Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 165: Thế giới này là một mạng lưới quan hệ to lớn

Hắn cầm cái ví L V về phòng ký túc, thì thấy đám bạn trong phòng đang ríu rít thảo luận về sự kiện dạ tiệc chào đón tân sinh tối nay.
Có lẽ cả đám đều đi xem, đến ngay cả một người yêu thích học tập như Chử Nguyên Vĩ cũng lập đội đến phòng hội nghị trung tâm.
Từ Mộc đang khen ‘cô MC của lớp Kinh Tế Quốc Tế kia xinh thật đấy’, còn Vu Dự lại cảm thấy ‘cô gái lên đọc thơ của lớp Kinh Tế Bảo Hiểm kia mới là người nổi bật nhất’. Còn Lưu Kỳ Minh cảm thấy, hai cô gái kia không cô gái nào bằng được Tống Thì Vi, mọi người nghe xong câu này thì im bặt, chẳng thèm tranh luận nữa.
Vốn dĩ tranh cãi nổ ra khi không tính hoa khôi Tống Vào, nếu thêm cô ấy vào còn cãi nhau làm mẹ gì nữa, tốn nước bọt.
Trần Trứ trở về, mặc dù hắn không tham gia dạ tiệc, nhưng vẫn tham gia vào đội ngũ hóng hớt.
Thật ra buổi dạ tiệc tổ chức trong khuôn viên nhà trường kiểu này, chính là dành cho mấy nam thanh nữ tú có tính cách năng động. Nhà trường tạo ra một sân khấu, để những người này lộ mặt ra trước toàn trường, cũng giúp cho những sinh viên bình thường có một hình tượng cụ thể để thoải mái mơ mộng hão huyền.
Nếu như trong số bọn họ tham gia hai lần hoạt động của học viện, lại được hâm nóng trên diễn đàn trường. Thì những nam thanh nữ tú này sẽ từ từ trở thành nhân vật có tiếng trong học viện, thậm chí lan tỏa ra cả trường học.
Nhưng chỉ xoay quanh cụm từ ‘có chút danh tiếng’ thôi, cũng chưa đủ sức trở thành nhân vật hô mưa gọi gió trong trường được. Nếu không phải loại người như Du Huyền, hay Tống Thì Vi, vì bọn họ sở hữu ngoại hình quá vượt trội, là thứ ngay cả đám người hay thích bới sâu tìm vết cũng không tài nào tìm ra người để so sánh được.
Hoặc một người nào đó, đạt kết quả siêu hạng ở một lĩnh vực cụ thể. Ví dụ: trong quá trình học tập, nghiên cứu khoa học nhận được giải thưởng, hoặc là người bên trong hội học sinh làm đến chức vụ chủ tịch, phó chủ tịch.
Trần Trứ sẽ đi một con đường khác, trước thì thành công sẽ chẳng có tiếng tăm nào, nhưng một khi thành công sẽ như tiếng sấm giữa trời quang, khả năng trở thành đệ nhất nhân ở Trung Đại.
Hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng các bạn, không ngờ dì trông coi ký túc xá cùng cán bộ hội học sinh tới kiểm tra phòng.
Dì trông ký túc xá thì năm thì mười họa mới tới kiểm tra một lần, mục đích chính là xem có sinh viên nào về muộn hoặc không về hay không, ngoài ra còn nhắc nhở cầm sử dụng máy sấy tóc, ấm siêu tốc cùng với những vật dụng diện áp suất lớn.
Còn cán bộ hội học sinh sẽ không cố định thời gian kiểm tra. Trong hội học sinh của Trung Đại có mấy bộ có thực quyền, nhưng bộ tổng hợp sự vụ là bộ có quyền lực lớn nhất, tóm lại sự việc nào trong hội học sinh thì bộ này cũng có thể nhúng tay vào.
“Chào cậu, mình thuộc bộ tuyên truyền.”
Lưu Kỳ Minh đứng lên chào hỏi, dù sao mọi người đều thuộc hội học sinh, có thể chào hỏi vài câu.
Không ngờ, hai người của bộ tổng hợp chỉ ừ một tiếng, rõ ràng không quan tâm đến việc Lưu Kỳ Minh làm gì. Trên gương mặt trẻ tuổi vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, còn đi tới kiểm tra từng ngóc ngách nhỏ.
Mặt Lưu lão đại bỗng trở nên khó coi. Chờ đến khi đám người kiểm tra rời đi, Lưu Kỳ Minh nhịn không được mắng một câu: “Mẹ nó, oách cái đếch gì? Mũi hếch cả lên trời.”
Đáng tiếc, dù cậu ta có mắng thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Nên mắt Lưu Kỳ Minh chớp chớp vài cái, ý định kéo Trần Trứ xuống nước, thế là tức giận nói: “Lão Lục, mày nhìn xem, đám người kia khinh thường bộ tuyên truyền của chúng ta kìa?”
Trần Trứ sao dễ mắc mưu thế được, chỉ mỉm cười nói: “Mày không lên tiếng chào hỏi, chẳng phải không có chuyện gì rồi sao?”
Nếu dùng thể chế để so sánh mức độ quyền lực, thì bộ tổng hợp sự vụ chính là văn phòng chính phủ tỉnh, nên bộ tuyên truyền tuổi gì sánh vai.
Mặc khác, bộ trưởng bộ tổng hợp sự vụ là người của Trịnh Cự, mà Trần Trứ cũng biết người ta, sao có thể giúp Lưu Kỳ Minh đắc tội với người ta được.
Thế giới này, nói cho cùng chính là một mạng lưới quan hệ to lớn.
Sau khi kết thúc đợt kiểm tra, đám bạn trong phòng theo thứ tự bắt đầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Còn Trần Trứ bắt đầu kiểm tra quà cáp được nhận. Trong túi quần bên trái của hắn là thẻ ngân hàng Công Thương của Du Huyền, còn túi quần bên phải là ví tiền của Tống Thì Vi.
Hắn nhìn trái ngó phải, trong lúc nhất thời có cảm giác rối như tơ vò.
Bình thường, hắn sẽ bỏ thẻ ngân hàng vào trong ví tiền để sử dụng. Nhưng nếu hắn thật sự làm vậy, thì trong lòng cảm thấy lấn cấn kiểu gì ấy, giống như kiểu hắn sắp xếp Du Huyền và Tống Thì Vi sống chung một phòng vậy.
Còn nữa, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tài cộng hết tài sản mình có còn không giá trị bằng ví tiền.
“Mình đang thiếu ví tiền sao? Mình chỉ đang thiếu tiền thôi mà?”
Trần Trứ thở dài, nhưng nhanh thôi Mao Thái Hậu sẽ chuyển tiền đến cho mình, khi đó tình hình kinh tế của mình sẽ dễ thở hơn.
Cuối cùng, Trần Trứ quyết định cất thẻ ngân hàng của Du Huyền vào trong ngăn tủ. Dù có đói rách thế nào, hắn cũng không thể dùng tiền của Cá Lúc Lắc được.
Còn cái ví L V, hắn cân đo đong đếm một chút vẫn quyết định cất đi, bây giờ chưa phải lúc mình sử dụng loại vật dụng xa xỉ thế này.
Trước khi đi ngủ, Trần Trứ nhắn tin hỏi cha mình một chút.
Mặc dù chức quan của lão Trần không lớn, nhưng bản thân làm việc ở cơ sở, việc cần xử lý quá nhiều, nên thường xuyên phải tăng ca. Phần lớn, phải 12 giờ đêm ông mới được nghỉ ngơi.
Quả nhiên, hắn nhắn tin được một lúc, thì Trần Bồi Tùng nhắn tin lại, hỏi xem con trai tìm mình có chuyện gì.
“Cha, khu vực cha quản lý có công ty nào làm về tài chính hoặc luật không…”
Trần Trứ hỏi.
Thủ tục đăng ký công ty quả thật rất nhiều, đầu tiên là đăng ký tên, sau đó đăng ký kinh doanh, rồi vào ngân hàng mở tài khoản, đi qua phòng thuế lập hồ sơ…
Trần Trứ biết, nếu bản thân tự làm, có khi phải mất tới một tháng mới xong công việc. Nhưng các công ty tài chính thường kinh doanh cả việc hỗ trợ đăng ký công ty.
Quá trình này, một ngày bọn họ xử lý biết bao nhiêu vụ, nên bản thân quá quen thuộc với ngân hàng và bên thuế. Ngày lễ ngày tết còn cùng nhau ăn cơm, tặng quà, để công việc sau này làm thuận lợi hơn.
Còn công ty luật, hắn cần soạn ra hợp đồng ký kết với nhân viên có hiệu lực với pháp luật.
“Có, con hỏi để làm gì?”
Trần Bồi Tùng nhắn tin trả lời.
Mặc dù, lão Trần chỉ là một phó chủ nhiệm của văn phòng cấp quận, nghe có vẻ không quan trọng mấy, lại nghe giống như nhân viên quét dọn vệ sinh.
Có thể, cả đời ông không có khả năng đạt tới cấp bậc của Trần Trứ đời trước. Hắn ra vào văn phòng chính phủ tỉnh thoải mái, mối quan hệ đơn giản đều là các vị ‘trưởng phòng’.
Nhưng thực tế thì sao, mặc dù chức quan của hắn khá lớn, nhưng thực quyền trong tay không phải nhiều. Nói ra lời này tuy khó nghe, nhưng là lời nói thực, thời điểm lời Trần Trứ nói có tác dụng nhất, lại lại lúc hắn về thị trấn làm người phụ trách phòng ban, nơi có quyền quyết định rất nhiều thứ.
Mặt mũi của Trần Bồi Tùng trong khu vực ông quản lý là rất đáng kể. Nói thì có vẻ ông chỉ là một chủ nhiệm văn phòng quận, nhưng công việc xử lý lại đủ các thể loại, khiến Trần Trứ thấy công việc của ông khá giống bộ tổng hợp sự vụ trong hội học sinh.
Khu vực ông quản lý không chỉ một con đường, mà cả một khu vực rộng lớn. Đương nhiên trong khu vực đó, thật sự rất ít người muốn chống đối lại Trần Bồi Tùng.
Vẫn là câu nói cũ, thế giới này, thứ để đưa lên bàn cân chính là xem mối quan hệ của ai rộng hơn.
Kinh nghiệm lão Trần vô cùng phong phú, ông chỉ nghe Trần Trứ hỏi thăm ‘công ty tài chính, và công ty luật’ thì gần như đoán ra được ý định của đứa con trai rồi.
Nhưng việc này không tính là hành vi phạm pháp. Trần Trứ cứ làm như tiêu chuẩn bình thường là được rồi. Thế là, ông bảo Trần Trứ chọn một buổi trưa đến đơn vị của ông ăn cơm.
Trần Trứ thì hi vọng hoàn thành sớm một chút, nên nhắn tin sáng mai con có thể chạy qua đó cũng được.
Năm phút sau, lão Trần mới từ tốn nhắn lại một cái tin.
“Mẹ con không thích còn khổ sở mở công ty làm gì. Bây giờ mà biết con xin nghỉ học trên lớp, khả năng còn chỉ bị mắng vài câu thôi, nhưng cha con ít nhất hai tháng không có tiền tiêu vặt.”
“Con trai không có tiền trong tay đúng là nhục thật.”
Trần Trứ thở dài. Hắn chỉ đành ngoan ngoãn học hết các tiết buổi sáng, rồi buổi trưa mới đi xe bus đến đơn vị của Trần Bồi Tùng.
Đơn vị của lão Trần nằm ở bên đường Lộc Hồ, có thể coi là vị trí trung tâm trong nội thành.
Loại khu vực này, cán bộ tất nhiên không thiếu tiền. Nhưng phòng làm việc của ông tương đối cũ kỹ, lúc Trần Trứ học tiểu học đến đây lần đầu tiên, bức tường bên ngoài sơn đã tróc gần hết, đến bây giờ vẫn chẳng thay đổi gì.
Thật ra, đơn vị không dám làm quá đẹp, sợ quần chúng nhìn vào khó chịu.
Trần Bồi Tùng vác theo cái bụng tròn, đứng chắp tay chờ ở cổng.
Nhân viên bảo vệ cảm thấy kỳ lạ, ông tưởng chủ nhiệm Trần đứng chờ lãnh đạo, không ngờ có một sinh viên dáng vẻ chẳng khác gì thiếu niên chạy tới.
Trần Bồi Tùng nhìn thấy con trai, thì mỉm cười nói: “Con ăn cơm chưa?”
“Con chưa?”
Trần Trứ lắc đầu: “Vừa tan học là con chạy tới đây ngay.”
“Đi nào, đi ăn cơm cái đã.”
Trần Bồi Tùng dẫn Trần Trứ tới nhà ăn, trên đường đi thỉnh thoảng gặp được đồng nghiệp, lão Trần đều mỉm cười giới thiệu: “Con trai tôi.”
Thời cấp hai, Trần Trứ thường xuyên tới đây ăn chực, nên có một vài cô chú biết Trần Trứ, có điều bây giờ ai nấy đều ngạc nhiên: “Trần Trứ đã lớn thế này rồi sao? Giờ trở thành một thanh niên đẹp trai rồi, nhưng tôi có cảm giác thằng bé giống bác sĩ Mao hơn.”
Có một vài nhân viên mới vào đơn vị, bọn họ khách sáo gật đầu chào hỏi với Trần Trứ.
Trong khu vực nhỏ này, Trần Trứ được hưởng thụ một chút cảm giác ‘con lãnh đạo’. Có điều, vị trị lãnh đạo này hơi thấp, nhưng cũng đủ khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu Trần Trứ không có kế hoạch to lớn vĩ đại kia, thì cả đời không cần phải lo vấn đề cơm áo gạo tiền.
Nhưng nếu hắn muốn đột phá gông cùm xiềng xích của giai tầng, thì bản thân cần phải cố gắng hoàn thành ý nguyện đã đề ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận