Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 298: Cuối cùng cũng được uống rượu Lafite 1982

Sau khi gọi điện cho Vạn Húc Lâm xong, Trần Trứ đi đến hội ngộ với Ngô Dư và mọi người.
"Mọi người vừa mới đến à?"
Trần Trứ hỏi.
Hắn đi tàu điện ngầm đến, còn Đồng Lan chắc là lái xe chở Ngô Dư đến sân bay, nhưng mục đích của mọi người thì đều giống nhau.
"Sớm hơn cậu mười mấy phút thôi."
Ngô Dư trêu đùa Trần Trứ:
"Chủ nhiệm Trần, cậu giỏi thật đấy, dám chạy đến thủ đô để tạo bất ngờ cho Cos tỷ, cậu không biết cậu khoe với tôi lâu như thế nào đâu."
"Vốn dĩ mình là người đàn ông lãng mạn mà."
Trần Trứ không hài lòng nói:
"Sao trong mắt cậu, mình làm chuyện này lại như là điều bất ngờ vậy."
"Thôi đi."
Ngô Dư bĩu môi:
"Cậu tưởng cái biệt danh 'Chủ nhiệm Trần' của cậu là tự nhiên mà có à, lên đại học rồi cậu mới hoạt bát hơn chút đấy, chứ lúc mới quen cậu với chủ nhiệm Tào có khác gì nhau đâu."
Trần Trứ nghĩ lúc đó vừa mới trùng sinh, có lẽ mùi "người có tuổi" vẫn chưa phai hết.
Lúc này, Đồng Lan, vị hiệu trưởng tao nhã, mặc bộ vest kẻ của Chanel cũng đến nói chuyện:
"Trần Trứ, tôi thấy trang web Học Tập Trung Đại của em đã quảng cáo trên ti vi rồi nhỉ, hình như mới vừa ra mắt không lâu thì phải."
"Vâng, bởi vì công ty vẫn như một đứa nhỏ, cơ sở thật sự không ổn định."
Trần Trứ tỏ vẻ bất đắc dĩ:
"Nhưng mấy người trong công ty đều nói để thuận tiện cho học sinh các cấp học tập bổ túc thì phải tăng cường quảng bá."
"Ồ, rất nhạy bén."
Đồng Lan mỉm cười:
"Không ngờ tư tưởng của các cậu cũng cao quá nhỉ."
Trần Trứ khiêm tốn nói:
"Tất cả vì mầm non của đất nước."
Ngô Dư đứng bên cạnh đảo mắt, nghe sao mà giả tạo thế không biết.
Thực ra, khi trò chuyện với những người như Đồng Lan, tuy đôi bên đã từng gặp mặt nhưng không quá thân quen, đồng thời lại là vị lãnh đạo khá hòa nhã, Trần Trứ trả lời như vậy không có gì sai. Nửa đùa nửa thật, có thật có giả.
Tất nhiên, Đồng Lan cũng không hỏi những vấn đề riêng tư như "Công ty các cậu sao lại có nhiều tiền để quảng cáo vậy."
Đây là mức độ và sự hài hước trong giao tiếp xã hội.
Nếu đổi lại là giáo sư Quan, Trần Trứ sẽ trả lời chân thành hơn nhiều, hắn sẽ giải thích một cách nghiêm túc về việc cần phải chiếm lĩnh "đường đua gia sư trực tuyến" tránh để người khác cũng chen chân vào.
Không bao lâu sau, hai bóng dáng quen thuộc đi ra cùng đám đông. Một già một trẻ, một người mặt không chút cảm xúc, một người mặt mày tươi cười.
"Cos tỷ!"
Ngô Dư giơ cao cánh tay.
Nhìn thấy bóng dáng bạn thân và bạn trai, đôi môi đỏ thắm của Du Huyền không kìm được cong lên, để lộ hàm răng nhỏ trắng đều.
Cô đẩy vali chạy nhanh đến, mái tóc dài nhuộm đỏ rượu bay lất phất sau lưng, như buổi hoàng hôn rực rỡ cháy sáng.
"Hiệu trưởng Đồng."
Khi đi ngang qua Đồng Lan, Du Huyền chào hỏi vui vẻ, nhưng không dừng lại.
"Tiểu Du!"
Đi ngang qua Ngô Dư, Du Huyền vẫy tay nhiệt tình, bước chân cũng không hề dừng lại.
"Chủ nhiệm Trần!"
Cuối cùng, cô lao vào vòng tay của Trần Trứ, ngọt ngào hỏi:
"Cậu có nhớ mình không?"
"Nhớ chứ!"
Trần Trứ mỉm cười trả lời.
Sao có thể không nhớ được, hắn còn tính lấy người "cậu" của cô để kiểm tra khả năng hại người của Vạn Húc Lâm đây.
Theo pháp lý, Đường Tương Nguyệt được coi là "mẹ" của Du Huyền, vậy thì anh trai của Đường Tương Nguyệt đương nhiên là "cậu" của Du Huyền rồi.
Trần Trứ cũng không định đối phó với nhà họ Đường này, chỉ là trước đó sau khi nghe Du Hiếu Lương kể, vô thức cảm thấy hai anh em này có chút không biết lý lẽ.
Để phòng ngừa bất trắc, vừa hay Trần Trứ cũng không có thù địch với ai khác, nên cứ để Vạn Húc Lâm thử tay nghề trên "ông cậu" trước đã.
Nếu sau này họ chịu nói chuyện tử tế, thì đôi bên vẫn sẽ yên ổn vô sự.
Còn nếu về sau mà giở trò, Trần Trứ cũng không ngại ra tay, dù sao đây cũng không phải là cậu ruột.
Điều mà Vạn Húc Lâm giỏi nhất chính là hợp tác với những kẻ nội gián ăn bẩn, xâm chiếm lợi ích của công ty, đồng thời còn có thể âm thầm rửa sạch mình, chuyển toàn bộ chứng cứ phạm pháp lên đầu nội gián. Không nằm ngoài dự đoán, "ông cậu" trong kế hoạch của Vạn Húc Lâm chính là vai trò nội gián chịu tội thay.
Tất nhiên, nếu ông ta có thể chính trực từ chối tiền tài bất chính, toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích công ty, thì Vạn Húc Lâm cũng không thể ra tay. Dù sao chỉ cần nảy sinh lòng tham, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy.
Tuy nhiên, Trần Trứ sẽ không kể chuyện này cho Cos tỷ biết.
Những thủ đoạn bẩn thỉu đầy toan tính này, Trần Trứ biết là đủ rồi.
Trước khi bước vào Tu La Tràng, Trần Trứ chỉ mong Cá Lúc Lắc luôn hạnh phúc.
Sau đó, Trần Trứ giúp xách vali hành lý của Du Huyền và Giáo sư Quan, mọi người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe. Trần Trứ không nói nhiều, chỉ chăm chỉ làm tốt công việc hậu cần, chủ yếu lắng nghe mấy cô gái trò chuyện.
Giáo sư Quan và Đồng Lan đang nói chuyện về tình hình của những người bạn cũ. Đồng Lan là đại đệ tử, những họa sĩ nổi tiếng mà lần này bà gặp ở thủ đô, ngày xưa bà đều từng theo Giáo sư Quan đến thăm hỏi. Vì thế, nội dung cuộc trò chuyện của họ là:
"Giáo sư Lưu cuối cùng cũng thăng chức viện trưởng rồi sao? Làm viện trưởng Viện Mỹ thuật Trung Quốc thật không dễ dàng, bà ấy đã mong chờ lâu lắm rồi."
"Thầy Cừ bán bức 'Sơn Nhạc Đồ' với giá 1 triệu 6, vậy thì một buổi triển lãm tranh có lẽ ông ấy kiếm được hàng chục triệu."
"Hiệu trưởng Kỷ mời sư phụ đến biệt thự ngoại ô của ông ấy à? Ha ha ha... Ông ấy có nhiều rượu và tranh quý như thế, nhất định gặp ai cũng muốn khoe khoang."
Còn Du Huyền và Ngô Dư, hai cô gái nhỏ thì bàn về trường học, ký túc xá, thậm chí còn có tin đồn về các ngôi sao giải trí.
"Chúng ta thi cuối kỳ vào ngày 24, hình như chỉ có ba môn thi lý thuyết, môn chuyên ngành không thi, điểm số dựa vào bài tập thường ngày."
"Từ khi say rượu ở quán bar lần trước, bây giờ Lộ Điềm không hề uống một giọt rượu nào. Đêm giao thừa, Hứa Mộng Trúc mang bia về chuẩn bị chơi bài, cô ấy một giọt cũng không uống, buồn cười chết đi được."
"Cos tỷ, bây giờ mình mê mẩn Hàn Canh trong nhóm Super Junior của Hàn Quốc. Trời ơi, anh ấy thật sự quá đẹp trai! Còn cái tên ngốc Vương Trường Hoa nói anh ấy giống Hoàng Lỗi, mình cũng cạn lời, muốn chặn cậu ta luôn cho rồi!"
Trần Trứ im lặng lắng nghe, đôi khi cũng phát hiện được một số thông tin mà người nói không chú ý.
Chẳng hạn như:
Thì ra sinh viên mỹ thuật chỉ cần thi lý thuyết vào cuối kỳ.
Không cần đạt đến cấp độ như Quan Sơn Nguyệt, nhưng một họa sĩ có tiếng trong ngành, một buổi triển lãm tranh có thể kiếm hàng chục triệu.
Ngô Dư và Vương Trường Hoa liên lạc riêng khá thân thiết sao? Sao đến cả sở thích theo đuổi thần tượng này cũng nói cho nhau biết?
Thêm nữa, Hàn Canh thực sự giống Hoàng Lỗi mà.
Trong đầu Trần Trứ hiện lên hình ảnh của hai người, cảm thấy tên ngốc Vương Trường Hoa lần này không nói sai.
Sau khi lên xe, Đồng Lan làm tài xế, Giáo sư Quan không muốn chen chúc với đám trẻ, nên ngồi lên ghế phụ lái.
Ghế sau, Du Huyền ngồi giữa, Trần Trứ và Ngô Dư ngồi hai bên.
"Chủ nhiệm Trần."
Trần Trứ đang suy nghĩ về vụ "sự kiện đụng mặt" của Hoàng Lỗi và Hàn Canh, cảm thấy hơi buồn cười.
Đột nhiên Du Huyền cắt ngang suy nghĩ của hắn, sau đó lấy từ trong túi xách nhỏ ra một chai nhỏ chứa chất lỏng giống rượu. Màu sắc như hổ phách, trong suốt lấp lánh, khi lắc lên thì bám vào thành chai, có độ sánh như dầu.
Trần Trứ là người từng trải, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là rượu vang đỏ lưu trữ rất lâu năm, hơn nữa chất lượng cực kỳ tốt.
"Rượu này từ đâu ra?"
Trần Trứ ngạc nhiên hỏi.
"Cậu đoán thử xem là gì nào?"
Du Huyền trêu chọc, khóe mắt cong lên quyến rũ kèm theo vẻ đắc ý, khắc lên khuôn mặt trái xoan tinh xảo tạo thành một vẻ đẹp mê người.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Quan Vịnh Nghi quay đầu nhìn một cái, không biết làm sao đành nói với Đồng Lan:
"Ở biệt thự ngoại ô của lão Kỷ, cô bé này thấy trong hầm rượu có nhiều chai lọ, liền hỏi người ta có chai Lafite 1982 nào không."
Trần Trứ khẽ run, rồi xúc động nhìn Du Huyền. Cô vẫn chưa bao giờ quên.
Nhưng đây chính là bản tính của Du Huyền, kiên cường, không dễ dàng từ bỏ.
Du Huyền chớp mắt nhìn với đôi mắt long lanh như bảo thạch phát sáng.
"Hiệu trưởng Kỷ cho không sao?"
Đồng Lan đang lái xe hỏi.
"Đúng vậy, chính là chai rượu trong tay Trần Trứ đấy."
Giáo sư Quan nhớ lại chuyện cũ, hiếm khi bà bật cười.
"Lão Kỷ rất thích con bé này, ban đầu còn định mai mối cho nó với cháu trai nhà mình."
Khoé miệng Giáo sư Quan nở nụ cười, "Sau nghe nói con bé muốn mang rượu cho bạn trai mình, ông ta giận dỗi đổi chai rượu lớn thành cái chai nhỏ này đấy."
"Ha ha ha ha..."
Đồng Lan cũng không nhịn được bật cười, qua gương chiếu hậu trêu chọc:
"Trần Trứ, xem Tiểu Sư Muội đối với cậu tốt thế nào, đi đâu cũng nghĩ đến cậu."
Trần Trứ thản nhiên nắm lấy tay nhỏ của Du Huyền, nắm chặt hai cái. Cảm nhận được tấm lòng của bạn trai, Du Huyền cũng dùng ngón út quấn lấy ngón tay út của Trần Trứ, đan chặt như một nút thắt Trung Hoa không thể tháo gỡ.
Đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào mặn nồng trong khoảnh khắc này.
Giáo sư Quan cũng kể chuyện cười:
"Lão Kỷ còn nhờ tôi khuyên con bé chia tay với bạn trai, nói gì mà ở bên một cậu chàng bình thường thì thật uổng phí, nếu nó ở bên cháu trai ông ta, sau này cả khu biệt thự đều là của nó..."
"Á?"
Du Huyền không ngờ còn có chuyện như vậy, khuôn mặt trái xoan lập tức nghiêm lại, xinh xắn nói:
"Sau này con sẽ không đến nhà hiệu trưởng Kỷ nữa."
Nói rồi, cô còn muốn lấy chai rượu trong tay Trần Trứ ném đi:
"Chủ nhiệm Trần, cậu không uống chai Lafite này nữa."
"Ấy, ấy, ấy, thôi thôi thôi."
Trần Trứ nhanh tay nhét chai rượu vào túi, "Ông ấy nói gì mặc kệ ông ấy, mình cứ sống cuộc đời của mình, không cần nghe làm gì, vứt đi thì tiếc lắm."
"Mình cảm thấy không vui."
Du Huyền bĩu môi, không phục nói:
"Lần sau mình sẽ tìm cho cậu chai khác."
Trần Trứ cười tủm tỉm không đồng ý.
Đồng Lan và Giáo sư Quan liếc mắt nhìn nhau, từ việc nhỏ này có thể thấy tính cách của Trần Trứ và Du Huyền khác biệt thế nào.
Du Huyền là người không chịu được hạt cát trong mắt, yêu ghét rõ ràng, thái độ vô cùng dứt khoát. Cô là một người yêu hết mình, nhưng cũng không chấp nhận bất kỳ vết xước nào trong tình yêu.
Còn Trần Trứ thì khéo léo hơn, những thứ đã có được, dường như rất khó để cậu bé này buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận