Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 156: Phải mạnh mẽ

Hôm sau, ngày chủ nhật, đây là ngày Vương Trường Hoa mong đợi đã lâu, bởi vì cậu có thể gặp bạn gái trên mạng của mình.
Lúc này, đám bạn thân trong nhóm Cos có nhiệm vụ trở thành người nhà của Vương Trường Hoa, từ Hoa Công, Trung Đại, và Quảng Mỹ đến tiếp thêm sức mạnh.
Thật ra, đối phương cũng là người của khu đại học Quảng Công, cách Quảng Mỹ rất gần. Về địa điểm cũng nằm trong trung tâm kinh tế phát triển.
Hôm nay, thời tiết đặc biệt ủng hộ lòng người, từng cơn gió nhẹ cuối tháng mười, kèm theo hơi mát khiến con người cảm thấy dễ chịu. Ánh nắng xuyên qua từng phiến lá, chiếu xuống bên dưới, hình thành từng chấm sáng nhỏ, khiến khung cảnh lộ ra đặc biệt nhẹ nhàng.
Bên trong trung tâm thương mại, bên trong một cửa hàng đồ ngọt, mấy người ngồi quanh một chiếc bàn tròn. Xung quanh nơi này đều là sinh viên được nghỉ hẹn nhau tới.
Hôm nay, Vương Trường Hoa mặc quần áo theo phong cách Hip Hop, mái tóc được chăm sóc kỹ càng, không chỉ từng sợi bóng loáng dựng đứng, còn đội một chiếc mũ cao bồi phong trần, trên cổ đeo một chiếc vòng trễ xuống tận ngực.
Đương nhiên, túi đàn ghita phía sau lưng là trang sức không thể thiếu.
Ngô Dư nhìn thấy cách ăn mặc này nhịn không được đưa ra một câu bình luận: “Con hàng này nếu bỏ mặt cũng tính là đẹp trai đấy chứ.”
Mọi người nghe thấy đều ồ lên cười, không nhìn mặt lại khen người ta đẹp trai, có khác nào mắng người ta không chứ?
Không biết Vương Trường Hoa đang khẩn trương hay tỏ ra lạnh lùng. Cậu ta chỉ ngồi trên ghế, cầm một bông hoa hồng trong tay, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn ra cổng cửa hàng đồ ngọt.
Đến Triệu Viên Viên tuần này về nhà, nhưng hóng hớt cũng chạy tới đây tham gia náo nhiệt.
Cô ở bên cạnh tò mò sờ mó túi đựng đàn ghita, đột nhiên khó hiểu hỏi: “Anh Trường Hoa, sao cái túi đựng đàn ghita của anh nhẹ vậy?”
Mặt Vương Trường Hoa nhíu lại.
Đám bạn nhìn thấy phản ứng này của Vương Trường Hoa, thì nhao nhao tiến lại kiểm tra. Ai nấy đều phát hiện ra chiếc túi đựng đàn ghita này có hơi nhẹ thì phải.
Hoàng Bách Hàm tò mò mở ra, phát hiện bên trong chẳng có cái đàn nào cả.
“Mẹ nó.”
Đến ngay cả Trần Trứ cũng không nhịn được thở dài: “Mày đeo bao nhiêu lần, chẳng lẽ lần nào cũng là một cái tủi rỗng?”
Vương Trường Hoa thấy mọi người phát hiện ra chiêu trò của mình thì cảm thấy bình thường, bởi vì từ trước đến nay cũng không phải lần đầu bị vạch trần.
“Là một nghệ sĩ chân chính, đây là cách để tao tìm cảm hứng thôi. Tại bọn mày không hiểu, tao có thể thông cảm cho bọn mày.”
Vương Trường Hoa vẫn giống trước đây, dùng lời lẽ hùng hồn phản bác lại.
“Xì.”
Ngô Dư xì một tiếng: “Chẳng trách, bình thường cậu không cho phép bọn mình chạm vào cái túi này, bởi vì trong đó chẳng có cái quái gì.”
“Đã thế, cậu chẳng bao giờ đánh cho bọn mình nghe, dù chỉ một đoạn ngắn.”
Du Huyền ở bên cạnh cũng mỉm cười hùa theo.
Mặc dù, phong cách ăn mặc của Vương Trường Hoa rất hợp trào lưu, nhưng tiêu điểm của cửa hàng đồ ngọt cũng không thể nào vượt nổi Du Huyền, bởi vì cô quá đẹp.
Hôm nay, Du Huyền mặc một chiếc váy liền thân màu hồng. Mái tóc được buộc theo kiểu nửa đuôi ngựa, chính là buộc những lọn tóc dài phía sau vào, còn những lọn tóc ngắn xõa ngang vai, làm như vậy sẽ khiến mái tóc vừa bồng bềnh mà nhìn cũng rất gọn gàng.
Nhìn tổng thể phong cách ăn mặc của cô hôm nay rất năng động mê người, phía sau tóc có chiếc găm tóc hình con bướm.
Còn phía trước là khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần. Lúc nói chuyện đôi mắt dài quyền rũ, hai con ngươi đong đưa trong hàng nước. Đôi môi đỏ mọng hơi hở một chút. Mặc kệ ai bước vào cửa hàng, đều dừng lại ngắm nhìn về phía cô.
Chỉ có điều, cô thân mật ghé sát vào người Trần Trứ, thậm chí Cá Lúc Lắc còn đặt bàn tay Trần Trứ ở trên đùi của mình.
Mặc dù, phía dưới vẫn còn một lớp váy, nhưng cũng đủ khiến người nhìn hâm mộ vô cùng, nhất định lòng bàn tay sẽ cảm giác được lớp da mịn màng tuyệt vời kia.
Sau đó, đám người Trần Trứ vừa uống đồ uống, vừa chờ đợi đối tượng có hẹn với Vương Trường Hoa.
Vương Trường Hoa với bạn gái yêu trên mạng của mình có hẹn với nhau, đó là cả hai cùng cầm theo một bông hoa hồng.
Tại sao hai người lại không hẹn cầm cả một bông chứ? Có khả năng cả hai đều tính đến việc sau khi gặp nhau sẽ xảy ra chuyện, nên muốn tiết kiệm chi phí.
“Cầm hoa hồng làm ám hiệu.”
Hoàng Bách Hàm cười nhạo: “Chẳng lẽ mày không thể dùng một ám hiệu theo kịp thời đại sao? Ai đời năm nào rồi còn dùng loại ám hiệu của thập niên 80 90 trong ngày xem mắt đầu tiên cơ chứ?”
Thật ra, Trần Trứ cũng cảm thấy như vậy, nhưng sợ đả kích niềm vui của Vương Trường Hoa, nên không muốn nói thẳng ra.
Du Huyền đang nắm lấy bàn tay của Trần Trứ nghịch ngợm, nên hắn cũng thuận tiến ngắm nhìn bắp chân ngay dưới váy của cô.
Du Huyền thấy ánh mắt của Trần Trứ, nhưng đây là Trần Trứ mà không phải người khác, nên cô cố tình duỗi thẳng chân ra. Khiến bắp chân thẳng tắp bóng loáng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ ra vậy.
“Dài không?”
Du Huyền ghé sát vào tai, thì thầm hỏi.
“Cậu hỏi câu này có ý gì?”
Trần Trứ tỏ ra ‘không vui’, sau đó không nhìn nữa, đã thế còn dùng mấy lời chính nhân quân tử nói: “Mình đồng ý là chân cậu dài thật, nhưng làm sao dài bằng việc Trung Quốc kiến thiết và bước đi trên con đường xã hội chủ nghĩa chứ?”
“Ha ha ha.”
Du Huyền bị chọc cho mỉm cười.
Lúc này, Ngô Dư đột nhiên nói: “Im lặng, hình như mình trông thấy một người cầm hoa hồng tới.”
Đám bạn thân đồng thời quay mặt nhìn về phía cửa, lúc này Vương Trường Hoa đã lo lắng đến mức không dám quay lại nhìn.
Cu cậu nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Cô ấy có cao hay không? Người có đẹp hay không, có thể nào nhan sắc ép được Du Huyền xuống một bậc…”
“Cậu đang nằm mơ à?”
Ngô Dư lườm cậu ta một cái: “Bạn gái trên mạng mà muốn đẹp hơn Du Huyền? Tỉ lệ này còn thấp hơn cả việc Trung Quốc có khả năng vô địch thế giới? Với lại, đây cũng không phải bạn gái mà cậu mong chờ, nhận nhầm người rồi.”
“Nhận lầm?”
Lúc này, Vương Trường Hoa vội vàng quay lại, phát hiện ra một tên nam sinh cầm theo một bông hoa hồng.
“Mịa.:
Vương Trường Hoa mắng một câu: “Con trai cầm hoa hồng làm khỉ gì? Cậu ta không cảm thấy buồn nôn sao?”
Trần Trứ nhìn vào bông hoa hồng trong tay Vương Trường Hoa, chỉ lắc đầu chứ không nói gì.
Sau đó, mọi người tiếp tục ai làm việc nấy, người nào nói chuyện thì nói tiếp, ai nghịch điện thoại thì nghịch điện thoại. Còn Vương Trường Hoa cúi xuống nhắn tin.
Đột nhiên, Vương Trường Hoa ngẩng đầu lên, nhìn lại tin nhắn trong điện thoại, rồi lại nhìn ra tên con trai đang cầm bông hoa hồng ở ngoài cửa, rít lên từng câu: “Con…Mẹ…Nó…Không thể nào…”
Trần Trứ nhìn thấy thằng bạn như kiểu mất hồn mất vía thì vội hỏi: “Sao thế?”
Vương Trường Hoa không tả lời, mà đưa điện thoại di động cho Trần Trứ. Trên màn hình là đoạn tin nhắn của cậu ta và đối tượng trên mạng.
Khuynh thành, bán hạ: Bảo bối, sắp được gặp nhau rồi, lo lắng quá.
Trường Hoa, tựa cẩm: Mình cũng vậy. Thật ra mình đến rồi, còn đi cùng với mấy người bạn thân nữa, cậu không để ý chứ?
Khuynh thành, bán hạ: Tất nhiên là không rồi, mình đang ở cửa, mặc chiếc áo ngắn tay màu đỏ, và chiếc quần đùi màu đen.
Trần Trứ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, má nhà nó.
“Thế lúc bọn mày nói chuyện với nhau không hỏi giới tính à?”
Trần Trứ có cảm giác nhức nhức cái đầu.
“Để tao xem lại.”
Vương Trường Hoa nhanh chóng kiểm tra lại tất cả tin nhắn, nhưng hai người bọn họ nói chuyện quả thật rất nhiều.
Mặt khác, bởi vì cậu ta đang quá sợ hãi, khiến bàn tay điên cuồng run rẩy. Nếu đối tượng mà mình nói chuyện cả tháng nay là ‘con trai’, thì trái tim nhỏ bé của mình bị tổn thương hơn thất tình không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, Vương Trường Hoa cũng kéo đến những tin nhắn đầu tiên trên QQ. Vương Trường Hoa tìm xong, mặt tự nhiên trắng bệch nói: “Bọn tao không hỏi giới tính, nhưng có giới thiệu tên.”
“Chết ở vấn đề giới thiệu tên này này.”
Trần Trứ hiểu rồi: “Làm gì có thằng con trai nào tên Vương Trường Hoa? Mày còn nhớ thời cấp hai, giáo viên mới tới còn tưởng mày là con gái không?”
Trần Trứ và Vương Trường Hoa xì xào bàn tán, cũng khiến các bạn xung quanh chú ý. Rất nhanh, mọi người đều hiểu rõ tiền căn hậu quả.
“Mịa nhà nó, Mẹ nó…”
Cả đám chỉ biết nói mỗi từ này, chứ bây giờ bọn họ cũng không biết dùng từ nào để miêu tả tình huống này.
“Vương Trường Hoa, mày cùng với một đứa con trai suốt ngày nói ôm ôm ấp ấp, lại còn gọi nhau là bảo bối?”
Hoàng Bách Hàm có cảm giác buồn nôn.
“Em còn đọc được, anh Trường Hoa muốn kỳ lưng cho người khác…” Triệu Viên Viên tặng thêm cho một câu.”
“…. Vương Trường Hoa, cậu là nhất.”
Ngô Dư và Du Huyền không châm biếm thêm câu nào, bởi vì hai mỹ nữ này cười đến mức gập cả người vào rồi.
Nếu mấy câu kia do người khác nói thì người bên cạnh chỉ nghĩ người đó đang nói đùa. Nhưng câu này lại do chính Vương Trường Hoa nói, lại khiến người khác cảm thấy bình thường. Bởi vì bọn họ đều nghĩ Vương Trường Hoa rất có thể làm ra mấy chuyện này.
Mặc dù Trần Trứ cũng muốn cười lắm, nhưng không đành lòng cười trên nỗi đau của thằng bạn cùng lớp, nên suy nghĩ một chút bèn nói: “Chẳng may là trùng hợp thì sao? Mày thử nhắn tin QQ với người ta bảo người ta giơ tay cầm hoa hồng lên, nếu tên đó không làm gì vậy chứng minh chỉ là trùng hợp.”
“Đúng vậy.”
Vốn dĩ, Vương Trường Hoa đang trong tình huống khóc không ra nước mắt, thì lập tức tươi tỉnh lên, chẳng may chỉ là trung hợp thì sao?
Thế giới lớn như vậy, mọi khả năng đều có thể xảy ra mà.
Thế là, cậu ta nhắn tin cho đối tượng, nói đôi tượng giơ tay cầm hoa lên để nhận nhau.
Sau đó, tất cả mọi người tập trung quan sát. Cả đám chỉ thấy tên con trai kia từ từ, chậm rãi giơ cánh tay cầm bông hoa hồng kia lên.
Lần này xong rồi, hết cơ hội đảo ngược tình thế rồi.
Đối tượng Vương Trường Hoa nói lời yêu thương suốt một tháng nay, hóa ra là một tên đực rựa.
“Mình phải thật mạnh mẽ.”
Vương Trường Hoa nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên thâm sâu lạnh lùng.
“Mạnh mẽ rồi thì sao?”
Trần Trứ vội vàng suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng kéo ghế về phía sau.
“Đúng.”
Vương Trường Hoa nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nắm đấm của tao đủ cứng rắn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận