Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 437: Kỹ thuật hôn không được

Chưa đến nửa tháng nữa là khai giảng, trong khi hắn còn đang mải nghĩ về các môn chuyên ngành của học kỳ mới thì Trần Trứ đã quyết định xong xuôi chuyện vay tiền và xe.
Sau khi kết thúc các cuộc gặp gỡ xã giao với Vương Hữu Khánh và Cù Bảo Quốc, Trần Trứ trở về trường.
Lúc này đã hơn mười một giờ, cả khuôn viên đại học đã chìm vào giấc ngủ say.
Trên bầu trời lấp lánh đầy sao, như những hạt cát mịn trải thành dải ngân hà, ánh trăng dịu dàng như sương như tuyết phủ khắp các lối đi, soi sáng tòa nhà thí nghiệm và giảng đường, che phủ những bóng cây rậm rạp.
Đèn đường trên đại lộ Dật Tiên vẫn luôn điềm tĩnh, ôn nhu tỏa sáng.
Thỉnh thoảng có vài sinh viên vừa tan buổi tự học ở thư viện, họ ôm sách, cúi đầu, đeo tai nghe, vội vã lướt qua bên cạnh Trần Trứ.
Bước chân vội vàng của họ như đang đuổi theo một tương lai tươi sáng.
Trần Trứ ung dung bật cười.
Nghĩ lại cảnh tiệc tùng và những tính toán trên bàn rượu mấy ngày trước, còn cả sự cẩn trọng khi chuẩn bị quà cáp.
So sánh hai điều đó, dù chỉ là một cơn gió thoảng trong trường cũng mang theo hương vị dễ chịu và hài lòng.
"Nếu không làm quan, cứ làm một thầy giáo biên chế trong trường trung học cũng thật thoải mái."
Trần Trứ không khỏi mơ mộng hão huyền.
Không cần theo đuổi đề tài hay nghiên cứu khoa học gì, mỗi tuần chỉ cần lên mấy tiết rồi cứ việc ngẩn người ngắm những nữ sinh viên trẻ trung xinh đẹp.
"Ong ong ong!"
Đúng lúc này, tiếng điện thoại rung khó chịu cắt ngang những mơ tưởng tốt đẹp của Trần Trứ.
"Alo?"
Trần Trứ thở dài bắt máy, bên kia đầu dây là giọng hốt hoảng của Hoàng Bách Hàm:
"Trần Trứ, mai khai trương Hoàng Trà, cậu nhớ đến sớm giúp tớ kiểm tra xem còn chỗ nào sơ sót không nhé."
"Biết rồi!"
Trần Trứ bất đắc dĩ trả lời.
Nói thật, nếu không phải là Hoàng Bách Hàm, mà là người khác, hắn chắc chắn sẽ cự tuyệt ngay, thà ngủ nướng còn hơn.
Ngày 25 tháng 2 năm nay, các trường đại học đều khai giảng, nhưng việc sửa chữa Hoàng Trà đã được hoàn tất trước đó.
Ban đầu, Hoàng Bách Hàm định "khai trương" cùng "khai giảng" một thể, nhưng Trần Trứ thấy hơi gấp gáp.
Cơ sở vật chất bên phía Cù Bảo Quốc chỉ là "cứng", chỉ bao gồm hệ thống thủy điện cơ bản, nền đất và các công trình cửa sổ, mái nhà.
Trần Trứ đã xem qua, làm khá ổn, khá cẩn thận, chi phí cũng không cao.
Nhưng một cửa hàng trà sữa muốn thu hút khách hàng, nhất là cửa hàng trà sữa trong trường đại học, chỉ "cứng" thôi là không đủ, cần phải có "mềm".
"Mềm" chính là nghệ thuật, cây xanh, bàn ghế... Tóm lại là "cảm giác không khí".
Sinh viên rất coi trọng những thứ này, dù trà sữa của bạn hơi tệ, nhưng nếu cảm giác không gian tốt, thích hợp để chụp ảnh, tán gẫu và sống ảo thì cũng sẽ được sinh viên ưa chuộng.
Hoàng Bách Hàm thường xuyên tranh cãi với Trần Trứ về nhiều thứ khác, nhưng trong chuyện kinh doanh này, lại rất chịu nghe ý kiến. Trần Trứ bảo hoãn mở cửa hàng, hắn liền hoãn.
Trần Trứ bảo làm trang trí "mềm", hắn liền cố ý hỏi ý kiến bạn bè Du Huyền và Ngô Dư để thêm vào một số yếu tố nghệ thuật và thời trang.
Sau vài ngày, khi việc trang trí "mềm" đã gần hoàn tất, Hoàng Bách Hàm lại dự định khai trương vào ngày 1 tháng 3.
Người Trung Quốc chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng thích chọn "đầu và đuôi", ngay cả đi ngủ cũng vậy.
Thấy 11 giờ 40 phút, liền quyết định chơi thêm 20 phút nữa, đợi đến 12 giờ mới đi ngủ.
Nếu không cẩn thận quá đà, khi tỉnh lại đã là 12 giờ 10 phút.
Không phải lập tức bỏ điện thoại xuống mà đi ngủ, mà sẽ an tâm thoải mái thiết lập "mốc giờ" tiếp theo.
Ví dụ, 12 giờ 30 phút.
Nếu ngay cả lúc này cũng bỏ lỡ, vậy dứt khoát dời đến 1 giờ luôn.
Dù sao cũng không thể là một mốc giờ kỳ quái như 12 giờ 18 phút đi ngủ được.
Chỉ là, đối với việc khai trương ngày 1 tháng 3 của Hoàng Bách Hàm, Trần Trứ vẫn không đồng tình.
Hắn cho rằng do trước đó quá bận rộn với việc trang trí cứng mềm, nên công tác tuyên truyền cho quán trà sữa chưa đủ mạnh.
Trần Trứ là người có dã tâm khá lớn, dù sao cũng là người sắp quản lý khoản tiền trăm triệu, nên nhìn vào một cửa hàng trà sữa, hắn vẫn có một cảm giác như "làm chơi". Hắn hy vọng ngày khai trương, Hoàng Trà sẽ "hạ gục" hoàn toàn khu Bắc của đại học Hoa Công, khiến hơn vạn giáo viên và sinh viên phải cúi đầu "thần phục" Hoàng Trà.
Điều này không khó, trong khu vực Bắc của trường đại học Hoa Công có tổng cộng ba cửa hàng trà sữa.
Trong bán kính năm cây số quanh trường, còn có khoảng tám, chín cửa hàng nữa.
Những điều này đều không qua mắt được "Lão công nhân Hoa" Trần Trứ.
Chỉ là những cửa hàng kia đều tên "Trà sữa tất chân Đài Loan", ngoài trà sữa ngọt ngấy với trân châu thì dường như không có sản phẩm nào khác, ngay cả trang trí cũng chỉ toàn màu trắng làm chủ đạo.
Đồng thời, tất cả đều quen với việc đặt một chiếc loa phóng thanh ở cửa để phát nhạc kiểu như:
"Em yêu, hãy từ từ bay nhé, cẩn thận hoa hồng có gai ở phía trước..."
Kiểu nhạc sến tình ca này. Sự kết hợp giữa trà sữa ngọt ngấy và "Đôi bướm" khiến người nghe cảm thấy tai đang bị vứt rác vào, hoàn toàn không có sự mới mẻ và sáng tạo.
Do đó, Trần Trứ đề nghị với đại Hoàng rằng:
"Rượu ngon không sợ ngõ nhỏ sâu, hàng tốt không sợ lên kệ muộn."
Cứ dứt khoát khai trương vào ngày 8 tháng 3.
Vì đó là ngày Quốc tế Phụ nữ, lại là thứ Bảy, đây là một chiêu thức tuyên truyền rất tốt.
Trong khoảng thời gian từ 1 tháng 3 đến 8 tháng 3, trước tiên phải treo băng rôn và phát tờ rơi khắp trường.
Cứ nói để chúc mừng những đóng góp quan trọng của phụ nữ trong lĩnh vực kinh tế, chính trị và xã hội, Hoàng Trà quyết định vào ngày khai trương 8 tháng 3, tất cả các khách hàng nữ đều được giảm giá 50% cho ly nước đầu tiên.
Đồng thời sẽ có quà tặng nhỏ đi kèm.
Còn khách hàng nam, chỉ cần mua tặng cho nữ thì cũng được giảm giá 50%.
Thực tế ai biết bạn có tặng hay không, đó chỉ là cái cớ để "phát phúc lợi" mà thôi.
Hoàng Bách Hàm ban đầu hơi do dự, chi phí này thực sự quá cao.
Sáu vạn tệ bố mẹ cho, đã tiêu hết vào việc thuê cửa hàng. Tiền trang trí và mua nguyên vật liệu gần như đều do Trần Trứ cho mượn.
Thêm nữa, còn thuê một sư phụ pha trà sữa chuyên nghiệp, tiền lương cũng là đi mượn Trần Trứ.
Giờ còn muốn giảm giá 50% trà sữa và tặng quà nữa.
Cần phải biết rằng, Hoàng Trà không chỉ bán trà sữa, còn bao gồm cả "hệ trà hoa quả" với các loại hoa quả tươi ngon thật sự. Giảm 50% thì đúng là lỗ đến sịp cũng không còn.
Nhưng Trần Trứ nói mình có thể tiếp tục cho mượn tiền, sau này trả lại là được, chỉ là phải thêm lãi.
Cuối cùng Hoàng Bách Hàm đã nghe theo lời khuyên của bạn, không chỉ chạy đến chợ mua rất nhiều quà tặng nhỏ, còn tìm hai bạn học đến giúp phát tờ rơi khắp trường.
Phải nói rằng, sức hút khá lớn.
Ngay cả những nhóm bạn hồi cấp ba cũng đang bàn tán rằng Hoàng Bách Hàm không chịu học công thức vật lý, lại chạy đi làm ông chủ quán trà sữa.
Trần Trứ nghĩ bụng, lần này xem như không lừa được Mưu Giai Văn rồi, chỉ là hắn dạo này bận quá, gần như ngày nào cũng say khướt mới về, cũng không có thời gian nói chuyện với Tiểu Mưu.
Trần Trứ quả thực rất bận rộn, hôm nay là ngày 7 tháng 3.
Tính từ đầu tháng Ba, hắn vẫn chưa gặp Du Huyền lần nào, cũng một phần vì không muốn làm phiền cos tỷ đang tích cực chuẩn bị cho cuộc thi "Cúp Nghênh Xuân".
Hai người chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau để giải tỏa nỗi nhớ nhung, Du Huyền và Ngô Dư cũng cảm thấy tiếc nuối vì không thể tham dự lễ khai trương quán trà sữa.
Vì ngày 9 là đến cuộc thi rồi, làm sao mà Quan giáo sư có thể cho Du Huyền đi quậy phá một ngày trước chứ.
Thật ra thì Ngô Dư thì được, cô tham gia cuộc thi hoàn toàn là để "cùng thái tử đọc sách", không ai nghĩ với trình độ của cô có thể đạt giải.
Nhưng Ngô Dư cũng bị "giam chân" vì quan giáo sư lo lắng cô đi ra ngoài sẽ khiến tâm lý của "thái tử" bị ảnh hưởng, nên đã bắt buộc cô không được đi đâu.
Điều này khiến Ngô Dư than trời, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ có thể ở trong nhóm than thở rằng nếu cos tỷ đạt giải thì nhất định sẽ có một nửa công lao của cô.
"Lần này Du Huyền chắc chắn sẽ đạt giải!"
Đây không phải là lời của Quan giáo sư, mà là Viện trưởng Đồng Lan của Học viện Mỹ thuật sau khi xem qua một vài bản vẽ của Du Huyền đã đưa ra kết luận gần như không do dự.
Giáo sư Quan Vịnh Nghi, hoàn toàn không phản đối kết luận này.
Không gặp được Cos tỷ cũng đành chịu, thực tế Trần Trứ cũng không có nhiều cơ hội gặp Sweet tỷ.
Tuy cả hai học cùng một trường nhưng khác khoa, Trần Trứ lại hay nghỉ phép, lúc về thì đều đã quá nửa đêm như bây giờ.
Cho nên hắn chỉ có thể lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Thì Vi trên QQ.
Nhưng dù là mấy giờ, hắn đều nhận được tin hồi âm.
Tống Thì Vi không thúc ép Trần Trứ trả lời tin nhắn, nhưng có vẻ như cô luôn đợi đến khi Trần Trứ liên lạc xong thì mới đi ngủ.
Như tối nay:
Trần Trứ: Anh về rồi, em ngủ chưa?
Thì Vi: Chưa, em đang đọc sách.
Trần Trứ: Muốn anh ôm một cái không?
Sau năm phút.
Thì Vi: Anh ở đâu rồi?
Trần Trứ: Chỉ đùa chút thôi mà, buổi tối trời vẫn còn hơi lạnh, ta không nghĩ ngươi sẽ bị lạnh cóng, cái ôm này hoãn tới ngày mai, có thể thành một nụ hôn sao?
Thì Vi: Ta muốn ngủ, ngủ ngon "Cos Tỷ vẫn là lạnh nhạt như vậy."
Trần Trứ bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng:
"Chẳng phải nói con gái chỉ cần hôn môi rồi, sẽ thích cái cảm giác này sao? Lẽ nào kỹ thuật hôn của ta không tốt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận