Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 126: Nụ hoa Mộc trên bàn học

Trần Trứ cùng Tống Thì Vi, một trước một sau trở lại trường học. Bây giờ thời gian khoảng 8 giờ, nhưng bên trong Trung Đại vẫn vô cùng náo nhiệt, khắp nơi trong khuôn viên trường có từng nhóm từng nhóm sinh viên đi dạo nói chuyện trên trời dưới đất.
Trong trường, Tống Thì Vi rất nổi tiếng, nên thỉnh thoảng sẽ có sinh viên nhìn về phía Trần Trứ đang đi bên cạnh cô.
Từ lúc ở bờ sông, khi mà hắn ngỏ lời mới Tống Thì Vi ra nhập đoàn đội, thì bản thân cũng đã nghĩ đến tình huống này. Hắn biết sẽ có một vài người lắm mồm hay nghĩ vớ vẩn, nhưng chỉ cần hắn đường hoàng chính chính, thì ấy lời nói vớ vẩn cũng không ảnh hưởng lớn lắm.
Quân tử hào phóng, tiểu nhân mới phải giấu kê kê.
Mặt khác, qua lần hiểu lầm lần trước, chắc chắn Du Huyền không dễ tin vào những lời đồn kia. Nếu cô ấy nghe được lời đồn đại nào, thì việc đầu tiên cô ấy sẽ xác thực với mình trước.
“Cậu cảm thấy thị trường chứng khoán năm sau sẽ chuyển biến xấu?”
Tống Thì Vi nghĩ một chút, sau đó vẫn quyết định hỏi Trần Trứ.
Rõ ràng, cô ấy không hề để ý đến những lời đồn xấu rất có thể đến kia, cũng giống hệt như thời cấp ba vậy.
Lười giải thích, cũng không muốn giải thích.
“Hả…”
Trần Trứ dừng lại một chút: “Cậu thấy chúng ta có nên vừa ăn vừa nói chuyện không?”
Từ tối đến giời hai người khá bận rộn, đúng là chưa hề ăn chút gì. Nhưng vào thời điểm này, Trần Trứ nói ra cầu này chẳng khác nào ‘cậu muốn biết cách nhìn của mình với vấn đề này thế nào đúng không? Vậy mời mình bữa cơm đi’.
Tống Thì Vi liếc nhìn Trần Trứ. Bản thân cô cũng nghĩ đến nguyên nhân này, bởi vì hiện tại Trần Trứ đang nghèo rớt mồng tơi.
Trần Trứ khoanh tay nói: “Không ăn cũng được, mình cảm thấy vạn vật trên đời có tròn có méo. Hiện tại, thị trường cổ phiếu nhìn qua thì thấy đang không ngừng leo lên, nhưng thực tệ lại gặp rất nhiều vấn đề…”
“Cậu muốn ăn gì?”
Giọng Tống Thì Vi lạnh lùng ngắt lời. Cô vẫn có ý mời Trần Trứ bữa cơm này.
“Cái gì cũng được, giờ này thì nhà ăn chẳng còn mấy món để lựa chọn đâu.”
Trần Trứ nói đùa: “Tống tổng, nếu được có thể dẫn mình vào trong thành phố, giải ngố một lần cũng được.”
Khu Nam Trung Đại thật ra cách nội thành Quảng Châu cũng gần, kể cả thành phố đại học Phiên Ngu cũng cách không quá xa. Mà bên trong nội thành Quảng Châu, xe công cộng vô cùng phải triển, từ tàu điện ngầm đến xe bus đều khá thuận tiện.
Nhưng có một số trường đại học cực kỳ xa thành phố, trường học cách nội thành cả trăm cây số. Đi học mà giống như lên núi tu tiên, thỉnh thoảng gọi điện còn không có cả sóng.
Nếu đám con trai học những nơi này sẽ khá khó chịu, bởi vì mọi người đều nói lên đại học chẳng khác gì xuống núi, vì sao con mẹ nó quay lại núi rồi?
Tống Thì Vi không thèm quan tâm lời trêu chọc này của Trần Trứ, mà đi thẳng dọc theo con đường nhỏ phía đông hồ nhân tạo dẫn đến nhà ăn Khang Nhạc Viên.
Trên bầu trời, mặt trăng nhẹ nhàng xuyên phá màn đêm, kèm với đó là những ngôi sao như ngọn đèn sáng. Phía dưới con đường uốn lượn có một chút ít sương mù, còn bên tai vang lên tiếng ếch kêu văng vẳng, vọng lên từ dưới hồ sen, khiến tâm tình con người trở nên khoan khoái.
Sau khi đến nhà ăn, Trần Trứ vừa ăn bát mì thịt bò, vừa nói ra cách nghĩ của mình đối với thị trường chứng khoán.
Tất nhiên hắn sẽ không nói mình trùng sinh trở về, rồi nói mình biết chắc thị trường chứng khoán năm 2008 sẽ rơi vào khủng hoàng. Mà cú ngã này sẽ không thể nào vực dậy thị trường lần nữa.
Trần Trứ đứng trên một góc độ khác, nói ra nguyên nhân mình không tin thị trường chứng khoán năm sau.
Nguyên nhân đầu tiên: Dùng một câu lý luận triết học ‘nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ thiệt thòi’ để miêu tả. Thế gian này, vạn vật sẽ không ngừng thay đổi, vật thịnh tất suy. Đó là quy luật trong quá trình phát triển.
Nguyên nhân thứ hai: Nền móng thị trường chứng khoán trong nước chưa vững. Một thị trường chứng khoán khỏe mạnh là có tăng có giảm, nhưng nhìn theo hướng tổng quát là ổn định tăng trưởng. Làm gì có chuyện giống như hiện tại, một tháng tăng vọt mấy lần.
Đơn giản, nó là do nước ta là chủ nhà đăng cai thế vận hội Olympic. Mọi người vin vào sự kiện này mà huyễn hoặc bản thân là thị trường chứng khoán vững mạnh.
Nguyên nhân thứ ba: Khủng hoảng kinh tế ở Mỹ đang diễn ra, chỉ là nó chưa lan sang thị trường Trung Quốc. Hiện tại, rất nhiều người tài hoa tuyệt đỉnh ở phố Wall còn chưa tính được mức ảnh hưởng sẽ lớn thế nào, thì đừng trông chờ mấy chuyên gia tài chính gà mờ trong nước làm gì cho mất công.
Nhưng, trong nước không phải không có người tài. Một số giáo sư đã lờ mờ nhìn ra được mấu chốt sự việc. Bọn họ đã đưa ra một số nhận định chính xác, nhưng thị trường cổ phiếu là vậy, nó chẳng khác gì một trận cá cược. Nhất là thời điểm, thị trưởng chỉ tăng không giảm, thì những con bạc khát nước sao nghe nổi mấy lời khuyên?
“Khủng hoảng tài chính?”
Tống Thì Vi không quá đói, cô chỉ mua một chai sữa chua, để ngồi cùng Trần Trứ mà thôi.
“Chú Tống không nói với cậu chuyện này?”
Trần Trứ hỏi.
Hắn không tin, loại công ty cỡ lớn như Trung Tín lại không có người nào nhìn ra đợt khủng hoảng tài chính ở bên kia đại dương.
“Có nói qua.”
Tống Thì Vi uống một hớp sữa chua, nên trên môi bỗng xuất hiện một vài vết sữa.
Trần Trứ đang chờ cô lè lưỡi liếm sạch, không ngờ Tống Thì Vi lấy một tờ khăn ướt từ trong ví ra, nhẹ nhàng lau sạch miệng mình.
“Uống sữa chua mà không liếm, làm mất hết sự tinh túy trong đó.”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng.
“Nhưng…”
Tống Thì Vi nói: “Nhưng nội bộ công ty của cha đưa ra kết luận, hiện tại kinh tế trong nước đã tạo dựng được cơ sở ổn định, đủ để chống đỡ cuộc khủng hoảng tài chính lần này. Nếu tùy tiện đưa ra tin tức sẽ khiến thị trường xao động, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, đồng thời sẽ ảnh hưởng nhất định đến Olympic…”
Tống Thì Vi đúng là sinh viên ngành tài chính. Thời điểm cô nói chuyện này, liên tục dùng từ ngữ chuyên ngành để giải thích.
Nhưng Trần Trứ biết kết luận này là sai lầm.
Hơn nữa, Trần Trứ cũng biết được, bên trong thể chế vào một số thời điểm sẽ đưa ra kết luận sai lầm. Cũng chưa hẳn là vấn đề năng lực của lãnh đạo, mà do một thi hành ‘ý chí’ của cấp cao hơn nữa.
Nói cách khác, kể cả Tống Tác Dân nhìn thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, hay vị trí của ông là giám đốc Chứng Khoán Trung Tín đi chăng nữa, cũng không có quyền thay đối hướng phát triển của thị tường chứng khoán.
Phía trên của ông còn có rất nhiều lãnh đạo, mà mỗi người đều có trình độ và tầm nhìn khác nhau.
Dù sao, lãnh đạo xử lý vấn đề thường xoay quanh cụm từ ‘ổn định làm đầu’, thà không làm còn hơn, chứ không thể làm sai.
Đây là thời điểm Olympic đang đến gần, kinh tế trong nước cần phải phô bày ra đây là vùng đất tươi tốt đẹp đẽ. Trong đó, chỉ cần một vài hành động làm ảnh hưởng sẽ bị gán vào tội không tổ chức, không tuần thủ kỷ luật.
Trần Trứ làm việc trong thể chế hơn 10 năm, nên bản thân cũng gặp được một số chuyện thân bất do kỷ, là công việc khiêu chiến quy tắc cho những người dũng cảm.
Cuối cùng, lợi ích tập thể cần bảo vệ, sẽ có một số người bị điều đến vị trí có danh mà không lợi.
Cho nên, xã hội này rất phức tạp, nó không đơn giản như bài toán 1 cộng 1 bằng hai. Nhiều khi nhìn có vẻ nó là đúng nhưng cuối cùng lại là sai, màu đen và màu trắng đan xen vào cùng một chỗ.
Thế nên, Trần Trứ im lặng ăn mì. Ăn xong, hắn giơ tay về phía Tống Thì Vi.
“Cái gì?”
Tống Thì Vi ngạc nhiên, không biết Trần Trứ muốn gì.
“Ai dà.”
Trần Trứ thở dài, hoa khôi Tống đã không biết yêu đương là gì, cũng không biết ăn cơm xong cần phải lau miệng nữa.
Trần Trứ chỉ vào cái khăn ướt cô vừa mới dùng lau miệng.
Lúc này, Tống Thì Vi mới hiểu, nhưng cô không rút một tờ ra đưa cho Trần Trứ mà đưa hết cả gói cho hắn.
Trần Trứ lau xong mà không hề đứng lên.
Tống Thì Vi cảm thấy Trần Trứ có điều muốn nói, nên im lặng ngồi đó chờ đợi.
“Mình có một đề nghị, đương nhiên mình không hiểu biết quá sâu về nội bộ chứng khoán Trung Tín, nên nghe hay không là quyền của chú Tống.”
Trong trạng thái suy nghĩ, ánh mắt Trần Trứ sâu thẳm, giọng nói đều đều rõ ràng, khiến người nghe cảm giác được từ hắn toát ra sự bình tĩnh kinh người.
“Sau khi trở về, cậu nói chú Tống viết một bản báo cáo, liệt kê ra những nguy hiểm tiềm tàng mà thị trường chứng khoán có nguy cơ phải đối mặt. Có thể dùng tài khoản nội bộ, hoặc đưa trực tiếp cho lãnh đạo cũng được, nhưng nhất định phải cho mọi người biết chú ấy có đưa ra cảnh báo.”
“Trong báo cáo, chỉ cần trình bày những nguy hiểm nào là được, không cần phải đưa ra đề nghị hoặc hướng giải quyết, miễn cho lãnh đạo khó chịu.”
“Nếu năm sau, tình hình thị trường có dấu hiệu chuyển biến xấu, mà công ty đưa ra quyết sách chậm trễ, thì dựa vào bài báo cáo này ít nhất chú Tống sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.”
Trần Trứ nói xong, bỗng phát hiện ra Tống Thì Vi đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao thế?”
Trần Trứ tưởng là mình còn chưa lau sạch vết mỡ trên mặt.
“Không có gì.”
Hàng lông mi thật dài của Tống Thì Vi cụp lại, cô cầm ví lên nói: “Mình về trước đây.”
“À, ừ.”
Hiện tại, thời gian đang còn sớm, nên Trần Trứ cũng không tiễn cô về.
Trở lại phòng ký túc xá, Tống Thì Vi vội vàng bật máy tính lên, bắt đầu kiểm tra tất cả tin tức liên quan đến tình hình khủng hoảng tài chính ở Mỹ.
Bạn cùng phòng của cô là Tòng Ny nhìn thấy Tống Thì Vi trở về mà không nói lời nào, sắc mặt trông khá căng thẳng, nên dự định đi qua hỏi thăm một chút.
Trong lúc cô đi đến bàn của Tống Thì Vi, vô tình nhìn thấy một cái hộp nhựa trong suốt, bên trong đặt một nụ hoa Mộc.
Nụ hoa Mộc rất trắng, lại được đặt ở giữa hộp, nhìn qua trông giống như vầng trăng sáng đang lơ lửng giữa bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận