Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 245: Lại giúp đỡ một lần nữa
Sau khi Du Huyền trở lại phòng vẽ nhỏ, cô vẫn tiếp tục hoàn thành bức tranh của mình. Nhưng vì sự xuất hiện của Trần Trứ, nên tâm trạng của học sinh chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ đông, không tài nào tập trung nổi.
Quan Vịnh Nghi đứng chắp tay phía sau lưng. Bà cau chặt lông mày, rốt cuộc không vui nói:
“Được rồi, hôm nay em đừng vẽ nữa, thật đúng là chẳng đâu vào đâu, bạn trai vừa đến đã thần hồn điên đảo.”
“Cậu ấy là bạn trai của em, điên đảo thần hồn thì sao chứ.”
Du Huyền hơi ngửa đầu ra, thản nhiên nói.
Du Huyền không giống như đệ tử khác, đám người Đồng Lan và Phí Duyệt Minh đều rất sợ giáo sư Quan, nhưng cô chẳng những không sợ, mà còn thường xuyên đấu võ mồm với giáo sư Quan.
Quan trọng nhất là, sau khi hai cô trò đấu võ mồm xong, giáo sư Quan quan tâm vẫn quan tâm, nên dạy vẫn dạy, khiến cho Đồng Lan thường xuyên phàn nàn giáo sư Quan đối xử bất công. Bà vừa mới nhận được tiểu đệ tử, thì chẳng thèm ngó ngàng đến vị quan sơn đại đệ tử kia, mặc kệ muốn làm gì thì làm."
Ha ha, đúng là con bé chưa nếm thử thiệt thòi.”
Giáo sư Quan rất sợ Du Huyền bước vào con đường cũ của Đồng Lan, bị đám con trai trưởng thành có sự nghiệp có gia đình lừa dối. Sau này, khi bà biết Du Huyền và Trần Trứ bằng tuổi nhau, thì bớt đi một phần lo lắng kia. Nhưng bà vẫn cảm thấy, Du Huyền sa vào mối tình này quá sâu, sẽ khiến giảm bớt tinh thần trên phương diện hội họa, khiến lãng phí tài năng của mình. Giáo sư Quan đồng ý nhận Cá Lúc Lắc, không riêng gì tính cách cô bé rất hợp với khẩu vị của bà, mà còn tài năng với hội họa, từng nét vẽ cơ bản đã vô cùng sống động. Du Huyền dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi hẹn hò với bạn trai. Còn Ngô Dư, bản thân cô đã muốn đi từ lâu rồi, ở chỗ này chịu đựng một ngày, chẳng khác nào chờ đợi tiếng chuông tan học một năm.
Vốn dĩ, cô chỉ tốt bụng muốn ở cùng cô bạn thân, sau đó giáo sư Quan nhìn thấy tác phẩm như đống phân của cô, thì mỗi lần giảng dạy cho Du Huyền, cũng phải kéo theo Ngô Dư đi cùng nghe theo. Từ đó, ‘ác mộng’ bắt đầu. Năng khiếu của Ngô Dư không bằng Du Huyền, nên những gì Du Huyền nghe hiểu, thì cô vẫn còn mơ màng chưa thấy gì. Cũng không biết đầu óc Cos tỷ thế nào, bởi vì đầu cô nàng giải một phương trình bậc hai còn luống ca luống cuống, nhưng đối mặt với hàng trăm hàng nghìn loại màu sắc, cô có thể lựa chọn ra những màu sắc phù hợp nhất với bức tranh mà mình muốn vẽ. Ngô Dư cạn lời không biết nói gì. Quan trọng nhất là khi đối mặt với nét mặt uy nghiêm của giáo sư Quan, lúc bà đưa ra câu hỏi ‘hiểu chưa?’. Bản thân Ngô Dư vẫn mơ hồ chưa hiểu gì, thì Du Huyền bên cạnh lại gật đầu, khiến Ngô Dư lo bản thân bị mắng chỉ đành gật đầu. Kết quả, khi hai cô gái thực hành, lời nói dối bị lộ ra, lại khiến cô bị chửi ác hơn. Cho nên động tác thu dọn đồ đạc của Du Huyền đã nhanh, thì Ngô Dư còn nhanh hơn. Cô giáo già Quan Vịnh Nghi nhìn thấy mà lắc đầu. Bản thân bà đã dạy qua rất nhiều sinh viên, tất nhiên bà hiểu thái độ của hai cô bé trước mặt này. Một đứa tài năng có thừa, tính tình cực kỳ hợp với mình, cũng đủ sự cố gắng chăm chỉ, nhưng dễ xa vào tình yêu, khiến tâm lý bị phân tâm. Còn một đứa tài năng có hạn, đã thế còn không biết cô gắng. Kiểu người này, nếu như gia đình không có điều kiện, sau khi học xong chỉ đành đến các trung tâm dạy vẽ đi làm."
Giáo sư Quan, bọn em đi nhá?”
Du Huyền vui vẻ nói một tiếng. Còn Ngô Dư chỉ dám đứng ở phía sau, sợ nói nhiều sẽ bị mắng."
Ừ.”
Quan Vịnh Nghi hờ hững trả lời. Mặc kệ Du Huyền là đệ tử chân truyền của mình, nhưng Quan Vịnh Nghi đã trải qua một sự việc, do bà quá dung túng Đồng Lan, cho nên cô bé đệ tử này mới phải đến Quảng Mỹ trở thành hiệu trưởng. Nếu không, với tài năng của Đồng Lan, lúc này chắc chắn mở được triển lãm tranh ở Pháp, hay trở thành giảng viên thỉnh giảng ở học viện nghệ thuật Luân Đôn rồi. Hay bà cũng đủ sức kéo cao danh tiếng nên hội họa Lĩnh Nam, làm sao đến mức trở thành hiệu trưởng suốt ngày chạy mấy việc vặt. Có lẽ Du Huyền đã quá quen với thái độ của giáo sư Quan rồi, nên vẫn cười vui vẻ bước qua người bà. Đột nhiên, Du Huyền dừng lại."
Ai ui.”
Ngô Dư cúi đầu bước đi, nên đụng phải lưng cô bạn đi phía trước, trong lòng cô mắng thầm, cô gái chết bầm này, không đi đi, còn muốn ở lại ăn chửi à?"
Giáo sư Quan.”
Du Huyền chỉ vào mái tóc của bà nói:
“Hôm qua, chẳng phải hôm qua ngài nói đi nhuộm tóc rồi à?”
Ngô Dư nghe được cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tóc ở phía gần tai giáo sư Quan hình như đen hơn, so với những chỗ khác thì xen lẫn rất nhiều màu trắng."
Ừ.”
Giáo sư Quan Vịnh Nghi thuận miệng nói:
“Tối hôm qua đi nhuộm được chút, nhưng không ngờ có việc làm chậm trễ nên nhuộm chưa xong.”
“Sao ngài không đến cửa hàng để người ta làm cho?”
Du Huyền không hiểu nổi:
“Tự mình ở nhà nhuộm tóc chẳng phải phiền phức lắm sao?”
“Có cái gì mà phiền, mua chút thuốc nhuộm về, quẹt lên tóc là được rồi.”
Giáo sư Quan không quan tâm lắm nói:
“Tôi lười đến tiệm cắt tóc, với lại bản thân cũng đâu thường xuyên nhuộm, bởi vì mấy ngày nữa phải đến thủ đô gặp lại bạn cũ thôi.”
“Á à à.”
Du Huyền tỏ vẻ đã hiểu rồi, nên chớp chớp đôi hàng mi dài, giọng nói đáng yêu ranh mãnh:
“Có phải người kia lúc, lúc trẻ tuổi ngài rất để ý đúng không…”
“Nói bậy…” Giáo sư Quan trừng mắt nhìn đứa đệ tử của mình. Tính tình của bà khá kỳ quái, cho nên những năm qua, đám đệ tử đều rất sợ bà, đến ngay cả Đồng Lan cũng vậy. Nhưng chẳng hiểu tại sao, cô bé tiểu đệ tử này lại chẳng hề sợ hãi gì, còn bản thân bà lại chẳng thể nào tức giận nổi? Thậm chí, trong tâm trí của bà còn cảm thấy việc thỉnh thoảng đấu võ mồm cũng vui, cho nên từ trường giữa người với người đúng là thứ vô cùng kỳ lạ. Một khi đã thích rồi, làm cái gì cũng đúng. Còn một khi không thích, thì có làm cái gì đi chăng nữa cũng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng, giáo sư Quan rất thích Du Huyền, kể cả cách nói chuyện không biết lớn nhỏ của Du Huyền, bà nghe cũng không thấy tức giận. Còn Du Huyền, dù sư phụ có quát có mắng thế nào, cô cũng không để trong lòng. Ánh mắt của cô nhìn về mái tóc nhuốm màu thời gian, nơi mà muốn tìm tóc đen còn khó hơn cả tóc trắng. Du Huyền bỗng đưa ra một quyết định, cô vỗ tay nói:
“Nếu ngài không muốn ra ngoài tiệm, thì đến lúc đó con sẽ đến giúp ngài.”
“Giúp?”
Giáo sư Quan ngạc nhiên."
Đúng vậy.”
Giọng nói Du Huyền ngọt ngào, pha lẫn một chút đáng yêu của cô bé:
“Ngài chỉ cần ngoan ngoãn nằm lên ghế salon, có thể đọc sách, cũng có thể ngủ một giấc. Tóm lại việc nhuộm tóc để con làm, cam đoan khiến ngài xinh đẹp nhất.”
Quan Vịnh Nghi giật mình nhớ lại, chẳng biết từ lúc nào, đầu bà đã xuất hiện tóc trắng. Vốn dĩ bà chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, bởi tuổi càng cao xuất hiện tóc trắng là bình thường. Nhưng, mỗi khi bà phải tham gia hội nghị quốc tế hoặc cấp bậc quốc gia quan trọng, vì để vẻ bề ngoài chỉn chu hơn, cho nên phải nhuộm lại tóc. Đúng là giáo sư Quan không thích đến tiệm nhuộm tóc, một phần vì bà không thích để người lạ tiếp cận mình. Phần còn lại, bà luôn cảm thấy việc nhuộm tóc từ trắng sang đen là chuyện cá nhân, nhất là với thân phận của bà bây giờ, bà thà ở nhà tự mình nhuộm tóc còn hơn. Có đôi khi, chỗ tai, hay một chút trên mặt dính phải thuốc nhuộm, nhưng thời gian trôi qua, bà đã quen với chuyện như vậy rồi. Nhưng lần đầu tiên, có một người dỗ mình như dỗ trẻ con, ngài cứ nằm xuống, mọi việc để con lo."
Không cần.”
Mặc du giáo sư Quan nghe đề nghị này có vẻ thích đấy, nhưng bà vẫn lạnh lùng từ chối. Nếu tình huống này đổi thành một đứa đệ tử khác, chắc chắn sẽ buồn buồn rời đi. Dù sao, đây là giáo sư cấp hai quốc gia cơ mà, là người cầm lái nên hội họa Lĩnh Nam, nên ai dám làm trái ý bà? Chắc chỉ có Du Huyền."
Sao?”
Cá Lúc Lắc sao chịu được:
“Ngài không tin vào tay nghề của con? Thật ra con trang điểm rất được, ngài không tin có thể hỏi tiểu Dư. Thời cấp ba, rất nhiều bạn học khen con trang điểm đẹp đấy.”
Ngô Dư nhếch miệng cười. Xin mẹ, quan trọng là mẹ xinh, dáng người mẹ đẹp thôi, mẹ trang điểm hay không có liên quan quái gì."
Nói chung là không cần. Đêm nay, tôi tự mình làm qua là được.”
Giáo sư Quan hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói."
Không được.”
Du Huyền chuyển từ dỗ dành qua nghiêm nghị. Cô dùng giọng điệu không thể từ chối nói:
“Chờ con đi ăn cơm với Trần Trứ, đưa cậu ấy lên xe về, sẽ đến nhà ngài, cam đoan nhuộm cho ngài mái tóc khiến ngài hài lòng.”
Trong trường học, giáo sư Quan có một căn phòng, đây là nơi chỉ đệ tử chân truyền của bà mới biết."
Được rồi, được rồi, tùy con.”
Giống như giáo sư Quan không thể nào thuyết phục nổi cô đệ tử đáng ghét này, ngoài mặt tuy vẫn đồng ý, nhưng có vẻ không tình nguyện cho lắm. Lúc này, Du Huyền mới hài lòng rời đi. Nhưng cô vừa bước được hai bước, đã nghe thấy giáo sư Quan nói:
“À đúng rồi, lần này tôi đi thủ đô, con cũng đi cùng đấy.”
“Sao lại muốn con đi cùng?”
Du Huyền buồn bực hỏi."
Những bạn học kia ấy à, có người họa sĩ theo trường phái Pháp, có người theo trường phái Mỹ, còn có một số chuyên gia nghệ thuật rất nổi tiếng.”
Giáo sư Quan thản nhiên nói:
“Con qua đó học một chút, học tập xem, ít ra quen biết một chút cũng tốt.”
Du Huyền ngây người ra một lúc, sau đó hỏi:
“Vậy, qua đó, lúc nào mới về?”
“Ngày kia đi, tôi đã đặt xong vé rồi.”
Giáo sư Quan tình toán một chút:
“Bây giờ trong Thủ Đô đang có mấy triển lãm tranh, tôi dẫn qua đó xem một chút, ít nhất phải cuối tháng mới về được.”
“Dạ?”
Du Huyền dứt khoát từ chối:
“Con không đi.”
“Vì sao?”
Lần này đến lượt giáo sư Quan bực bội. Những người bạn kia của mình khó lắm mới về nước, là cơ hội tốt để giao lưu, không phải thích lúc nào cũng có cơ hội thế này."
Không vì sao cả, tóm lại…Con không đi.”
Du Huyền chu miệng ra nói. Vẫn là câu nói kia, nếu đổi thành người khác, kể cả Đồng Lan, giáo sư Quan sẽ khuyên một vài câu mà thôi. Mình trải đường tốt như vậy, học sinh không muốn đi, chẳng lẽ mình chĩa súng ép mấy đứa đó đi sao? Nhưng đây là Du Huyền, giáo sư Quan kiên quyết nói:
“Con không đi cũng phải đi, vé máy bay đã mua xong rồi.”
“Vậy ngài trả lại vé đi.”
Du Huyền mạnh mẽ yêu cầu."
Không trả được nữa.”
Giáo sư Quan thản nhiên trả lời."
Vậy con trả tiền lại cho người.”
Du Huyền đứng thẳng người dậy, hung hăng nói."
Tôi không thiếu…” Giáo sư Quan nhìn đứa tiểu đệ tử đang tức giận, cảm thấy rất đáng yêu, nên nói:
“Tóm lại con nhất định phải đi, trừ khi đưa ra lý do hợp lý.”
“Con…” Du Huyền muốn nói lại thôi, nhưng cô sẽ không nói dối. Sau đó cô nhìn chủ nhiệm Trần thấp thoáng bên ngoài, cuối cùng vẫn buồn buồn nói:
“Con muốn đón lễ Giáng Sinh cùng với Trần Trứ.”
“Cái gì?”
Quan Vịnh Nghi nghe được câu trả lời này, suýt chút nữa giận quá mà bật cười thành tiếng. Muốn cùng bạn trai đón Giáng Sinh? Đây là lý do? Đầu óc con bị sao đấy?"
Du Huyền, cô nói cho con biết.”
Giáo sư Quan nhìn đứa tiểu đệ tử của mình, cười nhạt:
“Đừng nói là lễ Giáng Sinh, mà Tết cũng không được.”
“Vì sao?”
Du Huyền tức giận nói:
“Vậy con không giúp ngài nhuộm tóc, cũng không cho phép ngài ép buộc con phải đi cùng ngài tới Thủ Đô.”
Ngô Dư lợi dụng tình hình này, âm thầm rời khỏi phòng vẽ nhỏ, sau đó sợ hãi vô ngực, nhằm giảm bớt nỗi sợ hãi."
Chuyện gì đấy?”
Trần Trứ đi tới hỏi. Mặc dù vừa rồi hắn gọi điện cho Tống Tình, nhưng bản thân vẫn luôn chú ý tình huống trong phòng nhỏ kia. Hai sư đồ nhà kia, mới đầu còn có vẻ như hòa hợp, sau đó hình như tranh luận vấn đề gì, cuối cùng rơi vào tình huống hai bên không ai nhịn ai."
Không phải vì cậu à?”
Ngô Dư trợn mắt nói:
“Giáo sư Quan muốn dẫn theo Cos tỷ tới thủ đô trải sự đời, thế nhưng vừa đi vừa về phải mất hai tuần, nên Cos tỷ không vui.”
“Vì sao không vui?”
Trần Trứ muốn biết nguyên nhân cụ thể."
Bởi vì, cậu ấy muốn đón lễ Giáng Sinh cùng với cậu.”
Ngô Dư tức giận nói."
Cái đệch.”
Lúc này Trần Trứ mới ngớ người ra. Hắn còn chưa biết tết dương mình có được nghỉ hay không, hay là bận tới tối mắt tối mũi, nên hoàn toàn quên mất trong khoảng thời gian này còn có lễ Giáng Sinh. Chẳng trách, mấy cửa hàng, nhà nghỉ ở bên cạnh trường đã bắt đầu trưng bày cây thông Noel, thì ra muốn mời gọi mọi người đến thuê phòng."
Nếu bình thường, đêm Giáng Sinh là thời điểm ở cùng bạn gái. Nhưng bản thân hắn sẽ rơi vào tình huống, không thể nào phân thân ra xử lý toàn vẹn được.”
Trần Trứ nghĩ đến đây, thì tim đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Tóm lại, đề nghị kia của giáo sư Quan lại giúp mình thoát khỏi tình huống Tu La Tràng. Hay là nói, giáo sư Quan à, ngài đúng là quá có duyên với em.
Quan Vịnh Nghi đứng chắp tay phía sau lưng. Bà cau chặt lông mày, rốt cuộc không vui nói:
“Được rồi, hôm nay em đừng vẽ nữa, thật đúng là chẳng đâu vào đâu, bạn trai vừa đến đã thần hồn điên đảo.”
“Cậu ấy là bạn trai của em, điên đảo thần hồn thì sao chứ.”
Du Huyền hơi ngửa đầu ra, thản nhiên nói.
Du Huyền không giống như đệ tử khác, đám người Đồng Lan và Phí Duyệt Minh đều rất sợ giáo sư Quan, nhưng cô chẳng những không sợ, mà còn thường xuyên đấu võ mồm với giáo sư Quan.
Quan trọng nhất là, sau khi hai cô trò đấu võ mồm xong, giáo sư Quan quan tâm vẫn quan tâm, nên dạy vẫn dạy, khiến cho Đồng Lan thường xuyên phàn nàn giáo sư Quan đối xử bất công. Bà vừa mới nhận được tiểu đệ tử, thì chẳng thèm ngó ngàng đến vị quan sơn đại đệ tử kia, mặc kệ muốn làm gì thì làm."
Ha ha, đúng là con bé chưa nếm thử thiệt thòi.”
Giáo sư Quan rất sợ Du Huyền bước vào con đường cũ của Đồng Lan, bị đám con trai trưởng thành có sự nghiệp có gia đình lừa dối. Sau này, khi bà biết Du Huyền và Trần Trứ bằng tuổi nhau, thì bớt đi một phần lo lắng kia. Nhưng bà vẫn cảm thấy, Du Huyền sa vào mối tình này quá sâu, sẽ khiến giảm bớt tinh thần trên phương diện hội họa, khiến lãng phí tài năng của mình. Giáo sư Quan đồng ý nhận Cá Lúc Lắc, không riêng gì tính cách cô bé rất hợp với khẩu vị của bà, mà còn tài năng với hội họa, từng nét vẽ cơ bản đã vô cùng sống động. Du Huyền dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi hẹn hò với bạn trai. Còn Ngô Dư, bản thân cô đã muốn đi từ lâu rồi, ở chỗ này chịu đựng một ngày, chẳng khác nào chờ đợi tiếng chuông tan học một năm.
Vốn dĩ, cô chỉ tốt bụng muốn ở cùng cô bạn thân, sau đó giáo sư Quan nhìn thấy tác phẩm như đống phân của cô, thì mỗi lần giảng dạy cho Du Huyền, cũng phải kéo theo Ngô Dư đi cùng nghe theo. Từ đó, ‘ác mộng’ bắt đầu. Năng khiếu của Ngô Dư không bằng Du Huyền, nên những gì Du Huyền nghe hiểu, thì cô vẫn còn mơ màng chưa thấy gì. Cũng không biết đầu óc Cos tỷ thế nào, bởi vì đầu cô nàng giải một phương trình bậc hai còn luống ca luống cuống, nhưng đối mặt với hàng trăm hàng nghìn loại màu sắc, cô có thể lựa chọn ra những màu sắc phù hợp nhất với bức tranh mà mình muốn vẽ. Ngô Dư cạn lời không biết nói gì. Quan trọng nhất là khi đối mặt với nét mặt uy nghiêm của giáo sư Quan, lúc bà đưa ra câu hỏi ‘hiểu chưa?’. Bản thân Ngô Dư vẫn mơ hồ chưa hiểu gì, thì Du Huyền bên cạnh lại gật đầu, khiến Ngô Dư lo bản thân bị mắng chỉ đành gật đầu. Kết quả, khi hai cô gái thực hành, lời nói dối bị lộ ra, lại khiến cô bị chửi ác hơn. Cho nên động tác thu dọn đồ đạc của Du Huyền đã nhanh, thì Ngô Dư còn nhanh hơn. Cô giáo già Quan Vịnh Nghi nhìn thấy mà lắc đầu. Bản thân bà đã dạy qua rất nhiều sinh viên, tất nhiên bà hiểu thái độ của hai cô bé trước mặt này. Một đứa tài năng có thừa, tính tình cực kỳ hợp với mình, cũng đủ sự cố gắng chăm chỉ, nhưng dễ xa vào tình yêu, khiến tâm lý bị phân tâm. Còn một đứa tài năng có hạn, đã thế còn không biết cô gắng. Kiểu người này, nếu như gia đình không có điều kiện, sau khi học xong chỉ đành đến các trung tâm dạy vẽ đi làm."
Giáo sư Quan, bọn em đi nhá?”
Du Huyền vui vẻ nói một tiếng. Còn Ngô Dư chỉ dám đứng ở phía sau, sợ nói nhiều sẽ bị mắng."
Ừ.”
Quan Vịnh Nghi hờ hững trả lời. Mặc kệ Du Huyền là đệ tử chân truyền của mình, nhưng Quan Vịnh Nghi đã trải qua một sự việc, do bà quá dung túng Đồng Lan, cho nên cô bé đệ tử này mới phải đến Quảng Mỹ trở thành hiệu trưởng. Nếu không, với tài năng của Đồng Lan, lúc này chắc chắn mở được triển lãm tranh ở Pháp, hay trở thành giảng viên thỉnh giảng ở học viện nghệ thuật Luân Đôn rồi. Hay bà cũng đủ sức kéo cao danh tiếng nên hội họa Lĩnh Nam, làm sao đến mức trở thành hiệu trưởng suốt ngày chạy mấy việc vặt. Có lẽ Du Huyền đã quá quen với thái độ của giáo sư Quan rồi, nên vẫn cười vui vẻ bước qua người bà. Đột nhiên, Du Huyền dừng lại."
Ai ui.”
Ngô Dư cúi đầu bước đi, nên đụng phải lưng cô bạn đi phía trước, trong lòng cô mắng thầm, cô gái chết bầm này, không đi đi, còn muốn ở lại ăn chửi à?"
Giáo sư Quan.”
Du Huyền chỉ vào mái tóc của bà nói:
“Hôm qua, chẳng phải hôm qua ngài nói đi nhuộm tóc rồi à?”
Ngô Dư nghe được cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tóc ở phía gần tai giáo sư Quan hình như đen hơn, so với những chỗ khác thì xen lẫn rất nhiều màu trắng."
Ừ.”
Giáo sư Quan Vịnh Nghi thuận miệng nói:
“Tối hôm qua đi nhuộm được chút, nhưng không ngờ có việc làm chậm trễ nên nhuộm chưa xong.”
“Sao ngài không đến cửa hàng để người ta làm cho?”
Du Huyền không hiểu nổi:
“Tự mình ở nhà nhuộm tóc chẳng phải phiền phức lắm sao?”
“Có cái gì mà phiền, mua chút thuốc nhuộm về, quẹt lên tóc là được rồi.”
Giáo sư Quan không quan tâm lắm nói:
“Tôi lười đến tiệm cắt tóc, với lại bản thân cũng đâu thường xuyên nhuộm, bởi vì mấy ngày nữa phải đến thủ đô gặp lại bạn cũ thôi.”
“Á à à.”
Du Huyền tỏ vẻ đã hiểu rồi, nên chớp chớp đôi hàng mi dài, giọng nói đáng yêu ranh mãnh:
“Có phải người kia lúc, lúc trẻ tuổi ngài rất để ý đúng không…”
“Nói bậy…” Giáo sư Quan trừng mắt nhìn đứa đệ tử của mình. Tính tình của bà khá kỳ quái, cho nên những năm qua, đám đệ tử đều rất sợ bà, đến ngay cả Đồng Lan cũng vậy. Nhưng chẳng hiểu tại sao, cô bé tiểu đệ tử này lại chẳng hề sợ hãi gì, còn bản thân bà lại chẳng thể nào tức giận nổi? Thậm chí, trong tâm trí của bà còn cảm thấy việc thỉnh thoảng đấu võ mồm cũng vui, cho nên từ trường giữa người với người đúng là thứ vô cùng kỳ lạ. Một khi đã thích rồi, làm cái gì cũng đúng. Còn một khi không thích, thì có làm cái gì đi chăng nữa cũng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng, giáo sư Quan rất thích Du Huyền, kể cả cách nói chuyện không biết lớn nhỏ của Du Huyền, bà nghe cũng không thấy tức giận. Còn Du Huyền, dù sư phụ có quát có mắng thế nào, cô cũng không để trong lòng. Ánh mắt của cô nhìn về mái tóc nhuốm màu thời gian, nơi mà muốn tìm tóc đen còn khó hơn cả tóc trắng. Du Huyền bỗng đưa ra một quyết định, cô vỗ tay nói:
“Nếu ngài không muốn ra ngoài tiệm, thì đến lúc đó con sẽ đến giúp ngài.”
“Giúp?”
Giáo sư Quan ngạc nhiên."
Đúng vậy.”
Giọng nói Du Huyền ngọt ngào, pha lẫn một chút đáng yêu của cô bé:
“Ngài chỉ cần ngoan ngoãn nằm lên ghế salon, có thể đọc sách, cũng có thể ngủ một giấc. Tóm lại việc nhuộm tóc để con làm, cam đoan khiến ngài xinh đẹp nhất.”
Quan Vịnh Nghi giật mình nhớ lại, chẳng biết từ lúc nào, đầu bà đã xuất hiện tóc trắng. Vốn dĩ bà chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, bởi tuổi càng cao xuất hiện tóc trắng là bình thường. Nhưng, mỗi khi bà phải tham gia hội nghị quốc tế hoặc cấp bậc quốc gia quan trọng, vì để vẻ bề ngoài chỉn chu hơn, cho nên phải nhuộm lại tóc. Đúng là giáo sư Quan không thích đến tiệm nhuộm tóc, một phần vì bà không thích để người lạ tiếp cận mình. Phần còn lại, bà luôn cảm thấy việc nhuộm tóc từ trắng sang đen là chuyện cá nhân, nhất là với thân phận của bà bây giờ, bà thà ở nhà tự mình nhuộm tóc còn hơn. Có đôi khi, chỗ tai, hay một chút trên mặt dính phải thuốc nhuộm, nhưng thời gian trôi qua, bà đã quen với chuyện như vậy rồi. Nhưng lần đầu tiên, có một người dỗ mình như dỗ trẻ con, ngài cứ nằm xuống, mọi việc để con lo."
Không cần.”
Mặc du giáo sư Quan nghe đề nghị này có vẻ thích đấy, nhưng bà vẫn lạnh lùng từ chối. Nếu tình huống này đổi thành một đứa đệ tử khác, chắc chắn sẽ buồn buồn rời đi. Dù sao, đây là giáo sư cấp hai quốc gia cơ mà, là người cầm lái nên hội họa Lĩnh Nam, nên ai dám làm trái ý bà? Chắc chỉ có Du Huyền."
Sao?”
Cá Lúc Lắc sao chịu được:
“Ngài không tin vào tay nghề của con? Thật ra con trang điểm rất được, ngài không tin có thể hỏi tiểu Dư. Thời cấp ba, rất nhiều bạn học khen con trang điểm đẹp đấy.”
Ngô Dư nhếch miệng cười. Xin mẹ, quan trọng là mẹ xinh, dáng người mẹ đẹp thôi, mẹ trang điểm hay không có liên quan quái gì."
Nói chung là không cần. Đêm nay, tôi tự mình làm qua là được.”
Giáo sư Quan hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói."
Không được.”
Du Huyền chuyển từ dỗ dành qua nghiêm nghị. Cô dùng giọng điệu không thể từ chối nói:
“Chờ con đi ăn cơm với Trần Trứ, đưa cậu ấy lên xe về, sẽ đến nhà ngài, cam đoan nhuộm cho ngài mái tóc khiến ngài hài lòng.”
Trong trường học, giáo sư Quan có một căn phòng, đây là nơi chỉ đệ tử chân truyền của bà mới biết."
Được rồi, được rồi, tùy con.”
Giống như giáo sư Quan không thể nào thuyết phục nổi cô đệ tử đáng ghét này, ngoài mặt tuy vẫn đồng ý, nhưng có vẻ không tình nguyện cho lắm. Lúc này, Du Huyền mới hài lòng rời đi. Nhưng cô vừa bước được hai bước, đã nghe thấy giáo sư Quan nói:
“À đúng rồi, lần này tôi đi thủ đô, con cũng đi cùng đấy.”
“Sao lại muốn con đi cùng?”
Du Huyền buồn bực hỏi."
Những bạn học kia ấy à, có người họa sĩ theo trường phái Pháp, có người theo trường phái Mỹ, còn có một số chuyên gia nghệ thuật rất nổi tiếng.”
Giáo sư Quan thản nhiên nói:
“Con qua đó học một chút, học tập xem, ít ra quen biết một chút cũng tốt.”
Du Huyền ngây người ra một lúc, sau đó hỏi:
“Vậy, qua đó, lúc nào mới về?”
“Ngày kia đi, tôi đã đặt xong vé rồi.”
Giáo sư Quan tình toán một chút:
“Bây giờ trong Thủ Đô đang có mấy triển lãm tranh, tôi dẫn qua đó xem một chút, ít nhất phải cuối tháng mới về được.”
“Dạ?”
Du Huyền dứt khoát từ chối:
“Con không đi.”
“Vì sao?”
Lần này đến lượt giáo sư Quan bực bội. Những người bạn kia của mình khó lắm mới về nước, là cơ hội tốt để giao lưu, không phải thích lúc nào cũng có cơ hội thế này."
Không vì sao cả, tóm lại…Con không đi.”
Du Huyền chu miệng ra nói. Vẫn là câu nói kia, nếu đổi thành người khác, kể cả Đồng Lan, giáo sư Quan sẽ khuyên một vài câu mà thôi. Mình trải đường tốt như vậy, học sinh không muốn đi, chẳng lẽ mình chĩa súng ép mấy đứa đó đi sao? Nhưng đây là Du Huyền, giáo sư Quan kiên quyết nói:
“Con không đi cũng phải đi, vé máy bay đã mua xong rồi.”
“Vậy ngài trả lại vé đi.”
Du Huyền mạnh mẽ yêu cầu."
Không trả được nữa.”
Giáo sư Quan thản nhiên trả lời."
Vậy con trả tiền lại cho người.”
Du Huyền đứng thẳng người dậy, hung hăng nói."
Tôi không thiếu…” Giáo sư Quan nhìn đứa tiểu đệ tử đang tức giận, cảm thấy rất đáng yêu, nên nói:
“Tóm lại con nhất định phải đi, trừ khi đưa ra lý do hợp lý.”
“Con…” Du Huyền muốn nói lại thôi, nhưng cô sẽ không nói dối. Sau đó cô nhìn chủ nhiệm Trần thấp thoáng bên ngoài, cuối cùng vẫn buồn buồn nói:
“Con muốn đón lễ Giáng Sinh cùng với Trần Trứ.”
“Cái gì?”
Quan Vịnh Nghi nghe được câu trả lời này, suýt chút nữa giận quá mà bật cười thành tiếng. Muốn cùng bạn trai đón Giáng Sinh? Đây là lý do? Đầu óc con bị sao đấy?"
Du Huyền, cô nói cho con biết.”
Giáo sư Quan nhìn đứa tiểu đệ tử của mình, cười nhạt:
“Đừng nói là lễ Giáng Sinh, mà Tết cũng không được.”
“Vì sao?”
Du Huyền tức giận nói:
“Vậy con không giúp ngài nhuộm tóc, cũng không cho phép ngài ép buộc con phải đi cùng ngài tới Thủ Đô.”
Ngô Dư lợi dụng tình hình này, âm thầm rời khỏi phòng vẽ nhỏ, sau đó sợ hãi vô ngực, nhằm giảm bớt nỗi sợ hãi."
Chuyện gì đấy?”
Trần Trứ đi tới hỏi. Mặc dù vừa rồi hắn gọi điện cho Tống Tình, nhưng bản thân vẫn luôn chú ý tình huống trong phòng nhỏ kia. Hai sư đồ nhà kia, mới đầu còn có vẻ như hòa hợp, sau đó hình như tranh luận vấn đề gì, cuối cùng rơi vào tình huống hai bên không ai nhịn ai."
Không phải vì cậu à?”
Ngô Dư trợn mắt nói:
“Giáo sư Quan muốn dẫn theo Cos tỷ tới thủ đô trải sự đời, thế nhưng vừa đi vừa về phải mất hai tuần, nên Cos tỷ không vui.”
“Vì sao không vui?”
Trần Trứ muốn biết nguyên nhân cụ thể."
Bởi vì, cậu ấy muốn đón lễ Giáng Sinh cùng với cậu.”
Ngô Dư tức giận nói."
Cái đệch.”
Lúc này Trần Trứ mới ngớ người ra. Hắn còn chưa biết tết dương mình có được nghỉ hay không, hay là bận tới tối mắt tối mũi, nên hoàn toàn quên mất trong khoảng thời gian này còn có lễ Giáng Sinh. Chẳng trách, mấy cửa hàng, nhà nghỉ ở bên cạnh trường đã bắt đầu trưng bày cây thông Noel, thì ra muốn mời gọi mọi người đến thuê phòng."
Nếu bình thường, đêm Giáng Sinh là thời điểm ở cùng bạn gái. Nhưng bản thân hắn sẽ rơi vào tình huống, không thể nào phân thân ra xử lý toàn vẹn được.”
Trần Trứ nghĩ đến đây, thì tim đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Tóm lại, đề nghị kia của giáo sư Quan lại giúp mình thoát khỏi tình huống Tu La Tràng. Hay là nói, giáo sư Quan à, ngài đúng là quá có duyên với em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận