Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 424: Kiến thức thực tiễn trong chốn công sở (3)

"Ồ..."
Trần Trứ khẽ gật đầu, đã sớm nghe nói sư huynh Trịnh chẳng tốt đẹp gì, ở chung, kết quả đúng là như vậy.
Phó hiệu trưởng Trung Đại Hứa Ninh bắt chuyện qua, viện trưởng Lĩnh Viện Thư Nguyên tự mình mời kết quả hắn còn muốn về sau trì hoãn nửa tháng.
Cái gọi là "Họp" có lẽ là chuyện thật, nhưng xác suất lớn không có gấp gáp như vậy, Trịnh Văn Long kéo lên nửa tháng, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy viện trưởng Thư không đáng sửa đổi kế hoạch cố định thôi.
Những người như Trịnh Văn Long mỗi ngày xã giao đều rất chu toàn, hắn khoảng nửa tháng sau từ thủ đô quay về ngày đó, tình cờ không có sắp xếp việc di chuyển gì, nên mới cho Thư Nguyên.
Chẳng qua Trần Trứ đã vô cùng thỏa mãn rồi, đợi từ năm trước đến năm sau, còn kém nửa tháng này sao?
"Cũng không biết giáo sư Lâm kia hai ngày có được không."
Trần Trứ xoa xoa cằm, lầm bầm lầu bầu nói.
"Giáo sư Lâm?"
Viện trưởng Thư vốn cũng không quá để ý, chỉ là danh xưng "Giáo sư" khiến hắn hơi nghi hoặc một chút mà thôi.
Thư Nguyên khẽ đặt chén trà xuống, thuận miệng hỏi:
"Giáo sư Lâm nào?"
"Giáo sư Lâm Cận Bình của Mã Viện."
Trần Trứ trả lời.
"Hắn?"
Thư Nguyên sửng sốt một chút, suy nghĩ kỹ một hồi mới rốt cục ghép tên với người, bất quá vẫn có chút khó tin:
"Viện trưởng Lâm Cận Bình của Học viện Chủ nghĩa Mác?"
"Ừm."
Trần Trứ gật đầu.
Vừa nãy nghe được Trần Trứ trong tay có họa phẩm của Cao Kiếm Phụ, viện trưởng Thư vẫn tương đối bình tĩnh, lúc này cuối cùng không còn ung dung.
Hắn như thấy ma dò xét Trần Trứ, một lúc lâu sau mới không chắc chắn hỏi:
"Viện trưởng Lâm... Cũng muốn đi? Vì sao vậy?"
Cũng chẳng trách Thư Nguyên không hiểu, Lĩnh Viện và Mã Viện vốn là hai học viện không liên quan gì đến nhau.
Hướng nghiên cứu không giống nhau, nội dung nghiên cứu cũng khác, thậm chí ngay cả thi cao học cũng không nhòm ngó đến đối phương, Mã Viện hay sang triết học, Lĩnh Viện có thể nhảy sang quản lý.
Viện trưởng Mã Viện này, sao lại có quan hệ với Trần Trứ được?
"Là như vậy, ta thi cuối kỳ có một đề luận thuật trả lời, khiến viện trưởng Lâm hứng thú..."
Trần Trứ liền nói sơ qua nguyên nhân, thậm chí ngay cả câu trả lời cụ thể đều nói.
Viện trưởng Thư mặc dù thành tựu về kinh tế cao hơn, nhưng có thể ngồi ở vị trí này, làm sao có thể không có chút nhạy bén chính trị, rất nhanh đã nghĩ ra một vài điều.
"Bảo vệ và xây dựng môi trường sinh thái" rất có thể là quốc sách trong nhiều năm tới.
"Ngươi nên cảm tạ phụ thân ngươi đấy, bình thường vô tình rót cho ngươi rất nhiều quan điểm mang tính dẫn dắt."
Thư Nguyên cảm thán nói:
"Viện trưởng Lâm không phải kiểu người dễ dàng nhận lời, hẳn là không muốn nợ ngươi ân tình... Ừm... Nhưng chuyện này có chút phiền phức."
"Phiền phức gì?"
Trần Trứ có chút không hiểu ý những lời này.
Viện trưởng Thư chỉ điểm nói:
"Viện trưởng Lâm là giáo viên cao cấp giảng bài cho các lãnh đạo cấp sở ở trường Đảng, tiếng tăm và tầm ảnh hưởng trong giới hệ thống còn vượt xa ta."
"Ta vừa xác nhận số lượng người tham dự buổi gặp với chủ tịch Trịnh của ngân hàng, bây giờ có thể phải báo lại."
Thư Nguyên cười khổ nói.
Lúc hắn liên lạc với Trịnh Văn Long, đã nói bên này chỉ có mình và Trần Trứ, không có ai khác.
Bây giờ không hiểu có thêm một người, nhất định phải nói rõ một chút.
Cũng là một lễ nghi quan trọng trong xã giao:
Bên "chủ trì" cần báo trước cho "khách chính" về những khách mời tham gia, có thân phận cụ thể như thế nào.
Nếu có thay đổi nhân sự, cũng phải báo cho một tiếng.
Việc này để tránh cho khách chính gặp phải người mà mình không muốn gặp.
Rất nhiều người không hiểu lễ nghi này, trước đây tưởng rằng mình vui vẻ lập tiệc, kết quả khi ăn xong lại phát hiện khách quan trọng nhất lại khó ở.
Đơn cử một ví dụ đơn giản, tiểu A muốn mời Vương Trường Hoa giúp đỡ, thế là mời ăn cơm.
Nhưng để cho bầu không khí thêm sinh động, tiểu A tự tiện mời bạn cùng phòng Trịnh Hạo của Vương Trường Hoa tới.
Vậy, Vương Trường Hoa có thoải mái ăn bữa cơm này không? Chuyện kia liệu hắn còn muốn giúp không?
Thư Nguyên lấy điện thoại ra, nhưng hắn trầm ngâm một lát, cuộc gọi đầu tiên không phải là cho Trịnh Văn Long mà là cho phó hiệu trưởng Hứa Ninh.
Đây là một mẹo nhỏ trong công việc.
Khi kế hoạch đã được định sẵn mà bị ép sửa đổi, điều đầu tiên phải báo cáo cho cấp trên, nghe theo chỉ thị mới nhất của họ.
Nếu tự mình quyết định mà thuận lợi thì không sao, nhỡ có sơ sót thì 100% phải chịu trách nhiệm.
Sau khi nghe xong nguyên do, hiệu trưởng Hứa cũng im lặng một hồi lâu, thậm chí cảm thấy có chút khó hiểu.
Ai có thể tin, viện trưởng Mã Viện lại vì một sinh viên Lĩnh Viện mà đứng ra.
Thằng nhãi Trần Trứ mặt dày thật, hắn nhìn ra lão Lâm tốt tính nên mới tùy tiện mời?
Nhưng sự đã rồi, hiệu trưởng Hứa chỉ có thể "vớt vát".
Vốn chỉ có viện trưởng Lĩnh Viện và Trần Trứ, nay có thêm một viện trưởng Mã Viện, nhìn có vẻ "vừa ta vừa tây, lại vừa nội vừa ngoại", một cảm giác rất hỗn tạp.
Hiệu trưởng Hứa suy nghĩ một hồi rồi nói vào điện thoại:
"Hay là tôi cũng đến đi."
Việc hiệu trưởng Hứa tham dự, giống như thêm một quả cân lên bàn cân, trong nháy mắt khiến hai bên cân bằng trở lại.
Việc này biến thành "phó hiệu trưởng Trung Đại dẫn theo viện trưởng Lĩnh Viện và viện trưởng Mã Viện, và một sinh viên ưu tú tốt nghiệp gặp mặt thân mật phó chủ tịch ngân hàng Quảng Đông Nông Hành Trịnh Văn Long", nhân tiện bàn về vấn đề vay vốn khoa học kỹ thuật.
Thư Nguyên cũng cảm thấy như vậy tốt nhất, mặc dù mình là đồng nghiệp với Lâm Cận Bình nhưng không thân thiết lắm, ngồi cùng một bàn không biết mở lời thế nào.
Có hiệu trưởng Hứa ngồi đấy, nhìn có vẻ thuận tiện hơn.
Nghe xong Trần Trứ hiểu được ý đồ của hiệu trưởng Hứa, nhưng đội hình này nhìn cũng hơi hoành tráng đấy.
Đừng dọa sư huynh Trịnh sợ!
. Trịnh Văn Long là sinh viên khóa 83 hệ 19 của Trung Đại, thời đó tuổi sinh viên khá loạn, Trịnh Văn Long 23 tuổi mới thi đậu Trung Đại.
Sau khi tốt nghiệp thì luôn lăn lộn trong hệ thống ngân hàng, năm nay 48 tuổi là phó chủ tịch ngân hàng Việt Đông Nông Hành.
Ở tuổi này thì có chút dở dang, trong hệ thống có một quy tắc ngầm gọi là "bất ổn".
Tức là ở cùng điều kiện, "37 hoặc 47" tuổi có thể được đề bạt, còn "38 hoặc 48" tuổi thì đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc.
Bây giờ 48 tuổi, Trịnh Văn Long, đã mất cơ hội trở thành người đứng đầu chủ tịch ngân hàng trong mắt cấp trên.
Tất nhiên là một phó chủ tịch tỉnh, cộng thêm lý lịch khá dày, tiếng nói của ông trong ngành và đơn vị vẫn rất lớn.
Trong cuộc họp buổi sáng, ông nhận được điện thoại của viện trưởng Thư Nguyên của Trung Đại.
Hai người chỉ quen biết sơ sài, một người là lãnh đạo học viện thương mại đương nhiệm, một người là cựu sinh viên xuất sắc, hai bên đã từng trao đổi danh thiếp ở một số buổi giao tiếp xã hội.
Nhưng Trịnh Văn Long hiểu rõ Thư Nguyên tìm mình có chuyện gì, phó hiệu trưởng Hứa Ninh đã chào trước với ông.
Trịnh Văn Long có thể không nể mặt Thư Nguyên, nhưng Hứa Ninh vẫn có chút trọng lượng, hơn nữa giúp một tay đàn em thôi, Trịnh Văn Long tự cảm thấy đó là chuyện nhỏ.
Ngày xưa học đại học điều kiện gia đình không khá, dựa vào học bổng của trường mới vượt qua được bốn năm, nên mới có mình ngày hôm nay.
Bây giờ trường cũ có nhân tài nổi lên, về tình về lý mình cũng không nên đứng ngoài cuộc.
Chẳng qua năm nay khá bận, ngày nào cũng như có đủ các loại hội nghị và tiệc tùng, thi thoảng còn phải đi công tác.
Hỏi thư ký mới biết duy nhất ngày có thời gian rảnh chính là ngày họp từ thủ đô quay về, tầm giữa tháng, thế là ông cho Thư Nguyên và cậu đàn em kia ngày đó.
Vốn tưởng chuyện sẽ được chốt như vậy, ai ngờ giữa trưa gần lúc nghỉ, điện thoại "ông" một tiếng báo tin.
Trịnh Văn Long có chút khó chịu, ông có thói quen mở album ảnh trên điện thoại, ngắm các họa phẩm của Cao Kiếm Phụ trước khi đi ngủ, tin nhắn này không nghi ngờ gì làm ông mất hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận