Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 84: Người khổ chỉ có Đại Hoàng
Hai từ ‘bé yêu’ ngọt ngào giúp Trần Trứ có một đêm ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng không phải huấn luyện, toàn bộ phòng 520 ngủ đến tận 9 giờ mới rời giường.
Trần Trứ mở điện thoại ra xem.
Du Huyền nhắn lại một tin: Chủ nhiệm Trần, mình đi học quân sự đây.
Tống Thì Vi nhắn trong nhóm: Mình về nhà, nếu chiều có thể trở về trường mình sẽ mời Giai Văn ăn tối.
Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm cũng đang bàn nhau, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, sẽ lập tức bắt xe tới Trung Đại tìm Trần Trứ.
“Trời nóng thế này, đi dạo trong trường thôi.”
Trần Trứ đang suy nghĩ nên đón tiếp Đại Hoàng và bạn học tiểu Mưu thế nào. Cách vừa tiết kiệm vừa đỡ phải đi đâu xa là lượn một vòng dưới tá cây xung quanh trường.
Sau đó, cả ba đến nhà ăn, mua mấy lon cô ca. Mọi người vừa uống từng ngụm nước ngọt mát lạnh thoải mái, vừa quây quần kể lại những gì vừa trải qua trong đợt huấn luyện quân sự.
Bạn học cấp ba phần lớn là người bản địa, còn đại học là từ bốn phương tám hướng tập hợp lại. Tất nhiên con người có tính riêng, khó mà tranh khỏi việc gặp phải người có thói quen sinh hoạt khác hẳn mình.
Nhưng mức độ khó chịu của chuyện này, còn chưa đến mức không thể nào chịu nổi. Có điều, sẽ cần bạn bè của mình ngồi nghe than thở, để các bạn biết mình trải qua khó khăn như thế nào.
Trần Trứ đã vạch xong kế hoạch tốt, nên định tiếp tục ngủ thêm chút nữa, không ngờ tiếng tin nhắn QQ vang lên.
Là Hạ Dụ Tìm mình.
Hạ Dụ chính là vị học tỷ tóc ngắn học ở khoa Công nghệ thông tin của Trung Đại. Hè vừa qua, hắn thường xuyên nói chuyện với cô, nên cô cũng biết Trần Trứ thi đâu Lĩnh Viện.
Hạ Dụ: Trần Trứ, hôm nay em vừa hết khóa huấn luyện quân sự đúng không?
Trần Trứ: Vâng, em đang ngủ ở Đông Uyển, có chuyện gì không học tỷ?
Hạ Dụ: Chiều này, bạn gái Diệp Hiểu Phong chuyển ký túc xá, cậu ấy hỏi chị có thể tìm người tới giúp đỡ được không?
Trần Trứ: Học tỷ, chiều nay em đón hai bạn học cấp ba tới chơi.
Hạ Dụ: Vậy sao, vậy mấy đứa chơi vui vẻ, chị đi hỏi người khác cũng được.
Trần Trứ: Học tỷ, sao chị nghĩ chuyện lại hơi hướng bi quan thể nhỉ? Chẳng phải chuyển phòng sao, chiều nay chúng ta có thêm hai lao động chẳng phải tốt hơn sao?
Hạ Dụ hỏi chấm?
Trần Trứ còn đang lo lắng không biết làm gì cho hết buổi chiều, đã thế bản thân còn đang nghĩ cách thân cận một chút với mấy thành viên giỏi Công nghệ của câu lạc bộ Côn Trùng Bay kia thế nào?
Lần này thì tốt rồi, một buổi dọn nhà có thể giải quyết hai vấn đề.
11 giờ trưa, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn cuối cùng đã kết thúc huấn luyện. Hình như cả hai đều không phải tham gia họp lớp, nên vội vàng trở về phòng ký túc thay đồ.
Gần 12 giờ trưa, hai người đã tới Trung Đại. Đã thật lâu Hoàng Bách Hàm không gặp bạn thân của mình, nên lập tức ôm lấy Trần Trứ.
Trần Trứ cũng vô vỗ lưng Đại Hoàng, sau đó nhìn Mưu Giai Văn mỉm cười nói: “Sao cậu bị phơi nắng đen xì giống như Châu Phi rồi?”
“Còn không phải sao?”
Mưu Giải Văn buồn rầu nói: “Đứa con gái nào huấn luyện quân sự chẳng bị rám nắng, cậu tìm cho mình một người không bị xem nào.”
“Tống Thì Vi.”
Trần Trứ nói ra một cái tên Mưu Giai Văn rất quen thuộc.
Mỗi ngày, khi hắn huấn luyện quân sự đều nhìn thấy hoa khôi Tống, nhưng làn do của Tống Thì Vi vẫn luôn trắng nõn như vậy.
Bạn học tiểu Mưu nghẹn lời, sau đó giống như lẩm bẩm: “Trời sinh cậu ấy có thể chất như vậy rồi, thời điểm học quân sự cấp ba, cậu ấy phơi nắng nhiều như thế cũng không đen nổi.”
“Thật ra, Du Huyền cũng như vậy.”
Trần Trứ nói thầm trong lòng.
Thỉnh thoảng, Cá Lúc Lắc kể chuyện trên trời dưới biển, khi đó Trần Trứ sẽ có đòi hỏi, hắn sẽ nói: “Nhớ cậu, gửi cho mình hai tấm ảnh nha.”
Bởi vì yêu cầu của Trần Trứ, nên Du Huyền sẽ hào phóng gửi mấy bức ảnh màu qua.
Thời đại này photoshop còn chưa lên ngôi, không những thế độ nét còn bị hạn chết, cho nên Du Huyền cũng không bị đen khi phơi nắng.
Đương nhiên, không thể nói các cô không bị ảnh hưởng chút gì, có thể do trải qua phơi nắng vẫn trắng hơn người thường, cũng có thể do các cô ấy quá xinh đẹp nên khả năng khôi phục mạnh hơn, tóm lại không thể thay đổi quá lớn giống Mưu Giai Văn.
“Không cần lo lắng.”
Trần Trứ an ủi Mưu Giai Văn: “Tại trường như Hoa Công, giống đực chiếm số đông, thì với nhan sắc của cậu chắc chắn đủ làm hoa khôi lớp, có khi hoa khôi học viện còn có thể.”
“Thật sao?”
Bạn học tiểu Mưu hớn hở ra mặt, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu: “Mình đến từng này tuổi còn chưa được hưởng thụ vị trí hoa khôi lớp đấy. Ba năm cấp ba bị đè nén chắc khác gì một tiểu nha hoàn. Nếu biết trước kết quả đó, thà mình học lớp bình thường con hơn lớp bồi dưỡng.”
“ha ha ha.”
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều mỉm cười. Mặc dù bạn học tiểu Mưu hay nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn, nhưng thực chất bản tính lại lương thiện đáng yêu.
“Không được cười, các cậu cười thật khó nghe.”
Mưu Giai Văn trợn mắt nói: “Các cậu giống hệt mấy tên con trai muốn làm lớp trưởng, làm gì cũng phát ra tiếng động để thu hút ánh mắt của mọi người. Trong đại học, ai mà có bạn trai là lớp trưởng, mình sẽ chế giễu người đó 4 năm đại học.”
“Lớp mình cũng có một thằng ngu kiểu như vậy.”
Hoàng Bách Hàm đồng cảm nói: “Cả ngày nó chỉ biết vẫy đuôi theo chủ nhiệm lớp, Mẹ nó.”
Sắc mặt Trần Trứ cứng đơ ngay lập tức.
“Sao thế?”
Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đều nhận ra sắc mặt Trần Trứ không được tốt lắm.
“Không có gì…”
Trần Trứ lau mồ hôi trán: “Vốn định kể cho hai cậu nghe một chút, nhưng bất chợt quên mất…”
Đến nhà ăn, Trần Trứ gọi điện cho Triệu Viên Viên, gọi cô bé đến ăn cơm.
Sau đó hỏi Hoàng Bách Hàm: “Hoàng Tổng, không biết tiền sinh hoạt tháng này của mày còn bao nhiêu?”
“Tháng này à? Còn khoảng chừng 500 tệ.”
Mặc dù Đại Hoàng không hiểu sao Trần Trứ hỏi câu này, nhưng vẫn thật thà trả lời.
Một tháng thằng này được cấp 800 tệ tiền sinh hoạt, nhưng trong thời gian học quân sự cũng chẳng cần tiêu pha gì, đồ ăn ở nhà ăn trong trường lại rẻ, nên nửa tháng chỉ tiêu hết 300 tệ.
“Chia cho tao 200.”
Trần Trứ tính toán một chút rồi nói thẳng.
“Sao thế? Mày hết tiền rồi à?”
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.”
Trần Trứ nói nhỏ: “Tao dùng hết tiền sinh hoạt đầu tư cổ phiếu rồi, hiện tại đúng kiểu ‘trên răng dưới dá…i”.
Hoàng Bách Hàm biết Trần Trứ chơi cổ phiếu, bởi bản thân cậu cũng đưa cho Trần Trứ 10 nghìn mà. Nhưng cậu ta không ngờ Trần Trứ chơi lớn như vậy, ngay cả tiền sinh hoạt cũng không thèm để lại.”
“Con mẹ mày, mày điên rồi à?”
Đại Hoàng cau mày, làm sao cách chơi cổ phiếu lại giống như đánh bạc vậy?
Trần Trứ nhủ thầm, mày thì biết quái gì, mày không thể hiểu ‘đập bảng’ sung sướng thế nào đâu.
‘Đập bảng’ là một hành động đầu tư cổ phiếu, ý nghĩa của nó là theo đuổi chỉ một loại cổ phiếu mà mình cho rằng sẽ tăng trưởng mạnh.
“Hiện tại Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc thuộc mã cổ phiếu lợi nhuận tăng theo ngày. Bây giờ, hắn chỉ muốn ngày ngày nhìn đồ thị hình nến của mã cổ phiếu này, nếu không phải trường học không cho phép, hắn sẽ chuyển thành thuê đồ dùng sinh hoạt của trường, rồi dùng hết tiền đầu tư cổ phiếu.
Có điều, Hoàng Bách Hàm không hiểu chuyện này. Nhưng thằng bạn thân này lẩm bẩm trách mắng thì trách mắng, còn bản thân vẫn lo thằng bạn thân không có tiền.
Cho nên, Hoàng Bách Hàm thở dài nói: “Sau khi về trường sẽ chuyển cho mày 200, xem ra phải nắm chặt thắt lưng vượt qua thời gian khó khăn này rồi.”
“Thời gian sẽ trả lời, khổ trước sướng sau…”
Trần Trứ mỉm cười an ủi thằng bạn thây, sau đó gõ gõ ngón trỏ lên bàn, nói với Mưu Giai Văn: “Chúng ta gặp nhau ở đây rồi, cậu cũng có phần, cho mình mượn 200.”
“Biến…Việc này mà cũng tính là phần à?”
Mưu Giai Văn oán thầm một câu, sau đó lại hỏi linh tinh: “Chuyện cậu hết tiền ăn, bạn gái cậu có biết không?”
Trần Trứ nghĩ thầm, sao Du Huyền biết được, nếu không với tính cách của Cá Lúc Lắc, cô ấy thật sự sẽ đưa hết tiền cho mình ấy chứ.
Nhưng người trong câu hỏi của bạn học tiểu Mưu thì Tống Thì Vi mới là ‘bạn gái’.
Trần Trứ lắc đầu bất lực, bởi bản thân đã giải thích rất nhiều với Mưu Giai Văn, nhưng chẳng được ích lợi gì. Hiện tại sức cùng lực kiệt, mặc kệ cô nàng này thích nghĩ sao thì nghĩ.
Hắn đành thở dài nói: “Cô ấy không biết, có điều mình theo cậu ấy ăn chực mấy hôm, chắc cậu ấy cũng đoán được.”
“Đàn ông các cậu, đúng là thứ sĩ diện, cho dù bản thân chịu khổ cũng không định nói cho bạn gái.”
Mưu Giai Văn tỏ thái độ ‘mình hiểu, mình hiểu mà’. Với lại bản thân cô và Trần Trứ học cùng nhau 3 năm, bây giờ là bạn bè, nên loại chuyện như mượn mấy trăm tệ cũng không có gì quá đáng.
“Trở về sẽ chuyển cho cậu 300.”
Mưu Giai Văn vừa nói câu này, vừa lẩm bẩm câu khác: “Tiểu Mưu thật sự quá đen, còn chưa ăn được miếng cơm nào đã mất 300…”
Còn Đại Hoàng ở bên cạnh ngây người ra, mình cho Trần Trứ 200, Mưu Giai Văn cho thêm 300…
Vậy Trần Trứ đủ tiền tiêu thoải mái.
Con mẹ nó, mình chỉ còn hơn 200. Chuyện này đẩy tới đẩy lui người khổ chỉ có mình mình?
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng không phải huấn luyện, toàn bộ phòng 520 ngủ đến tận 9 giờ mới rời giường.
Trần Trứ mở điện thoại ra xem.
Du Huyền nhắn lại một tin: Chủ nhiệm Trần, mình đi học quân sự đây.
Tống Thì Vi nhắn trong nhóm: Mình về nhà, nếu chiều có thể trở về trường mình sẽ mời Giai Văn ăn tối.
Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm cũng đang bàn nhau, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, sẽ lập tức bắt xe tới Trung Đại tìm Trần Trứ.
“Trời nóng thế này, đi dạo trong trường thôi.”
Trần Trứ đang suy nghĩ nên đón tiếp Đại Hoàng và bạn học tiểu Mưu thế nào. Cách vừa tiết kiệm vừa đỡ phải đi đâu xa là lượn một vòng dưới tá cây xung quanh trường.
Sau đó, cả ba đến nhà ăn, mua mấy lon cô ca. Mọi người vừa uống từng ngụm nước ngọt mát lạnh thoải mái, vừa quây quần kể lại những gì vừa trải qua trong đợt huấn luyện quân sự.
Bạn học cấp ba phần lớn là người bản địa, còn đại học là từ bốn phương tám hướng tập hợp lại. Tất nhiên con người có tính riêng, khó mà tranh khỏi việc gặp phải người có thói quen sinh hoạt khác hẳn mình.
Nhưng mức độ khó chịu của chuyện này, còn chưa đến mức không thể nào chịu nổi. Có điều, sẽ cần bạn bè của mình ngồi nghe than thở, để các bạn biết mình trải qua khó khăn như thế nào.
Trần Trứ đã vạch xong kế hoạch tốt, nên định tiếp tục ngủ thêm chút nữa, không ngờ tiếng tin nhắn QQ vang lên.
Là Hạ Dụ Tìm mình.
Hạ Dụ chính là vị học tỷ tóc ngắn học ở khoa Công nghệ thông tin của Trung Đại. Hè vừa qua, hắn thường xuyên nói chuyện với cô, nên cô cũng biết Trần Trứ thi đâu Lĩnh Viện.
Hạ Dụ: Trần Trứ, hôm nay em vừa hết khóa huấn luyện quân sự đúng không?
Trần Trứ: Vâng, em đang ngủ ở Đông Uyển, có chuyện gì không học tỷ?
Hạ Dụ: Chiều này, bạn gái Diệp Hiểu Phong chuyển ký túc xá, cậu ấy hỏi chị có thể tìm người tới giúp đỡ được không?
Trần Trứ: Học tỷ, chiều nay em đón hai bạn học cấp ba tới chơi.
Hạ Dụ: Vậy sao, vậy mấy đứa chơi vui vẻ, chị đi hỏi người khác cũng được.
Trần Trứ: Học tỷ, sao chị nghĩ chuyện lại hơi hướng bi quan thể nhỉ? Chẳng phải chuyển phòng sao, chiều nay chúng ta có thêm hai lao động chẳng phải tốt hơn sao?
Hạ Dụ hỏi chấm?
Trần Trứ còn đang lo lắng không biết làm gì cho hết buổi chiều, đã thế bản thân còn đang nghĩ cách thân cận một chút với mấy thành viên giỏi Công nghệ của câu lạc bộ Côn Trùng Bay kia thế nào?
Lần này thì tốt rồi, một buổi dọn nhà có thể giải quyết hai vấn đề.
11 giờ trưa, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn cuối cùng đã kết thúc huấn luyện. Hình như cả hai đều không phải tham gia họp lớp, nên vội vàng trở về phòng ký túc thay đồ.
Gần 12 giờ trưa, hai người đã tới Trung Đại. Đã thật lâu Hoàng Bách Hàm không gặp bạn thân của mình, nên lập tức ôm lấy Trần Trứ.
Trần Trứ cũng vô vỗ lưng Đại Hoàng, sau đó nhìn Mưu Giai Văn mỉm cười nói: “Sao cậu bị phơi nắng đen xì giống như Châu Phi rồi?”
“Còn không phải sao?”
Mưu Giải Văn buồn rầu nói: “Đứa con gái nào huấn luyện quân sự chẳng bị rám nắng, cậu tìm cho mình một người không bị xem nào.”
“Tống Thì Vi.”
Trần Trứ nói ra một cái tên Mưu Giai Văn rất quen thuộc.
Mỗi ngày, khi hắn huấn luyện quân sự đều nhìn thấy hoa khôi Tống, nhưng làn do của Tống Thì Vi vẫn luôn trắng nõn như vậy.
Bạn học tiểu Mưu nghẹn lời, sau đó giống như lẩm bẩm: “Trời sinh cậu ấy có thể chất như vậy rồi, thời điểm học quân sự cấp ba, cậu ấy phơi nắng nhiều như thế cũng không đen nổi.”
“Thật ra, Du Huyền cũng như vậy.”
Trần Trứ nói thầm trong lòng.
Thỉnh thoảng, Cá Lúc Lắc kể chuyện trên trời dưới biển, khi đó Trần Trứ sẽ có đòi hỏi, hắn sẽ nói: “Nhớ cậu, gửi cho mình hai tấm ảnh nha.”
Bởi vì yêu cầu của Trần Trứ, nên Du Huyền sẽ hào phóng gửi mấy bức ảnh màu qua.
Thời đại này photoshop còn chưa lên ngôi, không những thế độ nét còn bị hạn chết, cho nên Du Huyền cũng không bị đen khi phơi nắng.
Đương nhiên, không thể nói các cô không bị ảnh hưởng chút gì, có thể do trải qua phơi nắng vẫn trắng hơn người thường, cũng có thể do các cô ấy quá xinh đẹp nên khả năng khôi phục mạnh hơn, tóm lại không thể thay đổi quá lớn giống Mưu Giai Văn.
“Không cần lo lắng.”
Trần Trứ an ủi Mưu Giai Văn: “Tại trường như Hoa Công, giống đực chiếm số đông, thì với nhan sắc của cậu chắc chắn đủ làm hoa khôi lớp, có khi hoa khôi học viện còn có thể.”
“Thật sao?”
Bạn học tiểu Mưu hớn hở ra mặt, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu: “Mình đến từng này tuổi còn chưa được hưởng thụ vị trí hoa khôi lớp đấy. Ba năm cấp ba bị đè nén chắc khác gì một tiểu nha hoàn. Nếu biết trước kết quả đó, thà mình học lớp bình thường con hơn lớp bồi dưỡng.”
“ha ha ha.”
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều mỉm cười. Mặc dù bạn học tiểu Mưu hay nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn, nhưng thực chất bản tính lại lương thiện đáng yêu.
“Không được cười, các cậu cười thật khó nghe.”
Mưu Giai Văn trợn mắt nói: “Các cậu giống hệt mấy tên con trai muốn làm lớp trưởng, làm gì cũng phát ra tiếng động để thu hút ánh mắt của mọi người. Trong đại học, ai mà có bạn trai là lớp trưởng, mình sẽ chế giễu người đó 4 năm đại học.”
“Lớp mình cũng có một thằng ngu kiểu như vậy.”
Hoàng Bách Hàm đồng cảm nói: “Cả ngày nó chỉ biết vẫy đuôi theo chủ nhiệm lớp, Mẹ nó.”
Sắc mặt Trần Trứ cứng đơ ngay lập tức.
“Sao thế?”
Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đều nhận ra sắc mặt Trần Trứ không được tốt lắm.
“Không có gì…”
Trần Trứ lau mồ hôi trán: “Vốn định kể cho hai cậu nghe một chút, nhưng bất chợt quên mất…”
Đến nhà ăn, Trần Trứ gọi điện cho Triệu Viên Viên, gọi cô bé đến ăn cơm.
Sau đó hỏi Hoàng Bách Hàm: “Hoàng Tổng, không biết tiền sinh hoạt tháng này của mày còn bao nhiêu?”
“Tháng này à? Còn khoảng chừng 500 tệ.”
Mặc dù Đại Hoàng không hiểu sao Trần Trứ hỏi câu này, nhưng vẫn thật thà trả lời.
Một tháng thằng này được cấp 800 tệ tiền sinh hoạt, nhưng trong thời gian học quân sự cũng chẳng cần tiêu pha gì, đồ ăn ở nhà ăn trong trường lại rẻ, nên nửa tháng chỉ tiêu hết 300 tệ.
“Chia cho tao 200.”
Trần Trứ tính toán một chút rồi nói thẳng.
“Sao thế? Mày hết tiền rồi à?”
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.”
Trần Trứ nói nhỏ: “Tao dùng hết tiền sinh hoạt đầu tư cổ phiếu rồi, hiện tại đúng kiểu ‘trên răng dưới dá…i”.
Hoàng Bách Hàm biết Trần Trứ chơi cổ phiếu, bởi bản thân cậu cũng đưa cho Trần Trứ 10 nghìn mà. Nhưng cậu ta không ngờ Trần Trứ chơi lớn như vậy, ngay cả tiền sinh hoạt cũng không thèm để lại.”
“Con mẹ mày, mày điên rồi à?”
Đại Hoàng cau mày, làm sao cách chơi cổ phiếu lại giống như đánh bạc vậy?
Trần Trứ nhủ thầm, mày thì biết quái gì, mày không thể hiểu ‘đập bảng’ sung sướng thế nào đâu.
‘Đập bảng’ là một hành động đầu tư cổ phiếu, ý nghĩa của nó là theo đuổi chỉ một loại cổ phiếu mà mình cho rằng sẽ tăng trưởng mạnh.
“Hiện tại Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc thuộc mã cổ phiếu lợi nhuận tăng theo ngày. Bây giờ, hắn chỉ muốn ngày ngày nhìn đồ thị hình nến của mã cổ phiếu này, nếu không phải trường học không cho phép, hắn sẽ chuyển thành thuê đồ dùng sinh hoạt của trường, rồi dùng hết tiền đầu tư cổ phiếu.
Có điều, Hoàng Bách Hàm không hiểu chuyện này. Nhưng thằng bạn thân này lẩm bẩm trách mắng thì trách mắng, còn bản thân vẫn lo thằng bạn thân không có tiền.
Cho nên, Hoàng Bách Hàm thở dài nói: “Sau khi về trường sẽ chuyển cho mày 200, xem ra phải nắm chặt thắt lưng vượt qua thời gian khó khăn này rồi.”
“Thời gian sẽ trả lời, khổ trước sướng sau…”
Trần Trứ mỉm cười an ủi thằng bạn thây, sau đó gõ gõ ngón trỏ lên bàn, nói với Mưu Giai Văn: “Chúng ta gặp nhau ở đây rồi, cậu cũng có phần, cho mình mượn 200.”
“Biến…Việc này mà cũng tính là phần à?”
Mưu Giai Văn oán thầm một câu, sau đó lại hỏi linh tinh: “Chuyện cậu hết tiền ăn, bạn gái cậu có biết không?”
Trần Trứ nghĩ thầm, sao Du Huyền biết được, nếu không với tính cách của Cá Lúc Lắc, cô ấy thật sự sẽ đưa hết tiền cho mình ấy chứ.
Nhưng người trong câu hỏi của bạn học tiểu Mưu thì Tống Thì Vi mới là ‘bạn gái’.
Trần Trứ lắc đầu bất lực, bởi bản thân đã giải thích rất nhiều với Mưu Giai Văn, nhưng chẳng được ích lợi gì. Hiện tại sức cùng lực kiệt, mặc kệ cô nàng này thích nghĩ sao thì nghĩ.
Hắn đành thở dài nói: “Cô ấy không biết, có điều mình theo cậu ấy ăn chực mấy hôm, chắc cậu ấy cũng đoán được.”
“Đàn ông các cậu, đúng là thứ sĩ diện, cho dù bản thân chịu khổ cũng không định nói cho bạn gái.”
Mưu Giai Văn tỏ thái độ ‘mình hiểu, mình hiểu mà’. Với lại bản thân cô và Trần Trứ học cùng nhau 3 năm, bây giờ là bạn bè, nên loại chuyện như mượn mấy trăm tệ cũng không có gì quá đáng.
“Trở về sẽ chuyển cho cậu 300.”
Mưu Giai Văn vừa nói câu này, vừa lẩm bẩm câu khác: “Tiểu Mưu thật sự quá đen, còn chưa ăn được miếng cơm nào đã mất 300…”
Còn Đại Hoàng ở bên cạnh ngây người ra, mình cho Trần Trứ 200, Mưu Giai Văn cho thêm 300…
Vậy Trần Trứ đủ tiền tiêu thoải mái.
Con mẹ nó, mình chỉ còn hơn 200. Chuyện này đẩy tới đẩy lui người khổ chỉ có mình mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận