yêu cùng một lúc hai người, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ấy.”
“Giờ nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Trần Trứ?”
Bỗng trong lồng ngực Ngô Dư có một thứ gì đó chắn lại, cô thực sự muốn làm gì để để giải tỏa sự khó chịu này.
Sau đó, cô nhìn thấy Du Huyền vừa rồi có người ngoài vẫn cố kìm nước mắt, thì giờ phút này bắt đầu điên cuồng rơi xuống, từng giọt từng giọt đua nhau lăn xuống.
Nó đến bất chợt, nhưng không cách nào dừng lại được, giống như cơn mưa rào ập đến, chỉ trong chớp mắt đã ào ào đổ xuống.
Đột nhiên, Ngô Dư chẳng muốn nói gì, đau lòng đỡ Du Huyền đến ngồi xuống bậc cầu thang.
Thân thể Du Huyền có điểm tựa một cái, là cô úp mặt xuống đầu gối, bờ vai bắt đầu rung dữ dội.
Trên tay cô vẫn cầm chắc chiếc áo ngắn tay mua tặng Trần Trứ. Nước mắt từ đó rơi xuống chiếc túi giấy màu nâu, tạo thành một đường đẫm nước. Mái tóc dài, thỉnh thoảng có vài sợi màu đỏ xõa xuống, trông cực kỳ yếu ớt.
Ngô Dư chưa từng thấy Du Huyền thế này bao giờ.
Từ lớp 10, hai người đã chơi với nhau. Mặc dù cô có một người cha nhu nhược, hay chăm sóc bà ngoại ốm yếu trong bệnh viện, hoặc đám con trai trường cấp ba tỏ tình thất bại rồi quay qua nói xấu đủ điều…
Du Huyền khinh thường tất cả, chỉ thở dài, nhưng chưa bao giờ phải khóc.
Chỉ mỗi lần vào dịp tết thanh minh hàng năm, sau khi Du Huyền đi tảo mộ mẹ về, lúc trở về trường học cô mới nhìn thấy Du Huyền đỏ mắt.
“Tên khốn nạn Trần Trứ này.”
Ngô Dư không thể nhịn được nữa rồi, bèn lấy điện thoại ra định gọi điện cho Trần Trứ.
“Chờ chút…”
Khóe mắt Du Huyền vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, giống như từng hạt chân châu không ngừng vỡ vụn, lộ ra nét đau khổ quá độ.
“Sao vậy?”
Ngô Dư khó chịu: “Chẳng lẽ cậu không nỡ mắng cậu ta?”
“Không phải.”
Du Huyền lắc đầu, cô đưa tay lên muốn lau khô nước mắt còn vương lại.
Có điều thật kỳ lạ, cô lau thế nào cũng không khô được, vừa lau bên này xong, thì bên kia lại chảy ra.
Cuối cùng, Du Huyền không quan tâm đến nó nữa, lời nói ra giống như người bị cúm tịt mũi, nhưng giọng điêu vô cùng nghiêm túc: “Mình muốn đến gặp mặt hỏi rõ cậu ấy.”
Ngô Dư ngạc nhiên.
Thời khắc này, cô gái chưa từng yêu đương, một cô gái Xuyên Du mạnh mẽ chẳng hề biết sợ là gì, đã lại quay trở về.
Ngô Dư nghĩ thầm, chờ đến khi vết thương của Du Huyền lành lại sau mối tình này, cô nhất định phải nói chuyện lại mới được.
Ngô Dư cảm thấy, Du Huyền lún qua sâu và quá nhanh vào con quỷ tình yêu. Vốn dĩ, cô bạn thân của mình chỉ mới cảm thấy quý mến một chút, nhưng sau một giấc ngủ lại tình cảm lại hóa thành ngọn núi cao vời vợi. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của yêu đương mù quáng sao?
Lúc này, Du Huyền lấy điện thoại ra, nhìn logo ‘Haier’, rồi nhớ tới cảnh cô và Trần Trứ đi mua điện thoại, khi đó vui vẻ nói hai người là ‘anh em Hải Nhĩ’. Bỗng trán cô dãn ra, khuôn mặt cũng vui vẻ hơn chút.
Du Huyền hít một hơi thật sâu, mặc kệ nước mắt vẫn chảy, dứt khoát gọi điện cho Trần Trứ.
Rất nhanh, Trần Trứ đã nhận điện thoại.
“Alo.”
Phía bên Trần Trứ là âm thanh ồn ào, hẳn là đang trong nhà ăn thật.
Du Huyền không nói gì, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
“Alo, sao đấy?”
Trần Trứ hỏi lại.
Đầu dây bên kia vẫn không trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp rất nhỏ, khiến cho Trần Trứ cảm thấy lo lắng không yên.
“Trần Trứ.”
Một lúc sau, Du Huyền cũng đã nói: “Cậu đang ở đâu?”
Vẫn giọng nói đấy, vẫn ngọt ngào và hồn nhiên như bình thường.
“Mình đang ở nhà ăn.”
Cảm giác Trần Trứ vô cùng nhạy bén, hắn lập tức hỏi: “Cậu bị cúm à?”
Lúc này, Du Huyền cũng đã bình tĩnh lại.
Bản thân cô là người không biết tính toán thâm sâu gì, lại càng không phải người thích nói vòng vo tam quốc. Cho nên, Cá Lúc Lắc trực tiếp hỏi Trần Trứ.
Cô giải thích:
“Trần Trứ, hôm nay mình đến trường định gặp cậu. Dự định không nói cho cậu, để khiến cậu bất ngờ.”
“Nhưng, ở lớp của cậu gặp được bạn cùng lớp của cậu.”
“Cậu ấy nói, cậu đang đi ăn cơm với bạn gái, từ lúc huấn luyện quân sự đã ở cùng nhau rồi.”
Du Huyền nói xong, yên tĩnh chờ Trần Trứ trả lời.
Hàng lông mi thật dài vẫn còn ướt đẫm nước mắt, giống như tạo thành một tầng bóng ma, che đi đôi mắt vốn dĩ trong trẻo sáng ngời.
Trần Trứ ở đầu dây bên kia cũng im lặng.
“Hừ.”
Ngô Dư hừ một tiếng. Trong suy nghĩ của cô, đây chính là hành động vượt quá giới hạn bị phát hiện.
Sau đó, tên cặn bã này sẽ bắt đầu tìm lý do, thề thốt đủ kiểu đây mà.
Khi đó, Du Huyền có tin hay không?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngô Dư chợt trở nên bình tĩnh, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt Du Huyền, lại bỗng nhiên lo lắng.
Chẳng may cô bạn mình sẽ tin mấy lời nói đó thì sao? Khả năng này rất lớn nha.
Có điều chuyện không ngờ xảy ra, Trần Trừ vậy mà thừa nhận.
Mà giọng nói của cậu ta vô cùng đàng hoàng, giống như bản thân chẳng hề có chút lỗi lầm gì vậy.
“Không sai.”
“Hiện tại, mình đang ăn cơm với một cô gái.”
“Đúng là từ lúc bắt đầu học quân sự mình hai đứa đã cùng nhau như vậy rồi.”
“Tên khốn này mặt dày thật đấy.”
Ngô Dư tức đến ngứa răng ngứa lợi.
“Nhưng.”
Trần Trứ nói tiếp: “Sao hai cậu không đến đây nhìn xem?? Mình đang ở phòng ăn thứ 5, tầng thứ nhất, ngồi ở gần cửa phía đông bắc, rất dễ nhìn.”
“Ý gì vậy?”
Ngô Dư ngây người ra, chẳng lẽ giới hạn của một tên con trai khốn nạn lại kinh khủng nhường này? Thế mà dám để vợ cả tới gặp tiểu tam nói chuyện.
“Đi.”
Ngô Dư lập tức nói: “Mình nhất định phải cho loại đàn ông này hai cái bạt tai, không thì khó mà tiêu tan cục tức này.”
“Không đi.”
Du Huyền đã dùng hết sức lực của mình để chờ câu trả lời của Trần Trứ rồi. Hiện tại cô có cảm giác không tìm thấy nơi nương tựa.
Giống như bản thân ra biển lúc hoàng hôn.
Vừa không quen lại vừa xa lạ.
“Cậu sợ à?”
Giờ phút này, máu nóng của Du Huyền đã bốc lên rồi, cô cảm giác mình có thế đánh lại 100 tên con trai cặn bã.
Du Huyền không muốn nói thêm câu gì, đột nhiên cô rất nhớ mẹ.
“Cậu không đi, mình đi.”
Ngô Dư cầm lấy điện thoại của Du Huyền, đang muốn gọi điện cho Trần Trứ.
Không ngờ, tiếng báo tin nhắn vang lên, vậy mà Trần Trứ gửi cho cô một tin nhắn.
Trần Trứ: Cậu đâu rồi, sao còn chưa qua đây? Người ta ăn xong sắp về phòng nghỉ ngơi hết rồi kìa.
Trần Trứ: Tin nhắn SMS.
Ngô Dư cắn răng nhấn vào link SMS, cô tò mò muốn xem người con gái như thế nào mới đủ khả năng cướp bạn trai của Du Huyền…
Ảnh màu dần hiện lên.
Hả?
Một khuôn mặt tròn trịa, đầu tròn, bàn tay cũng tròn trùng trục, miệng ăn dính đầy dầu mỡ, đang giơ một cánh tay hình chữ "Vê" qua đầu, trông vô cùng đáng yêu.
Ngô Dư nhìn lướt qua, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này đảo điên quay cuồng hết cả rồi.
Đầu Trần Trứ bị hỏng rồi sao? Bỏ qua một Du Huyền, muốn cùng cô gái béo kia yêu đương?
Nhưng sau khi nhìn lại, đột nhiên cô cảm thấy người này rất quen.
“Đây là…”
Ngô Dư cau mày, rốt cuộc nhớ ra một cô gái mập lúc nào cũng ăn hai bát mỳ trong cửa hàng giá rẻ kia.
Lúc còn học cấp ba, mọi người thường xuyên gặp mặt, nhưng khi nghỉ hè lại ít gặp nhau hơn, còn sau khi lên đại học cũng chưa gặp nhau lần nào.
Với lại, hình như Viên Viên lại mập ra thì phải, cho nên không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.
“Đây là bạn gái Trần Trứ?”
Ngô Dư bỗng nhiên có một loại cảm giác, đi viếng mộ một người, không ngờ lại nhầm qua một cái mộ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận