Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 168: Mẹ con

“Con tìm phóng viên làm gì?”
Trần Bồi Tùng hỏi. Mặc dù ông chỉ là phó chủ nhiệm của phường, nhưng chắc chắn không có cách liên lạc với truyền thông, chỉ có điều không hiểu Trần Trứ dùng làm gì?
“Con định dùng tiền để nhà báo viết một bài phỏng vấn liên quan tới con, có thể đăng tại ‘báo chiều Dương Thành’ hoặc ‘Nhật báo Phương Nam’ cũng được.”
Trần Trứ xoa xoa tay trả lời.
“Bài phỏng vấn nhỏ?”
Kể cả Trần Trứ là con của ông, thì Trần Bồi Tùng cũng không nhịn được trêu chọc mấy câu.
“Con vừa mới đăng ký một công ty, chẳng có tý ảnh hưởng nào để viết báo, thì đăng cái gì?”
Trần Bồi Tùng nhíu mày: “Đây chẳng phải là lính quèn chưa lập được công lao, đã đòi trở thành tướng quân?”
Trần Trứ suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại lão Trần: “Nếu con có chút tiếng tăm, cần gì phải dùng tiền chứ?”
Trần Bồi Tùng ngạc nhiên.
Cũng đúng, Trần Trứ vừa nói là dùng tiền để được phỏng vấn, chứ không hề nói mình có thực tài khiến người khác chủ động liên hệ mình để phỏng vấn mà.
Hiện tại, một số đài truyền hình và báo chí, hay ngay cả trang bìa cũng dùng tiền để mua.
Ví dụ dùng báo chí để đánh giá:
Trong một tờ báo, vị trí bắt mắt nhất gọi là ‘tiêu đề báo’, vị trí này có bỏ bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Bởi vì vị trí này dùng để đăng chính sách mới của đất nước hoặc là lãnh đạo lớn đưa ra phát biểu. Truyền thông là tiếng nói của chủ nghĩa xã hội, nên điều đầu tiên cần đảm bảo đưa ra thông tin chính trị chính xác nhất.
Còn các vị trí có mức độ thu hút thấp hơn là ‘mắt báo’.
Vị trí mắt báo có thể đăng một số tin tức xã hội hoặc tin tức quốc tế, cũng có thể đăng scandal của giới giải trí, dùng để thu hút độc giả.
Ngoại trừ ‘tiêu đề báo’ và ‘mắt báo’ ra, những vị trí khác có thể đăng nội dung yêu thích của độc giả, đăng đủ loại bài viết tạp nham.
Chủ đề phụ nữ trong gia đình, có chuyên mục ‘nấu ăn cùng với Tiểu Diệu’.
Chủ đề cho học sinh cấp hai, cấp ba, có chuyên mục ‘tôi yêu sáng tác’.
Chủ để cho đám người yêu thích quân sự, có chuyên mục ‘biển đảo hôm nay’, để cho đám người này nhìn thấy tổ quốc chuẩn bị thống nhất đến nơi rồi.
Còn có quan hệ vợ chồng, tình trạng hôn nhân, luân lý gia đình, tiểu thuyết dài kỳ…các thể loại chuyên mục.
Nhưng chuyên mục này chiếm phần lớn các vị trí còn lại của trang bìa. Còn một phần cuối cùng là các vị trí góc.
Những vị trí này có thể bán đi, với lại vị trí chẳng hề bắt mắt, nên giá cả không phải quá đắt.
Ví dụ, những chỗ trống còn lại trên báo dùng cho đám người không cẩn thận đánh rơi căn cước công dân, để bọn họ đăng bài tìm kiếm.
Năm 2007, đăng báo tìm kiếm giấy tờ bị mất có giá khá rẻ, tầm 50 đến 70 tệ là cùng.
Đương nhiên Trần Trứ không muốn những vị trí còn trống này, mà là các vị trí ở các góc trên trang đầu, dùng tiền để đăng một bài phỏng vấn liên quan đến mình.
Độ dài khoảng từ 800 đến 1000 chữ là được.
“Cha, lần này con muốn thay đổi hình thức khởi nghiệp. Sản phẩm không còn thứ giúp công ty tăng cao tính cạnh tranh nữa, mà con sẽ biến con người trở thành thứ giá trị nhất của công ty.”
Trần Trứ thẳng thắn nói ra ý đồ của mình cho cha nghe: “Nói như vậy, việc công ty sản xuất ra thứ gì không còn quan trọng nhất nữa, mà chỉ cần thứ đó do còn làm ra nhất định sẽ gây được tiếng vang lớn.”
“Đây là suy nghĩ kiểu gì? Có hình thức kinh doanh như vậy sao?”
Mặc dù cách nhìn người của lão Trần vô cùng độc đáo, nhưng rõ ràng ông chưa bao giờ trải qua khái niệm ‘lưu lượng, lăng xê, marketing’ là những thứ đại diện cho doanh nghiệp, cho nên rất khó giải thích cho ông hiểu.
Cho nên, suy nghĩ đầu tiên của ông là hắn đang làm bừa, công ty rất nhanh sẽ thất bại.
Thật ra, đến cả Trần Trứ cũng không biết việc mình làm có thành công hay không, nhưng để hắn thu hút sự chú ý của quần chúng thì hắn khẳng định mình làm được.
La Vĩnh Hạo làm việc này cũng rất giỏi.
Hình thức marketing này có thể tổng kết lại như sau: ‘Tạo ra hình tượng người sáng lập thu hút mọi người chú ý, tạo ra một sản phẩm khiến người dùng hoài niệm và Một đoàn đội ai nấy đều tâm huyết’.
Không cần sản phẩm có cốt chuyện, cũng không cần đoàn đội có tâm huyết, tóm lại hai vấn đề này có thể thêm mắm thêm muối vào. Nhưng người lập nghiệp nhất định phải có sức hút.
Cho nên, loại hình thức lập nghiệp này, cần người sáng lập phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí một khi đã bước đi đều không thể âm thầm làm việc, phải liên tục tạo ra tiếng vang.
Giống như hành động đăng báo này chẳng hạn. Nếu người nào không biết hắn bỏ tiền ra đăng báo, thì khi nhìn thấy tin tức này sẽ giật mình ‘con mẹ nó, người sáng lập công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin Suihui, vẫn còn là sinh viên của Trung Đại, vậy mà được lên báo.”
Trên thực tế, đây chỉ là một hình thức quảng cáo mà thôi.
Hắn nhìn thấy cha vẫn còn nghi ngờ, thì nhún vai nói: “Con muốn thử một lần, có thất bại cũng không sao. Nếu sau một năm rưỡi mà không làm nên trò trống gì, thì con sẽ quay đầu ôn thi nghiên cứu sinh.”
Cho nên, tuổi trẻ là thứ tốt nhất, sai sẽ có cơ hội để sửa.
Sau một năm rưỡi, nếu Trần Trứ thất bại, thì hắn chỉ mới học xong năm thứ hai, không hề chậm trễ một con đường khác mà hắn đã chuẩn bị trước.
Thật giống như Justin Bieber. Cậu ta đứng trên đỉnh của nền âm nhạc thế giới, tự tử, chán nản trong tình yêu, quay về đỉnh vinh quang…Trải qua biết bao là chuyện, nhưng khi nhìn lại mới biết cậu ấy chỉ mới 25 tuổi.
Nhưng, lão Trần nghe thấy con trai mình nói, nếu một năm rưỡi sau làm ăn thất bại sẽ về ôn tập thi nghiên cứu sinh, lại giống như vừa uống một viên thuốc an thần.
Dựa theo những thứ ông nhìn trong cuộc sống, hay dùng đầu óc để tính toán, Trần Bồi Tùng có thể kết luận, lần khởi nghiệp này của thằng con trai mình không có khả năng thành công.
Nhưng, ông cũng có suy nghĩ giống như tất cả ông bố bà mẹ nào trên thế giới này, bọn họ hi vọng lúc còn trẻ, đứa con của mình đều coi tất cả thất bại như bữa ăn sáng, như thế khi lớn lên mới có bản lĩnh đối mặt với đời.
Trần Bồi Tùng cũng có tâm lý này, ông hi vọng lúc Trần Trứ còn học đại học sẽ bị xã hội đánh đập. Nên khi Trần Trứ nói ra kế hoạch dự phòng, khiến lão Trần muốn dùng hết sức bản thân để ủng hộ đứa con trai.
Mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần thằng bé dùng hết tinh thần hết sức lực mà làm, để sau này không phải nuối tiếc.
Cho nên, lão Trần nói ra suy nghĩ của mình: “Đài truyền hình Quảng Châu thì thôi, ngưỡng cửa bọn họ quá cao. Mà vị trí của con bây giờ quá thấp, tìm được mối quan hệ cũng không bước vào nổi.”
“Báo chiều Dương Thành, người này chưa hẳn sẽ dùng hết sức giúp đỡ con, nhưng người cha quen có thể hướng dẫn con nên làm thế nào.”
Trần Bồi Tùng nhìn lên trần nhà, dùng tay xoa xoa cằm nói.
“Ai vậy ạ?”
Trần Trứ cảm thấy hơi buồn bực, chẳng lẽ họ hàng thân thích trong nhà?
“Trước đó, cha làm ở đội thanh tra sở lao động, bác Đặng Quang Vinh đấy, con còn nhớ không?”
Trần Bồi Tùng hỏi.
Ngay từ đầu, Trần Bồi Tùng không phải từ nhân viên bình thường của quận, mà lúc trẻ ông từng làm việc ở đơn vị khác. Nhưng đợt ông làm ở đội thanh tra thì Trần Trứ mới chừng 5 đến 6 tuổi, còn chưa học tiểu học.
“À, ông cụ hay kể bản thân lên chiến trường, đã thế còn khoe vết thương trên tay ấy ạ?”
Trần Trứ từ từ nhớ lại.
“Cái gì mà ông cụ.”
Trần Bồi Tùng khoát tay nói: “Chỉ là mái tóc đội trưởng Đặng bạc hơi nhiều thôi. Người ta đẹp trai ngời ngời, mà chỉ hơn cha con tầm 10 tuổi chứ mấy.”
Trần Trứ không nhớ ra dáng người của Đặng Quang Vinh, chỉ hỏi: “Bác Đặng làm việc trong tòa báo ạ?”
“Không phải.”
Trần Bồi Tùng lắc đầu, trên mặt hiện ra một chút buồn buồn: “Mấy năm trước, đội trưởng Đặng bị bệnh qua đời rồi. Nhưng anh ấy có một người con gái tên là Đặng Chi, con nhớ không?”
“Đặng Chi?”
Sau khi trùng sinh, Trần Trứ không hề có ấn tượng với cái tên này.
Trần Bồi Tùng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Trứ thì mỉm cười nhắc nhở: “Khi con bé, con suốt ngày lẽo đẽo theo sau Đặng Chi, còn gọi là ‘chị Chi’. Đã thế, con còn nói sau này lớn lên sẽ cưới người ta. Nhớ chưa?”
Nghe được câu này, trong đầu Trần Trứ rốt cuộc cũng xuất hiện vài hình ảnh mơ hồ.
Nhưng, trong trí nhớ của hắn, Đặng Chi lớn tuổi hơn mình khá nhiều. Khi mình còn chưa học tiểu học, thì người ta đã học cấp hai rồi.
“Đặng Chi làm ở báo chiều Dương Thành à cha?”
Trần Trứ hiểu rồi.
“Đúng.”
Trần Bồi Tùng nói: “Năm ngoái con bé còn tới quận cha phỏng vấn. Tuổi còn trẻ mà rất giỏi, mới 26 tuổi đã là phó tổng biên tập một tiết mục rồi.”
“Đúng là rất giỏi.”
Trần Trứ gật đầu đồng ý.
“Báo chiều Dương Thành’ là tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất tỉnh. Tờ báo này được thành lập từ năm 1957, có thể nó không có sức ảnh hưởng ở các khu vực khác, nhưng trong địa bàn Quảng Đông lại được đón nhận vô cùng.
Xét về gốc gác, người này có thể tính là người quen, thế là Trần Trứ bèn nói: “Cha, cha cho con số liên lạc của chị Đăng Chi, tự con đi tìm chị ấy bàn bạc.”
Lão Trần cúi xuống tìm kiếm số điện thoại trong sổ ghi chép. Trần Trứ đợi một chút thì tỏ ra sốt ruột, đột nhiên hắn nhớ tới câu của trẻ con ‘sau này lớn lên em sẽ cưới chị’, thì tò mò hỏi: “Cha, chị Đặng Chi lớn lên thế nào? Có xinh đẹp không?”
“À, cũng được.”
Lão Trần suy nghĩ một chút rồi đưa ra bình luận: “Trước khi gặp Du Huyền và tiểu Tống, cha vẫn luôn nghĩ tiểu Đặng là cô bé xinh gái nhất trong thế hệ bọn con đấy.”
Trong suy nghĩ của Trần Bồi Tùng, mặc dù Đặng Chi hơn hắn tận 7 tới 8 tuổi, nhưng vẫn là người nằm trong cùng một thế hệ.
Trần Trứ hiểu rồi. Mặc dù Đặng Chi kém Du Huyền và Tống Thì Vi, nhưng cũng thuộc dạng đẹp nhất trong những người đẹp rồi.
“Đánh giá cao thật đấy.”
Trần Trứ giật mình nghĩ thầm. Nhưng hứng thú của hắn cũng không lớn lắm, bởi vì bên cạnh có ‘Cos’ và ‘Sweet’ rồi, nên tầm mắt cũng hơi cao.
Nhưng ngay lúc này, Trần Trứ nghe được trong lời nói của Trần Bồi Tùng có lỗ hổng, nên định hỏi cho ra nhẽ:
“Cha, vì sao cha chỉ nói đến thế hệ bọn con? Chẳng lẽ thời đại của cha, còn có người đẹp hơn cả Du Huyền và Tống Thì Vi sao?”
“Đương nhiên.”
Trần Bồi Tùng trả lời mà không thèm nghĩ ngợi gì.
“Ai vậy ạ?”
Trần Trứ cực kỳ tò mò. Hắn muốn xem, người phụ nữ hoàn hảo và xinh đẹp nhất trong lòng cha mình là ai.
Trần Bồi Tùng nhìn con trai, hững hờ nói: “Mẹ con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận